Editor: Nghi Nghi
Quách Dục yên lặng ngồi thẳng người, hắn sợ bị chị Nguyên đập.
Hời, cái trò chơi chó má này, không cho hắn nạp tiền không nói, bây giờ còn ép Tinh phải buôn bán. Xe chạy đường vòng quanh thành thị, có thể thấy được tài xế có bản đồ, chuyên chọn đường nhỏ, đồng ruộng hoang phế, thôn trang nhỏ rải rác để đi, mặt trời càng lúc càng lên cao, nhiệt độ không khí cũng bắt đầu oi bức.
Mười sáu người chen chúc trong thùng sau xe tải, còn bị tấm bạt che lại, có người nói: “Nóng quá đi, đóng kín mít như vậy làm gì chứ!”
“Đúng đó, quá nóng, mở hé ra chút hít thở không khí đi.”
Ba người Trần Thải Tinh ngồi ở đuôi xe, Quách mập mạp cũng cảm thấy nóng, hắn đưa tay mở hé ra một chút, gió thổi qua xốc bạt lên hơn phân nửa, hai ‘người’ như cái xác không hồn, khuôn mặt bị gặm thành máu thịt be bét ở dưới đường đang đuổi theo phía sau xe của bọn họ.
“Đậu mè, cái gì đấy?” Quách Dục bị doạ nhảy dựng.
Trần Thải Tinh quét mắt nhìn ra ngoài, nói: “Zombie.”
“Đóng lại đi, tởm gần chết.”
“Zombie trên phim với bên ngoài đúng là không giống nhau, chúng nó thật sự không có cảm giác, không có tư duy sao?”
“Ai biết được.”
Trình Lập Phong khép tấm bạt lại, nhỏ giọng nói câu sắp sửa vào thành phố rồi.
Zombie sẽ nhiều hơn.
Quách Dục cũng không dám khoe khoang, lần này nếu thật sự bị bắt thì chỉ có thể biến thành zombie, ở lại cái thế giới này chờ chết. Lúc nghe chuyện của Lâm Dao, hắn cũng từng nghĩ nếu không thể sống sót ra ngoài, thì ở lại trong thế giới trò chơi làm một con ma cà rồng cũng không đến nỗi nào, nhưng đến phiên hắn thì lại thành zombie.
Đúng là giống cảnh mà không giống số, khinh hắn béo chứ gì?
Quách mập lấy đồ phòng hộ của trò chơi trong ba lô, sột soạt mặc vào, hắn tiếc mạng.
“Lão Trình, Tinh, mau mặc vào đi, đừng coi thường thứ này, không có vắc xin phòng bệnh, nếu bị bắt được là tèo luôn đấy.”
Có Quách Dục xung phong, mấy người trong xe vốn đang cân nhắc đánh giá thực lực của người chơi khác cũng bắt đầu lần lượt mặc đồ phòng hộ vào. Người chơi lúc mới vào chưa kịp thích ứng với tiết tấu của thế giới này, rất dễ bị cào rồi phơi nhiễm, Trần Thải Tinh cũng không chần chờ, mặc đồ phòng hộ vào.
Chất liệu của nó không biết là làm từ cái gì, xúc cảm mềm mại như nhựa dẻo, rất mỏng, cả bộ liền người chỉ chừa lại cổ tay cổ chân, nhẹ nhàng, không ảnh hưởng đến hoạt động.
Một bộ đồ phòng hộ 200 kim tệ.
Toàn bộ thùng xe trừ hai người đàn ông, những người khác đều mặc vào, không biết đối phương có nhưng không mặc, hay là đã dùng tiền để mua thuốc dị năng rồi.
Không bao lâu, Trần Thải Tinh biết là cái thứ hai.
Xe chạy vào nội thành, đầu xe truyền đến tiếng đập ‘rầm rầm’, zombie càng lúc càng nhiều, bị xe đâm bay, hoặc là bị chèn dưới gầm xe. Loại tiếng động này làm người chơi canh giữ trong thùng xe, không nhìn thấy gì, chỉ có thể tự tưởng tượng ra, lộ vẻ mặt thấp thỏm, nhất là khi xe nghiền lên zombie từng nghiêng qua một bên, có hai người còn hô ra tiếng.
“Ngậm miệng, yên lặng.” Người đè thấp giọng quát là một trong hai người đàn ông không mua đồ phòng hộ kia.
Zombie sẽ bị thu hút bởi tiếng ồn.
