Ở Trong Game Thần Quái Sinh Bánh Bao

Chương 128

Editor: Nghi

Trần Thải Tinh đứng trên con đường cổ đại phồn hoa ngẩng đầu nhìn trời kêu gọi sự yêu thương.

Cũng không biết là ba ba Thiên Đạo có nghe được hay không.

Thẩm Tĩnh đi ở phía trước đã được một đoạn dài rồi mà không thấy Nguyên tỷ tỷ, quay đầu thì thấy Nguyên tỷ tỷ đang đứng một mình, ngẩn người, đành đi trở lại, “Nguyên tỷ tỷ, sao thế?”

‘Nhóc đi tìm lão Trình trước đi, cẩn thận chút.’ Trần Thải Tinh dùng thần thức giao lưu với Haruhi. Ngoài mặt lại che ngực, miễn cưỡng cười nói: “Đột nhiên ngực thấy hơi khó chịu.”

“Nguyên tỷ tỷ không sao chứ?”

Nguyên trà xanh diễn một vai nhu nhược, lắc đầu nói: “Không sao, về nghỉ ngơi thôi.”

“Đúng vậy, tỷ không thoải mái thì chúng ta về sớm một chút đi.” Thẩm Tĩnh đỡ Nguyên tỷ tỷ trở về khách điếm, còn đưa thẳng lên phòng, nhìn thấy trong phòng còn một đệ tử Ngoại môn, nói: “Nguyên tỷ tỷ hôm nay không khoẻ lắm, ngươi tới ngủ cùng với ta đi.”

Trần Thải Tinh cũng không từ chối, nói: “Cảm ơn Tiểu Tĩnh, ngươi thật tốt.” Rồi nói với em gái cùng phòng: “Thật ngại quá.”

Chuyện nhỏ thế này hai người cũng không để trong lòng, Thẩm Tĩnh đưa vị đệ tử kia đi, để cho Nguyên tỷ tỷ nghỉ ngơi sớm chút.

Nửa đêm.

Đêm nay Trần Thải Tinh không nhập định tu luyện, vẫn nằm trên giường, một lúc sau phát hiện hơi thở trong phòng hơi sai sai, cậu biết là lão Trình và Haruhi đến rồi.

Mở mắt ra thì nhìn thấy trong phòng nhiều thêm hai người.

“Lão Trình, cậu tu gì đấy?” Trần Thải Tinh ngồi dậy hỏi trước.

Trình Lập Phong trả lời dứt khoát, “Ma tu.”

Bộ dạng trước mắt của lão Trình là người trưởng thành, nhưng khí chất quanh người lại khác đi, trước kia cũng lạnh nhạt nhưng vẫn làm người ta có cảm giác đáng tin cậy, vừa thấy là biết một người rất ‘chính’, nhưng bây giờ lão Trình lại có vẻ hơi ‘tà’.

Chẳng trách.

“Tôi còn tưởng cậu thành đệ tử ở núi Bồng Lai.” Trần Thải Tinh nói ra suy nghĩ của mình về thế giới này, “Mục tiêu cao nhất hẳn là tu đến Đại Thừa kỳ rồi phi thăng, sau đó có thể ra ngoài.”

Toàn bộ Lăng Vân Phong có vẻ chỉ có ba người chơi, bao gồm cả cậu, số lượng như thế là quá ít. Bản chất các người chơi vẫn có quan hệ cạnh tranh, lúc trước Trần Thải Tinh nghĩ các người chơi có thể bị phân tán ra ở các môn phái khác.

Nhưng kết quả bây giờ, xem ra cậu nghĩ sai rồi, Đại Thừa rồi phi thăng không nhất thiết một hai phải tu đạo mới được, còn có các loại tu hành khác nữa.

“Lúc tôi vào, thiết lập thân thế là Ma Tôn, độ kiếp bị sét đánh, cửu tử nhất sinh, cố gắng lắm mới sống được.” Trình Lập Phong nói.

Trần Thải Tinh: “Vậy cảnh giới của cậu bây giờ là gì?”

“Nguyên Anh sơ kỳ.”

Nguyên Anh, Phản Hư, Đại Thừa, Tô Hương đang ở Phản Hư, đương nhiên là mỗi giai đoạn còn chia làm ba cấp là sơ, trung, hạ (hậu).

Cái này cũng mạnh hơn so với cậu phải khổ luyện lại từ đầu rồi.

“Người anh em, phú quý nhớ đừng quên.” Trần Thải Tinh nghèo khó hâm mộ nói.

