Ở Trong Thư Viện, Không Được Làm Ồn

Chương 28

Lời của anh làm tư duy Triều Sinh đột nhiên không kịp chuẩn bị đình trệ mấy giây, Triều Sinh không tự chủ được rụt cổ lại.

Là cái cảm giác đó.

Mỗi khi hơi thở Tầm Chu tới gần, khắp toàn thân Triều Sinh liền tê dại như có dòng điện chạy qua, đặc biệt là khoang ngực, giống như có một đám mây mềm mại dày đặc chui vào. Cậu không biết đây là thân thể vì kìm lòng không đặng mà sinh ra hormone, hay là sâu trong nội tâm mình vì quá thích Tầm Chu mà sản sinh ảo giác.

Lúc dựa vào bả vai Tầm Chu, cậu đột nhiên cảm thấy mình vừa bước chân vào một tình thế nguy hiểm, mùi nước hoa thanh đạm ngọt ngào trên người đối phương đầy sức mê hoặc, nhưng lý trí lại làm cho thân thể cậu không biết sao lại có thể đứng thẳng được.

Trong lồng ngực Tầm Chu căng tràn ấm áp, anh cúi đầu khẽ hôn nhẹ khóe miệng Triều Sinh mấy lần, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang đầy ý đề phòng.

“Bị dọa rồi à?” Tầm Chu kiểm soát âm lượng đến một mức độ hiền hòa, “Anh cũng có ăn thịt em đâu, đừng căng thẳng vậy.”

Triều Sinh gật đầu, muốn thu hồi lại sự chống cự của mình, nhưng càng giả vờ bình tĩnh thì cậu lại càng dễ run, bị Tầm Chu nhận ra ngay, sau đó càng làm người đàn ông này hớn hở hơn.

Cậu không hiểu rốt cuộc là phản ứng của mình buồn cười, hay là chuyện mình “không có kinh nghiệm” buồn cười, nói chung chỉ cần thái độ của Tầm Chu hơi hơi tùy tiện một chút thôi, Triều Sinh đã lập tức cảm thấy nguy hiểm vây quanh.

Nhưng không phải cậu sợ Tầm Chu, mà là bản thân mình khi bối rối ở trước mặt Tầm Chu.

Bởi vì thích nên mới muốn lưu lại ấn tượng tốt nhất cho đối phương ở mọi phương diện. Từ giây phút cậu động lòng, Triều Sinh chỉ sợ những cái gai trên người mình không cẩn thận sẽ đâm phải Tầm Chu.

Bởi vì cậu rất xấu hổ mỗi khi biểu đạt tâm ý với người thân thuộc, cậu không có cách nào thỉnh thoảng lại nói lời ngon tiếng ngọt như Tầm Chu được; bởi vì không quen tiếp xúc thân mật, cậu muốn chủ động đến ôm một chút cũng phải suy xét nửa ngày nên nhấc cái tay nào trước. Trên thế giới này có nhiều người có thể thẳng thắn thể hiện tình cảm, nhưng cậu vừa sinh ra thì đã thiếu mất thiết lập này rồi.

Nếu như cùng Tầm Chu tiến thêm một bước nữa, Triều Sinh biết mình nhất định sẽ như một khúc gỗ chết chắc chắn sẽ làm Tầm Chu mất hứng.

“Em…” Triều Sinh lấy dũng khí hé miệng, âm thanh hơi khàn, “Em… hôm nay không được.”

Nín nửa ngày chỉ nói ra một câu như xin nghỉ làm, Tầm Chu nghe xong rốt cuộc không nhịn cười nổi, lập tức giơ tay ấn lên đầu Triều Sinh xoa nhẹ hai cái, nói “Em nghĩ đi đâu vậy hả, còn nói là không có ý nghĩ gì với anh, anh thấy em đáng yêu mới ghẹo em chút thôi mà.”

Triều Sinh thở ra nửa ngụm khí, “Ò.”

