Dịch giả: luongsonbac1102Trong bóng đêm, cây Tề Mi Côn đập xuống mặt đất, tạo ra một tiếng vang thật lớn, uy thế kinh người. Bị kinh sợ, không chỉ là người của Trúc Ký, còn có vài tên tiểu đệ lục lâm đi theo.
"Cửu Văn Long" Sử Tiến, là một trong những người giỏi võ nhất của Lương Sơn. Thương pháp của y chắc chỉ kém hơn Lư Tuấn Nghĩa, ngang bằng với Lâm Xung. Chỉ có điều Lâm Xung xuất thân chính quy, bản lĩnh, phong cách chính trực. Sử Tiến tiến vào giang hồ khi còn trẻ, từ nhỏ đã có tính cách hấp tấp. Dùng thương bổng cũng rất dã tính, như thiên mã hành không. So với Lâm Xung, có nhiều hơn khí thế tung hoành, không cố kỵ.
Chỉ có điều Lương Sơn bị tiêu diệt. Ở sườn đồi nhìn thấy Lâm Xung bị bức phải rơi xuống vách núi, Sử Tiến nổi giận, giết hết đám phản đồ muốn lấy đầu của Lâm Xung về lĩnh thưởng. Về sau chỉ có thể lưu lạc giang hồ, trở thành giặc có.
Ninh Nghị diệt Lương Sơn, gây ra thanh thế không nhỏ. Y muốn xuôi nam tới kinh thành, nhằm báo thù cho huynh đệ. Nhưng y là người ngay thẳng, suy nghĩ trong lòng cũng ngay thẳng. Mình đã giết một nửa người nhà của đối phương, đối phương mới giết tới, tiêu diệt Lương Sơn, Lục lâm, có đôi khi chính là như vậy. Người giết ta, ta giết người. Bởi vậy dù trong lòng y có ý niệm báo thù, nhưng lại không chấp nhất. Y nghĩ rằng, đối phương đã tiêu diệt toàn bộ Lương Sơn, phía nam nhất định cũng đang truy nã dư nghiệt của Lương Sơn. Vì thế sau khi tìm không thấy Lâm Xung, y liền quay đầu về hướng bắc, dựa vào võ công của mình để kiếm sống.
Thế đạo ở phía bắc không tốt. Nhưng đối với cao thủ như y, thi giống như cá gặp nước. Dọc theo đường đi, y quen một số người, đánh vài trận. Cũng tạo được chút danh tiếng. Với tính cách trọng nghĩa khí của y, đối đãi với huynh đệ từ trước tới nay đều rất tốt. Về sau y định cư luôn ở trấn nhỏ này. Thu phí của một số thương hộ, thu phí bảo kê, linh tinh gì đó, coi như thành đầu lĩnh của một bang phái du côn.
Phía bắc Hoàng Hà, đặc biệt là khu vực xung quanh Thái Nguyên này, từ trước tới nay đều là rồng rắn hỗn tạp, hắc bạch khó phân biệt. Nhiều khi những bang phái nhỏ này, còn có mối quan hệ ngầm với quan phủ. Dân chúng cũng vui vẻ đón nhận. Bởi vậy việc này không tính là việc kỳ lạ gì. Chỉ có điều trải qua Lương Sơn bị diệt, nhiều huynh đệ thân thiết chết đi, Sư Tiến có chút nản lòng thoái chí. Từ nay về sau không còn tranh giành đấu đá nữa.
Với công phu của y, trên giang hồ cũng là cao thủ nhất lưu. Cho dù ở thành thị lớn như Thái Nguyên, đều có thể làm nên một phen sự nghiệp. Ở cái địa phương nhỏ bé này, quen biết mấy lưu manh du côn, thỉnh thoảng giãn chút gân cốt, coi như qua ngày. Đám tiểu đệ bên cạnh y, dù biết vị đại ca này rất có lai lịch, lại không rõ ràng lắm với võ công của y. Nhưng vào hôm nay, đột nhiên bộc phát ra sát khí, ngay cả bọn chúng cũng bị hoảng sợ. Trong nháy mắt đó, côn ảnh như sấm sét, bóng người bay ra đằng sau, cây côn đập mạnh xuống đất. Dù đám tiểu đệ không biết chuyện, nhưng cũng hiểu ra rằng, đại ca gặp phải kẻ thù lớn rồi.
