Ở Trong Game Thần Quái Sinh Bánh Bao

Chương 85

Editor: Tiêu

Bên trong gian phòng truyền đến tiếng kêu của Thân vương.

Giles đã canh giữ ngoài cửa từ lâu nghe thấy, liếc nhìn Spencer. Spencer nhận ra ánh mắt ấy, khuôn mặt luôn nghiêm túc và cứng nhắc chợt thoáng chút dao động, nhưng vẫn đi tới gõ cửa. 

“Đi vào.” Thanh âm của Thân vương đại nhân rất thấp, có gì đó không đúng.

Spencer đẩy cửa ra, bước vào. Thân vương ngồi ở trên giường đưa lưng về phía ông, vươn tay kéo màn giường xuống, nhìn liếc qua thì thấy nhân loại kia nằm trên giường.     

“Đại nhân?”

Thân vương quay đầu lại, con ngươi vốn màu xanh lục bắt đầu biến thành màu đỏ. Spencer nghĩ thầm không tốt, nhưng mà đã chậm. Ông bị ghim trên sàn nhà, không có cách nào nhúc nhích. Giles cùng Lewis đứng ở ngoài cửa chậm chạp không thấy động tĩnh gì nôn nóng vô cùng, không chờ được nữa, xông vào. Ma cà rồng cực kỳ mẫn cảm với mùi máu, nhưng trong phòng không có mùi máu tươi. 

Thân vương không bị thương?

‘Ầm!’

Cánh cửa phía sau đột nhiên đóng chặt, trong nháy mắt, Giles cùng Lewis đều hiểu rõ đây là cái bẫy mà Thân vương đặt ra.

Nhưng hai người cũng rất nhanh tỉnh táo lại, đặc biệt là Giles. Gã là Huyết tộc đời thứ nhất, Lewis và Spencer là đời thứ hai, với sức mạnh của cả ba gộp lại, gã không tin là không thể đánh thắng một tên Huyết tộc đời sơ khai. Không chỉ có Giles nghĩ như vậy, hai người còn lại cũng nghĩ y chang. Nếu như công tước Chel có ở đây, ông sẽ cười 3 người này ngây thơ, nực cười biết bao.

Ngươi cho rằng huyết tộc đời sau có thể đặt ngang hàng với huyết tộc đời sơ khai ư?

Sai rồi.

Huyết tộc đời sơ khai chỉ cỏ một vị, đó chính là Thân vương.

Hình phạt mà Thượng Đế ban xuống cũng có thể chính là một phần thưởng, không thể già, không thể chết, sức mạnh siêu việt. Chel cũng không biết Thân vương đã sống bao lâu, chỉ biết là ông vẫn luôn đi theo Thân vương, chứng kiến sức mạnh của Thân vương trong thời kì chiến loạn, cho dù bây giờ có hơn 1000 tên Huyết tộc cùng tiến công thì cũng không phải đối thủ của Thân vương.

Thân vương sống ẩn cư, tị thế quá lâu, kẻ sinh sau chưa từng thấy năng lực của Thân vương.

Đặc biệt là Giles, người mẹ nhân loại của gã là một người thiện lương, Thân vương động lòng từ bi, mới cứu vớt Giles lúc y sắp phải chết đói. Khi Giles còn là trẻ con đã hầu hạ bên người Thân vương, sau khi gã trưởng thành không bao lâu thì khẩn cầu Thân vương Sơ Ủng gã để gã trở thành Huyết tộc.

Thân vương đáp ứng yêu cầu của Giles.

Thực ra khi Sơ Ủng cũng không nhất thiết phải cắn vào cổ, chỉ cần nhân loại tự mình làm sạch máu trong cơ thể rồi Huyết tộc cho nhân loại uống máu là được.

Vì vậy, Giles trở thành Huyết tộc đời thứ nhất. Công tước Chel cũng là như vậy.

Trên đời này chỉ có một vị là Huyết tộc chân chính, Thân vương thật sự quá cô độc.

Giles thành đời thứ nhất, không bao lâu thì muốn lang bạt để tìm hiểu thế giới rộng lớn xung quanh vì thế liền Sơ Ủng Spencer, để Spencer chăm sóc Thân vương, thay thế chức trách của gã. Cho tới ngày hôm nay.

