Đêm Đoan Ngọ, trên sông Tần Hoài ánh đèn xao động dập dìu. Cạnh bên sân khấu, trong hành lang cử hành yến tiệc mừng hoa khôi đèn đóm sáng trưng, không còn chỗ ngồi.
Bữa tiệc này bao gồm khoảng ba bốn trăm người, diễn ra dưới sự chủ trì của Lưu tri phủ đại nhân. Bắt đầu là vài màn ca múa biểu diễn nho nhỏ, sau đó tứ đại mỹ nhân xuất hiện theo cách riêng của mỗi người, cảm tạ, vào chỗ. Đây là quá trình cố định chính thức phải tuân theo. Các kẻ sĩ, nhân vật nổi danh đều tề tựu đông đủ. Ngồi ở hàng đầu đương nhiên là một số quan viên danh sĩ có tiếng tăm thật sự, sau là đến các thương nhân ủng hộ hội thi hoa khôi, tỷ như nhóm Bộc Dương Dật, Tô Đàn Nhi nhìn chung là ngồi ở hàng đầu. Cố Yến Trinh ngồi cách phía sau một đoạn, đang nói chuyện phiếm cùng Thẩm Mạc, thỉnh thoảng lại nhìn tới mấy người đằng trước hoặc quay đầu lướt qua rừng cây ngoài đại điện.
Sau khi chính thức bắt chuyện với mọi người xong, Nguyên Cẩm Nhi ngồi xuống, dường như phát hiện ra điều gì đó, quay qua cười nói to nhỏ với tri phủ đại nhân bên cạnh. Cố Yên Trinh thấy vậy cũng cười theo, quay sang nói với Thẩm Mạc: “Sơn huynh, xem kìa, trò vui đã bắt đầu.”
Nguyên Cẩm Nhi và Nhiếp Vân Trúc là bạn tốt, Cố Yến Trinh đã mang máng dự liệu thấy, cảm giác mọi chuyện đều được tính toán không chút sai sót. Quả nhiên, phía trước Nguyên Cẩm Nhi cười chỉ quả trứng muối đã lột vỏ. “Vừa độc đáo lại đẹp mắt quá, chẳng hay đây là món gì vậy Lưu đại nhân?”
Hẳn là Lưu tri phủ chưa từng ăn thứ này, nhưng bữa tiệc do lão chủ trì nên lúc trước cũng đã hỏi qua, liền cười nói: “Đây là trứng muối, còn gọi là trứng phú quý, trứng phỉ thúy. Nguyên cô nương xem này, bên trong có hoa văn như đường vân trên gỗ tùng. Tùng phong cao thượng, lại trong yến tiệc hoa khôi, người ngồi đây đều là người phú quý, phỉ thúy dụ bình an, đúng là thứ đồ ăn thượng phẩm nhất phù hợp với yến hội này còn gì.”
Lời quan đúng là lợi cả đôi đường, lúc trước đã có mấy danh tự như trứng muối, trứng phỉ thúy, trứng phú quý... Lưu tri phủ lại mượn nước đẩy thuyền nói tốt thêm làm mở rộng thêm ý nghĩa. Lão làm sao biết, tứ đại hành thủ Nguyên Cẩm Nhi cô nương đang dùng sĩ diện của mình, mượn miệng hắn nói ra những lời này. Mọi thứ đều thuận lợi, Nguyên Cẩm Nhi cũng phấn khích trong lòng, quay đầu nhìn ra ngoài điện.
Nhiếp Vân Trúc đợi sẵn ở đó cũng mỉm cười phất phất tay, tâm tình kích động. Tất nhiên nàng không có cách nhờ vả tri phủ đại nhân, nhưng hai tháng nay được Ninh Nghị chỉ đạo tạo mối quan hệ, bố trí một cái bẫy, để đến tận hôm nay trứng muối chính thức dương danh thông qua Lưu tri phủ đại nhân. Tuy tối nay vẫn hơi khó chịu với chuyện Ninh Nghị ủng hộ Ỷ Lan, nhưng lúc này Nguyên Cẩm Nhi vẫn rất thích chí. Sau nụ cười mê người, nàng cầm lấy quả trứng muối nói: “Tri phủ đại nhân đã ngụ ý như thế, nhất định Cẩm Nhi phải nếm thử mới được, không biết nên ăn như thế nào ạ.”
