Tác giả: Bạch Cô Cô
Edit: Chinn
Sở Tu cảm giác da gà của mình đều nổi lên hết rồi, cô cẩn thận kiểm tra những bức tường còn lại, chỉ ở phát hiện vết xước ở chỗ kia, nghĩ đến đêm qua lúc cô nằm ngủ, không biết vên kia vách tường có thứ gì dùng móng tay cào tới cao lui trên tường.
Sở Tu cảm thấy trong lòng ớn lạnh.
Lúc này người phụ nữ ngủ cùng phòng với cô đã thức, cô ấy vừa dùng ngón tay lay động mái tóc xoăn, vừa lười biếng đi ra khỏi phòng: “Phát hiện cái gì?”
Sở Tu nói ngắn gọn, vẻ mặt của cô có chút khó chịu.
“Nếu không đêm mai qua phòng tôi ngủ đi, tuy rằng vẫn nghe được một ít tiếng động, nhưng hẳn là an toàn hơn phòng này một chút.”
“Buổi tối rồi nói sau.” Cùng lắm thì trở về phòng bên cạnh cầu thang kia ngủ thôi, Sở Tu lấy khăn giấy lau tay, hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Lúc này trong phòng khách đã có mấy người ngồi, chắc là đang đợi đồ ăn sáng, thoạt nhìn có vài người không ngủ ngon, cứ ngồi ngáp dài ở đó.
Sở Tu với người phụ nữ kia đi tới, rồi ngồi vào bàn trong chốc lát, lần lượt xuống dưới vài người, lúc này quản gia cũng xuống tới, nhưng mà đồ ăn lại chưa có mang lên.
“Để tôi đi thúc giục.” Quản gia đứng dậy đi vào phòng bếp, ông ta còn chưa đi đến phòng bếp, Tiểu Lan đột nhiên chạy ra, trên tay cô ấy đều là máu, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ: “Chết rồi… Chết rồi!”
Một đám người chơi vốn dĩ đang đợi ăn sáng đều sửng sốt, nhanh chóng chạy vào phòng bếp, cửa phòng bếp đang mở, đứng ở bên ngoài đã có thể nhìn thấy có một người ngã ở trong phòng bếp, mặt quay xuống sàn, phía dưới cơ thể còn có một bãi máu.
Người tên Tiểu Lan làm giúp việc trong phòng bếp nước mắt lưng tròng: “Tôi… Tôi không được khỏe, cho nên đã nhờ Tiểu Hòa làm cùng với tôi xin nghỉ phép giúp tôi, tôi ngủ nhiều hơn ngày thường một lát.
Sau đó… Sau đó lúc tôi tới phòng bếp thì thấy… Ông ấy đã chết…”
Có người chơi nhanh chóng tiến lên lật thi thể đầu bếp lên, sau đó mọi người phát hiện nguyên nhân tử vong là do trên cổ có một miệng vết thương, miệng vết thương rất sâu, hẳn là cắt vỡ động mạch chủ, cho nên có rất nhiều máu chảy xuôi từ trong cổ ra ngoài, có lẽ là ông ta chết vì mất máu quá nhiều.
Động tác của người chơi sau càng nhanh hơn với người trước, cũng không quản cái gì xúc phạm người đã khuất, trực tiếp lột quần áo ông ta ra, quả nhiên ngoại trừ vết thuơng trên cổ thì không phát hiện vết thương nào khác.
Quản gia đứng một bên biểu tình vô cùng ngưng trọng: “Chẳng lẽ tên hung thủ sau khi giết chết chủ nhân, còn tiếp tục…”
Một đám người chơi sắc mặt cũng có hơi khó coi, tuy rằng nói đến bây giờ bị giết hại toàn bộ đều là NPC trong phó bản, tạm thời không có xuất hiện người chơi thương vong, nhưng không ai biết được, chờ đến khi NPC phó bản chết xong, sẽ là bộ dáng gì.
Khả năng lớn nhất chính là tuyết vẫn không ngừng rơi, bọn họ không có cách nào rời khỏi lâu đài cổ, mà hung thủ còn đang tiếp tục giết người.
Cho nên rất ý tưởng đầu tiên trong nội tâm nhiều người chính là: Phải nhanh chóng tìm được hung thủ!
“Không có người nào khác đã tới phòng bếp hả?” Có người vô cùng tò mò dò hỏi, quản gia lắc đầu: “Thường chỉ có đầu bếp và phụ giúp sẽ đến phòng bếp.”
