Ở Trong Văn Tổng Tài Làm Cực Phẩm Nam Phụ

Chương 22

Nửa đầu phân cảnh Tương Vương thắng trận trở về mà Kỷ Nguyên vào vai quay đặc biệt hoàn mỹ.

Kết thúc một phân cảnh, ánh mắt mọi người trong đoàn phim nhìn anh hoàn toàn thay đổi.

Lúc xoay người xuống ngựa, Giang Ngọc sợ ngây người, tiến lên hỏi: “Anh có khinh công nổi trên mặt nước thật à?”

Kỷ Nguyên không nói gì, nhìn hắn một cái, Giang Ngọc nhịn không được tiếp tục hỏi: “Sao anh còn biết cưỡi ngựa nữa, còn có thứ gì mà anh không biết không?”

Máy tính, số học, lái xe…

Trong đầu Kỷ Nguyên hào phóng bổ sung: Có rất nhiều thứ mà tôi không biết.

Có điều anh không tiếp lời Giang Ngọc, sau khi quay xong một cảnh này, quay về ngồi dưới ô che nắng.

Lúc sáng sớm bọn họ tới còn chưa nắng to, hiện tại đã giữa trưa, thời tiết đã nắng gắt.

Cũng may thời tiết giữa tháng mười đã không còn nóng, mặc trong và bên ngoài ba lớp đồ cổ trang cũng không chảy mồ hôi nhiều.

Sau khi Kỷ Nguyên gầy đi thì không hay ra mồ hôi nữa, lúc này cũng chỉ cảm thấy hơi nóng, anh cầm chiếc quạt mini, im lặng ngồi tại chỗ, thổi vào người mình.

Giang Ngọc mua cho mỗi người trong đoàn phim một chai nước lạnh, duy chỉ có Kỷ Nguyên là nước ấm.

Hắn đặt nước trên bàn của Kỷ Nguyên, thấy nét mặt Kỷ Nguyên chuyên chú nhìn chằm chằm một chỗ, biết anh lại đang ngẩn người.

Giang Ngọc nhịn không được hỏi: “Kỷ Nguyên, trước kia anh thật sự chưa từng tiếp xúc với diễn xuất bao giờ sao? Ví dụ như tham gia các thể loại biểu diễn xã đoàn trong trường đại học chẳng hạn?

Kỷ Nguyên lấy lại tinh thần, tìm kiếm trong trí nhớ của nguyên chủ một lúc lâu cùng không tìm thấy kí ức gì liên quan tới trường đại học.

Trái lại, ký ức hồi cấp ba tương đối sâu sắc, có điều đều là bị người khác bắt nạt.

“Không có.” Kỷ Nguyên dơ quạt mini lên thẳng mặt, gió thổi sợi tóc dài bay bay khiến trong lòng mấy nữ diễn viên vai quần chúng xung quanh ngứa ngáy.

Giang Ngọc khen nói: “Vừa rồi anh diễn rất tốt, không giống người mới chút nào, xem ra anh rất có thiên phú làm diễn viên.”

Tôi diễn chính bản thân mình, có thể diễn không tốt sao…

Kỷ Nguyên yên lặng nói thầm một câu.

“Cắt!” Đạo diễn cất cao giọng nói: “Tiểu Vân, biểu cảm của cô không đúng, cô là nhất kiến chung tình với Tương Vương nhưng không thể biểu hiện rõ ràng như vậy, cô phải kín đáo một chút.”

Kỷ Nguyên thuận lợi bao nhiêu, Hồ Tiểu Vân bên kia lại có hơi lúng túng.

Không biết vì sao đạo diễn luôn không vừa ý với biểu cảm của Hồ Tiểu Vân, lúc thì nói ánh mắt đầu tiên cô nhìn Tương Vương quá lộ liễu, lúc thì lại nói cô biểu diễn chung chung.

Hồ Tiểu Vân diễn cảnh này NG rất nhiều lần, cuối cùng mọi người đều hơi mệt mỏi, đạo diễn mới tuyên bố nghỉ ngơi một chút trước.

Lúc đi xuống, trên mặt Hồ Tiểu Vân hiện đã hơi uể oải.

“Vốn dĩ đã có thể nắm bắt được nhân vật nhưng sau khi bị đạo diễn phủ định nhiều lần, ngược lại diễn không tốt nữa.” Hồ Tiểu Vân chen xuống bên cạnh Giang Ngọc, ừng ực ừng ực uống nước, Giang Ngọc khuyên cô uống ít thôi, nếu không mặc lại cổ trang lúc đi vệ sinh rất khó khăn.

