Ở Trong Văn Tổng Tài Làm Cực Phẩm Nam Phụ

Chương 19

Đã hai tuần trôi qua kể từ lần gặp Kỷ Nguyên.

Lý do Ứng Thư Hoán lên top hot search là vì đi bệnh viện, các fans “Cấm Vệ Quân” của hắn lại bắt đầu các bài viết dài trên Weibo để công kích công ty, làm cho công ty vì xử lý chuyện của Ứng Thư Hoán mà sứt đầu mẻ trán.

Sau khi thảo luận cùng với người đại diện, cuối cùng đã sắp xếp cho Ứng Thư Hoán ở nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian.

Lúc này, Ứng Thư Hoán đang ngồi ở trước gương, sắc mặt bình tĩnh, nghĩ trăm lần không thể ra.

Vết sưng đỏ trên mặt hắn đã biến mất, khuôn mặt cũng khôi phục như cũ, hoàn toàn nhìn không ra được bị người ta đánh.

Mặc dù vết thương đã biến mất, nhưng vết thương trong lòng hắn càng lúc càng bị rách lớn, tưởng chừng đã thành nỗi hận trong lòng gần đây của Ứng Thư Hoán.

Con mẹ nó, Kỷ Nguyên đánh hắn?

Vợ hắn lại có thể đánh hắn?

Mẹ hắn cũng chưa từng đánh hắn!

Ứng Hoán Thư lớn vậy rồi, còn chưa từng chịu tủi thân? Cho dù lúc hắn mười bảy tuổi vì con gái nhà người ta mà ra mặt, bị người khác nói thành ở hậu trường ầm ĩ với đạo diễn nổi tiếng, đều không tủi thân như cái tát của Kỷ Nguyên, tát hắn đến hận. 

Ngược lại không phải hắn ngay lập tức yêu Kỷ Nguyên, hắn chỉ là cảm thấy không theo chuẩn mực lắm — toàn bộ chuyện này đều rất ly kỳ!

Không đúng, là từ khi Kỷ Nguyên bảo ly hôn với hắn, hướng đi đã hoàn toàn thay đổi.

Làm sao đây, là cảm thấy hiện tại muốn ly hôn với hắn, cho nên không kiêng nể gì, ngay cả chồng cũng dám đánh?

Ứng Thư Hoán ngồi ở trước gương càng nghĩ càng tức, “ầm” một tiếng, tất cả các đồ trang điểm trên bàn đều bị hắn ném rơi xuống đất, làm cho bảo mẫu nhỏ đang đứng ở trước cửa bị dọa đến mức cả người run lên, dừng bước, sau đó nhanh chóng bưng mâm đi xuống lầu, tránh xa khỏi Ứng Thư Hoán đang tức giận trong lòng.

Ứng Thư Hoán giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, có thể treo một xô nước lên trước cái bĩu môi đó. 

Ném rơi đồ trang điểm xong lại đá ghế đẩy ngã bàn trong nhà, lấy gối trên giường đập xuống nền đất rồi lại dùng cả hai chân giẫm như rút cả cơn giận lên đó.

Lúc này mẹ hắn còn đổ thêm dầu vào lửa, gọi điện thoại đến dò xét chuyện ly hôn của Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên, kết quả hai từ “Kỷ Nguyên” đã làm nhen nhóm lửa giận của Ứng Thư Hoán, hắn đột nhiên cắt đứt cuộc điện thoại, cảm thấy thù này không báo không phải quân tử.

Hắn nhất định phải bắt Kỷ Nguyên về mới được, Kỷ Nguyên là cái thứ gì mà dám tát lên mặt hắn như vậy?

Ứng Thư Hoán đứng lên đi vài vòng ở trong phòng, giống như hồ ly tự đuổi theo cái đuôi của mình, giận đến mức xù lông, ẩn sau vẫn có chút tủi thân.

Phải rồi, Kỷ Nguyên trước đây hắn bảo sao nghe vậy, thật sự rất tốt.

Ngay cả khi hắn không thích anh, hắn cũng không quá hung dữ như vậy.

Sau một lúc, Ứng Thư Hoán dừng chân lại, cả người hơi khom, tư thế kỳ quái.

Ngay cả biểu cảm trên khuôn mặt của hắn cũng đanh lại.

Tại sao hắn lại tức giận như vậy?

Ứng Thư Hoán chậm rãi ngồi xuống giường, tự nghĩ: Vì sao mình lại tức giận, luôn nhớ đến người kia, đây không phải là mong ước của mình sao?