Người kêu ra tiếng chợt nhớ tới, gật đầu cố gắng bình tĩnh lại.
Quách Dục mặc đồ phòng hộ xong thì gan cũng to hơn, “Xem thử bên ngoài đi, nếu không tôi sẽ bị tưởng tượng của mình doạ chết mất.”
Trình Lập Phong ngồi trước xốc mành, phía sau xe có một đám zombie đang vội vã chạy theo, phần lớn đều đang mặc áo ngủ, tứ chi có vết thương hoặc trên cổ, trên mặt toàn máu thịt be bét, thời tiết nóng bức, miệng vết thương hư thối xuất hiện giòi, bọ, những ‘người’ đó đã thành zombie.
“Lúc virus phát tác hẳn là ban đêm.” Trần Thải Tinh nói.
Trình Lập Phong gật đầu, lấy đồ dùng trong ba lô ra, là một thanh gậy sắt, tốc độ xe rất chậm, bởi vì trên đường có rất nhiều xe hỏng, tài xế phải tránh mới đi được cho nên phải đi chậm lại, zombie phía sau nhanh chóng đuổi đến, duỗi móng tay bắt được thùng xe, Trình Lập Phong lưu loát cầm gậy gõ xuống.
Zombie không có cảm giác đau, nhưng đầu đã lõm một khối rơi xuống đất, bị những con khác bao phủ.
Một cú gõ này không hề giống sức lực của người bình thường chút nào.
“Tiềm lực của cậu là sức mạnh à?”
Người chơi nam không mặc đồ phòng hộ hỏi.
Trình Lập Phong không trả lời, đối phương nhìn thanh gậy sắt, cuối cùng nhìn sang hai người bên cạnh hắn, một cô gái nũng nịu cao gầy, một tên mập mạp, đội ngũ ba người này có lẽ đều dựa vào hắn, rất đáng để mượn sức, nhưng lại dẫn theo hai tên phế vật, không có lời. Vì thế đành dẹp ý định mượn sức.
Zombie càng ngày càng nhiều, Quách Dục cũng tới hỗ trợ, nhưng mà thiếu chút nữa đã bị zombie kéo xuống.
Trần Thải Tinh nắm cổ áo Quách Dục kéo về, Quách Dục sợ hoảng hồn, nói: “Tôi cũng uống thuốc dị năng, sao còn chưa có gì thế?”
“Nghèo túng mua không nổi, không thể trả lời.” Trần Thải Tinh nói xong lấy một bộ cung tiễn trong ba lô, ném bao đựng tên cho lão Quách, “Cầm.”
Quách Dục ôm bao đựng tên, Trần Thải Tinh rút một mũi tên, kéo cung, cài tên, bắn …
Trật lất.
Không biết là ai cười ra tiếng, sau lưng có người nói: “Chị gái không uống thuốc dị năng, mua vũ khí cũng lãng phí, không thì cho em đi, em bảo vệ chị nha?”
‘Viu!’
Mũi tên thứ hai bay ra, con zombie cách bảy, tám mét đang chạy đuổi theo xe lập tức nổ đầu ngã xuống.
Quách Dục cầm bao đựng tên nịnh nọt bày vẻ khiếp sợ: “Đậu, ngầu đó Tinh, tiếp tiếp tiếp.”
“Em giai, có muốn chị dạy cậu bắn thế nào không?” Trần Thải Tinh không quay đầu, lạnh giọng hỏi.
Em giai sau lưng: …
Quách Dục cười rung người, chị Nguyên làm gì đó? Sao tự nhiên bẻ lái gắt thế! Cười muốn chết.
“Chị, bớt giận bớt giận, người lớn không so đo, em nó còn nhỏ.”
Từ em giai biến thành em nhỏ.
Quách Dục cũng độc miệng lắm.
Loại không khí này cũng không tiếp tục được bao lâu, bởi vì đã đến bệnh viện, xe tải vọt vào cửa lớn, Điền Khiếu ném thứ gì đó từ cửa sổ, xe vòng ra phía sau. Bọn họ đi không được bao xa thì thứ trên mặt đất phát ra tiếng nhạc bén nhọn. Điền Khiếu kéo cửa sổ kính trong xe, nói với người ngồi phía bên kia: “Thời gian không còn nhiều lắm, giáo sư Dương đang ở phòng giải phẫu cuối lầu ba, nghe bên đó nói là cũng có zombie, nhanh lên, các cậu có mười phút, tôi ở trên xe chờ các cậu.”