“Sau này sẽ không dọa em nữa.” Tầm Chu thu hồi nụ cười, hôn lên trán Triều Sinh một cái, “Lúc về đi đường cẩn thận, ngày mai dậy thì gọi cho anh, anh dẫn em đi ăn rồi xem phim.”

Nghe ý anh có nghĩa là mình đi được rồi, nửa ngụm khí còn lại Triều Sinh cuối cùng cũng nhả ra được. Tầm Chu chậm rãi buông tay, quàng thật kín khăn quàng trên cổ Triều Sinh, còn chủ động nói: “Ngủ ngon”.

Triều Sinh dùng sức gật gật đầu, quay người lại chạy trối chết.

Cậu có thể cảm giác được Tầm Chu mới vừa rồi rõ ràng là muốn làm càn hơn, nhưng cuối cùng vẫn thả cậu đi.

Triều Sinh vội vã đi xuyên qua màn sương lạnh giá trên đường, lúc chờ xe thì chỉnh chỉnh cho khăn quàng cao lên, che hết nửa khuôn mặt mình. Đồ của Tầm Chu luôn tỏa ra mùi hương dịu dàng, không nồng nặc, có thể nhanh chóng làm tâm tình cậu trấn tĩnh lại.

Dù cho ngu ngốc đến mấy, Triều Sinh cũng đoán được Tầm Chu vừa nãy là đang thăm dò mình, nhưng đáng tiếc cậu không thể đáp lại ý muốn của Tầm Chu.

Đối với người mình thích lẽ ra nên lấy lòng đối phương, dựa vào cơ thể và hành động để thể hiện tình cảm. Nếu như đổi lại là người khác, trong tình cảnh lúc ấy tiếp theo nhất định có thể thỏa đáng phối hợp với Tầm Chu, đồng thời xây dựng bầu không khí mờ ám, sau đó theo tự nhiên hâm nóng tình cảm đến mức không thể tách rời.

Nhưng mà mình không có cách nào làm được.

Không chỉ là bởi vì cậu và Tầm Chu đều là đàn ông, càng là vì cậu không thể vứt bỏ xấu hổ, dùng thái độ chân thành để lộ cơ thể cho một người khác nhìn. Tình cảnh đó chỉ tưởng tượng ra thôi cậu đã xấu hổ đến mức sắp nổ tung, hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được bộ dạng mình mất mặt, sợ lúc đó sẽ như một con rối tùy ý cho Tầm Chu kiểm soát, nhưng đối với Tầm Chu mà nói, cậu như vậy nhất định sẽ cực kỳ nhàm chán.

Triều Sinh trong đêm giá rét ngừng một hơi, phát hiện có những bông hoa tuyết đang lênh đênh trong không khí.

Vốn tưởng rằng chỉ cần học hôn môi là đã hoàn thành khảo nghiệm, không ngờ sau này càng có nhiều thử thách đang đợi cậu khiêu chiến.

Nam sinh thời kỳ trưởng thành không thể không có chuyện ấy ấy, dù khó mở miệng, Triều Sinh cũng không phải không thừa nhận mình cũng ôm ảo tưởng về chuyện ấy ấy. Chút mong đợi ấy vốn là một suy nghĩ mông lung, mơ hồ, tùy tâm sở dục, không thiết thực. Mà lúc này đặt trước mắt cậu, lại là một đối tượng cụ thể, là người tới gần hồng tâm nhất, là người có cấu tạo sinh lý tương đồng với mình.

Lần này cậu lại càng không biết làm như thế nào.

Sau khi về nhà, Triều Sinh buồn bực khó giải thích được, nửa đêm nằm ở trên giường vẫn phiền lòng thổn thức mãi không ngủ.

Tầm Chu chắc thất vọng lắm nhỉ? Ngón tay Triều Sinh dùng sức túm hàng lông mày thầm nghĩ. Mình rõ ràng đã là người trưởng thành, nhưng ngay cả chuyện như vậy cũng vì căng thẳng mà từ chối, nói cái gì “Hôm nay em không được”, làm anh ấy nhất định rất mất mặt, thảo nào Tầm Chu cứ cười hoài.