Thủ pháp quảng cáo đơn giản là làm khách quan dự tiệc chú ý đến trứng muối càng lâu càng tốt, nên Nguyên Cẩm Nhi duy trì chủ đề có liên quan tới trứng muối. Lúc này, bỗng có một lão giả bên cạnh phất tay: “Chậm đã.”
Nguyên Cẩm Nhi cùng Lưu tri phủ đều ngớ người, chỉ nghe lão giả kia nói tiếp: “Không biết Lưu đại nhân rốt cuộc mua được mấy quả trứng muối này từ đâu, lão hủ có nghe qua phương pháp muối loại trứng này. Trong quá trình sản xuất có trộn thêm vôi vào, nếu vượt quá tỉ lệ thì sẽ sinh ra độc tính...”
Vấn đề này thực sự ngoài ý muốn, Nguyên Cẩm Nhi giữ nguyên vẻ tươi cười, nhưng trong lòng đang chửi toáng lão đầu già dư hơi...Chỉ là, với địa vị của lão giả trước mắt, nàng cũng đành cười xòa xem tình thế phát triển. Phía sau, Cô Yến Trinh đang ngồi xem Nguyên Cẩm Nhi diễn bỗng mở cờ trong bụng, lúc này không lo được mất cười ra thành tiếng: “Tốt quá, có người phá đám giữa đường, để xem bọn họ đối phó ra sao.”
Trong đám cây bên ngoài điện, Nhiếp Vân Trúc vốn không ngờ có chuyện như vậy phát sinh. Sau khi trông thấy lão giả kia nói xong, nàng nhìn về phía Ninh Nghị. Lúc này, trong bữa tiệc đã có người bắt đầu dùng trứng muối, nghe phải lời ấy đều dừng đũa lại, chỉ có Ninh Nghị vẫn không coi ai ra gì, chấm chấm xì dầu rồi nhét một miếng vào miệng. Bên cạnh gã, thê tử Tô Đàn Nhi không vui giằng lấy. Nhiếp Vân Trúc thấy thế mỉm cười, trong nội tâm có chút chua xót.
Bên trong điện, lão giả kia cười cười.
“Cũng đừng lo lắng quá, lúc chế biến dùng vôi phối hợp sẽ tạo sự ngon miệng, nên rất nhiều đồ ăn đều có dùng qua, chỉ cần liều lượng thích hợp liền kích thích tuyết nước bọt, thậm chí còn có công dưỡng sinh. Chỉ là những món ăn kia được chế biến thường xuyên, có quy trình rõ ràng nên không lo phạm sai lầm, còn trứng muối mới xuất hiện lần đầu tiên trong năm nay. Lão hủ cũng đã từng nếm qua, nơi chính tông nghiên cứu ra cách làm này chính là trứng muối Trúc Ký, là hàng cao cấp chuyên dùng cho yến hội. Dù thời gian xuất hiện chưa lâu, nhưng trên phố đã xuất hiện hàng phỏng chế, lão hủ chỉ sợ phỏng chế không đúng phương pháp, trứng không những không thể dưỡng sinh mà còn tổn hại đến sức khỏe. Vậy thì cũng không còn là trứng phú quý, trứng phỉ thúy nữa rồi, ha ha...”
Lão nói được nửa bài, Nguyên Cẩm Nhi đã há hốc miệng ra, Cố Yến Trinh đằng sau cũng ngớ cả người. Lưu tri phủ vội vã sai người đi hỏi, sau đó được quản sự báo lại, lão mới cười ha ha nói: “Trứng này chính là mua được từ Trúc Ký.”
Lão giả đứng gần đó nghe thấy, gật gù: “Vậy thì không phải ngại” sau đó gắp một miếng trứng muối trước mặt cho vào bát, phía đối diện cũng có người cười nói: "Minh công thật uyên bác, không ngờ cũng am hiểu về ăn uống như vậy.” Lão giả được gọi là Minh công cười ha ha: “Lão phu không nói ngoa chứ, thời trẻ vốn ham ăn lắm, đã từng đi khắp các danh sơn trên thiên hạ thưởng thức mỹ thực. Mấy cái chuyện ăn uống này, hôm nay lão hủ mà nhận đệ nhị thì mọi người chả tìm được đệ nhất đâu.”