Không phải Kỷ Nguyên muốn hắn luôn nhớ đến anh sao? Dùng loại thủ đoạn đê tiện này — anh cũng không phải làm lần đầu tiên.

Không thể thực hiện thủ đoạn trước đây giả vờ đáng thương, cho nên hiện tại làm theo chiều hướng ngược lại?

Nghĩ đến đây, Ứng Thư Hoán đột nhiên nhận ra, có chút kinh ngạc: Quá nguy hiểm…suýt nữa là trúng kế của anh ta rồi.

Hắn vội vàng điều chỉnh lại tư thế của bản thân, để bản thân không còn nhớ đến Kỷ Nguyên, đồng thời trong lòng hắn lại độc ác kinh thường: Đúng là một tên mập quỷ kế đa đoan!

Lúc bảo mẫu nhỏ lên lại lần nữa, Ứng Thư Hoán đã mở máy tính bảng, đeo tai nghe màu trắng, ngồi trước cửa sổ gần mặt đất.

Cô nhìn thấy góc nghiêng trên sườn mặt đẹp trai như một vị thần của Ứng Thư Hoán, đôi mi dày và mảnh hơi rung rung, đổ bóng trên đôi gò má.

Dường như là Thần Mặt Trời Apollo đang ở lắng nghe thiên sứ cầu nguyện…

Bảo mẫu nhỏ thậm chí còn không dám thở mạnh, sợ phá vỡ bức tranh đẹp đẽ này.

Cô lặng lẽ bưng sữa bò đến gần, thấy màn hình đang phát trên màn hình máy tính bảng của Ứng Thư Hoán: “Không được tức giận.”

Vẻ mặt của bảo mẫu nhỏ bỗng nhiên đông cứng lại.

Tai nghe loáng thoáng truyền đến tiếng ca vang dội đều nhịp.

Không được tức giận, không được tức giận, tức giận sẽ mở ra lối thoát cho ma quỷ…

Không được tức giận, không được tức giận, tức giận có với chính bạn…

“Hắt xì.” Kỷ Nguyên hắt hơi, xoa xoa chóp mũi, yên lặng mà thầm nghĩ: Sao lại thế này? Mình bị ai chửi à?

Anh dừng bước, cảm giác cơ thể mình hơi hơi nóng lên, từng giọt mồ hôi túa ra, Kỷ Nguyên để mình thả lỏng một chút, cảm nhận gió nhẹ bên hồ, lười biếng duỗi eo một cái.

Từ lúc ở nhờ nhà của Giang Ngọc, Kỷ Nguyên đã kiên trì chạy bộ đến bây giờ, mỗi ngày nhất quyết chạy khoảng hai mươi km xung quanh hồ nước nhân tạo rộng lớn ở rìa tiểu khu.

Vào đầu tháng mười, thời tiết đã chuyển sang mát mẻ hơn đôi chút, không giống như khi Kỷ Nguyên mới bắt đầu chạy, nhiệt độ quá nóng, thường xuyên ở mức nhiệt độ cao 38 độ, ngay cả Hoàng Đế Bệ Hạ cũng không chịu nổi. 

Anh từ từ tán bộ, từng chút từng chút ngắm nhìn mặt trời mọc, ánh mắt lặng lẽ nhìn chăm chú về phương xa, yên lặng cô đơn.

Mặt trời bên hồ dần dần mọc lên, mặt đất cũng sôi động hơn, bán đồ ăn sáng, ông lão tập thái cực quyền, các dì luyện giọng, học sinh chạy bộ vào sáng sớm, còn có người đi làm vội vội vàng vàng cúi đầu đi ngang qua, âm thanh ồn ào náo nhiệt giống như nước truyền đến bên tai của Kỷ Nguyên, nhưng không có cách nào lưu lại dấu vết trên người anh.

Phù…

Cảm nhận được sức sống mãnh liệt và tinh thần phấn chấn của đám đông, Kỷ Nguyên trút bỏ được phần nào muộn phiền trong lòng, thoải mái nghĩ: Thật tốt khi vẫn còn sống.

Quả nhiên con người đều không muốn chết, nếu không nhất quyết phải chết, ai lại không lưu luyến này rất thế giới tốt đẹp này?

“Tìm hiểu về thể dục bơi lội…”

“Anh thử tìm hiểu tập thể hình sao?”

Ga tàu điện ngầm phía trước, mỗi lần Kỷ Nguyên đi ngay qua đây đều có thể nhìn thấy nhiều sinh viên đại học phát tờ rơi bán thời gian.

