Ở Trong Game Thần Quái Sinh Bánh Bao

Chương 119

Editor: Maris

Ở sảnh đường của khách sạn năm sao tại Băng Cốc Thái Lan.

Có một đám người đang la hét ầm ĩ, Trần Thải Tinh và lão Trình đã dành hơn một tháng ở thế giới cao cấp, cuối cùng cũng được nghe lại tiếng khóc của mấy newbie bonus thêm màn gọi cảnh sát và mười vạn câu hỏi vì sao, cảm giác cứ như đang mơ vậy.

Đau cả đầu.

“Ê ê ê đây là đâu, các người đang làm gì thế?”

” Hãy để tôi về nhà, tôi muốn về nhà, cái đám buôn người này!

“Gọi cảnh sát đi, mau gọi cho cảnh sát!”

“Điện thoại không gọi được. Chết tiệt, các người rốt cuộc muốn làm cái gì!”

Xung quanh nhao nhao ồn ào không ngớt, có oldbie tốt bụng nói: “Không phải đã nói đây là trò chơi rồi à, gọi cho cảnh sát cũng vô dụng … ”

Lời còn chưa nói hết, bị một newbie lực lưỡng kéo cổ áo hét: “Trò chơi cái quái gì, chính là do mấy tên chó chết các người, mau chóng thả chúng tôi ra ngoài, trò chơi cái bà nội mày, đang giỡn với tụi này đó hả.”

Oldbie bị hét đến mức nước bọt đầy mặt, gạt tay người kia ra, mặt cũng đen.

Những người chơi mới giống như là tìm được chỗ dựa, tất cả bọn họ đều đang vây quanh anh chàng lực lưỡng kia mà liên tục hỏi oldbie.

Đây cũng là lý do tại sao nhiều oldbie không ra mặt giải đáp thắc mắc của người chơi mới. Khi người chơi mới bất ngờ đến một nơi xa lạ, khả năng tiếp nhận của bọn họ khi đó sẽ rất kém và dễ dàng sụp đổ, nếu có ai đó trả lời một chút liên quan đến trò chơi thì sau đó nhóm tân thủ sẽ như tìm được đối tượng phát tiết, chưa kể, sau đó còn làm phiền người khác.

Thường thì mấy tay oldbie hay thích xung phong làm đội trưởng mới nói ra mấy lời như vậy, nhưng mà người vừa nãy bị túm cổ rõ ràng thuộc dạng oldbie tính tình thành thật.

“Vậy nên, giả vờ cái quái gì thế.”

Một số oldbie bên ngoài đám đông cười nhạo khi thấy việc này. Bộ nghĩ giúp đỡ như vậy là tốt bụng à, đáng đời.

Vị oldbie lên tiếng trước bị nắm lấy nên không nói được. Mặt tối sầm lại khi nhìn thấy chàng trai lực lưỡng đang tức giận kia không nói lời nào mà đưa nắm đấm ra muốn đánh. Việc này thật quá đáng. Quách mập mạp không nhìn nổi nữa, lớn tiếng quát: “Làm gì thế hả, còn dám ra tay đánh người luôn à!”

“Mắc mớ gì đến thằng béo đáng chết nhà ngươi.” Chàng trai lực lưỡng quay đầu lại mắng một câu.

Quách thiếu liền nổi giận, mày mắng ai là tên béo đáng chết! Kéo ống tay áo muốn đi lên thì Trình Lập Phong đã ngăn cản hắn lại, nói không đáng.

“Điện thoại của mấy người không gọi được, phía trước quầy lễ tân có điện thoại đấy, có thể nhờ nhân viên công tác cho mấy người gọi điện thoại mà báo cảnh sát.” Trần Thải Tinh chậm rãi nói ra, ánh mắt nhìn về phía cửa lớn, đầu hơi cuối xuống, “Còn nếu không muốn báo cảnh sát hay về nhà, cửa lớn ở chỗ này cứ trực tiếp đi qua thôi, còn muốn làm loạn cái gì.”

Đám người chơi mới này sớm đã gọi điện thoại báo cảnh sát, đương nhiên tất cả đều không gọi được. Biết rõ chuyện này kì quái, khó giải thích được mà bị đưa đến nơi này, tâm lý bọn họ rất sợ sệt, lại vừa khéo có người chủ động giải đáp, chứ không thì sức chú ý của bọn họ đã chẳng bị thu hút bởi một người như vậy.

Đám người chơi mới đang gây sự không một ai nhúc nhích.

“Đi đi, không ai ngăn mấy người cả.” Giọng của Trần Thải Tinh lành lạnh.

Lần tiến vào trò chơi này, đạo cụ cải trang của Trần Thải Tinh bỗng vô dụng, hiện tại chính là đang mặc nam trang, dáng vẻ gầy gò cao cao đáng chú ý. Rõ ràng bộ dáng thì là kiểu ‘tiểu bạch kiểm’, thế nhưng trải qua lễ rửa tội của thế giới cấp cao, khí chất trên người qua nhiều thế giới rất khác biệt so với cái danh ‘tiểu bạch kiểm’, ánh mắt cực kì lạnh lẽo đến mức chàng trai lực lưỡng đi đầu ban nãy cũng không dám làm loạn.

Đây là bản năng nhận biết nguy hiểm của con người.

