Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 461

Trên mặt tường đá cũng không rộng, không có chỗ để nhiều người xông lên. Bên dưới có không ít người có thể nhìn thấy tình cảnh này. Bên trong trang cũng truyền đến tiếng hô to đầy hưng phấn:

- Ngươi không có việc gì! Ngươi không có việc gì! Huynh đệ! Quan phủ sẽ không truy cứu chuyện của ngươi, còn có thưởng nữa! Đến đây, nói cho mọi người biết ngươi tên là gì … Lương Nhị! Hắn tên là Lương Nhị …

Chém giết còn chưa đến nửa canh giờ, những tiếng hô tương tự như vậy đã liên tiếp vang lên. Lại có tiếng hô:

- Huynh đệ, nói cho mọi người ngươi tên là gì … Diệp Cô Thành! Y tên là Diệp Cô Thành …

- Lục Tiểu Phượng! Lục Tiểu Phượng, Lục huynh đệ đến với chúng ta này …

- Giết một người là có thể đến đây! Các vị huynh đệ, đến trên tường rồi giết, sau đó chạy mau vào! Không có việc gì …

- Để ý đồ hèn Hoa Vinh bắn lén …

Sau đó lại có người hô:

- Các huynh đệ, chúng ta đánh không lại! Bọn họ đang tranh chấp nội bộ … Khi chúng ta xông lên thì đám thủ hạ của Võ Tòng không chịu xông lên … Bọn chúng muốn chờ đám thủ hạ của Tống đầu lĩnh chết hết để sau đó chiếm lấy địa vị đầu lĩnh đấy … ta là bị ép tới mức không còn đường nào khác. Những huynh đệ bên cạnh sau khi đi lên đều chết rồi …

Giọng hô khàn khàn, buồn bã vô cùng.

Lại có người hô:

- Giết một người là có thể đến đây! Các vị huynh đệ, đến trên tường rồi giết, sau đó chạy mau vào! Không có việc gì …

- Để ý đồ hèn Hoa Vinh bắn lén …

Lại có người hô đám thủ hạ:

- Hãy nghĩ tới người nhà của các ngươi ở trên Lương Sơn. Bọn chúng chỉ đang ly gián chúng ta mà thôi!

Từng đợt từng đợt công kích như vậy cứ thế được tổ chức nhưng tỷ lệ thương vong đang không ngừng nghiêng dần theo những tiếng hô.

Trên sườn núi bên này, đám người Tống Giang cũng chỉ có thể cắn chặt răng nhìn toàn bộ cảnh tượng trên chiến trường. Ưu thế gấp năm, có thể chống được bao lâu, trong lòng bọn họ cũng không lo lắng. Tới lúc này, một khi quân tốt xông được lên tường thì chiến lực cũng đã suy thoái đến mức cực kỳ yếu ớt. Ngay cả cao thủ liều mạng tranh thủ thời gian để tám, mười người khác xông lên nhưng chỉ cần trang hộ của Chúc gia trang xông lên thì đám quân tốt đó liền bắt đầu sụp đổ. Có người sẽ quay đầu lại xem, nếu đồng đội phía sau cách xa xa một chút thì ngay lập tức sẽ nhảy xuống tường.

Một ít đầu lĩnh bắt đầu hỏi ý tưởng của Tịch Quân Dục. Hiện giờ thấy Ngô Dụng không còn dùng được nữa, mọi người bắt đầu mong đợi một trí tướng khác mang đến ý tưởng gì đó cho Lương Sơn. Tịch Quân Dục cũng chỉ có thể chỉ chỉ một cảnh tượng nào đó trên chiến trường, ra hiệu cho mọi người.

Dưới một gốc đại thụ cách đó không xa, Ngô Dụng đang ngồi, một bàn tay nắm chặt lấy đám cỏ xanh bên dưới, run rẩy. Ánh mắt vẫn luôn luôn nhìn vào một chỗ.

Thỉnh thoảng, vòng phòng ngự gồm mấy tấm thuẫn sắt lại xuất hiện trên tường đá.

Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ Lôi Phong. Mọi người hiểu rằng đó chính là kẻ vẫn luôn nấp phía sau những tấm thuẫn sắt kia.

Thời gian chỉ ba ngày, trong cục diện thực lực xa cách nhau quá xa, kế sách tâm lý chiến như thể yêu thuật đã ép Lương Sơn tới mức này. Đã không còn bất cứ kẻ nào dám khinh thường con người nấp phía sau thuẫn sắt kia. Hắn tuần tra trên chiến trường, thỉnh thoảng lại xem xét tình hình chiến đấu. Cũng có người muốn xông lên giết hắn nhưng mấy lớp phòng ngự bằng thuẫn sắt đã bảo hộ hắn cực kỳ nghiêm ngặt, kín mít. Bên cạnh hắn còn có mấy cao thủ bảo vệ xung quanh, lại thêm hơn hai mươi tên lính cầm nỏ bên cạnh, bắn rất nhanh. Ở chiến trường lân cận, gần như không có bất cứ kẻ nào có thể chịu được. Một khi hắn xuất hiện, cho dù có gắn được hai cây thang thì cũng không thể công vào được.

- Nhưng … Giết hắn thì còn khả năng phá cục …

Tịch Quân Dục nhìn về phía đó, nói.

Bên kia, Ngô Dụng trầm mặc ngồi dưới tán cây, trong lòng cũng đang chờ đợi một tình thế hỗn loạn nào đó xuất hiện.

Y cũng không phải là một tên quân sư ngu ngốc hoàn toàn vô năng, nhưng kế sách của đối phương ngay từ đầu đã căn bản là không thể nào bố trí phòng vệ được.

Lưu Đường xung phong bị thương quả thật cũng đã khiến y cảnh giác các thủ đoạn nhỏ của đối phương. Tuy nhiên, khi sự tình thoạt nhìn bắt đầu chuyển biến xấu thì y quả thật cũng đã mai phục một quân cờ tiếp theo. Lúc này y đang chờ đợi và hy vọng lần cuối, chờ đợi … Binh vô thường thế, thủy vô thường hình, đạo lý chiến tranh thiên biến vạn hóa.

Cái gọi là quân tâm thường thường cũng không thể nắm chắc một cách đơn giản được. Nhưng nếu thực sự muốn quy nạp, lượng hóa thì thì kỳ thật cũng có không ít thứ gì đó có thể giải thích thỏa mãn.

Từ cổ đến nay, đại quân tác chiến, chân chính khiến quân đội sụp đổ sẽ không phải là đả kích thực thể. Ý thức của một người bị ý chí của ngàn vạn con người lôi cuốn. Chính mình nghĩ như thế nào từ xưa tới giờ chưa bao giờ là trọng điểm. Chân chính quyết định thắng bại thường thường là cái nhìn của mỗi người đối với toàn bộ đoàn thể. Nếu có thể quy nạp tổng hợp, sau đó chia đều để lấy giá trị thì đó chính là độ mạnh yếu của đội quân này.

Nghiêm khắc huấn luyện, mỗi người bên cạnh đều có khí lực dũng mãnh, có lý do để không lùi lại, quân quy khắc nghiệt, kỷ luật nghiêm minh mỗi lần thao luyện.

Tất cả những thứ đó đến cuối cùng kỳ thật đều để thêm một chút lợi thế trong lòng người. "Chúng ta rất mạnh", "chúng ta sẽ tuyệt đối không lùi", lợi thế càng mạnh, quân đội sẽ càng mạnh. Cái gọi là quân tâm đến cuối cùng chính là thứ đơn giản như vậy. Nhưng muốn đạt thành nó lại cần qua muôn ngàn thử thách, rèn luyện.

Khi đám người Lương Sơn xuống núi vốn cũng là một đội quân có niềm tin như vậy. Chỉ có điều nhận thức rằng bọn họ "rất mạnh" lại không phải đến từ huấn luyện, quân quy, v. v … mà là dần dần hình thành ở mỗi lần cướp đoạt và giết chóc nhìn thấy kẻ thù sợ hãi … Khi triều Vũ loạn trong giặc ngoài, bằng hữu tam sơn ngũ nhạc (khắp nơi) đều tụ tập đến, liền mang đến cho mọi người một niềm tin về một xu hướng đại phát triển. Đáng tiếc rằng loại tự tin khắp đất Sơn Đông không có địch thủ này cũng thực sự áp chế rất nhiều tai họa ngầm.

