Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 545

Gió chiều thổi ấm áp, một đàn vịt bơi thong dong trên con sông nhỏ. Văn Nhân Bất Nhị từ chỗ nào đó đi qua bên này, làm động tác tay ra hiệu, người của Mật Trinh ti đánh xuống san.

Trong sân, có người rút đao.

- Người nào …

- Không được nhúc nhích!

- Cút …

Ầm một tiếng, có tiếng người chém giết.

Cùng lúc đó, Diệp Phàm ở trong phòng xoay chén nước ném về phía cửa sổ.

Chén sứ kia xoay tròn, trong nháy mắt đụng vào cửa sổ ầm ầm nổ tung.

Khoảnh khắc toàn bộ cửa sổ nổ tung, bóng người lao thẳng vào như con mãnh hổ, vung tới đầu tiên là một cây thương lớn sắc bén linh hoạt. Trần Phàm ngồi trong phòng nghiêng người né tránh, tiện tay kéo cái bàn gỗ bên tường, ngăn đường tiến của đối phương. Sau đó lại nhấc bàn gỗ gỗ lên thế tấn công của đối phương.

Trước kia ở trong quân Phương Lạp, Trần Phàm được xưng là Cương Mãnh.

Cho dù là Lưu Tây Qua có dốc sức vận đao, y cũng không bị rơi vào thế hạ phong.

Lúc này chỉ đỡ vài chiêu đều ẩn chứa nội lực mạnh mẽ như nước chảy, bàn gỗ kia không một tiếng động bay lên khỏi mặt đất cũng ẩn chứa một sức mạnh to lớn, cản đúng chỗ. Nhưng kẻ giết đến cũng là một cao thủ, cây đại thương trong tay chỉ thoáng bị ngăn cản sau đó lại tiếp tục tấn công mạnh mẽ về phía trước. Trần Phàm ở bên này đẩy cái bàn lên, cái bàn rắn chắc ở trên không trung bị ép cho nổ tung, bàn vẫn còn trên không trung thì hai người đã đấu được mấy chiêu rồi.

Rầm rầm rầm rầm, những tiếng nổ vang đó như gió bão, cái bàn gỗ bị đập nát trong không trung bắn về tứ phía. Hai người đấu với nhau thật ra cũng không cứng đối cứng ở một chỗ, đại thương kia linh hoạt sắc bén nhảy múa, sau đó bị Trần Phàm đến gần cướp lấy cây thương, đối phương phản đoạt lại, ra quyền, bên này vừa đỡ vừa chống, sau đó là song chưởng cùng đập mạnh ra ngăn cản thân thương của đối phương.

Lại một tiếng vang lớn nữa, người cầm thương đụng vào hai cánh cửa lớn bay ra ngoài, những mảnh nhỏ của chiếc bàn gỗ cũng bắn tung ra, người cầm thương lảo đảo thối lui năm sáu bước mới đứng vững, ván cửa bay ra thì nện lại càng xa hơn. Cái bóng của Trần Phàm như nước chảy mây trôi đụng vỡ cửa sổ lao ra, lăn vài vòng trên mặt đất một chút rồi nhảy lên.

- Ngươi muốn đi đâu?

Phịch một tiếng, có người cầm đao lao ra sân, chạy trên đường sau đó dừng lại.

- Ngươi muốn đi đâu?

Nỏ tiễn đối diện với y, người cầm nỏ là Văn Nhân Bất Nhị, còn bên cạnh Văn Nhân Bất Nhị lúc này ngoài cao thủ của Mật Trinh ti ra còn có mấy bộ khoái của nha môn. Người đàn ông cầm đao kia ngẩn người ra. Sau đó Văn Nhân Bất Nhị áp sát gã đến giữa sân.

Trận chiến đấu trong sân chỉ giằng co được một lúc thì tình thế đã bắt đầu được không chế. Lúc này trong sân là một đoàn xiếc lớn của kinh thành làm ảo thuật, hơn mười người cầm đao rất có khí tức quan sai đang bao vây tất cả, có hai người bị thương nằm trên vũng máu. Kẻ cầm đầu vẻ mặt van xin như biện giải bọn họ vô tội.

Văn Nhân Bất Nhị lấy ra một quyển sổ nhỏ, bắt đầu đối chiếu từng người một trong sân.

