Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 369

- Vừa rồi chúng ta bắt cá nên tay mới bị thương.

Nàng kêu khổ nhưng bộ dạng lại rất vui vẻ. Khi người khác quan tâm, nàng mới nói với vẻ vừa độ lượng vừa hưng phấn:

- Không có việc gì đâu, chút thương nhỏ bé mà thôi, tuy nhiên chúng ta đã bắt được cá rồi.

Sau khi lưới và cần được mò lên thì không ngờ đúng là mò được mấy con cá ngu ngốc ở trong lưới thật, xem như thành quả lần này và được quyết định nướng để ăn trưa.

Người bên ngoài cũng không biết sự tình chi tiết, chỉ có Trác Vân Phong lúc trước ở trên chủ thuyền nhìn đám người Ninh Nghị thả lưới, sau khi thấy hai tay Chu Bội bị thương thì biết ngay kẻ đầu sỏ là ai, liền nói:

- Quận chúa thân thể ngàn vàng, vậy mà hắn dám khiến quận chúa đi kéo dây thừng, chịu thương nghiêm trọng như vậy, ta phải …

- Liên quan gì tới ngươi chứ!?

Chu Bội cau mày ngắt lời y, nói với vẻ hơi khó chịu:

- Trưa nay chúng ta có cá ăn, ngươi cũng đi bắt cá đi.

Kỳ thật nàng cũng khá quen thuộc với Trác Vân Phong nên mới nói chuyện như vậy, sau khi nói xong lại sôi nổi giơ hai tay tiếp tục tìm người lớn khác nói chuyện:

- Điền thúc thúc, Điền thúc thúc, thúc nhìn này, cháu vừa đi bắt cá nên bị thương ở tay, tuy nhiên đã bắt được bốn con cá …

Đối phương mới nói:

- Ồ, mấy người quận chúa thật sự bắt cá à …

Để phối hợp với Ninh Nghị, đồng thời dù sao buổi trưa cũng phải dừng lại ở đây cho nên Trần Kim Quy đã chỉ huy mọi người bắt cá với quy mô lớn. Cũng tốt thôi, dù sao mọi người thích chơi đùa mà, buổi trưa liền ở đây ăn cá nướng hoặc bữa toàn cá.

Về phần thâm ý của Ninh công tử thì cứ từ từ xem là được.

Chỉ có Trác Vân Phong thì hơi ấm ức nhìn bóng dáng tiểu quận chúa, nói:

- Nàng bị thương không thể ăn cá … Nhưng cũng không biết Chu Bội có nghe thấy hay không.

Sở dĩ Cẩm Nhi đường đường chính chính đến công kích Ninh Nghị, luận điểm chủ yếu vẫn là bởi vì đám người Ninh Nghị đã không biết đánh cá mà vẫn càn quấy vớ vẩn. Chính vì nàng có luận điểm như vậy nên cô bạn Cẩm Nhi "rất giỏi đánh cá" cuối cùng được bảo phải đi làm mẫu. Đây cũng không phải là chuyện gì kỳ quái cả.

Ngày xưa, nàng ở Kim Phong Lầu cũng được cho là mạnh vì gạo bạo vì tiền, tâm tư nhanh nhẹn, thông minh, chỉ có điều ngày thường vẫn luôn bị Ninh Nghị khắc chế. Có lẽ cũng bởi vì đã quen nhau nên nàng cũng không có gì cảnh giác. Đến khi chuẩn bị chèo thuyền xuống nước làm mẫu thì nàng mới có phản ứng, chỉ có điều đã đâm lao phải theo lao. Cũng may đám người Ninh Nghị, Tiểu Thiền cũng theo sau tìm thuyền nhỏ hạ xuống sông.

Kỹ năng bơi của Cẩm Nhi vô cùng tốt nhưng cũng không phải xuất thân ngư dân, chỉ có điều khi được thanh lâu mua, lúc học nghề nghiệp lại ở bên bờ sông cho nên dù không quá rành loại kỹ xảo đánh bắt cá đầy khổ sở vất vả này nhưng cũng vẫn lợi hại hơn người bình thường rất nhiều. Sau một hồi lâu vật lộn, nàng và Vân Trúc dùng một cái lưới đánh cá nhỏ mò được năm, sáu con cá lớn bé khác nhau trở về. Còn bên phía Ninh Nghị thì hơi tệ. Tiểu Thiền khí lực không đủ, khi thả lưới thì thuyền lắc la lắc lư, cuối cùng lưới đánh cá rơi xuống sông không thể mò lên được đành phải chèo thuyền trở lại bờ.