Tâm tư Triều Sinh hỗn loạn, không nhịn được lấy điện thoại tìm vấn đề liên quan, kết quả phát hiện những người cũng bảo lo sợ lại toàn là nữ. Triều Sinh thở dài, đành phải bỏ thêm từ “gay” trước từ khóa.

Đây là lần đầu tiên cậu thừa nhận tính hướng của bản thân, trước kia khi ý thức được chuyện này, trí óc cậu đều tự động trốn tránh.

Bấm “Xác nhận tìm kiếm”, chưa tới một giây, trên màn hình hiện ra những dòng có từ khóa màu đỏ.

Mới đầu, Triều Sinh nhìn thấy kết quả tương đồng là một con số cực lớn, còn tưởng rằng trên đời này có rất nhiều người cũng lo âu và mê man như mình.

Kết quả cậu tỉ mỉ xem, định thần nhìn lại, mới phát hiện những tiêu đề của mấy cậu trai này đều là cái gì “Hai mươi rồi, hôm nay rốt cuộc cũng phá zin rồi”, “Cuối cùng cũng có người rước rồi, truyền thụ kinh nghiệm cho các chị em” “Hẹn mười hai lần, hôm nay rốt cuộc cũng nhìn thấy một top còn sống”.

Triều Sinh bị cái thế giới xa lạ kia dọa cho sợ đến nỗi nhanh chóng tắt trang web.

Bởi hình thể và khí chất của cậu cách biệt rõ ràng với Tầm Chu, Triều Sinh tự động nhận định mình là người bị động, kết quả xem mấy chủ đề trên internet hoàn hoàn chẳng có cộng hưởng, vì thế đêm hôm thanh vắng cậu lại càng thấy bất an.

Mình chẳng lẽ là một đứa quái thai sao?

Triều Sinh ngẩn người nhìn chằm chằm trần nhà tối đen như mực.

Bằng không đăng nhập vào Mê Lam kết bạn với vài người lạ hỏi thăm một chút kinh nghiệm nhưng như vậy thì mạo phạm quá, hơn nữa Mê Lam cũng không có chức năng ẩn thân, nếu như Tầm Chu lúc này còn chưa ngủ, nhìn thấy cậu đang online có lẽ sẽ suy nghĩ nhiều “Hầy…” Triều Sinh nhắm mắt lại trở mình, không nhịn được khổ não tự lẩm bẩm, “Thế giới của người trưởng thành thật là khó.”

Nghĩ lung tung một hồi, dần dần tiến vào mộng đẹp. Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Triều Sinh nhìn ra ngoài quả nhiên tuyết đọng rất dày, nhưng mặt trời vẫn ló dạng, thời tiết cũng coi như là khá tốt.

Ba mẹ đều đi làm, Triều Sinh có thể không kiêng kị trò chuyện cùng Tầm Chu ở nhà. Sau khi hai người đã quyết định thời gian gặp mặt hôm nay, Triều Sinh nhanh chóng rửa mặt mặc quần áo, chuẩn bị ra ngoài.

Trước khi đi, cậu phát hiện trên bàn có một cái bánh bao và một ly sữa đậu nành đã nguội. Khẩu vị của ba mẹ cậu đều thiên về ngọt, nhưng Triều Sinh ngược lại, cho nên bữa sáng này cậu vẫn để nguyên trên bàn, đi thẳng ra cửa.

Tầm Chu đứng ở sảnh khách sạn chờ cậu, vừa thấy mặt đã không coi ai ra gì đi tới ôm ấp. Triều Sinh trả lại khăn quàng cổ cho anh, Tầm Chu khoát tay, “Cái này vốn là mua cho em.”

“Thôi đi, em rõ ràng nhìn thấy hôm qua anh mang trước.”

“Anh cũng lạnh mà, ” Tầm Chu bỏ tay Triều Sinh vào túi áo mình, “Dù sao thì chắc chắn em cũng vui lòng chia cho anh một nửa.”

