Dịch giả: luongsonbac1102Mưu Đà Cương.
Tuyết tạm ngừng rơi, gió cũng không còn lớn, nơi đóng quân của quân Nữ Chân bị nước vây quanh ba phía, từng đống lửa trại cháy rực trong lều trại. Trong chiếc lều lớn nhất ở trung tâm, lửa than hừng hực thiêu đốt trong sáu chiếc chậu lớn bằng sắt, những món đồ trang trí, những bộ da lông thú, đao thương, thậm chí cả các người hầu...tất cả đều góp phần làm nổi bật khí thế uy nghiêm lẫm lẫm của nơi này, Tông Vọng ngồi sau chiếc bàn dài, nhìn bức thư sờn rách trên tay.
Hoàn Nhan Đồ Mẫu, Thống lĩnh Hán quân Lưu Ngạn Tông, tướng Tái Lạt...ngồi gần đó, thỉnh thoảng trao đổi với nhau bằng nét mặt, hoặc thấp giọng nói mấy câu. Tới lúc này, vài người đã ít nhiều biết tình thế, bức thư bị xé non nửa đó là do Hoàn Nhan Đồ Mẫu sai người trình lên Tông Vọng, đội trưởng thám báo còn đang đứng phía dưới đợi hỏi tới. Tông Vọng xem bức thư hồi lâu, vẻ mặt biến đổi liên tục, cuối cùng cầm bức thư vỗ lên bàn.
- Hừ, lũ người phương nam này muốn lừa gạt ta!
Nói xong, y nhìn lướt qua khuôn mặt mấy người phía dưới, lại nhíu mày, đưa mắt nhìn gã đội trưởng thám báo.
- Ngươi nói cho ta nghe một chút về tình thế lúc đó, Lúc nào, ở đâu, trong hoàn cảnh nào, người gặp tên đó, lấy được thư này?
- Dạ.
Gã đội trưởng thám báo vái chào rồi kể lại đầu đuôi mọi việc.
Vì đã vào mùa đông, tuyết lớn bắt đầu phủ núi, số lần quân Nữ Chân ra ngoài tuần tra càn quét cũng không nhiều như trước đó. Trên con đường núi cách đại doanh Mưu Đà Cương mười dặm, đội thám báo của gã gặp kẻ địch. Chúng có ba người, trong đó người mang thư có lẽ là một quan viên Võ triều, hai người đi hai bên, hẳn là hộ vệ. Cứ theo con đường đó đi tiếp một đoạn nữa, là tới khu vực ngoại thành Biện Lương.
Đội tuần tra của Nữ Chân có năm người, chuyên phụ trách cắt đứt sự liên hệ giữa Biện Lương và bên ngoài, tuy nhiên điều đó không thể thực hiện triệt để, bởi vì Biện Lương quá lớn, e là huy động toàn bộ mấy vạn quân Nữ Chân, cũng không thể vây kín quanh thành được. Nhưng dù không phong tỏa được hoàn toàn, vẫn có thể chặn được một số người ra vào đưa tin. Nhìn thấy ba người kia, năm tên thám báo lập tức triển khai truy kích.
Đôi bên đều là kỵ mã, ba người kia cũng cảnh giác rất cao, thấy người Nữ Chân động hơn, liền quay đầu bỏ chạy, còn bắn tên trở lại. Thám báo Nữ Chân lập tức bắn trả, sau đó bắn trúng giữa lưng tên quan viên kia.
Ba kỵ mã phi ngựa chạy vào vùng phụ cận gập ghềnh trên núi, thám báo lập tức truy đuổi, cuối cùng do bị thương, viên quan Võ triều bị ngã ngựa, rơi thẳng xuống một con sông cạn phía dưới. Hai gã hộ vệ Vũ triều quay lại cứu nhưng không kịp.
Thám báo Nữ Chân vừa chia ra truy đuổi, vừa đi đường vòng tới lũng sông, tìm kiếm thi thể viên quan Võ triều, sau đó phát hiện một bức thư. Sau khi rơi xuống sông, dường như viên quan Võ triều muốn xé nát bức thư ném đi, nhưng ty không còn hơi sức, chỉ kịp xé bức thư làm hai. Gió thổi bay mất nửa bức thư, phân nửa còn lại, bị đội thám báo của gã nhặt về.