Có chút nhạc đệm này, Cẩm Nhi vui vẻ không ngừng. Đương nhiên, sau khi bắt cá xong thì vẫn giao cho mấy đầu bếp đi theo xử lý. Đã sắp giữa trưa, không phải thời điểm tốt nhất để ăn đồ nướng. Nhưng cũng may không lâu sau, từng đám mây trắng trên bầu trời bay tới, gió thổi phất phơ dưới tàng cây bên sông, khá râm mát. Thời tiết như vậy vẫn khá dễ chịu.

Mọi người bày bàn dưới tàng cây bên bờ sông. Sau khi ăn trưa thì có người đưa tới dưa hấu đã ngâm nước giếng ở những nhà nông dân gần đó. Lúc này thời tiết khá đẹp, mọi người cũng không đi ngay mà ở lại một lúc. Có người thì nói chuyện thơ văn thời cuộc, có người thì tâm sự cảnh vật sơn thủy. Bên phía Ninh Nghị thì một lát sau có đám người Văn Nhân Bất Nhị chạy tới, nói chuyện phiếm trên bãi cỏ. Đám người Vân Trúc, Cẩm Nhi đi sang một bên, còn Chu Bội thì đi tới, ngồi xuống nghe bọn họ nói chuyện. Đôi mắt nàng khi thì trừng lên kinh ngạc, khi thì giật mình, nghe rất nhập thần.

Lư Tuấn Nghĩa lúc này đã quy thuận, lẽ ra không nên đi ra ngoài xuất đầu lộ diện nhưng người của Mật Trinh Ti đã hóa trang cho y, cho y ăn mặc kiểu sư gia, cho nên mới có thể ra ngoài đi dạo một chút. Y đang hóng gió ở gần đấy, thấy bên chỗ Ninh Nghị nói chuyện rất náo nhiệt. Ninh Nghị còn gọi người mang bút lông và quyển sổ nhỏ đến, thỉnh thoảng còn nghiêm túc ghi chép gì đó. Lư Tuấn Nghĩa liền vận công lực chăm chú lắng nghe, lại nghe được bên kia đang thảo luận về các cao thủ Lương Sơn, còn nói cả tên mình.

- … Ngọc Kỳ Lân Lư Tuấn Nghĩa này, Báo Tử Đầu Lâm Xung này, Phích Lịch Hỏa Tần Minh, Hoa hòa thượng Lỗ Trí Thâm, Hành giả Võ Tòng, Hắc Toàn Phong Lý Quỳ, còn có Cửu vân long Sử Tiến, ba huynh đệ Nguyễn gia, ta cảm thấy đều là vô cùng lợi hại … Sử Tiến lần trước đánh lén ở hồ Hồng Trạch xong thì đi ra với đám người Chu Vũ, hơi đáng tiếc là không thể giết chết … Tuy nhiên các ngươi xem, những người này có điểm giống nhau là gì?

- Vị Lư viên ngoại này quả thật rất lợi hại. Lâm Xung, Tần Minh cũng có nghe nói, còn có Lý Quỳ kia … Tuy nhiên Lập Hằng nói Lỗ Trí Thâm là ai?

- Các ngươi ngay cả Lỗ Trí Thâm mà cũng không biết à? Hoa hòa thượng Lỗ Trí Thâm ấy …

- Lâm Xung kia nghe nói từng làm Giáo đầu ở kinh thành, cực kỳ lợi hại. Tuy nhiên lần trước vị tiểu tướng tên là Nhạc Bằng Cử hình như còn giỏi hơn y một bậc.

- Sau đó chẳng phải là không đuổi được à …

- Bọn họ là sư huynh đệ, trước khi rời khỏi Giang Ninh, Nhạc gia tiểu đệ từng nói xin lỗi ta vì đã thả cho Lâm Xung đi. Ta cũng có thể thông cảm được.

Ninh Nghị cúi đầu viết rồi giải thích. Lư Tuấn Nghĩa ở bên này rung động trong lòng. Trên Lương Sơn có không ít người võ nghệ cao cường nhưng đa phần là đám hảo hán giang hồ, danh hiệu chỉ giới hạn trong địa phương, không ngờ Ninh Nghị chỉ thuận miệng nói đã rõ ràng như vậy. Mà ở bên kia, Ninh Nghị đã ngẩng đầu, tiếp tục trở lại đề tài khi nãy:

- Từ từ … Chúng ta đang nói điểm giống nhau của bọn họ, các ngươi không phát hiện gì sao?

