Ở Trong Game Thần Quái Sinh Bánh Bao

Chương 78

Editor: Xu

Quỷ hút máu có phải là quỷ hay không Trần Thải Tinh không biết, cậu chỉ biết là lúc này trong lòng cậu đang tức muốn chết.

Thời gian quay về mười phút trước, căn cứ vào manh mối, Trần Thải Tinh dùng 538 đồng vàng còn lại mua đạo cụ nước Thánh, tốn mất 20 đồng vàng, Thập Giá bằng bạc đã mua ở thế giới bác sĩ mỏ chim, là một người cần kiệm biết chăm lo cho gia đình, Trần Thải Tinh không có ý định lãng phí đồng vàng để mua thêm một cái Thập Giá.

Chắc là đối phó với sức mạnh tà ác phương Tây cũng giống như đối phó với quỷ, ác quỷ hay quỷ treo cổ phương Đông cũng đều là quỷ, bùa đuổi quỷ thông dụng blah blah blah.

Đạo cụ mua ít, thời gian lại thừa nhiều, Trần Thải Tinh bèn tìm hiểu vài kiến thức cơ bản về ma cà rồng, bổ sung củng cố lại mấy bộ phim cậu từng xem, nghe đồng sự nói những hiểu biết về quỷ hút máu.

Thấy cũng ổn rồi, Trần Thải Tinh dùng đạo cụ giả nữ, trong nháy mắt tiến vào trò chơi.

Một tòa thành nhỏ nào đó ở Châu Âu, sau lưng là núi tuyết vĩnh cửu, rừng thông xanh cao vút ẩn vào trong mây, bầu trời như được rửa sạch đến trong suốt xanh thẳm, đám mây trôi bồng bềnh trắng muốt mềm mại.

Cửa lớn nặng nề bằng đồng thau chạm trổ hoa văn, nhìn xuyên qua khe cửa có thể nhìn thấy lâu đài cổ phía xa. Đằng sau có một cây cầu nhỏ bắc ngang qua hào nước đào quanh tường thành, vây lấy toàn bộ lâu đài, tiếng nước ‘róc rách’ chảy, xa xa trên lớp băng dày vĩnh cửu bao lấy đỉnh núi tuyết, cây xanh dày đặc đan xen lẫn nhau, phong cảnh như tranh vẽ.

Một đám người bị nhốt ngoài cửa lớn, có người khóc sướt mướt nháo loạn đòi phải về nhà, có newbie hỏi đây là nơi nào, cũng có mấy oldbie ánh mắt ngờ vực đề phòng nhìn chằm chằm một nam nhân? Hoặc là nữ nhân.

Người kia đứng ở một bên, sắc mặt khó coi, tóc ngắn màu đen, dáng người mảnh khảnh cao gầy, mặc áo Tshirt và quần vận động, nhìn qua không khác biệt gì với những người còn lại ngoại trừ khuôn mặt cực kì xinh đẹp, đẹp trai đến mức làm người giận sôi.

Chỉ là ánh mắt nhóm người chơi oldbie đặc biệt phức tạp, âm thầm quan sát cái bụng của người kia.

Đặc biệt lớn, cứ như là mang thai đã 7, 8 tháng vậy, dáng người người kia vốn thon gầy nên càng làm nổi bật lên cái bụng lớn căng tròn.

“Nam hay là nữ thế?” Có người thắc mắc.

“Chắc là nữ? Bụng lớn như vậy, sao có thể là nam được, người khác dù có bụng bia cũng không lớn như là mang thai vậy đâu.”

“Tôi vừa mới nhìn trộm xong, khuôn mặt người kia rất nam tính, còn có cả hầu kết nhìn không giống nữ nhân đâu.”

“Không chừng là nam sinh nữ tướng, bụng không làm giả được.”



Mấy người tự cho là đúng nhỏ giọng thảo luận, thực ra khoảng cách không gia, lại thêm mấy ánh mắt đánh giá, nên bị nhân vật chính của cuộc thảo luận nghe được, quay đầu lại, mấy người chơi oldbie thì thầm to nhỏ sau lưng người khác bị chính chủ bắt được, lộ ra vẻ mặt xấu hổ, còn chưa kịp giải thích đối phương đã nói trước: “Nam, có việc gì không?”

Nhóm oldbie:???!!!

Mọi người nhất trí đưa ánh mắt nhìn xuống cái bụng nhô lên của người nọ.

