Ở Trong Văn Tổng Tài Làm Cực Phẩm Nam Phụ

Chương 11

Sau khi kê thuốc xong, chân trước Kỷ Nguyên vừa bước ra khỏi bệnh viện liền nhìn thấy Ứng Thư Hoán trên con đường rợp bóng cây xanh.

Chính xác mà nói, không chỉ có một mình Ứng Thư Hoán.

Bên cạnh Ứng Thư Hoán còn có hai người đàn ông khác, một người giống như tài xế, còn người kia đang ngồi phía sau.

Tài xế sau khi dừng xe liền bước ra phía sau, mở cửa xe cho Ứng Thư Hoán, lúc Ứng Thư Hoán rời xe, người đàn ông kia cũng thuận theo đó mà bước ra.

Từ động tác này có thể phán đoán ra được, địa vị của người lái xe tương đối thấp, còn người xuống xe cùng với Ứng Thư Hoán có vẻ giống như một thiếu niên, chỉ là người này võ trang phi thường đầy đủ, mũ kính râm khẩu trang một cái cũng không tháo ra. Còn Ứng Thư Hoán chỉ mang một cái khẩu trang cùng mũ, hai người sau khi xuống xe liền thì thầm to nhỏ.

Mặc dù Kỷ Nguyên biết đó là Ứng Thư Hoán, nhưng không có ý định qua bên đó chào hỏi, chỉ là ngừng lại một chút mà thôi. Để tránh cho rắc rối vướng vào thân, Kỷ Nguyên quyết định đổi sang đường khác.

Tiếc là anh không muốn dây vào rắc rối, rắc rối lại tự tìm tới cửa.

Kỷ Nguyên chỉ vừa mới xoay người đã bị người đại diện của Ứng Thư Hoán phát hiện.

Không những thế, anh còn bị vị thiếu niên đã tháo kính râm xuống kia nhìn bằng ánh mắt ghét bỏ. Thính giác nhanh nhạy của Kỷ Nguyên loáng thoáng nghe được mấy chữ linh tinh như “Paparazzi”, chẳng lẽ bọn họ coi anh là người chụp lén sao?

Dựa theo ký ức của nguyên chủ, dường như “Paparazzi” chẳng phải từ ngữ tốt đẹp gì.

Kỷ Nguyên cảm nhận được ánh mắt đánh giá của người đại diện đang bắn tằng tằng về phía mình, anh thở dài thườn thượt, nội tâm phun tào: Đúng là diện tích thân thể lớn nên dễ bị phát hiện mà!!

Mà thích làm gì thì làm, anh cũng không có ý định dừng lại.

Tận đến khi người đại diện của Ứng Thư Hoán đuổi theo, vỗ vào vai anh một cái.

“Kỷ tiên sinh.” Người đại diện lên tiếng.

Dù sao người ta cũng đã mở miệng, Kỷ Nguyên có muốn giả câm giả điếc cũng chẳng được.

Người đại diện hẳn là nhận thức được Kỷ Nguyên, bất quá, mặc dù đối phương biết quan hệ giữa anh và Ứng Thư Hoán, nhưng thái độ cư xử vẫn cực kỳ tùy tiện.

Xem ra, danh tiếng của nguyên chủ trong vòng bạn bè của Ứng Thư Hoán muốn bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu.

Người đại diện duỗi tay: “Kỷ tiên sinh, quen biết lâu như vậy, hẳn là không cần nói qua quá trình nữa đâu.” Hắn ta đi thẳng vào vấn đề: “Ảnh.”

Kỷ Nguyên hỏi lại: “Cái gì ảnh?”

Người đại diện nhìn thấy bộ dạng này của Kỷ Nguyên liền mỉm cười, nội tâm phỉ nhổ liên tục: “Kỷ tiên sinh, bây giờ chỗ này chỉ có tôi với anh, giả ngu làm cái gì. Hiểu tiếng người thì mau đem ảnh ra đây.”

Kỷ Nguyên nhàn nhạt trả lời: “Tôi nghe không hiểu cậu đang nói gì.”

