Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 620

Dịch giả: luongsonbac1102

Ngược lại với Lâu Thư Uyển, về các thế lực khác đang tụ tập tới Thanh Mộc trại, tin tức tình báo của Ninh Nghị biết được hơi sớm hơn một chút. Sớm nhất chính là Hà viên ngoại Hà Thụ Nguyên có chỗ dựa là Tề gia. Buổi chiều sau ngày gặp mặt Huyết Bồ Tát, có người âm thầm mời y đến khu nhà trên sườn núi để nói chuyện.

Khu nhà nhỏ bình thường nằm trên sườn núi này, trước đây y cũng đã từng tới hai lần để thăm hỏi Lương Bỉnh Phu. Trong lòng y hiểu rằng, không giống như đại sảnh Thanh Mộc trại, khu nhà này mới thực sự là trung tâm quyền lực của Thanh Mộc trại. Đối phương có thể gọi y đến đó, rất có thể là đã đưa ra quyết định, muốn âm thầm cùng y thực hiện vụ làm ăn này.

Đối với kết quả này, Hà Thụ Nguyên cũng không ngạc nhiên. Trong số các thế lực khắp nơi tụ tập lại đây lần này, Tề gia là lực lượng có căn cơ tốt nhất. Chỉ cần có thể kết hợp với thế lực của Tề gia, mảnh đất Lữ Lương này mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất, cũng có thể kiếm được nhiều lợi nhuận nhất. Đi một chuyến này, Hà Thụ Nguyên y cũng coi như là đã rất nể mặt Thanh Mộc trại.

Một khi Thanh Mộc trại hợp tác với Tề gia, được chiêu an, sẽ vào hệ thống quân đội. Tuy rằng bề ngoài nói là Tề gia sẽ không can thiệp vào việc của Thanh Mộc trại nhưng trên thực tế, đã vào quân đội, dù sao cũng phải làm việc, dù sao cũng phải chịu giám sát, như vậy là có thể đưa nhân sự vào. Mà dưới sự tấn công của đủ các loại ích lợi tiền và quyền, đám trại chủ, đầu mục Lữ Lương sơn cũng sẽ đều biến thành một phần tử ích lợi của Tề gia. Sau khi tận dụng mọi thứ, chỉ mấy năm sau thôi, Thanh Mộc trại do ai định đoạt cũng là chuyện khó mà nói được.

Nghĩ thầm như vậy, sau khi đi vào trong một gian phòng, y nhìn thấy một người trẻ tuổi đang ngồi bên bàn viết cái gì đó, vẻ mặt tập trung nhưng cũng rất thản nhiên, tay viết nhanh không ngừng nghỉ. Người đó chỉ hơi hơi nâng tay trái lên chỉ một chút, đầu vẫn không hề ngẩng lên:

- Chờ thêm một chút, sắp xong rồi. Hà viên ngoại, ngồi đi.

Hà Thụ Nguyên vốn trong lòng tràn đầy vui vẻ, lúc này nhíu mày, đứng ở cửa, hai tay chắp sau lưng, nhìn chằm chằm người thanh niên này. Y nghĩ thầm rằng không hiểu đám người Thanh Mộc trại này đang làm cái quái gì nữa, vẻ mặt đã hơi nghiêm lại và có chút tức giận.

Đối phương vẫn không hề để ý tới y, cứ tiếp tục viết gì đó lên giấy. Đợi khi viết xong, hắn cầm lên, nhìn thoáng qua, rồi mới gấp lại bỏ vào ống tay áo, cất bút đi. Sau đó hắn nhìn vào mắt người trung niên đang đứng ở cửa, đứng dậy, tay cầm lấy chén trà trên bàn.

- Hà Thụ Nguyên Hà viên ngoại, làm quen chút nhỉ. Tại hạ Ninh Nghị, Ninh Lập Hằng. Ngươi đã nghe nói tới Mật Trinh ti chưa nhỉ?