Giang Ngọc ở bên cạnh cô lột tả lại nhân vật nữ chính một lần nữa, Hồ Tiểu Vân chống cằm chọc chai nước khoáng, giống một học sinh tiểu học nghiêm túc nghe giảng.

“Nhưng mà nhất kiến chung tình rất khó diễn.” Hồ Tiểu Vân mệt mỏi che mặt lại: “Quá xa lạ với một thiếu nữ xinh đẹp từ trong bụng mẹ lại độc thân hai mươi năm như em!”

Giang Ngọc: “Em không yêu thầm bạn nam nào sao, tiểu học, cấp ba, đại học, đã từng có kiểu nhất kiến chung tình với ai chưa?”

Hồ Tiểu Vân đen mặt: “Ứng Thư Hoán có tính không.”

Giang Ngọc: “Dừng, cấm theo đuổi thần tượng.”

Kỷ Nguyên nghe thấy tên Ứng Thư Hoán, quay đầu đi nhìn thoáng qua Hồ Tiểu Vân.

Hồ Tiểu Vân đã nâng cằm ngôi trên ghế vặn vẹo như cái bánh quai chèo, “Nhưng anh ấy thật sự rất đẹp trai! Anh Giang, khi nào thì anh nhận cho em một bộ phim có thể diễn cùng anh ấy vậy! Không cần nam nữ chính, chỉ cần là nữ phụ thôi cũng được!”

Giang Ngọc gõ một cái lên đầu cô: “Em nghĩ hay đấy, với địa vị của em ngay cả diễn vai nữ phụ với Ứng Thư Hoán cũng không xứng. Khi nào em từ trình TV chuyển sang trình điện ảnh thì anh sẽ đi liên hệ với giải trí Đào Tử cho em.”

Hồ Tiểu Vân bĩu môi, lại quay đầu hỏi Kỷ Nguyên: “Thầy Kỷ, thầy có kinh nghiệm gì về  nhất kiến chung tình không, truyền thụ cho tôi một ít!”

Cô nói chưa dứt lời, nhưng mà Kỷ Nguyên thật đúng là có.

Có điều ký ức rất mơ hồ, hơn nữa còn nhớ rõ mọi chuyện khi đó đều là nhầm lẫn.

Lúc đang định mở miệng, trong trí nhớ lại đột nhiên hiện lên hình ảnh mờ ảo của một người đàn ông, anh hơi sửng sốt, ngay sau đó nghĩ đến đây có thể là ký ức của nguyên chủ.

“Có.” Kỷ Nguyên mở miệng, trong tay lật xem kịch bản: “Cô có thể tưởng tượng cảm giác nhìn thấy đồ vật mình thích, hoặc cảm giác theo đuổi thần tượng.”

“Theo đuổi thần tượng?” Hồ Tiểu Vân nắm tay: “Nếu tôi nhìn thấy Ứng Thư Hoán, sao có thể chỉ đứng trên thành lầu! Tôi nhất định nhảy xuống tại chỗ, chạy như điên thét chói tai!”

Kỷ Nguyên nói: “Cô thích Ứng Thư Hoán?”

Hồ Tiểu Vân ôm lấy mặt bánh bao tròn tròn, kiêu ngạo nói: “Thích! Tôi thích anh ấy từ cấp ba! Tôi chính là fan cứng đó! Anh ấy thật sự là người diễn hay nhất tôi từng thấy, hơn nữa đặc biệt linh động! Mỗi khi tôi rảnh đều nghiên cứu kỹ năng diễn xuất của thần tượng mình!”

Giang Ngọc biết Kỷ Nguyên không mấy chú ý tới giới giải trí, trước đây cũng không phổ cập kiến thức về giới giải trí cho Kỷ Nguyên, hiện tại nhớ ra, lập tức nói một câu. “Lần trước chúng ta đi ăn cơm nhìn thấy người kia, anh ta chính là Ứng Thư Hoán. Giang Ngọc nói: “Hắn là ngôi sao nhí sinh ra, mười lăm tuổi đã lấy được giải Ảnh đế Kim Tượng, là một diễn viên tài năng nổi bật. Có điều, hiện tại anh mới vừa tiến vào giới giải trí, khẳng định không có cơ hội hợp tác cùng hắn.

