Ở Trong Văn Tổng Tài Làm Cực Phẩm Nam Phụ

Chương 47

Hồ Tiểu Vân trước khi lên máy bay trực thăng đều cảm thấy bản thân như đang nằm mơ.

Ứng Thư Hoán là người bước lên đầu tiên, lúc này Hồ Tiểu Vân mới hoàn hồn, vội vàng leo lên, đồng thời cũng không dám để Ứng Thư Hoán đỡ mình! Bằng không bị truyền ra ngoài, nhất định sẽ bị mấy chị gái Cấm Vệ Quân xé xác! Đừng nên coi thường tâm tư đố kỵ của chị em phụ nữ……..

Cũng may vị quản gia đứng ở bên trên rất thân sĩ mà kéo Hồ Tiểu Vân một phen.

Thật ra, Hồ Tiểu Vân căn bản không cần để ý đến chuyện này, bởi vì Ứng Thư Hoán căn bản không có ý định kéo cô.

Hắn vừa lên tới nơi liền xoay người, ánh mắt hướng về phía Kỷ Nguyên.

Kỷ Nguyên là một người lớn lên ở thế giới cổ đại, mặc dù đã nhìn thấy máy bay trực thăng trên sách vở cùng TV, nhưng từ trước tới nay chưa từng ngồi qua.

Bởi vậy, biểu cảm được Kỷ Nguyên quản lý hoàn hảo cũng bị bại lộ đôi chút.

Ứng Thư Hoán nhìn đến biểu tình tò mò của đối phương, nội tâm khoe khoang một phen, vươn tay: “Lên đi.”

Tuy rằng kiếp trước Kỷ Nguyên đã từng gặp qua đủ loại sóng to gió lớn, nhưng đối với loại quái vật sắt như máy bay trực thăng này, vẫn ôm một chút thái độ cảnh giác như cũ.

Vì sự an toàn của bản thân, Kỷ Nguyên đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay Ứng Thư Hoán.

Vì nguyên nhân luyện võ, có nội lực hộ thân, nên lòng bàn tay Kỷ Nguyên cực kỳ ấm áp.

Nhưng vị Ứng Thư Hoán này một hai bất chấp thời tiết để theo đuổi cảm giác thời thượng, chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay cổ thấp cùng một kiện áo khoác hơi mỏng màu be, cuối cùng là một chiếc quần jean rách, toàn bộ đầu gối đều bị lộ ra ngoài, ống quần còn xắn lên ba gấu, lộ ra mắt cá chân trắng nõn.

Kỷ Nguyên chạm vào tay hắn, lạnh như băng tuyết, tựa như khối ngọc lạnh lẽo.

Giữa tiếng động thật lớn, anh tháo tai nghe xuống, ngữ khí có chút nghiêm khắc mà mở miệng: “Tháng mấy rồi mà còn ăn mặc ít như vậy, xem ra cậu là muốn phong độ chứ không muốn độ ấm.”

Ứng Thư Hoán sửng sốt, sau đó nội tâm như xuân hoa đua nở, không nói chuyện mà nghĩ vẩn vơ: Này, này là đang quan tâm mình sao?

Bởi vì nguyên nhân sống hai đời nên thời điểm ở trước mặt Ứng Thư Hoán, Kỷ Nguyên luôn bưng phong thái của trưởng bối, thêm nữa anh cũng coi như là chính mình ở thế giới này……….. Trước mắt hắn là người có mối liên hệ gần gũi nhất, liền nhịn không được nói nhiều một câu.

“Tay lạnh như vậy. Muốn trải nghiệm cảm giác cảm lạnh thêm lần nữa đúng không?”

Ứng Thư Hoán bị ngữ khí nói chuyện của Kỷ Nguyên mà yên lặng quay lại ngồi trên ghế, sau đó lặng yên thả ống quần xuống, che mắt cá chân kín mít, còn thuận tiện cài cúc áo khoác lên.

Camera cực kỳ trung thực quay lại một màn này.

Hồ Tiểu Vân sau khi lên máy bay liền kích động muốn chết, hét to: “Chúng ta sẽ ngồi cái máy bay này tới nước A sao?”

Ứng Thư Hoán cảm thấy con nhóc này đúng là ồn muốn chết, hoàn toàn không muốn trả lời vấn đề nha đầu ồn ào, vì thế lựa chọn giả chết.

Đương nhiên cái quan trọng hơn là nha đầu này chung một công ty với Kỷ Nguyên, lại còn diễn một cặp tình nhân trong MV Đào hoa kiếp, hắn ngứa mắt cô ta lâu lắm rồi.

Ngày nào cũng “Nguyên ca Nguyên ca”, đúng là không biết tốt xấu!

Quản gia giải thích: “Máy bay trực thăng không thể xuất ngoại, chúng tôi sẽ mang ngài tới sân bay quốc tế gần nhất, đến lúc đó sẽ lên máy bay xuất ngoại.”

Hồ Tiểu Vân nghi hoặc: “Chính là máy bay cũng cần vé mà, chúng ta vẫn không giải quyết được vấn đề.”

Quản gia mỉm cười bổ sung: “Là máy bay tư nhân.”

Hồ Tiểu Vân há mồm thành hình chữ O, quả thực có thể nhét nguyên một quả trứng gà vào.

Cô ta nhìn Ứng Thư Hoán, tỏ vẻ lệ nóng doanh tròng.

Ứng Thư Hoán cảnh giác nói: “Cô làm gì?”

Hồ Tiểu Vân: “Anh hai, anh xem nhà mình còn thiếu bảo mẫu không, loại mà không biết làm gì chỉ có ăn cơm là giỏi ấy?”

Kỷ Nguyên bị đối phương chọc cười, Ứng Thư Hoán nghĩ thầm: Nhà chúng tôi mới không cần loại bảo mẫu lớn lên chẳng khác gì tiểu hồ ly tinh như cô, sao hả, muốn câu dẫn nam chủ nhân à?

Nam chủ nhân là chỉ Kỷ Nguyên.

Hồ Tiểu Vân cảm khái xong, lại lầm bầm lầu bầu vấn đề đang gặp phải: “Bất quá điện thoại của chúng ta đều bị thu hết rồi, Ứng ca tới chỗ nào liên lạc thế? Lấy điện thoại bình thường gọi sao? Này có tính là vi phạm quy định không nhỉ?”

Ứng Thư Hoán trả lời: “Không tính. Bởi vì tôi căn bản không có gọi điện thoại. Hơn nữa, chương trình chỉ nói không cho chúng ta liên hệ với bên ngoài, chứ không nói bên ngoài không thể liên hệ với chúng ta.”

Hắn mở áo khoác ra, chỉ chỉ máy định vị mini công nghệ đen được cất giấu trong túi trước ngực, kích thước chỉ lớn hơn móng ngón tay cái của nữ sinh một tẹo: “Ấn máy định vị một chút là được rồi.”

Hồ Tiểu Vân trợn trừng mắt: “Máy định vị!”