Lão Trình nghiêm túc gật đầu.

Hai người nhanh chóng trao đổi tin tức bây giờ, Trần Thải Tinh nói hết mấy chỗ kì lạ của cái phó bản này, còn cả suy đoán Tô Hương là Tô Hương Hương, đội trưởng đội Hàm Hương ở Thành Hư Vô.

Trình Lập Phong nói ra suy nghĩ của mình, “Thế giới này đã 500 rồi cũng chưa từng có tu sĩ Nguyên Anh nào vượt qua được kỳ Phản Hư, thiết lập thân thế của tôi vốn là Nguyên Anh hậu kỳ độ kiếp Phản Hư, kết quả là không biết đã xảy ra chuyện gì, nếu không phải tôi đến sớm kịp thời chống đỡ thì bây giờ đã thần hồn câu diệt, tu vi cũng rớt xuống Nguyên Anh sơ kỳ.”

Tu vi càng đến hậu kỳ thì càng khó để tăng tiến, đừng thấy bọn họ đều đã đến Nguyên Anh, sơ kỳ và hậu kỳ có khác biệt rất lớn, nếu gặp phải bình cảnh thì tu vi sẽ ngừng lại, giai đoạn này có thể kéo dài mấy trăm năm.

“Là do Tô Hương bày trò à?” Tuy Trần Thải Tinh hỏi nhưng trong lòng đã khẳng định rồi.

Trình Lập Phong nói: “Cậu nhớ thế giới khăn đỏ không?”

“Xem ra là cố ý muốn loại bỏ chúng ta.” Trần Thải Tinh biết lão Trình đang nghĩ gì.

Một cái phó bản lại bị người chơi nhúng tay can thiệp quá nhiều, nhưng trò chơi lại không phải chết, đương nhiên sẽ mượn tay người chơi khác để ‘bình định’ đưa nó về trạng thái cân bằng, bây giờ xem ra là Tô Hương lợi dụng đạo cụ kéo bọn họ vào, trò chơi chỉ thuận theo ý Tô Hương mà thôi.

Người chơi bình thường rất khó thu phục Tô Hương, bằng không thì cũng sẽ không thể nào mà đã 500 năm rồi không xuất hiện tu sĩ Phản Hư nào, Trần Thải Tinh thân là boss mới, mấy chuyện khác thì không dám nói, cũng không phải cậu chảnh, cậu cảm thấy mình mang đầy hack có thể thử một lần. Thử một lần đã là cách nói rất khiêm tốn rồi.

“Tôi cảm thấy tôi có thể là con trai cưng của ba ba Thiên Đạo.” Trần Thải Tinh nghĩ thông thì quăng bom.

Cái gọi là nhớ mãi không quên tất có tiếng vọng, lời đồn nói nhiều sẽ thành thật.

Trình Lập Phong nhìn Trần Thải Tinh, im lặng, “Không phải là con gái cưng à?”

Trần Thải Tinh: …

Lão Trình, cậu quả nhiên là mặt lạnh muộn tao.

Con gái cưng thì con gái cưng, chỉ cần có ba ba Thiên Đạo yêu thương thì Nguyên tỷ cần tiết tháo làm mịa gì nữa?!

Trình Lập Phong là ma tu Nguyên Anh sơ kỳ, phòng được bày trí kết giới để bọn họ dễ dàng nói chuyện. Nói xong chuyện chính, Trần Thải Tinh nhìn Haruhi, dặn dò nói: “Thế giới này để Haruhi đi theo cậu đi, tôi tu chính đạo, Haruhi dùng quỷ thể không thể thoải mái đi lại, dễ bị phát hiện, cả ngày ngồi buồn trong ô vuông tối đen. Haruhi, nhóc thấy thế nào?”

Nếu Haruhi không muốn thì Trần Thải Tinh cũng sẽ không miễn cưỡng.

Nguyên Haruhi thấy hơi do dự, nhóc vẫn muốn bảo vệ chủ nhân, nhóc là một thức thần mà lại không chịu làm bạn bên người chủ nhân là buông lơi nhiệm vụ, nhưng bây giờ nhóc vô dụng như thế, ở lại cũng chỉ có thể kéo chân sau của chủ nhân thôi.

“Tôi là ma tu, hẳn là chỗ tôi cũng có tâm pháp quỷ tu, nếu Haruhi muốn tu luyện thì tôi đi tìm mấy quyển.” Trình Lập Phong mở miệng.

