Việc Ứng Thư Hoán tham giam show Tống Nghệ nhấc lên một luồng gió tanh mưa máu trên Weibo, hậu viện hội Cấm Vệ Quân nhanh chóng công chiếm Weibo chính chủ 《 “Cùng nhau đi du lịch” 》.
Đương nhiên hết thảy mấy chuyện này đều là phát sinh ở trên mạng, còn Ứng Thư Hoán hiện đang ở trong căn phòng kín hoàn toàn không hay biết.
Sau khi hắn cùng Kỷ Nguyên chào hỏi nhau, rất nhanh đã tách ra hai phía.
Từ trái sang phải lần lượt là Hồ Tiểu Vân, cùng với Mộ Tư Khiêm của giải trí Đào Tử, thay thế lưu lượng Điền Tin là tiểu sinh Vương Hạo Thanh, lại sang bên phải là Ứng Thư Hoán, Phạm Mạn Tuyết cùng Lý Tư làm khách mời cố định nên đứng ở chính giữa, kế tiếp là thị hậu Vương Trần Lam, sau đó là tân tú gameshow Phùng Mịch, cuối cùng chính là Kỷ Nguyên.
Lý lịch hiện tại của Kỷ Nguyên còn chưa đủ để đứng ở giữa, cho nên còn cách Ứng Thư Hoán vài nhân vật.
Kỷ Nguyên cũng không có biểu hiện gì kỳ quái, nhưng nội tâm Ứng Thư Hoán lại thuộc dạng muôn màu muôn vẻ, phải tận lực lắm mới khắc chế bản thân không đi bới lông tìm vết.
Khách mời cố định của tiết mục Phạm Mạn Tuyết cùng Lý Tư nói vài câu để làm nóng bầu không khí, tổ tiết mục cho nhân viên công tác phát 500 tệ kinh phí khởi đầu, còn các chi phí còn lại yêu cầu khách mời tự kiếm lấy bằng chính sức lực lao động của bản thân trong quá trình đi du lịch.
Chỉ là lần này, ngoài kinh phí khởi động còn phát cho mỗi người một túi gấm nhỏ nhỏ, hơn nữa còn dặn dò không đến thời điểm vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không thể đem túi gấm mở ra.
Sau khi phát xong xuôi, tổ đạo diễn liền nhắc nhở qua tai nghe: “Chuẩn bị một chút, chuẩn bị rời khỏi thùng đựng hàng.”
Phòng là mọi người rút thăm chọn lựa, Kỷ Nguyên là người đầu tiên tìm được thùng đựng hàng, cho nên là người rút thăm đầu tiên.
Những người sau cũng theo trình tự đó, đột nhiên, thùng hàng chỗ bọn họ phát ra âm thanh “cùm cụp” khiến cho mọi người đang chìm trong bóng đêm trở nên cảnh giác.
Giây tiếp theo, thùng đựng hàng được tổ đạo diễn hạ xuống, tản ra bốn phương tám hướng, sắc mặt mọi người bắt đầu biến hóa, nhỏ giọng kinh hô.
Chỉ thấy bốn phía kiến trúc được chạm trổ vừa tinh xảo vừa cổ kính, núi non trùng điệp lan tràn mở ra.
Diễn viên quần chúng khoác trên mình những bộ cổ phục đi tới đi lui trên đường, khắc họa khung cảnh đường phố cổ đại y như thật.
Thật ra biểu cảm trên mặt Kỷ Nguyên không có biến hóa gì mất, chỉ là sau khi toàn bộ thùng đựng hàng được mở ra, chứng kiến một màn trước mắt, cũng có chút kinh ngạc.
Địa điểm 《“Cùng nhau đi du lịch》lựa chọn thế mà lại là thành phố điện ảnh cổ trang!
Không, chính xác mà nói không phải thành phố điện ảnh cổ trang, mà là cổ đại!
Đúng là tổ tiết mục luôn không dựa theo kịch bản mà! Thế mà lại lựa chọn hành trình du lịch ở thời cổ đại, trực tiếp phá vỡ giới hạn thời gian, chả trách trước kia còn có tình tiết chạy tới sa mạc cầu sinh…..
Nội tâm Kỷ Nguyên phun tào liên tục.