“Chưa từng thấy đàn ông có bầu?”

Nhóm oldbie:??? Từng thấy chưa? Chưa từng thấy bao giờ.

“Chưa từng thấy thì bây giờ thấy, nhìn thêm nữa coi chừng bị lây bệnh á.”

Người kia giọng điệu lạnh nhạt, quay đầu đi nơi khác. Nhóm newbie vốn đang khóc sướt mướt cũng bị hấp dẫn nhìn sang, nhóm oldbie tám chuyện không bỏ được mặt mũi, có người nói: “Thật sự là đàn ông, bị khùng rồi hả, khi không lại muốn lớn bụng.”, “Đừng chấp vặt, so đo với quái thai làm gì, ai biết đầu óc có vấn đề hay không.”

Nam nhân bụng lớn vốn định bỏ đi xoay người.

Oldbie đang nói xấu, “Nhìn cái gì mà nhìn? Đồ biến thái, tôi nói sai sao? Đàn ông con trai mà lại giả bộ vác theo cái bụng bầu, bệnh thần kinh.”

“Hừm, còn dám trừng tôi, thử trừng thêm cái nữa xem!”

Tên oldbie dọa nạt, nếu thật sự là một thai phụ thì hắn cũng sẽ không nói như thế, nhưng đối phương là nam rõ ràng là kẻ biến thái, cần được dạy dỗ. Tên oldbie đánh giá thân hình của đối phương, cũng không phải là loại hình có thể đánh nhau, không sợ bên hắn có nhiều đồng đội.

“Đừng ồn ào, tôi nghe bạn bè nói, trong trò chơi có một thai phụ giả heo ăn thịt hổ rất lợi hại, trình độ không thua gì chúng ta cả.”

“Cho dù là vậy thì cũng chẳng thể nào là cái tên biến thái chết tiệt này, rõ ràng tên này là nam mà.” Nam nhân dọa dẫm không thèm để ý nói.

Câu chuyện về tổ đội thai phụ xinh đẹp và học sinh tiểu học hắn cũng đã từng nghe qua, được kể lại vô cùng thần kì, nói cái gì mà trong trò chơi chỉ cần la liếm hào quang thì cũng sẽ nhận được đánh giá A, hắn còn khuya mới tin, chỉ toàn là mấy lời đồn thổi mà thôi.

Đối phương mỉm cười thu hồi ánh mắt, tên kia còn dọa thêm: “Coi như tên này biết điều, nam nhân như hắn chỉ cần bị tôi gặp được thì sẽ đập éo chừa thằng nào.”

Vậy ngươi đúng là cao siêu thật.

Trong đầu Trần Thải Tinh nghĩ, không dư thời gian cãi nhau với mấy người, bây giờ cậu rất bận, trong lòng đang vội thăm hỏi mười tám đời tổ tông của trò chơi.

Không sai, bị mắng là biến thái chết tiệt, bệnh thần kinh, nam nhân bụng lớn kia chính là Trần Thải Tinh bản Tinh đây.

Trò chơi chó má!

Cậu rõ ràng đã sử dụng đạo cụ ngụy trang. Kết quả vừa vào trò chơi, Trần Thải Tinh cười khanh khách chuẩn bị đưa tay vén tóc cứng ở bên tai, mới phát hiện việc lớn không đúng rồi! Cậu, giả nữ không được, vậy nên đường đường là nam nhi trai tráng lại phải vác cái bụng bầu to đùng, cả khuôn mặt đen sì, cảm xúc tiến vào trạng thái áp suất thấp, đại ca khó ở mode ON.

Kết quả còn có người lắm chuyện lại đây kiếm chuyện.

Tôi hoàn thành tâm nguyện cho anh nhé.

Trần Thải Tinh thu hồi đạo cụ ‘Nhìn ai người đó mang thai’, công dụng như tên.

Bởi vì xảy ra đoạn nhạc đệm này, phân đoạn mười vạn câu hỏi vì sao của newbie cũng kết thúc sớm, thậm chí Trần Thải Tinh còn nghe được newbie tự tẩy não an ủi lẫn nhau: “Không có chuyện gì không có chuyện gì, nam nhân nơi này còn có thể mang thai, chắc là chúng ta có thể quay về sớm thôi.”

Trần Thải Tinh:???

Giữa hai việc này có liên quan gì đến nhau sao?