Lần này Nguyên Haruhi không do dự, nhóc muốn mạnh lên, nhóc muốn vào lúc chủ nhân cần thì có thể sử dụng mình, không muốn cứ mãi làm một phế vật kéo chủ nhân lùi về sau.

Trần Thải Tinh thấy Haruhi đồng ý thì nói: “Có chuyện gì thì dùng thần thức liên lạc với tôi.”

Như thế là tốt nhất, giữa cậu và lão Trình cũng có người chuyển lời, có tin tức gì mới cũng tiện thông báo.

Trình Lập Phong đưa Nguyên Haruhi đi.

Ngày hôm sau tiếp tục lên đường.

Cứ liên tục bôn ba như thế, giữa đường còn xảy ra một chuyện, lúc bọn họ dừng ở một trấn nhỏ để nghỉ ngơi, có một người dân bình thường bày sạp, không biết tại sao lại chọc đến tiên tử Lăng Mai Phong, đối phương diệt luôn chủ quán.

“Ánh mắt của hắn làm ta không thích.” Giọng nói của nữ tiên tử lãnh đạm, cao cao tại thượng.

Thế giới tu chân, cường giả vi tôn, dân thường bá tánh trong mắt người tu chân chỉ giống con kiến chạy qua đường mà thôi.

“Nguyên tỷ tỷ, tỷ sao thế?” Thẩm Tĩnh thấy Nguyên tỷ tỷ không nói lời nào, còn tưởng ngực lại khó chịu, vội nói: “Ta lấy thuốc cho tỷ.”

Trần Thải Tinh hỏi: “Vị chủ quán kia chết rồi, ngươi nghĩ thế nào?”

“Vì sao phải nghĩ?” Giọng điệu của Thẩm Tĩnh tỏ vẻ khó hiểu, chỉ là một con kiến thôi mà?

Trần Thải Tinh không thánh mẫu, nhưng chuyện hôm nay là giết chóc bừa bãi người vô tội, vị chủ quán kia cùng lắm chỉ nhìn tiên tử Lăng Mai Phong thêm vài lần, vậy mà mất luôn cả mạng. Cái này làm cho nhận thức của cậu về thế giới tu chân bị đập đi xây lại lần nữa.

Đó là Nguyên tỷ phải mạnh lên.

Dỗ Thẩm Tĩnh đi, Trần Thải Tinh dành thời gian ra ngoài một chuyến, tìm được người nhà của chủ quán kia. Mẹ con nhà họ khóc ngất mấy lần, nhưng nhìn thấy Trần Thải Tinh ăn mặc không giống người thường thì lập tức thu lại tiếng khóc, sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, run bần bật xin tha, ngay cả dũng khí lấy lại công đạo cho chồng, cho cha mình cũng không còn.

Không phải là hai người không muốn, mà là đứng trước kẻ có thực lực cách mình quá xa như thế, việc có thể làm chỉ có xin tha và né tránh.

Trần Thải Tinh không muốn nói nhiều, đặt một túi vàng trước mặt mẹ con nhà kia, sau đó xoay người rời đi.

Chiến trường của các người chơi ở thế giới này là giữa những kẻ tu chân, nhưng người thường cũng là một tồn tại chân thật.

“Cảm ơn, cảm ơn tiên tử.”

“Mau dập đầu.”

Hai mẹ con quỳ xuống đất dập đầu, nâng túi vàng trong tay khóc lớn, vốn thấy chồng mình đã chết, chẳng thế kiếm ra tiền, không còn đường sống nữa, người mẹ đã muốn dùng dây thừng treo cổ luôn cho xong, nhưng bây giờ thì …

Đường đi tiếp theo rất thuận lợi, những nơi mà Lăng Vân Phong đi đến, bá tánh ở các thành trấn nhỏ đều cố né tránh, có nơi còn có quan viên nhường đình viện hậu trạch cho các tiên tử nghỉ ngơi nữa.

Còn chưa thành thần, tu vi cao nhất cũng chỉ Kim Đan, nhưng trong mắt những người phàm này lại là thần tiên.

“Đến rồi.”

Bay suốt một tháng, mấy ngày cuối cùng lên đường bất kể ngày đêm, cuối cùng cũng đến nơi, đám đệ tử mới đều tò mò nhìn xung quanh, nhất là Thẩm Tĩnh, duỗi cổ nhìn về phía xa, vội nói: “Đây là Côn Luân giới ạ?” Trong giọng điệu không giấu được vẻ thất vọng.