Chàng trai lực lưỡng dám đánh oldbie trả lời câu hỏi thế mà lại không ý thức được độ nguy hiểm của đối phương. Cái tên tiểu bạch kiểm này rất khác biệt, nói chuyện không hề thô tục, giọng nói cũng không cao, nhưng hắn biết nếu như cứ tiếp tục gây chuyện thì người bị thiệt sẽ là chính hắn.

“Mày muốn tao đi thì tao đi à, mày là cái thá gì chứ.” Tráng hán cố gắng giữ mặt mũi mà nói một nói câu, hùng hổ buông người trong tay ra.

Hắn đang đợi, nơi này là một chỗ quái dị, tại sao hắn phải ra ngoài cơ chứ, hắn không ra đấy!

Đừng nhìn hắn cao to lỗ mãng mà đánh giá, nhưng rất giỏi trong việc nhìn người, cũng có thể có thể phân biệt được tình huống.

Trần Thải Tinh lười nói nhảm với đối phương. Đứng mệt, liền đi đến ghế sô pha trong phòng lớn của khu nghỉ dưỡng mà ngồi xuống. Trình Lập Phong cùng Quách Dục cũng đi tới, ba người cứ thế mà chiếm cứ cái ghế sô pha. Quách Dục cởi áo khoác ra, cả người đầy mồ hôi, lấy nước ra khỏi ba lô và ném qua cho hai người bên cạnh, chính mình cũng mở một chai mà nhấp một hớp nói: “Nóng quá đi mất, xem ra bên ngoài đang là mùa hè.”

“Chúng ta đang ở Thái Lan.” Trần Thải Tinh nói. ngôn tình hài

Lão Trình giải thích nói: “Đồng hồ treo tường.”

“Phong cách trang trí của khách sạn là theo lối cũ, hiển nhiên nó phải là một khách sạn bốn hoặc năm sao xưa.” Trần Thải Tinh bổ sung.

Quách Dục thêm câu, “Thái Lan a, khách sạn vẫn lạc hậu như vậy ở đây có cái gì mà Kumathong ấy nhỉ, thật là không biết lần này có cái gì nữa đây.”

Nhắc đến Thái Lan, thì có nhiều việc ghê rợn liên quan đến xin và thỉnh Kumathong về để nuôi.

Quách Dục bước vào một cách lo lắng. Hắn thực sự bình tĩnh lại sau khi vào trò chơi. Mạng của hắn có thể vì Tố Tố mà để lại ở chỗ này, nhưng hai người anh em đi cùng hắn thì không được, đặc biệt là lại không có manh mối, thế nên càng phải bình tĩnh.

“Người chơi lần này rất nhiều.” Quách mập mạp đếm được đại khái có hơn hai mươi người.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy có nhiều người như vậy, y như một đoàn du lịch vậy.

Một lúc sau, một quản lý nam trông giống người Thái bước ra từ cầu thang khách sạn. Anh ta mặc suit, cầm khăn tay lau mồ hôi, quay đầu về phía trước thì thầm điều gì đó ở quầy lễ tân. Trần Thải Tinh tai thính nên nghe thấy từ khóa ‘Thang máy’ và ‘Không sạch sẽ’.

Nam quản lý phân phó xong xuôi thì nhẹ nhàng, chậm rãi đi đến nói với tất cả mấy người chơi: “Hoan nghênh đoàn hợp xướng XX đến biểu diễn tại Băng Cốc, chúng tôi ở đây sẽ hết lòng phục vụ các vị.”

Xem ra thân phận của bọn họ lần này là thành viên của dàn hợp xướng, theo lời quản lý nói còn phải biểu diễn nữa chứ.

“Khi nào diễn? Diễn ở đâu cơ chứ?” Có một tay oldbie hỏi.

Tự thân dàn hợp xướng mấy người phải biết diễn ở nơi nào, thời gian nào biểu diễn chứ. Hỏi tôi cái quái gì! Thế nhưng dường như quản lý không phát hiện được chỗ kỳ lạ, cười khách sáo, hỏi gì đáp nấy nói: “Ở trong rạp hát hoàng gia của Băng Cốc thời gian xác định là bảy ngày sau, khoảng thời gian này mọi người có thể tham quan nhiều danh lam thắng cảnh ở đây, mỗi nơi đều có rất nhiều cảnh đẹp.”

“Tôi không đi tôi không muốn chơi gì hết, Băng Cốc gì chứ. Tôi đang ở nhà của tôi cơ mà, mấy người rốt cuộc là muốn làm cái gì, có phải là đang quay chương trình hay không? Tôi nói cho mấy người biết các người mau thả tôi ra không thì tôi sẽ báo cảnh sát đó.” Nữ người chơi mới khóc lóc quát.

Nam quản lý không thèm liếc mắt một cái, khẽ mỉm cười, nói: “Bây giờ mọi người có thể đến quầy lễ tân để lấy thẻ phòng.”

Các phòng được chia có hai loại, một là phòng cho gia đình còn lại là phòng đôi. Quách mập mạp nhanh tay nhanh mắt đoạt lấy phòng cho gia đình. Mấy oldbie khác cũng rất ổn, có tổ đội ban đầu đã thành lập, cũng có tổ đội tạm thời, những người chơi mới thì y như một cái tổ ong, đứng trước quầy lể tân loay hoay một hồi còn nói không muốn ở đây, muốn về nhà.