Cửa sắt chậm rãi mở rộng, ở cửa xuất hiện một nam nhân trung niên mặc tây trang tay đeo găng tay trắng, đối phương ánh mắt nghiêm túc, giày không nhiễm một hạt bụi, quần áo không nhăn nheo một chút nào, nhìn giống như người máy cao cao tại thượng nói: “Các ngươi chính là huyết nô mới đến?”

Trần Thải Tinh: Lần thứ hai có cảm xúc mãnh liệt muốn nhục mạ trò chơi.

Thế giới trước dù không ra gì cũng là người, bây giờ trực tiếp biến thành nô rồi! Mẹ nó tôi acbzly, ngâm thơ mode ON.

Mấy người chơi không ai dám trả lời, huyết nô là cái gì vậy? Cũng có mấy nữ sinh bày ra ánh mắt hiểu rõ.

“Xem ra nhóm huyết nô này không được thông minh cho lắm, miễn cưỡng chấp nhận vậy.” Quản gia lạnh lùng nói: “Vào đi, không cần nhìn lung tung, đi lại lung tung, tuân thủ đúng quy củ.”

“Được.”

Có oldbie gật đầu đáp ứng, trong đầu còn đang suy nghĩ huyết nô rốt cuộc là cái gì.

“Đúng là hạ nhân không hiểu quy củ.” Ánh mắt quản gia mang theo miệt thị, vốn không xem mọi người ra gì.

Cũng phải, Trần Thải Tinh nghĩ lúc cậu ăn tết ăn cá ăn gà cũng chưa chắc muốn tán gẫu tâm sự tôn trọng bình đẳng với thịt gà cá, nào có ai rảnh hơi mà đi thương xót quan tâm che chở cho lương thực chứ! Vẻ mặt châm chọc.

“Một lát sẽ có người dạy các ngươi quy củ nơi đây, còn giờ thì đi vào theo ta.”

Quản gia dẫn đường ở phía trước, một đám người theo ở phía sau tiến vào lâu đài cổ, bởi vì thái độ này của quản gia, mấy newbie dù có sợ run cầm cập cũng không dám nói không đi vào, chỉ có thể theo số đông tiến vào, nhưng đi chưa được mấy bước, có một nam nhân đột nhiên ôm bụng kêu ‘đau quá đau quá’. Gương mặt quản gia dẫn đường phía trước giận tái đi, quay người lạnh lẽo nói: “Không được lớn tiếng ồn ào.”

“Xin lỗi, nhưng hắn ta bị đau bụng.”

“Quốc Hưng cậu làm sao vậy? Sao lại đột nhiên đau bụng.”

“A, đau quá, đau quá.” Người tên Quốc Hưng ôm bụng chỉ thiếu điều lăn lộn trên mặt đất, được đồng đội đỡ, một người trong đó kêu lên: “Anh, bụng anh đang lớn lên.”

Không biết khi nào trong tay quản gia xuất hiện một cái roi dài mọc gai, đánh một roi lên cánh tay Quốc Hưng, lạnh lùng nói: “Câm miệng, nếu không lần sau không chỉ là một roi đâu.”

Quốc Hưng mạnh mẽ nuốt tiếng kêu trở vào, hoảng sợ nhìn chằm chằm cái bụng lớn của mình, bây giờ bụng không còn đau nhưng cánh tay đau. Hắn mặc áo lông vũ, ống tay áo bị đánh rách, lông lộ ra ngoài, hắn sờ một cái, phía dưới quần áo hình như bị chảy máu.

“Tiếp tục đi.” Ánh mắt quản gia nhìn vào cánh tay Quốc Hưng, lạnh lùng xoay người, nói: “Cũng không tệ mấy.”

Mọi người bị trận biến cố nhỏ này kinh ngạc, ai cũng không chú ý đến sau khi quản gia dùng roi đánh Quốc Hưng, ánh mắt gã lộ ra dục vọng ẩn nhẫn nhìn chằm chằm Quốc Hưng, câu nói ‘Cũng không tệ mấy’ vừa nãy hẳn là do cảm nhận được mùi vị máu tươi của Quốc Hưng cũng không tệ lắm phải không.

Mọi người im như ve sầu mùa đông, không ai còn dám nhìn đông nhìn tây, đi theo sau lưng quản gia.