Trúc Ký bên kia, hộ vệ chỉ có hai người. Một người đã bay ra đằng sau. Một người là nam tử trẻ tuổi, đột nhiên rút đao xông tới. Khuôn mặt ngây ngô như tàn nhẫn. Tuy nhiên y vừa tiến lên, đã bị hộ vệ nằm trên mặt đất kia giơ tay ngăn lại.
Một lần ngoài ý muốn, thân là một học sinh của một trường trung học hắn đã bị Thượng Đế bug ra một lỗi lớn, nhân sinh của hắn đã bị biến đổi, tất cả sẽ phát sinh như thế...
- Khụ, khu, đừng đánh.
- Nhưng sư phụ...
- Sử đầu lĩnhđã hạ thủ lưu tình rồi. Tới đây, đây chính là vị mà ta từng nói với con, một trong những người dùng thương bỗng lợi hại nhất của Lương Sơn, "Cửu Văn Long" Sử Tiến. Con chào Sử đầu lĩnh đi.
Người bị đánh ngã xuống đất kia lúc nói chuyện phun ra máu tươi và răng, sau đó giãy dụa đứng lên. Trên mặt y trúng một côn, cho nên mới rơi cả răng. Sở dĩ hộc máu, là vì một cộn đập vào ngực, gây ra nội thương, nhưng có vẻ như y không hề để ý, còn bảo người trẻ tuổi bên cạnh chào hỏi Sử Tiến. Sử Tiến hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên.
- Ta và người là địch, chứ không phải là bạn. Không cần phải chào hỏi. Hừ, ngươi đừng tưởng rằng ngươi không đỡ, không tránh, ta sẽ không giết người. Vừa rồi chỉ là màn dạo đầu mà thôi. Sư Tiến ta giết người, dù sao cũng phải giải thích cho rõ ràng!
Côn pháp của Sư Tiến lợi hại, tính tình cũng thẳng thắn. Vừa rồi y ra tay dưới cơn thịnh nộ, côn thứ nhất là đánh vào mặt đối phương, chiêu đầu tiên này nhanh chóng, sắc bén, bình thường là để cho đối phương có thể tránh được. Ai ngờ đối phương thoạt nhìn không như một dân chúng có võ công bình thường, lại không tránh, y liền rút đi bảy phần khí lực. Côn thứ hai đánh bay người. Lửa giận đầy bụng phần lớn chuyển xuống mặt đất.
Lúc này nghe y nói chuyện, vị hộ vệ Trúc Ký mặt đầy máu, chắp tay nói:
- Sự hiệp nghĩa của Sử đầu lĩnh đã sớm nổi tiếng khắp Lương Sơn. Tại hạ vẫn cực kỳ ngưỡng mộ
Hộ vệ trẻ tuổi bên cạnh lại nói:
- Cái gì mà hiệp nghĩa. Dùng võ công giết người. Con thấy cũng bình thường thôi.
Tay hộ vệ mặt đầy máu kia trừng mắt nhìn đồ đệ mình một cái, tiếp theo nói:
- Chiều hôm nay thấy Sử đầu lĩnh mạnh khỏe, trong lòng tại hạ rất vui sướng. À, tại hạ tên là Điền Khắc Sơn, vốn là thân vệ dưới trướng của Lưu Đường Lưu đầu lĩnh. Sử đầu lĩnh hẳn là chưa từng nghe qua tên của tại hạ.
- Vừa lúc.
Sử Tiến giận quá hóa cười:
- Tự báo tên họ, nhưng không biết người đã nghĩ tới hậu sự chưa? Mà ngươi có biết Lưu Đường đại ca chết ở trong tay ai không?
Điền Khắc Sơn bình tĩnh nói:
- Lưu đầu lĩnh chết trong tay của Yến Thanh. Hiện giờ Yến Thanh đang theo Lư Tuấn Nghĩa Lư viên ngoại làm việc cho triều đình. Về phần tại hạ, nếu nói tới hậu sự, Điền mỗ có nuôi mấy hài tử ở thành đồng Biện Lương. Đều là trẻ ăn xin mồ côi mấy năm trước. Sau khi Sử đầu lĩnh giết ta, nếu có khả năng, không ngại thay ta chiếu cố. Nếu không, Điền mỗ chết cũng không nhắm mắt.
Thần sắc của Sư Tiến hơi trình trệ. Một lát sau, y cắn răng nói:
- Ngươi uống lộn thuốc rồi phải không? Đầu bị đánh hỏng rồi phải không? Ngươi tưởng nói tới việc đó, Sứ mỗ liền không giết ngươi sao? Hay là người cảm thấy bản thân gây ra nhiều việc sai lầm, muốn dùng việc đó để chuộc tội? Ta nói có đúng không?