Xung quanh chính là Văn Nhân Bất Nhị và hai trợ thủ cùng với ba huynh đệ Tề gia. Mọi người nghĩ ngợi một lát đều không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, không biết điểm giống nhau là gì. Bọn họ đã biết bản lĩnh của Ninh Nghị, chắc hắn đã phát hiện cái gì có thể dùng làm điểm đột phá. Lư Tuấn Nghĩa ở bên này lắng nghe rất chăm chú, chỉ nghe Ninh Nghị nói rõ ràng:

- Điểm giống nhau mà, chẳng lẽ không phát hiện ra sao? Ta đọc lại một lần, Ngọc kỳ lân … Báo Tử Đầu … Phích Lịch Hỏa … ba huynh đệ Nguyễn gia là gì ta quên rồi, các ngươi cũng không thể lập tức tra được toàn bộ tư liệu của bọn họ đâu … Nhưng điểm giống nhau của bọn họ là đều có một ngoại hiệu rất vang dội! Đúng không nào?

Mọi người ngẩn người, Ninh Nghị lại ghi chép lên sổ rồi nói:

- Mọi người đi ra ngoài lăn lộn, ngoại hiệu vang dội là rất quan trọng, đó chính là chiêu bài đấy. Xem ra phương bắc đều có ý thức này, còn các ngươi ở phương nam thì kém hơn. Thánh công Phương Lạp cũng không tệ lắm, vừa nghe là biết rằng đó là một lão đại cùng hung cực ác. Bá Đao thì đơn giản một chút nhưng cũng rất khí phách, có điều luôn thiếu một chút cảm giác nghệ thuật. Các ngươi vẫn gọi Phương Thất Phật là Phật Soái, tuy nhiên ta từng điều tra một chút, trước kia y có một ngoại hiệu trên giang hồ là "Vân Long Cửu Hiện". Tác Hồn Thương của Tề gia các ngươi vừa nghe liền cảm thấy hơi quê mùa đường chợ … Ta nói như vậy các ngươi lại mất hứng, không chịu thừa nhận sai lầm … Còn nữa, Văn Nhân Bất Nhị, ngươi không có ngoại hiệu à? Trước kia ngươi cả ngày chạy ngoài đường, tương lai sợ rằng ngoại hiệu phải đổi thành Điếm Tiểu Nhị Văn Nhân Bất Nhị …

Mọi người cũng hơi ngạc nhiên vì những ý tưởng ngựa thần lướt gió tung mây của Ninh Nghị. Lúc này ba huynh đệ Tề gia đều sầm mặt nhưng cũng vẫn hơi buồn cười. Văn Nhân Bất Nhị nói:

- Lập Hằng, ta là gian tế, nếu nhiều người biết tên của ta thì hỏng bét hết cả …

- Nói vậy mà không phải vậy. Có đôi khi đặt cho người ta một cái tên vang dội nhưng cố tình lại tìm không thấy người, rất có sức uy hiếp. Về sau cho sư phụ của ngươi một danh hiệu, Tần tướng gia ấy, gọi là Lão Quỷ. Ngươi có thể gọi là Lão Thương gì gì đó cũng được … Nhìn ta thấy có khác không? Huyết Thủ Nhân Đồ Ninh Lập Hằng, nói ra cũng rất khí phách, sớm hay muộn tất cả mọi người sẽ sợ ta …

Trời râm, gió sông thổi đến từng cơn mát mẻ. Ninh Nghị ngồi trên bãi cỏ nói chuyện nhưng cũng không ngả ngớn. Tuy chỉ nói rất sơ lược nhưng cũng có cảm giác rất đương nhiên. Tiếp đó Ninh Nghị hỏi ai có võ công khá cao, ví dụ như Trần Phàm có thể đánh thắng Lư Tuấn Nghĩa hay không? Ba huynh đệ Tề gia tỏ vẻ sợ rằng Trần Phàm còn cao hơn vị Lư viên ngoại này một bậc. Lư Tuấn Nghĩa ở bên kia nghe vậy lại không biết Trần Phàm đó rốt cục là ai. Phương Thất Phật thì danh tiếng nổi khắp thiên hạ nhưng Trần Phàm thì vẫn không hề nổi tiếng.

Tiếp đó nói đến Bá Đao thì Lư Tuấn Nghĩa đã từng nghe nói đến.

- Căn cứ tình cảnh trận đánh Lập Hằng kể lại giữa Trần Phàm và Bao Đạo Ất, nếu Lưu Tây Qua có thể đánh nhau được với Trần Phàm, Lưu Tây Qua hẳn là vẫn hơi kém một chút.

Đây là đánh giá của Tề Tân Hàn. Đối với Lưu Tây Qua, dù ba huynh đệ bọn họ có thâm cừu đại hận nhưng bởi vì hiện tại chỉ là nói chuyện phiếm nên cũng không coi là gì.
Bình Luận (0)
Comment