Đội thám báo đem bức thư giao cho cấp trên trực tiếp, cấp trên trực tiếp xem xong, nghĩ rằng đây là việc quan trọng, bèn nộp cho người phụ trách việc này là Đồ Mẫu. Sau khi xem qua, Đồ Mẫu lập tức mang tới cho Tông Vọng.
Tông Vọng nhìn gã thám báo:
- Từ lúc thấy tên quan Võ triều kia ngã ngựa rơi xuống sông, cho đến lúc các người đi đường vòng xuống phía dưới, có lúc nào bị khuất tầm mắt không?
Gã thám báo đáp:
- Bấm, bởi vì đi vòng, cũng mất một lúc, nhưng tối đa không quá mười hơi thở ạ.
- Hừm...
Tông Vọng trầm ngâm chốc lát:
- Thi thể có mang về không?
- Bọn họ đã mang về rồi.
Hoàn Nhan Đồ Mẫu ngồi gần đó nói:
- Ta đã tới kiểm tra thi thể đó.
Hoàn Nhan Đồ Mẫu là anh em cùng cha khác mẹ của Hoàn Nhan A Cốt Đả, đứng thứ mười một. Vẻ mặt Tông Vọng hơi dịu lại:
- Thập Nhất hoàng thúc, kết quả thế nào?
- Nhìn thân thể hắn, trước kia nhất định là loại người sống an nhàn sung sướng, vả lại tay chân cũng không có dấu vết trói buộc. Việc này không nhỏ, ta đã kiểm tra nhiều lần, hắn là không phải do bị bức bách mà đến.
Đồ Mẫu nói xong, Tông Vọng trầm ngâm suy nghĩ. Tính y thẳng thắn, nhưng tâm tư kín đáo, suy nghĩ trong chốc lát, rồi vỗ vỗ lên bàn:
- Nhưng người Võ triều chỉ biết múa may quay cuồng, làm gì có thể quyết đoán như vậy được?
- Trong thời gian hơn một tháng, quân ta đã đánh bại hơn ba mươi vạn quân Võ triều, bọn chúng đã không còn cách nào, cho nên chó cùng rất giậu cũng không chừng.
- Ừ.
Tông Vọng gật đầu:
- Lưu thống lĩnh, người chọn vài tên trong quân thông thạo Hán học và tính toán tới đây. Người đâu! Mời Quách Dược Sư Quách tướng quân, cùng với Trương Lệnh Huy, Lưu Thuận Nhân, mau đến đại trường thương nghị quân vụ.
Thủ hạ nhận lệnh lập tức đi ngay. Tông Vọng trở lại phía sau bàn, lật lật mấy tờ thư xem lại, chọn hai tờ để riêng ra một bên, đợi bọn Quách Dược Sư, Trương Lệnh Huy, Lưu Thuận Nhân...tới cùng với mấy công tượng, sư gia, mới cầm bức thư đưa cho Quách Dược Sư:
- Quách tướng quân, người xem cái này trước, rồi truyền cho những người khác.
- Vâng.
Quách Dược Sư gật đầu đáp ứng. Phần thư được truyền nhau đọc có năm tờ, bốn tờ trong đó còn có biểu thức toán học, hình vẽ, tờ nào cũng chỉ còn một nửa. Ban đầu Quách Dược Sư chỉ đọc chữ, nhưng vừa xem lướt qua, ánh mắt liền thay đổi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Xem xong, y không nói gì, truyền cho Trương Lệnh Huy, Trương Lệnh Huy xem xong truyền cho Lưu Thuận Nhân, cứ thế tiếp tục cho đến các sư gia, công tượng. Có người vẻ mặt mờ mịt, có người lập tức biến sắc, một gã sư gia thi lễ với Tông vọng, thỉnh cầu:
- Xin đại nhân ban cho giấy bút.
Ánh mắt Tông Vọng lộ vẻ tán thưởng, y phất tay:
- Mang giấy bút đến, ngoài ra mang thêm cho hắn cái bàn.
Lát sau, tất cả mọi người đều đã xem thử một lượt, bức thư được mấy tên công tượng, sự gia truyền tay nhau, nhiều lần kiểm tra lại và thảo luận. Tông Vọng ngồi quan sát về mặt của mọi người.