Lúc ba người Trần Thải Tinh lên lầu thì nhìn thấy cái nữ người chơi mới gào khóc ban nãy đã kết bạn với ba người chơi mới khác, nam có nữ có, bốn người bọn họ muốn trốn đi về nhà.

Vừa nãy vừa khuyên răng xong, không gặp quỷ thì không biết sợ.

Không ai quan tâm nữa.

“Phòng ở lầu mười tám, đi cầu thang à?” Quách Dục hỏi.

Trần Thải Tinh kể lại chuyện  “thang máy không sạch sẽ” khi nãy với hai người bọn họ.

“Sau đó cứ định đi lên đi xuống như vậy hở?” Trần Thải Tinh đi đến thang máy, nói: “Vào trong trò chơi đó giờ, cậu đã bao giờ né được việc gì một cách hoàn toàn chưa?”

Quách Dục: Tôi cũng nghĩ vậy.

Hắn cũng không chơi trò chơi quá lâu rồi.

Khách sạn này rất sang trọng, mặc dù đã hơi cũ một chút, phong cách trang trí là kiểu KTV* sang trọng, sàn nhẵn bằng đá cẩm thạch. Bên ngoài thang máy được đính một viên gương kim cương màu nâu, mang đến cho mọi người cảm giác tươi sáng và tráng lệ dưới ánh đèn.

(*) KTV: viết tắt của dàn karaoke. Ở đây có thể hiểu là khách sạn được trang trí theo kiểu quán karaoke sang trọng.

Có bốn cái thang máy.

Lúc đang chờ thang máy, người chơi đã lần lượt tập trung lại. Mấy người chơi mới thảo luận không dè chừng gì cả, họ đang thảo luận về số lượng thẻ phòng, về cơ bản đều là trên tầng mười tám.

“Tôi vừa biết đây là một trò chơi siêu nhiên, trong này có quỷ hay không vậy?”

“Ngoài ra còn có thẻ phòng này với mười tám tầng. Mười tám tầng này nghe như mười tám tầng địa ngục vậy. Thật là xui xẻo.”

“Đừng nói như thế, cũng có người nói 18 là đồng âm, đừng nghỉ đến hướng kia. Bây giờ tôi cảm thấy rất sợ, bốn người bỏ đi khi nãy không biết có xảy ra chuyện gì hay không nữa?”

“Ai mà biết được. Vốn dĩ tôi cũng muốn đi, nhưng tôi nhìn thấy tất cả mọi người đều ở lại như thể những điều tồi tệ sẽ xảy ra nếu họ rời đi vậy.”

“Tốt hơn hết là phải hết sức cẩn thận, chúng ta có nên ôm đùi oldbie không.”

Mấy cô gái đang thương lượng, một trong số bọn họ âm thầm liếc nhìn ba người  Trần Thải Tinh đang đứng đợi thang máy.

Đinh …

Thang máy đến.

Trần Thải Tinh theo bản năng mà liếc nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ là 5:30 chiều.

Theo kiến ​​thức về phong thủy của Quách Dục, qua 5 giờ thì âm dương sẽ thay thế, có vài thứ có thể sẽ chạy ra ngoài.

Chừng mười người chơi mới một mạch tràn vào thang máy. Ba người Trần Thải Tinh bước vào cuối cùng, nhấn vào tầng mười tám. Cửa thang máy chậm rãi khép lại, số tầng bắt đầu tăng lên.

“Mấy người là oldbie à? Cái trò chơi này rốt cuộc là cái gì vậy?”

Người hỏi là một người người chơi mới nữ trẻ tuổi, giọng nói rất ngọt, yểu điệu và mềm mại, tuổi tác nhìn qua khoảng mười tám mười chín tuổi, có khuôn mặt tròn, tóc cột đuôi ngựa hai bên, mặc đồng phục học sinh Nhật Bản trông rất đáng yêu.

“Trò chơi thần quái, giải mã.” Lão Trình trả lời.

Tiểu cô nương sợ sệt co rúm lại, hỏi: “Vậy chú ơi, chú có thể… có thể đưa cháu qua trò chơi không? Cháu sẽ rất nghe lời.”

Nếu như là một người đàn ông bình thường thì sẽ đồng ý ngay lập tức. Người chơi nữ trông rất điềm đạm đáng yêu, thế nhưng đáng tiếc lại đụng phải ba khối sắt thép.

Trần Thải Tinh, giới tính nam, yêu thích nam, nhưng đã có gia đình và mái ấm.

Quách Dục, giới tính nam, yêu thích nữ, đã có bạn gái và trong thời kì yêu đương nóng bỏng.

Trình Lập Phong, giới tính nam, yêu thích thì không biết, thế nhưng giữ mình trong sạch, thẳng nam sắt thép, tiến vào trò chơi chỉ là muốn chơi trò chơi mà thôi.

“Tự thân vận động đi.”

Lão Trình lời như vàng ngọc. Ở trong game mong ai đó giúp đỡ thì còn không bằng dựa vào chính mình mới là tốt nhất. Thế nhưng người chơi nữ kia lại cảm thấy đối phương như đang cố ý làm cô xấu hổ, từ chối thẳng mặt cô như vậy mà, cô hầm hừ xoay mặt đi.