Người thanh niên đó uống một ngụm trà, đi ra khỏi bàn, trên mặt có chút ý cười nhưng vẫn khá lạnh lùng:

- Nếu người của Tề gia có nói chuyện với ngươi, từ năm trước tới năm nay, chúng ta vẫn liên tục giao đấu nhỉ. Trong thời gian khủng hoảng lương thực này, Hà viên ngoại cũng kiếm được không ít nhỉ?

Ngay tại nghe được ba chữ "Mật Trinh ti", trong lòng Hà Thụ Nguyên lập tức trầm xuống, đột nhiên có cảm giác áp lực như một phần tử phạm tội ở đời sau đang làm chuyện xấu, bỗng nhiên gặp phải cảnh sát vậy. Đương nhiên cảm giác của y không cụ thể như vậy, nhưng cũng lập tức hiểu được ý nghĩa đại diện của cái tên Ninh Lập Hằng, nhưng đồng thời cũng không hiểu lắm vì sao người này lại xuất hiện ở Lữ Lương sơn vào lúc này.

"Trong đầu tôi chỉ có mỗi goblin".

Câu chuyện nói về một đàn ông ước muốn trở thành mạo hiểm gia chỉ bởi một lý do duy nhất, giết goblin.

...

- Ninh Lập Hằng... Ngươi là người phụ trách điều phối lương thực giúp nạn thiên tại của tướng phủ...

Từ năm trước đến năm nay, vì việc xử lý thiên tai, thiếu lương thực mà Hữu tướng phủ gần như khai chiến khắp thiên nam địa bắc của một nửa triều Vũ. Trong đó kẻ phụ trách triệu tập lương thực để ép giá lương thực của mấy lộ nam bắc chính là người thanh niên trước mặt này, hoàn toàn ăn khớp với những gì mà chút ít tin tức tình báo của Tề gia đã từng nói qua. Kẻ có tên là Ninh Lập Hằng ở tướng phủ này có thể làm được loại việc này đến mức này, cho dù không thể nói là quốc sĩ thì ít nhất cũng là độc sĩ ở bên người Tể tướng, không thể trêu vào. Cho dù Hà viên ngoại dựa vào quan hệ của Tề gia, có thể hiệu lệnh ở một vùng, nhưng trước mặt người đại diện cho quyền uy của Tể tướng, thì y vẫn chẳng là cái gì cả. Y còn đang chưa biết nói gì thì đối phương đã đi tới.

- Ừm, đúng là tại hạ. Ở nơi như Lữ Lương này, trên giang hồ có người tặng cho phỉ hiệu Huyết Thủ Nhân Đồ, cũng có kẻ gọi loạn là cái gì Tâm Ma, đều là tin vịt. Tại hạ cũng giống Hà viên ngoại thôi, là một thương gia. Mua bán thôi mà, cho dù lúc trước có chút cọ sát thì cũng chỉ là tiền mà thôi. Giữa cá nhân chúng ta, không thương tổn tới tình cảm. Hà viên ngoại cũng cảm thấy như vậy chứ?

Đối phương vẻ mặt tươi cười, dù sao Hà Thụ Nguyên cũng là một kẻ lọc lõi cho nên biết sự việc lúc này chắc chắn là có biến, nhưng vẫn khôi phục điềm tĩnh, đáp:

- Đúng vậy, chỉ có điều Hà mỗ không biết, vì sao Ninh tiên sinh lại xuất hiện ở đây, vào lúc này?

- Kỳ thật rất đơn giản, ý tưởng khá tương tự với Hà viên ngoại thôi.

Ninh Nghị cười vỗ vỗ vào cánh tay y, dẫn đầu đi ra cửa:

- Chúng ta đi ra ngoài một chút, vừa đi vừa nói chuyện nhé.

Không khí nói chuyện lúc này đã bị Ninh Nghị dẫn dắt ngay từ ban đầu. Chỉ có điều Hà Thụ Nguyên cũng không có cách nào. Đối phương không chỉ là phụ tá trung tâm của tướng phủ, còn có quan hệ với đám người lục lâm cùng hung cực ác. Cái tên Tâm Ma vốn đã khiến đám phỉ gào khóc thảm thiết, nếu khiến hắn không hài lòng, trước hết chưa cần nói việc dùng tướng phủ để đè người thì chỉ sợ đối phương đã đánh mình chết tươi ngay tại đây rồi. Y cứ thế đi theo Ninh Nghị ra ngoài, đi tới cửa, rồi tới nơi có thể quan sát thung lũng Thanh Mộc trại mới dừng lại được.

