Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 349

Tiếng gió nức nở, đèn dầu trong thị trấn tắt dần, nhưng tới nửa đêm, từng bó đuốc chạy dọc trên đường, vô cùng náo nhiệt. Bến tàu bên này, trên mấy chiếc thuyền cũng đều sáng đèn dầu, lan ra trong phạm vi nho. Chu Bội ở trong phòng hé mở cửa sổ ra thành khe nhỏ, lén nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy vài tên tướng lĩnh đều đã tỉnh táo, cũng có một đội binh lính ngầm đi đến. Lúc này trên thuyền không có nhiều tân khách lắm, nhưng đám binh lính vẫn nỗ lực đi kiểm tra các nơi tân khách ở. Chu Bội nghe vậy, mới biết được Lư Thuần con trai của Vọng Viễn Hầu Lư Phái Giang khắc khẩu với người tại thanh lâu, sau đó bị người ta cướp đi.

Giang Ninh tuy là Đại Thành, nhưng trong số vương hầu, Vọng Viễn Hầu Lư Phái Giang cũng là người khá có quyền thế, lần này đi theo đôi tàu lên phía bắc, chính là bảo vệ lễ vật sinh nhật tặng cho Thái hậu, đi theo thuyền còn có vài tên tướng lĩnh, đều là người đắc lực trong quân đội Giang Ninh, nhưng trước mặt Hầu tước, thân phận bọn họ chẳng là cái gì. Vốn tưởng rằng tuyến đường Kênh đào an toàn, trị an ổn định, con cháu quyền quý này có gia tướng đi theo bảo vệ, ai biết được lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn này, khi tin tức truyền đến, mọi người liền tập tức hành động, chạy đến thị trấn.

Một trận náo nhiệt lớn như vậy, trong ngoài bến tàu, trên dưới đội thuyền cũng đã đề cao đề phòng, trong thị trấn, phỏng chừng người của nha môn cũng bắt đầu phối hợp là việc. Chu Bội đương nhiên vốn không thiện cảm gì với chuyện tranh giành tình nhân tại thanh lâu, chỉ thấy lát sau, Ninh Nghị và Tiểu Thiền ở phòng bên cũng bị kinh động. Nàng nghĩ nghĩ lại nhón chân quay trở lại giường, Ninh Nghị ở bên ngoài gõ gõ cửa, hỏi nàng có thức không, chỉ lát sau, Tiểu Thiền bưng tới một ấm trà, nói lại tin thức nghe được, sau đó đi ra ngoài.

Hai người thực ra cách nhau có vài tuổi, Tiểu Thiền nhìn bề ngoài cũng giống như thiếu nữ, khuôn mặt ngây thơ, lúc nãy vừa thức dậy, mới chỉ qua loa chải tiểu tóc phụ nhân, Chu Bội nằm trên giường, so sánh mình với Tiểu Thiền một hồi, chuyện của Tiểu Hầu gia chớp mắt đã quên.

Nhưng tiếng ồn ào bên ngoài vẫn từ xa truyền đến,đã qua lâu rồi mà không có dấu hiệu ngừng lại, nàng đương nhiên không ngủ được. Không bao lâu sau, khoang thuyền bên này mơ hồ cũng hỗn loạn, là có người đi tìm Ninh Nghị. Bọn họ đi vào hành lang thảo luận nói chuyện, Tiểu quận chúa dựng lỗ tai để nghe.

- Vị Lư Tiểu Hầu gia kia … giờ không tìm được …

- Điểm người có võ công, đi lục soát Hu Di một lần, nếu không tìm được người, sợ là trách nhiệm khó tránh khỏi, cứ như vậy, ngày mai không khởi hành được rồi.

- Chọn người phải giỏi, nếu sớm có kế hoạch trước, có thể là … vì số sinh thần cương này?

- Khả năng đó không lớn, chuyến đi lần này …

Nói chuyện với Ninh Nghị, đương nhiên là đám người Văn Nhân Bất Nhị, Tề Tân Dũng, bọn họ đều là người từng trải, chỉ nhìn thủ pháp hạ thủ của đối phương, độ khó của việc lùng bắt là có thể biết có lẽ đã có âm mưu từ trước. Nhưng muốn phán đoán đối phương đến là vì lễ vật sinh nhật, dù sao cũng quá mức mẫn cảm. Đây là tuyến đường an toàn nhất từ trước tới nay, quan phủ quản lý rất lớn, bọn họ lúc này ghé ở một góc của Hu Di, một góc khác dựa vào Hồ Hồng Trạch, thủy tặc cũng có, nhưng muốn nói bọn họ dám động đến lễ vật sinh nhật, hoặc là động thủ với người của Hầu tước, thì đúng là không có khả năng.