Ứng Thư Hoán trong nháy mắt liền phản ứng lại, theo bản năng muốn qua nhìn Kỷ Nguyên một chút, đối phương cũng có hơi ngạc nhiên, may là không xảy ra tình trạng luống cuống tay chân.
So với biểu hiện mà hắn tượng tượng còn tốt hơn một chút……
Hắn còn nghĩ rằng lần đầu Kỷ Nguyên tham gia Tổng Nghệ sẽ luống cuống cơ, thậm chí Ứng Thư Hoán còn dự tính đến lúc đó hắn sẽ đại phát từ bi gạt bỏ hiềm khích qua một bên mà che chở người ta một chút, cho ai kia học hỏi một tiền bối như hắn một chút!
Đây cũng không phải lần đầu tiên《Cùng nhau đi du lịch 》làm ra cảnh tượng khoa trương như vậy.
Bản thân nó chính là một tiết mục kết hợp vượt giới, đem tiết mục du lịch cùng tiết mục chạy trốn bên ngoài hợp vào một chỗ, trong quá trình các khách mời đi du lịch sẽ luôn gặp đủ loại sự kiện thần bí, như loại hình trinh thám trước kia chẳng hạn, bối cảnh chính là nước Anh vào thế kỷ 19, toàn bộ khách mời đều bị dây vào vụ án gay cấn của Jack Đồ Tể, cuối cùng vì không thể phá án mà rơi vào kết cục toàn đội diệt.
Nói cách khác, trong lúc bị cuốn vào nhiệm vụ, nếu không thể hoàn thành sẽ đồng nghĩa với việc bị đào thải giữa chừng.
Chính vì tính siêu thú vị cùng chủ nghĩa hiện thực, cùng với đủ loại kiến trúc được xây dựng bằng vàng thật bạc thật mà chương trình này trở nên nổi như cồn khắp trời nam đất bắc.
Kỷ Nguyên thầm đem mấy chương trình cùng nhau đi du lịch ngẫm qua một lần, nghiêng nghiêng đầu, duỗi tay ngăn cản nhóm diễn viên quần chúng làm NPC*: “Xin hỏi, đây là địa phương nào vậy?”
*Non-player characterDiễn viên quần chúng đảm đương vai NPC tận chức trách nói theo kịch bản: “Đây là Lạc Dương nha. Nhìn cách mấy vị huynh đài ăn mặc hẳn không phải là người địa phương, mấy người cũng đến đây tham dự lễ hội pháo hoa hả!”
Mọi người bị thu hút bởi động tĩnh bên phía Kỷ Nguyên, sôi nổi tụm lại một chỗ, NPC sau khi đọc xong lời thoại liền rời đi.
Vương Hạo Thanh vội vàng hỏi: “Hắn nói cái gì thế?”
Hồ Tiểu Vân nói: “Hình như tôi nghe cái gì mà lễ hội pháo hoa ở Lạc Dương ấy, này là có ý gì? Đây là triều đại nào nhỉ? Nhìn qua cũng không giống thành phố điện ảnh cho lắm…….”
Phùng Mịch khóc lóc kể lể: “Tôi còn sợ lần này đi du lịch lại tới mấy chỗ kỳ kỳ quái quái, nên mang theo không ít tiền quốc gia, cuối cùng lại nói với tôi đây là chuyến du lịch cổ đại hả? Tiền tôi mang còn chưa dùng cho cái gì đâu!”
Lý Tư phun tào: “Tổ tiết mục đúng là càng ngày càng quá mức, vì phòng ngừa chúng ta gian lận mà đều không cho chúng ta đi du lịch ở hiện đại.”
Thoáng cái đã tới giữa trưa nhưng từng đợt gió lạnh vẫn thổi qua đường cái như cũ.
Kỷ Nguyên đề nghị: “Trước tìm một chỗ dừng chân đi.”
Mộ Tư Khiêm vẫn luôn không mở miệng đột nhiên nói: “Tìm chỗ ở kiểu gì? Hiện tại chúng ta đều không có tiền, lại không biết bối cảnh trước mắt là thời đại nào, lỡ như tổ tiết mục không làm người, còn sắp xếp tình tiết lao ngục thì biết làm sao?”
Kỷ Nguyên nhìn đối phương một cái, chỉ cảm thấy giọng điệu của tên Mộ Tư Khiêm này giống như đang hướng về phía mình.