- Hà viên ngoại à!

Người thanh niên nghiêng đầu nói:

- Ngươi nhìn Thanh Mộc trại, phát triển cũng không tệ lắm nhỉ. Hai năm trước, nó còn không phải dạng này đâu. Người cảm thấy, thật sự là bởi vì trại chủ nơi này kỳ tài ngút trời, lập tức biến nơi này phát triển thành như vậy, thậm chí còn bắt đầu làm kinh doanh nơi biên giới sao?

Hà Thụ Nguyên nhìn cảnh tượng bên dưới, do dự một lát, đáp:

- Ngươi nói là, các ngươi đã sớm nhúng tay vào đây sao?

- Đối với việc này, tướng phủ sẽ không thừa nhận. Chúng ta cũng sẽ tuyệt đối không hợp tác với phỉ nhân.

Ninh Nghị cười cười:

- Việc hôm nay ra khỏi miệng của ta, lọt vào tai ngươi, đối với bên ngoài chưa từng phát sinh điều gì hết. Hà viên ngoại ngươi cũng biết, tướng phủ gia lớn nghiệp lớn, cũng giống với các ngươi, làm chuyện gì cũng đều rất cần tiền. Chúng ta có một chút nghiệp vụ, vấn đề như giúp đỡ người ta nghĩ kế làm ăn. Ai có nhu cầu cái gì, chúng ta biết làm sao để có, giúp đỡ người ta, dắt mối, giật dây. Có đôi khi buôn bán lời bao nhiêu tiền, tiêu tốn bao nhiêu tiền, những người không biết quản lý sổ sách cũng được chúng ta hỗ trợ tính toán cho, sau đó cố gắng đưa ra những kiến nghị tốt về mặt thu chi. Đều là những vụ làm ăn nhỏ hai bên cùng thắng. Mọi người cùng kiếm tiền mới thực sự là kiếm tiền. Mọi người cùng tốt mới thật sự là tốt. Ngươi thấy thế nào?

Ninh Nghị vừa nói vừa tiến về phía trước. Hà Thụ Nguyên vẻ mặt bối rối đi theo bên cạnh.

- Việc làm ăn ấy mà, kỳ thật quan trọng nhất cũng không phải là bán cái gì mua cái gì, quan trọng là... kết giao bằng hữu. Cũng giống như lương tai (khủng hoảng lương thực) từ năm trước đến năm nay, chúng ta cũng quen biết được rất nhiều bằng hữu. Chỉ cần có bằng hữu là có thể kết nối liên hệ, nhu cầu cái gì, sản xuất cái gì, bán cái gì, bán thế nào, mỗi một nội dung đều có người, có thể hoạt động rất nhanh. Sau đó mọi người cũng đều có thể kiếm tiền, công việc cũng có thể càng làm càng lớn. Mà trong quá trình đó, cho dù có chút xung đột nhỏ giữa người với người, thì như ta vừa mới nói, đều là tiền mà thôi. Giữa người với người, vẫn là có thể trao đổi nhận thức, đó mới là việc tốt. Nếu không có nhận thức, ta và Hà viên ngoại ngươi cũng không thể tán gẫu hòa hợp được như hiện tại. Hà viên ngoại ngươi là tiền bối trong lĩnh vực kinh doanh, người nói xem, ta nói vậy có lý không?

Hà Thụ Nguyên:

- Ha ha... Đúng...