Trần Thải Tinh đi ở cuối cùng, Quốc Hưng lớn bụng quay đầu lại, hung tợn nhìn về phía cậu, đưa tay làm hành động cắt ngang cổ, ý tứ là muốn âm thầm giết cậu.

Bởi vì là cùng tháng, Hứa Quốc Hưng đoán được là do tên nam nhân biến thái kia dùng đạo cụ giở trò, nóng lòng muốn giết người. Nhưng mà bị vướng gã quản gia đang ở đây nên chỉ có thể nhịn.

Trần Thải Tinh mỉm cười, làm khẩu hình nói: Tôi chính là cha đứa nhỏ trong bụng anh đấy, anh giết tôi rồi đứa nhỏ không còn cha đâu.

Hứa Quốc Hưng:…

Vì thế nghẹn đến mặt xanh mét, trong lòng thề không giết chết cũng phải đánh tàn phế tên biến thái kia.

Lâu đài cổ rất lớn, mọi người đi rất lâu cuối cùng cũng đến nơi. Quản gia đương nhiên dẫn bọn họ đi vào từ cửa phụ nhỏ bên cạnh, bên trong phòng hầu gái đứng song song, không tiếng động khom lưng hành lễ, quản gia không nhìn mà xoay người đối mặt người chơi, lạnh lùng nghiêm khắc nói: “Ở đây không được cao giọng nói chuyện, các ngươi không được đi tới sảnh chính và phòng ngủ của đại nhân, không được cho phép không được đi loạn, ta không quan tâm các ngươi từ đâu đến, cũng không quan tâm trước khi bước vào nơi này thân phận của các ngươi là thiếu gia hay là tiểu thư, ở đây các ngươi chỉ là huyết nô mà gia chủ các ngươi hiến dâng cho đại nhân mà thôi.”

Nghe lời này của quản gia, chắc hẳn bối cảnh trước đây của bọn họ cũng rất trâu bò. Trần Thải Tinh thầm nghĩ.

“Ở đây các ngươi không cần tên, từ hôm nay trở đi, đây chính là danh hiệu của các ngươi.”

Có hầu gái phân phát thẻ bài đã chuẩn bị sẵn cho từng người, vì Trần Thải Tinh đứng ở cuối cùng nên trong tay là thẻ bài cuối cùng số 25.

Không phải 250 là được.

Số lượng người chơi lần này không ít, NPC đã đếm xong giúp bọn họ.

Trần Thải Tinh đánh số 25 rất nhanh thích ứng với thân phận mới.

“Dẫn bọn họ đi tắm rửa sạch sẽ, dạy bọn họ lễ nghi.” Quản gia nói xong thì rời đi.

Nhóm hầu gái cung kính nửa ngồi nửa quỳ, chờ quản gia rời đi, không có người nào nói chuyện, đâu vào đấy đi đến trước mặt đồ ăn, yêu cầu từng người ‘rửa sạch’, dẫn người đi tắm.

“Tôi tự mình tắm, cô đi ra ngoài đi.” Trần Thải Tinh cũng không có sở thích được hầu gái chăm sóc tắm rửa.

Hầu gái mở cửa phòng tắm ra, vẻ mặt mặc kệ ngươi nói cái gì, dù sao bà đây cũng phải tắm rửa cho ngươi. Trần Thải Tinh còn muốn nói chuyện, nhưng lại bị thiết kế trong phòng tắm hấp dẫn ánh mắt, cậu nghĩ đến thời Châu Âu Trung cổ, vòi nước trong phòng tắm mạ vàng, sàn nhà cẩm thạch có thể soi ra bóng người cùng với bồn tắm trắng phát sáng.

Phòng tắm thiết kế rất hiện đại còn là phiên bản hiện đại xa hoa.

Tuyến thời gian không phải thời Trung cổ.

“Bây giờ là thời đại nào?”

Hầu gái như người điếc, vốn không quan tâm người khác nói cái gì, đưa tay bắt lấy tay Trần Thải Tinh. Trần Thải Tinh phát hiện đối phương rất mạnh, không phải nữ nhân bình thường, nhưng cậu là nam nhân bình thường sao? Cậu cũng không phải, cậu là nam nhân nắm giữ Ngọc Nữ tâm pháp!

Vì vậy Trần Thải Tinh không mất sức đã đánh ngã hầu gái đem nhốt ở ngoài cửa, mở nước ấm tự mình tắm.