Đây chính là kiểu điển hình của mấy em gứa trẻ trung xinh đẹp đang tức giận đang chờ ai đó đến dỗ dành.

Có thể cô chưa từng chứng kiến sự tàn khốc của trò chơi, chả ai thèm để ý một tiểu cô nương đang dỗi.

Họ cũng đâu phải là cha của cô.

Không biết có phải là do có nhiều người hay không mà thang máy di chuyển rất chậm. Lúc đến tầng 14 thì thang máy hơi rung nhẹ, bóng đèn tròn của thang máy lấp loé, nhưng rất nhanh thì khôi phục lại như bình thường.

Trình Lập Phong liếc nhìn Trần Thải Tinh, hai người trao đổi ánh mắt, đều nhìn ra có thứ không đúng.

Sự hiểu biết ngầm được trau dồi bởi các thế giới trước đây.

Quách Dục không biết hai người đang chơi cái trò bí hiểm gì. Nhưng chính hắn cũng cảm thấy có gì đó không đúng, hắn ngẩng đầu nhìn đỉnh thang máy một chút. Đó là nắp đèn, không chỗ có nào thông gió cả, rất chặt chẽ, nhưng hắn luôn cảm thấy trên đầu hắn có một luồng khí lạnh thổi vù vù, thổi đến mức khiến cho da đầu của hắn tê dại.

‘Đinh … ‘

Thang máy đến, cửa từ từ mở ra.

Hành lang được phủ một tấm thảm màu đỏ sẫm để giảm tiếng ồn.  Hai bức tường được treo đèn, phát ra ánh sáng màu vàng. Cô gái nhỏ phải tự lực cánh sinh cảm thấy thật mất mặt, ngay khi thang máy dừng lại thì cô liền lập tức trốn đi, không muốn ở cùng một chỗ cùng ba tên đàn ông thẳng tính này. Thế nhưng kết quả vừa bước ra cô liền cảm thấy kỳ quái.

“Sao không đi, đang do dự cái gì thế?”

Người ở phía sau nữ người chơi đẩy một cái, nói: “Nhanh chóng về phòng thôi, tôi muốn đi vệ sinh.”

“Mấy người có cảm thấy tấm thảm dưới chân rất kỳ quái hay không?” Nữ người chơi trẻ tuổi cúi đầu, nhưng ánh sáng không tốt lắm, nói: “Dường như nó bị dính nước.”

Nước cái gì, rõ ràng là máu.

Thảm lông trải sàn dường như dính đầy máu, chỉ cần một bước chân thì máu liền tràn ra. Bởi vì thảm trải nền vừa là màu đỏ sẫm, ánh sáng lại tối nên tạm thời không phát hiện được.

“Quay trở vào.” Trần Thải Tinh đứng ở trong thang máy, nói với hai người chơi nữ đang dứng ở bên ngoài.

Người chơi đang nín tiểu và muốn đi vệ sinh trợn tròn mắt, nói: “Có gì đó không ổn à, tôi trở vào làm cái gì. Tiểu Uyển, đi thôi.”

“Tôi cảm thấy thảm trải sàn có chỗ không đúng, trông rất ẩm ướt.” Cô gái trẻ tuổi tên là Tiểu Uyển cúi đầu, đưa tay xuống sờ sờ, sợ đến hét lên: “Máu, cậu nhìn đi là máu đó.”

Trong ánh đèn mờ ảo, những ngón tay trắng mịn của cô gái nhuốm màu đỏ thắm. Lần này không cần Trần Thải Tinh lặp lại, hai người nhanh chóng chạy vào trong thang máy, những người khác sợ hãi nói: “Xảy ra chuyện gì thế?”, “Tại sao trên thảm trải sàn có máu?”, “Trước không nói có phải là máu hay không, Tiểu Uyển cô có phải là đã nhìn lầm rồi không?”

Tiểu Uyển xòe những ngón tay ra. Màu đỏ của máu đỏ sẫm trên tay, mang theo mùi tanh nhàn nhạt.

Lần này không ai nói cô nhìn nhầm nữa.

Trần Thải Tinh ấn tầng 14.

“Sao không xuống lầu một?”, “Chúng ta tìm quầy lễ tân hỏi một chút, không chừng là nước sơn màu đỏ hay gì đó, đừng làm chúng tôi sợ chứ!”, “Đúng vậy sao không xuống lầu một?”

Bởi vì xuống lầu một cũng không giải quyết được gì, người quản lý ở quầy lễ tân sẽ không nói với mấy người rằng ở đây có quỷ, chỉ có thể nói là do mấy người nhìn lầm mà thôi, không giải quyết được bất cứ vấn đề gì cả.

Trần Thải Tinh không trả lời, cái người đang muốn đi vệ sinh nói: “Chúng ta phải đi tìm quản lý!” Nói xong thì ấn nút xuống lầu một.

Thang máy ở tầng 14 di chuyển, ánh đèn vẫn khồng hề nhấp nháy.

Ba người đi ra ngoài, thang máy tiếp tục đi xuống.

“Công việc kinh doanh ở khách sạn này không tốt lắm, nơi này rất vắng vẻ.” Quách Dục nói một cách đáng thương.