“Tại sao?” Thân vương ngồi trên giường, lạnh lùng hỏi.

Giles: “Chúng ta được Thượng Đế ban thưởng, nắm giữ sức mạnh tại sao lại phải để loài người thống trị thế giới này? Đại nhân, ngài vẫn luôn sống trong tòa lâu đài xa xôi này, cái gì cũng không biết, tộc nhân của chúng ta chỉ có thể sống trong bóng tối, kiếm được đồ ăn thì bị cảnh cáo, dựa vào cái gì phải sống một cuộc sống như thế? Ta có thể dẫn dắt toàn bộ huyết tộc tiến tới một tương lai huy hoàng, còn ngài chỉ có thể dẫn dắt Huyết tộc đi đến suy tàn.”

“Huyết tộc không phải là được ban thưởng mà là bị trừng phạt.” Thân vương sửa lại.

Giles điên cuồng nên vốn không nghe lọt tai, “Ngài không đi ra ngoài xem thế giới này nên chẳng biết hiện tại thế giới này có bộ dạng ra sao, đại nhân, chúng ta có sức mạnh mạnh mẽ như vậy tại sao lại phải lén lén lút lút sống ở nơi rừng sâu núi cao?”

“Ngươi không như vậy, ngươi đã sống cuộc sống mà ngươi muốn.” Thân vương bình thản nhắc nhở.

Giles: …

“Huyết tộc cũng không cần ngươi dẫn dắt tới tương lai huy hoàng, số mệnh của Huyết tộc chính là bình thản.” Thân vương nói xong, rốt cuộc không nhịn được nữa, ra tay.

Giles vừa chuẩn bị phát động năng lực thì chỉ kịp thấy Thân vương vung tay lên, cả người bay ra ngoài.

Thân vương vẫn ngồi trên giường, thậm chí ngay cả tư thế ngồi cũng chưa từng thay đổi, hắn liếc nhìn Lewis và Spencer đang nằm trên mặt đất, lạnh lùng hỏi: “Các ngươi muốn ra tay đồng thời sao?”

“Đại, đại nhân, xin ngài tha cho ta.” Lewis chưa từng thấy năng lực nào mạnh mẽ như vậy.

Giles vốn đã mạnh, nhưng không nghĩ tới Thân vương chỉ cần dùng một cánh tay cách không mà đã đánh khiến Giles không dậy nổi, như thế này còn muốn đấu đá cái gì nữa?

“Phạm lỗi, cần trừng phạt.”

Thân vương cao cao tại thượng, vô tình, lạnh lùng nhìn qua 3 người, nói:

“Quan tài đóng đinh bạc, ngủ say 300 năm.”

Lewis:!!!

“Đại nhân, tôi nguyện tiếp nhận trừng phạt.” Spencer quỳ trên mặt đất.

Hoặc là ngủ say 300 năm, hoặc là thân hồn đều diệt, từ đây biến mất trên thế giới.

Giles lựa chọn chống lại.



Nằm ở phía bên trong màn giường, sắc mặt Trần Thải Tinh trắng bệch, chau mày, nhắm hai mắt, rơi vào trạng thái ngủ say.

Đám khói đen trên bụng càng ngày càng nồng đậm, tựa như từng chút từng chút tràn ra từ bên trong bụng cậu, ngưng tụ thành nhiều hình dạng khác nhau áp lên bụng cậu, có một đóa hoa nhỏ, có một ngôi sao, có một đám mây màu đen, nhích tới nhích lui, tựa như có suy nghĩ, rất nhanh ngưng tụ thành đôi tay đôi chân bụ bẫm và thân thể mập mạp…

Theo việc khói đen dần dần ngưng tụ thành thân thể, những ký ức bị khóa lại ở sâu trong suy nghĩ của cậu cũng được mở khóa, tràn ra như suối chảy.

Cậu là Trần Thải Tinh, Thân vương Huyết tộc là thế giới thứ 4 cậu xuyên tới trong thế giới cấp thấp, ở đây cậu gặp Thân vương Leicester, vì hoàn thành nhiệm vụ, cậu đem lòng yêu Thân vương nhưng cuối cùng cậu lựa chọn hợp tác với Giles, giết chết Thân vương.

Cậu tự tay cắm dao găm bằng bạc vào ngực của Thân vương.