Quản gia tri kỉ bổ sung: “Tiểu thiếu gia nhà chúng tôi lúc còn nhỏ từng bị bắt cóc, sau này lão gia tử liền cho cậu ấy mang theo máy định vị bên người, có đội ngũ chuyên môn phụ trách bảo vệ an toàn cho thiếu gia, cả vệ sĩ cùng máy bay đều đã báo cáo với chuyên ngành liên quan, tình huống khẩn cấp có thể trực tiếp liên hệ để cất cánh.”

Quản gia nói từng chữ, biểu tình trên mặt Hồ Tiểu Vân lại mờ mịt hơn một chút, khiếp sợ tới mức không nói nên lời.

Đây là cái gì? Như thế nào tách riêng từng chữ thì cô ta hiểu, nhưng ghép lại liền hoàn toàn không hiểu mô tê gì là thế nào?

Chẳng lẽ đây là thế giới của kẻ có tiền sao……..

Sau khi máy bay trực thăng tới sân bay quốc tế gần nhất, trực tiếp đi lên máy bay tư nhân theo quản gia.

Hồ Tiểu Vân lớn đầu như vậy mới được lên máy bay tư nhân, lúc nhìn thấy bài trí xa hoa bên trong, cô ta không dám tin cái trước mắt là một chiếc máy bay.

Trang bị thể thao, KTV, quán bar nhỏ, văn phòng hội nghị, phòng ngủ cùng khu dành cho ăn uống —— đã bày đầy điểm tâm, cái gì cần có đều có, một chút cũng không kém khách sạn 5 sao, Hồ Tiểu Vân cực kỳ hận tổ tiết mục đã thu điện thoại của bản thân, bằng không cô ta liền phải tự sướng một trăm tấm, sau đó đăng lên Weibo! Thỏa mãn tâm tư hư vinh của mình!

Giờ phút này, bên trong studio, đạo diễn đã chết lặng.

Đây là có tiền muốn làm gì thì làm trong truyền thuyết sao……….

Biên kịch nhỏ giọng hỏi: “Đạo diễn, có tính bọn họ vi phạm quy định không?”

Đạo diễn nghẹn ngào: “…….. Không tính. Mẹ nó, dính bug, tuyệt đối là dính bug, kế tiếp nhất định phải hoàn thiện kịch bản, liền tính là bên ngoài chủ động liên hệ cũng không được!”

Biên kịch an ủi nói: “Không có việc gì không có việc gì, dù sao bọn họ chỉ có 300 tệ, dù là xuất ngoại cũng không thể xài lâu dài được, hơn nữa bọn họ không thạo ngôn ngữ…….. Nhất định chúng ta có thể vãn hồi một ván!”

Quản gia nhìn ra mong muốn của Hồ Tiểu Vân, cực kỳ tri kỷ mà chuẩn bị điện thoại di dộng, giúp Hồ Tiều Vân chụp mấy tấm, Hồ Tiểu Vân cảm động tới mức lệ nóng doanh tròng.

Bởi vì bay tới nước A không tốn quá nhiều thời gian, Kỷ Nguyên chỉ là ở trên máy bay chợp mắt một lát, sau khi tỉnh lại đã hạ cánh.

Bốn bề nước A được bao bọc bởi những hòn đảo nhỏ, khí hậu không khác với trong nước cho lắm, bất quả, bởi vì nguyên nhân vĩ độ, nhiệt độ không khí ở đây rất thấp.

Bọn họ đụng phải nhóm Vương Hạo Thanh đến trước ở ngay sân bay, Vương Hạo Thanh nhìn thấy Kỷ Nguyên, ánh mắt sáng ngời, nhiệt tình phi tới: “Tiểu Nguyên!!!”

Ứng Thư Hoán bất động thanh sắc duỗi chân ngáng đường một phen, Vương Hạo Thanh suýt chút nữa đã được tận hưởng cuộc gặp gỡ thâm tình với đất mẹ.

Bọn Lý Tư, Phạm Mạn Tuyết cũng liều mạng vẫy tay: “Tôi còn tưởng rằng bọn tôi đến sớm nhất chứ, không ngờ mấy người cũng ở đây rồi!”

Hồ Tiểu Vân nói: “Chúng tôi cũng vừa mới tới!”

Quan hệ của Phạm Mạn Tuyết với Hồ Tiểu Vân không tồi, chủ động ôm cánh tay đối phương mà khóc lóc kể lể: “Bà cũng không biết bọn này tốn bao nhiêu sức lực mới mua được vé máy bay, vừa bán nghệ vừa làm công, khổ muốn chết. Mà mọi người tới đây bằng cách nào thế?”

Hồ Tiểu Vân ngừng một chút, sâu kín mở miệng: “Ngồi máy bay tư nhân của Ứng ca qua đây.”

Mọi người đang có mặt: ……….

Lý Tư hỏng mất: “Đạo diễn! Tôi muốn đổi cộng sự!”

Vương Hạo Thanh cách đó không xa hét lên: “Lý ca, anh không thể đội trên đạp dưới* như vậy! Anh có thể có một chút cốt khí hay không! Không được cúi đầu trước tư bản! Hơn nữa, luận thứ tự trước sau cũng nên là tôi cộng sự với Ứng ca, Ứng ca cậu nói đúng không Ứng ca……..”

*chỉ sự xu nịnh, ca ngợi người bề trên và ức hiếp, đàn áp kẻ đứng dưới.

Chỗ ở vào buổi tối đã được tổ tiết mục sắp xếp ổn thỏa, thứ tự phòng giống như lần trước, ai tới trước thì được.

Bọn Mộ Tư Khiêm và Trần Lam còn đến sớm hơn nhóm Lý Tư, cho nên chiếm cứ ba gian phòng tốt nhất.

Chỗ ở mà tổ đạo diễn tìm được là ở vùng nông thôn nước A, xe buýt chậm rì rì mở cửa, Lý Tư chôm một chiếc máy ảnh nhỏ từ chỗ đại ca quay phim, ven đường ghi lại rất nhiều phong cảnh.

Cậu ta còn chụp cho bọn Hồ Tiểu Vân không ít ảnh chụp, Hồ Tiểu Vân ôm Phạm Mạn Tuyết, hai cô gái xinh đẹp nở nụ cười tươi rói, so với ánh mặt trời còn tươi hơn mấy phần.

Lý Tư lại đem máy ảnh chuyển tới trên người Kỷ Nguyên, Kỷ Nguyên chống cằm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, bộ dáng như đi vào cõi thần tiên.

Máy ảnh, nhìn chăm chú vào Kỷ Nguyên còn có một đạo ánh mắt, Lý Tư sửng sốt một chút, theo bản năng quay lại một màn này.

Ứng Thư Hoán………. Sao lại nhìn Kỷ Nguyên bằng ánh mắt kỳ quái vậy?

Lý Tư lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, loại bất động thanh sắc che giấu bí mật dưới Địa Tạng này, cậu ta giống như nhận thức được điều gì đó, nhưng cảm giác ấy như có như không mà lướt qua.