Trên ngăn tủ bên cạnh đặt quần áo, áo sơ mi lụa trắng rộng, quần dài lụa màu đen. Trần Thải Tinh nhìn chằm chằm cổ cái áo sơ mi kia, đặc biệt rộng hình chữ V viền hoa, đây là phong cách thời Trung cổ, mặc vào nhất định sẽ lộ ra cổ và xương quai xanh, rất thuận tiện để đại nhân ăn uống.

Quỷ hút máu cắn một cái vào cổ gì đó.

Áo sơ mi rộng rãi cậu có thể mặc nhưng cái quần này … Trần Thải Tinh nhìn cái bụng lớn của cậu, đây cũng không phải là do cậu cứng đầu mà điều kiện không cho phép.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Hầu gái gọi: “Số 25, số 25.”

Số 25 Trần Thải Tinh:…

Cậu mở cửa ra, ánh mắt hầu gái lạnh lẽo nhìn chằm chằm Trần Thải Tinh, âm thanh cứng ngắc nói: “Rửa mặt xong thay quần áo, còn nữa thẻ bài phải treo ở cổ chân không được gây trở ngại cho việc ăn uống của đại nhân.”

Hắn có thể gặm chân của ông đây!

Trần Thải Tinh nghĩ trong lòng.

“Số đo của quần không vừa.” Trần Thải Tinh chỉ vào bụng mình.

Sắc mặt hầu gái khó coi, “Đã nói là hiến tế xử nữ, sao lại… ”

“Tôi đúng mà.” Trần Thải Tinh vuốt bụng, khẽ mỉm cười, “Chẳng lẽ cô không ngửi được sao? Toàn thân tôi đều tỏa ra mùi thơm của xử nữ đây.”

Hầu gái:…

Chắc là không chịu được cậu hầu gái sầm mặt rời đi.

Số 25 thật vui vẻ.

Không lâu sau hầu gái quay lại trong tay cầm chiếc quần đặc chế cho dựng phu, vẫn là chất liệu lụa màu đen, Trần Thải Tinh không phiền hà nữa, lập tức thay quần áo, tiện tay đem thẻ bài treo ở trên cổ chân, cũng không biết thẻ bài này làm bằng thứ gì, vừa đi vừa phát ra tiếng kêu nhỏ ‘leng keng leng keng’ nhưng cầm ở trên tay lại yên tĩnh không vang.

Âm thanh không lớn, sẽ không tạo thành tạp âm, chỉ là sau khi mang lên thật sự có cảm giác như thú cưng vậy.

Trần Thải Tinh cảm thấy mình nghĩ quá nhiều, bọn họ sao có thể là thú cưng được, rõ ràng chính là một đám bịch máu di động. Khuôn mặt lạnh nhạt.

Các người chơi sau khi tắm rửa sạch sẽ thì tập hợp đầy đủ tại một gian sảnh phụ, hầu gái dẫn đầu bắt đầu dạy mọi người lễ tiết, không được nhìn thẳng Thân vương đại nhân, không được nói lời vô nghĩa khi đại nhân ăn cơm, không nên có ý đồ câu dẫn đại nhân nếu không sẽ chết rất thê thảm, cụ thể nêu ví dụ đã từng có huyết nô bị vẻ ngoài đại nhân hấp dẫn không biết xấu hổ muốn bò lên giường, cuối cùng đương nhiên là đối mặt với kết cục thảm thiết.

Trần Thải Tinh còn cho rằng đây là đang chọn nha đầu bồi giường cho Vương gia cổ đại.

Thời đại gì mà có cả vòi nước, làm phiền mấy người mở to mắt ra nhìn thế giới, đừng chơi mấy trò hỏng não này.

Nhanh chóng huấn luyện, học xong thượng cương, một giây hạ gục vị Thân vương kia của các người!

Hầu gái quản đốc vẫn còn tiếp tục dạy bảo, cái gì mà không đươc nhìn thẳng thiên nhan, không được xưng số hiệu của mình mà phải tự xưng là nô bộc, cái gì mà nhìn thấy Thân vương phải quỳ xuống hành lễ.

Trần Thải Tinh nhịn không nổi nữa, “Vậy tôi có phải thuận tiện hôn luôn đôi chân cao quý của đại nhân không?”

“Ngươi rất thức thời, nhưng thân thể đại nhân không phải nơi mà nhân loại đê tiện như ngươi có thể chạm vào.” Hầu gái quản đốc chính đáng trả lời.