Nhưng đám người Ninh Nghị không có trách nhiệm gì với vị Tiểu Hầu gia này, lúc này thảo luận việc này, là chuẩn bị tâm lý, phòng ngừa chu đáo.

Buổi tối hôm nay, binh lính và bộ khoái của Huyện nha Hu Di kể cả hơn phân nửa binh lính trên thuyền lăn lộn khắp thị trấn để tìm kiếm đến tận bình minh. Ngày hôm sau, đội thuyền không khởi hành, Thiên tướng phụ trách an nguy của đội tàu tên là Trần Kim Quy, lúc Tiểu hầu gia lên thuyền, kỳ phụ Lư Phái Giang từng nhờ y chiếu cố đến, nếu như tại nơi này để Lư Thuần xảy ra chuyện, y dù có đưa lễ vật sinh nhật an toàn tới Biện Lương, lúc quay về chỉ sợ cũng dữ nhiều lành ít.

Những người từ bên trong thành lục tục trở về lúc này đại khái cũng biết chuyện Lư Thuần bị bắt, nếu đội tàu không đi, bọn họ cũng vui vẻ ở lại Hu Di nghỉ một ngày đêm, chỉ là người nào cũng phải tự tăng mạnh đề phòng, cũng có người nói nếu đã tới Hoài An rồi, có thể được du ngoạn nhiều nơi.

Tất cả mọi người đều là người nhà giàu, ban ngày hôm nay, có người cùng bằng hữu ra ngoài du ngoạn, có người không dám chạy loạn, ở lại bến tàu, gọi tửu lâu đến bày yến tiệc, hoặc là mời gánh hát, người trong thanh lâu tới nhiều. Điều kiện vệ sinh trên bến tàu không thuận tiện, nhưng ở góc này dựa vào quan trường, náo loạn như vậy, ở dưới lại bày yến hội, cũng có kiểu đặc biệt riêng.

Trên thực tế lúc này thị trấn Hu Di đã bắt đầu giới nghiêm, thật sự muốn đi ra ngoài, phỏng chừng không có nguy hiểm gì lớn. Văn Nhân Bất Nhị lại lo lắng có người ra tay với lễ vật sinh nhật, lúc này tình thế triều Vũ cực kỳ mẫn cảm, loạn Phương Lạp đã được trấn áp, vây cánh tứ tán, cục diện đạo phỉ tác loạn các nơi ngược lại đã nhiều lên, dù sao Văn Nhân Bất Nhị làm việc tại Mật Trinh Ti, biết tình huống cũng không nhiều, nhưng một đường đi này dù sao cũng an toàn, nếu nói có người đánh cướp lễ vật sinh nhật, vậy thì có cảm giác chim sợ cành cong rồi.

Ba huynh đệ Tề gia trước đây dù sao cũng khởi sự tại phía nam, không rõ ràng lắm đối với tình huống bên này, Ninh Nghị cũng tin tưởng người mang thông tin, hỏi một vài người quen thuộc về hoàn cảnh nơi đây, trong lòng cũng đã có chút hiểu biết về việc này. Nhưng buổi sáng nay, lại nghe có tin tức là có phỉ cướp quan, Trần phó tướng phái ra một đội binh sĩ, nhưng lúc trở về đều trở về tay không, Ninh Nghị liền thương lượng với đám người Văn Nhân Bất Nhị một chút.

- Hiện tại muốn nói có người có mưu đồ cướp lễ vật sinh nhật, khả năng dù sao cũng không lớn, muốn để Trần phó tướng bọn họ đề cao cảnh giác cũng không có khả năng, chỉ có thể một ngày phòng kẻ tặc ban ngày, chứ không thể phòng tặc một ngàn ngày. Nhưng cũng may chúng ta chỉ quan tâm cái này là được, ta nghĩ, chúng ta có nên cũng nhau nghĩ biện pháp một chút không, để tránh cho khả năng này có thể xảy ra …

Hắn thương nghị với đám người Văn Nhân Bất Nhị, Tề Tân Dũng, sau đó cũng gọi hai người Tô Văn Dục, Tô Yến Bình tới cùng nghe, mọi người mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình, bên ngoài lại có người đưa thiếp tới, như là mời Ninh Nghị ra ngoài gặp mặt. Ninh Nghị không có người quen trên thuyền, hơn nữa trên đường đi cũng hết sức khiêm nhường, mở tấm thiếp ra, lối viết trên thiếp rối loạn, người yêu cầu hắn ra ngoài họ Lý, hắn nhìn kỹ mới nhận ra tên của người này, trong lòng nghi hoặc.