Hồ Tiểu Vân nhắc tới thần tượng của mình, không nhịn được thổi phồng: “Bởi vì hiện tại Kiều nhà chúng tôi chỉ đóng phim điện ảnh, hơn nữa danh tiếng cực kì tốt, chỉ cần anh ấy đóng phim điện ảnh, trực tiếp có thể khiêng phòng bán vé! Haizz, khi nào tôi mới có thể hợp tác đóng phim cùng Kiều Kiều, tôi có nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh…”

“Kiều Kiều?” Kỷ Nguyên hơi sửng sốt.

Giang Ngọc giải thích nói: “Tên thân mật mà fan của Ứng Thư Hoán đặt cho hắn, hắn là tiểu công tử xuất thân thế gia, tính tình rất kiêu căng, có điều fan của hắn chấp nhận hiện thực này, còn nghĩ cho hắn một biệt danh “Ứng Kiều Kiều”, ngay cả một người qua đường như tôi cũng biết.”

Kỷ Nguyên buồn cười, yên lặng nhắc lại cái tên “Kiều Kiều” lần nữa, nghĩ đến khuôn mặt của Ứng Thư Hoán, trong lòng nghĩ rất phù hợp với hắn.

Giang Ngọc::Sau này fan của cậu khẳng định cũng sẽ đặt cho cậu một cái tên kỳ quái, đừng quan tâm là được.”

“Tương Vương chuẩn bị xong chưa? Cảnh tiếp theo là cậu và Tiểu Vân cùng lên sân khấu, dùng camera kép quay chụp.” Đạo diễn gân cổ lên gọi anh, ở đoàn phim, mọi người đều có thói quen gọi tên nhân vật.

Giang Ngọc vỗ bả vai Kỷ Nguyên,cùng nhau đi tới khu vực quay phim.

Đang chuẩn bị quay chụp, đạo diễn lại kêu ngừng, hình như là tổ quay phim bên cạnh ồn ào gì đó, sẽ ảnh hưởng đến hiện trường thu âm.

Kỷ Nguyên nghiêng đầu nhìn qua, thấy một đoàn thiếu nữ đang khiêng camera chui vào trong một đoàn phim khác.

Giang Ngọc kinh ngạc nói: “Sao lại nhiều trạm tỷ* và fans vậy?”

Chú thích*  Trạm tỷ: những chị gái chuyên đi chụp ảnh thần tượng.

Hứa Nguyệt Nhi đúng lúc đang ở bên cạnh bọn họ, thuận miệng nói: “Cách vách là đoàn phim “Thiên Hạ”, khoảng thời gian trước Kỷ Hy có nhận một vai phụ, mấy ngày nay đều vội vàng đến quay. Trước đây khi tổ đạo cụ tới đều nghiên địa hình đã thấy, lượng fan không giống nhau, cô gái kia đang thét gọi…” Nói đến đây, Hứa Nguyệt Nhi lại nói tiếp: “Có điều mấy hôm trước không nhiều người như vậy, hôm nay fan tới nằm vùng dường như nhiều hơn.”

Người quay camera nói: “Hôm nay Ứng Thư Hoán và Lục Giác Hành đều ở đoàn phim Thiên Hạ.”

Hứa nguyệt nhi “Wow” một tiếng: “Hai Ảnh đế. Khó trách những cô gái này đều điên rồi.”

Giang Ngọc nghe nói gần đây Lục Giác Hành đảm nhận vai nam chính trong một bộ phim truyền hình, nhưng không đoán ra Thiên Hạ của đạo diễn Viên Huy Hoàng.

Hiện tại ngành sản xuất điện ảnh đình trệ, cho dù là Ảnh đế cũng phải từ giới điện ảnh chuyển sang giới truyền hình, suy cho cùng, không phải ai cũng có bối cảnh, có thể tùy hứng như Ứng Thư Hoán, không diễn kịch thì có thể trở về kế thừa gia sản chục tỷ…

Nhưng mà Lục Giác Hành ở đó cũng không lạ, vì sao Ứng Thư Hoán cũng ở đó?

Giang Ngọc hơi tò mò, chẳng phải Ứng Thư Hoán và Lục Giác Hành không hợp nhau sao?

Tuy ngoại hình và tài nguyên của hai người không xung đột, nhưng quan hệ bất hòa là chuyện những người trong giới ngầm hiểu, dù sao hai người họ ở trong giới nhiều năm như vậy mà chưa từng hợp tác diễn chung một bộ phim nào.