Hồ Tiểu Vân nói thầm: “Dù sao cũng phải tìm được chỗ ở mà, không phải chúng ta còn rút thăm sao? Nhìn xem trên đó có gì không?”
Kỷ Nguyên mở tờ giấy của chính mình liền phát hiện trên đó có tên một khách điếm.
Hồ Tiểu Vân cùng Kỷ Nguyên là nghệ sĩ chung một công ty cho nên tổ tiết mục hẳn là muốn tốt hơn một chút, lúc Hồ Tiểu Vân xem xong cái của bản thân liền nói với Kỷ Nguyên, phát hiện hai người thế mà lại cùng một cái khách điếm.
Chỉ là một cái là phòng chữ Thiên, một cái là phòng chữ Tự.
Lý Tư, Phạm Mạn Tuyết cũng chung một khách điếm, xem ra tổ tiết mục chính là sắp xếp bọn họ ở bên nhay, chỉ là phòng khác nhau mà thôi.
Mọi người thương lượng một hồi, cuối cùng quyết định cứ xách hành lý tới đó quan sát một chút, đồng thời tìm hiểu tiền tệ ở thời đại này, sau đó mới suy nghĩ đến kế hoạch đi du lịch tiếp theo.
Tổ tiết mục hẳn đã tốn rất nhiều tinh lực cho đợt bố trí lần này, vì bảo đảm phục dựng được cuộc sống cổ đại nguyên bản, cũng chỉ bố trí một anh trai quay phim đi theo nhóm khách mời cùng máy bay không người lái thu hình ảnh ở trên không.
Còn những địa phương còn lại căn bản nhìn không ra một chút xíu kiến trúc hiện đại hóa nào.
Thời điểm mọi người xách hành lý xuất phát tới khách điếm, Mộ Tư Khiêm lên tiếng nhắc nhở: “Đổi một ít tiền đã.”
Lý Tư lấy lại tinh thần: “Đúng đúng đúng, cậu không nói tôi cũng quên mất! Vẫn là Tư Khiêm cẩn thận tỉ mỉ nha, bằng không lát nữa chúng ta tới khách điếm sẽ bị cự tuyệt ở bên ngoài.”
Nói xong lại bắt đầu buồn bực: “Bất quá ở cổ đại có ngân hàng sao? Có thể cho chúng ta đổi đổi nhân dân tệ hả?”
Mộ Tư Khiêm do dự một chút: “Có thể tới tiền trang* đổi đúng không?”
*giống ngân hàng tư nhân thời hiện đạiTrong giây phút nhất thời, mọi người đều lâm vào trầm mặc.
Kỳ Nguyên phản ứng nhanh nhất: “Thời cổ đại có ngân hàng, gọi là tiền trang. Vừa rồi người đi đường có nhắc tới lễ hội pháo hoa Lạc Dương —— Lạc Dương là cố đô từ cuối triều đại nhà Tống đến thời Lương Càng, pháo hoa xuất hiện sớm nhất là ở cuối triều nhà Tống, sau đó đạt tới đỉnh cao dưới triều nhà Lương, dần dần phát triển thành lễ hội pháo hoa. Nhìn phong cách ăn mặc của người đi đường cũng giống kiểu dáng lưu hành của Lương triều, giá trị tiền tệ của thời đại này cũng sát với chúng ta nhất, hai xu tương đương với hai tệ, có thể mua được hai cái bánh bao. Bây giờ chúng ta có 500 tệ, tổng cộng có chín người dừng chân ——”
Kỷ Nguyên tổng kết một chút: “Không đủ tiền.”
Anh hơi cường điệu lên: “Hơn nữa tiền trang không có nghiệp vụ chuyển đổi ngân phiếu, nếu muốn đổi tiền thì phải tới hiệu cầm đồ.”
Sau khi nói xong mọi người đều chung một trạng thái – trợn mắt há mồm.
Chủ yếu là cách phỏng đoán về triều đại cùng nhận xét giá trị tiền tệ của Kỷ Nguyên quả thật khiến mọi người đều sợ ngây người.
Mặc dù cái này không phải thứ gì quá khó lý giải, nhưng dưới hoàn cảnh như vậy mà có thể nói thành lời, còn nói được đạo lý rõ ràng, ít nhất cũng chứng minh Kỷ Nguyên có tư liệu thật.