- Ồ … người này … sao lại chạy loạn đến đây …

Lúc Ninh Nghị cùng đám người Văn Nhân Bất Nhị thương nghị, bên Hồ Hồng Trạch nằm giữa Hu Di và Hoài An, hơn mười kỵ sĩ đang lao đi giữa sơn lĩnh. Lúc này bầu trời đầy mây, khoảng cách bên hồ không xa, thỉnh thoảng có thể thầy thuyền hàng đi qua, đám kỵ sĩ này chỉ trỏ, sau đó lại dừng ở bên lùm cây. Một hán tử trung niên ở giữa chỉ vào mặt nước, nói:

- Trong quan tướng triều đình này, xem ra cũng có người trời sinh tính cẩn thận, Hu Di đến Hoài An không đến nửa ngày lộ trình. Đêm qua nếu bọn họ lên đường liên tục, không đến nửa đêm có thể đến Hoài An, nhưng đội tàu này hết lần này đến lần khác lại dừng ở trong hà đạo này, không vào miệng hồ. Chẳng qua nếu không như vậy, chúng ta cũng không tìm được cơ hội tốt bực này. Vị Tiểu Hầu gia kia bị chúng ta bắt, đội thuyền sẽ không thể đi, dù sao người của nha môn Hu Di lúc này bó tay, nhưng nếu có người quan tâm đến lễ vật sinh nhật, tất sẽ không đến mức để hàng hóa ở lại Hu Di, chỉ có tới Hoài An rồi, tất cả mới vừa an toàn, đến lúc đó mấy chỗ bên hồ, đó là cơ hội chúng ta động thủ …

Người nói chuyện thân hình cao lớn, lưng đeo song đao, mặt trang phục võ giả lục lâm, hai mắt có thần, ngữ khí trầm ổn. Hơn mười người còn lại xuống ngựa, có người nói:

- Đây không phải là địa điểm tốt nhất để hạ thủ, phía trước còn có hai nơi, đến lúc đó xem tình huống thế nào đã.

Xem ra bọn họ khá quen thuộc với hoàn cảnh chung quanh.

Cũng có người thỉnh thoảng quan sát võ giả lưng đeo song đao, đại hán đầu lĩnh có râu quai nón nói:

- Chu huynh đệ, cũng không phải là Tần mỗ không tin ngươi, nhưng việc này thật sự quá lớn. Chúng ta trước đây ở hồ Hồng Trạch gây loạn nhỏ rồi, châu báu của Triều đình mặc dù cũng đã từng cướp rồi, nhưng lễ vật sinh nhật gì đó mà cướp về tay, chưa chắc đã nuốt trôi được. Ngươi nếu như đến đây, lại nói muốn đưa những thứ quý đó cho chúng ta, trong lòng ta thật sự là không muốn cầm. Việc này không một khi làm không xong, sẽ làm cho chúng huynh đệ Hồng Trạch chúng ta ngập đầu tai ương.

Hán tử mang song đao kia lúc này cũng đã xuống ngựa, nghe đại hán râu quai nón nói vậy, cười chắp tay:

- Người ngoài nói Ngự Thủy Hổ Tần Duy Hồng Tần Đại ca lỗ mãng, ta thấy là đồn lầm rồi … Nhưng Tần đại ca cũng không cần quá khiêm tốn, huynh đệ chúng ta nghe nói nửa năm qua Tần đại ca đã thu phục trên mười hai trại lớn nhỏ trên Hồ Hồng Trạch, đang muốn làm một chuyện lớn, bởi vậy mới sẵn sàng góp sức.