Khi những tai họa ngầm này bị kích nổ trong mấy ngày này, khi giết chóc triển khai trên chiến trường, không có mấy người cho rằng mình sẽ lui. Bọn họ vẫn khát vọng chiến thắng. Đáng tiếc rằng từ trước tới giờ, cái gọi là quân tâm lại không ở đó.

Mà khi ở phía đối diện hô lên những lời đồn nhảm, trong lòng mọi người sẽ cảm thấy "không có khả năng" hoặc "có khả năng".

Khi đám người Lương Sơn xuống núi vốn cũng là một đội quân có niềm tin như vậy. Chỉ có điều nhận thức rằng bọn họ "rất mạnh" lại không phải đến từ huấn luyện, quân quy, v. v … mà là dần dần hình thành ở mỗi lần cướp đoạt và giết chóc nhìn thấy kẻ thù sợ hãi … Khi triều Vũ loạn trong giặc ngoài, bằng hữu tam sơn ngũ nhạc (khắp nơi) đều tụ tập đến, liền mang đến cho mọi người một niềm tin về một xu hướng đại phát triển. Đáng tiếc rằng loại tự tin khắp đất Sơn Đông không có địch thủ này cũng thực sự áp chế rất nhiều tai họa ngầm.

Khi những tai họa ngầm này bị kích nổ trong mấy ngày này, khi giết chóc triển khai trên chiến trường, không có mấy người cho rằng mình sẽ lui. Bọn họ vẫn khát vọng chiến thắng. Đáng tiếc rằng từ trước tới giờ, cái gọi là quân tâm lại không ở đó.

Mà khi ở phía đối diện hô lên những lời đồn nhảm, trong lòng mọi người sẽ cảm thấy "không có khả năng" hoặc "có khả năng".

lên rồi lại bị ép trở lại. Bức tường đá Chúc gia trang đang không ngừng trở nên kiên cố và cao lớn lên trong mắt đám người Lương Sơn.

Mà đến lúc này, tốc độ thương vong bên phía Lương Sơn đã bắt đầu giảm dần.

Khi cuồng nhiệt ban đầu trôi qua, trong tiếng gọi đầu hàng không ngừng, quân tâm sĩ khí giảm xuống, sau khi từng đợt từng đợt huynh đệ xông lên tường lại bị đánh bật trở về, các quân tốt xung phong chính diện đã ít nhiều có chút do dự. Thậm chí còn có một ít trung, tiểu đầu lĩnh đã bắt đầu cân nhắc xem liệu có phải lui binh mới là tốt hay không. Không ai có thể ngờ được rằng mười lăm ngàn người đến cuối cùng lại phải đánh thành tiêu hao chiến với ba ngàn người.

- Có cái gì phải nói chứ! Việc này chẳng phải ngay từ đầu đã biết rồi sao? Không đánh hạ được thôn trang này thì chúng ta đều không thể quay về!

Ở một bên chiến trường, Lỗ Trí Thâm băng bó vết thương xong lại cầm thiền trượng lên bắt đầu tổ chức đợt tiến công tiếp theo. Giờ phút này y cũng đã giết đến hai mắt đỏ bừng rồi:

- Có gan thì tiếp tục xung phong cùng với ta!

Mà ở bên kia, Lâm Xung và các tướng lĩnh cũng đang liên tục cổ vũ các thủ hạ và khi các huynh đệ quen biết trong núi hoặc các thủ hạ do dự tới hỏi liệu có nên bảo lưu thực lực hay không, đánh thành như vậy rồi, cấp trên có thể muốn lui lại hay không. Nhưng những đầu lĩnh lúc trước từng ít nhiều phản đối việc cường công khi Tống Giang động viên trước đây, lúc này lại lựa chọn tiến công kiên quyết nhất.
Bình Luận (0)
Comment