Trong nháy mắt, cậu ta lại cười rồi giơ một chữ “V”, chụp ảnh cho Vương Hạo Thanh đang ngồi hóng nãy giờ.

Băng qua con đường nhỏ phủ đầy lá rụng, cuối cùng cũng tới một khu biệt viện.

Bên trong biệt viện phủ kín cát trắng, mái đầu hồi, dốc và sâu, mặt sàn nâng, sân thượng ngoài trời, ván trang trí nội thất nằm ngang, còn có lá tùng bách rơi rụng trên nóc nhà, phía ngoài sân là rặng trúc xanh quây vòng tròn thành hàng rào, làn gió thổi qua liền phát ra động tĩnh, tóm lại toàn bộ căn biệt viện cực kỳ thanh nhã, đường nét rõ ràng, phong cách giản dị tự nhiên.

Lý Tư cùng Phạm Mạn Tuyết cực kỳ hài lòng với chỗ ở, cảm thán một phen: “Cuối cùng tổ tiết mục cũng có nhân tính rồi.”

Ngay cả Kỷ Nguyên cũng đánh giá nhiều hơn vài lần.

Nước A………

Lịch sử dựng nước tựa hồ cũng chỉ hơn 400 năm, Kỷ Nguyên nhớ rõ, giai đoạn Đại Chu, hòn đảo nhỏ không thể nói là giàu có này còn chưa hoàn toàn hình thành thành một quốc gia.

Thời gian quả là phép màu thần kỳ nhất, ngắm nhìn nước A phồn vinh náo nhiệt, bản thân lại đang tha hương ở quốc gia xa lạ, lòng anh thổn thức vô cùng.

Bọn Lý Tư cũng sẽ cũng sẽ nhớ về cố hương sao, chỉ là cố hương bọn tưởng niệm vẫn còn đó để trở về, mà cố hương của Kỷ Nguyên đã sớm biến mất giữa dòng sông dài của lịch sử, chỉ có ánh trăng trên đỉnh đầu là vĩnh hằng.

Lòng anh toát ra một câu: Tha hương dù trăng rọi đỉnh đầu, vẫn thua ánh đèn chốn cố hương.

Lý Tư vừa khen tổ tiết mục có nhân tính xong, đến lúc bước vào phòng, thả hành lý, cái nhân tính của tổ nào kia đã biến mất không thấy tăm hơi!

Ngoại trừ nhóm Mộ Tư Khiêm đến sớm, tất cả mọi người tới sau đều phải tiếp thu hình phạt khác nhau!

Cái trừng phạt này cũng là một loại trò chơi nhỏ để mọi người kéo gần khoảng cách với nhau, đó chính là —— xem lịch sử đen lúc mình mới xuất đạo!

“A!!! Không cần đâu!!!” Phạm Mạn Tuyết là người tiên phong khóc lóc kể lể.

Bởi vì thời điểm cô xuất đạo còn chưa phẫu thuật thẩm mỹ! Giá trị nhan sắc hoàn toàn khác với hiện tại!

Phạm Mạn Tuyết chưa bao giờ phủ nhận sự thật bản thân đã phẫu thuật thẩm mỹ, chỉnh nhiều quá liền thoải mái hào phóng thừa nhận, cho nên fans cảm thấy cô rất chất lừ.

“Tôi vất vả lắm mới tiếp nhận gương mặt hiện tại của mình, không muốn nhìn lại quá khứ đâu!” Phạm Mạn Tuyết luyên thuyên.

Còn lại Vương Hạo Thanh cực kỳ kích động: “Lịch sử đen nha! Tôi soái như vậy, chả có lịch sử đen gì hết!”

Nói xong, ánh mắt mọi người dừng lại trên mặt Ứng Thư Hoán, tuy tuổi của vị thiếu gia này không lớn, nhưng lại là người xuất đạo sớm nhất trong số bọn họ, bốn tuổi đã xuất hiện trên màn ảnh lớn.

Bất quá, Ứng Thư Hoán chân chính bước vào tầm mắt đại chúng, vẫn là sau khi quay bộ《Nổi gió rồi》năm mười lăm tuổi.

Sau bộ điện ảnh này, Ứng Thư Hoán bắt đầu tham gia Tổng Nghệ dưới sự an bài của người đại diện, nhận đại ngôn, bước lên quỹ đạo…..

Xuất đạo sớm, liền đồng nghĩa với nhiều lịch sử đen, có khả năng mấy cái lịch sử đen này ở trong mắt fans là rất đáng yêu, nhưng chính chủ lại không nhất định thấy đáng yêu!

Ứng Thư Hoán nói ha hả, ung dung ngồi trên sô pha, một bộ dáng: “Anh đây đếch sợ bố con thằng nào”: “Đời tôi mà có lịch sử đen à? Còn có cái gì không thể cho mấy người xem chắc?”

Mộ Tư Khiêm muốn nói lại thôi: ……… Đại ca, chỗ chúng ta ngài là người có nhiều lịch sử đen nhất đấy có biết không hả!

Mấy vị ngồi đây có ai chưa từng nghe qua đại danh của Ứng Thư Hoán chứ, lịch sử đen nhiều không đếm xuể, mặc kệ là thật giả hay là chụp mũ, ai dám nói chính mình chưa từng ăn dưa của Ứng Thư Hoán trên hot search!

Này chẳng lẽ là sau khi lịch sử đen quá nhiều……. Giấu không nổi? Bất chấp tất cả?

Đạo diễn bên tầng cách vách phát ra tiếng cười “khặc khặc khặc” siêu cấp quái dị: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không, lát nữa liền cho cậu khóc thét!”

Tai nghe vang lên thông báo nhắc nhở mọi người tập trung ở phòng khách, một chiếc sô pha có thể chứa bốn năm người cùng ghế sô pha hai bên xuất hiện ngay trước mắt bọn họ.

Đối diện chính là một cái màn hình lớn.

Vương Hạo Thanh nghi hoặc quan sát màn hình lớn, chần chờ một lúc mới ngồi xuống.

Vừa đặt mông xuống liền nghe thấy giọng nói non nớt lúc bản thân còn là thiếu niên truyền tới từ màn hình lớn: “Chào cả nhà, tôi là Vương Hạo Thanh, đảm đương chức em út trong TYU đây……. Mọi người không được thấy tôi lớn lên đáng yêu liền khi dễ tôi nha~”

“A a a a a a a a a a a a a!!!!” Tiếng kêu thảm thiết của Vương Hạo Thanh đồng thời vang lên, cả gương mặt đỏ bừng, mười ngón tay che hai mắt cùng lỗ tai mình kín mít, ý đồ bản thân không nghe được, mọi người liền nhìn không ra.

Trên sô pha, vị đầu tiên không chút khách khí phì cười chính là Mộ Tư Khiêm —— bởi vì hắn là người đến trước tiên, cho nên không cần cho mọi người xem lịch sử đen của mình.

“Oa, đây là Tiểu Thanh lần đầu tham gia chương trình đi, rất thanh xuân, ha ha.” Lý Tư có hứng thú nhìn chằm chằm.