Có tổng cộng có 18 tầng, dường như không có vị khách nào ngoại trừ họ. Hành lang ở tầng 14 bốn bề yên lặng, thảm trải sàn cũng không có vấn đề gì, chúng giống hệt như đồ trang trí lầu trên. Mỗi cánh cửa đều được chặt đóng lại trông rất “sạch sẽ”, không có gì kì lạ cả.

“Phía trên thang máy?” Trình Lập Phong đưa mắt nhìn.

Trần Thải Tinh: Tại sao lại dừng ở tầng mười bốn?

Di chuyển đến tầng 14 mà không đi lên tiếp, nơi này không phải là phòng ở của mọi người.

“Hỏi Haruhi thử xem.” Trần Thải Tinh đem Haruhi từ ba lô thả ra.

Nguyên Haruhi vừa ra tới, ánh mắt quét một vòng, nói: “Chủ nhân, tầng này có âm khí, dày đặc nhất chính là ở trong thang máy này, những thứ khác tôi tạm thời không thấy được.”

Thang máy lần thứ hai lên tới, bên trong trống rỗng, nhóm người chơi mới kia đã đi đến sảnh. Bốn người tiến vào thang máy, Haruhi ngẩng đầu nhìn lên đỉnh thang máy một chút, nói: “Phía trên hình như có đồ vật, rất nhỏ.”

Suy nghĩ đầu tiên của Trần Thải Tinh: “Hắc Đản?”

“Không phải tiểu chủ nhân đâu.” Nguyên Haruhi nhớ tới mùi vị của tiểu chủ nhân.

Không phải Hắc Đản là tốt rồi, nếu không thì bé con sẽ phải bảo vệ nhà vệ sinh hay leo lên đỉnh thang máy, thật đáng thương biết bao nhiêu. Lần này rất thuận lợi di chuyển lên tầng trên, đến tầng 18, thảm trải sàn sạch bóng, không có vết máu nào ngoại trừ mùi ẩm mốc. Căn phòng của bọn họ là 1808.

“Còn rất may mắn.” Quách Dục nói một câu.

Phòng gia đình là hai phòng tiêu chuẩn với một chiếc giường nhỏ cho trẻ em. Ngay khi tiến vào lão Quách liền ngồi trên chiếc giường nhỏ, nói: “Tôi ngủ ở đây.”

Trần Thải Tinh liếc nhìn dáng người mập mạp rồi đến chiếc giường nhỏ. Quách Dục khà khà cười, “Ngủ tạm mấy ngày, tôi tin tưởng vào thực lực của cậu, Tinh.”

“Vậy Haruhi với tôi ngủ chung một đêm.”

“Chủ nhân, tôi không cần ngủ.”

Trình Lập Phong nói: “Cùng tôi ngủ tạm đi, trẻ con thì cần phải ngủ để lớn mà.”

“Trình đại ca thật tốt.” Lần này Nguyên Haruhi ngoan ngoãn gật đầu.

Trần Thải Tinh:… Cậu thật sự cảm thấy được có gì đó rất kỳ lạ.

Thế nhưng nhất thời không nói được đó là cái gì, chủ yếu lão Trình cùng Haruhi đều rất cởi mở, điều này làm cho cậu cảm thấy không hít được tí drama nào.

Phòng khách sạn có cửa sổ sát đất, ánh hoàng hôn bên ngoài hắt vào trong phòng, trông rất ấm áp, nhìn trời thì còn sớm. Trần Thải Tinh nhìn thời gian cũng chưa đến 6 giờ. Thái Lan bây giờ là mùa hè, khoảng thời gian đến khi trời tối vẫn còn cách một đoạn, bèn đề nghị: “Đi nhìn thang máy tí nào.”

“Được.”

Cửa trục thang máy bị khóa. Lúc này đây liền phải dựa vào lão Trình, hai ba lần mới mở khóa ra, cả thang máy bốc lên một mùi thối ẩm ướt. Tất cả những oldbie từng chơi trò này lâu rồi thì đều biết đây là mùi gì.

“Mùi của xác chết.” Lão Trình nói.

Quách Dục móc đèn pin cầm tay ra, ánh sáng mạnh chiếu vào dưới thang máy mà nhìn. Khoảng cách có chút xa, thang máy ở dưới cùng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy phía trên thật sự có thứ gì đó. Khi thang máy đi lên và đến gần họ hơn, đã có thể nhìn ra đấy là cái gì.

“Một thứ đen thui nằm úp sấp ở trong thang máy.”

Thang máy tiếp tục đi lên, nó sẽ lên tới tầng 18. Khi nó dừng lại, Lão Quách nhìn kỹ, nói: “Chân tay nhỏ nhắn, là đứa trẻ?”

“Không phải.” Trình Lập Phong liếc mắt một cái liền nhận ra, “Đó là một con khỉ.”

“Cái quỷ gì thế?” Quách Dục thật không thể hiểu được. Vậy mà lại có một con khỉ chết trên thang máy của một khách sạn năm sao.

Trần Thải Tinh nói: “Hỏi nhân viên phục vụ thì biết thôi.”