- Nếu là chuộc tội, cũng có phần đúng.
Điền Khắc Sơn lạnh nhạt nói:
- Cả đời Điền mỗ, từ nhỏ đã làm không ít việc sai. Lên Lương Sơn, việc sai làm càng nhiều. Sau khi Lưu Đường đầu lĩnh chết, ta liền đầu nhập vào Trúc Ký. Ở trong mắt Sử đầu lĩnh, việc này đương nhiên là không giảng nghĩa khí, là phản bội. Lúc quan binh lẻn vào Lương Sơn, vì cầu mạng sống, ta còn giết chết những huynh đệ bên cạnh, chém đầu bọn họ để cầu tự bảo vệ mình. Đây cũng là một lỗi thật lớn. Ta tự thấy nghiệp chướng nặng nề. Giờ làm chút chuyện đó, mới khiến trong lòng ta bình an. Cho nên ta không thể cãi lại được Sử đầu lĩnh.
- Tốt lắm
Sử Tiến gật đầu cười lạnh:
- Ngươi tự biết nghiệp chướng nặng nề, làm mấy việc như vậy, tưởng rằng có thể bù đắp được hết hay sao?
- Không thể bù đắp được hết.
Điền Khắc Sơn nói:
- Lỗi lầm của quá khứ, gây ra thì cũng gây ra rồi, dù hối hận hay chuộc tội như thế nào, thì người chết cũng không thể sống lại được. Trước khi ta lên Lương Sơn, ta là sơn phỉ cướp đường. Lên Lương Sơn rồi, ta vẫn cướp đường giết người. Lúc trước ta nghĩ rằng chỉ cần có nghĩa khí huynh đệ, chuyện còn lại không cần phải so đo, cho nên lòng ta mới yên bình. Hiện giờ trong lòng không hề yên bình. Sở dĩ làm mấy việc thiện, chỉ là lòng ích kỷ của bản thân mà thôi.
Trong gió đêm, ánh lửa phần phật, khí thế trên người Sử Tiến nghiêm nghị. Nam tử tên là Điền Khắc Sơn đứng ở đó, khuôn mặt đầy máu, nửa bên gò má đã sưng tấy lên. Y nói ra mấy câu cổ hủ, nhưng thoạt nhìn lại không rơi vào thế hạ phong. Sử Tiến cầm lấy côn, chậm rãi đi tới. Hộ vệ trẻ tuổi một mực vung đao về hướng y.
- Như vậy liền thành người tốt sao?
Sư Tiến nói:
- Thế đạo khó khăn, tham quan giữa đường. Nếu người thực sự muốn làm người tốt, thì sẽ bị kẻ ác ức hiếp. Như huynh đệ Lâm Xung của ta vì sao mà phải lên núi. Huynh ấy bị người một nhà đuổi giết, rơi xuống vách núi, xương cốt không còn! Cả đời ta sùng võ, không để ý mấy tới chuyện xung quanh. Nhưng Sử Tiến ta từ khi học võ tới nay, đều coi trọng nghĩa khí, thành tâm đối đãi với huynh đệ bên cạnh. Cho dù chết, cũng không thay đổi! Ngươi là tên khốn kiếp giết huynh đệ của mình. Hôm nay còn dám hiên ngang lẫm liệt trước mặt ta sao?
- Cũng chính vì thứ nghĩa khí ấy, mà Sử đầu lĩnh mới không thẹn lương tâm vung đao giết những người vô tội khác. Điền mỗ cũng từng như thế. Nếu không làm vậy, thì đã không sống được tới ngày hôm nay. Bởi vậy ta có thể hiểu được nghĩa khí của Sở đầu lĩnh. Cũng bởi vậy, hôm nay Sử đầu lĩnh muốn giết ta, ta hiểu được vì sao. Trong lòng ta không hề có oán giận gì.
Hộ vệ trẻ tuổi nói:
- Ta cũng không oán hận gì. Trúc Ký chúng ta cao thấp một lòng. Muốn giết ai, phải qua các ta đã!
Y vừa dứt lời, Điền Khắc Sơn đã vung tay đẩy ra:
- Đừng gây thêm phiền nữa. Ta và con cộng lại cũng không phải là đối thủ của Sử đầu lĩnh!
- Giết chúng ta, sẽ có người khác tới!
Hộ vệ trẻ tuổi cứng đầu nói, sau đó thanh đao nhắm ngay về phía Sử Tiến.