Những đệ tử khác cũng vậy, nhưng lại không dám nói ra, chỉ là cao hơn, rộng hơn Lăng Vân Phong của bọn họ một chút thôi.

“Chỉ vừa đến phần ngoài của Côn Luân giới mà thôi.” Sư phụ của Thẩm Tĩnh rất ôn hoà, cười nói: “Bay thêm ba ngày nữa, đến lúc đó hẵn nói.”

“Đây chỉ mới là phía ngoài?”

Mọi người đều kinh ngạc cảm thán.

Linh khí phong phú như thế, một nơi núi cao ngời ngợi thế này chỉ mới là phần ngoài? Trong nháy mắt mọi người đều tràn ngập chờ mong và tò mò với Côn Luân giới.

Ba ngày sau.

Tất cả đệ tử mới không dám nhìn xung quanh hay nói chuyện lớn tiếng, quá lớn, quá uy nghiêm, họ đã bay ba ngày, trong Côn Luân giới không có một thành trấn hay một bá tánh bình thường nào, trong khu vực của Lăng Vân Phong còn cho phép người thường sinh sống, trồng trọt.

Một nơi được trời ưu ái, chung linh dục tú như thế đều là nơi sinh sống của các vị tiên tử Côn Luân giới.

“Sư phụ, nơi này có bao nhiêu vị chân nhân tiên tử?”

“Chưa đến trăm vị.”

!!!

Côn Luân giới rộng hơn trăm vạn dặm thế này mà có không đến trăm người ở.

Quá xa xỉ.

Chưa vào đến nơi mà các đệ tử Lăng Vân Phong lập tức trở thành nhà quê lên thành phố, vốn đang cảm thấy mình là con cưng của trời, đệ tử Nội môn có thiên phú hơi tốt bình thường đều khinh thường đệ tử Ngoại môn, bây giờ cũng không dám cao giọng, quy củ ngoan ngoãn như chim cút.

Ra oai phủ đầu lợi hại đấy.

Mạnh hơn còn ở phía sau, chủ phong của Côn Luân giới rất cao, tu vi không đến Ngưng Mạch kỳ thì không thể dùng pháp thuật để bay lên, cho nên các đệ tử bình thường phải tự leo lên, leo từng bước một.

“Nguyên tỷ tỷ, ta còn chưa thấy được đỉnh núi nữa.” Thẩm Tĩnh sắp phát khóc.

Lại còn nói không thể dùng pháp thuật, cũng như nói dùng thân thể người thường bò lên, chỉ khổ cho đám đệ tử mới thôi.

“Nói ít lại để giữ thể lực, đi thôi.” Trần Thải Tinh vỗ bả vai Thẩm Tĩnh.

Núi chưa được khai phá, đỉnh núi chìm trong mây mù, rất khó đi, leo được một nửa, phía trước là đường cùng, có tiên tử Côn Luân giới xuất hiện cắt một đường tạo thành thang trời để bọn họ có đường để đi.

Trần Thải Tinh đi không nhanh không chậm, xen lẫn ở chính giữa, trước mặt sau lưng đều có người, vốn là ăn mặc phục sức thống nhất, nữ thì tiên khí bay bay, thanh khiết đáng yêu, nam thì đoan trang hữu lễ, bây giờ tất cả đều mồ hôi đầy đầu, sợi tóc dính vào mặt, chật vật vô cùng. Cậu còn đỡ, không mệt lắm, hơn nữa tóc trên đầu cũng chẳng dài mấy, không có tóc thì không cần sợ bù xù.

“Phù — bây giờ ta bắt đầu hâm mộ tỷ không có tóc rồi đấy.” Thẩm Tĩnh xoa mặt, tóc bết dính làm khó chịu muốn chết.

Trần Thải Tinh: Không biết phải nói gì mới được đây.

Leo mất hai ngày một đêm, cuối cùng cũng đến rồi, mọi người còn chưa kịp hít thở thì nghe vị tiên tử xinh đẹp kia nói: “Các ngươi nghỉ ngơi ở Quảng Nguyên Điện, ba tháng sau bắt đầu cuộc tỉ thí, trong khoảng thời gian này không được chạy loạn.”

“Dạ.”

Dưới một loạt phủ đầu liên hoàn, đệ tử Lăng Vân Phong nào có còn ai dám nói nhảm thêm nữa, ngoan ngoãn đi theo vào phòng theo sắp xếp. Nơi này rất lớn, sương mù bay bay, toát ra vẻ tiên khí ngời ngời, cung điện to lớn, bậc thang đều xây bằng ngọc thạch giống như tiên cảnh vậy.