Vương Hạo Thanh trên màn hình ăn mặc thập phần không theo trào lưu, phối hợp quần áo kỳ kỳ quái quái, gameshow thứ nhất tham gia chính là Tổng Nghệ《Giải trí vô cực hạn》nổi danh trong nước.

Chương trình này bắt đầu truyền bá trong nước từ năm chín mấy, đã có lịch sử hơn hai mươi năm, có thể xưng là chương trình vương bài đảm bảo lượng ratings, nếu muốn chứng minh một minh tinh hồng, liền phải tham gia một chuyến Giải trí vô cực hạn, mới xem như chân chính hồng.

Cho nên hoàn toàn có thể tìm được lịch sử đen của nghệ sĩ trên chương trình này.

Khi đó, Vương Hạo Thanh nói lắp ba lắp bắp, phi thường ngây ngô, hơn nữa còn muốn thể hiện bản thân mãnh liệt, thời điểm ca hát nhảy múa, mỗi tế bào trên cơ thể đều dùng sức, chính cậu ta xem lại cũng thiếu chút nữa ngã chỏng vó.

Ứng Thư Hoán độc miệng bình luận: “Động tác này của cậu như muốn bay lên tới nơi ấy.”

Vương Hạo Thanh chẳng khác gì con tôm bị luộc chín, phun khí nóng: “Đừng mắng đừng mắng…….”

Lịch sử đen thứ hai là của Lý Tư, chính là sai lầm của hắn trong Tổng Nghệ, cả người dính đầy bùn y hệt con khỉ đang chạy như điên.

Sau đó là một màn Phạm Mạn Tuyết sáng sớm diễn xuất đọc lời thoại của một giải thưởng lớn, Phạm Mạn Tuyết vừa tức vừa buồn cười, cầm gối ôm đập Hồ Tiểu Vân cùng Phùng Mịch đang bắt chước lại lời thoại của cô tới mức cười ngã trái ngã phải trên sô pha rớt xuống đất.

Kỷ Nguyên trước sau vẫn duy trí ý cười nhàn nhạt, nhìn bọn họ làm náo loạn.

Hình ảnh TV tiếp tục chuyển, cuối cùng cũng đến phiên Ứng Thư Hoán.

Vương Hạo Thanh vừa rồi ăn một cục trào phúng từ Ứng Thư Hoán liền tập trung tinh thần mà nhìn chằm chằm vào TV, ý đồ lấy lịch sử đen của Ứng Thư Hoán để trả đũa.

Ứng Thư Hoán ngồi cực kỳ thong dong, một chút cũng không lo lắng, tỏ vẻ giết người không đền mạng nói: “Người đã trải qua sóng to gió lớn trong giới giải trí như tôi ấy à, còn có cái gì không thể cho mấy người xem chứ, ha hả, đừng khinh thường định lực của tôi.”

Tiếp đó, trên TV truyền đến một khúc nhạc dạo vui tai.

Ứng Thư Hoán càng nghe khúc nhạc dạo này thế quái nào lại có chút quen tai, hơn nữa càng nghe càng cảm thấy quen tai.

Trên màn hình TV, hình ảnh một thiếu nữ đặc biệt lãng mạn xuất hiện, màu trắng, khinh phiêu phiêu đứng trên đám mây lơ lửng giữa sân khấu, phía dưới là những khóm hoa xinh xắn cùng làn cỏ xanh mướt, bóng bay màu trắng và màu hồng trộn lẫn bay bay trong đại sảnh, khúc nhạc điện tử dạo đầu cực kỳ có giai điệu khiến mọi người cầm lòng không đặng mà đánh nhịp theo.

Kế đó, một giọng nói của thiếu niên đang trong thời kỳ vỡ giọng vang lên giữa căn phòng, đó là thanh âm của một cậu thiếu niên còn pha chút trẻ con, bởi vậy giọng sữa vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Ứng Thư Hoán sau khi nghe thấy, sắc mặt cả người đều biến đổi, vọt một phát đứng dậy, như lâm đại địch: “Trời mẹ!”

Hắn nhảy dựng lên muốn tắt TV, đáng tiếc đã muộn rồi.

Hình ảnh hồng nhạt huyền ảo, Ứng Thư Hoán chỉ có mười sáu tuổi khoác trên mình một kiện áo lông màu hồng xù xù, quần jean rách màu trắng, cùng một đôi giày thể thao.

Cắt một kiểu tóc cực kỳ ngoan ngoãn, tóc mái bằng, mái tóc xõa tung mềm mại, đuôi mắt vốn dĩ động lòng người bị vẽ thêm một đường eyeliner nhàn nhạt, khiến ánh mắt hắn mỗi khi di chuyển càng thêm rực rỡ, tầng nước lăn tăn.

Màn ảnh quay đến trên mặt, vẫn là gương mặt hắn lúc chưa sắc sảo, có chút ú như trẻ con —— collagen căng mọng tới nỗi sắp tràn ra ngoài.

Đôi mắt hồ ly xinh đẹp tròn hơn bây giờ một chút, cười khanh khách mà nhìn chằm chằm máy quay, lộ ra hàm răng trắng muốt, hắn xuyên thắt lưng, nhảy nhót trên sân khấu, giống hệt như một chú thỏ.

Giọng sữa giòn giòn nhộn nhạo vang lên trong phòng:

“Nếu em đột nhiên hắt xì một cái, đó nhất định là anh đang nhớ em ~”

“Nếu nửa đêm bị điện thoại đánh thức, a, đó là vì anh đang quan tâm ~”

“Nga ~”

“Tắt đi!”

Ứng Thư Hoán thẹn quá hóa giận, cả khuôn mặt đều đỏ!

Hoàn toàn không có ung dung thong thả như vừa rồi!

Vương Hạo Thanh lập tức đè Ứng Thư Hoán ở trên sô pha, vừa cười vừa nói: “Là ai nói đời này không có gì không thể cho chúng tôi xem ha ha ha ha! Lý ca, anh giúp tôi đè cậu ấy lại!

Lý Tư cũng cuốn tay áo cười “khặc khặc” quái dị, nhảy qua đèỨng Thư Hoán.

Lúc này hai người đồng thời toát ra một ý niệm trong lòng: Thật ra…….. Ứng Thư Hoán cũng không khó tiếp cận như trong tưởng tượng, hơn nữa tính tình cũng không kém như trong lời đồn.

Ứng Thư Hoán kêu tới khàn họng: “Mộ Tư Khiêm! Cậu tắt TV cho tôi!”

Mộ Tư Khiêm nhìn chằm chằm TV, trên mặt hiện lên mạt đỏ ửng quỷ dị, yên lặng nói: “Anh hai…….. Em cảm thấy rất đáng yêu mà…….”

Ứng Thư Hoán năm mười sáu tuổi, so với hiện tại thì đáng yêu hơn nhiều.

Tính cách vẫn chưa trở nên không xong như vậy, hoạt bát hướng ngoại, chỉ có điểm tùy hứng nho nhỏ nhưng không ảnh hưởng gì mấy.