Lão bắt đầu dùng phần trứng muối kia, người khác cũng không nghi kị gì nữa. Tri phủ thấy vậy cũng lập tức gắp một miếng làm gương, vì lão lỡ nói nhiều như vậy, nếu bị mọi người cho rằng thức ăn trong yến hội này không chính tông thì quả là mất thể diện, lúc này muốn tỏ vẻ “Trong yến tiệc của ta không thể có hàng giả.” Sau đó còn tâng bốc món trứng muối thêm vài câu.
Bên trong điện, Khang Hiền trao đổi ánh mắt dạng như “Ngươi thiếu ta một lần ân tình” với Ninh Nghị. Ngoài điện, Nhiếp Vân Trúc thở phào nhìn lên bầu trời lấp lánh ánh sao, mỉm cười. Xa hơn ở trong điện, Ninh Nghị ăn uống bình thản như mọi việc không liên quan gì đến mình. Cách đó không xa, Cố Yến Trinh cau mày: “Không ngờ hắn lại tạo ra tin đồn như thế...” Dĩ nhiên gã không biết Ninh Nghị có quan hệ với Khang Hiền, chỉ cho rằng lời đồn này lan truyền đến tai lão mà thôi.
Thẩm Mạc ngồi bên thở dài, sau đó cười rộ lên: “Yến Trinh, mười lượng bạc này e là đã sớm thua về tay ta rồi.”
Thời đại này tin tức lưu thông vẫn chưa linh hoạt, chủ yếu chỉ là truyền miệng, bởi vậy nên lời nói sẽ bị xuyên tạc nhiều. Chuyện trứng muối xen giữa yến hội mừng hoa khôi chỉ là một việc nhỏ, nhưng từ đây sẽ nhanh chóng truyền lan khắp Giang Ninh. Khi mọi người nói tới trứng muối đều sẽ đề cập tới câu chuyện này. Mà có thêm thuyết pháp của Khang Hiền, e rằng trong thời gian ngắn chỉ có trứng muối của Trúc Ký mới là thực sự bán được, những thứ khác đều không thể xưng là trứng phú quý, trứng phỉ thúy... Những người muốn phỏng chế lộ ra sẽ bị diệt sạch nhanh chóng. Dù cho cạnh tranh giá bán thế nào cũng không tạo được bất kỳ ảnh hưởng.
Cuối bữa tiệc, một cô hầu gái lại nói, hình như vài ngày trước ở đông thành có người bị trúng độc, mặc dù triệu chứng không nghiêm trọng, nhưng sợ là do ăn phải trứng muối mà ra. Việc này nửa thật nửa giả khó có thể xác minh. Sau đó không lâu, lão Nhâm chưởng quỹ do Vân Trúc mời tới kinh sợ đi vào, nguyện ý dâng ra tỉ lệ phối chế trứng muối chính tông để quan phủ công bố cho những tác phường phỏng chế kia. Lưu tri phủ liền vung tay nói: “Bọn tác phường độc ác dám ăn cắp thành quả người khác, làm tổn hại thân người thế này thì còn dâng chỗ tốt cho chúng làm gì.”
Trên thực tế, lúc này ở bên ngoài chỉ có một xưởng phỏng chế trứng muối. Từ lâu Ninh Nghị đã biết không thể bảo vệ phương pháp phối chế được lâu, bởi vậy nên Trúc Ký căn bản chẳng cần bảo mật gì, cố ý để lộ ra phương pháp phối chế nhằm giúp bọn kia có thể chế xuất trứng muối trước tết Đoan Ngọ, sau đó phối hợp với việc này để thanh trừ một thể. Nếu không, lỡ như ngày sau có người xảy ra vấn đề sau khi ăn trứng muối, đổ lên đầu Trúc Ký thì hậu quả thật khá là phiền toái. Cái mà Lưu Tri phủ phong chính là một căn xưởng chẳng thu được bao nhiêu lợi nhuận mỗi ngày, chỉ là làm ăn nho nhỏ mà được mọi người khen ngợi trong yến tiệc bậc này. Nếu lúc này việc phỏng chế trứng muối đã thành phong trào, có lẽ lão đã không quyết định nhanh chóng như vậy.
