Trong bóng tối, nhà thuyền sụp đổ truyền đến mùi rượu thoang thoảng, mùi cháy khét, mùi máu tanh, nước sông róc rách chảy, máu loang ra trên mặt nước dưới chân bóng người nhuộm đẫm một mảng màu đỏ thẫm. Cố Yên Trinh đứng cô độc một mình ở đó rất lâu, rồi đột nhiên nghiêng đầu không biết nhìn đi đâu mới tốt.
Gió thổi qua phía sau rừng cây sơn lĩnh gào lên tiếng "Vù".
Cửa đã bị phá nát, mái ngói và nóc nhà vỡ không ngừng rơi xuống, trong ánh sao mờ mờ có thể thoáng nhìn thấy máu tươi đã sắp khô trên mặt đất, ba bộ thi thể nằm trong phòng, có cả huynh đệ Dương Dực lẫn Dương Hoành. Mỗi lần nhìn thấy hai gã kia hắn đều cảm thấy bọn này hung ác khó tả, vậy mà cứ thế chết đi, cảnh tượng rõ ràng trước mắt này nói cho hắn biết, toàn bộ người ở trong nhà thuyền cũng đều đã chết hết.
Đối với một việc cỏn con thế này, lúc băng rừng trong lòng hắn chẳng chút gợn sóng, chỉ toàn nghĩ tới chuyến đi Lạc Bình sau đó. Bên cạnh hắn còn có lão Lục đi cùng, trên gian thuyền kia còn hai huynh đệ hung hãn, mặc dù là dân liều mạng nhưng ít nhất vẫn đứng bên phe mình, dù có bị Ninh Lập Hằng khống chế cũng vẫn còn người nhà của huynh đệ họ Dương kia.
Nhưng trong khoảnh khắc lão Lục đẩy nhẹ cửa, thanh xà gỗ thọc ra, rồi tới nóc nhà đổ sụp xuống, tấm ván gỗ phía dưới chấn động, tro bụi rơi xuống ào ào. Trong nháy mắt, tất cả mọi người vốn đang sống yên ổn trong tâm trí hắn đều đã chết.
Giống như cả trời đất đều ép chặt lại đây, máu tươi tràn ra ở phía dưới, bóng tối bao vây tứ phía, quỷ dị, nước, gió, rừng cây, cả trời đất đều đã lấp đầy vào trong khoảng khắc này, chỉ còn lại mỗi mình hắn.
"Lão...lão Lục."
Hắn nuốt từng ngụm nước bọt, thì thào kêu lên, không gian tĩnh mịch xung quang dường như làm cho tiếng nói của hắn trở nên to hơn. Những mũi tên từ phía sau đâm xuyên qua thân thể của lão lục, ngoại trừ máu vẫn đang chảy ra từ thi thể ở trong nước, còn lại không thấy động tĩnh gì. Thoạt nhìn, nó thậm chí còn không giống như là thi thể, máu trong thi thể làm sao có thể chảy ra nhiều đến như vậy, trước đó còn khỏe mạnh như vâm làm sao bỗng nhiên có thể chết như vậy.
Dường như vẫn đang mong chờ thân thể kia động đậy một chút, hắn lại ấp úng hô lên một tiếng: "Lục thúc."
Màu đỏ sẫm đã loang thành một dải lụa màu đỏ trên mặt sông, thấy không còn khả năng hồi đáp, Cố Yến Trinh mờ mịt xoay người, bắt đầu lê từng bước chậm chạp lên bờ sông.
Lúc đi được khoảng nửa chặng đường, hắn nhìn thấy bóng người kia trong rừng cây.
Bởi vì bóng người kia phát ra tiếng "Ọe" giống như đang nôn mửa, ở khá xa nên chỉ thấy bóng dáng lờ mờ. Người nọ ngồi trong bóng tối giữa rừng trúc, có hơi khom người xuống. Hắn theo bản năng dừng bước lại, muốn lao xuống sông chạy trốn, mặc dù nước sông cũng không sâu nhưng quay đầu lại trông thấy thân thể lão lục bị mũi tên đâm xuyên, hắn không nhảy xuống mà đi thẳng về phía trước. Bóng người trong rừng cầm theo cái gì đó đứng dậy, đi về phía bên này. Cố Yên Trinh nghe thấy một giọng ca cổ quái như ẩn như hiện từ gió đêm mang đến, nhịp điệu, giai điệu thì quái lạ, hát rất chậm rãi, thanh âm không to giống như hơi suy nhược, lời ca là như thế này:
“Trái ba vòng, phải ba vòng, xoay xoay cái cổ, lắc lắc cái mông…Ngủ sớm dậy sớm, chúng ta cùng tập thể dục nào.”
Thân ảnh kia dần dần hiện rõ ra.
Dưới ánh sao là Ninh Nghị, Ninh Lập Hằng.