Ninh Nghị tiếp tục nói:

- Cũng giống như ta vừa nói, Mật Trinh ti chỉ qua lại một chút, đưa ra một vài ý kiến. Vùng Lữ Lương này, trước kia vẫn luôn là một khối tâm bệnh ở vùng biên giới. Bọn ta vẫn muốn giải quyết vấn đề của nó, sau đó mới có bố cục như hiện giờ. Chẳng qua, nó là một nhà độc đại thì chẳng thể nào làm ăn nổi, ngày xưa mở cửa làm ăn chỉ là kiếm chút bạc lẻ, cũng là muốn kiếm chút lợi ích thực tế hơn so với những nơi khác. Hơn nữa Thanh Mộc trại bên này đã sớm tâm mộ vương hóa (hướng về triều đình), tương lai đều là người một nhà. Hà viên ngoại có thể yên tâm, mở cửa làm ăn với bên ngoài, bất cứ kế hoạch nào sau này nó cũng sẽ không thay đổi. Tuy nhiên đối với những người làm ăn lớn như Hà viên ngoại, chúng ta là có ưu đãi. Đây là những thứ mà Ninh mỗ điều tra gần đây nhất, mấy thứ này kiếm tiền tốt nhất, chúng ta kiếm được sẽ không ít hơn so với bình thường đâu. Hà viên ngoại nhìn một chút xem.

Hắn nói xong, đưa tờ giấy mới viết lúc trước vào tay Hà Thụ Nguyên. Hà Thụ Nguyên cầm lấy, cũng không mở ra xem, mà chỉ nhìn Ninh Nghị:

- Nói như vậy, cũng là ý kiến của Tần tướng gia à?

- Không phải ý kiến cụ thể của ai cả, chỉ có điều, từ trước tới giờ thì biên giới vẫn là một vấn đề lớn. Làm thế nào để điều tiết, khống chế nó cho chắc, có một quy luật, chúng ta không thể tát ao bắt cá, không thể chỉ nhìn một năm, hai năm. Việc này đã có người ở bên trên suy xét, Lý tướng và Tần tướng bọn họ suy xét. Ta cũng không biết rõ ràng lắm.

Ninh Nghị vừa nói vừa ngẩng mặt lên, cười tươi như hoa nở. Nhưng ý tứ của hắn lúc này cũng là: Đây là kết quả mà chúng ta suy xét, không phải là thứ mà tầng cấp như ngươi có thể biết đến được. Hà Thụ Nguyên cau mày, y không rõ ràng lắm rốt cục Mật Trinh ti đã bỏ bao nhiêu công sức ở đây, nhưng cũng hiểu được rằng, trước mặt người này, lăn lộn khóc lóc om sòm là vô ích. Ngẫm nghĩ một chút, y nói:

- Vậy quân đội thì làm sao bây giờ? Đám người Tiêu phó tướng đã đến đây, tướng phủ cướp thịt từ trong miệng hổ, vậy ăn nói như thế nào?

Thương mại qua biên giới đóng góp một bộ phận rất lớn đối với thu thuế của triều Vũ. Nhưng đã nhúng tay vào đủ loại, vậy thì tướng phủ ở đây khẳng định là cũng không sạch sẽ. Tuy nhiên chia tách ích lợi như vậy cũng giống như đấu tranh chính trị, có xung đột lẫn nhau, nhưng cũng sẽ không xé rách mặt mũi. Một khi đã xác định việc phân phối ích lợi thì mọi người cũng sẽ đều giữ ăn ý. Nếu như tướng phủ mở một cửa buôn lậu ở đây, sự việc có thể lớn có thể nhỏ, nhưng đương nhiên, lợi ích ở biên giới nhiều như vậy, mọi người cứ tận dụng mọi thứ để chiếm thôi. Ở nơi ngày xưa không hề có chút ích lợi nào như Lữ Lương này, mà bây giờ có thể mở cửa làm ăn được thì cũng là một loại bản lĩnh. Chỉ cần không ảnh hưởng quá lớn, lại không ăn mảnh, thu xếp một chút vẫn là có biện pháp.

Ninh Nghị lại lắc đầu nói tiếp:

- Việc này chúng ta tự nhiên là có bố trí. Ta nói rồi: Việc của Thanh Mộc trại, kỳ thật tướng phủ vẫn chưa nhúng tay. Cùng lắm là chúng ta chỉ trao đổi một chút, đưa ra một vài đề nghị. Muốn nói thứ mà tướng phủ hứng thú, kỳ thật chính là quặng than đá ở Lữ Lương sơn. Không biết Hà viên ngoại có từng nghe nói tới rằng ở đây có vài mỏ quặng than đá lộ thiên, rất tiện khai thác. Chúng ta có làm chút kinh doanh kinh thành, tên là... than Tổ Ong, cần đến thứ này. Cho nên chúng ta cũng hy vọng Lữ Lương có thể được thống trị bình an lâu dài.

