Ở Trong Văn Tổng Tài Làm Cực Phẩm Nam Phụ

Chương 56

Đã lâu rồi Ứng Thư Hoán không up ảnh selfie, bởi vậy, vừa phát một tấm, lượt share sau khi đổi mới liền trực tiếp đột phá vạn.

Hắn up ảnh selfie không kỳ quái, nhưng Kỷ Nguyên bình luận cho hắn liền rất kỳ quái!

Hai người đã qua thời kỳ chương trình kéo ratings……….. Hơn nữa chương trình cũng không cần hai người kéo ratings.

Một khi đã vậy, Kỷ Nguyên vì cái gì muốn nhắn lại?

Tiểu Racoon tỏ vẻ: Đây chính là yêu!

Nhóm fan CP lập tức sôi trào!

Trước kia Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên không tương tác, yêu chính là kiềm chế.

Bây giờ Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên tương tác với nhau, tình yêu đó chính là thẳng thắn vô tư, là tuyên bố chủ quyền.

Túm lại là mặc kệ tương tác hay không tương tác, fans CP thế nào cũng có lý do, hơn nữa logic của bản thân luôn trước sau như một, có thể chứng minh theo mọi hướng: CP nhà ta là hàng real!

Rốt cuộc nhóm Tiểu Racoon (Gấu trúc nhỏ) không hề lười biếng, nhanh chóng đào Weibo Kỷ Nguyên cùng Ứng Thư Hoán  —— còn có tương tác của bọn họ lúc tham gia chương trình.

Sớm nhất còn đào đến chỗ Ứng Thư Hoán đăng biểu tượng cảm xúc kim nguyên bảo, mọi người đều hết sức kinh hoàng, đây là cái gì, đây là lén lút khoe ân ái!

Nhóm Tiểu Racoon một bên mừng muốn chết một bên đào, thuận tiện tức chết người không đền mạng mà châm chọc Vân Nguyệt một phen.

Dẫu sao mọi người đều biết, Kỷ Nguyên là một người không có sở thích phát Weibo.

Tự sướng chả khác gì lấy máy bàn chụp, kinh doanh Weibo cũng chỉ có chia sẻ, tương tác toàn dựa vào đối phương chủ động.

Xài Weibo mấy tháng, chỉ có mấy lần trả lời bình luận, mà toàn bộ đều là cho Ứng Thư Hoán!

Đào đến chỗ này, mấy chị gái Tiểu Racoon mê man……….

Đây, vốn dĩ chỉ là muốn thổi phồng khoác lác nhắm mắt tùy tiện gặm gặm……….

Sao cuối cùng càng đào lại càng giống hàng thật thế?

Thiếu chút nữa chính mình cũng bị lừa luôn rồi!

Giang Ngọc gửi tin: Sao cậu tương tác qua lại với Ứng Thư Hoán thế?

Giang Ngọc: Cậu ít tương tác qua lại với hắn một chút đi, miễn cho bị fans nhà Ứng Thư Hoán nói cậu hút máu ăn vạ.

Giang Ngọc: Cũng không có ý không cho cậu tương tác qua lại với hắn…… Đúng rồi, rốt cuộc chuyện của cậu với Ứng Thư Hoán là thế nào? Mà tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút, nếu không thể nói thì thôi.

Giang Ngọc buông điện thoại, lại thoáng nhìn qua Weibo Kỷ Nguyên.

Khác thường nha………… Thật sự khác thường nha………

Người như Kỷ Nguyên đã bao giờ tương tác qua lại với người khác đâu?

Hắn nhớ lại cuộc xung đột giữa Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên lúc trước, càng thêm tò mò.

Nhưng một chuyên gia bát quát nổi danh trong giới giải trí như hắn mà vẫn chưa bát quái ra cái gì, chứng tỏ quan hệ giữa Ứng Thư Hoán cùng Kỷ Nguyên là bí mật trong vòng.

Không có người biết.

Quào, càng tò mò.

Giang Ngọc như nghĩ gì đó.

Trận không chiến trên biển tiến hành quay chụp được một nửa, đã là cuối tháng ba.

Kỷ Nguyên chính thức tiếp đón đợt tiếp ứng lần đầu tiên của fans, hội trưởng Hậu viện hội là giám đốc một công ty nhỏ, thoạt nhìn giỏi giang thông minh, làm tiếp ứng cực kỳ gọn gàng ngăn nắp.

Ngoại trừ tặng đồ ăn cho mỗi người trong đoàn làm phim ở bên ngoài, cón chuẩn bị quà tặng khác nhau cho nhóm đạo diễn cùng phó đạo diễn.