Thân vương xử tử 3 người Giles, mặc kệ lồng ngực đang chảy máu, hỏi cậu, ‘Em hi vọng ta chết ư?’

‘Đúng vậy’      

Có thể lấy đi tính mạng của ta chỉ có em.

Thân vương vì cậu mà tự mình kết thúc. Trần Thải Tinh rời khỏi thế giới trò chơi nhưng trong lòng trống rỗng, thế giới này là nơi đầu tiên cũng là lần đầu tiên cậu nói chuyện yêu đương với một người đàn ông khác, cho dù người mà cậu yêu thương chỉ là mã code, một tên NPC, vô tình đến mấy cũng có chút rung động.

Tận lực nhắc nhở bản thân Thân vương chỉ là một NPC, tất cả mọi thứ ở thế giới kia chỉ là một màn chơi.

Mà đã chỉ là một trò chơi thì không cần đau lòng.

Có thể ở nơi sâu xa trong ký ức, đoạn tình yêu này cùng hình ảnh người đàn ông kia ngã xuống trước mặt vẫn luôn được khắc sâu trong trí não của cậu.

Rồi ở thế giới tiếp theo, cậu gặp lại Thân vương.    

‘Honey, ta nói rồi, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau.’

Theo như Thân vương nói, hắn là một NPC, không có tên tuổi.

‘Cục cưng, em nói ta nên đặt tên là gì?’

‘Nguyên Cửu… nghe qua cũng không khí thế cho mấy, Nguyên Cửu Vạn đi, thoạt nhìn rất phù hợp với khuôn mặt cao quý của anh.’

Sau rất nhiều thế giới, cậu từ người chơi cấp thấp biến thành người chơi cấp cao, luôn có Nguyên Cửu Vạn cùng cậu.

Nguyên Cửu Vạn chỉ có thể xuất hiện ở thế giới trò chơi, Trần Thải Tinh bắt đầu mong đợi việc được vào màn chơi, trò chơi đoạt mạng đối với trước đây trở thành trò chơi yêu đương của riêng cậu… Rất nhanh bọn họ đã yêu nhau, trong trò chơi có những nguy hiểm và khó khăn, có vài lần thoát chết khỏi lưỡi hái của Tử Thần, Trần Thải Tinh bắt đầu phát hiện bạn trai NPC của cậu có gì đó không đúng, cũng không phải là ‘NPC bị bug’ đơn giản như cậu nghĩ.   

Mãi đến tận khi cậu tiếp cận thành Hư Vô, thân thể cậu xuất hiện khác biệt, cậu mang thai, Nguyên Cửu Vạn cũng không đơn giản chỉ là NPC.

Nguyên Cửu Vạn là Chủ Thần của trò chơi này.

Tiến vào thành Hư Vô, người chơi hàng đầu có thể lựa chọn ở lại hoặc đi ra ngoài.

Chủ Thần tự mình ban ân.

‘Ngươi lựa chọn…’

‘Đi ra ngoài.’ Trần Thải Tinh đối diện gương mặt kia của Nguyên Cửu Vạn, lạnh lùng lại quyết đoán.

‘Như ngươi mong muốn.’ Chủ Thần nói.

Trần Thải Tinh rời khỏi trò chơi. mất đi đoạn kí ức kia.

Lần thứ hai bị kéo vào trò chơi, bụng của cậu lớn dần.



Nếu bạn hỏi một câu: Trở thành ma cà rồng có cảm giác gì?

Trần Thải Tinh có thể trả lời một cách không gợn sóng, như được sinh ra thêm một lần, dòng màu biến hóa khiến cậu cảm nhận được khác biệt, thính lực tốt hơn, thị lực lại càng tốt, đứng ở cửa sổ cũng có thể nhìn thấy họa tiết trên quần áo của thợ làm vườn đang trồng hoa, … nhìn xa hơn một chút thì có thể thấy được động vật nhỏ ở trên núi.

Đó là chưa nói đến vẻ ngoài.

Đương nhiên tất cả những thứ này Trần Thải Tinh không có thời gian để cảm thán, cậu còn có chuyện cần giải quyết.

Chuyện này phải trở về 10 phút trước. Trần Thải Tinh tỉnh dậy trên giường, cả người cậu có cảm giác nhẹ nhàng, giống như đứa trẻ mới sinh vậy, trong đầu cậu lại xuất hiện rất nhiều ký ức, cực kỳ hỗn loạn, theo bản năng cậu nhớ tới việc đau bụng tối hôm qua, theo bản năng sờ xuống bụng.