Bọn họ từ thang máy đi ra, tình cờ gặp nhóm người chơi mới đang nói chuyện, “Vị quản lý kia đã nói chỗ đó không có máu, khi nãy thảm trải sàn đều đã được quét dọn sạch sẽ.”, “Vậy khi nãy tôi thật sự sờ thấy vết máu.”, “Ai mà biết ba tên đàn ông kia có giở trò quỷ hay không cơ chứ, chuyên môn đi lừa gạt mấy người con gái như tụi mình này.”

Em gái em nghĩ quá rồi, nếu tôi muốn lừa gạt thì cũng sẽ đi lừa một mấy anh đẹp trai lắm tiền cơ, Trần Thải Tinh thầm nghĩ.

Hai bên gặp nhau, mấy người chơi nữ mới vừa kêu họ là đám lừa gạt thoáng ngại ngùng. Dù sao thì lúc ở trong thang máy ba người kia đối với các cô cũng không có ý đồ gì bất chính, cô nói như vậy vốn chỉ muốn có thêm tí can đảm. Nhìn thấy đối phương không trào phúng gì, cô bèn thở phào nhẹ nhõm, vội vã cùng hội chị em bạn dì trở về phòng.

“Ngoại trừ cái người mập mạp kia, hai người còn lại đẹp trai thiệt á, đặc biệt là cái anh da trắng bóc.”

“Đẹp trai thì có tác dụng chó gì, không ga lăng chăm sóc con gái xíu nào, loại đàn ông này ở bên ngoài có ế cũng đáng đời.”

“Sao cậu biết người ta vẫn còn độc thân cơ chứ Cần gì phải quan tâm tới cô.”

“Đừng có ồn ào nữa, mấy người có nhìn thấy đứa bé đi sau lưng của bọn họ hay không? Thoắt cái lại không nhìn thấy nữa, mấy người nói xem đó có phải là cái kia hay không?”

“Cái gì mới được?”

“Quỷ ấy, ba người bọn họ bị quỷ ám, cho nên vừa nãy chỗ kia mới kì lạ mà xuất hiện máu.”

Nói chưa dứt lời, tất cả mọi người đều bị doạ sợ đến nổi da gà, càng nghĩ càng thấy đúng, “Đúng thật, sau này vẫn là nên cách bọn họ xa một chút.”

Trần Thải Tinh không biết mấy người chơi nữ kia đã hiểu lầm thân phận của Haruhi, mà nếu như có biết đi nữa thì cậu cũng không thèm để ý. Bọn họ không trở về phòng mà đi thẳng đến phòng ăn hỏi thăm được đối phương đã phục vụ ở khách sạn này được sáu năm rồi, sau đó cậu đã sử dụng đạo cụ Mary Sue khiến cho tất cả đàn ông trong thiên hạ đều yêu thích.

“Cậu có biết chuyện gì xảy ra với cái xác của con khỉ trong thang máy hay không?”

Nhân viên phục vụ dường như rất sợ, nhớ lại và nói: “Bốn năm trước khách sạn xảy ra chuyện rất ma quái, việc kinh doanh khách sạn rất khó khăn do không ai dám ở lại. Thế là ông chủ mới đi mời đại sư, đại sư nói rằng khỉ có linh tính làm pháp là có thể ngăn chặn được những vật bẩn thỉu, ông chủ của chúng tôi phải bỏ ra giá cao thỉnh đại sư làm pháp, linh phật trong thang máy không dám di chuyển, nếu di chuyển sẽ có chuyện xấu.”

“Chuyện ma quái? Làm pháp như thế nào? Có chuyện gì xảy ra ở tầng 14 vậy?”

“Không phải là tầng 14, mà là tầng 18, phòng 1806, nghe nói cô gái đó là một nữ ngôi sao người Hoa, họ La, cô ấy chết trong phòng tắm của khách sạn, máu chảy lênh láng. Sau đó, những khách hàng sống ở tầng 18 đều gặp chuyện, lúc đang tắm rửa sẽ đột nhiên cắt cổ tay mình bằng một lưỡi dao cạo, hoặc tự chết đuối, quả thật rất kì lạ…”

Trần Thải Tinh hỏi xong 3 phút, nhân viên phục vụ cũng không biết gì về chuyện ở tầng 14.

“Đó có phải là con khỉ khi thang máy di chuyển không?” Quách Dục nói.

“Đừng suy nghĩ nhiều về những điểm khả nghi trong game, tôi cảm thấy tầng 14 có gì đó rất quái lạ.”

Trình Lập Phong: “Haruhi cũng nói là âm khí ở thang máy rất dày.”

Việc này chỉ có thể đi nhìn lại một lần nữa. Ăn xong bữa tối rồi thì trời cũng đã tối. Lần thứ hai đi lên thang máy đi lên, khi đến tầng 14 lại lay động, ánh đèn của thang máy vẫn luôn lấp loé, tạo nên một bầu không khí kinh dị. Ba cái đèn đều tối đen, có một cái tay nhỏ từ chao đèn* duỗi xuống, hướng lên đầu Trần Thải Tinh, móng tay nhỏ bé đầy sắc nhọn y như một cái xác mang theo lông màu đen

(*) chao đèn: là một bộ phận của đèn trang trí, chức năng cố định bóng đèn trên một ngọn đèn để khuếch tán ánh sáng nó phát ra

“Súc sinh.” Ánh mắt Nguyên Haruhi mang theo lệ khí nhìn chằm chằm qua.