- Đây là thư chặn được của phía Vũ triều ngày hôm nay, chuyện rất quan trọng, là thật hay giả, bổn soái cũng khó có thể phân biệt, bởi vậy mới cần các vị đến đây, phân biệt và thảo luận một phen.
Y giơ tay lên:
- Các vị thấy thế nào, xin cứ thẳng thắn nói ra.
Trong mấy tướng quân, Trương Lệnh Huy là người ít học vấn, Lưu Thuận Nhân thì ít nhiều cũng có quan điểm riêng, lúc này, chắp tay nói:
- Khởi bẩm đại soái, ty chức nghĩ, việc này quả thật là cử chỉ phô trương thành thế của người Vũ triều, quân nhân bọn chúng nhát gan khiếp nhược, nhưng lại thích giở trò bịp bợm, trong đó hạng người tự cho là thông minh, nhiều không kể xiết. E rằng thư này là âm mưu kế hoạch của một kẻ nào đó tự cho mình là hơn người, suy cho cùng, muốn làm được việc này, là vô cùng khó khăn...
- Ồ? Lưu tướng quân cho là giả?
Tông Vọng nhìn sang Quách Dược Sư:
- Quách tướng quân, tướng quân nghĩ sao?
- Lưu huynh đệ nói có lý đấy.
Quách Dược Sư nói:
- Võ triều chuộng Nho học, đối với Võ triều, Hoàng Hà có vị trí rất quan trọng, nếu đúng như bức thư này nói...muốn phá để Hoàng Hà để đẩy lui đại quân ta, chưa nói đến phía ta, đã có cả triệu người trong thành Biện Lương, ít ai sống sót được. Huống chi, nếu Hoàng Hà vỡ đê, ngàn dặm xung quanh thành Biện Lương sẽ ngập lụt, kéo dài mấy năm trời, đối với Võ triều mà nói, làm như vậy sẽ bị người người oán trách, người thực hiện việc này, ắt sẽ bị cả nước phỉ báng, dù có chết đi, cũng sẽ bị bêu danh thiên cổ...
Bức thư được phát cho mọi người đọc, nói về kế hoạch phá để Hoàng Hà, dẫn nước lũ đẩy lùi đại quân Nữ Chân. Kế hoạch bắt đầu bằng những lời lẽ hùng hồn: "Chiến đấu có thể bại, thành có thể bị uy hiếp, nhưng nước không thể mất, tiết tháo không thể không giữ vững", sau đó mới dẫn dắt tới kế hoạch chính thức. Thậm chí thư có cả bản vẽ, kế hoạch chi tiết, nhiều phép tính toán...tỉ mỉ chu đáo, khiến người khác khó phân biệt được thật hay giả.
Quách Dược Sư nói xong, Tông Vọng nhíu mày:
- Quách tướng quân cũng cho là giả...
- Nhưng mà...cũng không phải...
Quách Dược Sư do dự một lát, lại nói:
- Nho sinh Võ triệu quả thật thích khoe khoang khoác lác, đến lúc gặp sự việc cụ thể, lại khó làm nên chuyện. Nhưng trong đó cũng có nhiều người tính cách kiên cường khí khái, tin rằng thà làm ngọc vỡ hơn là làm ngôi lành. Đại quân ta nam hạ, tung hoành không ai địch nổi, nhưng cũng có một số ít chống lại rất kiên quyết. Chiến sự ngoài thành Biện Lương phát triển đến giờ, nếu như Võ triều có tên quan viên tuyệt vọng đến như vậy, muốn làm cái việc tày trời là dùng lũ lụt bắt địch lui binh, cả triệu người chôn cùng, Dược Sư nghĩ...cũng không lạ lắm, vì vậy rất khó phân biệt.
Lúc này phần lớn các sư gia được gọi đến đại trường, đều là người Kim, nhưng vẫn hiểu biết về học vấn Nho gia, Quách Dược Sư nói xong, họ cũng thi lễ phụ họa. Họ cho rằng thư sinh Vũ triều tuy trói gà không chặt, không thiếu gì người có khả năng trù tính những hành động quyết liệt như thế này, thậm chí có một số người, vì muốn lưu danh thiên cổ, đặc biệt thích những việc như thế này.