“Không phải nói Tiểu Hòa đã xin nghỉ giúp Tiểu Lan à? Xin nghỉ thì nhất định phải tới phòng bếp, vậy thì kêu cái người Tiểu Hòa lại hỏi, được không?” Có người đề nghị nói.
“Tôi đi kêu Tiểu Hòa.” Quản gia đang chuẩn bị nhích người rời đi, Sở Tu đột nhiên hỏi ông ta: “Quản gia, hỏi ông một vấn đề có được không? Trong lâu đài cổ này có tổng cộng bao nhiêu người?”
“Trừ một nhà bốn người chủ với tôi, thì trong lâu đài cổ này còn có sáu người làm, trong đó phòng bếp có một đầu bếp, một người phụ bếp, với bốn hầu gái phụ trách quét tước các phòng linh tinh.” Quản gia một bộ dáng không rõ nguyên do, nhưng vẫn trả lời trước mới đi tìm người.
11 NPC, 10 người chơi à?
Sở Tu trầm tư, rất nhanh quản gia đã dẫn theo một hầu gái đã trở lại, tên là Tiểu Hòa giúp Tiểu Lan làm chứng: “Đúng vậy, buổi sáng Tiểu Lan nói với tôi cô ấy không khỏe, nhờ tôi đi phòng bếp xin phép giùm, lúc ấy khoảng sáu giờ sáng, bởi vì chúng tôi đều là thức dậy vào giờ này để đi làm việc, tôi tới trong phòng bếp thì đầu bếp vẫn còn sống.”
Trong nhóm người chơi không có ai chuyên nghiệp, để cho bọn họ phá án vốn dĩ đã rất khó, huống chi là trong phó bản, án mạng trước còn chưa kết thúc, án mạng tiếp theo lại xuất hiện.
Tức khắc mọi người đều cảm giác mình sắp trọc đầu, hết sức hoang mang, lúc này không còn manh mối chỉ ra những con đường khác, chỉ có thể cố gắng phá án.
“Hiện tại có một vấn đề rất quan trọng.” Người mập mạp đột nhiên nói: “Không có đầu bếp, chúng ta ăn cái gì vậy?”
Mọi người tạm dừng một chút, sau đó bỗng nhiên phát hiện, vấn đề này đúng thật là rất quan trọng…
Dồn ánh mắt về phía quản gia, thậm chí có người còn dò hỏi: “Hơn nữa lâu đài cổ này có thức ăn dự trữ không? Đủ cho chúng ta ăn mấy ngày?”
Quản gia lập tức tỏ vẻ, bởi vì mỗi khi đến mùa đông nơi đây đều có tuyết rơi, ngay cả khi không có loại bão tuyết này, ra vào cũng cũng tương đối phiền toái, cho nên đến mùa đông lâu đài cổ bọn họ đều sẽ dự trữ một ít lương thực, mọi người cùng nhau ăn thì có thể chống đỡ một tháng là không có vấn đề gì.
Một đám người chơi sôi nổi thở phào nhẹ nhõm, còn có đồ ăn là được rồi…
Sở Tu không tham gia vào cuộc thảo luận của họ, mà là quan sát trong phòng bếp còn có manh mối nào hay không, lúc bọn họ tiến vào, máu trên mặt đất thậm chí còn chưa đông lại, trên thớt còn đặt một ít nguyên liệu nấu ăn, cháo nóng đang nấu trong nồi.
Nói cách khác, lúc phát hiện ra đầu bếp có khả năng vừa mới bị giết chết không bao lâu.
Sở Tu dạo toàn bộ phòng bếp một vòng, cuối cùng thành công tìm được thứ có lẽ là hung khí ở dưới bàn, bởi vì phía dưới cái bàn sát tường, có một con dao mà trên đó còn có vết máu.
Cô thật vất vả mới lấy hung khí từ bên trong ra: “Cái này là hung khí giết người à?”
Đây là một con dao lọc xương, một trong những loại dao thường thấy trong nhà bếp.
Là một người biết nấu ăn, Sở Tu biết rõ đây là con dao sắc bén trong số các loại dao lọc xương.
Dao lọc xương được chia làm ba loại là dao mũi nhọn, dao lưỡi cong và dao dao lưỡi thẳng(dao dẹt).
Dao lưỡi cong là có đường cong dùng để lột da, dao mũi nhọn dùng thì dùng để lóc thịt.
Cô thành công tìm được trên một giá khác hai con dao lọc xương khác, hẳn là một bộ.
Con dao duy nhất bị thiếu trên giá chính là dao mũi nhọn này, nói cách khác, hung khí chính là đồ vật có sẵn trong phòng bếp.