Xe còn chưa dừng hẳn, Trình Lập Phong đã nhảy xuống trước, Trần Thải Tinh theo sát phía sau, thu bộ cung tên vào ba lô trò chơi, lấy ra một con dao găm.
Một đội ba người đi tới, vào trong từ cửa sau. Tiếng động ở cửa trước quá lớn, phần lớn zombie đã bị kéo qua đó, còn lại mấy con lác đác đều bị xử đẹp, những người chơi đi phía sau cả một đường đều hưởng ké, nhất là em giai lúc nãy, đi phía sau nhìn cô gái đang dùng chuỷ thủ chọt đầu zombie không nương tay trước mặt, vẻ mặt rối rắm.
Hắn không thể làm một cách sạch sẽ lưu loát như thế.
Đi thẳng lên đến lầu ba, thuận lợi gõ cửa phòng giải phẩu, giáo sư Dương và trợ lý của hắn đều ở trong, hai người đầy vẻ tiều tuỵ, nhưng còn sống là tốt rồi. Nhìn thấy đoàn người cứu viện, giáo sư Dương nói: “Chưa thể đi được, nếu có thể phải lên văn phòng lầu bốn một chuyến, máy tính của tôi để ở đó, bên trong có tư liệu nghiên cứu virus cả đời của tôi, rất có ích cho việc chế tạo thuốc giải.”
“Đi” Trần Thải Tinh quyết đoán nói.
Có người chơi nhìn đồng hồ, nói: “Không kịp đâu giáo sư, chỉ cần anh còn sống thì tư liệu nghiên cứu sớm muộn gì cũng sẽ có lại được.”
“Quá nhiều thứ, rất nhiều tư liệu không còn nguồn tìm nữa, nghiên cứu lại lần nữa sẽ rất tốn thời gian.” Giáo sư Dương nôn nóng nói.
Trần Thải Tinh nói: “Các người hộ tống giáo sư Dương xuống lầu, tôi đi tìm, là phòng nào ở lầu bốn, máy của anh là hiệu gì?”
“Căn phòng thứ hai phía bên trái của lầu bốn, máy tính màu bạc, hiệu XX, đặt trong một ba lô màu xanh lam, trên ba lô có tên viện nghiên cứu XXX.” Giáo sư Dương nhanh chóng nói.
Quách Dục không yên tâm, Trình Lập Phong nói: “Cùng đi.” Quách Dục điên cuồng gật đầu.
Trần Thải Tinh vốn định nói cậu có công pháp cho nên không thành vấn đề, nhưng vừa nhìn sang hai người, nghĩ đến việc bọn họ là đồng đội, vì thế gật đầu: “Đi.”
Một nhóm người bảo vệ giáo sư Dương đi xuống lầu, ba người đi lên lầu lấy ba lô chứa máy tính, Trần Thải Tinh nhìn hai người không mặc đồ phòng hộ, cầm vũ khí đi phía trước, giống như một thanh kiếm mở đường.
Trình Lập Phong cầm gậy sắt mở đường, Quách Dục tức muốn chết, dị năng của hắn cuối cùng là cái gì??? Ba người mở cửa vào phòng, bên cạnh đột nhiên có một con zombie nhào tới, Quách Dục hoảng hồn đưa tay đỡ, kết quả phóng ra một dòng nước nhỏ xíu.
Cuối cùng vẫn là Trình Lập Phong gõ một cái.
Quách Dục muốn suy sụp: “… Tôi biết dị năng mình là gì rồi, làm hậu cần, rửa tay, rửa mặt cho mọi người.”
Trần Thải Tinh nhịn không được bật cười, tìm được ba lô đựng máy tính của giáo sư Dương, mở ba lô lấy được cái máy tính màu bạc, còn có văn kiện, sau khi xác nhận không có gì nhầm lẫn mới bỏ vào lại, cậu còn để ý thấy bên trong có một bức ảnh, chỉ lộ nửa cái đầu, chưa kịp nhìn đã nghe một tiếng thét từ dưới lầu truyền tới.
“Tinh, có chuyện rồi.”
“Đi.”
Ba người đi xuống dưới, đến được lầu một thì cả đám zombie nhào tới, hai người chơi bị rơi vào trong đàn zombie, Trình Lập Phong tiến lên gõ mấy cây gậy, Trần Thải Tinh hỗ trợ phòng thủ, thất tha thất thểu đi ra ngoài, xe đã khởi động, người trên xe hô lớn: “Mau! Lên đây!”