Phùng Mịch khép miệng lại: “Tiểu Nguyên, cậu biết nhiều thật đấy…….”
Kỷ Nguyên ăn ngay nói thật: “Đúng lúc nhìn thấy ở trên sách.”
Như thế cũng không tính là nói dối, thời điểm cuối Tống triều tới Đại Chu cũng đã qua 200 năm, Kỷ Nguyên cũng không hiểu biết về thời đại này cho lắm.
Chỉ là anh vẫn luôn xem sách vở liên quan đến lịch sử, vô tình đọc được một ít ghi chép về cuối thời nhà Tống trong quyển ký sự Tống Lương.
“Không ngờ lần này trong đội ngũ chúng ta lại có một người mới ghê gớm như vậy.” Lý Tư thổn thức.
So sánh với suy luận nói có sách mách có chứng của Kỷ Nguyên, lời nhắc nhở của Mộ Tư Khiêm liền trở nên có chút thiếu suy xét.
Mà màn ảnh camera cũng thuận theo tự nhiên chuyển từ vị trí Mộ Tư Khiêm sang chỗ Kỷ Nguyên.
Biểu cảm Mộ Tư Khiêm có chút vi diệu, xoay đầu qua nơi khác.
Sau khi tới hiệu cầm đồ, mọi người lấy ra một ít đồ vật lung tung của thời hiện đại từ trong hành lý.
Có thú bông nè, đồ ăn vặt nè, còn có cả nước hoa, đồ trang điểm các thứ, gom lại đổi lấy một chuỗi tiền xu, trị giá một ngàn nhân dân tệ.
Mọi người mang theo một ngàn xu tìm kiếm nửa ngày, băng qua hai con đường cái, cuối cùng cũng tìm được “có gian khách điếm” trong truyền thuyết.
Tiểu nhị nhiệt tình chào hỏi, hỏi bọn họ nghỉ chân hay là ở trọ, hỏi đến mức mọi người có chút ngu ngơ, mặc dù vài vị diễn viên ở đây đều đã từng đóng qua phim cổ trang, cũng đã nghe qua nghỉ chân hay ở trọ, nhưng kiến thức về sự khác biệt giữa hai cái này đều không rõ ràng cho lắm.
Lý Tư vừa định hỏi hai cái này có gì khác nhau, liền nghe thấy giọng nói của Kỷ Nguyên: “Ở trọ.”
Tiểu nhị vui vẻ ra mặt ngay lập tức: “Được a, khách quan có bao nhiêu người ạ?”
Lý Tư kiểm kê nhân số một chút, nhiệt tình nói: “Chúng tôi tổng cộng có chín người! Cần năm gian phòng.”
Tiểu nhị nói: “Tổng cộng hai lượng bạc!”
Hai lượng………
Một ngàn xu chính là một lượng bạc, bọn họ cũng chỉ có một ngàn hai trăm xu.
Chưa nói đến phí dừng chân này, tổ tiết mục còn muốn bọn họ du lịch suốt một tuần đấy!
Ăn mặc ngủ nghỉ thường ngày biết tính sao bây giờ? Chẳng lẽ ra đường cái xin cơm hả?!
Lý Tư có chút quẫn bách, tiểu nhị nhìn thấy bọn họ không có tiền liền trở mặt ngay lập tức: “Tôi nói này, mấy người không có tiền còn muốn tới ở trọ hả?!”
Lý Tư liếc qua máy quay một chút, nở một nụ cười lịch sự: “Đại ca, ngươi xem có thể châm chước một tí hay không……….”
“Phi! Tôi châm chước cho mấy người! Ai châm chước cho tôi hả! Đi đi đi đi, không trả tiền cũng đừng quấy rầy chúng tôi làm ăn buôn bán!”
Sau nửa nén hương, toàn bộ mọi người cùng hành lý đều bị ném ra khỏi khách điếm.
Người vẫn luôn không nói chuyện như Ứng Thư Hoán cũng đều bị chấn kinh rồi, hắn lớn như thế còn chưa bao giờ chịu qua ủy khuất, cũng không nghèo tới như vậy đâu!
Bất quá sau khi suy xét đến việc đang quay chương trình, Ứng Thư Hoán vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp mà nghẹn lại không phát giận, chỉ là sắc mặt buồn bực hơn mấy phần, rầu rĩ không vui đá bay hòn đá nhỏ vô tội nằm trên đường.
