Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 454

Chiếc ghế dựa đặt ở trên mặt đất trước cửa phòng giam.

Công tử nhà giàu cầm một chiếc bánh mì ngồi đó dưới ánh đèn vàng sáng tỏ.

- Buổi sáng tốt lành. Hiện giờ trời còn chưa sáng mà ta đã tới đây quấy rầy mọi người.

Đây là Chúc gia trang, trước phòng giam đang giam giữ Sách Siêu, Tần Minh, Hoàng Tín và mấy đầu lĩnh Lương Sơn. Bởi vì đây cũng không phải lần đầu tiên Ninh Nghị đến đây nên bọn họ cũng đã quen rồi, chỉ có điều hung hăng trợn mắt nhìn hắn.

- Muốn bánh mì không? Muốn cũng không cho các ngươi. Đây là của ta. Các ngươi có rượu ngon, đồ ăn ngon để dùng … Ta là cố ý cho các ngươi dùng rượu ngon thức ăn ngon, cho các ngươi không muốn chết, cho nên loại bánh mì này có thể cho những kẻ thấy chết không sờn trong các ngươi. Bởi vì ta sẽ không cho các ngươi đâu.

Ninh Nghị ngồi vắt chân trên ghế, ra sức cắn một miếng bánh mì, sau đó tiện tay ném vào góc phòng giam, khổ sở cắn nuốt:

- … Mẹ nó khó ăn quá!

Bên kia Hoàng Tín nghiến răng nghiến lợi nói:

- Con mẹ ngươi rốt cục muốn làm gì, mỗi ngày đều tới đây huyên náo …

- Ngươi muốn giao lưu với ta à!

Ninh Nghị chỉ vào y cười rộ lên:

- Không cần che dấu nữa, ngươi xem, ngươi muốn giao lưu với ta, hoặc là thử cơ hội sống sót của mình, hoặc là ngoài mạnh trong yếu, muốn để trong lòng mình không sợ hãi nữa … Bởi vì ta đã nói rồi, chỉ có điều báo cáo một chút tình báo cho mọi người thôi.

Hắn vỗ hai tay vào nhau rồi nắm lại:

- Hôm nay là mùng tám tháng sáu, tất cả mọi người đều biết rằng cục diện đã tới thời khắc mấu chốt sinh tử tồn vong. Nói thật là tất cả các cạm bẫy, công sự bên ngoài Chúc gia trang đều đã bị phá hủy, không gian xê dịch đã không còn nhiều lắm, nhiều nhất là chống đỡ nửa ngày, giặc cướp Lương Sơn … Rất xin lỗi, vì chiếu cố một chút tâm tình của các ngươi, hảo hán Lương Sơn, sẽ công thành. Các ngươi cảm thấy ta nói chuyện có giống các thuyết thư tiên sinh không?

Tần Minh nhìn sang nói:

- Kém nhiều!

- Ngươi cũng muốn giao lưu!

Ninh Nghị cười chỉ vào gã một chút, khẽ nhếch miệng sau đó đứng lên mở hai tay ra:

- Cũng giống như mỗi một âm mưu ác liệt đều hy vọng có người có thể xem hiểu được. Mà trong quá trình thực thi âm mưu thì mọi người đều hy vọng nhất là có thể trực tiếp nhìn thấy sự tình tiến triển. Chư vị đều là tinh anh trên Lương Sơn, đều biết rành mạch tình huống trên Lương Sơn, cho nên ta nói cho các ngươi nghe, cũng mời các ngươi tham quan biện pháp làm việc của ta xem rốt cục có thể hiệu quả hay không. Trong lòng các ngươi đều có suy nghĩ của mình, cho nên nếu các ngươi thật sự cảm thấy Lương Sơn sẽ gặp phải chuyện không may, vậy ta đây thắng … Sau đó các vị có lẽ còn có thể bởi vì vậy mà từ bỏ Lương Sơn, hợp tác với tiểu đệ, khiến đám chó hoang kia thua thảm hại hơn một chút …

Hắn vừa nói vừa cầm lấy một cái nỏ, đi tới trước phòng giam, chỉ vào một người trong phòng:

- Ngụy cước hổ Vương Anh!

- Ngươi, ngươi muốn làm gì? …

Tên béo lùn bên trong ngồi sụp xuống:

- Ta, ta nguyện hàng …

- A? Thẳng thắn như vậy à?