Hà Thu Nguyên nói:

- Ta đã nghe nói tới cái bếp lò đó. Tuy nhiên, than đá giá cả rất thấp, từ đây vận chuyển đi, không ngại phiền toái sao?

- Kinh doanh phải làm lớn chứ. Bên này có than đá, chúng ta có thể phát triển kinh doanh lò than đá về phía bắc. Bếp lò dùng rất tốt đấy.

Hà Thụ Nguyên gật đầu, một lát sau mới cười nói:

- Nếu là kinh doanh thế này, thật ra Hà mỗ cũng rất nguyện ý tham gia cổ phần, cũng tiện hưởng thụ một chút thứ mà người ở kinh thành thích.

- Ha ha, Hà viên ngoại nói quá lời. Cường long không áp địa đầu xà (Rồng mạnh không ép rắn địa phương). Nếu muốn làm ăn ở phương bắc, đến lúc đó, người thứ nhất ta đi tìm nhất định sẽ là Hà viên ngoại. Ta xuất ra kỹ thuật, ngài xuất ra nhân sự, được chứ! Về phần sự tình của Lữ Lương sơn...

Cái gì mà kinh doanh than đá, kinh doanh than tổ ong, đối với Hà gia, Tề gia chẳng qua chỉ là chút mua bán nhỏ, nhét kẽ răng mà thôi. Nhưng nếu theo cách nói này thì lại kéo gần khoảng cách. Hà Thụ Nguyên cười ngắt lời Ninh Nghị:

- Chuyện Lữ Lương sơn, ta hiểu ý tứ của Ninh huynh đệ. Tuy nhiên, đằng sau ca ca còn có Tề gia. Quan điểm của bọn họ như thế nào, ta cũng không biết được. Nhưng bất kể như thế nào, đúng như Ninh huynh đệ nói, chỉ là chuyện mua bán, không tổn thương hòa khí. Đúng không?

Ninh Nghị giơ tay lên, vỗ vỗ vào trang giấy mà Hà Thụ Nguyên cầm trên tay kia, nói:

- Ừ, mọi người làm việc ấy mà, xung đột là khó tránh khỏi. Cứ theo quy củ mà làm, không thương tổn hòa khí.

Hai người vừa cười vừa nói chuyện. Ninh Nghị đưa Hà Thụ Nguyên tới cửa đường núi rồi vẫy tay từ biệt. Chỉ có điều ngay sau khi quay người, vẻ tươi cười của hai người liền biến mất trong nháy mắt. Ninh Nghị cau mày trở về với vẻ buồn tẻ. Hà Thụ Nguyên thì nghiến răng nghiến lợi, vô cùng phẫn uất với việc Mật Trinh ti đã sớm nhúng tay vào như vậy. Chỉ có điều loại việc này quả thật phải nói đến thứ tự đến trước và sau. Mọi người lén lút kinh doanh ích lợi của mình. Nếu đúng là Mật Trinh ti từ hai năm trước đã bắt đầu khống chế Lữ Lương sơn, vậy bây giờ người bên ngoài muốn nhúng tay vào đúng là cướp thịt từ trong miệng hổ. Cho dù y có tức giận thì cũng có thể làm được gì chứ!?

Buổi chiều hôm đó, Ninh Nghị liền gặp phó tướng Tiêu Thành của Võ Thắng quân. Là người của quân đội, không ngờ vị phó tướng này lại dễ bị thuyết phục nhất. Ngay sau khi đưa ra chỗ dựa là Tần Tự Nguyên, Tần Thiệu Khiêm, Mật Trinh ti... Lại kèm thêm một khoản tiền, đối phương lập tức trở thành huynh đệ thân thiết của Ninh Nghị. Thay mặt Võ Thắng quân thu phục Lữ Lương sơn, không biết có thành công hay không, mà cho dù có thu phục được thì y có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Chỉ có tiền nào đã vào trong túi của mình mới có thể coi là đồng tiền thực sự mà thôi...