Phạm Mạn Tuyết bụm mặt, cùng nhóm người vây thành một vòng tròn.
Hồ Tiểu Vân ngồi trên hành lý của mình, vẻ mặt nghiêm túc: “Bây giờ tìm chỗ dừng chân chính là vấn đề lớn nhất, nếu trước khi trời tối không tìm thấy chỗ ở, chẳng lẽ chúng ta phải ngủ trên đường cái hả?”
Vương Hạo Thanh chà chà tay: “Chắc là tổ tiết mục cũng không hố cha như vậy đi……”
Hồ Tiểu Vân thổn thức: “Tôi có xem qua một kỳ cầu sinh nơi sa mạc à không, du lịch tại sa mạc, có một buổi tối nhóm anh Lý Tư không tìm được chỗ ở liền phải ngủ dưới hố cát.”
Vương Hạo Thanh nhìn Lý Tư, Lý Tư thâm trầm gật gật đầu: “Cậu đừng hi vọng tổ đạo diễn sẽ làm người.”
Vương Hạo Thanh suýt chút nữa liền rơi nước mắt: Hắn là tới tham gia gameshow, chứ không phải tới trải nghiệm sinh hoạt trong khu ổ chuột đâu!
Thời điểm mọi người ở đây đều đang mặt ủ mày ê, Kỷ Nguyên một mình bước tới con hẻm nhỏ hẻo lánh.
Mộ Tư Khiêm cau mày, hô một câu: “Ê! Cậu đi đâu đấy?”
Đám người Lý Tư cũng quay đầu qua, phát hiện Kỷ Nguyên thoát ly tổ đội, đầu tiên là muốn nhắc nhở, nhưng sau khi nhìn đến vị trị của Kỷ Nguyên, Lý Tư liền câm miệng.
Cậu ta đi tới phương hướng của Kỷ Nguyên, còn mọi người đầu giăng đầy một chuỗi dấu chấm hỏi.
Lý Tư hô lên: “Mọi người mau tới đây!”
Hồ Tiểu Vân xách theo hành lý là người hưởng ứng lời kêu gọi đầu tiên, mọi người đứng trước vị trí của Kỷ Nguyên liền nhìn thấy phía trước có một cánh cửa lớn cổ xưa, trên đó có khóa, nhưng từ khe hở có thể nhìn thấy được bên trong là một khoảng sân được quét tước sạch sẽ, tựa hồ không có người ở.
“Đây không phải là phương án hai tổ tiết mục chuẩn bị cho chúng ta đấy chứ?” Phạm Mạn Tuyết sau khi nhìn qua kẹt cửa liền tỏ vẻ thần bí: “Mọi người biết mà, nếu tìm được phương án hai của tổ tiết mục, liền đại biểu cho chúng ta đã lựa chọn một con đường nguy hiểm!”
Đúng vậy, dựa theo kịch bản của Cùng nhau đi du lịch, phàm là xuất hiện tình huống bị đuổi ra khỏi khách điếm, không có tiền, hành vi đường lớn không đi lại rẽ qua đường nhỏ, về cơ bản đều mở ra một nhiệm vụ chủ tuyến khác.
Mặc dù nguy hiểm, nhưng tiền rất nhiều!
Đúng vậy, sau khi hoàn thành mỗi nhiệm vụ đều có thể thu hoạch được tài chính viện trợ tương ứng!
Mọi người đều anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, phân biệt được từ trong ánh mắt của mọi người đều là một tinh thần nóng lòng muốn thử tìm đường chết.
“Phương án hai thật sao, nhưng cái cửa này không phải bị khóa rồi sao?” Vương Hạo Thanh chọc chọc ổ khóa trên cửa lớn, còn rất nặng nha.
Trần Lam một bên không chịu nổi mùi hương hôi hôi này, liền oán giận một phen: “Có thể đơn giản chút không hả, nản quá đi à……..”
Vương Hạo Thanh xấu hổ cười cười.
Tổ đạo diễn chứng kiến một màn như vậy liền hắc hắc hắc cười xấu xa.
Đoàn đội Cùng nhau đi du lịch là mang về từ nước ngoài, bởi vậy ở phân đoạn thiết kế luôn khiến mọi người vỗ tay tán thưởng.