- Lúc này Thánh Công khởi sự làm thiên hạ rung chuyển chấn động, triều đình lại không rảnh để quan tâm tới, chính là lúc anh hùng tranh giành. Nhưng tiểu đệ cũng chỉ là nói như vậy, huynh đệ chúng ta cũng biết số châu báu này khó cầm, Tần đại ca cẩn thận cũng là theo lý thường phải làm, lấy hay không lấy, toàn bộ theo quyết định của đại ca. Nếu Tần đại ca lo lắng huynh đệ chúng ta là vì có ân oán cá nhân với triều đình mà kéo chư vị xuống nước, vậy cũng là lo lắng theo lẽ thường.

Hán tử mang song đao nói khen ngợi Tần Duy Hồng một hồi, lại nói toàn bộ đều do y quyết định. Đạo tặc râu quai nón biệt hiệu Ngự Thủy Hổ vuốt vuốt chòm râu, cười không nói gì, như đang cân nhắc. Có người ở bên canh hỏi:

- Nếu hắn căn bản không hành động, nhất định phải đợi cứu Tiểu Hầu gia ra rồi mới khởi hành, hoặc là sớm chờ thuyền quan Hoài An tới tiếp ứng, thì tính sao?

Hán tử mang song đao kia lắc đầu:

- Nếu hắn căn bản không hành động, chúng ta đương nhiên thành toàn cho bọn chúng ở lại Hu Di, hao hết tâm tư cứu Tiểu Hầu gia ra. thậm chí trong bọn họ còn có người bất an, tướng quân lĩnh thuyền cũng không thể cho phép đội thuyền đi trước, lúc đó có thể xảy ra nội chiến. Về phần người sau … Tuyến đường này luôn được coi là an toàn, lúc này chưa từng có chuyện cướp thuyền làm loạn, nào có đội quân nào nguyện ý nghe hiệu lệnh của hắn. Địch trong tối ta ngoài sáng, bọn họ chỉ có thể đảo khách thành chủ, để lễ vật sinh nhất đi Hoài An trước, mới là kế sách tốt nhất.

Gã dừng một chút:

- Chỉ là dù như vậy, bọn họ tất nhiên sẽ có chuẩn bị nhất định. Nhưng từ trước tới nay phú quý hiếm cầu, nếu thật sự có thể đánh cướp được châu báu này, không muốn mạo hiểm cũng không thể được. Huynh đệ cũng không muốn quá lời, có thể đem địa điểm động thủ dẫn tới trên hồ Hồng Trạch, khiến bọn họ phân chia binh lính ra, là cơ hội tốt nhất. Nếu có thể thật sự cướp được số châu báu này, chắc chắn sẽ khiến cho anh hùng thiên hạ ngưỡng mộ, huynh đệ chúng ta chỉ mong có thể có được một khoản, cũng để chuẩn bị cho Thánh Công tiếp tục Đông Sơn tái khởi …

Hán tử mang song đao lúc nói xong, thần sắc có hơi chút buồn bã, lúc này mọi người đều cho rằng gã là bộ thự của Phương Lạp bị đánh bại tại Hàng Châu, nên cũng không lưu tâm. Qua một lát, hán tử mang song đao cưỡi ngựa đi rồi, mọi người vẫn ở đó nhìn hoàn cảnh, đợi khách đi hẳn rồi, mới nói:

- Tên họ Chu kia rốt cuộc có đáng tin hay không?

- Việc hôm nay, đều là huynh đệ bọn y làm, ngay cả tiểu Hầu gia triều đình mà cũng bắt, bọn họ là muốn liều mạng rồi. Chúng ta không cần phải xé rách mặt với triều đình. Trại chủ, việc này nên tìm hiểu rõ.

Thì ra nhóm người này chính là thủy tặc trên hồ Hồng Trạch, Ngự Thủy Hổ Tần Duy Hồng này gần đây mới thống lĩnh hắc đạo vùng Hồ Hồng Trạch, liền có người tìm tới cửa, nói là có một khoản tiền phú quý, chính là chuyện lễ vật sinh nhật. Mấy ngừi tự xưng là tướng lĩnh dưới trướng Phương Lạp, lúc thành bị phá lại lưu lạc giang hồ, đã không có nơi để về, bọn họ trốn bước hoạn nạn, đã không có đường lui, bên này Tần Duy Hồng chưa quyết định, mấy người kia đã chủ động động thủ cướp Tiểu Hầu gia, nói rằng cơ hội đã có, đến lúc đó cướp thuyền hay không, là do bên này quyết định, dù là bên này không dự định động thủ, nhưng dù sao bon họ với triều đình cũng thù sâu như biển, chuyện bắt tiểu Hầu gia do bọn họ gánh chịu. Lời nói này hết sức thức thời, khiến cho mọi người đều liên tục khen ngợi là hảo hán, trong lòng có chút dao động rồi.