Vất vả lắm mới lên được xe, trên đồ phòng hộ của hai người chơi kia toàn là máu, những người khác ngồi cách bọn họ rất xa, mà chính giữa là giáo sư Dương và trợ lý của hắn, hai người nhìn hơi hoảng loạn nhưng lại không bị thương gì.
“Sao lại thế này?” Quách Dục hỏi.
“Mới vừa xuống lầu đã có một con zombie nhào ra, có người đẩy tôi ra làm bia chắn.” Người chơi nữ mặc đồ phòng hộ nói, ánh mắt lạnh lùng đảo qua tất cả mọi người.
Có vẻ là không nhìn thấy ai đẩy ra, nếu không thì đã sớm báo thù rồi.
“Rửa máu trước đã, có đồ phòng hộ mà.” Đồng đội của cô ta đưa một cái khăn lông tới.
Nhưng ai cũng biết là hiệu quả của đồ phòng hộ chỉ có 60%. Trên người cô gái kia không có miệng vết thương rõ ràng, nhưng cởi đồ phòng hộ ra thì trên quần áo có mấy chỗ dính máu tươi, sắc mặt người chơi nữ kia lập tức biến đổi, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, nhìn ai cũng mang vẻ đề phòng, bao gồm cả đồng đội của cô.
Những người chơi khác cũng đề phòng hai người.
Trần Thải Tinh đưa ba lô cho giáo sư Dương, còn đưa nước và đồ ăn, trợ lý đã hai, ba ngày rồi không ăn cơm, vừa nói tiếng cám ơn xong lập tức vùi đầu gặm đồ ăn.
“Vừa rồi tôi có mở ba lô xem thử, thấy trong đó có một bức ảnh, xin lỗi, không phải tôi cố ý muốn nhìn đồ riêng tư của anh.” Trần Thải Tinh cười nói.
Giáo sư Dương uống chút nước, nói chuyện rất văn nhã, “Không sao, cô chỉ muốn xác nhận lại thôi, tôi còn muốn cảm ơn cô vì đã lấy giúp tôi cái máy tính quan trọng này.” Hắn lấy bức ảnh kia từ trong ba lô, “Cô nói cái này à? Đó là con trai của tôi.”
Quách Dục ghé đầu nhìn qua, sau đó hít vào một hơi, “Giống hệt luôn.”
“Cậu nói Tiểu Tùng à?” Giáo sư Dương khó hiểu hỏi.
Trần Thải Tinh nhìn ảnh chụp, cái gì giống à? Là Nguyên Cửu Vạn tuổi thiếu niên! Cậu nhìn vị giáo sư trước mặt, lấy kinh nghiệm của người chơi đứng đầu, đã từng, giáo sư Dương sợ là đã bị phơi nhiễm virus rồi, không khỏi nói: “Ừm, rất giống một người bạn của tôi.”
“Vậy cũng thật kì lạ.” Giáo sư Dương trân trọng vuốt ảnh chụp, cười nói: “Vợ trước của tôi qua đời sớm, sau đó tôi ra nước ngoài giao lưu thì quen mẹ của Tiểu Tùng, cô ấy là một cô gái tốt, chúng tôi cưới nhau rồi có Tiểu Tùng, nhưng sau đó tôi quá bận rộn, không thể chăm sóc được bọn họ, sau khi ly hôn thì Tiểu Tùng sống với mẹ nó ở Anh, mẹ nó muốn tái hôn, lúc virus bùng nổ cũng là lúc Tiểu Tùng lên máy bay đến tìm tôi, không biết trợ lý của tôi có gặp được nó không …”
Trần Thải Tinh liếc nhìn bức ảnh, thiếu niên Nguyên Cửu Vạn bên trong vẫn là thiết lập con lai như cũ, dáng người cao ngất, đường nét sắc bén, mang theo hơi thở thiếu niên với thanh xuân và sức sống tràn trề.
Nhưng mà Trần Thải Tinh lại cảm thấy người trong ảnh đang cười mình.
“Nếu, tôi nói nếu, nếu tôi không còn nữa, các người có thể tìm Tiểu Tùng giúp tôi không?” Ánh mắt giáo sư Dương nhìn Trần Thải Tinh, đong đầy nước mắt, hàm chứa mong đợi.
Hắn hẳn đã cảm nhận được mình không ổn rồi.
“Tôi cũng không muốn mọi người lãng phí sức lực, Tiểu Tùng rất thông minh, nó là thiên tài, mười bốn tuổi đã vào được đại học Stanford, nếu tìm được nó thì có lẽ có sẽ có thể nghiên cứu ra được vắc xin phòng bệnh.”