“A a a a a! Tôi cũng muốn đi xem!!” Hồ Tiểu Vân ở một bên hạ giọng khóc lóc kể lể nói: “Hu hu hu, tức chết tôi rồi, Kiều Kiều nhất định là tới thăm Kỷ Hy, khi nào thì Kỷ Hy mới có thể rời khỏi thần tượng của tôi, tự mình bước đi đây! Anh ta không có mẹ sao, mỗi lần đều quấn lấy Kiều Kiều! Anh xem đi, khẳng định lại muốn dựa vào thần tượng của tôi để nổi lên, buổi tối trở về lại tạo thành hot search, “Ứng Thư Hoán ghé thăm đoàn phim Thiên Hạ”, tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi.”

Giang Ngọc vừa nghe Hồ Tiểu Vân nói như vậy, nháy mắt đã nghĩ thông suốt.

Đúng rồi, Kỷ Hy cũng là nghệ sĩ của giải trí Đào Tử, hơn nữa lại là bạn tốt trong giới của Ứng Thư Hoán, chắc là hắn tới thăm.

Lăng xê tin tức, Giang Ngọc không cảm thấy như vậy, cho dù tính tình con người Ứng Thư Hoán thật sự hơi tệ, hơn nữa trên danh nghĩa, giải trí Đào Tử cũng là sản nghiệp của hắn, ông chủ không lên tiếng, giải trí Đào Tử dám mua hot search sao?

Kỷ Nguyên không hứng thú với tin tức trong trường quay của Ứng Thư Hoán, vì thế chỉ đứng ở một bên nghe, không phát biểu ý kiến.

Khi nghe thấy tên Lục Giác Hành, chỉ cảm thấy có chút quen tai, chợt nhớ tới lúc mình vừa xuyên qua đây nhìn thấy sổ nhật ký của nguyên chủ, bỗng nhiên tỉnh ngộ: Lục Giác Hành, hình như là đối tượng mà nguyên chủ thích.

Chồng cũ và bạch nguyệt quang xuất hiện ở cùng một đoàn phim, Kỷ Nguyên nghĩ đến cảnh tượng này đã đau đầu.

Một Ứng Thư Hoán đã đủ khiến anh sặc, lại tới một Lục Giác Hành…

Vẫn nên cẩn thận tránh hai người kia, đặc biệt là Lục Giác Hành.

Kỷ Nguyên biết chi tiết về Ứng Thư Hoán nhưng hoàn toàn không biết gì về Lục Giác Hành, nguyên chủ dường như cố tình xóa mờ ký ức về Lục Giác Hành, khiến Kỷ Nguyên không biết trước kia chính thân thể này và Lục Giác Hành có gì xích mích hay không, chẳng may mà có thì thật phiền toái…

“Tương Vương chuẩn bị xong chưa, hôm nay sau khi quay xong nhất kiến chung tình thì nghỉ ngơi, trời quá nóng, buổi chiều mát mẻ một chút thì tiếp tục quay cảnh thứ hai!”  Đạo diễn chờ sau khi tất cả fan ở cách vách đi xa, sắp xếp cảnh quay cuối cùng của buổi trưa, cũng là cảnh quay lớn nhất trong MV, dùng camera kép quay chụp cảnh gặp mặt đầu tiên của Tương Vương và thiếu nữ.

Vai nữ chính mà Hồ Tiểu Vân đóng chạy một mạch từ dưới lầu đến quán rượu đã chỉ định, Tương Vương thúc ngựa qua đường phố, trên lầu những tay áo hồng vẫy gọi, trong cơn mưa hoa đầy trời, thiếu nữ vô ý đánh rơi lẵng hoa ôm trong tay, cánh hoa đào trong lồng ngực bay lả tả từ trên bầu trời bay xuống, trong tiếng hô kinh ngạc của cô, Tương Vương dường như có thần giao cách cảm quay đầu, cùng thiếu nữ nhất nhãn vạn năm*.

Chú thích*  Nhất nhãn vạn năm: Chạm một ánh mắt, nhớ nhau đến vạn năm.

Một cảnh này không hề dễ quay, vừa phải có vẻ đẹp của cơn mưa hoa, vừa phải quay chính xác khuôn mặt của nam nữ chính, còn phải nắm chắc từng thay đổi biểu cảm nhỏ.