Bình thường là những người trong phòng tập thể dục và bể bơi, cũng có người ở cửa hàng cầu lông và dụng cụ.

Chỉ là lần đầu tiên, Kỷ Nguyên không biết đây là một loại phương pháp Marketing hiện đại.

Vì phép lịch sự, anh đọc kỹ tờ rơi mà người khác đưa cho, kết quả lãng phí thời gian cả một buổi chiều.

Sau cùng họ yêu cầu Kỷ Nguyên đóng vài ngàn học phí, Kỷ Nguyên vừa nhìn thấy mức học phí này, anh im lặng một lúc rồi rời đi với cái mặt than ngàn năm.

Hiện tại, khi anh đi ngang qua tàu điện ngầm, đã có thể mặt không đổi sắc từ chối những sinh viên này.

Giang Ngọc sống ở tiểu khu bên cạnh làng đại học, tiếp giáp với đại học Kiến Kinh, Học viện điện ảnh Kiến Kinh, học viện Hí Kịch Kiến Kinh, đại học truyền thông Kiến Kinh cùng với học viện nữ sinh Kiến Kinh.

Ước chừng có ba trường đại học truyền thông tọa lạc ở ven hồ nhân tạo xinh đẹp này, do đó, có rất nhiều xưởng phim, các lớp đào tạo điện ảnh, lớp biểu diễn và các trung tâm đào tạo người đại diện, cơ sở ươm mầm điện ảnh ở gần đó nhiều như lông trâu.

Phòng làm việc Cinderella của Giang Ngọc các đó khoảng hai trạm tàu điện ngầm.

Ngoài lần đầu, người nổi tiếng trên mạng đến bên này chụp hình rất nhiều, sau đó đi bộ đến quảng trường Phẩm Thần ở hồ phía đông – trung tâm sang trọng và nổi tiếng nhất, cũng là bất động sản trực thuộc tập đoàn Ứng thị – gần như có thể nói, chỉ cần đi hai bước chân là có thể thấy minh tinh.

Đương nhiên, trên đường cũng không ít các nhân viên công ty giải trí đến khai thác.

Kỷ Nguyên trước đây vẫn chưa có bị người ta đến bắt chuyện, chỉ là ở thời gian chạy bộ gần nhất, không hiểu sao có rất nhiều người đến bắt chuyện, tự giới thiệu nói là cái gì mà nhà cố vấn truyền thông của cơ sở ươm mầm đào tạo phim điện ảnh, bắt đầu khéo léo giới thiệu cho Kỷ Nguyên về triển vọng của công ty bọn họ, sau đó dò hỏi anh có đồng ý trở thành nghệ sĩ không.

Sau khi bị Kỷ Nguyên dùng ánh mắt lạnh như băng dọa lui về sau mấy bước, thì không ai dám đi lên dẫm lôi nữa.

“Bạn học, tìm hiểu về võ quán một chút không?” Cho rằng là người trẻ tuổi mang theo màu trắng mũ đưa ra truyền đơn đầy thiện ý.

Kỷ Nguyên không biết lúc nào đã chạy đến trạm tàu điện ngầm.

Nếu là lúc trước, anh chắc chắn không quan tâm truyền đơn, nhưng hai chữ “Võ quán” trong miệng đối phương khiến cho hắn chú ý.

Người trẻ tuổi đội mũ trắng nhìn thấy Kỷ Nguyên dừng lại một chút, không ngừng nỗ lực: “Chúng tôi là võ quán Kiến Kinh, lịch sử lâu đời, chắc chắn không phải gạt người khác. Nếu anh cảm thấy hứng thú với võ thuật thì có thể đọc truyền đơn một chút, võ quán chúng tôi khá đa dạng hóa, cho dù anh thích Tae Kwon Do, Judo, đều có thầy dạy học một kèm một… Bạn học nếu như anh không bận, có thể đi chúng tôi đến xem thử võ quán, chính là ở phía trước, rất gần.”

Kỷ Nguyên không nói lời nào nhìn lướt qua truyền đơn, quả nhiên ở mặt trên thấy được ba chữ “Phó Gia Quyền”.

Muốn nói không tâm động chắc chắn là giả.

Ở kiếp trước, Kỷ Nguyên thích quấn lấy sư huynh mà luận bàn, ở quân doanh cũng sẽ cùng thuộc hạ đánh hai chiêu.

Từ khi xuyên qua thế giới xa lạ này, ngoại trừ anh biết võ công, con người ở đây đều tay không tấc sắc, cho dù có võ công, cũng chỉ là dừng lại ở quyền cước công phu thượng dễ hiểu nhất.