“Lợi hại thế? Năm nay cậu ấy bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười bảy.” Giáo sư Dương không hiểu tại sao lại hỏi điều này.
Trần Thải Tinh tiếc nuối, đánh chết người vị thành niên thì không ổn lắm, không ra tay được. Nguyên Cửu Vạn cố ý có phải không?
“Tiểu Tùng sinh tháng chín, hẳn là còn hơn một tháng nữa sẽ được mười tám.” Trên mặt giáo sư Dương mang theo vể tiếc nuối.
Ồ ~ Còn một tháng nữa sẽ thành niên. Trần Thải Tinh rất vừa lòng, gật đầu đồng ý, “Tôi sẽ giúp anh tìm được Tiểu Tùng, anh ăn gì đó rồi nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Quách Dục ngồi nghe muốn xen miệng, nhưng vẫn không mở lời, chờ hai người nói xong mới kéo Trần Thải Tinh hỏi: “Cậu muốn đi tìm Nguyên Cửu … không phải, là Tiểu Tùng, thật à?”
“Ừm. Nhớ chú ý giáo sư Dương.”
Quách Dục không hiểu, chọt Trình Lập Phong.
Trình Lập Phong mặc kệ Quách Dục, Quách Dục thở phì phò chú ý giáo sư Dương. Bởi vì trong xe còn có hai người chơi dính máu zombie trên người, cho nên lực chú ý của bọn họ đều dán trên người họ, không ai để ý đến giáo sư Dương có ổn không.
Xe chạy thẳng một đường, Trần Thải Tinh gõ lên cửa kính trong xe, nói: “Điền đội trưởng, tìm chỗ nào dừng xe đi.”
“Đúng vậy, tôi cảm thấy sắc mặt người nam kia không tốt lắm.”
“Người còn lại cũng phát sốt, đổ mồ hôi lạnh rồi, bọn họ có thể nào sẽ biến thành zombie không?”
“Nếu biến thành zombie thật thì trong thùng xe diện tích quá nhỏ, rất nguy hiểm.”
Đám người mồm năm miệng mười nói, cách xa một nam một nữ kia ra, chiếc xe nhanh chóng dừng ở một chỗ trên đồng ruộng. Điền đội trưởng nói: “Bây giờ thời gian phơi nhiễm của virus là khoảng ba đến sáu tiếng đồng hồ, bây giờ đã hơn một tiếng rồi, tìm một chỗ để nghỉ ngơi đã rồi nói tiếp.”
Gần đó có một cái thôn nhỏ, đám người tìm đến một căn nhà hai tầng ở đầu thôn, xe ngừng ở ngoài cửa, mọi người vào nhà xem xét một lượt, dọn dẹp zombie, tìm một chỗ để nghỉ ngơi rồi lấy đồ ra ăn, còn tụ tập thương lượng. Trần Thải Tinh đưa đồ ăn cho Điền đội trưởng và tài xế, hỏi: “Nhiệm vụ của chúng ta là đưa giáo sư Dương đến căn cứ Tây Bắc sao? Nếu dọc đường giáo sư Dương xảy ra chuyện gì thì …”
“Tôi biết cô đang lo lắng điều gì, nhiệm vụ là cố gắng đưa giáo sư Dương về, dù sao thì giáo sư Dương là người rất có thể sẽ nghiên cứu ra được vắc xin phòng bệnh, cứu vớt nhân loại.”
Cái này tương đương với việc nói, nhiệm vụ chân chính của bọn họ là tìm người có thể làm ra vắc xin phòng bệnh, bảo vệ họ.
Trần Thải Tinh: …
Giác quan thứ sáu của Nguyên Tinh nói cho cậu biết, vị Tiểu Tùng kia là người cậu cần phải bảo vệ.
Không được đánh chết.
Đáng tiếc, Tiểu Tùng đáng yêu, soái khí như thế mà lại không thể đánh chết được, tiếc nuối biết bao nhiêu.
Hai tiếng sau, giáo sư Dương biến thành zombie trước, bởi vì Quách Dục ‘chú ý kỹ lưỡng’, gần như chỉ cần có một chút không ổn thì sẽ gọi người tới. Đồng tử giáo sư Dương co lại, cả người run rẩy, hắn cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Tìm, tìm Tiểu Tùng … Tìm Tiểu Tùng giúp, giúp tôi … Giết tôi đi.”