Mỗi người một gian phòng.

Trần Thải Tinh bị xếp vào một căn phòng nhỏ cấp thấp, mỗi ngày có phát Tích Cốc Đan. Mấy ngày sau, Thẩm Tĩnh tìm đến nghẹn họng trân trối nói ra tin tức mấy ngày nay mình nghe được, cái gì mà nơi bọn họ ở Quảng Nguyên Điện là đại điện cấp thấp nhất, Côn Luân giới chia làm Cửu Trọng Thiên, Tô Hương tiên nhân ở tầng thứ chín.

“Tầng thứ chín? Vậy lão tổ ở đâu?”

“Lão tổ gì? Ầu, tỷ nói là Côn Luân Lão tổ hả?” Thẩm Tĩnh thì thầm: “Ta mới nghe được, mọi người trên Côn Luân đều rất sợ hãi lão tổ, tránh còn không kịp, nghe nói hắn ở Tuyệt Tình Nhai bên ngoài Cửu Trọng Thiên.”

Tuyệt Tình Nhai???

Trần Thải Tinh hơi nghi ngờ vị lão tổ này có phải là Nguyên Cửu Vạn hay không.

Qua thêm nửa tháng nữa, đệ tử Bồng Lai Sơn cũng đến rồi, ở đại điện bên cạnh, cứ cách mấy ngày là Thẩm Tĩnh phải báo cáo lại đệ tử Bồng Lai có vị nào anh tuấn, vị nào thiên phú tốt, lại còn nói: “Bồng Lai Sơn không hổ là môn phái lớn sánh ngang với Côn Luân Giới, các sư huynh có thiên phú mạnh mẽ rất nhiều, nhưng mà Lăng Vân Phong của chúng ta cũng không kém, chỉ là tuổi tác của Lâm Hân sư thúc quá nhỏ.”

Lâm Hân là đệ tử mới năm tuổi kia, được Lăng Thiên chân nhân ở chủ phong nhận làm đệ tử, bối phận cao hơn Thẩm Tĩnh một bậc.

Trong lòng Trần Thải Tinh bắt đầu yy, nếu lão tổ nhận cậu làm đệ tử quan môn, có thể nào Tô Hương còn phải gọi cậu một tiếng sư thúc hay không? Không đúng, cậu tính số tuổi của lão tổ, Tô Hương gọi cậu là sư thúc thì bối phận của cậu còn bị rớt xuống nữa.

Nhưng mà cũng ngẫm lại.

Trần Thải Tinh và lão Trình phân tích xong cục diện, cảm thấy cậu rất có thể là con cưng của Thiên Đạo, nhưng sau khi vào trò chơi cậu vẫn chẳng có kỳ ngộ gì mấy, cũng không phải quá trâu bò, cảnh ngộ của lão Trình còn trâu hơn cả cậu.

Có lẽ là lão Trình.

Cuộc tỉ thí còn chưa bắt đầu. Hôm nay Thẩm Tĩnh vội vội vàng vàng chạy đến, nói: “Nguyên tỷ tỷ, Tôn Hạo của Bồng Lai Sơn muốn chọn Lâm Hân sư thúc, hai người họ đã đánh nhau rồi.”

“Tại sao?” Trần Thải Tinh đứng lên cùng với Thẩm Tĩnh chạy ra ngoài, “Sao lại không đi báo cho sư phụ của ngươi?”

Thẩm Tĩnh lắc đầu, “Tôn Hạo nói là tỉ thí luận bàn, nếu cáo trạng thì Lăng Vân Phong chúng ta mất mặt biết bao nhiêu.”

Hai người đến được hậu điện thì Lâm Hân mới năm tuổi đang giao đấu với Tôn Hạo. Tôn Hạo khoảng chừng tám, chín tuổi, cao hơn Lâm Hân một cái đầu, Trần Thải Tinh nhẹ thở phào, cảm thấy hai củ cải nhỏ này luận bàn hẳn là không nghiêm trọng lắm, nhưng nhìn kỹ lại thì phát hiện có chuyện lớn rồi.

Tên Tôn Hạo này ra tay tàn nhẫn, cũng không phải vì muốn kết thúc luận bàn mà càng giống như muốn lấy mạng Lâm Hân.

“Mau đi gọi sư phụ của ngươi.” Trần Thải Tinh thấy nếu cứ để tiếp tục như thế thì căn cơ của Lâm Hân sẽ bị huỷ hoại mất.