Sử Tiến đi vòng quanh hai người, rồi dừng lại. Y cau mày, hé mắt. Chuyện trước mắt, vừa đùa cợt, vừa hoang mang. Chỉ có điều, đùa cợt ban đầu, dần bị thay thế bằng hoang mang.
- Hỏi người một câu cuối cùng.
Y nói:
- Không thể bù đắp, cũng không phải người tốt. Người làm việc này thì có ý nghĩa gì? Chẳng qua là một kẻ ngụy quân tử mà thôi.
Điền Khắc Sơn lắc đầu nói:
- Làm ngụy quân tử còn tốt hơn làm chân tiểu nhân. Chỉ cần ta cảm thấy mỗi khi ta làm ác ta cảm thấy hối hận, thì ta có thể thành người tốt. Nghĩ thông điểm này, trong lòng ta sẽ ít nhiều có bình an. Sử đầu lĩnh, trong lòng ngươi không có ràng buộc. Muốn giết ta, ta không làm gì được. Chỉ có điều Trúc Ký sẽ không rời khỏi nơi này. Những nơi chúng tôi đi, đều kể những gương tốt chuyện tốt vì nước vì dân. Sử đầu lĩnh đuổi chúng tối, kế tiếp không chỉ riêng người của Trúc Ký sẽ tới, còn có quan phủ và quân đội cũng tham gia. Đông gia của chúng tôi có mạng lưới quan hệ và quyền thế rất lớn. Chắc Sử đầu lĩnh cũng biết.
Sử Tiến nghiêng nghiêng đầu, hít một hơi. Nhìn ánh mắt của Điền Khắc Sơn, lại bị vẻ bình tĩnh của y làm cho chấn nhiếp. Người tập võ để ý tới sự khoáng đạt, hay là nói hiểu mình làm gì, như vậy mới khiến tam quan thông sướng. Nhưng những chuyện về đại hiệp mà y ngồi cả ngày ở đây nghe kể, y chưa từng nghe qua, cũng chưa từng thấy qua một Ngụy quân tử như vậy. Tuy nhiên dù sao y vốn là người trực tính, trong lòng có hoang mang, chỉ một lát liền biến mất. Đồng thời y cũng thu côn về.
- Ta sẽ suy nghĩ những lời người nói, rồi quay lại giết ngươi.
Nói xong, y liền xoay người. Lúc bước đi, lại nhớ tới một việc, quay đầu nói:
- Này...
Lần này, thanh âm của y đã nhỏ hơn rất nhiều:
- Vị huynh đệ Lâm Xung kia của ta, về sau các ngươi có tìm được tung tích của huynh ấy không?
- Người Lương Sơn chạy thoát được, Đông gia đã ra lệnh chỉ truy bắt những kẻ đại gian đại ác.
Điền Khắc Sơn nói
- Nhưng đối với Lâm Xung Lâm đầu lĩnh, hoặc như Sử đầu lĩnh, về sau không thấy lệnh truy bắt. Ta từng nghe nói, Chu Đồng Chu tông sư từng biện hộ thay cho Lâm đầu lĩnh. Võ nghệ của Lâm đầu lĩnh cao cường như vậy, Điền mỗ cho rằng ngài ấy vẫn còn sống ở nơi nào đó.
"Chắc ngươi cũng biết huynh ấy rơi xuống núi"
Trong lòng Sử Tiến nghĩ như vậy, nhưng không nói ra miệng. Lúc ấy những người ý đồ vây giết Lâm Xung, về sau bị y giết hết không chừa một mống. Vì vậy trừ y ra, không còn ai biết việc đó. Lâm huynh đệ khả năng còn sống ở nơi nào đó, hoặc cũng có thể đã rơi xuống vách núi, xương cốt không còn rồi.
Y nắm chặt hai tay, rời đi, đám tiểu đệ cũng đi theo. Đi được một lúc, chợt nghe tiếng bước chân phía sau. Là vị Điền Khắc Sơn kia đuổi theo:
- Sử đầu lĩnh, tại hạ còn muốn nói một câu.
Sử Tiến quay người lại:
- Tha ngươi một lần, ngươi liền tưởng rằng ta là đàn bà đấy à. Nếu ngươi có ý dông dài, ta liền giết ngươi!
Điền Khắc Sơn dừng lại, ôm quyền, nói rất nhanh:
- Lúc rời kinh, Đông gia có từng nhắn nhủ, người Kim có khả năng dẫn binh xuôi nam. xuôi nam.