Ninh Nghị trừng mắt lên, một lát sau nói:

- Rất xin lỗi, đối với ngươi, ta hơi … có thành kiến.

Hắn bật lẫy nỏ, mấy gian bên cạnh đột nhiên vang lên những tiếng hô:

- Vương huynh đệ!

Tiếng kêu thét vang lên ầm ĩ.

Ninh Nghị cầm nỏ đi trở về, nói:

- Bởi vì mỗi lần nhìn vị Vương huynh đệ bên cạnh ta, ngươi đều lộ vẻ háo sắc … Các ngươi kêu lớn tiếng như vậy làm gì chứ! Ta quả thật có thành kiến đối với y mà! Mỗi lần nhìn thấy Vương huynh đệ bên cạnh ta, y đều lộ rõ vẻ háo sắc như một con rùa đen vậy! Ngươi nhìn y kìa, vừa lùn lại vừa béo. Mà vị Vương huynh đệ bên cạnh ta lại là một nam nhân cơ! Bộ dạng xinh đẹp cũng không phải là tội lỗi! Hơn nữa bọn họ đều họ Vương, vậy nhất định không thể ở cùng với nhau được!

Ninh Nghị nghiến răng nghiến lợi, bên kia trợn trừng đôi mắt nhìn:

- Hắn đã nói hàng, ngươi còn giết hắn …

- Hàng ư? Các ngươi nghĩ ai cũng đều có thể hàng phải không?

Ninh Nghị sắc mặt lạnh như băng, cười rộ lên:

- Hàng thì không có chuyện gì nữa à? Còn khoản nợ thì sao? Ồ, muốn thăng quan thì giết người phóng hỏa chịu chiêu an! Các ngươi khiến người tốt sống như thế nào? Muốn chết? Có cơ hội, trong hai ngày này sẽ đến thôi. Lúc đó sẽ tới hỏi các ngươi. Các ngươi lắc đầu là có thể chết. Đời người xưa nay ai không chết? Không cần nghĩ nó quá quan trọng, rất đơn giản thôi. Hiện tại chúng ta nên trở lại vấn đề âm mưu đi. Sự tình diễn ra hai ngày này hẳn là mọi người cũng đã thấy được. Sáng hôm nay, chúng ta sẽ thả ra một nhóm người cuối cùng …

Sách Siêu cười lạnh:

- Ngươi nghĩ chút mưu kế nhỏ nhoi, lung tung lộn xộn này của ngươi là thật sự có thể dao động gốc rễ của Lương Sơn chúng ta sao?

- Ta thích có người đặt ra những câu hỏi thông minh.

Ninh Nghị cười lắc đầu:

- Vẫn không được. Các ngươi xem, các ngươi đều biết là không được, tuy rằng thả ra rất nhiều người, tạo thành rất nhiều phiền toái, nhưng tất cả mọi người đều biết rằng chỉ cần chống đỡ được thì sự tình liền xong rồi, cho nên không ảnh hưởng quá lớn đối với đánh trận. Cho nên hôm nay mang về một ít tin tức rất trọng yếu, dù sao sau hôm nay, chúng ta sẽ không thể dùng âm mưu như vậy nữa, nên ta sẽ bộc lộ rõ hết tất cả các sự tình.

Hắn ngồi xuống ghế, ngẫm nghĩ một chút:

- Con người ta nói chuyện là một thứ gì đó rất kỳ quái, có đôi khi thoạt nhìn tác dụng không lớn. Nhưng cũng giống như ta nói ở đây, các ngươi có thể giả vờ như không sao cả, nhưng ta nói, các ngươi đều có thể nghe thấy được. Nghe thấy được sẽ tiến vào trong đầu óc. Tiến vào trong đầu óc thì nhất định sẽ bắt đầu suy nghĩ cái gì đó. Nắm bắt chặt điểm này liền có thể lựa chọn đưa cái gì đó vào trong lòng đối phương. Cho nên … Hiện tại chúng ta đã là tình trạng như vậy. Ta cho các ngươi rượu ngon, đồ ăn ngon, cuối cùng còn có thể cho các ngươi một lựa chọn. Nếu các ngươi chỉ có thể ngồi ở kia thì cứ thoải mái và thẳng thắn một chút, cẩn thận ngẫm lại xem ta nói có đạo lý hay không. Bởi vì trận chiến này thẳng bại cũng không phải vì ý chí của một người mà có thể xoay chuyển được.