Người đại diện bảo hắn làm gì hắn liền ngoan ngoãn làm cái đó, vậy nên mới có thể lưu lại một đoạn này mà đối với hắn chính là vết đen khó có thể hủy diệt!

Đó là năm hắn mười sáu tuổi đang chuẩn bị tiết mục vũ đạo lúc tham gia Giải trí vô cực hạn, bài hát gốc là được lấy từ Giáo chủ cục cưng với danh xưng ca sĩ Mỗ Loan, tên ca khúc là《Yêu em》, đồng thời Giáo chủ cục cưng cũng là nữ thần thời đại – Ứng Thư Hoán thời niên thiếu.

Bài ca Yêu em có giai điệu vui tươi hoạt bát, cảm giác thiếu nữ mười phần, background bố trí trời xanh mây trắng nắng hồng phao phao, toàn bộ hành trình phải nhảy nhót, cùng với đủ loại động tác nhỏ như chống nạnh và dẩu miệng.

Trong TV, tiểu Ứng Thư Hoán còn dùng gót chân điểm sàn nhà, hướng về bên trái rồi theo giai điệu bước hai bước, môi hồng răng trắng, thoạt nhìn như một cô gái, hẳn là chính hắn cũng cảm thấy xấu hổ nên thời điểm wink cuối cùng thính tai có chút hồng, ánh mắt trốn tránh, không dám nhìn ống kính.

Trời ạ……… Đáng yêu quá đi.

Hồ Tiểu Vân rốt cuộc không áp chế nổi bản tính, hét to: “A a a a a!!! Thật sự rất đáng yêu nha!!”

Trời đất quỷ thần ơi!! Điệu nhảy này khiến cô rớt hố đấy có biết không hả!!!!

Hồ Tiểu Vân thật sự có nằm mơ cũng không nghĩ tới, lúc cao trung trốn trong ký túc xá trộm xài điện thoại di động cùng hội chị em bạn dì xem Ứng Thư Hoán biểu diễn《Yêu em》, lại có một ngày có thể cùng chính chủ xem lại điệu nhảy này!

Phùng Mịch bình thường kiệm lời mà còn làm mặt quỷ phổ cập khoa học cho Kỷ Nguyên: “Nguyên Nguyên, cậu mới tới, hẳn là chưa thấy qua cái này đi.”

Kỷ Nguyên như vừa mới hoàn hồn, tầm mắt dịch khỏi màn hình TV, Phùng Mịch nói: “Năm đó điệu nhảy này lưu hành, có thể nói là sát thủ thẳng nam! Cậu biết trước kia Ứng Thư Hoán có cái danh xưng ông hoàng quay xe nội địa Giáo chủ cục cưng đi?”

Ứng Thư Hoán quát: “Phùng Mịch!”

Phùng Mịch cười “Ha ha ha ha ha ha” rồi chạy tót, còn giơ ngón tay cái, tìm đường chết mà bổ thêm một câu: “Không hổ là cậu, Ứng ca, thiếu nữ công đệ nhất giải trí trong nước!”

Hồ Tiểu Vân nắm lấy tay đối phương, hai mắt rưng rưng: “Người chung lý tưởng a, chị em!”

Có ai lúc cao trung mà không ghép CP với Ứng Thư Hoán!

Có ai lúc cao trung mà không ăn dưa Ứng Thư Hoán!

Đây chính là đệ nhất dưa vàng trong giới giải trí!

Ứng Thư Hoán tức muốn phọt máu, gương mặt phiếm hồng, bờ môi hơi ướt: “Cô chờ đó cho tôi, cô chết chắc rồi!”

Theo bản năng, hắn liếc Kỷ Nguyên một cái, nội tâm hoảng loạn khôn xiết.

Vô nghĩa, ai mà không hoảng hốt khi để vợ mình thấy bản thân một mặt ẻo lả như vậy!

Hình tượng cao lớn vất vả lắm mới thiết lập được đều sụp đổ hoàn toàn!

Vốn dĩ, vốn dĩ Kỷ Nguyên còn muốn ly hôn với hắn……

Giáo chủ cục cưng……….. Ông hoàng quay xe nội địa?

Đệ nhất thiếu nữ công………. Giới giải trí trong nước?

Phốc.

Kỷ Nguyên buồn cười, anh quả thực không ngờ tới, vị Ứng Thư Hoán mỗi ngày đều trưng cái biểu tình khó chịu kéo đến 285 vạn, lúc niên thiếu lại có một mặt đáng yêu như vậy.

Bất quá “Công” là có ý gì? Trong đầu Kỷ Nguyên hiện lên một dấu chấm hỏi.

Thời điểm Ứng Thư Hoán thoát khỏi Lý Tư và Vương Hạo Thanh, giãy giụa tắt TV, đã quá muộn.

Điệu nhảy này đã nhảy xong rồi, toàn thân sau lưng hắn đều tràn ngập bóng ma màu đen, cơ hồ muốn ngưng tụ thành lốc xoáy nước.

Nhóm Lý Tư cùng Vương Hạo Thanh thấy tình hình không ổn, ngáp một cái rồi “vèo” phóng lên lầu, nói bản thân buồn ngủ.

Nháy mắt trong phòng khách chỉ còn lại hai người là Kỷ Nguyên và Ứng Thư Hoán.

Phía sau màn hình, tổ đạo diễn nhìn thấy Ứng Thư Hoán đứng ngồi không yên liền sảng tới mức ngửa mặt lên trời hét dài, hận không thể khui bia ra ăn mừng.

Mẹ nó! Cảm giác khi dễ kẻ có tiền cũng sướng quá đi! Này thì dính bug! Này thì máy bay tư nhân!

Bất quá, bỗng nhiên có chút lý giải được nguyên do mấy thằng nhóc tiểu học thích khi dễ các bé gái mẫu giáo dễ thương.

Bởi vì thật sự rất đã!

Oh shit, mối thù khắc cốt ghi xương đã được báo!

Còn có thể thưởng thức bộ dáng Ứng Thư Hoán tức đến hộc máu!

Ứng Thư Hoán nhấp môi, muốn nói lại thôi.

Kỷ Nguyên đứng lên, hắn vội vàng tháo máy quay trong phòng khách xuống, thuận tiện tháo tai nghe của mình: “Kỷ Nguyên!”

Kỷ Nguyên tắt tai nghe, Ứng Thư Hoán nói: “Tôi bây giờ không phải như lúc nãy.”

“Ừm……..” Rõ ràng giọng nói mang theo ý cười.

Ứng Thư Hoán càng thêm vô thố*, giảo biện nói: “Đều là tại người đại diện bắt tôi nhảy, tôi không thích như vậy, tôi ——”

*Vô phương ứng đối, miêu tả cực kỳ sợ hãi

Tôi siêu ngầu! Một chút cũng không ẻo lả!

“Rất đáng yêu.” Kỷ Nguyên bình luận.

“Hả?”

Kỷ Nguyên nói đều là lời thật lòng, kỳ thật vừa rồi anh cảm thấy rất đáng yêu.