Hồ Tiểu Vân ở cảnh quay này cắt bốn lần, mỗi lần cô đều rất ngượng ngùng, vừa xin lỗi, trên mặt vừa mang theo áy náy.

Hơn nữa trạng thái của Kỷ Nguyên cũng không tốt.

Ngược lại không phải anh diễn không tốt, anh diễn rất có cảm giác nhất kiến chung tình, nhất nhãn vạn năm, nhưng đạo diễn cảm thấy không có cảm giác động lòng mà hắn yêu cầu!

Cái này tương đối phức tạp, Hoàng Đế Bệ Hạ kiếp trước và kiếp này, hai kiếp cộng lại cũng không biết cảm giác động lòng là gì, khó tránh khỏi cũng bị NG một lần.

Trên tay đạo diễn đã có một cảnh có thể qua nhưng hắn còn muốn theo đuổi cảm giác động lòng, vì thế mở miệng yêu cầu Kỷ Nguyên và Hồ Tiểu Vân quay một cảnh cuối cùng. Đạo diễn lau mồ hôi: “Một cảnh cuối cùng, nhất định qua.”

Hồ Tiểu Vân đứng ở dưới quán rượu, bởi vì cảnh quay này là cảnh quay dài từ đầu tới cuối, cô đã quay sáu lần rồi.

Mộc Tử xịt lên mặt cô một ít nước khóa nền trang điểm, thuận tiện dùng ánh mắt cổ vũ cô cố lên, sau đó lui sang một bên.

Hồ Tiểu Vân hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, trong đầu chậm rãi hiện ra diễn xuất mấy năm nay của Ứng Thư Hoán.

Linh động tự nhiên, tài hoa hơn người, thiên phú tuyệt vời.

Hồ Tiểu Vân cau mày, nhất định không được làm mất mặt thần tượng!

Một thiếu nữ…

Một thiếu nữ nhất kiến chung tình…

Một khuê nữ năm mười lăm tuổi, ở độ tuổi đẹp đẽ nhất đã gặp một người tài hoa hơn người, từ đó thiếu nữ đắm chìm cả đời…

Âm thanh đạo diễn đánh nhịp vang lên: “Bắt đầu diễn!”

Hồ Tiểu Vân mở mắt ra, khí chất cả người đã thay đổi đáng kinh ngạc, trên khuôn mặt bánh bao tròn tròn mang theo một chút hình dáng của Ứng Thư Hoán.

Cô xách váy lên giống một con bướm tinh tế xinh đẹp, chạy một bước về phía trước.

Giữa không trung, cảnh này dường như bị dừng hình sau khi phát ở chế độ quay chậm.

Trong nháy mắt, tất cả nhân viên công tác xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại  đám người rộn ràng nhốn nháo, Trường An phồn vinh mỹ lệ, trong quán rượu là những tiếng thì thầm và kìm nén đầy phấn khích của các thiếu nữ, trên đường là tiếng vó ngựa của đại quân Vương Tương.

Một đôi ủng da nai màu trắng rơi trên mặt đất, nhanh chóng nhấc lên, nhẹ nhàng đi về phía quán rượu, để lại góc áo màu trắng tung bay.

Hình ảnh dừng hình bỗng nhiên sinh động trở lại, tất cả âm thanh đều trở lại nhân gian.

“Thế tử!” Thị vệ A Sài thở hổn hển đi theo chủ nhân, chen chúc trong quán rượu toàn là người, khó khăn chen về phía trước: “Thế tử! Ngài chờ tôi với!”

Tiểu chủ nhân của hắn đi nhanh như bay, chưa được hai bước đã chạy khỏi tầm mắt của hắn, A Sài khóc không ra nước mắt, đành phải gân cổ lên gào: “Thế tử! Thích Tướng quân nói canh ba giờ Mùi hôm nay nhất định phải đưa người hồi phủ, sắp đến giờ rồi, chúng ta đừng xem nữa!”

A Sài đỡ mũ, trong lòng lệ rơi đầy mặt thầm nghĩ: Hơn nữa mấy người xem Tương Vương nhà người ta làm gì? Một cái mũi, hai cái mắt, đều là đại nam nhân, chạy lên để chen chúc với mấy cô gái…

Bởi vì nghe nói Tương Vương là Thiên Sát Cô Tinh sao? Tiểu tổ tông của tôi ơi, tò mò như vậy có thể hại chết người đấy!