Một đám người xông tới, cầm một con dao lọc xương đến so sánh với miệng vết thương trên cổ đầu bếp.
Bởi vì miệng vết thương trên cổ ông ta khá bình thường, phàm là lưỡi dao mỏng một chút đã có thể tạo thành loại miệng vết thương thế này, cho nên chỉ dựa vào miệng vết thương không có cách nào kết luận có phải con dao này tạo thành hay không được.
Chỉ có thể xác định rằng con dao có dính máu và nó được để ở một nơi bí mật dưới gầm bàn thì nhiều khả năng đây là hung khí giết người.
Lại nữa, lại là một cọc án treo.
Một đám người ở trong phòng bếp bận việc hồi lâu, cuối cùng cũng không có kết quả gì, ngược lại một đám đã đói bụng sắp chết, có người nhỏ giọng nói: “Nếu không ăn cơm trước đi? Tôi thấy trong nồi còn có cháo gì đó kìa.”
Còn lại ít người biểu tình đều kì lạ, chủ yếu là lúc này trong phòng bếp mới vừa đã xảy ra án mạng, người phụ trách nấu cơm kia hiện tại đã là thi thể nằm trên mặt đất, lại đi ăn đồ ăn người ta làm trước khi chết, luôn cảm thấy lạ lạ chỗ nào ấy.
Bất quá mọi người dù thế nào cũng là trải qua mấy cái phó bản, tâm thái so với người bình thường kiên cường hơn rất nhiều.
Phải biết rằng rất nhiều phó bản rất thiếu thốn đồ ăn, muốn sống sót vô cùng gian nan, rất nhiều người thật ra cái gì cũng đều ăn qua cả.
Cho nên bọn họ chỉ là do dự trong nháy mắt, sau đó liền đem cháo dọn lên bàn ăn, dù là bởi vì mới vừa thấy người chết nên ăn uống không tốt, cũng ăn ít nhất một chén.
Sở Tu cũng ăn một chút, ăn xong không lên lầu, cũng không đi phòng bếp, chỉ đi tới một cửa sổ lớn nhìn ra bên ngoài, bão tuyết hoàn toàn không có ý nhỏ lại, toàn bộ bên ngoài đều là trắng tinh một mảnh.
Người phụ nữ ngậm thuốc lá quả nhiên nghiện thuốc rất nghiêm trọng, sau khi ăn cơm xong lại lấy một điếu thuốc, lười biếng đứng bên cạnh Sở Tu: “Tôi có hơi không nhìn thấu lúc này đây trọng điểm của phó bản là nơi nào.”
“Là tìm ra hung thủ à?”
Sở Tu lấy kinh nghiệm mình thuờng xuyên bị phó bản hố để giải thích, lúc này đây tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là tìm được hung thủ như vậy, trong lòng cô có một chút suy đoán, nhưng còn cần phải chứng minh.
“Đừng lạnh lùng như vậy.” Cô ấy liếc mắt nhìn Sở Tu, diện mạo người phụ nữ này là cái loại vô cùng quyến rũ, khí chất của cô ấy lại có một tí xíu lãnh diễm, loại khí chất mâu thuẫn này hợp lại làm cho cô ấy hiện ra một loại vẻ đẹp phong tình hơn.
Sở Tu không phải không muốn nói chuyện với cô ấy, chỉ là rất ít tiếp xúc với người có tính cách thế này, cho nên không biết nên giải thích thế nào, chỉ là cô gái không hề bị cô lạnh lùng mà không vui hoặc là thế nào đó, rõ ràng là khí chất hiện ra một chút lạnh lùng nhưng lại rất thích nói chuyện với Sở Tu.
Không biết còn sẽ cho rằng cô ấy thích con gái…
Nhưng mà Sở Tu nhạy bén có thể nhận thấy được, người phụ nữ này tới gần cô cũng không phải bởi vì cái loại tình yêu kỳ lạ nào đó, mà là trộn lẫn cảm giác khác.
Càng giống như là… Làm thế nào nêu ví dụ đây.
Sở Tu có một người bạn quan hệ rất tốt, sau đó gặp một người phó bản, có hơi giống người bạn kia của cô, vì thế theo bản năng liền có một ít hảo cảm.
Chính là loại cảm giác này.
Người phụ nữ dựa vào cửa sổ hút thuốc, sương khói lượn lờ, lại như mơ hồ, cô ấy lười biếng nói: “Có phải là bị tôi dọa rồi không?”