Bàn tay đầy lông co lại.

Đèn sáng lên, không nhìn ra là có vấn đề gì. Nhưng khi đến tầng 18, thang máy mở ra đập vào mặt chính là mùi tanh nồng của máu.

Quách Dục bóp mũi lại, phải đóng cửa thang máy, qua một lúc mới mở cửa thang máy ra, Trần Thải Tinh ngăn nói: “Vào nhìn xem.”

“Thật luôn hả?” Quách mập mạp cảm thấy mới ngày đầu tiên thôi cũng không cần vội vã như vậy.

Nhưng nhìn lão Trình cùng Tinh thì cảm thấy cũng không thành vấn đề, cũng không nói gì mà đi theo. Trần Thải Tinh không hề thổi phồng, có Haruhi theo sau, sắc trời cũng không phải quá muộn. Nghe nhân viên phục vụ nói khách sạn làm pháp sau năm giờ sau mới xảy ra chuyện, thang máy thỉnh thoảng gặp vài ‘sự cố nhỏ’, nhưng không gây chết người. Ban ngày không có vấn đề gì, mọi thứ đều tốt cả.

Điều này liền nói rõ, ban ngày sẽ không thể nào tiến vào chiều không gian khác, chỉ có hên xui sau năm giờ mới vào được.

Ngược lại nếu muốn vào, sớm muộn không khác nhau gì cả.

“Đi nhìn thử phòng 1806.”

Căn phòng nằm ở đầu hành lang, bốn người bước lên tấm thảm thấm máu, một bước chân chạm xuống từng vũng máu ướt nhẹp, phát ra âm thanh nhớp nháp, cực kì kinh tởm, chưa kể ánh sáng ở hai bên bức tường càng lúc càng tối, hắt lên tạo ra những bóng hình mờ ảo, thêm vào màu sắc đỏ thẫm của thảm trải sàn, tạo nên một bầu không khí cực kì kinh dị.

Nếu họ là người chơi mới hoặc là chưa từng gặp mấy cảnh như thế này rất có thể họ sẽ bị hù chết.

Thế nhưng ba người bọn họ không có cảm giác gì, Quách Dục chỉ nhìn hai đại ca đi ở phía trước mà tự cổ vũ bản thân.

Đã đến phòng 1806.

Muốn vào phòng khách sạn phải có thẻ điện tử, nhóm Trần Thải Tinh ở phòng 1808 vừa khéo ở phòng đối diện. Đã thử thẻ của bọn họ nhưng không có tác dụng.

“Haruhi cậu gõ cửa thử xem.” Trần Thải Tinh nói.

Ba người bọn cậu dù sao cũng là con người, không manh mối gì mà đi gõ cửa thì mức độ hiểm nguy rất lớn. Nhưng Haruhi thì không cần sợ vì Haruhi không những là quỷ, mà còn ác quỷ.

Tiếng chuông cửa từng hồi vang lên.

Sau vài lần, bên trong vang lên giọng nói của một người phụ nữ: “Ai vậy?”

“Giao đồ ăn ạ.” Nguyên Haruhi đáp. Trình Lập Phong nghe thấy thì đáy mắt liền có chút ý cười.

Người phụ nữ trong phòng sửng sốt, sau đó đi dép lê lại gần, một giọng nói thì thầm vang lên: “Giao hàng cái gì, tôi đâu có gọi món ở bên ngoài đâu.”

Cửa mở ra, người phụ nữ trông như vừa tắm xong, mặc một chiếc váy màu đỏ đô, mái tóc dài còn ướt buông xõa, khuôn mặt được trang điểm khéo léo, có chút lớn tuổi, tuổi tác khoảng chừng chừng ba mươi, rất đẹp.

“Mấy người là ai? Tôi không có gọi thức ăn ở bên ngoài.” Người phụ nữ cau mày như sắp tức giận.

Trần Thải Tinh cười nói: “La tiểu thư, chúng tôi là đoàn du lịch người Trung Quốc, nghe nói ngài ở nơi này, cố ý tìm lên đây, thực sự là làm phiền rồi, ngài có thể ký tên cho tôi được không?”

“Mấy người là fan của tôi à?” Người phụ nữ thả lỏng đôi lông mày đang cau lại, mang theo niềm kiêu ngạo, dùng một tay vén tóc lên, nói: “Được thôi.”

Nhưng không có bút, Trần Thải Tinh sờ túi một cái rồi giả vờ giả vịt nói: “Thật là, đi gấp quá, quên mang giấy bút mất rồi.”

“Chờ chút.” Người phụ nữ rất vui vẻ, quay vào phòng tìm giấy và bút, nhỏ nhẹ nói: “Không ngờ nó thật sự có tác dụng, chỉ mới ngày thứ ba thôi mà đã có fan tìm tới cửa.”

Cửa phòng mở ra một nửa, bố cục của gian phòng so với phòng của Trần Thải Tinh không khác biệt lắm, chỉ là trong phòng có giường lớn, có hai cái ghế salon đơn và một cái bàn nho nhỏ dựa vào cửa sổ sát đất. Bây giờ trên bàn tròn nhỏ có một vật trang trí nhỏ, một pho tượng vàng to cỡ bàn tay của người trưởng thành, là một đứa trẻ ngây thơ đáng yêu.