Chỉ dựa vào cậy mạnh, không có nội lực.

Hoàng Đế Bệ Hạ không thích phô diễn công phu kia, bây giờ được xem là lợi hai.

Hiện giờ nhìn thấy giới thiệu phần võ quán này, Kỷ Nguyên lúc này đã động tâm tư, bắt đầu chú ý đến thầy của võ quán kia…

Vì là thầy giáo võ quán, dạy nhiều học sinh như vậy, chắc hẳn đánh đánh khá tốt.

Kỷ Nguyên yên lặng tự hỏi, thật nhanh, anh cắt ngang lời giới thiệu thao thao bất tuyệt của người trẻ tuổi trong võ quán, đạm nhiên nói: “Võ quán của mấy người có thể đá sảnh* không?”

Chú thích*  Đá sảnh: Nó có nguồn gốc từ tiếng Quảng Đông.Thuật ngữ “đá sảnh” trong tiếng Quảng Đông vốn là để nói về võ thuật, nghĩa là đến võ đường để khiêu khích, hành vi phải dựa trên quy tắc của võ đài. Tính cạnh tranh rất công bằng, kết quả thắng hay bại sau khi đối đầu và cạnh tranh đều được mọi người công nhận.

Không sai! Đá sảnh!

Anh chuẩn bị thử thái độ người trẻ tuổi một chút!

Vẻ mặt của người trẻ tuổi sửng sốt một lát, nháy mắt liền từ nhiệt tình dào dạt trở nên tuỳ tiện, cậu ta đánh giá trên dưới Kỷ Nguyên một chút, khuôn mặt của chàng trai thư sinh này có vẻ giống người phụ nữ, hơn nữa dáng người còn có hơi mập, còn muốn đá sảnh? Đây là muốn khoe khoang?

Cậu ta đã gặp qua loại người này rất nhiều, ở võ quán còn thường xuyên gặp, mới biết sơ sơ công phu, đã đến cửa tìm bọn họ đánh nhau, là mấy đứa nhóc mắc hội chứng tuổi dậy thì à, cho rằng bản thân là Diệp Vấn* sao?

Chú thích*  Diệp Vấn: Diệp Vấn (1893–1972) là một võ sư nổi tiếng người Hồng Kông, được xem là người có công lớn trong việc hình thành và quảng bá hệ phái Vịnh Xuân quyền ở Hồng Kông. Một trong những đệ tử thành danh của ông là minh tinh màn bạc Lý Tiểu Long trong những năm đầu đời khi họ Lý mới tập tành học võ thuật.

“Đá sảnh? Bạn học, anh đã luyện qua sao?”

Kỷ Nguyên gật đầu với người trẻ tuổi: “Thảo nào tôi nói lâu như vậy anh đều không lên tiếng, anh ở võ quán nào? Ai là thầy anh?”

Kỷ Nguyên mở miệng: “Phó Trường Hồng.”

“Ha ha —” Người trẻ tuổi nhịn không được cười ra tiếng: “Nếu như thầy anh là Phó Trường Hồng, thầy tôi chính là Phó Lạc!”

Kỷ Nguyên:…

Đúng vậy, Phó Lạc là sư huynh của tôi.

Hai người một đường vừa đi vừa nói, người trẻ tuổi đã có mục đích tính đưa Kỷ Nguyên đến võ quán.

Khi nghe được Kỷ Nguyên nói đá sảnh, người trẻ tuổi không quá hứng thú giới thiệu về nội dung võ quán, mà tùy ý nói: “Đá sảnh phải báo xuất thân và thầy, ai đưa anh tới, anh ở võ quán nào, sau đó kêu thầy của anh đến quyết định thời gian, có hiểu không?”

Kỷ Nguyên biết mình bị hắn khinh thường, cũng không giận, khi đang chuẩn bị nói cái gì đó, bỗng nhiên một nhóm người đàn ông mặc vest đi giày da xuất hiện cửa võ quán Kiến Kinh.

Tên cầm đầu trên cơ bắp xăm hình rồng có sừng, đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, cho dù đang mặc tây trang cũng có thể cảm nhận được sức mạnh qua lớp quần áo.

Đằng sau có khoảng bảy tám tên đàn em giống lão ta, mặc dù đều mặc chính trang, những người có kinh nghiệm cầm quân lâu năm như Kỷ Nguyên nhìn thoáng qua là có thể nhận ra những người này không mấy ngay thẳng, mặt mày tàn nhẫn và đáng kinh mà người bình thường không có, hai mắt sáng ánh lên vẻ gian xảo.