Nói xong câu này, anh không đợi Ứng Thư Hoán phản ứng, tự mình đi lên tầng rửa mặt.

Ứng Thư Hoán đứng ngẩn người ở phòng khách một hồi lâu mới phản ứng lại.

Sáng hôm sau, Vương Hạo Thanh đứng trên tầng hô to: “Các đồng chí! Một ngày bần cùng lại bắt đầu rồi!”

Ánh mắt cậu ta dịch xuống, phát hiện Kỷ Nguyên đang đánh quyền ở trong sân —— dù là tham gia Tổng Nghệ, Kỷ Nguyên vẫn luôn duy trì thói quen tốt của mình.

Vương Hạo Thanh lộ ra một cái biểu tình “Đệch mợ?”, nhìn Kỷ Nguyên đánh đến nước chảy mây trôi, thế như chẻ tre, động tác thanh thoát hoàn mỹ, khóm trúc xung quanh không biết là do gió quét qua hay là bị quyền phong ảnh hưởng, chuyển động theo từng động tác của Kỷ Nguyên, làn gió thu cuốn hết lá vàng, đong đưa thân thể.

Vương Hạo Thanh chỉ biết nhanh chóng cầm máy ảnh chụp Kỷ Nguyên: “Mau mau mau chụp lại! Đỡ cho sau này Kỷ Nguyên lại nói bản thân không biết võ công, hắc hắc, rốt cuộc bây giờ đã bị anh đây bắt được chứng cứ!”

Anh chàng cameraman vội vàng làm theo sắp xếp, dịch chuyển ống kính máy quay, ai ngờ Kỷ Nguyên đánh quyền xong còn nhìn theo camera, nhàn nhạt mà liếc hắn một cái.

“Đậu má!” Thợ quay phim hoảng sợ, vội vã nhìn lại.

Cái liếc mắt kia của Kỷ Nguyên liền biến mất trong nháy mắt.

Thợ quay phim: ……… Mình gặp ảo giác sao?

Mình nói rồi mà, cái ban công này dễ ẩn nấp như vậy, đối phương lại không biết võ công, làm sao có thể nhìn tới được!

Giữa trưa, mọi người ra cửa mua đồ ăn, đơn giản lấp đầy bụng, bắt đầu trao đổi tài nguyên.

Nhiệm vụ hôm nay của bọn họ là chơi hết toàn bộ các trò chơi trong công viên giải trí trong tình huống ngân khố không tới 100 tệ.

Kỷ Nguyên xuất phát trước tiên, hỏi một câu: “Mấy người có nhận được nhiệm vụ đặc thù không?”

Vương Hạo Thanh nói: “Không có, sao thế? Cậu nhận được nhiệm vụ đặc thù à? Đây chính là thêm điểm nha!”

Kỷ Nguyên nói: “Không có gì. Tôi hỏi một chút vậy thôi.”

Anh trao đổi ánh mắt với Ứng Thư Hoán.

Ứng Thư Hoán cái gì cũng không nghĩ, cho rằng bản thân nhìn trộm bị phát hiện, vội vàng quay đầu.

Kỷ Nguyên tưởng Ứng Thư Hoán có chút ăn ý: …….. Đánh giá cao hắn rồi.

Diện tích công viên vùng ngoại thành rất lớn, muốn dùng 100 tệ chơi hết một lần, quả thực cực kỳ khó khăn.

Ngôn ngữ bất đồng chính là phiền toái đầu tiên, hoàn toàn không có cách nào để trao đổi với nhân viên công tác.

Cái còn lại chính là con đường kiếm tiền có hạn, ở nước A, ngoại trừ Ứng Thư Hoán có ngoại fans, mấy đồng chí còn lại chẳng khác gì tiểu trong suốt, không có danh tiếng gì.

Lúc xuống xe, Ứng Thư Hoán đi theo Kỷ Nguyên theo bản năng, may là hai người bọn họ vốn dĩ là một tiểu đội nhỏ, bằng không mấy thợ quay phim đều sẽ cảm thấy quái lạ.

Ứng Thư Hoán cũng dính Kỷ Nguyên quá đi? Một tấc cũng không rời? Kỳ kỳ quái quái…….

Đương nhiên, tổ đạo diễn sẽ không để cho khách mời đi đến tuyệt cảnh, cho nên hành trình du lịch ở công viên hôm nay yêu cầu đạo cụ, có thể lấy được thông qua thi đấu!

Một sân bắn được triển khai trước mắt mọi người, do câu lạc bộ bắn cung tài trợ, trên bàn phía trước mặt là một cây cung cao hơn nửa người.

“Việc mọi người cần làm là bắn tên nha, giải nhất chính là một ngày thoải mái vui chơi trong công viên giải trí, giải nhì là 500 tệ, giải ba là 300 tệ, giải khuyến khích phía dưới chính là thú bông, pháo hoa, dụng cụ nho nhỏ……. Đừng nói tổ tiết mục bọn tôi không có nhân tính nữa nhé! Mấy cái thú bông pháo hoa gì đó mấy người muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu!”

Mọi người: ……..

Vương Hạo Thanh đùa nghịch cung tên: “Tôi còn chưa chơi bao giờ, cảm giác rất thú vị.”

Kỷ Nguyên vuốt ve cung tên, cảm nhận được sức mạnh của nó, kiếp trước, sư huynh cũng dùng một cây cung như vậy, kết liễu cuộc đời anh.

Ứng Thư Hoán cầm lấy cung tên, thử bắn một phát, đương nhiên không trúng hồng tâm, nhưng cũng nằm trong vòng bảy, khiến mọi người kinh ngạc hô lên!

Phải biết rằng Lý Tư ngay cả bia cũng không bắn trúng!

Nhóm Mộ Tư Khiêm cũng thử một lần, tỏ vẻ tổ tiết mục chính là hố cha.

Cung tên chuyên nghiệp kiểu này, không luyện tập qua căn bản không có khả năng bắn trúng đấy có biết không hả!

Ứng Thư Hoán hẳn là lúc còn nhỏ từng tập qua nên mới có thế bắn trúng đi!

Hồ Tiểu Vân còn chẳng kéo nổi dây cung kìa!

Thời điểm mọi người hết đường xoay xở, Kỷ Nguyên điều chỉnh cung tên một chút, làm quen với loại cung tên thời hiện đại đã được cải tiến rất nhiều, ngoại trừ trọng lượng nhẹ hơn, tổng thể cũng không sai biệt lắm so với kiếp trước.

Anh cầm lấy mũi tên, nhắm ngay bia ngắm, kéo cung, căng thẳng, buông tay,, “Vèo” một tiếng, mũi tên cắm ngay hồng tâm!

Mọi người trợn mắt há mồm: “Trời ạ, ai bắn đấy?”

Vừa quay đầu liền nhìn thấy Kỷ Nguyên, không biết vì cái gì, mọi người cư nhiên có loại cảm giác quả nhiên là như thế: “………”

………. Là Kỷ Nguyên à, tản đê tản đê, chờ sau này anh ta biểu diễn khinh công lướt trên nước, chúng ta lại đến thưởng thức.