Tận lúc này, tất cả những chuẩn bị đều đã đầy đủ, hết thảy động tác chỉ còn chờ ngày mai nữa là xong.
Trong yến hội, bên Ninh Nghị ngược lại bỗng có một sự việc nho nhỏ xen giữa, nguyên nhân là do Tô Đàn Nhi nhận ra trứng muối.
“Lần đầu tiên tướng công đưa thiếp thân đồ ăn cũng chính là món này, do huynh chế ra sao?”
“Vô tình nghiên cứu ra thôi, tiện tay mở rộng luôn.”
“Thế là nhượng lại cho bằng hữu nào đó phải không?” Tô Đàn Nhi cười. “Thiếp thân biết đấy.”
“Ừm?!”
“Lý Tần, hoặc là Cố Yến Trinh.... chính là được huỳnh nhờ như vậy à?”
Cái tên Cố Yến Trinh này làm Ninh Nghị hơi nghi hoặc, Tô Đàn Nhi nói: “Ngày trước từng thấy qua vật này trên đường, nhớ tới hôm ấy tướng công đưa cho thiếp ăn, bèn hỏi thăm một phen mới biết. Chuyện Cố Yến Trinh dùng trứng muối để lấy lòng một cô gái thanh lâu đã truyền lan khắp phố, người đâu mà thật si tình. Tướng công thành toàn cho người ta, coi như cũng là chuyện tốt, nhưng thứ đồ của huynh nghiên cứu ra lại giao cho người ngoài, làm thiếp thân cảm thấy không thoải mái lắm....”
Tô gia không hề muốn Ninh Nghị tham gia vào việc kinh thương, buôn bán. Tô Đàn Nhi cũng chỉ biết thông cảm vì có lẽ tướng công khó xử với trong nhà, vậy nên nghiên cứu ra đành đem cho người khác. Tất nhiên lúc đó Ninh Nghị chỉ giải thích qua loa, bởi dù không phải hắn chế ra cũng không sao. Đối với việc này Ninh Nghị không quan tâm gì nhiều. Còn Cố Yến Trinh ngồi cách đó không xa, nếu như tới gần nghe được “giai thoại” này của Tô Đàn Nhi, chẳng biết có thổ cả huyết ra hay không nữa.
Ngày hôm sau, một tiểu điếm được trang trí và sửa sang cẩn thận mang tên Trúc Ký, khai trương tại một góc đường không quá náo nhiệt ở Giang Ninh. Nhiếp Vân Trúc mời được một đầu bếp khá có danh tiếng, chiêu bài đồ ăn là những món có liên quan đến trứng muối, ví dụ như đưa món cháo trứng muối thịt nạc vào thử nghiệm, ngoài ra còn một số loại đồ ăn khác theo ý của Ninh Nghị. Vì nhân tình thời đại này cách xa hiện đại, nên việc kinh doanh những món ăn chuyên biệt là không thể, ngược lại phải tạo cho khách hàng cảm giác thân thiện, thoải mái như ở tại nhà mình mới thỏa đáng. Mà đầu bếp kia cũng rất chuyên nghiệp và có bản lĩnh, so với việc Ninh Nghị cố gắng mày mò cùng Nhiếp Vân Trúc thì hương vị của các loại đồ ăn kèm trứng muối đã ngon hơn không biết bao nhiêu lần.
Xe nhỏ được đẩy ra bán trứng muối mỗi ngày tăng lên thành bốn chiếc, chia thành bốn cái tên Mai Lan Cúc Trúc. Trên mỗi xe đều có tràn ngập tranh tượng hình của Ninh Nghị, mỗi ngày hoạt động tại các nơi trong Giang Ninh. Nếu mua đủ một phần nhất định tại các xe nhỏ này sẽ nhận được một tấm mộc bài rất dễ thương. Sau khi thu thập đủ bốn loại thẻ có hoa văn khác nhau thì sẽ được hưởng giảm giá ưu đãi từ 80% đến 90% trong tiệm.