Người đại diện nhíu mày, cảm thấy Kỷ Nguyên chính là không biết điều, mong muốn ban đầu không nháo đến mất mặt, tốt bụng làm một cái bậc thang cho Kỷ Nguyên bước xuống lập tức biến mất, gọi thẳng tên Kỷ Nguyên: “Kỷ Nguyên, không phải cậu theo dõi Ứng ca để chụp ảnh tra khảo* sao?” Đối phương hơi nhỏ giọng lại, như thể sợ cậu thiếu niên kia nghe được mối quan hệ giữa Kỷ Nguyên và Ứng Thư Hoán: “Chẳng lẽ cậu cho rằng mình là vợ của Ứng ca thật à? Cảm thấy có thể lấy ảnh chụp để uy hiếp anh ấy?”

Tra khảo? Chụp ảnh? Kỷ Nguyên nghe chẳng hiểu mô tê gì.

*nguyên văn là tra cương (查岗), dùng cho những cặp tình nhân, tra hỏi bắt gian, nghi ngờ ngoại tình,….

Mặc dù không hiểu, nhưng nghe cả câu theo dõi Ứng Thư Hoán liền có thể hiểu đại khái nội dung.

Có vẻ như người đại diện cho rằng màn gặp gỡ của họ là một cuộc theo dõi đã được Kỷ Nguyên lên kế hoạch từ lâu.

Tại sao đối phương lại chắc chắn đây là theo dõi chứ không phải vô tình gặp được nhỉ? Ngay khi suy nghĩ này vừa xuất hiện, một hình ảnh quen thuộc chợt lóe lên trong đầu Kỷ Nguyên.

Anh nhanh chóng tìm thấy một vài mảnh ký ức giao tiếp trong trí nhớ của nguyên chủ và người này – hóa ra thời điểm nguyên chủ kết hôn với Ứng Thư Hoán, cũng không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, xác thật có làm mấy chuyện như theo dõi người ta.

Không chỉ theo dõi, nguyên chủ còn chụp trộm rất nhiều ảnh, nếu không phải bị người đại diện kịp thời phát hiện, còn không biết nguyên chủ tính làm cái gì với đống ảnh kia đâu.

Nguyên chủ chụp ảnh Ứng Thư Hoán làm gì? Còn theo dõi nữa?

Kỷ Nguyên nghĩ mãi không ra, theo như ký ức của nguyên chủ, anh hoàn toàn không thích Ứng Thư Hoán, chẳng qua là nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ mà thôi.

Hơn nữa người này vừa nhát gan lại vừa hướng nội, không dám cãi lại cha mình, vì thế mới nước chảy bèo trôi mặc người xâu xé, lâm vào cảnh ngộ kia ở nhà họ Ứng.

Không phải người nguyên chủ thích là Lục Giác Hành sao?

Kỷ Nguyên ngầm phân tích một phen, chẳng lẽ lúc đó nguyên chủ không phải theo dõi Ứng Thư Hoán, mà là trộm theo dõi Lục Giác Hành?

Vậy tại sao thời điểm theo dõi Lục Giác Hành lại bắt gặp Ứng Thư Hoán, Kỷ Nguyên ngẫm nghĩ, hay là hai người này thường xuất hiện cùng một chỗ? Lục Giác Hành cũng là minh tinh sao?

Nhất thời, Kỷ Nguyên chìm vào dòng suy nghĩ miên man.

Anh nhớ tới nguyên chủ ngay từ đầu đã có ý định tiến vào giới giải trí, nhát gan yếu đuối cực điểm, phải thu hết can đảm mới đưa ra quyết định này, bước vào ánh đèn sân khấu, có thể thấy được có bao nhiêu dũng khí, thậm chí còn tận lực chịu đựng những lời châm chọc mỉa mai của Lục Hựu……….

Bắt chước bừa……… Kỷ Nguyên nghiền lại câu châm chọc cay nghiệt dành cho nguyên chủ, quả là giết người tru tâm mà.

Nói như vậy, nguyên chủ tiến vào giới giải trí không phải vì Ứng Thư Hoán, mà là vì Lục Giác Hành?

Ây daaa………. Hoàng đế bệ hạ không cẩn thận mò ra bí mật của người ta, trong lòng có chút cảm giác xấu hổ vi diệu.

Đồng thời nhíu mày, nghĩ thầm: “Nếu cuộc sống của nguyên chủ là theo đuổi có mục đích, vậy sao còn “tự sát” chứ?”

Ừm………. Giữa mấy chuyện này chắc chắn còn có ẩn tình, xem ra trẫm phải đi tra mới được!

“Kỷ Nguyên, đừng giả ngu nữa, mang điện thoại ra đây.” Người đại diện chờ đến mất hết kiên nhẫn, chuẩn bị trực tiếp xuống tay.