Thoạt nhìn dáng người có phần suy nhược, trên tay quấn băng vải, vết máu loang lỗ, nhưng trong đó có một khí thế khó nói thành lời. Cố Yến Trinh chỉ chần chờ trong hai giây, rồi chạy theo một hướng khác dọc theo bờ sông.
...
...
Để đợi cái cảnh lão Lục bị thanh xà gỗ đẩy xuống sông, Ninh Nghị đã ngồi đợi ở trong bóng tối rất lâu rồi.
Đau đớn từ tay trái, bả vai và ngực vẫn đang dâng lên cuồn cuộn, mỗi lần đều tác động tới thần kinh của gã. Ninh Nghị ngồi ở đó từ từ nhai nát lá cây, vị đắng chát sẽ liên tục kích thích vị giác và đầu óc, duy trì sự nhạy bén của tinh thần, có điều là chống đỡ được tới lúc bọn người cầm đuốc đến thì gần như không chịu nổi nữa, dạ dày co rút, nôn ra một lần.
Tới lúc này, nhìn tên thư sinh không quen biết kia, không khỏi nôn ra thêm lần nữa. Sau đó gã ngắt một nắm lá cây nhét vào miệng, cầm lấy cây nỏ ở bên cạnh, ngâm nga một giai điệu lấy ý từ cái ám hiệu vớ vẩn kia, đi ra khỏi rừng trúc.
Thấy thư sinh kia vội vàng bỏ chạy về phía, Ninh Nghị cầm nỏ thong thả theo sau. Gã chẳng buồn nhớ lại lời bài hát có phần lộn xộn lúc nãy, cứ thế ngâm nga: “Chân run rẩy..Chân run rẩy… hít thở sâu vào... Cứ vui vẻ... sẽ không lo già yếu.."
Bóng người chạy trốn ở phía trước vấp phải một sợi dây thừng, "xoạt" Một cây gậy trúc nhỏ bật lên với một lực không lớn. "Đó là một cái bẫy thất bại." Trong lòng Ninh Nghị nghĩ thế, nhưng thư sinh kia vẫn hoảng hốt ngã xuống, Ninh Nghị trông thấy hắn xoay người, vùng vẫy bò lên muốn chạy, nhưng lại bị vấp vào sợi dây thừng thêm lần nữa, ngã sấp xuống.
"Sao lại thành cái dạng này nhỉ?" Ninh Nghị giương nỏ lên nhắm vào hắn, sau đó rút ngắn khoảng cách vài mét. Nương theo ánh sao nhìn kỹ hình dáng của người của người trước mặt, rồi cuối cùng xác định rằng mình không biết hắn, gã hỏi: "Ngươi là ai? Gần đây ta...Khục.. gần đây ta có làm...chuyện gì thương thiên hại lý hả?"
Giọng nói kia hơi khàn khàn, mệt mỏi và suy nhược, vào lúc này gió như thổi mạnh lên làm cánh rừng đằng sau đung đưa, thư sinh đang ngã xuống sợ hãi nhìn gã, qua hồi lâu mới trả lời: "Cố...Cố Hồng...Cố Yến Trinh..."
Gió đột nhiên dừng lại, Ninh Nghị sững người, miệng hơi há ra, vẻ mặt hiện lên sự kinh ngạc. Cái tên này gã đã nghe qua, đúng vậy, đương nhiên đã từng nghe qua, nhưng mà... gã chớp chớp mắt mấy cái, miệng há to hơn một chút, sau đó lông mày cũng nhíu lại. Gã đưa tay phải đang cầm nỏ chùi mồ hôi lấm tấm trên mũi vì mệt mỏi, ánh mắt lúc này không tập trung vào trên người Cố Yến Trinh nữa, quay người bước một bước như đang đi dạo. Trên mặt đất, Cố Yến Trinh thoáng thả lỏng tinh thần, bỗng nhiên bóng người kia quay đầu lại, giương nỏ lên, đi tới hai bước rồi kéo dây, tiếng dây cung vang lên.
"Con mẹ mày đồ thần kinh…”
Cố Yến Trinh căn bản không kịp phản ứng, chỉ thoáng nghe tiếng Ninh Nghị lẩm bẩm, thân thể hắn đột nhiên chấn động. Sau đó, hắn có phần không tin nổi nhìn mũi tên đâm xuyên bụng mình, cán của mũi tên kia cắn vào người hắn, dựng dài dưới ánh sao đêm. Hàm răng hắn run rẩy, biểu lộ giống như muốn khóc, hoặc như hoàn toàn không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra, máu tươi đang chảy ra, một vùng nóng rát. Hắn vô thức đưa tay chạm vào.
"A...Ah...ah..."
Không có nước mắt nhưng dường như hắn đang khóc, tuy tiếng khóc không lớn. Hắn có phần hoảng loạn, Ninh Nghị ném cây nỏ sang một bên, nhìn cảnh này, sau đó hít một hơi thật sâu, ngồi xổm xuống.