Trần Thải Tinh:??? Chị gái, cô nghe không hiểu là tôi đang cà khịa hả?

“Tôi vừa đùa thôi, không cần khách sáo.”

Sắc mặt hầu gái lạnh lẽo, “Tiện nô, ngươi muốn khiêu chiến quyền uy của ta.”

“Đúng đấy.” Có vấn đề gì không? Ông đây bên trái có nước Thánh, bên phải có Thập Giá bằng bạc, ở giữa còn đeo một dây tỏi, cho hỏi cô có sợ không!

Trong tay hầu gái đột nhiên xuất hiện một cây roi, thẳng tay đánh về phía mặt Trần Thải Tinh nhưng bị Trần Thải Tinh né tránh, lòng bàn tay mang gió tản đi lực độ của roi, trực tiếp bắn ngược lại trên mặt hầu gái, hầu gái kêu lên sợ hãi, đột nhiên biến thành một con dơi.

“A! Có quỷ, không đúng, là dơi, con dơi.”

Newbie hoảng loạn, nhóm oldbie coi như bình tĩnh, nhưng đáy mắt suy tư đề phòng thế giới này. Ngược lại, xen lẫn trong đám người Hứa Quốc Hưng nhìn Trần Thải Tinh bằng ánh mắt hết sức phức tạp, thân thủ đối phương rất tốt, hắn còn muốn dạy bảo cái rắm á.

Chỉ có thể nhịn xuống cơn giận này.

Cái bộ dáng này cực kỳ giống như Trần Thải Tinh làm lớn bụng nam nhân nhà người ta, nam nhân sợ thế lực của Trần Thải Tinh chỉ có thể oan ức lớn bụng còn không dám tìm tra nam kia mà hạch sách.

Sảnh phụ hò hét loạn cả nên quản gia rất nhanh đã đến, tất cả hầu gái đều quy củ đứng yên, ánh mắt nữ quản đốc biến thành con dơi càng mang theo sợ hãi, cúi đầu thập phần cung kính nói: “Spencer tiên sinh, là lỗi của tôi không dạy dỗ tốt nhóm huyết nô này.”

Thế nhưng không mách lẻo. Trần Thải Tinh nhận thấy được người gọi Spencer quản gia này thủ đoạn quản lý chắc phải rất nghiêm khắc, cùng là quỷ hút máu nhưng năng lực lại cao hơn nhóm hầu gái này.

Nhóm hầu gái xem thường nhân loại, nhưng đối với quản gia lại một mực cung kính.

“Đem người gây sự cấm túc một ngày. Cả ngươi nữa.” Spencer quản gia lạnh lùng nói.

“Vâng, tiên sinh.” Hầu gái quản đốc đáy mắt hiện lên sợ hãi nhưng vẫn không xin tha vô nghĩa mà chấp nhận trừng phạt.

Nhóm hầu gái run lẩy bẩy, Trần Thải Tinh tò mò gian phòng nhỏ cấm vào nhìn như thế nào.

Sau khi quản gia rời đi, nữ quản đốc biến thành con dơi bay ra ngoài cửa sổ, tự mình đi chịu phạt, hướng đi tất cả đều làm từ bạc, phòng tạm giam nhỏ hẹp chỉ có thể chứa thân thể một con dơi. Mà Trần Thải Tinh cũng bị đưa đến một gian phòng nhỏ có một cái quan tài đen sì dựng đứng dựa vào tường.

Trần Thải Tinh:…

Không vào có được không vậy.

Đương nhiên là không được.

Tầng hầm lâu đài cổ, nắp quan tài bị đẩy ra, hầu gái đưa Trần Thải Tinh đi vào, nắp quan tài khép lại phát ra âm thanh nặng nề ‘rầm’ một tiếng, bên trong đen kịt tối hù.

Trên thành quan tài mơ hồ có mấy cái lỗ nhỏ to bằng ngón út dùng để thông khí, số lượng không nhiều, như đã được thí nghiệm qua, lượng oxi thông qua lỗ nhỏ đủ cho người bị giam bên trong không chết được, nhưng đồng thời làm cho người bị giam bên trong không dễ chịu, đây đối với người bị giam bên trong chính là tra tấn cùng dằn vặt.