Hắn loạng choạng lên lầu, trong lòng lại nghĩ: Có điều, Thế tử sinh ra đã như ngọc, lúc nhỏ bởi vì trời sinh con mắt dị thường và hiện tượng gây họa, bị coi là đứa con không rõ ràng, Thích tướng quân vì giữ lại Thế tử, ước chừng đã nhốt hắn mười lăm năm mới thả ra…

Thế tử tò mò về Tương Vương, về mặt tình cảm cũng có thể tha thứ, A Sài yên lặng nghĩ, dù sao hai người này cũng coi như cùng cảnh ngộ.

Nghe nói vị Vương gia lạnh lùng xinh đẹp dưới lầu cũng là vì hiện tượng thiên văn cho nên bị coi là đứa con không rõ ràng, Bệ Hạ sớm đuổi khỏi Trường An, ném trong quân doanh tự sinh tự diệt.

Thế tử đẩy đám người ra, đôi tay bấu vào lan can quán rượu, đôi mắt tò mò đánh giá đường lớn Trường An.

Chỉ thấy một đội kỵ binh giáp sắt đang hiên ngang trên đường cùng với tiếng kèn phát lệnh đinh tai nhức óc đi ngang qua quán rượu, chỉ để lại bóng dáng nối tiếp.

Đỉnh đầu hắn có một gốc cây đào thật lớn, tầm mắt hắn còn chưa tìm thấy vị Tương Vương xui xẻo giống hắn trong truyền thuyết, thiếu nữ bên cạnh như dẫm vào làn váy của mình trong lúc xô đẩy, phát ra một tiếng kêu kinh ngạc, lẵng hoa cô ôm trong lòng ngực thuận thế rơi xuống quán rượu, từng cánh hoa đào trong lẵng hoa bị gió thơm của Trường An thổi bay như tuyết, rơi rụng về phía quân đội.

Vương gia trẻ tuổi cầm đầu dường như cảm giác được gì đó, thân hình lập tức dừng lại, vô thức lần âm thanh vọng, lúc quay đầu, va chạm cùng ánh mắt thế tử.

Chứng kiến cảnh này, chỉ có hoa đào đầy trời.

“Cắt!” Đạo diễn kích động đánh nhịp, từ trên ghế đứng lên: “Tốt quá! Tốt quá rồi! Chính là cái quay đầu nhìn lại này! Tôi muốn chính là cảm giác này!”

Kỷ Nguyên nghe được giọng nói, nhẹ nhàng thở ra, hơi dẫn ngựa, trong tim còn có chút rung động, hẳn là chưa kịp thoát vai.

Ký ức xa xôi mơ hồ của anh dường như rõ ràng hơn một chút, nhưng cũng không nhớ năm đó người mà chính mình thấy thoáng qua trên đường lớn Trường An có dáng vẻ gì.

Quả nhiên sau khi lớn tuổi, trí nhớ cũng không ổn nữa… Trong lòng Kỷ Nguyên yên lặng phỉ nhổ chính mình.

Đạo diễn kích động quơ chân múa tay, thấy được biểu hiện vừa rồi của Kỷ Nguyên và Hồ Tiểu Vân vô cùng hoàn mỹ.

Người trong đoàn phim cũng có cảm giác đó, đắm chìm trong cảnh quay về cuộc gặp gỡ lần đầu vừa rồi, rất lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Kỷ Nguyên vận động thân thể một chút, hơi ngẩng đầu, lại nhìn thấy một người quen thuộc trên lầu cao bên cạnh trường quay.

Anh kinh ngạc nói:… Ứng Thư Hoán?

Giờ phút này, trong lòng anh tự nhiên đập nhanh một nhịp, hẳn là vẫn còn chưa thoát được vai diễn.

Ánh mắt đối phương dừng lại trên người anh, rất nhanh đã chuyển đi.

Kỷ Nguyên nghi ngờ nghiêng đầu: Ảo giác sao? Sao lại cảm giác hắn liếc mình một cái?

Hay là vẫn luôn đứng ở đó nhìn?

Nhưng mà… Có lẽ hắn không nhìn ra được mình là ai, Kỷ Nguyên rất nhanh xóa bỏ ý nghĩ đó, phỉ nhổ chính mình, nói: Đừng nói trước đây mình vẫn là một tên béo, dù cho không béo, mình mặc cổ trang, cách xa như vậy, có thể nhận ra mới là tình cảm chân thực.
Bình Luận (0)
Comment