Thẩm Tĩnh cũng cảm thấy không ổn, vội vã đi tìm sư phụ nhà mình.

Tôn Hạo bên kia còn đang bức ép Lâm Hân, như là muốn thử gì đó, Trần Thải Tinh giống như nghĩ đến điều gì, sắc mặt hơi biến đổi. Trong sân, Tôn Hạo bổ một chưởng về phía Lâm Hân, Lâm Hân ngã xuống đất, Tôn Hạo cũng không dừng tay mà tiếp tục đến gần.

“Dừng tay!”

Cũng may là sư phụ của Thẩm Tĩnh đến kịp, vừa thấy tình hình thì sắc mặt đã sa sầm, một người tính tình vốn rất tốt lại lạnh giọng chất vấn: “Bồng Lai Sơn các ngươi muốn làm gì?”

“Chỉ tỉ thí luận bàn một chút mà thôi.” Giọng điệu Tôn Hạo có lệ vô cùng, hắn có chỗ dựa.

Thẩm Tĩnh đỡ Lâm Hân ngã dưới đất dậy, “Sư phụ, sư thúc bị thương rất nặng.”

“Đỡ hắn đi nghỉ ngơi trước đi.” Sư phụ của Thẩm Tĩnh phân phó, nhìn về phía Tôn Hạo, “Việc hôm nay cần phải có một câu trả lời thoả đáng, sư phụ của ngươi là ai?”

“Thần Hoả chân quân.”

Sư phụ của Thẩm Tĩnh nghe thấy cái tên này, sắc mặt xanh mét không nói thêm lời nào, phất tay áo bỏ đi, hơn nữa còn hạ lệnh cho đệ tử Lăng Vân Phong sau này phải ở lại trong phòng, không được tiếp xúc gây sự với người Bồng Lai Sơn.

“Vì sao ạ? Rõ ràng là Bồng Lai Sơn chủ động gây chuyện, đánh Lâm Hân sư thúc trọng thương, có thể phải bỏ lỡ trận tỉ thí lần này, còn cái tên Tôn Hạo không giống Trúc Cơ kỳ. Thể diện của chúng ta bị mất hết, vậy mà Mai chân nhân lại không nói gì cả.” Thẩm Tĩnh rất tức giận, mấy ngày nay vẫn luôn nói về chuyện này.

Trần Thải Tinh biết hết, Lâm Hân xem như là đội thay cậu một cái nồi.

“Ngươi biết Thần Hoả chân quân là ai không?”

Thẩm Tĩnh im lặng, tu vi của Thần Hoả chân quân còn cao hơn cả chưởng môn Lăng Vân Phong của bọn họ, có Thần Hoả chân quân chống lưng, đám tép riu bọn họ sao có thể đi lên án đệ tử quan môn của đối phương một cách công khai như thế chứ?

“Được rồi, về nghỉ ngơi sớm chút đi, thừa dịp còn thời gian thì mau chóng tu luyện, tranh thủ mượn cơ hội cuộc tỉ thí lần này đường đường chính chính trút giận cho Lăng Vân Phong chúng ta, đòi lại công đạo.” Trần Thải Tinh nói.

Thẩm Tĩnh bĩu môi, “Ngày hôm đó ta đúng thật là muốn đánh lên mặt đám người Bồng Lai Sơn, nhất là Tôn Hạo, nhưng ta chỉ vừa mới đến Trúc Cơ, lần luận bàn hôm đó Nguyên tỷ tỷ cũng thấy rồi đấy, tu vi của Tôn Hạo rất cao, ta không phải là đối thủ của hắn, có lẽ tất cả đệ tử của Lăng Vân Phong cũng không phải đối thủ của hắn, ngay cả Lâm Hân sư thúc cũng đánh thua hắn …”

Tuy là nói vậy, Thẩm Tĩnh vẫn tức giận mà chạy về tu luyện.

Bị người ta đánh đến cửa, khinh thường một trận, Lăng Vân Phong thậm chí đến cửa truy cứu còn không dám, ấm ức trở về. Thẩm Tĩnh biết rõ là đánh không lại, trong lòng vô cùng tức giận nhưng vẫn muốn tranh đấu một lần, sau đó bắt đầu đóng cửa miễn tiếp khách để tu luyện.

Trần Thải Tinh cũng vậy, nhưng mà cậu lại nghĩ nhiều hơn.