Hắn ta cho rằng mình hiểu rất rõ con người Kỷ Nguyên, chẳng qua vì một cái gọi là báo ân cứu mạng mà ép buộc Ưng ca lấy một tên mập chết tiệt, vừa nhát gan lại vừa phiền phức.

Lại không ngờ rằng, thân thể này đã thay đổi một linh hồn khác, hiện tại người đang đứng trước mặt hắn ta, là người đã thống nhất triều Đại Chu – bạo quân Kỷ Nguyên.

Đương nhiên, tính tình Kỷ Nguyên không có ôn hòa chịu nhục như nguyên chủ.

Lúc người đại diện duỗi tay muốn cướp điện thoại, chỉ trong chớp mắt, cổ tay đã bị Kỷ Nguyên bắt lại.

Sắc mặt người đại diện thay đổi ngay tắp lự, khóe miệng Kỷ Nguyên treo một nụ cười nhàn nhạt, bàn tay nắm ngay huyệt vị trên cổ tay hắn ta, nhất thời khiến cho người đại diện đau đến mức không nói nên lời.

“Thật là một kẻ không lễ phép.” Khuôn mặt Kỷ Nguyên trầm xuống, lạnh lùng mở miệng đánh giá.

Người đại diện run rẩy hít mấy ngụm khí lạnh, nhìn Kỷ Nguyên bằng ánh mắt không thể tin nổi, cả đầu toàn là: Kỷ Nguyên điên rồi sao?!

Nếu là trước kia, mỗi khi Kỷ Nguyên thấy hắn ta, liền chẳng khác gì chuột thấy mèo cả, không phải cúi đầu vâng vâng dạ dạ thì chính là ấp úng không nói nên lời, nào giống như bây giờ, người đại diện có cảm giác tay của hắn sắp bị Kỷ Nguyên vặn gãy tới nơi rồi.

“Đau đau đau………” Rốt cuộc, người đại diện nhịn không nổi mà gân cổ gào lên.

Kỷ Nguyên yên lặng liếc qua tay mình, uy hiếp: “Cậu thấy tôi chụp ảnh hửm?”

“Không không không……….. Không chụp không chụp!” Người đại diện đau đến sắp ngất, sửa lời ngay lập tức.

Kỷ Nguyên nghĩ thầm, ngay cả một chút đau đớn như này mà cũng chịu không nổi, đúng là phế vật mà.

Tên này chính là chưa thấy cảnh anh thẩm vấn phạm nhân trong vụ thông địch phản quốc, một vụ án tử chấn động cả nước, khi đó, mười đại khổ hình thay phiên nhau ra trận, máu chảy thành sông ngay trước cửa thiên lao. Lúc ấy Kỷ Nguyên vẫn ngồi bắt chéo chân nhìn gã phạm nhân người không ra người ngợm không ra ngợm vật vã ở phía trước, ngay cả một cái chớp mắt cũng không có.

Thủ đoạn của anh nổi tiếng vừa âm hiểm vừa độc ác, cũng vì vậy mà bị người đời chỉ trích……… Trên thực tế, thời điểm Kỷ Nguyên làm hoàng đế, không có việc gì mà không bị người đời lên án.

Bọn họ ngay cả một chút kính yêu cũng chưa từng chia cho anh, cũng may, anh không cần thứ tình yêu vớ vẩn đó.

Thật là kiều quý mà.

Kỷ Nguyên nới lỏng tay, mặt trời như thiêu như đốt, mồ hôi thấm đẫm một mảng lớn trên lưng.

Ngay cả hoàng đế bệ hạ cũng không chịu nổi cái nóng gay gắt 36 độ này, bắt đầu nhớ thương chiếc điều hòa trong phòng ngủ.

Người đại diện bất lực quay về, ở ngoài xe đã không còn bóng dáng của Ứng Thư Hoán.

Bất quá, hắn ta có thể nhìn thấy Ứng Thư Hoán đang ngồi ở trong xe, hiển nhiên ngài thiếu gia cành vàng lá ngọc ấy đâu rảnh mà đứng ngoài chịu tội cơ chứ.

Thời điểm cửa xe mở ra, hơi nóng hầm hập từ bên ngoài ập vào, Ứng Thư Hoán khó chịu cau mày, không chờ người đại diện mở miệng đã nhanh chóng xuống xe, tránh khỏi người thanh niên kia, nói chuyện riêng với người đại diện.