Tóm lại không phải là người tốt.

Một đám người hùng hùng hổ hổ vào võ quán Kiến Kinh, sắc mặt người trẻ tuổi người mũ trắng bên cạnh Kỷ Nguyên chớp mắt liền thay đổi, không hề nghĩ ngợi đã nhanh một bước, chui vào võ quán từ cửa hông.

Đi phía trước còn không quên lôi kéo theo Kỷ Nguyên chạy cùng nhau, kẻo Kỷ Nguyên bị này đám giang hồ này bắt được.

Kỷ Nguyên hỏi một câu: “Cậu chạy cái gì, bọn họ là ai?”

Người trẻ tuổi sắc mặt lo âu: “Là người của anh Long, thu phí bảo kê ở đây, chúng tôi mở võ quán đều phải giao một nửa lợi nhuận cho bọn hắn, khốn nạn! Thật là một đám ôn thần!”

Kỷ Nguyên nghe được hơi bối rối, nhưng từ thái độ người trẻ tuổi cùng khí chất của anh Long đó, không khó đoán ra, anh Long chính là giang hồ địa phương ở đây, hiện tại muốn tìm võ quán gây phiền toái, hơn nữa phần lớn là vì tiền.

Những chuyện như vậy cũng không hiếm thấy ở kiếp trước, cho dù là ở dưới chân Thiên Tử trong thành Trường An, Kỷ Nguyên cũng từng chứng kiến cảnh nhà giàu khinh nam bá nữ* đến từng nhà, cửa hàng đòi tiền, phần lớn các cửa hàng đều sẽ giao tiền để bảo đảm bình an, nhưng cũng có nơi không muốn đưa tiền, ví dụ như võ quán — bởi vì võ lực có thể chống lại được.

Chú thích*  Khinh nam bá nữ: đàn áp người khác, hành động độc đoán.

Người trẻ tuổi vừa chạy vừa nói chuyện: “Đám người Long Tam ở thành phố này có mấy người, mấy năm trước dùng giá rất thấp để mua hết các cửa hàng ở thành phố này, sau đó mở ra rồi cho chúng tôi thuê lại với giá gấp đôi thành phố. Lúc trước tiền thuê một tháng là mười vạn, hiện tại đã lên đến hai mươi vạn! Cho dù gần quảng trường Phẩm Thần, tiền thuê cũng không cao như vậy! Bọn họ đã cố ý nâng lên giá lên, nói là tiền thuê, thật ra chính là thu phí bảo kê! Chỉ cần không trả, Long Tam sẽ cho người tìm tới cửa gây chuyện, khiến người khác không cách nào mở cửa được…”

Người trẻ tuổi xoay người nói với Kỷ Nguyên: “Hôm nay võ quán chắc chắn không mở cửa được rồi, thầy tôi và đám người của Long Tam có dây dưa, nếu như anh không muốn bị đánh thì đi theo sau tôi, đừng nói chuyện. Lát nữa chờ tôi giải quyết xong chuyện, tôi sẽ đưa anh ra ngoài.”

Kỷ Nguyên nghiêng đầu hỏi một câu: “Định đánh nhau sao?”

Người trẻ tuổi: “Ây ya! Nếu có thể thương lượng được, chắc chắn không đánh nhau…” Cậu ta nói thầm: “Nhưng mà lần này Long Tam dắt theo nhiều người như vậy, chắc không tốt lành gì… Thật sự đánh nhau cũng phiền toái…”

Kỷ Nguyên siết chặt tay, tự đề cử mình nói: “Tôi biết đánh nhau.”

Người trẻ tuổi mắt trợn trắng, ngay sau đó sắc mặt lộ vẻ nôn nóng, nhanh chóng nói: “Anh thôi đi, đừng gây rắc rối cho tôi nữa, Long Tam cũng thật biết chọn thời gian tới, hiện tại thầy không ở võ quán, chẳng biết tôi có thể trụ được bao lâu, quên đi, còn nước còn tát, dù sao cũng không thể giết người được, cùng lắm thì bị đánh một trận, tôi cũng không phải không biết võ…”

Kỷ Nguyên chưa từ bỏ ý định, nói thêm một câu: “Tôi miễn phí, không lấy  tiền.”

Người trẻ tuổi bất đắc dĩ nhìn anh: “Hừ, không muốn bị đánh thì đừng nói nữa.”
Bình Luận (0)
Comment