- Quan đao Lưu Trấn, Hà sóc Song Hùng Hạ Kim Hổ, Triệu Đại Hồng, Kỳ phong môn Dương Đài Thanh … Nếu không lầm thì là các ngươi …

- Các ngươi là … Các ngươi là ai, chúng ta chỉ lên kinh mà thôi, không phạm tội gì …

Nhìn thấy đối phương nói ra hết thân phận của mình. Kẻ cầm đầu sợ hãi nói tiếng. Văn Nhân Bất Nhị lắc đầu.

- Những lời này để theo chúng ta về rồi hãy nói. Vì sao các ngươi đến đây thì trong lòng các ngươi tự rõ, ta ở bên này cũng rõ. Các ngươi muốn dương danh lập vạn, ta chỉ có thể nói là lần này các ngươi tìm nhầm người rồi … Các ngươi đừng nghĩ là ai bán đứng các ngươi, chỉ trách các ngươi không quản cái mồm của mình cho tốt mà thôi. Cụ thể là ai các ngươi tự nghĩ trên đường đi, được rồi, bắt hết mang đi.

Nói xong, họ áp giải người ra ngoài. Trong tám người bị trói cũng có người muốn phản kháng nhưng tình thế mạnh hơn người. Văn Nhân Bất Nhịcũng không phải là lần đầu tiên làm loại chuyện này. Chỉ một lát sau, người đã bị áp giải ra sân.

Mấy thuộc Mật Trinh ti tụ tập bên cạnh Văn Nhân Bất Nhị, một lúc sau lại có mấy người nữa chạy đến. Văn Nhân suy nghĩ một chút rồi nói:

- Chuyện hôm nay vẫn chưa xong, không chỉ dừng ở một nhóm này. Sáng nay ta nhận được tin, còn có một người nữa, nhất định phải đi xem xem. Người này … võ công cao cường, có lẽ y sẽ không bó tay chịu trói. Nhưng nếu đánh nhau có lẽ thương vong hai bên sẽ rất thảm và nghiêm trọng. Nếu thực sự là phải đánh, chúng ta hơn mười hai mươi người phỏng chừng cũng không đủ để đấu lại y. Các ngươi cứ chuẩn bị tâm lý cho tốt.

Y nói xong, đứng ở đằng kia suy nghĩ một chút rồi gật đầu:

- Đi thôi, lên xe, ta dẫn đường.

Trần Phàm rơi trên mặt đất muốn nhảy ra thì một âm thanh vang lên ở giữa sân.

- Ngươi muốn đi đâu?

Trần Phàm nhìn bên cạnh, thân hình mới lao ra mấy bước chợt dừng lại, mở trừng hai mắt.

Một bên khác, một người thanh niên cầm thương, thở một hơi rồi lắc đầu lắc lắc bả vai.

- Oa … Lợi hại! Lợi hại thật … Ninh đại ca nói không sai, đúng là lợi hại … Trần huynh đệ phải không? Ta tên là Chúc Bưu, là Chúc Bưu đồi Độc Long Sơn Đông, huynh thật lợi hại.

Khóe miệng của Tràn Phàm có hơi co giật. Ninh Nghị đang đứng ở giữa sân bên kia, cười nhìn sang bên này. Sau đó hắn sải bước đi qua, ôm lấy vai Trần Phàm, vỗ hai cái mới tách ra, cười ha ha:

- Đã lâu không gặp, đúng là niềm vui bất ngờ!

Trần Phàm ngây người ra, rồi sau đó cũng thở hắt ra một hơi. Chúc Bưu bên kia đã đi tới, chắp tay:

- Trần Phàm.

- Tối hôm qua ta mới vào kinh, sao các huynh tìm được đến chỗ ta vậy? Sau đó y hỏi.

- … Sau chuyện của Lương Sơn, ta đắc tội với một số người. Trong giới võ lâm ở phương bắc danh tiếng không tốt lắm. Dù huynh ở phía nam chắc hẳn cũng đã nghe nói.

Dọn dẹp phòng sạch sẽ, Ninh Nghị đưa thức ăn tới. Trần Phàm vẫn chưa dùng bữa. Hắn vừa rót rượu cho Trần Phàm vừa nói chuyện.

- Cái gì mà Tâm ma Ninh Lập Hằng, nghe rất lợi hại. Nhưng chuyện phiền toái cũng nhiều. Trở về từ Sơn Đông đến nay đã là mấy tháng, hết người này đến người khác muốn lên kinh bới móc. Ta không muốn ngồi chờ chết, cho nên mới làm báo động trước một chút.