Chỉ là việc này quá lớn, mấy người thương nghị một hồi, có người nói nay trong lục lâm Lương Sơn Bạc tiếng tăm lừng lẫy lúc ban đầu khởi sự cũng từng cướp lễ vật sinh nhật, có thể thấy muốn làm nên việc lớn, đều phải cướp lễ vật sinh nhật. Chỉ là trước đây Lương Sơn cướp lễ vật sinh nhật rất nhỏ, không thể so sánh nổi với số lễ vật hiện nay. Mà năm xưa nhân thủ của Lương Sơn Bạc đi đánh cướp cũng không nhiều lắm nay họn họ đã thống nhất hồ Hồng Trạch, cũng có quy mô gần nghìn người, sau đó ở trong miệng mọi người, vấn đề chỉ còn là động thủ ở đâu mà thôi.

Phụ cận Hồ có đại đạo, lúc một nhóm thủy phỉ tìm nơi thích hợp để động thủ, hán tử mang song đao cưỡi ngựa một đường đi về phía tây, chạy về hướng Hu Di, gặp vài người đàn ông mặc trang phục thương lữ tại quán trà bên đường. Gã ngồi xuống uống trà, nói:

- Ta nói một hồi, nghĩ hẳn nhóm người kia đã dao động rồi, chỉ là bên kia bến tàu thế nào rồi.

Một người trong đó nói:

- Chu đại ca không hổ là Thần cơ quân sư, trước kia không lâu, nghe quản sự quản lý đội thuyền bên bến tàu kia tranh cãi với một gã Thiên tướng đầu lĩnh, nói lễ vật sinh nhật rất quan trọng, việc hôm nay có chút cổ quái, nên đi đến Hoài An trước mới tốt, nhưng tướng lĩnh kia không muốn đi, xem ra chúng ta bố nghi trận tại Hu Di quả nhiên đã khiến cho nhân sĩ trên thuyền chú ý rồi, có người sợ hàng hóa gặp chuyện không may, có người lại để tâm đến sự an toàn của Tiểu tước gia, cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải là nội chiến thì cũng là chia binh. Chỉ là tiểu đệ đang suy nghĩ, nếu bọn họ phân chia binh, lễ vật sinh nhật thật sự để Ngự Thủy Hổ giành được, lúc đó nên phải làm gì?

Hán tử mang song đao lắc đầu:

- Trước tiên không nói bọn họ có đắc thủ hay không, dù là giành được, khoản châu báu đó quá lớn, bọn họ nuốt không trôi đâu. Số hàng hóa này vô giá, triều đình nhất định phái binh đến đánh, chung quanh tuyến đường Kênh đào không tới mười mấy trại lớn nhỏ, lại không có địa lợi như Thủy Bạc chúng ta, sẽ bị càn quét trước tiên. Chúng ta ngược lại càng dễ dàng đưa hàng hóa dời đi, dù là không cầm được, thì có thể trầm xuống hồ, báo cho thiên hạ biết Lương Sơn chúng ta đã khiến cho triều đình ăn một vố lớn, chuyến này cũng không thiệt đâu. Vừa lúc thủy phỉ trên Hồ Hồng Trạch thiện nước, chúng ta có thể thu nạp và tổ chức biên chế một hai lộ, một lộ thì đưa về, một lộ thì đánh với triều đình, đó hầu như là tinh binh thiện chiến.

Mọi người gật đầu:

- Đúng là diệu kế.

Một người trong đó cười nói:

- Nếu Tần Duy Hồng này không giành được, cũng nhất định làm cho đám quan binh tử thương một số, thứ hai là phá âm mưu, lòng kiêu ngạo của bọn họ. Sau này chúng ta động thủ, cũng càng đơn giản hơn. Duy chỉ có một điều, nếu Tần Duy Hồng bị bắt, vậy thì có thể khiến cho quan binh biết còn một nhóm người đang rình mò bọn họ …

Hán tử mang song đao cười nói:

- Vậy bọn họ cũng chỉ biết đó là dư đảng của Phương Lạp đã từng bị đánh tan, để bọn họ có chút cảnh giác, thần hồn nát thần tính, trái lại rất tốt cho kế của ta.