- Lúc trước chả phải cũng nói như vậy sao!
Nhớ tới lúc trước nói rằng người Kim uy hiếp, còn có Chiếu chiêu an năm trước, SưửTiến vùng mạnh tay lên, sau lại cảm thấy việc này quá xa xôi:
- Huống chi cho dù thực sự xảy ra việc đó, nói cho ta biết thì có ích gì?
- Hơ
Điền Khắc Sơn ngẩn người:
- Chỉ là Sử đầu lĩnh đang ở nơi này, gần với Nhạn Môn Quan. Cho nên mong Sử đầu lĩnh bảo trọng.
Điền Khắc Sơn nói xong, lui về phía sau. Sử Tiến xoay người, mắng một câu:
- Con mẹ ngươi!
Rồi bước đi. Nghĩ tới lời Điền Khắc Sơn nói, đúng là lúc trước có rất nhiều người nói như vậy. Nhưng nếu thực sự nghĩ tới, quả thực quá xa xôi. Nếu người Kim xuôi nam, chưa hẳn đánh về hướng này. Mà dù đánh về hướng này, mình đơn giản tử chiến hoặc là rời khỏi nơi này là được.
Mà một khi suy nghĩ nghiêm túc, y cảm thấy như có thứ gì đó đè nặng trong lòng. Y lắc đầu, vứt mấy việc đó sang một bên.
....
Ninh Nghị dẫn Cẩm Nhi rời nhà, tới phía nam mấy ngày xử lý vài chuyện, liền quay lại Biện Lương. Lúc này Tiểu Thiền đã mang thai chín tháng. Vị tiểu nha đầu vốn hay vây quanh mình lúc mình mới tới Vũ triều, giờ đã thành một người phụ nữ mang thai. Thật khiến cho người ta cảm thán thời gian qua như thoi đưa.
Đương nhiên, còn cảm thán mùa hè năm này thật oi bức. Dưới cái nóng của mùa hè, tiếng ve kêu không dứt. Ninh Nghị rất nhiều lần tổ chức người nhà đi cắm trại bên ngoài. Buổi sáng xử lý mấy việc vụn vặt, hoặc là tới Tướng phủ, nói chuyện với nhiều hạng người. Giữa trưa về nhà, sau buổi cơm trưa, người nhà uống một chén nước ướp lạnh, tụ tập một chỗ quạt quạt, nghỉ ngơi trên giường lạnh.
Trong khoảng thời gian này, ngôn luận về việc người Kim xuôi nam bỗng giảm đi rất nhiều. Có thể là do mùa hè oi bức khiến người ta ít nói đi. Đương nhiên, đám thư sinh luận bàn là không bao giờ dứt. Bọn họ thích bàn luận những khả năng mà người Kim không xuôi nam.
Thiếp mời của hội thi thơ thường thường được gửi tới nhà, Ninh Nghị cũng ngẫu nhiên tham dự. Mang theo cả Đàn Nhi, Vân Trúc và Cẩm Nhi đi cùng. Đợi khi hội thơ chấm dứt hoặc là không có hứng thú nữa, thì đạp bóng đêm Biện Lương, cùng nhau về nhà.
Cũng lui tới chỗ Sư Sư không ít. Tuy rằng đã dần dần qua tuổi hoa khôi, nhưng giá trị của Sư Sư vẫn không hề hạ thấp ở trong kinh thành. Người muốn kết hôn với nàng, muốn gặp nàng nhiều lắm. Nhưng đều thuộc về tính chất tư nhân. Về phần những hội thi thơ lớn, hay là yến tiệc gì đó, chủ nhà thường có khuynh hướng thuê những hoa khôi trẻ tuổi hơn. Chỉ có điều tuy giá trị chưa giảm, nhưng cũng không ít xã giao. Về việc này, Sư Sư rất tùy hứng. Lúc rãnh rỗi thì từ chối lời mời, đi du ngoạn kinh thành, hoặc tìm Ninh Nghị nói chuyện phiếm. Đại khái là ngôn từ của Ninh Nghị thường dẫn dắt nàng. Nàng làm đã nhiều năm như vậy rồi, mà còn chưa có quy túc. Nhưng Lý mụ mụ cũng không ép buộc nàng.
Tháng Sáu, trở lại Biện Lương chưa được vài ngày, Tống Vĩnh Bình trúng cử nhân năm ngoái mới được giao một số việc, lại tới kinh thành. Ninh Nghị không có việc gì, liền dẫn y tới Phàn Lâu ngồi chơi...+