- Hôm nay?

Trần Phàm đang ăn thì ngẩng đầu lên.

- Người phía bắc bên kia đã vào trong thành được mấy ngày rồi, giả dạng làm người của đoàn xiếc, trong đó có cái gì mà Hà Sóc Song Hùng, nghe nói là rất lợi hại … Điều mà bọn họ muốn không phải là đánh bại ta mà là muốn giết thanh danh của ta, nếu may mắn hơn thì sẽ ta bắt đi. Sau khi ra khỏi thành thì sẽ giết chết ta ở trước mặt một đám anh hùng. Luật trong võ lâm, huynh hiểu hơn ta mà.

Ninh Nghị cười:

- Vì những chuyện này mà sau khi trở về ta đã bắt tay chuẩn bị. À, một bộ phận vẫn còn ở Hàng Châu để tích lũy kinh nghiệm, huynh cũng biết, lề lối giang hồ, giao tiếp thế nào và vân vân, lúc tôi ở trong Bá Đao doanh cảm thấy hứng thú, nhớ được rất nhiều. Bên kinh thành này ấy à, tương đối bình yên, nhân sĩ võ lâm, hắc bạch lưỡng đạo gì đó cũng nhiều. Nhưng tóm lại chỉ là kiếm miếng cơm. Tiều ta có, cũng biết làm người quản lý, cho nên tin tức bên mật thám ta cũng nghe ngóng được một chút.

Người thi hành thực sự trong lúc này là một bộ phận khác. Mật Trinh ti bên Hữu tướng phủ cũng là những người đã từng giúp ta ở Hàng Châu. Bây giờ bọn họ muốn phát triển nhưng lực lượng còn chưa đủ. Tình trạng hiện tại coi như một kinh nghiệm thực chiến. Coi như là ts huấn luyện giúp bọn họ một chút. Họ cũng hiểu một chút về hệ thống hắc đạo trong kinh thành. Nếu không phải chuyện quan trọng thì ta cũng sẽ không đi làm phiền bọn họ, chủ yếu nhất vẫn là nắm giữ tin tình báo … Không cần phải ăn nhanh như vậy, món này ăn rất ngon … Ninh Nghị mang một mâm đồ ăn để trước mặt đối phương, đắc ý nói tiếp:

- Đầu bếp của Trúc Ký ta phải chọn lựa kĩ lắm đấy. Cậu ta nấu canh có bí quyết, hương vị rất tươi ngon nhưng lúc trưa ta ăn rồi, huynh đừng khách sáo.

- Mà huynh vẫn chưa nói sao huynh tìm được ta.

- Không phải là huynh đoán được sao?

Trầm Phàm nhai thức ăn trong miệng, rồi ngẩng đầu lên nhìn hắn:

- Ta tìm người kia … Tập Quế Sơn, ông ta đã …

- Bọn họ cũng tốt!

Ninh Nghị nói:

- Lúc trước các khuynh khởi sự ở phía nam, Ma Ni giáo ở phương bắc đều là loạn đảng. Tính liên hệ của Ma ni giáo không chặt chẽ, các huynh muốn tạo phản nhưng họ thì chưa chắc. Có những người bị bắt rồi, bị xử tử rồi, tài sản cũng bị tịch thu hết, cũng có một số người chạy trốn được, cũng có những thành viên quan trọng không định chạy trốn mà là ẩn nấp, che giấu thân phận của mình. Chẳng qua lúc đầu ta ở Hàng Châu có xem qua danh sách và cách liên lạc với những thành viên quan trọng của các huynh. Sau chuyện của Lương Sơn, tất cả những tin tình báo ở kinh thành có thể nắm được ta đều dùng để thử nghiệm, các thứ đó họ cũng đã sửa rồi, nhưng ta vẫn tìm ra một ít manh mối …

Ninh Nghị dừng lại một chút rồi nói:

- Bị ta tìm được còn tốt. Nếu như là bị Hình Bộ tìm thấy thì bọn họ cũng không có bất kì một cơ hội tẩy trắng nào. Yêu cầu của ta cũng không nhiều lắm, sống tốt là được. Tuy nhiên huynh chưa quen với cuộc sống của người ở kinh thành, cho dù có tìm được ta thì cũng phải đi hỏi thăm một chút. Hôm qua huynh vào thành, ngay trong đêm đã cố gắng lên lạc với ông ta, vì để hỏi thăm chuyện của ta, không lâu sau thì ta đã nhận được tin tức này.