Nhưng rồi lại có người nói, loại chuyện như thế này, do một bộ phận nào đó làm thì không sao, nếu đưa kế hoạch tới Biện Kinh, ắt bị đình chỉ, nói không chừng đây là trò lừa gạt.
Nhưng lại có người nhắc nhở, phần sau thư có một đoạn, hình như nói rằng, trước cuộc đại chiến, đội thuyền xung quanh Biện Lương đã sớm vào thành, một khi Hoàng Hà vỡ đê, lũ lụt xảy ra, sẽ đón hoàng đế, các đại quan...lên thuyền, cũng vẫn còn kịp. Lúc đó tuy Võ triều cũng tổn thất nặng nề, nhưng mà đầu não vẫn còn, bất quá chỉ mất đi một thành trì. Quân Nữ Chân tuy dũng mãnh, nhưng binh lực cả nước, đã hiện diện ở đây hơn một nửa, lần này bị lũ lụt nhấn chìm, coi như Kim quốc mất đi nửa nước. Trước kia quả thật Võ triều làm nhiều điều sai lầm, nhưng từ đấy tiếp thu bài học, bắt đầu chăm lo việc nước, thì cũng chưa phải đã muộn, vân vân...
Không lâu sau, viên sư gia ngồi bên bàn tính toán, chợt buột miệng tán thán, nhìn Tông Vọng báo cáo:
- Khoa học tính toán, khoa học xây dựng của Vũ triều hết sức tuyệt diệu, các số liệu tính toán trên phong thư quả thật đã đạt tới đỉnh cao, chỉ tiếc là đã bị xé bỏ non nửa, dù vậy vẫn có hiệu quả to lớn đối với môn học tính toán của triều ta.
Mọi người đều có ý kiến, nhưng đối với sự thật, giả của bức thư, quan trọng nhất là đối phương có thật sự quyết tâm thực hiện việc này hay không, rất khó xác định. Một lúc sau, Đồ Mẫu nói:
- Cho dù đối phương thật sự muốn dùng chiêu nguy hiểm này, cũng phải chờ tới lúc lũ xuân sang năm mới có hiệu quả. Từ lâu quân ta đã chuẩn bị xong xuôi việc công thành vào mùa đại tuyết, chỉ cần mùa đông này phá được thành, việc này cũng không cần phải suy nghĩ nhiều.
Tông Vọng gật đầu, trên thực tế, trong đại trường có nhiều người cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng Tông Vọng không phải là người lỗ mãng:
- Hoàng thúc nói có lý, phàm làm việc gì cũng phải suy xét tới hậu quả xấu nhất, hôm nay quân đội Võ triều đã bị ta đánh tan, tàn quân phân bố rải rác khắp nơi. Kế tiếp, cần cho đại quân tăng tốc chuẩn bị công thành, trong vòng năm ngày, ta muốn toàn bộ các loại khí giới phải hoàn thành, phát động tổng tiến công. Còn đối với việc này, hãy cho thám báo thăm dò tình hình xung quanh, tìm hiểu rõ ràng rốt cuộc là người phương nào muốn làm việc này, sau đó...Quách tướng quân, việc này do người phụ trách, thay ta nghiền nát bọn chúng!
Mọi người nhận lệnh.
- Vâng!
Tiếng hô khiến đại trướng hơi rung động.
Tông Vọng gõ gõ ngón tay trên bàn, đợi mọi người rời khỏi, y đi tới đi lui trong lều vài vòng, rồi trở lại trước bàn, cầm hai tờ thư không đưa cho bọn Quách Dược Sư xem, đọc lại một lượt.
Nội dung hai tờ thư sau cùng này, phần lớn là những lời thuyết phục, phần đầu là viễn cảnh sau khi đại quân Tông Vọng bị lũ lụt nhấn chìm. Sau đó tiếp tục nói về rất nhiều vấn đề của Kim quốc, đại ý: "Hoàn Nhan A Cốt Đả một đời kiêu hùng, lúc khởi sự, tinh thần người Kim hết sức phấn chấn, người tài xuất hiện lớp lớp, nhưng trong đó cũng ẩn chứa tai họa ngầm.