Trần Thải Tinh đứng ở trong quan tài, nghe tiếng bước chân bên ngoài rời đi, bật đèn pin cầm tay, bên trong quan tài đều là vêt cào, từng đường từng đường mang theo vết máu khô màu nâu cũ xưa, không khó để tưởng tượng ra nơi này đã từng nhốt người chơi hoặc thật sự là nhân loại huyết nô.

Không lâu sau cậu bắt đầu cảm thấy tức ngực khó thở, đầu óc choáng váng như muốn nắm lấy thứ gì đó.

Vận công đẩy ra nắp quan tài nặng nề, may là lúc trước cậu thông minh mua tâm pháp. Trần Thải Tinh từ trong quan tài đi ra ngoài, dọc theo đường cũ đi lên, dọc đường gió lạnh thổi từng cơn, thẻ bài trên cổ chân ‘leng keng leng keng’ vang lên ở hành lang yên tĩnh vô cùng rõ ràng, Trần Thải Tinh gỡ xuống cất vào túi tiếp tục bước đi thì không vang nữa.

Tránh né tất cả tai mắt.

Tòa lâu đài cổ này rất lớn, Trần Thải Tinh trốn ở một chỗ, rất nhanh màn đêm buông xuống, mơ hồ nghe được tiếng nhạc cùng tiếng nói chuyện truyền đến từ một phía khác.

Tên Thân vương Huyết tộc kia đang tổ chức tiệc.

Đêm tối mới là thời gian cuồng hoan của quỷ hút máu.

Trần Thải Tinh vốn dĩ muốn thăm dò bố cục của lâu đài cổ, nhưng đi một lúc lại ngoài ý muốn bị lạc đường.

Trần Thải Tinh:…

Vào lúc này rất nhớ hình nhân dẫn đường Nguyên Cửu Vạn.

Không sai, từ ngày Trần Thải Tinh tiến vào trò chơi, Nguyên Cửu Vạn chưa từng xuất hiện, nói còn có việc trong trò chơi. Trò chơi triệu hoán gấp, lúc sử dụng đạo cụ ràng buộc cũng không thấy tên Nguyên Cửu Vạn sáng lên, thế giới này không thể sử dụng, trạng thái như thế này cực kỳ giống như lúc sử dụng đạo cụ ràng buộc đồng đội khi ở màn chơi “Ai là quỷ núi tuyết?”.

Chắc là Nguyên Cửu Vạn bị triệu hồi tiến vào trò chơi làm NPC nhỉ?

Hay là phát hiện đây là một bug nên muốn quay về tu sửa?

Nghĩ không ra, Trần Thải Tinh lại không muốn nghĩ tới điều xấu liền dứt khoát không nghĩ nữa. Không ngờ rằng lúc này lạc đường lại nhớ tới.

Lúc này chắc cậu đang ở phía Tây Nam tầng hai, Trần Thải Tinh im lặng lấy điện thoại di động mở la bàn, dựa theo hướng tây, nơi bọn họ ở phía tây. Nhưng bố cục kiến trúc của tòa lâu đài cổ này làm cậu không thể đi đường thẳng được, ngược lại đi lòng vòng một hồi lại đi đến phòng dạ tiệc.

Trần Thải Tinh:…

Đèn treo thủy tinh lộng lẫy xinh đẹp, trang phục khách mời tầng một như quý tộc thời Trung cổ tiếng tăm, tuyến thời gian làm Trần Thải Tinh không hiểu ra sao. Cậu ngồi ở lan can tầng hai, xuyên qua khe hở nhìn về phía tầng một, khách mời rất nhiều rất náo nhiệt, đàn ông người nào cũng cao 1 mét 80 trở lên, tóc vàng mắt xanh hỗn huyết anh tuấn, nếu là hậu cung của cậu thì tốt rồi.

Trong đầu Trần Thải Tinh đột nhiên xuất hiện thêm một ít đoạn ngắn, cảnh tượng này từng xuất hiện, nhưng mà lúc đó vì bụng không lớn lên cậu ngồi xổm ở đây, cũng nghĩ tới câu hậu cung này.

Cậu không có thời gian nghĩ nhiều, bởi vì âm nhạc ngừng lại, tất cả mọi người đưa mắt nhìn về phía cửa chính tầng một, cũng chính là dưới chân Trần Thải Tinh.

“Thân vương đại nhân.”

“Đại nhân.”