Bọn họ đang nói chuyện, một thanh niên thân hình cao lớn, mặt trắng nõn anh tuấn đi tới, chỉ lát sau cũng tới ngồi xuống, chắp tay với hán tử mang song đao kia:

- Chu gia ca ca đã về rồi, tình huống thế nào?

Hán tử mang song đao nói lại chuyện bên Tần Duy Hồng.

- Sử huynh đệ vừa giết người?

Thanh niên kia lắc đầu, hạ thấp giọng:

- Chỉ là cắt đứt chân hai gã quan binh, ta đi rất nhanh, bọn chúng chưa nhìn thấy ta.

Trong lời nói tràn đầy vẻ kiêu ngạo.

- Vậy thì tốt rồi, lúc này không thích hợp giết người, chỉ cần làm bọn họ nhân tâm hoảng sợ là được rồi.

Hán tử nói xong ngừng chút, lại nói tiếp:

- Bên Tiểu Ất thế nào?

Thanh niên họ Sử bật cười sang sảng:

- Hu Di thì một nhà Tây Uyển đã ra rồi, Kỷ Hồng Liên nổi tiếng của Tây Uyển hôm qua đã si mê Tiểu Ất rồi. Nếu không như vậy, hôm qua sao có nhiều vương tôn công tử tới chứ, chúng ta đúng là không nói rõ là bắt ai, nhưng hôm nay nghe nói, có một cô gái khá có danh tiếng tựa như cũng tới, đã ở trong Tây Uyển, chỉ là từ hôm qua vẫn chưa hề lộ diện. Nghe người ta nói, cô gái này sợ rằng đã lên thuyền rồi.

- Ai vậy?

- Một trong Tứ đại hoa khôi tại kinh sư, Lý Sư Sư.

Thanh niên kia cười nói:

- Nghe Tiểu Ất nói, cô gái đó rất có tài học, "lan tâm tuệ chỉ", hình như gã động lòng rồi. Cô gái kia cũng có chút ưu ái với Tiểu Ất, lúc ta đi, hai người kia còn đang hàn huyên. Tiếp theo chắc là Tiểu Ất còn làm gì nữa, ta cũng không rõ, khà khà …

Nói đến đây, mọi người đều cười ha hả. Lúc này nơi này, thật ra cũng là một trong chúng nhân Lương Sơn, người lưng mang song đao chính là Thần Cơ Quân Sư Chu Vũ, thanh niên kia là Cửu Long Văn Sử Tiến, TIểu Ất mà bọn họ vừa nhắc đến chính là gia phó của Lư Tuấn Nghĩa "Lãng Tử" Yến Thanh. Tuy rằng luôn tự cho mình là thân phận gia phó, nhưng Yến Thanh võ nghệ cao cường, một thân đô vật tuyệt kỹ vô song vô đối trên Lương Sơn, ngay cả Hắc Toàn Phong Lý Quỳ kiêu ngạo cũng không phải là đối thủ của y. Trên Lương Sơn, Hắc Toàn Phong nếu là bão nổi, ngoại trừ Tống Giang ra thì chỉ có Yến Thanh là có thể áp đảo được gã.

Lãng Tử Yến Thanh võ nghệ cao cường, tính cách hòa khí hào sảng, quan hệ với mọi người trên Lương Sơn đều tốt. Mà ngoại trừ võ nghệ ra, các loại xướng khúc cũng không gì không giỏi, hơn nữa lại tuấn dật, đến thanh lâu nhất định là được các nữ tử mến mộ. Hôm qua đi thám thính tình báo, chính là Yến Thanh xuất mã, đối phó với đầu bảng Tây Uyển, sau đó lại kết bạn với vài con cháu Vương hầu từ trên thuyền tới. Trong mưu kế của Chu Vũ, nếu có người có võ công cao cường như Yến Thanh ẩn núp trên thuyền, đó là nội ứng không gì bằng.

Mọi người cũng biết y đáng tin, sẽ không làm hỏng chuyện, cười đùa một hồi, lại nói sang chuyện khác:

- Lâm đại ca bọn họ hẳn hôm nay đã trở về Lương Sơn rồi …

- Chuyện Giang Ninh, thiên hạ khiếp sợ, Lâm đại ca bọn họ làm nên danh tiếng lớn như thế, bên này chúng ta cũng phải nhanh một chút.