Cũng giống như Ninh Nghị nói, người làm ăn sẽ không tùy tiện xé rách mặt mũi. Cho dù là có thể xé rách mặt mũi với Thanh Mộc trại nhưng cũng không ai muốn xé rách mặt mũi với Tần Tự Nguyên và Mật Trinh ti. Nhưng dưới loại quy tắc này, với tâm lý hy vọng chờ may mắn, vẫn có một số kẻ đưa ra lựa chọn làm chút động tác nhỏ, hoặc là đợi tình thế biến hóa, chuyển biến xấu đi. Sau khi Ninh Nghị gặp gỡ sơ bộ những người này, đám giang hồ lân cận Thanh Mộc trại cũng bắt đầu tụ tập về đây. Đầu tiên là gian tế, thám tử, rồi sau đó cũng có người phái ra đại đầu mục, tiểu đầu mục, chuẩn bị thăm hỏi Huyết Bồ Tát.

Ngay từ đầu, việc này có thể coi là do Lâu Thư Uyển thuyết phục lợi hại đối với những người xung quanh. Một khi ở các ngọn núi xung quanh có người tin tưởng, bọn họ sẽ không tự chủ được, bắt đầu lén thảo luận và kết nối. Đối với khả năng Thanh Mộc trại được chiêu an, mọi người đều cảm nhận được nguy cơ rất lớn. Cứ như vậy, ở bên ngoài Thanh Mộc trại vốn đã khá đông đúc, mấy ngày nay lại càng trở nên chật chội, hỗn loạn hơn. Mà bên trong Thanh Mộc trại, lúc mới đầu mọi người còn khá kích động do ở bên ngoài xuất hiện quá nhiều người, nhưng mấy ngày nay ngược lại họ đều trở nên tỉnh táo trở lại, vô thanh vô tức bắt đầu co rút vào trong phòng tuyến, củng cố sơn trại.

Hai năm nay, Thanh Mộc trại phát triển làm ăn, cũng thu hút rất nhiều nhân khẩu từ bên ngoài đến, hiện giờ trong quá trình mở rộng này thậm chí còn có vẻ hơi hỗn loạn. Một khi xốc lại thì cả việc kinh doanh lẫn việc quản lý của trại đều chịu ảnh hưởng. Mà ở phương diện khác, lần này không ngờ là ngoại trừ Thanh Mộc trại, tuyệt đại bộ phận các thế lực ở Lữ Lương sơn đều liên hợp lại, thanh thế rất kinh người. Bất cứ ai nhìn vào, đều nghĩ rằng Thanh Mộc trại sẽ không muốn đánh nhau một trận. Mà trong tình hình Thanh Mộc trại không muốn chiến tranh, hiện tượng co rút để củng cố phòng tuyến chỉ có thể nói là loại phòng ngự tiêu cực nhất.

Toàn bộ tình huống bắt đầu trở nên căng thẳng dưới bầu không khí như vậy. Đến buổi tối ba ngày sau đó, trại chủ Huyết Bồ Tát thiết yến, khoản đãi các quý khách lên núi, mọi người đều tham gia.

Tới chính sinh của yến hội, Lâu Thư Uyển kiềm chế tâm tình đang run rẩy của mình, chờ đợi bóng dáng của một vị khách xuất hiện. Nhưng mà mãi cho đến khi yến hội đông đúc này bắt đầu, đám người Ninh Nghị vẫn không hề xuất hiện giữa đám khách khứa. Yến hội diễn ra được một nửa, nàng gần như định đứng lên hỏi thử Huyết Bồ Tát, xem Tâm Ma lần này lên núi hiện giờ ở đâu. Nhưng cũng đúng vào lúc này, Khưu Cổ Ngôn từ bên ngoài điện đi vào, ghé vào sau tai nàng, thì thầm nói vài tin tức.