“Tôi bị kéo vào trò chơi này thời gian còn rất sớm, tính ra đã hơn hai năm, phó bản đầu tiên của tôi rất khó khăn, đại khái là bởi vì con người của tôi vận khí vẫn luôn rất kém cỏi đi.”
“Cô cũng không phải người mới, hẳn là biết con gái diện mạo xinh đẹp ở trong trò chơi này có bao nhiêu có hại đúng không?”
“Có một số người rất kỳ quái, trong lòng bọn họ có một công thức, càng xinh đẹp chẳng khác nào càng không có thực lực, bọn họ sẽ theo bản năng khinh thường cô, không muốn tổ đội với cô, nhưng lại muốn được hời từ trên người của cô.”
“Huống chi lúc ấy tôi vẫn chỉ là người chơi mới, bị đối xử không công bằng nên rất ủy khuất, thậm chí có người chơi nam còn muốn…”
“Cuối cùng người giúp tôi chính là một cô gái, tính cách trông có hơi lạnh lùng, nhưng kỳ thật chỉ là không biết cách giao tiếp với người khác, hơn nữa tâm còn rất thiện lương, chính cô ấy đã giúp tôi biết việc quan trọng nhất là để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.”
Cô ấy thở ra một vòng khói, cười cười: “Không phải nhờ cô ấy giúp đỡ, tôi tuyệt đối không có khả năng sống sót từ phó bản thứ nhất, bởi vì độ khó của phó bản đó thật sự rất cao, cảm giác nó hoàn toàn không giống như là phó bản cho người mới.
Nhưng mà, cô phải biết rằng, người quá thiện lương ở trong trò chơi này sẽ không có kết cục tốt đâu.”
“Cô ấy bị người chơi khác âm thầm chơi xấu, thời khắc sắp tắt còn nhớ rõ đem đạo cụ trên người đưa cho tôi.
Cô nói xem trên thế giới này sao lại có người ngu ngốc như vậy chứ…”
“Ngại quá, nhìn thấy cô nên không nhịn được.” Cô ấy hút thuốc thật sự rất nhanh, một điếu thuốc rất nhanh chỉ dư lại đầu lọc thuốc, sau đó cười cười với Sở Tu: “Đừng để trong lòng nhé, nghẹn thời gian dài nên dễ dàng nói một ít lời vô nghĩa.”
Sở Tu thực sự không am hiểu an ủi người khác, cô luôn cảm thấy người phụ nữ này mỉm cười mang theo một chút khổ sở, trầm mặc nửa ngày cũng không thể nói ra cái gì.
Hai người đứng cạnh cửa sổ, dường nói chuyện phiếm được một lát sau, người phụ nữ liền dời đề tài, bắt đầu giải thích những thứ khác.
Cô gái đêm qua đi gõ cửa muốn ở cùng phòng với Sở Tu đang ôm một cái lộp đi tới, trên trán cô ấy còn có một ít mồ hôi, nhìn thấy Sở Tu thì cười tươi.
“Cô ở chỗ này á.”
“Đêm qua thật là cảm ơn cô, nếu không phải có cô, tôi thật đúng là không biết nên làm cái gì bây giờ.” Trên mặt cô ấy mang theo một chút e lệ tươi cười, giống như là một đóa hoa cúc trắng nhỏ bé: “Trong kho lâu đài cổ có một ít hộp đồ vật, mọi người đều đang tranh giành, tôi cầm một ít, cũng phân cho cô nhé, coi như là cảm ơn đêm qua cô cho tôi ở.”
Cái này chính là bản tính con người, vừa nghe nói trong lâu đài cổ chứa đựng một ít đồ ăn, tuy rằng biết những đồ ăn đó ăn nửa tháng, thậm chí một tháng đều đủ rồi, nhưng rất nhiều người chơi vẫn là theo bản năng muốn tranh đoạt một ít, mang về trong phòng của mình.
“Cảm ơn.” Sở Tu cũng không từ chối, nhưng là chỉ lấy một phần nhỏ, chủ yếu là cô cảm thấy có lẽ không cần lâu như vậy, cái phó bản này sẽ kết thúc.
“Tôi đi để ở trong phòng giúp cô nha!” Cô gái nhanh chóng nói: “Bằng không cô cầm như vậy cũng không tiện!”
Nói xong cô ấy liền dọn cái hộp đi lên trên lầu.
Còn người phụ nữ hút thuốc ở bên cạnh ngó qua: “Tôi nói này, cô ấy không đơn giản đâu, cô tốt nhất vẫn nên để tâm một chút.”.