Tôn Hạo hẳn là người chơi, Thần Hoả chân nhân kia có lẽ là Lưu Hoả, một trong ba vị đội trưởng, nhận được tin tức cho nên cố tình cho Tôn Hạo đi thăm dò xem Lâm Hân có phải là người chơi hay không, chính xác mà nói thì đi xác định có phải là Trần Thải Tinh dùng tên giả hay không.

Không biết Hàn Băng ở đâu? Xem ra là ba vị đội trưởng đều vào đây.

Thế giới này có bẫy.

Cửu Trọng Thiên, Tế Nguyệt Điếm.

“… Là dân bản xứ, không phải Trần Thải Tinh.” Thần Hoả chân quân, cũng là Lưu Hoả nói rồi nhìn về phía Tô Hương Hương ở ghế trên, “Sẽ không phải là vì cô không kéo hắn vào đây chứ? Vì một tên tép riu, làm cho ba người chúng ta đều vào đây, kết quả tên kia không đến thì đúng là không thú vị gì cả.”

Tô Hương Hương khẳng định nói: “Sẽ không đâu, hắn nhất định đã vào đây.”

“Tên đồng đội họ Trình của Trần Thải Tinh đâu? Tìm được chưa?” Hàn Băng ngồi một bên lên tiếng.

Tô Hương Hương cũng rất khó chịu, “Cũng không thấy.”

Lưu Hoả và Hàn Băng liếc nhìn nhau, chuyện này không giống như cách làm của Tô Hương Hương, hay là đang doạ người thôi?

“Ba người chúng ta cũng xem như quen biết đã lâu, vì một tên người mới, không đến nỗi phải đề phòng hai người chúng tôi như thế chứ?” Lưu Hoả nhìn xung quanh nói.

Tô Hương Hương vừa nghe thì biết ngay hai người đang nghi ngờ cái gì, dứt khoát nói thẳng: “Lần này rất kỳ lạ, những phó bản trước tôi kéo người vào, hoặc là đến địa bàn của Côn Luân giới, hoặc là vào Lăng Vân Phong, rất dễ phân biệt ra được. Anh cũng biết Tôn Hạo đấy, ở ngoài hắn bao nhiêu tuổi, nhưng vào đây thì bao nhiêu tuổi? Nếu không phải chủ động tìm đến cửa thì các người có nhận ra được không?”

“Ý của cô là?”

“Thế giới này không giống như trước đây.” Tô Hương Hương không muốn thừa nhận, nhưng từ đầu đến giờ đã thoát khỏi khống chế của cô ta rồi, “Từ trước đến nay tôi chưa từng gặp một phó bản nào kỳ lạ như thế, số tuổi của người chơi còn có thể thay đổi, lại còn thiết lập bối cảnh.”

Lưu Hoả tỏ vẻ không sao cả nói: “Có kì lạ hơn nữa thì ba người chúng ta liên thủ lại, trong phó bản này không ai có thể ngăn cản được chúng ta, cùng lắm thì chậm rãi tìm người mà thôi.”

Đến lúc tỉ thí lại cẩn thận xem thử, tôi có cảm giác phần lớn người chơi đều trốn trong số đó.” Ánh mắt Tô Hương Hương lạnh lùng, “Tìm được hắn, tôi nhất định phải lột da, bẻ xương vứt vào Ngạ Quỷ Đạo, cho đám quỷ đói đó ăn hắn không chừa dù chỉ một chút xương vụn.”

Lưu Hoả và Hàn Băng đều không nói gì.

Chỉ là một tên người mới mà thôi.



Cuộc tỉ thí đã đến gần, tu vi của Trần Thải Tinh lại tăng thêm không ít, gần như có cảm giác sắp đột phá hậu kỳ Trúc Cơ tiến đến Ngưng Mạch kỳ, nhưng càng là lúc như thế này thì càng không thể gấp gáp. Tu đạo phải chú ý đến tâm thần hợp nhất, thuận theo tự nhiên, không thể cưỡng cầu.

Lấy lại tinh thần từ trong nhập định, ngoài cửa sổ, một trận gió lạnh thổi qua, dường như có thứ gì đó đang nhìn cậu chăm chú.

Ngoài cửa vẫn không có gì cả, nhưng ánh mắt vừa rồi không giống như giả vờ, hơn nữa còn không có ác ý. Trần Thải Tinh nhảy ra khỏi cửa sổ, bên ngoài sương mù lượn lờ, cỏ cây lay động, hoa tươi nở rộ, ánh mắt kia vẫn nhìn cậu khi có khi không.