Bằng phẳng rồi!

Nghiêm túc sờ soạng một lượt, thật sự bằng phẳng, không hề có một chút tròn trịa nào. Trần Thải Tinh chấn động đến mức ngồi bật dậy, bụng cậu thật sự không còn. Nhìn chung quanh một vòng, trong phòng không có ai, không nhìn thấy bên gối phía sau mình có một cục khói màu đen lộn mèo chui vào ổ chăn.

Nguyên Cửu Vạn đâu?

Rốt cuộc tối hôm qua xảy ra chuyện gì?

Trần Thải Tinh cũng không tin Nguyên Cửu Vạn bị Giles giết chết, dù sao đời trước cậu đâm hắn một đao, Nguyên Cửu Vạn cũng có thể giết chết đám người Giles. Không thể làm gì khác hơn là vội vã mặc quần áo cho tử tế, cậu muốn tìm con, bụng của cậu không còn!

Kết quả vừa mới xuống giường thì thấy Nguyên Cửu Vạn đẩy cửa đi vào.

“Honey, em tỉnh rồi.”

Trên mặt Nguyên Cửu Vạn là một nụ cười ấm áp.

“Tôi nhớ lại tất cả rồi.”

Nguyên Cửu Vạn: … Phải tiếp tục chịu đòn hả?

“Tinh, em nghe anh nói.”

“Tôi không nghe.”

Nguyên Cửu Vạn:??? Sao Tinh lại biến thành kiểu ‘Tôi không nghe, tôi không nghe’ vậy? 

“Bụng của tôi đâu?”

Mặc dù thời điểm lớn bụng Trần Thải Tinh rất bài xích và ghét bỏ cái bụng của mình, nhưng nói gì đi chăng nữa thì cậu cũng đã vác theo cái bụng đó đi qua nhiều thế giới như vậy, vẫn có cảm tình đặc biệt, đặc biệt là khi kí ức được giải, lúc trước cậu định làm một người cha đơn thân, ở trong trò chơi kiếm được nhiều tiền như vậy…

“Đúng, tiền của tôi đâu? Trong trò chơi tôi kiếm được nhiều tiền như vậy, vốn là định tìm một bệnh viện cao cấp để sinh con rồi sau đó vác con chạy trốn.” Trần Thải Tinh đột nhiên nhớ tới khoản tiền mình để dành.

Nguyên Cửu Vạn lộ ra nụ cười khao khát được sống, “Honey, số tiền đó anh đã giúp em đầu tư mua bất động sản rồi.”

???

” Trò chơi chó má này!!”

” Em phải tin anh, một phân tiền anh cũng không dám động, thật sự toàn bộ đều dùng để mua nhà, hiện tại giá trị đã tăng lên gấp đôi.” Nguyên Cửu Vạn vội vàng nói.

Trần Thải Tinh thấy khá hơn một chút, nhưng nhớ tới vấn đề ban đầu định hỏi, bèn kéo đề tài trở lại.

” Con tôi đâu?”

” Tinh, con của chúng ta còn nằm ở trên giường, rất đáng yêu” Nguyên Cửu Vạn vừa nói vừa đi về phía giường, đem màn che vén lên rồi kéo chăn ra.

Trần Thải Tinh ngơ ngác nhìn chiếc giường vẫn trống rỗng giống lúc trước: “Ở nơi nào?” Cậu cảm thấy bản thân mình hình như bị mù rồi thì phải?

Nguyên Cửu Vạn: “Đừng nhúc nhích.”

Ra trải giường cùng với chăn đều là màu tối, vốn không cảm thấy gì, nhưng rất nhanh Trần Thải Tinh đã nhận ra chỗ gối đầu có gì đó không đúng lắm, một làn khói đen như vừa mới tỉnh lại, mông lung cảm nhận được khí tức rồi vui vẻ di chuyển như con rắn nhỏ tiến đến gần đụng vào ngón tay Trần Thải Tinh, nhanh chóng trèo lên trên, kề sát vào ngực của cậu.

“…” Trần Thải Tinh im lặng: ” Con trai của tôi là một đoàn sương mù đen thùi? Còn rất đáng yêu?”