Trong nhà giam trầm mặc một lát. Ninh Nghị lại nói tiếp:

- Ngay từ đầu tiên người được thả ra, bên kia liền nhận được tin tức phức tạp nhất. Nhân lực bên Lương Sơn sẽ không hoàn toàn tập trung điều tra chuyện này. Hơn một trăm người nghe được điều gì đó, vụn vụn vặt vặt, chỉ sợ đến hiện tại bọn họ vẫn còn chưa quy nạp được rõ ràng lắm. Cường công chính diện, đúng! Nếu đổi thành ta, ta cũng chỉ có thể làm như vậy.

- Đối với quân đội bên kia mà nói, nghị luận ở tầng thấp nhất sẽ tạo thành ảnh hưởng không quá lớn. Cố gắng cách ly những người được thả trở về, không cho bọn họ lên chiến trường, cho dù có một số người ẩn nấp được thì trên chiến trường bọn họ cũng không dám làm xằng làm bậy, vì bọn họ còn muốn xem chừng. Lúc này chân chính động thủ cũng là một số ít người bị nhận ra thân phận, hơn nữa người nhà còn chưa lên Lương Sơn. Lại loại bỏ những kẻ không dám động thủ hoặc không tìm thấy cơ hội động thủ … Ảnh hưởng còn lại đối với toàn bộ chiến cuộc mà nói thì đúng là không ảnh hưởng tới toàn cục, cũng còn xa xa mới đến mức khiến người ta phải sợ bóng sợ gió (nhìn cây cỏ cũng đã nghĩ là binh tướng).

- Nhưng, chân chính có thể ảnh hưởng tới đại cục là ai?

Ninh Nghị mỉm cười, hơi dừng lại một chút:

- Mỗi một đoàn thể đều có một số người thông minh, có một trụ cột. Người thông minh nói cho bên dưới rằng chúng ta sẽ không thua, sĩ khí sẽ không thực sự bị tan mất. Bọn họ tạo thành toàn bộ trung tầng trong quân đội, ở trong các trung, tiểu đầu mục của Lương Sơn các ngươi. Các tin tức lớn trên chiến trường, bọn họ cũng đều biết, cũng sẽ cùng thương lượng với cấp dưới … Đừng nói không phải. Các ngươi đều biết rõ ràng. Trên thực tế, bắt đầu từ buổi tối mà các ngươi lui binh, các ngươi đã luôn luôn tuyên truyền giúp ta rồi.

- Làm một việc gì, mỗi một khâu đều rất trọng yếu. Trọng yếu nhất là khi từng khâu từng khâu kết nối lại với nhau, chúng có thể tạo thành … À, phản ứng hóa học dây chuyền, cũng chính là một thêm một bằng ba! Ta thả bọn họ ra, thực sự muốn đợi mở rộng không phải là những người đó bị ta uy hiếp làm chuyện gì, hoặc là làm đám người cấp dưới của các ngươi nghi kỵ lẫn nhau, kích phát những mâu thuẫn trước kia. Chút phiền toái ấy quá nhỏ. Ta đang đợi, là việc tất cả những người thông minh đều tiếp thu kích động mà ta truyền đến. Kích động này không ở hai lần thẩm vấn, không ở nhiệm vụ cuối cùng. Đáng chú ý nhất chính là câu nói trước khi giao nhiệm vụ cho những kẻ được thả … Nói những điều …

Ninh Nghị nhìn mọi người:

- Hữu thừa tướng đương triều muốn tiêu diệt Lương Sơn. Các ngươi ảnh hưởng tới việc Bắc phạt của triều Vũ, dao động tới nền tảng lập quốc! Hoàng thượng cũng phải giận dữ! Võ Thụy Doanh bị ra tử lệnh … Lương Sơn các ngươi phe phái san sát, sẽ không sợ bị người bên cạnh phản bội ư? Không sợ người đang ở trên chiến trường thình lình hại ngươi ư? Không sợ có người phản chiến ư? Lão đại của các ngươi muốn chiêu an. Tống Giang không hợp với những người như Lâm Xung, Võ Tòng. Những tướng lĩnh triều đình bị ép buộc đầu hàng phải lên núi đều mang oán niệm trong lòng … Vân vân và vân vân. Ta nói vậy có phải hơi ngây thơ hay không? Có phải hơi hư trương thanh thế hay không?
Bình Luận (0)
Comment