Ví dụ như cánh cửa bị khóa này chẳng hạn, muốn tìm được chìa khóa thì nhất định phải làm nhiệm vụ, mà làm nhiệm vụ lại là kiểu cái này nối tiếp cái kia, yêu cầu mọi người phải đồng tâm hiệp lực mới có thể hoàn thành.
Đương nhiên độ khó của nhiệm vụ phải cao rồi, nhanh nhất cũng phải ba canh giờ mới có thể hoàn thành, hơn nữa sau khi đi vào trong cũng chưa phải kết thúc, còn có rất nhiều vấn đề nan giải đang chờ đợi bọn họ.
Túm cái quần lại là, không cho khách mời ăn hành một chút, không cho người xem giải trí một chút, tổ tiết mục còn lâu mới để cho bọn họ tiến vào cánh cửa kia một cách dễ dàng!
Đạo diễn đắc ý dào dạt mà ôm ngực, nói với đám người trẻ tuổi trên màn hình: “Đừng xem thường ông già này nha, mấy người chỉ có chịu thiệt thôi!”
Mọi người trong studio cũng một bộ dáng vui vẻ mà nhìn người khác gặp họa.
Tại hiện trường, Lý Tư Khiêm cùng Phạm Mạn Tuyết đã hoàn toàn có thể lý giải ý đồ của đạo diễn.
Bọn họ vừa đem phong cách của tổ tiết mục Cùng nhau đi du lịch ra bàn luận, mọi người đều có chút hỏng mất.
Nghe Lý Tư nói, nhiệm vụ dài nhất của bọn họ ước chừng phải mất tới ba canh giờ!
“Kia còn biết làm gì đâu? Tìm chìa khóa đã, nhìn xem xung quanh có đồ vật nhắc nhở gì không, ngàn vạn lần đừng bỏ sót.” Lý Tư nhận mệnh, bắt đầu lựa chọn bị tổ tiết mục tra tấn.
Mọi người cũng biết kịch bản của Cùng nhau đi du lịch, đành phải cúi đầu, kéo hành lý tự mình tìm kiếm.
Chỉ có Kỷ Nguyên đứng trước cửa lớn không di chuyển, nghiêm túc nhìn chằm chằm cái ổ khóa vừa đen vừa nặng kia.
Ứng Thư Hoán ngó trái ngó phải, người xung quanh đều ai bận việc nấy, căn bản không chú ý đến hắn.
Hắn tìm được cơ hội, giả bộ bản thân cũng rất bận tìm kiếm manh mối, chậm rì rì dịch tới bên cạnh Kỷ Nguyên, tắt tai nghe, ho khan một tiếng: “Này.”
Kỷ Nguyên ngẩng đầu nhìn đối phương, đồng thời tắt tai nghe.
Lúc này Ứng Thư Hoán mới yên tâm, lông mày cau lại, có chút tức giận: “Sao anh giả bộ không quen biết tôi hả?”
Kỷ Nguyên không để ý đến hắn mà duỗi tay cầm ổ khóa lên, ước lượng một chút.
Ứng Thư Hoán thấy bộ dáng mặt than của đối phương, nháy mắt liền nổi đóa: “Đừng tưởng rằng quay chương trình thì tôi không dám làm gì anh, Kỷ Nguyên, anh tìm——”
Chữ “chết” còn chưa kịp phun ra khỏi miệng.
Kỷ Nguyên nắm chặt ổ khóa, đôi tay hơi dùng sức, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Tiếp đó chỉ nghe một tiếng “răng rắc”, ổ khóa có trọng lượng sáu bảy cân trực tiếp bị đối phương bẻ ra!
Lại “leng keng” một tiếng, sợi xích trên cổ tay trực tiếp rơi xuống đất, phát ra động tĩnh cực lớn, thu hút mọi người đang chăm chú tìm kiếm manh mối.
Đôi mắt xinh đẹp của Ứng Thư Hoán trợn tròn, cánh môi lúc khép lúc mở, sau lưng cứng đờ, sửng sốt.
Kỷ Nguyên đạm nhiên hỏi: “Tìm cái gì? Đối với tôi thế nào?”