- Lúc trở lại, ta cũng muốn đi đồi Độc Long xem, nghe nói người của Chúc gia trang võ nghệ rất cao … Có đúng là chúng ta nên nghĩ làm sao đánh hạ bọn họ không?

- Sao ngươi biết lần này chúng ta muốn đến gây phiền phức với đồi Độc Long …

- Lần này bố cục của quân sư quá lớn, Tăng Đầu Thị của chúng ta đều bị đánh hạ rồi, dù gì cũng không đến mức giữ lại đồi Độc Long …

- Hình như trước đó Tống đại ca … muốn chiêu an …

- Trước khác nay khác, lúc Tịch Quân Dục kia ra mặt nói chúng ta phải nắm bắt được cơ hội, Tống đại ca có chút mất hứng, nhưng cuối cùng sợ là đã đồng ý rồi. Chu đại ca huynh nói xem?

- … Xác thực trước khác nay khác.

Chu Vũ thấp giọng nói, sau đó nói tiếp:

- Nhưng … trong lòng Tống đại ca rốt cuộc chính là vẫn muốn chiêu an, nhưng Tống đại ca cũng biết, hiện tại chúng ta náo càng lớn, sau này nếu có thể chiêu an, hiệu quả càng tốt.

- Đừng nói tới chuyện này nữa. Cũng không biết lần này Lâm đại ca bọn họ tại Giang Ninh có bị thụ thương không, cụ thể tình hình chiến đấu ra sao, nghe nói thủ hạ của Phương Lạp cũng có người có võ nghệ rất cao cường, cũng không biết cứu ra được những ai …

- Nghe nói thương nhân của Tô gia cũng bị đồ sát rồi …

- Đương nhiên là phải giết sạch ôồi. Tịch Quân Dục huynh đệ tuy võ nghệ không cao, nhưng cũng rất lợi hại, y cố tình báo thù, ai có thể chống đỡ được.

Lần này mọi người đi ra, vốn mục tiêu chưa hoàn toàn xác định, thời gian gần đây mới theo dõi được nhóm lễ vật sinh nhật này. Bên cạnh họ dù sao không có cứ điểm cố định, tuy rằng có thể dùng bồ câu đưa tin gửi tình hình trở về, nhưng nếu đối phương có tin tức tới, cũng rất khó thu được, có liên quan đến tin tức của đám người Lâm Xung cũng là biết từ con đường phố phương, đương nhiên không chính xác, nhưng một trận đánh ở Giang Ninh, hảo hán Lương Sơn thật sự làm thiên hạ chấn kinh, đây là điều không thể nghi ngờ.

Về phần bản thân Bào Húc bị thương nặng, hiện tại bọn họ vẫn chưa biết.

Liên quan đến mọi người Lương Sơn đứng sau tham dự vào việc này, Ninh Nghị mới trải qua vụ án diệt môn, từ lúc rời khỏi Giang Ninh thế nào cũng không nghĩ ra, thậm chí ngay cả chuyện "khả năng có người có âm mưu đánh cướp lễ vật sinh nhật", trong lòng hắn cũng không xác định, thương nghị với đám người Văn Nhân Bất Nhị một hồi, cũng chỉ là thảo luận để phòng ngừa chu đáo thôi, lo lắng nếu như thật sự có người làm vậy, thì cũng còn biện pháp để đối phó.

Hắn chỉ là thảo luận như vậy xem như là đào tạo cho Tô Văn Dục, Tô Yến Bình chút thủ đoạn và phương pháp, Tiểu quận chúa ngay sát vách đã có chút coi trọng, ghé vào sát vách nghe màn thảo luận một hồi, cũng thúc đẩy mình phải nghĩ thật nhiều biện pháp, hận không thể mau chóng nói với Ninh Nghị. Nhưng đám người Ninh Nghị rất nhanh thảo luận xong, không lâu sau, có tin tức truyền ra quản sự phủ Phò mã xích mích với Trần thiên tướng. Lúc này, Ninh Nghị đã ở trong phòng tiếp tục viết vài thứ mà hắn muốn giao cho Tần Tự Nguyên.

Chạng vạng, thiếu niên tên là Trác Vân Phong đến tìm Ninh Nghị, bộ dạng hết sức nghiêm trang muốn đàm phán …
Bình Luận (0)
Comment