Mọi người không cảm thấy ngạc nhiên đối với mấy kỹ năng kỳ quái hiếm lạ của Kỷ Nguyên, trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, đoạt được giải nhất.

Thuận tiện, anh còn muốn tham dự tiếp để lấy một ít pháo hoa, Ứng Thư Hoán nghi hoặc: “Anh muốn pháo hoa làm gì?”

Kỷ Nguyên không nói chuyện.

Nhiệm vụ ban ngày thuận lợi hoàn thành, buổi tối, Ứng Thư Hoán trở về phòng chuẩn bị đi ngủ, bỗng nhiên Kỷ Nguyên mở miệng: “Bây giờ cậu rảnh không?”

Ứng Thư Hoán sửng sốt một chút: “Làm gì?”

Kỷ Nguyên: “Ra đây đi, tôi có thứ muốn cho cậu.”

Ứng Thư Hoán có chút nghi hoặc, nhưng vẫn đi ra ngoài theo Kỷ Nguyên.

Kỷ Nguyên mang hắn tới trung tâm quảng trường của thị trấn, một mảnh đất trống không.

Ứng Thư Hoán nhịn không được dò hỏi: “Rốt cuộc muốn làm gì?”

Vừa dứt lời, đột nhiên xung quanh vang lên âm thanh “bùm bùm bùm”, vô số pháo hoa nổ tung giữa không trung.

Ứng Thư Hoán sửng sốt, Kỷ Nguyên nhàn nhạt mở miệng: “Sinh nhật vui vẻ.”

Anh nhìn đồng hồ một chút: “Vừa đúng 0 giờ.”

Nhóm Vương Hạo Thanh vẫn luôn theo dõi Kỷ Nguyên hãi hùng, còn tưởng rằng Kỷ Nguyên lén la lén lút ra ngoài với Ứng Thư Hoán là để làm gì! Kết quả vừa ra liền thấy được một màn này!

Như thế nào thế đạo này còn muốn phòng bị tình huynh đệ chủ nghĩa hài hòa ngược cẩu! Cẩu không có tôn nghiêm sao???

Thảo nào lúc chiều Kỷ Nguyên muốn lấy pháo hoa!

Pháo hoa nổ tung thành từng khóm hoa sáng lạn giữa không trung, yên lặng đánh thức trấn nhỏ đang đắm mình trong mộng đẹp, không ít người từ trong nhà đi ra, tới bên quảng trường, cầm điện thoại quay chụp, thưởng thức màn mưa hoa đầy trời.

Ánh sáng đủ loại màu sắc trên trời cao lúc tối lúc sáng chiếu vào gương mặt Kỷ Nguyên.

Ứng Thư Hoán nhìn đối phương, trái tim nhảy “thình thịch thình thịch” liên hồi, tựa như có thứ gì đó muốn bung ra ngoài.

“Anh……”

Hắn lắp bắp.

Sau đó Kỷ Nguyên “vèo” một phát liền biến mất!

Ứng Thư Hoán:???

Nhóm Vương Hạo Thanh:???

Ứng Thư Hoán vội vàng xoay người: “Uây! Anh nghe người ta nói cho hết lời đã!”

Trong bóng đêm, đột nhiên Kỷ Nguyên duỗi tay, bắt được một người đàn ông trung niên với vẻ mặt mê man.

Lúc này, tai nghe của mọi người đều vang lên âm thanh nhắc nhở: Chúc mừng quý khách Kỷ Nguyên đã hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng cũng tìm được tiến sĩ Bạch Trạch, đem vật phẩm trả lại.

Trong đám người, Vương Hạo Thanh bộc phát hò hét: “Trời đất quỷ thần ơi!!! Như thế nào liền tìm ra rồi!!! Kỷ Nguyên!!! Có phải cậu gian lận hay không!”

Vẻ mặt Ứng Thư Hoán mê man.

Kỷ Nguyên thong thả ung dung bước ra: “Ai gian lận? Không phải cậu nói dối trước là bản thân không có nhiệm vụ à?”

Ứng Thư Hoán cảm thấy niềm vui hồi nãy biến mất không còn chút cặn: “Rốt cuộc sao lại thế này?”

Vương Hạo Thanh ảo não than thở một phen, như là thông suốt cái gì, “Tôi còn tưởng cậu làm sinh nhật cho Ứng Thư Hoán! Mẹ nó, hóa ra là cậu thả dây câu cá!”

Cậu ta sa mạc lời mà giải thích cho Ứng Thư Hoán: “Có phải mọi người nhận được một cái nhiệm vụ, muốn đem chip cho cái gì mà tiến sĩ Bạch Trạch?”

Ứng Thư Hoán gật đầu.

Vương Hạo Thân chỉ chính mình: “Tôi, Lý ca cùng Phạm Mạn Tuyết cũng nhận được nhiệm vụ, chính là ngăn cản mấy người giao dịch thành công. Nếu giao dịch thành công, mấy người liền dành được thắng lợi, còn chúng tôi thì hoàn toàn ngược lại.”

“Thời điểm bọn tôi đến thị trấn nhỏ này, trò chơi liền bắt đầu. Chẳng qua muốn tìm ra tiến sĩ Bạch Triệt là rất khó, tôi cảm thấy không cần ngăn cản, chờ đến lúc chương trình kết thúc, chúng tôi liền trực tiếp giành thắng lợi. Kết quả ai ngờ Kỷ Nguyên có thể nghĩ ra một chiêu thế này, phóng pháo hoa ngay giữa trấn nhỏ, khiến mọi người bị hấp dẫn mà ra đây…….. Vốn dĩ tôi sẽ không bị lừa! Nhưng không phải hôm nay là sinh nhật cậu à, tôi tưởng rằng nhất định tổ tiết mục sẽ chuẩn bị kinh hỉ cho cậu, tôi với Lý ca đoán chính là đốt pháo hoa, bởi bên này có lễ hội pháo hoa rất nổi tiếng, Bạch Trạch là nhân viên công tác, nhất định sẽ cho rằng đây là đạo diễn đốt a! Khẳng định sẽ xuất hiện! Ai ngờ là Kỷ Nguyên làm!”

“Người thò ra liền dễ tìm, dù sao bên trong nhắc nhở đều có ảnh chụp của hắn.”

Ứng Thư Hoán cảm thấy đại não của bản thân không đủ dùng, trong óc lập tức nhảy ra một ý tưởng: Chẳng lẽ chỉ có mình hắn là cái gì cũng không biết?

Kết quả hắn nhìn đến Hồ Tiểu Vân cùng Phùng Mịch cũng là một bộ dáng ngu ngu ngơ ngơ không hiểu gì, tâm tình tốt đẹp hơn một chút: Xem ra cũng không phải chỉ có mình hắn.

Chỉ là, niềm vui lúc nãy tan biến rất nhiều.

Còn tưởng rằng Kỷ Nguyên là chuẩn bị sinh nhật cho hắn bất ngờ, kết quả là đối phương chỉ là thuận nước đẩy thuyền để hoàn thành nhiệm vụ……

Thật mất mát.