“Chúng tôi sẽ tìm được Tiểu Tùng.” Trần Thải Tinh bảo đảm.
Người chơi khác lại sắp phát điên tới nói, “Cứ vậy chết hả?”, “Sao giáo sư Dương lại biến thành zombie?!”, “Giáo sư Dương chết rồi thì nhiệm vụ của chúng ta phải làm sao đây?!”
Rất nhanh sau đó, người chơi nam kia cũng biến thành zombie, bị Điền đội trưởng bắn bể đầu, đồng thời cũng giải quyết giáo sư Dương luôn. Đối mặt với sự nghi ngờ của người chơi, Điền đội trưởng lại lặp lại thêm lần nữa: “Nhiệm vụ của chúng ta là đón giáo sư Dương về căn cứ Tây Bắc.”
“Đúng vậy, bây giờ người không còn nữa, biến thành zombie rồi thì chúng ta phải làm sao bây giờ?” Có người nhịn không được lặp lại lần nữa, “Có khi nào phải ở lại đây luôn không? Tôi không muốn đâu.”
Cũng không biết đối phương đã từng trải qua chuyện gì, vô cùng sợ loại phương án ở lại trong trò chơi này.
Điền đội trưởng lạnh giọng nói: “Các cô cậu đều là tinh anh của căn cứ, đừng vội vã từ bỏ như thế, tuy là giáo sư Dương đã không còn, nhưng còn có rất nhiều vị giáo sư khác, chỉ cần chúng ta bảo vệ họ, đưa bọn họ về căn cứ Tây Bắc rồi nghiên cứu ra vắc xin phòng bệnh thì chúng ta sẽ thành công.”
Cuối cùng cũng có người hiểu ý.
“Còn có vị giáo sư nào nổi tiếng à?”
“Chỉ cần nghiên cứu ra được vắc xin thì tức là thành công?”
Nhóm người chơi sôi nổi dò hỏi, được đáp lại mới nhẹ nhàng thở ra, Điền đội trưởng còn liệt kê vài vị giáo sư nổi tiếng, có người đã ở các căn cứ nhỏ khác, còn có người đang chờ đợi cứu viện. Điền đội trưởng nói: “Căn cứ thuộc về quốc gia, vật tư và thiết bị nghiên cứu không phải là thứ mà các căn cứ nhỏ có thể so sánh được, chỉ có đưa tới căn cứ Tây Bắc mới có thể nhanh chóng nghiên cứu ra được vắc xin phòng bệnh.”
Mọi người tỏ vẻ đã hiểu, nhiệm vụ của họ lần này là hộ tống giáo sư đến căn cứ Tây Bắc để làm vắc xin.
Sau khi nhận rõ mục tiêu, lực chú ý của mọi người lại dời tới trên người cô gái còn lại kia, đối phương phát sốt nhưng vẫn không có dấu hiệu hoá thành zombie.
“Có cần phải giết luôn không?”
“Bây giờ cô ta vẫn còn là người chơi, giết rồi cậu đền à?” Có người nhắc nhở.
Vì thế người chơi kia tiếc tiền ngậm miệng, Điền đội trưởng vờ như không nghe ra điều gì ác ý, sờ đầu người chơi nữ, nói: “Cô ấy phát sốt, vẫn chưa hạ nhiệt, sau khi bị phơi nhiễm virus zombie cũng có khả năng sẽ kích thích và thức tỉnh dị năng, nhưng mà tỷ lệ rất thấp, nhìn dáng vẻ của cô ấy thì hẳn là khả năng này rồi.”
Quách Dục dùng 800 kim tệ mua thuốc dị năng mà chỉ được một dòng nước nhỏ xíu muốn gớt nước mắt.
Do số phận Châu Phi của hắn thôi.
Đồng đội của người chơi nữ kia vừa nghe thấy lập tức vui vẻ, dù sao thì bọn họ mua không nổi thuốc dị năng tận 800 kim tệ, chỉ mua vũ khí, đồ ăn và xăng dầu linh tinh, bây giờ thì hay rồi, vì vậy càng cẩn thận chăm sóc người chơi nữ.
Một đêm bình an vô sự.
Người chơi nữ kia sốt cả đêm, những người khác hỏi ra được tên của những giáo sư khác từ chỗ Điền đội trưởng, Chu Cát, người đã nói chuyện trên xe, hỏi Quách Dục, “Các cậu muốn đi tìm người tên Tiểu Tùng kia thật à? Mới mười bảy tuổi thì có thể làm được cái gì?”