Nuôi Kumathong.

Trong đầu của ba người trong nháy mắt nhảy ra những từ này.

Người phụ nữ nhanh chóng tìm thấy giấy bút, ký tên xong liền mỉm cười đưa qua, nói: “Cảm ơn tình yêu của các bạn, sau này vẫn sẽ ủng hộ tôi nhé ~”

Luôn cảm thấy câu nói này không có ý tốt gì nên Trần Thải Tinh không có trả lời, cũng không cầm lấy tờ giấy.

“Oke chị.” Nguyên Haruhi cầm lấy tờ giấy, mặt không biểu cảm nói: “Nếu cô có việc gì thì tìm tôi trò chuyện, chủ nhân rất bận, không thời gian để ý đến cô.”

Ánh mắt của người phụ nữ liền u ám, nhìn chằm chằm Nguyên Haruhi, có điều cũng không nói gì mà quay vào phòng đóng cửa lại..

Trên tờ giấy viết hai chữ La Tuyết.

Ba người một quỷ đi ra ngoài. Một lúc sau, Quách Dục nói: “Lối đi này sao mà dài quá.” Đang nói ngẩng đầu nhìn lên thì liền đi đến cửa phòng 1806.

“Quỷ đánh tường mà thôi.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Haruhi thẳng thừng nói.

Có vẻ như ma nữ tên là La Tuyết có chút bản lĩnh, có thể ở dưới mí mắt của Haruhi mà khiến cho bọn họ không đi ra ngoài được. Có điều đến cùng cũng không bằng Haruhi, ​​hoặc thời cơ chưa đến. Dưới sự dẫn dắt của Haruhi bọn họ nhanh chóng đến thang máy, đi lên lần nữa, lần này không hề có chuyện gì xảy ra mà thuận lợi đi đến tầng 18.

Lúc trở về phòng, Trần Thải Tinh liếc nhìn phòng 1806, cửa phòng đó đóng chặt.

Chưa đến tám giờ, nhưng trong thế giới trò chơi không có khái niệm sống về đêm, nên họ chỉ có thể đi tắm rồi ngủ sớm.

“Hôm nay NPC còn nói chúng ta nên đến các danh lam thắng cảnh chơi nhiều hơn. Có manh mối gì không ” Lão Quách hỏi.

Trần Thải Tinh lơ đễnh nói: “Cần phải đi.”

“Cậu làm sao vậy? Cùng suy nghĩ cái gì à?”

“Tôi đang nghĩ xem Hắc Đản và Nguyên Cửu Vạn đang ở đâu.”

Nói đến đây tâm trạng của Quách Dục cũng hơi trầm xuống, hắn cũng không biết Tố Tố đang ở nơi nào.

“Hai người họ có thể xuất hiện vào ngày mai. Tôi đi tắm trước.” Quách Dục xốc lại tinh thần.

Trần Thải Tinh nghĩ đến con trai và Nguyên Cửu Vạn, chứ không hề muốn khơi lại chuyện thương tâm của Quách Dục, nhưng với thân phận của hai người họ thì hoặc ít hoặc nhiều sẽ biết đến một ít manh mối và tin tức liên quan. Trước mắt bọn họ chỉ mới tra được chính là ở phòng 1806 có nữ minh tinh tên La Tuyết đã tử vong, và sự kiện quỷ dị ở tầng 14. Chủ yếu vẫn phải tìm Chu Tố Tố.

“Có lẽ ngày mai có thể đăng bản tin lên báo và truyền hình.” Dù sao thì bọn họ cũng có tiền mà.

Tiếng nước chảy phát ra từ phòng tắm. Quách Dục tắm nước nóng, lúc quấn một chiếc khăn tắm bước ra, nhìn vào gương thì sững sờ, hét lên: “Lão Trình, Tinh, trong gương có gì đó.”

Giọng của lão Quách vẫn bình thản, xem ra không phải gặp chuyện nguy hiểm.

Cửa phòng tắm mở toang, bên trong mờ mịt sương, Quách Dục chỉ vào gương, “Mấy cậu nhìn xem, lúc tôi đi vào mọi thứ vẫn ổn, không hề có việc này.”

【Tôi chết rất thảm.】

Chữ trên gương.

Trình Lập Phong chạm vào một cái, nói: “Nó được viết bằng nước chanh. Không thể nhìn thấy khi nó khô. Hơi nóng phả vào một chút sẽ hiện ra.”

“Đùa nhau à? Ai làm ba cái trò nhàm chán này thế.” Quách Dục mắng.

Không ai trong số ba người bọn họ đọc hoặc viết 5 từ đó. Họ đi du lịch trong rất nhiều thế giới, cảm giác trải nghiệm rất lơ lửng, trực giác không thể di chuyển. Có điều lúc Trần Thải Tinh đang tắm, hàng chữ kia đối diện cậu, vừa ngước lên liền có thể nhìn thấy, đặc biệt là lúc nhắm hai mắt trên người đầy bọt xà phòng, cậu luôn cảm thấy có gì đó đang nhìn chằm chằm mình trong gương.

Cũng là Quách mập mạp vẫn còn tâm tình khi tắm xong mới chú ý tới.

Bọn họ cũng chai với mấy thứ này rồi, không biết những người khác thì thế nào…
Bình Luận (0)
Comment