Quả nhiên là tổ đạo diễn là vì chuẩn bị quà sinh nhật cho Ứng Thư Hoán, hơn nữa còn giống với phỏng đoán của Vương Hạo Thanh, chính là lễ hội pháo hoa.

Lúc sáng sớm bọn họ đã thương lượng xong xuôi với người phụ trách bên này, chờ sau khi chương trình kết thúc, liền vì Ứng Thư Hoán mà phóng pháo hoa một hồi. Ứng Thư Hoán thân là nghệ sĩ, vẫn có lực ảnh hưởng với quốc tế, cho nên người đứng đầu trấn nhỏ rất vui lòng mà tuyên truyền địa điểm nhà mình thông qua chương trình của bọn họ.

Lấy pháo hoa làm tín hiệu, chính là ý tứ chương trình kết thúc.

Nhất định nhân viên công tác sắm vai tiến sĩ Bạch Trạch cũng biết sắp xếp của tổ tiết mục, nhìn thấy pháo hoa liền cho rằng chương trình đã kết thúc, liền mơ màng hồ đồ thò mặt ra, đúng lúc bị Kỷ Nguyên chộp lấy.

Đạo diễn lặng yên phun tào: “Mặc dù lúc chiều thấy Kỷ Nguyên mua pháo hoa liền biết, nhưng tôi còn rằng……”

Biên kịch: “Đạo diễn, đừng giãy dụa nữa, ngài thật sự đoán được sao?”

Đạo diễn: ………

Trấn nhỏ nơi đất khách quê người, lễ hội pháo hoa vì Ứng Thư Hoán chính thức bắt đầu.

So với mấy hộp nho nhỏ Kỷ Nguyên đốt lúc trước, phía sau có vô số pháo hoa được phóng, chân chính chiếu sáng khắp không trung.

Ứng Thư Hoán thấy được sườn mặt Kỷ Nguyên dưới màn pháo hoa, giữa tiếng ồn ào của đám đông cùng tiếng nổ mạnh, hắn lại nghe được tiếng tim đập của chính mình.

Hai kỳ của《Cùng nhau đi du lịch》coi như chính thức kết thúc.

Thời điểm chia tay, mọi người đều có chút không nỡ.

Vương Hạo Thanh đề nghị mọi người thêm Wechat của nhau, sau này lúc công chiếu liền có thể cùng nhau thảo luận!

Ứng Thư Hoán nghe xong liền cực kỳ vui mừng.

Hắn thêm một vòng, cuối cùng cũng quang minh chính đại tới thêm Wechat Kỷ Nguyên, sau đó thấy được avatar cùng tên của đối phương: ………

Ứng Thư Hoán vừa sáng sớm liền về nước, bởi hắn phải chuẩn bị trước cho buổi biểu diễn sinh nhật lúc bảy giờ tối, ngay tại trung tâm thể thao Kiến Kinh, người tới xem buổi biểu diễn lên tới con số 4000, này vẫn chưa tính nhân số lúc sau.

Kỷ Nguyên cũng trở về công ty, Giang Ngọc ôm ba xấp kịch bản, bước vào như du hồn lãng đãng: “Tôi tới tôi mang theo công việc tới, ba cái kịch bản, một bộ trinh thám thần quái thời dân quốc, một bộ phim thần tượng đô thị, một bộ hài kịch đô thị nhẹ nhàng, đều rất hợp với cậu. Phía trước cậu vẫn luôn diễn các thể loại cổ trang, nếu cứ tiếp tục như thế sẽ hạn chế con đường diễn kịch của cậu, cho nên chúng ta tạm thời không suy xét các kịch bản cổ trang, chọn một cái trong ba bộ hiện đại này.”

Kỷ Nguyên nhìn nhìn kịch bản, đều rất dày, trong chốc lát không thể đưa ra quyết định, Giang Ngọc nói: “Không sao, dù gì cậu cũng phải nhìn qua chuyện xưa cùng nhân vật một chút, sau đó lại trả lời tôi cũng được. Mấy ngày nay cho cậu một kỳ nghỉ, nghỉ ngơi cho tốt, sau đó nhớ xem nhiều phim điện ảnh lẫn truyền hình một chút, học hỏi kỹ thuật diễn. Phải rồi, còn có khóa học diễn xuất mỗi tối, đừng quên đấy!”

Buổi Fanmeeting của Ứng Thư Hoán bắt đầu vào 7 giờ 30, 10 giờ kết thúc, hai tiếng rưỡi, đại khái có bảy tiết mục, cùng tương tác với fans.

Hôm nay hot search Weibo bị tin tức sinh nhật Ứng Thư Hoán chiếm trọn, các cửa hàng có danh tiếng từng hợp tác qua đều sôi nổi phát Weibo chúc mừng trên trang chính thức, khiến fans hãnh diện cực kỳ.

11 giờ tối, Ứng Thư Hoán tẩy trang, nằm bò trong phòng hóa trang của hội trường, mới có cơ hội lật ra xem.

Điện thoại.

Lướt đến Wechat Kỷ Nguyên, hai người vẫn đang dừng lại để tiến độ thêm bạn tốt.

Ứng Thư Hoán giật mình, nhìn đến thời gian, hẳn là giờ này Kỷ Nguyên đã ngủ.

Hắn không biết vì sao Kỷ Nguyên trẻ tuổi như vậy, lại có thời gian làm việc và nghỉ ngơi như người già.

Như ma xui quỷ khiến, hắn gửi một tin nhắn “Ngủ ngon” qua cho đối phương.

Ứng Thư Hoán khẩn trương mà nhìn chằm chằm điện thoại, một hồi lâu sau mới “leng keng” một tiếng, nhắc nhở có thông báo.

Sống hơn hai mươi năm trời, lần đầu tiên Ứng Thư Hoán cảm thấy khẩn trương, là loại hồi hộp khác hẳn với bất cứ lần nào.

——Kỷ Nguyên gửi tới.

Hắn cảm thấy hô hấp của bản thân như bị đình trệ.

Click mở khung chat.

Ứng Thư Hoán: Ngủ ngon.

Kỷ Nguyên: Đã xem, 1*.

*này là like ấy mọi người

Ứng Thư Hoán: …..

Cái gì thẳng nam vậy trời! Liền như vậy liền như vậy??

Hắn bụm mặt, rõ ràng muốn phun tào, nhưng nội tâm lại chẳng ức chế được tiếng tim đập, kết hợp với tâm tình nhảy nhót, khóe miệng hơi câu lên.

Vào giờ khắc này, những suy nghĩ vẫn luôn trốn tránh cuối cùng cũng không tránh nổi, nhảy nhót cả đêm, phát tiết suốt đêm dưới sự quấy phá của hormone, hệt như nước có ga chua chua ngọt ngọt nổi lên gợn sóng.

Thật muốn về nhà, thật muốn gặp người đó.

Thật……. thích người đó.
Bình Luận (0)
Comment