Nam nhân khom lưng một tay hành lễ, nữ nhân mặc váy dài nhấc lên làn váy uốn gối.

Nơi Trần Thải Tinh ngồi không nhìn thấy dáng vẻ Thân vương ra sao, nhưng nhìn thái độ của mọi người, năng lực của vị Thân vương này hẳn là rất mạnh.

Huyết tộc dựa vào sức mạnh bản năng uy hiếp đối phương, Huyết tộc đời thứ nhất mạnh mẽ lợi hại nhất. Không biết vị Thân vương này là đời thứ mấy. Trần Thải Tinh đang suy nghĩ, dưới tầng có khách nhân cung kính nói: “Đại nhân, Huyết tộc được ngài dẫn dắt, đám nhân loại kia không còn dám mạo phạm ngài.”

“Đúng vậy, bọn chúng tạ lỗi với ngài, mỗi gia chủ đều dâng lên con cháu của chúng, nghe nói đám huyết nô kia đã được đưa đến?”

“Đúng vậy, các vị đại nhân.” Quản gia Spencer hơi khom lưng đáp lại.

Không biết thế giới này nhân loại và quỷ hút máu không cân bằng, hay là chỉ biết đến sự tồn tại lẫn nhau. Giống như nhân loại và quỷ quái ở chung cư ma quái, nhưng mà người ta hòa bình, còn lũ tư bản chủ nghĩa hủ bại này!!?

“Nhưng mà đại nhân phải cẩn thận, đám nhân loại kia rặt lũ giả dối, huyết nô được đưa tới vẫn lên xử lý cho xong.” Có vị nữ sĩ đề nghị.

Đại sảnh yên tĩnh, mọi người lui về phía sau hai bước, Trần Thải Tinh biết được chắc là vị Thân vương kia đi ra. Bám vào lan can thò đầu ra thăm dò, ở trên cao nhìn xuống thấy được đỉnh đầu Thân vương, tóc rất dày không có khả năng hói đầu.

Đối phương rất cao lớn, mặc áo sơ mi lụa, trang phục không giống khách nhân nơi này, hắn rất tùy ý, áo sơ mi thoáng mở rộng, Trần Thải Tinh đứng ở trên cao liếc mắt liền thấy xương quai xanh cùng cơ ngực như ẩn như hiện của Thân vương, hiếm thấy đáng quý không có lông ngực.

Trần Thải Tinh không thích tạng người cao to đen hôi của mấy tên ngoại quốc.

“Một trò đùa vui mà thôi.” Thân vương nói.

Âm thanh trầm thấp từ tính, nữ sĩ ở đây hai má ửng hồng hơi cúi đầu. Trên lan can Trần Thải Tinh cảm thấy âm thanh này có chút quen tai, lại nhớ đến họ Nguyên nào đó trên Tuyết Sơn, đang muốn nhìn rõ một chút thì nháy mắt xuất hiện cảm giác nguy hiểm, Trần Thải Tinh theo bản năng rụt đầu lại.

Một giây khi cậu rụt đầu về, Thân vương ngẩng đầu lên nhìn về phía lan can.

Spencer quản gia hiểu rõ, đứng dậy đi tầng hai xem xét.

Trần Thải Tinh dùng tâm pháp, nếu có người có thể nhìn thấy thì sẽ thấy một nam nhân lớn bụng thập phần nhanh nhẹn đang chạy trốn mà không có tiếng bước chân. Cách phòng yến hội càng lúc càng xa, hơi thở nguy hiểm rời xa, đánh bậy đánh bạ về tới sảnh phụ với các người chơi.

Nhóm hầu gái đều đang hầu hạ ở phòng dạ hội, toàn bộ sảnh phụ lâm vào yên tĩnh, nhưng có một chỗ có tiếng nói chuyện.

Trần Thải Tinh đi tới, gian phòng đèn sáng rỡ, tất cả người chơi đều đang ở đây.

Một hầu gái thần sắc trịnh trọng vội vàng nói: “… Mọi người là hi vọng của nhân loại, nhiệm vụ giết chết Thân vương Leicester nhờ cậy vào mọi người, chỉ có giết chết Leicester, mọi người mới có thể đi ra ngoài.”

Trần Thải Tinh hư hư thực thực nhớ đến họ Nguyên Leicester Thân vương nào đó.

Chỉ cần giết là được.

Hừ!
Bình Luận (0)
Comment