Ở trong những tửu lâu hỗ trợ bán trứng muối, lúc này cũng đã treo biển hiệu trứng muối Trúc Ký lên để đề phòng hàng giả. Hơn nữa phối hợp với tin đồn hôm thi đấu hoa khôi, nhưng chỗ ẩn hình đều bị diệt gần hết.
Tuy là lập kế hoạch một phen, nhưng cũng không tốn bao nhiêu công phu, vì đối với Ninh Nghị, những việc an bài đơn giản thế này chỉ là tiện tay thôi. gã không muốn tranh việc buôn bán của Trứng muối Trúc Ký, không muốn tranh đoạt quyền lực với người trong nhà cùng Tô Đàn Nhi, cũng chẳng phải là văn nhân trong đám người ở thành Giang Ninh. Về phần Cố Yến Trinh... đến nay gã vẫn còn chưa biết đó là ai.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, gã đã chạy thẳng một mạch đến bờ sông Tần Hoài, gặp gỡ Nhiếp Vân Trúc đang đỏ bừng mặt trước tiểu lâu. Hôm nay khai trương, nàng đã đợi gã rất lâu, bảo gã giơ một bàn tay lên, sau đó khẽ cắn môi quyết tâm, đưa bàn tay phải với năm ngón tay trăng nõn lên, thoáng vỗ nhẹ vào lòng bàn tay Ninh Nghị, nhe răng nở nụ cười thật hiền.
Nàng nhìn Ninh Nghị cũng cười rộ lên, thầm nghĩ chắc có lẽ huynh ấy vẫn chưa rõ tâm tình của mình. Nhưng vô luận thế nào, mọi người đều cười là tốt rồi. Chỉ là vỗ tay như vậy có chút vượt quá khuôn phép, khi nàng thực sự muốn làm như vậy, trống ngực đập loạn lên thình thịch. Hai tháng trước nàng bị Cố Yến Trinh nắm tay, liền cho đối phương một phạt tai, sau đó lập tức chạy đi rửa tay. Tâm tình nàng khi ấy rất tệ, xúc cảm lưu lại do lần nắm tay đó khiến nàng cảm thấy chán ghét, rửa thế nào cũng không sạch.
Lúc đó nàng nghĩ, nếu như có Lập Hằng ở bên thì thật tốt. Ngày hôm sau nhìn thấy gã, rốt cuộc vẫn không có dũng khí tiến tới. Tận lúc này, sau khi chạm vào lòng bàn tay gã, trong lòng cảm thấy như vừa làm xong một việc đại sự, ý nghĩa mang lại cũng giống như việc ngày hôm nay khai trương cửa hàng vậy.
Đối với cái vỗ tay nhẹ nhàng tự nhiên này, Ninh Nghị cũng không để ý nhiều. Sáng sớm thấy một xe đẩy trứng muối đi qua từ con đường đối diện, gã chợt ngẫm lại, cảm thán nỗ lực của Nhiếp Vân Trúc. Chỉ là, lúc này gã đang có chuyện khác cần làm.
Gã chọn mua một đôi giày trong cửa hàng, sau đó mang theo ít đồ ăn sáng đi về phía học đường.
Sáng hôm nay trong thành Giang Ninh, một cô gái tên Tô Đàn Nhi ngồi trên xe ngựa, quy mô mạng lưới kinh thương dưới trướng nàng đã tương đối mở rộng. Tại một nơi khác, cô gái tên Nhiếp Vân Trúc khai trương một cửa hàng nho nhỏ đầu tiên. Giữa biển người như thủy triều, Ninh Nghị mang theo một bọc nhỏ, đi đến gặp thứ mà làm gã thực sự cảm thấy hứng thú...
Ngày mùng sáu tháng năm, năm Cảnh Hàn thứ tám triều Vũ, trong thành tràn ngập phấn chấn và hi vọng, hết thảy mọi chuyện đều vừa mới bắt đầu.
Ninh Nghị đẩy cửa viện ra, nghe âm thanh chuông gió vọng tới...