“Tiểu Tùng là thiên tài, có biết Stanford không? Trường đại học danh giá thứ hai toàn thế giới.” Quách Dục dát vàng cho Nguyên Cửu Vạn, nói gì thì cũng là người một nhà, là bạn trai của Tinh, không giúp hắn thì giúp ai?
Chu Cát nói: “Cái cậu nói là ở thế giới của chúng ta, ai biết ở đây nó là thứ hai hay là thứ hai mươi hai? Lại nói, cậu biết Tiểu Tùng học chuyên ngành gì không? Lỡ như học máy tính hay văn học gì đó thì làm sao?”
“Còn nữa, ai biết có phải vì giáo sư Dương muốn chúng ta cứu con của anh ta nên mới tâng bốc như thế, tôi thấy trở về căn cứ S tìm giáo sư Phương còn tốt hơn, tôi đã hỏi thử trợ lý Vương rồi, giáo sư Phương và giáo sư Dương đều cùng một tổ nghiên cứu virus này, hai người từng cùng tham gia hội thảo giao lưu, đều là người có tiếng nói trong phương diện này. Tôi cũng đã hỏi Điền đội trưởng, hắn nói cũng từng nghe qua tên của giáo sư Phương, nhưng mà giáo sư Phương lại ở căn cứ S, có thể là không dễ mời …”
Chu Cát lải nhải phân tích một hồi, tổng kết lại là giáo sư Phương rất có khả năng sẽ nghiên cứu ra được vắc xin phòng bệnh.
“Chúng tôi đi đón Tiểu Tùng.” Quách mập mạp nở một nụ cười hoà ái.
Chu Cát: …
Hoá ra nãy giờ cố ý để hắn độc thoại.
“Bỏ đi, nói không được, chúc các cậu may mắn, chúng ta gặp nhau ở căn cứ Tây Bắc.”
Nói không một hồi, Chu Cát lại chạy tới nói: “Thật ra tôi còn có một nguyên nhân nữa chưa nói, cậu nghĩ xem một tên nhóc, còn là con lai bị nhốt ở sân bay, đã mấy ngày rồi, người bên kia nhiều biết bao nhiêu, nói không chừng đã sớm chết rồi.”. ngôn tình ngược
“Chúng tôi đi đón Tiểu Tùng.” Quách Dục chết cũng không lay được.
Chu Cát thấy rất nghi hoặc, chẳng lẽ những người này có manh mối, biết được Tiểu Tùng kia mới là nhân vật mấu chốt sao?
“Vì sao?”
Những lời này khiến người chơi ngồi nghe lén xung quanh cũng thấy rất tò mò.
Quách Dục thấy Tinh không ở đây, ra vẻ thần bí nói: “Tiểu Tùng đó cậu biết không? Là người yêu qua mạng của chị Nguyên nhà tôi, cái gì mà đến gặp cha? Là tới gặp offline đó, giáo sư Dương vừa lấy ảnh ra thì chị Nguyên lập tức nhận ra ngay, lúc này mới nói lời khách sáo, có lẽ chị ấy không ngờ tới người yêu trên mạng của mình mới mười bảy tuổi. Nhưng mà tôi thấy có lẽ sẽ thành đôi đấy, chị Nguyên của tôi thích giai trẻ, cho nên dù thế nào cũng phải đi đón người, cậu nhìn xem Tiểu Tùng trắng trắng mềm mềm, soái khí biết bao nhiêu.”
Đám người chơi nghe lén:???!!!
Nhất là Chu Cát, vẻ mặt mơ hồ, “Hoá ra là tình chị em.” Chờ hắn tỉnh táo lại mới nhớ ra có chỗ nào đó không ổn, lời mà Quách mập mạp này nói không có một câu nào là thật, không muốn nói thì đừng có nói, bọn họ đều là người chơi, sao có thể chơi yêu đương qua mạng với NPC trong game chứ?!
Ngày hôm sau, mặt trời vừa lên, ánh sáng đầu tiên trong ngày chiếu xuống mặt đất, người chơi nữ phát sốt kia đã tỉnh lại, thức tỉnh dị năng hệ hoả. Quách Dục hâm mộ đến nỗi không biết nên nói gì, người ta tốt xấu gì vẫn có thể ăn BBQ, còn hắn ngay cả rửa mặt cũng thấy ngại ít nước.
Còn tốn mất 800 kim tệ.