Thời điểm nói đến đáng yêu, sương đen trong ngực cậu hoá thành một quả cầu lông mềm mượt nho nhỏ, cuộn tròn động đậy như đang vui vẻ làm nũng.

Không cần cố gắng, Trần Thải Tinh vẫn có thể cảm nhận được quả cầu đen nhỏ đang vui sướng hay đau buồn.

Má nó!

Con trai cậu là một đám sương mù.

“Xem như rất đáng yêu.” Trần Thải Tinh sờ sờ quả cầu nhỏ mỉm cười, có điều khi nhìn đến Nguyên Cửu Vạn mặt lại xụ xuống, ” Là bé trai hay bé gái?”

Nguyên Cửu Vạn: “Chờ đến lúc nó biến thành hình người sẽ biết.”

Trần Thải Tinh không tính tiếp tục cái trò kẻ hỏi người trả lời nữa, ánh mắt toát ra cảm xúc lạnh lẽo, lời ít ý nhiều nói: “Nói hết ra, lần này nếu còn có ý định giấu diếm gì tôi nữa thì em trai anh sẽ không còn đâu, tôi nói được làm được.”

Nguyên Cửu Vạn: ….

“Con của chúng ta đã định trước là chỉ có thể phát triển trong trò chơi hư vô này, thế giới hiện thực không có cách nào nuôi dưỡng nó, cho nên bảo bối em nhất định phải tiến vào trò chơi, nếu không em sẽ chết.”

Lần đầu Trần Thải Tinh trở thành người chơi lại lựa chọn thoát ra ngoài, toàn bộ ký ức về trò chơi và ba lô trò chơi đều quên mất. Cậu trở lại làm một nhân loại bình thường.

Nhưng lần thứ hai tiến vào, Nguyên Cửu Vạn trải qua nhiều thế giới tìm được cậu, lần nữa bảo vệ, nhưng là bảo vệ hai người.

“Cả hai đều là tánh mạng của anh.” Nguyên Cửu Vạn nói.

Trần Thải Tinh: “Tôi bây giờ đang không vui, chúng ta tuy rằng yêu nhau, nhưng đó là quá khứ, bây giờ đang thuộc về trạng thái chia tay, con là của tôi, còn anh là anh, đúng không?”

Nguyên Cửu Vạn bất lực ôm trán thở dài, cảm thấy bản thân thật đáng thương.

“Tinh, chúng ta kết hôn rồi.”

“Lừa hôn không được chấp nhận.” Trần Thải Tinh mang bộ dáng vô tình, nói: “Cái gì ra cái đó, đừng ỷ vào việc tôi thích anh thì tôi sẽ bỏ qua.”

Nguyên Cửu Vạn: “Bảo bối, em muốn thế nào mới có thể bỏ qua cho anh.”

“Nói sau đi.”

Đầu óc Trần Thải Tinh đang rất loạn, cần phải suy nghĩ thêm, cậu thừa nhận bản thân rất thích Nguyên Cửu Vạn, nhưng sẽ không bởi vì sinh con mà dễ dàng bỏ qua chuyện cũ trước kia.

Ha ha! Đương nhiên ban đầu là do cậu thấy sắc nổi lòng tham, tại thời điểm kia cũng rất sảng khoái, nhưng mà Trần Thải Tinh chưa bao giờ nghĩ tới, cậu đường đường là một người đàn ông, mặc dù là gay, cả đời không có ý định kết hôn, cũng không nghĩ tới khoa học chứng minh được đàn ông có thể sinh con, kết quả thì sao, cậu lại trở thành một dựng phu hàng thật giá thật!

Vẫn là bản thân tự mình mang thai!!!

Loại kích động dữ dội này, là đàn ông đều không thể bình tĩnh nổi.

Không đánh chết đã là tiện nghi cho tên khốn nạn Nguyên Cửu Vạn.

Nhưng đương nhiên, Nguyên Cửu Vạn có khả năng là đánh không chết. Trần Thải Tinh càng nghĩ càng giận, nói: ” Anh một tên đàn ông có thể làm cho đàn ông mang thai, việc này cũng coi như việc quan trọng, trước khi cưới phải nói cho bạn đời biết, nếu không chính là cặn bã có biết không?”