“Người đâu?” Vừa xuống xe, Ứng Thư Hoán đã nhìn về phía hồi nãy Kỷ Nguyên xuất hiện, lúc này bóng dáng đối phương đã đi xa, ban đầu Ứng Thư Hoán muốn hỏi “anh ta tới làm gì”, nhưng lại cảm thấy nếu mình hỏi như vậy tựa như nóng lòng muốn biết tin tức về Kỷ Nguyên, quá mất mặt, vì thế chỉ đành chờ người đại diện mở miệng.

Người đại diện áp xuống cảm giác kỳ quái về sự thay đổi của Kỷ Nguyên, nói: “Chẳng khác gì trước kia, trộm chụp ảnh! Chắc là thấy anh ở bên cạnh nghệ sĩ nam khác, liền chạy tới tra khảo mà thôi, cũng chả phải lần một lần hai gì……..”

Ứng Thư Hoán nghe xong cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Đúng vậy, dù tính cách Kỷ Nguyên thay đổi ra sao, vẫn là một kết quả không chút tiến bộ hệt như hồi trước.

Thế mà hắn còn ôm hy vọng với Kỷ Nguyên, hiếm khi mới chú ý tới đối phương một chút, cuối cùng lại làm ra mấy chuyện như vậy, đúng là chó má mà……….. Ứng Thư Hoán càng thêm khó chịu, rõ ràng Kỷ Nguyên biết hắn là nghệ sĩ, cũng ghét nhất loại chuyện bị người khác chụp ảnh uy hiếp, vậy mà anh ta còn cố tình làm như vậy.

Hắn nhớ tới trải nghiệm khó quên mấy ngày trước, Kỷ Nguyên bắt tay với người cậu – Thẩm Kiến Thành để hạ thuốc cho hắn, lại còn tính chụp ảnh hắn bán cho người ta để lấy tiền, hiển nhiên chuyện này đã chạm tới điểm mấu chốt của Ứng Thư Hoán, càng nghĩ, hắn càng cảm thấy buồn nôn.

“Ghê tởm.” Ứng Thư Hoán lạnh lùng phun ra hai chữ.

Người đại diện nhanh chóng phụ họa: “Anh ta chính là không biết tự lượng sức mình, mẹ nó còn lẩm mấy chuyện như vậy. Ứng ca, anh đừng để trong lòng, nếu anh ta dám cáo trạng với lão gia tử, cứ không nhận là được. Hơn nữa thân thể Tiểu Khiêm không khỏe, thân là đàn anh của cậu ấy, nên mới tiện đường đưa người tới bệnh viện kiểm tra một chút, lại chẳng phải chuyện thương thiên hại lý gì.”

Chàng trai trong xe – Mộ Tư Khiêm ló đầu ra, hỏi một câu: “Anh, paparazzi hả?”

Người đại diện nhanh chóng tiếp lời: “Không có gì, đã giải quyết xong.”

Mộ Tư Khiêm chẳng mấy vui vẻ, chẳng qua ngại thân phận Ứng Thư Hoán nên không phát tác ra ngoài.

Người đại diện đưa Mộ Tư Khiêm vào bệnh viện, cúi đầu hỏi Ứng Thư Hoán: “Phải rồi, Ứng ca, nếu không anh lái xe qua chỗ khác tránh mặt một tí, chẳng may Kỷ Nguyên chưa chịu bỏ ý định mà vòng trở về, chụp phải cái gì lại hỏng chuyện.”

Kể từ khi Luật hôn nhân đồng tính được ban bố mười mấy năm trước, lúc này, ngay cả hai nam minh tinh đơn độc ở cùng một chỗ cũng bị cánh truyền thông làm ầm ĩ hết cả lên.

Ứng Thư Hoán nghe người đại diện nói cũng có đạo lý, người như Kỷ Nguyên không phải không có khả năng làm ra mấy chuyện kia, hắn rõ ràng Kỷ Nguyên si mê chính mình như thế nào, thậm chí còn không tiếc dùng mạng của cha ruột để đối lấy cơ hội ở một chỗ với mình.

Nhưng Kỷ Nguyên càng làm như vậy, Ứng Thư Hoán càng khinh thường.

Tình cảm sao có thể ép buộc được? Ngay cả đạo lý đơn giản như vậy mà Kỷ Nguyên cũng không hiểu được.

Chiếc Bentley chậm rãi lao đi, không lâu sau đó, hắn đã nhìn thấy bóng dáng Kỷ Nguyên cách đó không xa.