Triều Sinh nghe xong suy nghĩ vài giây, rõ ràng đây là một chỉ thị, sau đó quấn mấy vòng khăn lên cổ hai người. Vì muốn thể hiện mình cũng biết săn sóc người khác, cho nên còn cố ý giúp Tầm Chu siết chặt, kết quả làm đối phương không nhịn được ho khan, cười hờn giận: “Em muốn thắt cổ anh hả?”

Triều Sinh phẫn nộ thu tay về.

“Ra ngoài nhanh thế, hẳn là chưa ăn sáng phải không?” Tầm Chu siết chặt tay cậu, “Đi nào, đi ăn đồ Quảng, ở đây có một quán nấu rất chuẩn vị.”

Hai chân Tầm Chu vừa gầy vừa dài, Triều Sinh phải đi nhanh hơn hai bước mới đuổi kịp.

Giống như một cặp tình nhân bình thường hay bắt gặp ngoài đường, Triều Sinh cuối cùng cũng có thể có một lần chính thức hẹn hò, ăn cơm, xem phim cùng Tầm Chu, cho dù đi dạo cũng thấy rất vui vẻ.

Đi trên đường, Triều Sinh không nhịn được nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, nhưng quan sát thấy vẻ mặt Tầm Chu vẫn như thường, hoàn toàn chẳng có để ý gì.

Triều Sinh cảm giác an tâm, dù cậu có e sợ, nhưng Tầm Chu vẫn thông cảm, lúc nào cũng đối xử dịu dàng với cậu, hoàn toàn không làm gì quá phận.

Chính vì như vậy, cậu mới phải nghĩ biện pháp nhanh chóng bước thật nhanh để Tầm Chu cảm nhận được tình cảm từ cậu.

Triều Sinh chăm chú nhìn đường dưới chân, nghĩ tới cụm từ “nhanh chóng tiến lên”. Cậu ghét bản thân mình vừa bị Tầm Chu ôm hôn đã tê dại ngây người, ghét bản thân ngay cả một câu tình cảm cũng không nói nổi.

Cho nên thẳng thắn bắt đầu khắc phục từ những nội dung này, thử chủ động nói những câu mờ ám, còn phải chủ động hôn Tầm Chu.

Triều Sinh quyết định xong, ở sau lưng Tầm Chu bỗng nhiên hít sâu một hơi, cho bản thân một chút dũng khí. echkidieu2029

Nhưng tiếng hít thở này quá lớn, bị Tầm Chu nghe thấy còn tưởng rằng là cậu đang tức chuyện gì, quay đầu nghi hoặc, thân thiết hỏi: “Sao vậy?”

Triều Sinh vốn có thói quen nhìn chằm chằm mặt đất khi đi, nhưng nhớ tới tật xấu không thích đối mặt với người khác của mình, rồi đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tầm Chu trả lời: “Không sao cả.”

Tầm Chu liếc mắt nhìn cậu, tiếp tục đi về phía trước, bước vào một cửa hàng bán dây nịt thủ công.

Chọn mấy phút, Tầm Chu cầm lấy ba cái rồi trả tiền, trong đó một cái là đưa cho Triều Sinh, hoa văn rất tao nhã, màu sắc cũng thích hợp cho thanh niên hai mươi tuổi.

Còn lại hai cái chưa tính tiền, Tầm Chu dự định chỉ chọn một mà thôi, do dự chưa quyết nên hỏi Triều Sinh: “Em thấy anh mặc quần này với cái dây nịt nào thì đẹp?”

Triều Sinh cúi đầu liếc mắt nhìn kiểu quần, phát hiện vị trí dây nịt không nhìn thấy, bị áo sơmi che mất.

Cậu chần chừ một lúc, sau đó trí óc liền nhanh chóng vận hành “Cơ hội tới rồi”, “Làm bộ lơ đãng, vén áo sơmi lên”, “Động tác này có quá ngả ngớn không nhỉ?”, “Thôi, cứ vén lên đi, động tác mờ ám này nhất định có thể khiến Tầm Chu nhớ mãi không quên.”