“Tìm…….. Tìm……..” Ứng Thư Hoán thiếu chút nữa không nói nên lời, nhìn chằm chằm ổ khóa trong tay Kỷ Nguyên, như phảng phất nhìn thấy bản thân bị vặn gãy cổ, kinh hãi sửa miệng: “Đối với anh tốt một chút……”
Thanh âm của hắn càng nói càng nhỏ, khô khan mà bay nhanh bổ sung: “Sợ anh lần đầu tiên tham gia Tổng Nghệ không quen, anh cần tôi hỗ trợ gì không.”
Kỷ Nguyên ha hả một tiếng: “Không cần.”
Ứng Thư Hoán tiếp tục khô khan: “À.”
Kỷ Nguyên nhìn hắn một cái, Ứng Thư Hoán yên lặng nép vào tường.
Bỗng nhiên Kỷ Nguyên rất muốn cười, nhưng lại căng mặt nhịn xuống.
Mọi người đều xúm hết lại đây, hậu tri hậu giác phát ra một tiếng “Đậu má!”
Không chỉ có bọn họ, đám người trong studio —— bao gồm cả ngài đạo diễn nói ngả nói nghiêng cũng đều bật dậy tại chỗ: “Đậu má!”
Anh ta, Kỷ Nguyên, bẻ ra?
Bẻ ổ khóa?
Ổ khóa sáu bảy cân???
Hả hả hả hả hả hả???
Đạo diễn: Tôi nằm mơ sao?? Ổ khóa của tôi đâu? Cái ổ khoá lớn như vậy của tôi đâu rồi??
Kỷ Nguyên vỗ vỗ tay, thả ổ khóa bị bẻ ra, mặt không đổi sắc tâm không nói dối: “Tôi thấy ổ khóa này hẳn là lâu đời rồi, liền muốn thử xem có thể mở được hay không, kết quả vừa bẻ nhẹ một cái liền gãy. Xem ra vận khí của tôi tương đối tốt.”
Đạo diễn: ……… Đánh rắm chứ, cái ổ khóa này ông vừa mua tháng trước đấy, cũ là cũ thế nào hả!
“Đạo diễn……. Này……. Được không………… Hình như kịch bản cũng chưa nói trực tiếp bẻ khóa là phạm quy………” Trong studio, biên kịch run bần bật mà nhìn đạo diễn.
Đạo diễn: Ông có thể nói không được sao, hiện tại ông còn sợ Kỷ Nguyên đem đầu ông làm rớt đấy có được không hả!
Quần chúng đang khiếp sợ vây quanh có vẻ như đã tiếp nhận lời giải thích này của Kỷ Nguyên, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hồ Tiểu Vân vỗ vỗ ngực: “Làm em sợ muốn chết luôn á Nguyên ca, em còn tưởng anh dùng tay không bẻ ra chứ.”
Kỷ Nguyên gượng cười một chút, ánh mắt liếc qua Ứng Thư Hoán, có chút ý vị cảnh cáo.
Ứng Thư Hoán cảnh giác mà dời tầm mắt qua chỗ khác, bờ môi gắt gao mím chặt, tỏ vẻ chính mình một câu cũng sẽ không nói ra ngoài!
Lý Tư vui mừng khôn xiết: “Mở được cửa là tốt rồi! Như vậy chúng ta đỡ phải đi tìm đủ loại manh mối. Tiểu Nguyên, cậu lợi hại quá đi, tôi cá là đạo diễn ở studio nhất định bị cậu làm tức chết rồi.”
Kỷ Nguyên mỉm cười không nói gì, theo đám người Lý Tư đi vào sân.
Quả nhiên sân đã được quét tước sạch sẽ, chỉ chờ bọn họ vào ở mà thôi.
Hơn nữa trước cửa mỗi phòng đều có một cái thẻ bài nho nhỏ.
Kỷ Nguyên nhìn đến gian phòng tươm tất nhất được treo thẻ bài của anh: Phòng chữ Thiên số 1.
Cùng lúc đó, Ứng Thư Hoán cũng cầm tờ thăm đã rút, theo nhắc nhở đi tới cửa “Phòng chữ Thiên số 1”, Kỷ Nguyên nhìn qua đối phương, hai người đều sửng sốt một lúc.
Ngay sau đó, tầm mắt Kỷ Nguyên dời xuống dưới, nhìn đến kết quả rút thăm của Ứng Thư Hoán: Phòng chữ Thiên số 1.
Kỷ Nguyên: …….
Nghiệt duyên.