- ... Theo người trên núi bên kia nghe được một ít tin đồn, tạm thời cũng không biết có phải sự thật hay không. Huyết Bồ Tát không tỷ võ chiêu thân, mà là... nàng ta đã có người trong lòng. Nghe nói, nội bộ đã biết rồi, người đó là Ninh Lập Hằng. Hắn vào núi là muốn thành thân với Huyết Bồ Tát... Cho nên vụ làm ăn này, hắn không phải là khách, mà là chủ...

Cách đó không xa, trên vị trí trại chủ, nữ tử có ngoại hiệu Huyết Bồ Tát mỉm cười và vẫn giữ một khoảng cách để nói chuyện với những người khách. Lâu Thư Uyển cầm chén rượu, trong đầu "Ong" lên một tiếng, mắt nhòa đi mất một lát. Sau đó hai mi mắt run rẩy mở ra, nàng phát hiện tay của mình đang run rẩy, hình ảnh trong mắt cũng run rẩy.

- ... Cho dù hắn là chủ.

Nàng phát hiện rằng giọng của mình đang bị khàn khàn, vì thế lặp lại một lần nữa:

- Cho dù hắn là chủ... Người bên ngoài núi muốn vây lên đây, vì sao hắn không hề có hành động gì? Hắn đang đợi chết sao? Nếu đánh lên sẽ chết rất nhiều người, hắn có biết hay không...

- Việc này... rõ ràng là...

- Đánh lên sẽ chết rất nhiều người, hắn có biết hay không... Hắn suy nghĩ cái gì.

Tối hôm nay, nàng không biết mình đã đi ra khỏi đại sảnh đó như thế nào. Đi trên con đường núi, làn gió đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng. Xa xa là ngọn núi đứng cô độc. Những ngọn đèn ở các ngôi nhà đều như đang cười nhạo nàng. Nàng trở lại khu nhà của mình, vào phòng, ngồi đó hồi lâu rồi lại khoác áo đi ra, đi đến khu nhà ở của đám người Chúc Bưu. Đang muốn đi vào trong thì có người ngăn nàng lại. Khưu Cổ Ngôn phụ trách hộ vệ cho nàng cũng đi tới ngăn cản người kia.

- Ta muốn gặp Ninh Nghị!

Nàng nói như vậy. Nhưng sau khi trải qua sự việc của Tiểu Hương Mã, mọi người đều biết nàng là kẻ địch, là đại diện cho thế lực của Điền Hổ, cho nên người ngăn cản kia cũng không hề có ý định nể mặt nàng.

- Cô nương, chúng ta ở đây không ai muốn gặp ngươi đâu.

- Ta muốn gặp Ninh Nghị!

Nàng quát rống lên:

- Ta biết hắn! Ta biết hắn cũng nhìn thấy ta! Gọi hắn đi ra gặp taaa!

Trong gia viện của Sa Vạn Thạch ở phía sau, có bộ hạ của Đổng Bàng Nhi bị kinh động, cũng đi ra xem náo nhiệt. Người ngăn cản kia cũng bị hoảng sợ: Có vẻ như nữ nhân này rất quen thuộc với ông chủ... Trong lúc nhất thời, y cũng không biết nên làm gì cho phải. Đúng lúc đó thì Chúc Bưu từ căn phòng phía sau chạy ra:

- A, ngươi à...

- Kêu Ninh Nghị đi ra gặp ta! Nói là kẻ thù Lâu gia đến đây tìm hắnnn!

- Ách, ngươi từ từ!

Chúc Bưu ngẫm nghĩ một chút, sau đó biến mất ở phía sau sân.

Lâu Thư Uyên siết lại áo choàng, đứng ở cửa viện, nhắm hai mắt lại. Cứ thế hồi lâu, Chúc Bưu mới từ trên núi chạy xuống, nói với nàng:

- Vào sáng mai, hắn có thể gặp ngươi.

Lâu Thư Uyển nhắm mắt lại, hít một hơi dài rồi quay người rời đi.

Buổi sáng hôm sau, nàng gặp được Ninh Nghị.
Bình Luận (0)
Comment