"Dùng hai tay ấn vào, cái tay kia cũng để lên, hai tay đè vào đây. Đúng vậy, đúng vậy, không nên loạn động, đừng kêu lớn tiếng, sẽ khiến ngươi chảy máu nhiều hơn, càng khó cứu được." Hai tay Cố Yến Trinh đặt cạnh phần bụng bị mũi tên đâm xuyên vào, ngăn cản máu chảy ra, Ninh Nghị cũng dùng tay phải giúp hắn xoa bóp, lời nói dịu dàng bình tĩnh, giống như đang dỗ một đứa nhỏ. Cố Yến Trinh vừa khóc vừa nhìn gã.
"Đúng vậy! Chính là như vậy! Nếu vận khí tốt, mũi tên này chắc sẽ không cắt đứt ruột của ngươi, đừng nên kích động, đừng khóc, ta không nói lớn được đâu, vì ta cũng rất mệt rồi. Chúng ta phải bình tĩnh trao đổi với nhau...Thế thì, ngươi đã ra tay với Nhiếp Vân Trúc chưa?"
Cố Yên Trinh gần như là lắc đầu theo vô thức, Ninh Nghị nhìn vào mắt của hắn, sau đó gật đầu cười cười, trên thực tế sắc mặt của y bây giờ cũng trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi đổ đầy mặt.
"Khởi đầu rất tốt, Yến Trinh huynh, cám ơn ngươi. Thế...Ngoại trừ người vừa mới chết, còn ai biết ngươi tới đây? Làm những việc này không?"
Lần này, Cố Yến Trinh chần chừ một lúc lâu.
“Ta…Ta là mệnh quan của triều đình…Nếu như ta chết…Ngươi”
Cố Yến Trinh nói mấy câu này trong đứt quãng, ánh mắt Ninh Nghị trở nên lạnh dần. Gã đưa tay về sau lưng rút đao ra, bổ một nhát xuống đùi của Cố Yến Trinh.
“A a a a a a…”
Một tiếng kêu thảm thiết xé rách bầu trời đêm, khiến những con con chim ngủ đêm ở rừng cây gần bờ sông đều hoảng sợ bay lên. Mặt Cố Yên Trinh dàn dụa nước mắt, tè cả ra quần, máu tươi từ đùi bắn ra, qua một hồi như thế.
"Đấy, đặt một tay ấn vào đây, đè lại, đúng vậy. Ta cũng rất khó chịu, chúng phải thông cảm cho nhau...Ngươi xem, Yến Trinh huynh, mệnh quan huynh, tiếp theo, chúng ta có thể nhắc lại vấn đề vừa rồi...Hoặc là, ngươi cũng có thể trả lời giống như vừa rồi."
...
o0o
Khi ngọn lửa đã hừng hực bao trùm nhà thuyền, Ninh Nghị quay người đi về phía cánh rừng, toàn thân rã rời, thần kinh suy yếu, co giật đau đớn.
Thi thể của cả nhà họ Dương, Cố Yến Trinh, lão Lục đều ở trong ngọn lửa, từ đây đến khi bị phát hiện thì không biết đã cháy thành cái dạng gì.
Tai bay vạ gió mà.
Đời này gã đã gặp rất nhiều chuyện, chuyện tốt chuyện xấu đều có, lúc trẻ từng liều mạng với người ta, kinh nghiệm bị trọng thương gần chết cũng có, nhưng chỉ riêng lần này là khó có thể hiểu được nhất. Thảo nào trước khi sự việc phát sinh, gã không thể cảm nhận được chút manh mối nào, vì chuyện này mà vắt óc suy nghĩ, ai ngờ nguyên nhân lại hoang đường như thế.
Cố Yến Trinh kia.
Con mẹ nó điên thôi rồi.
Trước đây, mình thậm chí còn chưa biết tới hắn.
Ghét nhất là cái loại lưu manh thiếu não như thế này.
Gã chửi thầm trong đầu, cố gắng giữ vững tinh thần, nhất định phải ra khỏi đoạn đường này, có thể đi xa một chút, nhất định phải gắng sức đi xa một chút. Qua lời nói của Cố Yên Trinh thì còn có một hai người biết chuyện, nhưng lúc này không thể giết người diệt khẩu, chỉ đành đợi đến sau này hoặc là nhờ Lục Hồng Đề giúp một tay, coi như là trả nợ ân tình, dù sao việc này cũng không nhỏ.
Nghĩ như vậy, trong lòng gã càng thêm mệt mỏi, con đường trước mặt lúc sáng lúc tối, lúc rõ ràng lúc mơ hồ. Một lúc nào đó, gã như nghe thấy tiếng chim hót bên tai, thanh âm kỳ quái này láng máng như đã nghe được ở đâu rồi. Không lâu sau gã cố gắng giương mắt lên, thấy trên con đường nhỏ phía trước có một bóng người đang đến, đảo mắt đã tới bên cạnh dìu lấy gã.
"Ngươi làm sao thế?"
Đây là giọng nói của Lục Hồng Đề.
Tinh thần nới lỏng, gã đã hôn mê bất tỉnh.