Sau khi A Cốt Đả mất, người kế vị không phải là con ruột của ông ta, mà là em ruột thứ tư Ngô Khất Mãi. Ngô Khất Mãi là người điềm đạm, thừa sức gìn giữ thành tựu của người đi trước, thật sự là sự lựa chọn rất vất vả tâm sức của A Cốt Đả, nhưng qua đó cũng nói lên một vấn đề, nhân tài người Kim xuất hiện lớp lớp, quả là cục diện đầy cạnh tranh gay gắt, khi đời thứ ba kế vị, tình thế sẽ như thế nào, thật rất khó nói.
Trong người Nữ Chân, Đại soái Niệm Hãn cũng là người hùng tài đại lược, Ngô Khất Mãi tại vị, đám Tông Vọng có thể có địa vị ngang nhau, nhưng nếu Ngô Khất Mãi không còn, tình thế sẽ như thế nào? Kế sách liên Kim kháng Liêu của Vũ triều, là sai lầm đáng tiếc và không thể sửa được, nhưng nếu như mấy vạn đại quân dưới trướng vị hoàng tử lợi hại nhất trong các hoàng tử Kim quốc là Tông Vọng, bị tiêu diệt ở nơi này, người duy nhất có thể nắm giữ binh quyền bình định thiên hạ, chỉ có Đại soái Niệm Hãn.
Hai lộ đại quân Đông lộ, Tây lộ của Kim quốc nam hạ xâm lược Võ triều ta, nhưng Tông Vọng tới Biện Lương trước, Niêm Hãn lại bị thành Thái Nguyên kiên cố ngăn trở, Tông Vọng mấy lần ra lệnh cho đại quân Niềm Hãn cấp tốc Nam hạ, dù rõ ràng là có thể đi vòng qua Thái Nguyên, nhưng Niêm Hãn vẫn lần lữa không đi. Giữa hai người, e rằng có hiềm khích? Lúc này quyết định dùng kế sách Hoàng Hà vỡ đế, bất quá Vũ triều mất đi một khu vực, nhưng trong vòng mấy năm, nhất định Kim quốc sẽ loạn. Người Nữ Chân đột nhiên khởi sự mà được thiên hạ, cũng chưa tích lũy được nền tảng bền vững, nếu không thể nghỉ ngơi lấy lại sức chăm lo việc nước, nhất định trong vòng vài thế hệ sẽ sớm tiêu vong, không còn là mối họa của Võ triều...
Mỗi câu mỗi chữ của hai tờ thư cuối cùng này, biểu lộ hiểu biết của người viết thư đối với nội bộ của Kim quốc, lời lẽ như đi bóc trần gan ruột người ta..."
Trên thực tế, Niêm Hãn bất động đối với Thái Nguyên, là vì cẩn thận, đây là lần đầu tiên họ xâm lược Vũ triều, nếu như thực sự toàn quân Nam hạ, trên đường tiến quân lại để sót Thái Nguyên, nếu như Tây quân Võ triều chặn mất lối về, hơn mười vạn đại quân Nữ Chân sẽ rơi vào nội địa Võ triều, hậu quả ra sao thật khó nói. Đương nhiên Tông Vọng cũng hiểu rõ mối lo đó, những lời lẽ của bức thư không chút khách khí này, khiến y cảm thấy sự chia rẽ rất có thể có. Ít ra, sau khi đọc xong bức thư, trước hết y nghĩ thầm, việc đối phương chọn biện pháp làm vỡ đê Hoàng Hà, có thể là thật.
Về phần những lời thoạt nhìn gây chia rẽ trong thư, y đã cố gắng coi như không, nhưng đã đọc điều gì đó, hiểu rõ điều gì đó, lại muốn không nghĩ tới nó, là điều không thể.
Từ sự tác động này mà xét, bất kể là bức thư này là thật hay giả, ít nhất nó đã tạo ra được một tác dụng nhất định.
Nghĩ tới đây, Tông Vọng liền vỗ mạnh lên bàn.
Nho sinh Vũ triều là một đám hề nhảy nhót, nhưng người này lại cho thấy, không những hắn hiểu rất rõ tình hình nội bộ của Kim quốc, mà thủ đoạn của hắn, cũng đặc biệt làm người ta phẫn nộ.
Sau này nếu bắt được người này, cần phải tự tay róc xương lóc thịt sống hắn!
Tông Vọng nghĩ tới kẻ tiểu nhân không rõ lai lịch kia của Vũ triều, trong đầu xuất hiện ý nghĩ đó...