Vội dựa vào cảm giác đuổi theo.

Đó là một cái đường nhỏ, rất nhanh đã đến cạnh huyền nhai, ánh mắt kia vẫn chưa biến mất, mà truyền đến từ phía dưới huyền nhai. Trần Thải Tinh ngồi xổm xuống nhìn, chỗ này không cao lắm, dây đằng rũ xuống xung quanh, phía dưới còn có một chỗ nhô ra, một nơi rất bình thường, không phải cấm địa gì cả.

Nghĩ một lúc, Trần Thải Tinh quyết đoán nhảy xuống, nắm dây đằng nhẹ nhàng nhảy đến chỗ đất nhô ra kia.

“Hắc Đản?”

“Con trai ngoan?”

Gọi hai ba tiếng mà không có lời đáp, chẳng lẽ không phải? Trần Thải Tinh hồi tưởng lại ánh mắt vừa rồi, loại cảm giác nóng bỏng ẩn chứa vui mừng, gần như giây tiếp theo sẽ nhào vào trong lòng cậu rất giống của Hắc Đản nhà mình, hai người là cha con, lúc Hắc Đản không nói thì Trần Thải Tinh vẫn hiểu được ý của nó.

Nhưng xung quanh vẫn rất yên tĩnh.

Dây đằng đong đưa dẫn người đi, Trần Thải Tinh đi qua được hai bước, trên dây đằng rớt xuống một thứ. Trần Thải Tinh nhặt lên thì thấy đó là một cái tay nải, cột thêm cái nơ, giống như quà tặng gói đưa đến cửa.

Cậu không vội mở tay nải ra xem, Trần Thải Tinh xốc đám dây đằng lên, ở đó có một cái lỗ nhỏ, cửa động bằng khoảng trái bóng rổ, người thường tuyệt đối không thể nào chui vào được, từ cửa động nhìn vào có thể mơ hồ nhìn thấy một cái đuôi trắng như nhung, nhưng hình như là vì quá béo, cho nên nó vẫn đang cố gắng chen vào bên trong.

Trần Thải Tinh: …

Cậu mở tay nải, một quyển tâm pháp ố vàng, một cái nhẫn sáng lấp lánh, Trần Thải Tinh sờ một lúc thì phát hiện nó là nhẫn không gian, không có chủ, bên trong đựng đầy bảo vật, còn có một viên Thập toàn đại bổ đầy vết móng cào (một viên to đùng đen như mực).

Cái viên này bị mấy cái móng nhỏ in trên đó đẩy đến đây, còn dính mấy sợi lông trắng.

“Giống như đi trộm ở đâu vậy.” Trần Thải Tinh thì thầm, “Không phải là đi trộm cha của con chứ? Chẳng lẽ lần này Nguyên Cửu Vạn thành yêu quái hả?”

Yêu quái mạnh cỡ nào thì Trần Thải Tinh không biết, gần một năm nay Hắc Đản và Nguyên Cửu Vạn đều không xuất hiện, Trần Thải Tinh nhớ muốn chết, nhưng biết là cơ duyên còn chưa đến, nếu không thì cái mông trắng nõn lông xù xù kia sẽ không tha đồ đến rồi đi ngay như thế.

Cậu chất đồ vào ba lô, chưa định dùng ngay, một tay nắm dây đằng nhảy về phía trước, sau đó dây đằng lập tức căng đứt.

Đứt!!!

Theo lý mà nói thì dù cho dây đằng có đứt, Trần Thải Tinh dựa theo công pháp và tu vi cũng có thể lên trên, nhưng xui xẻo là cậu không lên được, vừa nhảy ra khỏi chỗ nhô ra kia, đến giữa không trung thì rơi thẳng xuống dưới.

Tỉnh lại lần nữa thì đã đến một chỗ trong sơn cốc, không ngã chết mà lại giẫm vào kết giới gì đó, bước vào một cái động phủ. Động phủ rất tối, Trần Thải Tinh lấy đèn pin ra soi rồi đi vào trong, càng đi sâu vào, không khí càng trở nên vẩn đục, có một mùi hương gì đó rất nồng đậm.

Trên mặt đất rải đầy vảy màu trắng, màu sắc gần như trong suốt, cứng rắn vô cùng.

Trần Thải Tinh từng sờ lông của ngỗng tử, biết đây là cái gì.

Vảy rồng, không phải rồng phương Tây, mà là rồng chính cống trong thần thoại Trung Quốc.
Bình Luận (0)
Comment