Quả cầu đen trong ngực Trần Thải Tinh chui đầu ra, lanh lảnh cất tiếng: “Tra!”

Nguyên Cửu Vạn: chuyện này không liên quan đến mi!

Trần Thải Tinh nở nụ cười, xoa xoa hắc cầu, nói: “Con ngoan.”

“Hí hí hí hí.” Quả cầu nhỏ vui vẻ cọ cọ lăn lộn làm nũng trong ngực Trần Thải Tinh.

Quả cầu nhỏ vốn lạnh lẽo, mà Trần Thải Tinh bây giờ đã biến thành quỷ hút máu nên cực kì yêu thích cảm giác này. Nguyên Cửu Vạn bên cạnh thê lương nói: “Nó rất yêu thích em.”

” Tôi biết, đây là con trai tôi.” Trần Thải Tinh trừng mắt nói.

“Anh cũng rất yêu thích em.” Nguyên Cửu Vạn ánh mắt dịu dàng, lặng lẽ sắc dụ: “So với nó càng yêu thích em hơn.”

Trần Thải Tinh vô tình: “Biết rồi, cho anh lui.”

Nguyên Cửu Vạn: ….

Đụng trúng họng súng khiến đề tài náo loạn lặng lẽ kết thúc, hai người bắt đầu bàn tới chính sự.

Bị Thân vương Sơ ủng, trò chơi sắp kết thúc rồi.

“Đêm qua trong lúc tôi mê mang đã xảy ra chuyện gì?”

Nguyên Cửu Vạn kể lại chuyện tối hôm qua, Giles chết rồi, hoá thành tro bụi, Lewis và Spencer bị đóng đinh bạc vào quan tài, phong bế tại nơi bí mật nhất của lâu đài, thời kỳ thụ án kéo dài ba trăm năm, còn đồng phạm của Giles đều bị công tước Chel xử phạt, hoặc là bị roi quật dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, hoặc là bị đóng đinh quan tài, nhưng mà thời gian không quá dài.

“Không nghĩ tới anh lại có đứa con trai bất hiếu như Giles.” Trần Thải Tinh đâm chọt.

Nguyên Cửu Vạn phủ nhận: “Cũng chỉ là một huyết tộc do máu Thân vương biến thành. Nhưng mà bảo bối, nếu dựa theo như em nói vậy, em chính là Sơ ủng duy nhất của anh.”

“Theo như anh có phải muốn tôi gọi anh là cha hay không?” Trần Thải Tinh nhíu mày.

Quả cầu nhỏ trong ngực cậu nghe thấy bènn thò ra trừng mắt!

Nguyên Cửu Vạn: …

“Không có, anh không có vô sỉ như vậy, bảo bối em phải tin anh.”

Tin cái đầu nhà anh, cậu ở trên giường mà kêu như vậy, bảo đảm so với bất kì ai khác thì hắn là kẻ hăng hái hơn cả!

” Đúng rồi, người chơi biến thành huyết tộc, sau đó có bị ảnh hưởng gì không?”

“Người chơi bị Thân vương Sơ ủng sau khi kết thúc nhiệm vụ chỉ có thể nhận được phần thưởng trò chơi.”

Trần Thải Tinh nghe ra thâm ý trong lời nói của Nguyên Cửu Vạn, nhớ lại Lâm Dao đã biến thành huyết tộc, “Không bị Thân vương Sơ ủng, lựa chọn trở thành người chơi quỷ hút máu… “

“Hoàn toàn ở lại thế giới này, vĩnh viễn.” Nguyên Cửu Vạn lúc nói ra lời này, sắc mặt lạnh nhạt không biểu cảm.

Trò chơi dành cho mỗi người một cơ hội sống mới, mỗi thế giới đều mang đến đủ kiểu sợ hãi, bóng tối, máu tanh, mỗi giây mỗi phút đều ẩn chứa nguy hiểm, nhưng đi kèm nó là đủ kiểu mê hoặc, tiền tài, quyền thế, mỹ nhân.

Trần Thải Tinh lúc trước chính vì thế mới sa vào trên người trai đẹp.

Hiện tại Lâm Dao bị sinh mệnh dài vô tận của huyết tộc mê hoặc, chủ động bỏ đi thân phận người chơi, cầu xin danh phận huyết tộc. Chỉ là không biết sau năm tháng vô tận, vĩnh viễn không già đi, ở tại thế giới xa lạ này liệu có hối hận không?