Trần Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:

- Nói như vậy thì toàn bộ những tàn quân của Ma Ni giáo tại kinh thành bên này … tất cả … huynh đều nắm giữ?

- Thực ra còn lại cũng không được mấy người, bao gồm có cả Tập Quế Sơn, nhưng thật sự coi là thành viên trung tâm thì cũng chỉ có ba bốn người. Bởi vì có đủ các nguyên nhân mà bọn họ ở lại kinh thành mà không đi, lo lắng đề phòng, ta bèn giúp họ, xem như bọn họ tránh được đại họa tru di cửu tộc.

Ninh Nghị cười phá lên:

- Huynh nghĩ nhiều như vậy làm gì? Vốn dĩ người ta là một kẻ truyền giáo, ăn cơm làm việc, ai cũng có quyền bình đẳng. Các huynh tạo phản làm làm liên lụy đến người ta. Ta chỉ làm chuyện tốt thôi.

Lúc này Trần Phàm đã ăn cơm xong, dừng ở chỗ đó một lát sau thở dài, sau đó lại "À" lên một tiếng, bật cười ngẩng đầu lên nhìn Ninh Nghị:

- Như vậy … Mục đích ta đến kinh thành, huynh biết rồi đúng không?

- Đương nhiên rồi!

Ninh Nghị cười phá lên:

- Sang xem buổi biểu diễn của Lý Sư Sư mừng cửa hàng mới của ta nhé?

- Ha ha.

Trần Phàm cuối cùng gật đầu cười, hai người cùng cười một trận. Trần Phàm vừa cười vừa nói:

- Vậy ngoài chuyện này ra, huynh có biện pháp gì có thể giúp ta cứu những khâm phạm của triều đình không? Chỉ là tiện tay thôi mà …

- Ha ha ha, nếu như khâm phạm của triều đình kia là Phương Thất Phật thì thật sự là một chút cũng không thể …

Trong phòng liên tục có tiếng cười.

Cùng lúc đó, trên tầng hai của Trúc Kí, Tống Vĩnh Bình vẫn đang tìm kiếm bóng dáng của Ninh Nghị, trong lòng anh ta đang lo lắng. Vốn dĩ anh ta nghĩ là lần này đến sẽ giúp được nhị tỷ phu, ai ngờ nhị tỷ phu kia lại đi đắc tội với con trai của Cao thái úy? Loại chuyện đầy áp lực này tới rồi, nhị tỷ phu lại chạy ra ngoài xử lý những chuyện lông gà, vỏ tỏi làm gì chứ, nếu đến sớm một chút thì cũng có sự chuẩn bị.

Bởi trong lòng lo nghĩ như vậy nên trong đầu anh ta khó tránh khỏi nghĩ nếu như chuyện này xảy ra thật có lẽ cùng chỉ một mình giúp thôi. Hi vọng là với tấm thiếp của Hữu tướng phủ kia có thể cáo mượn oai hùm một chút, hù họa được Hoa Hoa thái tuế kia. Tuy là nghĩ kỹ cũng khó có thể xảy ra nhưng loại chuyện liên quan đến Thái úy, Tể tướng, e rằng Tô gia cũng chỉ có thể tự mình ra mặt mà thôi …

- Ha ha ha, nếu khâm phạm của triều đình là Phương Thất Phật thì thực là một chút khả năng cũng không có … Tiếng cười lại nối tiếp tiếng cười.

- … Ta nói thật đấy.

- Ồ, ta cũng nói thật mà … Ha ha …

- Ninh Nghị, lần này lên kinh, ta từng nghĩ, chỉ cần cứu sư phụ, ta có thế làm bất cứ chuyện gì.

- Ha ha, sau đó thì sao …

- Ta có thể cầu xin huynh, cũng có thể ép huynh …

- Nói như vậy là huynh đang uy hiếp ta?

- Nếu cần thì chắc chắn ta sẽ làm.

- … Huynh là ngày đầu tiên quen biết ta sao? Trần Phàm!

Bầu không khí trên bàn ăn trong một khắc đã trở nên ảm đạm vô cùng.
Bình Luận (0)
Comment