Trong vài giây ngắn ngủi, trước mắt Triều Sinh chợt lóe vài cái ý nghĩ, nhân lúc thời cơ chưa vụt đi, cậu quyết đoán vươn tay ra, nắm góc áo sơmi Tầm Chu vén lên trên.

Phát hiện không có dây nịt.

Toi rồi, còn tưởng rằng Tầm Chu cho cậu đáp án tham khảo.

Không, không đúng, chính là bởi vì không có dây nịt nên mới mua mà, cho nên mình phải nói một đáp án khiến Tầm Chu bất ngờ, như vậy mới có thể làm cho anh vui vẻ.

Triều Sinh cảm thấy mình đã thông suốt rồi.

Tầm Chu còn cầm hai cái dây nịt chờ được chọn để tính tiền, Triều Sinh nhón chân lên, tiến đến bên tai anh nhỏ giọng nói: “Anh không mặc gì là đẹp nhất.”

Không chờ Tầm Chu có phản ứng, Triều Sinh đã ý thức được mình nói sai rồi, lại nhón chân lên lần nữa, đến gần đổi giọng: “Không đeo gì là đẹp nhất.”

“…” Trên mặt Tầm Chu lần đầu tiên lộ ra vẻ mông lung từ khi quen biết Triều Sinh tới nay.

Triều Sinh nhìn anh giật mình, trong lòng lặng lẽ đắc ý hóa ra chỉ cần tìm ra từ mấu chốt trong câu hỏi của đối phương rồi dùng những lời ngon tiếng ngọt cũng khá đơn giản mà, sau đó Tầm Chu cũng bắt đầu hoang mang đến độ không biết trả lời thế nào.

“Thôi chọn cái này đi.” Tầm Chu cuối cùng vẫn cầm một cái đưa cho ông chủ.

Hôm nay anh mua không ít quần áo, thắng lợi trở về, Triều Sinh chủ động giúp anh xách một túi về lại khách sạn. Bởi vì sắp đến giờ cao điểm buổi chiều, Triều Sinh phải về nhà sớm, đưa đến cửa khách sạn Tầm Chu liền chuẩn bị tạm biệt.

Hai tay Tầm Chu đều cầm túi đồ, lấy khăn quàng cổ ra không tiện, Triều Sinh liền vươn tay gỡ một nửa kia ra. Cảm giác được ánh mắt nóng rực của đối phương, Triều Sinh biết ngay bọn họ có thể còn phải ôm một cái hôn một cái mới đúng.

Dù sao các cặp tình nhân bình thường lúc tạm biệt đều làm như vậy.

Lần này chủ động thôi, cho Tầm Chu hết hồn luôn, cho anh phải nhìn mình với cặp mắt khác xưa.

Triều Sinh nuốt nước bọt một cái, trong lòng mặc niệm vài tiếng: “Mày làm được mà.”

Tầm Chu không biết Triều Sinh tại sao gỡ khăn quàng được một nửa liền dừng lại, đang muốn cúi đầu nhìn tay cậu, môi mình bỗng nhiên bị chạm một cái.

Là vị táo rất quen thuộc, nhưng đáng tiếc bây giờ mình không có tay nào để ôm Triều Sinh.

Triều Sinh lần này nín thở sớm, cho nên nụ hôn này kéo dài tận năm, sáu giây mới kết thúc, phá kỉ lục của cậu luôn.

Tầm Chu vốn nên trực tiếp quay người lên lầu, nhưng sau khi cúi đầu nhìn Triều Sinh, anh luôn thấy không yên lòng, hỏi: “Hôm nay em hơi kì lạ.”

“Hửm?” Triều Sinh tỏ vẻ không hiểu, “Đâu có đâu.”

“Kì lạ lắm.” Tầm Chu suy tư, “Nói chuyện cũng kì lạ, còn chủ động hôn anh.”