Ngoại trừ bản thân Lâm Dao, không ai biết được.

Lễ cưới kết thúc, cả toà lâu đài như một chiến trường đẫm máu, những người chơi huyết nô đều nhốt mình trong phòng, nghe phía ngoài truyền đến tiếng kêu thảm thiết, đưa mắt nhìn nhau.

“Thân vương có Sơ Ủng anh Trần không?”

“Không biết, trò chơi đã kết thúc rồi ư?”

Bọn họ ai cũng không thể đưa ra được câu trả lời, mà thời gian trừng phạt bên trong lâu đài đã kết thúc.

Thân vương cho mời tất cả các người chơi huyết nô đến đại sảnh.

“Các ngươi là bạn của Vương phi, để tỏ lòng tôn kính đối với cậu ấy, ta quyết định tha cho các ngươi rời đi.”

“Vì sự chung sống hòa bình giữa nhân loại và huyết tộc, mong rằng nhân loại các ngươi sẽ không động vào quy tắc của ta ….”

“Chel, đưa bọn họ ra ngoài đi.”

Tất cả mọi người sửng sốt một chút, không nghĩ rằng tin vui tới nhanh như vậy, những người chơi đã kẹt một năm tại thế giới này bật khóc, hoảng hốt nói: “Thật có thể đi? Thật có thể về nhà sao?”

“Thật sự! Thật sự! Thân vương đã nói như thế, tôi rất nhớ cha mẹ của tôi.”

“Được về nhà rồi, cuối cùng cũng không còn kẹt lại nơi quỷ quái này nữa.”

Địa phương quỷ quái? công tước Chel mặt không biểu tình nhìn chằm chằm người chơi đang khoan khoái cảm khái kia. Người chơi nọ bị doạ sợ đến hai hàng nước mắt ngừng chảy, lắp bắp nói: “Xin lỗi, tôi, tôi nói lung tung, tôi chỉ đang vui thôi.”

Những người chơi khác lần này thông minh không nói gì, chỉ che miệng vui mừng đến phát khóc. Cô gái tóc ngắn lôi kéo hai người bạn, khóc cười nói: “Quá tốt rồi Dao Dao, cuối cùng chúng ta cũng được về.”

“Có thể trở về rồi sao?” Đáy mắt Lâm Dao chợt loé dao động.

“Đúng vậy, có thể nhìn thấy ba mẹ rồi, còn có em gái tớ, tớ rất nhớ bọn họ.”

Lâm Dao lẩm bẩm đúng là đã lâu không gặp mẹ, rốt cuộc cũng có thể gặp lại rồi…

Công tước quan sát tất cả mọi việc, bất động thanh sắc lên tiếng: “Chỉ có huyết nô loài người mới có thể đi ra ngoài, còn huyết tộc đương nhiên phải ở lại toà lâu đài này, vị tiểu thư kia sau đó có thể đi nơi nào cũng được.”

“Cái, cái đó có ý gì?” Cô gái tóc ngắn ngây ngẩn hỏi: “Dao Dao không thể đi sao?”

“Đương nhiên có thể đi, nàng có thể đi bất kì nơi nào của thế giới này.”

Cô gái tóc ngắn thận trọng nghe ra, bất kì địa phương nào của thế giới này, chỉ thế        giới này….

Lâm Dao không rời đi được.

“Không không không, tôi.” Lâm Dao giật mình, đột nhiên nàng phát hiện ba lô trò chơi đã biến mất. “Ba lô của tôi không thấy, cả đạo cụ, kim tệ cũng bị mất.”

Hết thảy người chơi đều ngẩn ra, rất nhanh đã biết trên người Lâm Dao xảy ra chuyện gì.

“Các vị, ô tô ngoài cửa đang chờ, hay các vị muốn ở lại thêm ít ngày?” Công tước hỏi.

Mọi người sợ hãi nhanh chóng đi ra cửa, nhưng có vài người nán lại hỏi công tước: ” anh Trần đâu rồi?”

“Đúng rồi, Trần Thải Tinh đâu rồi?”

Dò hỏi đều là người quen biết, trong đó có cả Đỗ Quốc Hưng và Đỗ Lượng.

“Vương phi của ta đương nhiên phải ở lại đây.” Thân vương thản nhiên đáp.