Trần Thải Tinh đúng lúc nói: “Thức tỉnh dị năng trong thế giới trò chơi là từ người chơi, có thể đưa ra thế giới thực, sức mạnh giảm bớt 50%.”
“Tôi thì sao?!!” Quách Dục vô cùng phấn khởi.
“Đạo cụ của thế giới trò chơi, chỉ có thể dùng trong trò chơi.” Trần Thải Tinh mỉm cười, bổ sung: “Biết vì sao tôi lại chọn cung tiễn không?”
Quách Dục dùng vẻ mặt đưa đám hỏi lý do.
“Thế giới trước tôi được thân vương ma cà rồng đỡ đầu, là ma cà rồng thế hệ một, năng lực là thị lực và lực cảm ứng, nhưng mà năm giác quan đều được cường hoá.” Trần Thải Tinh vỗ bả vai Quách mập, “Ý là cậu ngồi bên trong tám nhảm về chuyện yêu đương của tôi, tôi đứng ngoài cửa cũng có thể nghe được rõ ràng.”
Quách Dục: … Đậu mè, bây giờ quỳ xuống thì có còn kịp không?
Trình Lập Phong cười ra tiếng.
Này thì xàm xí!
Buổi sáng, đoàn xe đường ai nấy đi, ba người Trần Thải Tinh định đi sân bay để đón Tiểu Tùng. Người chơi khác suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn lựa chọn con đường an toàn nhất, quyết định đi thành phố S đón giáo sư Phương, mà Điền đội trưởng phải đi về trả nhiệm vụ, nói rằng chỉ có thể lái xe đưa bọn họ lên đường cao tốc, những chuyện khác thì người chơi vẫn phải tự nghĩ cách.
Có hai cách, một là lên đường cao tốc nhặt xe thì tiện hơn, bây giờ là tận thế, khắp nơi đều là xe bỏ hoang, xăng của xe người chơi nào cũng có.
Hai là, đi cùng Điền đội trưởng về căn cứ trả nhiệm vụ, mua xe tiếp viện rồi lại xuất phát.
Tất cả mọi người đều chọn cách một, không cần phải lãng phí thời gian, đi luôn là được.
–
Sân bay.
Trong phòng chờ của khách VIP, bên trong dùng sô pha chặn cửa, một người phụ nữ ôm đứa con nhỏ, thương nhân thành đạt mặc vest, nhân viên mặc đồng phục, còn có vài người đàn ông thân hình cao lớn. Đứa nhỏ khóc lạc giọng kêu đói, người phụ nữ vuốt đầu đứa nhỏ, trên mặt lộ ra biểu cảm hốt hoảng, nói: “Ngoan, đừng khóc nữa, ba sẽ tìm được chúng ta thôi, ba nói sẽ đến đón chúng ta.”
Thật ra là người chồng nói trong điện thoại rằng sẽ cho tài xế tới đón, nhưng bây giờ không biết tài xế đã đi đâu rồi.
Cửa lớn bị thứ quỷ quái bên ngoài đập rầm rầm, giống như là có thể bị đẩy ra bất cứ lúc nào.
Người phụ nữ kia ôm đứa con nhỏ, sợ hãi co rúm người, đồ ăn ở đây đều bị mấy người đàn ông trông giữ, mỗi ngày chỉ phát một phần bánh mì nhỏ, bà ta chỉ có thể ôm đứa nhỏ ra góc dỗ dành, lén lút móc một thanh sô cô la trong túi xách, giả vờ múa máy tay chân nhanh chóng đút cho đứa nhỏ.
Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy thiếu niên ngồi trên sô pha dựa vào cửa sổ cách đó không xa.
Thật là kỳ lạ, đã hơn mười ngày rồi, lúc trước vẫn còn có đồ ăn, thời gian đồ ăn bị quản chế đến nay đã ba ngày rồi, thiếu niên kia vẫn sạch sẽ, mỗi ngày chống mặt ngồi trên sô pha, không tranh không đoạt, một đôi mắt xinh đẹp trong suốt nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như đang chờ ai đó.
Hắn không đói bụng ư?
Nhìn qua thì hắn đang ở tuổi ăn tuổi lớn mà?
Không thể như thế được.
Thiếu niên vươn tay sờ lên vòng tay màu đen trên cổ tay, dường như đang nói gì đó: “Đừng nóng vội, ba con sẽ đến đón chúng ta nhanh thôi …”
Chúng ta?
Chỉ có một mình thiếu niên thôi, còn có ai khác hả?