Triều Sinh nhất thời nghẹn lời, may là đầu óc hôm nay phát huy vượt xa vận tốc người thường, cây ngay không sợ chết đứng phản bác: “Chủ động hôn anh hả, này không phải rất bình thường sao?”

“Nhưng mà em quá chủ động mới kì lạ đó.” Tầm Chu cười yếu ớt, mặt đến gần, “Làm sao, có chuyện gì muốn xin anh thì cứ nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng, dù là chuyện gì anh cũng sẽ giúp em.”

“Không có chuyện gì hết.” Triều Sinh nhíu mày lại, không ngờ hôm nay Tầm Chu lại chẳng hiểu phong tình như thế.

“Vậy tại sao lại hôn anh?” Tầm Chu cười nói, “Còn có vẻ chẳng tình nguyện gì lắm.”

“Em tình nguyện mà.” Triều Sinh lập tức phản bác, không thể nghi ngờ, “Em trả lễ lại một chút, không thể cứ mãi để anh…”

Cậu muốn nói lại thôi.

“Không thể để anh làm gì?” Tầm Chu suy nghĩ một chút, bổ sung nửa câu nói sau của Triều Sinh, “Không thể cứ mãi để anh chủ động đúng không?”

Bị đoán trúng tâm ý, Triều Sinh cúi đầu chấp nhận.

Tầm Chu yên tĩnh nhìn cậu, sau đó đặt túi trong tay lên mặt đất, vươn tay ôm lấy eo Triều Sinh.

“Em không cần phải so đo với anh, trả lễ cái gì chứ, anh nói anh coi mình là lễ vật tặng cho em, thì em cũng phải nhất định lấy thân báo đáp lại sao?”

Tầm Chu bất đắc dĩ cười, hạ thấp cổ, đầu nhẹ nhàng đụng vào trán Triều Sinh, dịu dàng nói: “Ở trước mặt anh, em không muốn trưởng thành thì cũng không cần trưởng thành; không muốn chủ động thì cũng không cần chủ động. Căng thẳng thẹn thùng cũng chẳng sao, nói một đằng làm một nẻo cũng không thành vấn đề, dù sao thì…”

“Anh cũng sẽ phụ trách việc hiểu em.”

Triều Sinh giống như rơi vào một vòng tuần hoàn, trở lại điểm xuất phát, sững sờ đứng ở chỗ cũ. echkidieu2029

Cậu vốn cảm thấy bản thân mình mỗi khi đối mặt với Tầm Chu lại không biết làm thế nào rất nhàm chán, không nghĩ tới đối với Tầm Chu, chuyện đó lại không hề quan trọng.

Tầm Chu cúi người xuống, cầm túi trên đất lên, khi đứng thẳng dậy, trên cổ mình đột nhiên lại nặng hơn.

Cánh tay Triều Sinh vòng qua cổ anh, đầu cũng ngoan ngoãn vùi vào ngực anh, không biết đang gật đầu hay lắc đầu, cứ ngoan hiền cọ qua cọ lại. Cọ đến khi viền mắt nóng tai đỏ.

“Anh đợi em một chút nữa thôi.” Giọng Triều Sinh trôi nổi bất định, “Chờ em… cái đó…”

“Cái gì?” Tầm Chu đành phải thả túi đổ ở một tay xuống, sờ sờ phần tóc sau gáy của thiếu niên, “Nghe không hiểu.”

Mới vừa rồi còn nói là phụ trách việc hiểu mình.

Không biết Tầm Chu là biết rõ còn hỏi, hay là không biết thật. Đầu Triều Sinh vùi rất sâu trong lòng Tầm Chu, bởi vì lời muốn nói quá xấu hổ quá, tâm tình có hơi nôn nóng.

“Thì cái đó đó, ” Mặt Triều Sinh đã đỏ lừ, cắn chặt răng trả lời: “Lấy thân báo đáp. “
Bình Luận (0)
Comment