Nhưng đáng tiếc Vương phi của hắn không hề nể mặt mũi, một giây sau nói: “Yên tâm, tôi sẽ đi ra ngoài. Các người cứ đi đi.”

“Cảm ơn anh Trần, bảo trọng.”

Mọi người dồn dập nói, lần này không còn lo lắng nhanh chóng đi ra khỏi lâu đài.

Rất nhanh đại sảnh chỉ còn lại vài vị huyết tộc, Lâm Dao lắc đầu, bị đả kích bèn chất vấn: “Tại sao hắn có thể đi ra ngoài, tại sao?”

Thân vương liếc nhìn Chel: “Từ hôm nay lâu đài sẽ bị niêm phong, ngươi giải phóng toàn bộ người hầu nhân loại đi.”

“Thưa vâng.” Công tước Chel đáp rồi lui xuống làm việc.

Trần Thải Tinh nhìn Lâm Dao gần đó đã hơi điên cuồng nói: “Bởi vì ta hoàn thành nhiệm vụ. Lâm Dao, nếu đã lựa chọn thì cố gắng sống sót đi.”

Cậu không muốn châm chọc hay nói lời ngon ngọt, chỉ muốn khuyên Lâm Dao, mong cô nghe được ý chính cậu muốn truyền đạt. Đã bỏ đi thân phận trước đây, ở lại thế giới này dùng thân phận Huyết Tộc mà bắt đầu một cuộc sống mới thì nên vui vẻ mà sống. Nếu không thì chỉ có thể trải qua những ngày tháng nặng nề, tối tắm không còn chút hi vọng nào. Nhưng hiển nhiên lúc này không có lời nào có thể lọt vào tai Lâm Dao, chỉ có sự ghen ghét vô hạn đang chiếm lấy cô.

“Thôi.” Trần Thải Tinh ngăn cản Nguyên Cửu Vạn rồi nói: “Tôi vẫn nên đi thôi.”

Nguyên Cửu Vạn che chở Trần Thải Tinh, phất tay nhẹ nhàng làm cho công kích của Lâm Dao trở nên bất động, rồi nói: “Anh sẽ đi tìm em, nhưng mà Tinh, anh có chuyện quên nói với em.”

Trần Thải Tinh cảm nhận được điều không lành, vẻ mặt mang theo khí thế hung tợn.

Nguyên Cửu Vạn: ….

Tuy rằng sợ, nhưng vẫn phải nói.

“Tiểu Hắc không ra được…”

Trên tóc của Trần Thải Tinh đột nhiên xuất hiện quả cầu nhỏ trừng lớn hai mắt, liên tục phát ra tiếng kêu cặn bã cặn bã.

Khí thế hung tợn càng ngày càng dữ dội.

“Bảo bối em nghe anh giải thích, Tiểu Hắc đang trong giai đoạn sơ sinh, ở lại thế giới trò chơi mới có thể nhanh chóng khoẻ mạnh lớn lên, chỉ khi có được hình dáng nhân loại mới có thể đi ra ngoài.”

Trần Thải Tinh sờ sờ lên đầu cầu nhỏ, lành lạnh, tiểu Hắc có thể cảm nhận được tâm tình của cậu. Nó biến thành làn sương đen, vòng quanh tay cậu, sau đó còn cà cà lòng bàn tay, phát ra âm thanh thu thu thu thu.

Hai người họ đều là nhân loại, vì sao sinh ra đứa con chỉ có thể kêu líu lo như này?

“Anh rốt cuộc là thứ gì?”

Nguyên Cửu Vạn nghe hiểu, vội vã giải thích: “Anh không phải là đồ vật! Anh là…” Hắn thấy được Tinh đang nở nụ cười.

“Chăm sóc tiểu Hắc chtốt o, tôi ở thế giới hiện thực không sao, nếu nó xảy ra vấn đề, hai ta sẽ xong, hiểu không?”

“Hiểu, con cái là cầu nối của cha mẹ.” Nguyên Cửu Vạn biểu thị hiểu rõ tình cảm gia đình nhân loại.

Trần Thải Tinh nhìn cục sương mù đang lăn lộn trong lòng bàn tay, thôi thì đành vậy, dù sao cũng là do cậu sinh ra.
Bình Luận (0)
Comment