Mặc dù hình thể không biến hóa gì mấy, nhưng khí chất lại thay đổi rất nhiều, gồm cả tư thế dáng vẻ lúc đi đường, ngay cả Ứng Thư Hoán cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Hình như Lục Hựu cũng đã từng nhắc qua, vậy chẳng lẽ Kỷ Nguyên còn muốn tiến vào giới giải trí vì hắn?

Ban đầu chỉ là nghe Kỷ Nguyên thuận miệng nói chuyện, không lẽ anh ta thật sự lén luyện tập thể hình sao?

Nhất thời, Ứng Thư Hoán có chút vi diệu, dù sao một người nhiệt tình theo đuổi hắn, tất nhiên hắn cũng không nhẫn tâm giẫm đạp lên lòng nhiệt huyết của người ta…….. Chỉ là mấy chuyện Kỷ Nguyên làm càng ngày càng quá mức, ngay cả hạ thuốc cũng dám làm, thật đúng là khiến Ứng Thư Hoán kinh tởm mà!

Một bên làm mấy chuyện thương thiên hại lý như vậy, một bên lại xoen xoét mồm nói yêu hắn, sao lại có thể mặt dày đến như vậy?

Kỷ Nguyên chậm rãi đi trên vỉa hè, chiếc Bentley cũng theo sau từ phía xa.

Khoảng hai phút sau, đột nhiên Kỷ Nguyên dừng bước, quay lại phía sau. Ứng Thư Hoán tránh còn không kịp, suýt chút nữa đã phi thẳng xe xuống sông, sau đó mới nhớ tới xe này chỉ vừa mới mua, làm sao Kỷ Nguyên biết hắn ở trên xe được chứ?

Nghĩ vậy, Ứng Thư Hoán thở phào nhẹ nhõm, bình chân như vại mà quan sát Kỷ Nguyên,

Nhìn thấy Kỷ Nguyên tiến về phía mình, Ứng Thư Hoán ngán ngẩm lắc đầu, vẻ thất vọng tột độ hiện trên gương mặt: Người này đúng là không có một chút tiến bộ, chẳng có việc gì ngoài dự liệu của hắn.

Vừa rồi người đại diện nói Kỷ Nguyên sẽ vòng vèo mà chụp lén, Ứng Thư Hoán còn không quá tin tưởng, trong thâm tâm vẫn có chút hy vọng về sự thay đổi của Kỷ Nguyên, cuối cùng kết quả chẳng như mong đợi, đối phương vẫn giống hệt lúc trước, vẫn một mực bước đi trên con đường kia.

Kỷ Nguyên si mê hắn như vậy sao? Anh ta không cảm thấy hành động của bản thân sẽ khiến cho hắn cảm thấy phiền toái à?

Hắn còn tưởng rằng Kỷ Nguyên bỏ nhà đi sẽ kiên trì được một thời gian, cuối cùng ngay cả một buổi tối cũng không kiên trì nổi, vừa nghe tin hắn đi cùng nam nhân khác liền vội vàng chạy tới, gấp gáp muốn phá hỏng nó.

Thật là………

Quả thật Ứng Thư Hoán không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung Kỷ Nguyên, nói một đằng lại làm một nẻo, dối trá cực điểm.

Thấy khoảng cách giữa Kỷ Nguyên và mình ngày càng gần, Ứng Thư Hoán mất hết kiên nhẫn, nhanh chóng thay đổi phương hướng.

Kết quả Kỷ Nguyên còn nhanh hơn hắn, trong ánh mắt kinh ngạc của Ứng Thư Hoán, rẽ trái tiến vào một cửa hàng tiện lợi ngay bên đường.

Vài phút sau, Kỷ Nguyên bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, trên tay có thêm một que kem sữa nho nhỏ.

Tâm tình Kỷ Nguyên còn cực kỳ vui sướng, vỏ kem nhanh chóng bị lột ra, thời điểm cắn miếng đầu tiên, đôi mắt còn vui vẻ đến mức cong hết cả lên.

Sau đó cũng không nhìn về phía hắn thêm một cái, quay đầu rời đi.

Cửa………. Cửa hàng tiện lợi?

Kem sữa……..?

Ứng Thư Hoán bỗng nhiên trầm mặc, lạnh lùng giẫm mạnh chân ga, một đi không ngoảnh lại.
Bình Luận (0)
Comment