Quà của Kỷ Nguyên được Khâu Khê bảo quản.

Hội trưởng áp lực kích động thật cẩn thận hỏi một vấn đề: “Cái kia, Nguyên Nguyên, bọn em có thể chụp ảnh với anh không? Mọi người đều rất vất vả, em muốn cho bọn họ tranh thủ hưởng một chút phúc lợi……”

Kỷ Nguyên đương nhiên không thành vấn đề, Khâu Khê cũng đã sắp xếp sân chụp từ sớm, sau khi tiếp ứng kết thúc, sẽ đến phân đoạn ký tên.

Hậu viện hội là đi theo con đường chính quy thông qua phía chính phủ của phòng làm việc Cinderella, cho nên có thể được Kỷ Nguyên ký tên.

Có một cô gái mặt đỏ hây hây, lúc Kỷ Nguyên ký tên, đặt một tấm ảnh chụp Lục Giác Hành lén mang theo ở trước mặt anh, khẩn trương đến mức không dám nhìn thẳng: “Liền …… Em, em, anh, Tiểu Nguyên có thể ký, ký tên ở trên tấm ảnh này không………”

Hội trưởng đứng nhìn ở một bên, đen mặt ngay lập tức!

Sao bên trong Hậu viện hội còn có một cái fan CP trà trộn vào!

Khâu Khê cũng kịp thời ngăn lại, dẫu sao ký tên trên ảnh Lục Giác Hành là một hành vi ái muội không thể nghi ngờ.

Đối với các phương diện nhân khí cùng tài nguyên bây giờ của Kỷ Nguyên đều không bằng Lục Giác Hành mà nói, chuyện này một khi bị tuôn ra, khẳng định sẽ mang tới rắc rối không nhỏ.

“Ngại quá, không thể ký.” Khâu Khê lễ phép cự tuyệt.

“A ……… A tốt, ngại quá Nguyên Nguyên, anh cố gắng làm việc nhé!”

Khúc nhạc đệm nho nhỏ này phát sinh vào buổi sáng.

Chiều nay Kỷ Nguyên không có suất diễn, liền gọi điện thoại liên hệ cho Thôi Tân – phó chủ tịch hội đồng của tập đoàn Phong Bạo, tìm hiểu tiến độ của chương trình công ích Tiểu Hậu Điểu một chút.

Thôi Tân báo cáo đại khái về quá trình cho anh, Kỷ Nguyên gõ gõ ngón trỏ vào đầu gối, hỏi: “Chúng ta đã từng đề cập tới trí tuệ nhân tạo chưa?”

Thôi Tân nói công ty con mảng internet của Ứng thị có đoàn đội chuyên môn chú ý tới trí tuệ nhân tạo, nhưng trước mắt tập đoàn Cảng Phong Bạo vẫn chưa có động tĩnh gì, Kỷ Nguyên “Ừm” một tiếng, không cúp điện thoại, ngược lại nói: “Cậu tìm hiểu công ty nào trong nước làm tốt mảng này, buổi tối gửi mail cho tôi.”

Thôi Tân ngừng một chút, không phản bác lại ông chủ mới.

Dẫu sao sau khi trải nghiệm động tác đao to búa lớn của Kỷ Nguyên, doanh thu bên tập đoàn Phong Bạo đã tăng gấp đôi, hắn không thể không tin tưởng tầm nhìn và khả năng chấp hành quyết đoán của vị chủ nhân mới này.

Kỷ Nguyên cúp điện thoại, Khâu Khê cũng vừa vặn xong cái nắp, thuận miệng hỏi: “Nguyên ca, anh gọi điện thoại cho ai thế?”

Nhìn qua còn rất nghiêm túc……….

Kỷ Nguyên nhắm mắt lại: “Bạn bè.”

Khâu Khê gật gật đầu: “Tối nay còn phải diễn đêm, anh uống chút trà này đi, là để tiêu sưng.”

Bất quá trạng thái bảo dưỡng gương mặt Kỷ Nguyên còn khá tốt………… Tựa hồ không cần tiêu sưng.

Buổi diễn đêm của Kỷ Nguyên kết thúc vừa đúng bảy giờ, trở về khách sạn liền hơn 7 giờ một chút, còn có thể nhìn qua kịch bản tí tẹo, hôm nay anh có một phân đoạn diễn tình cảm với nữ chính, như thế nào cũng không nhập vai được, NG rất nhiều lần.

Đạo diễn tổng nói ánh mắt anh không đủ thâm tình, Kỷ Nguyên thầm nghĩ, thế nào là thâm tình, nữ chính chưa bao giờ đọc lời thoại, đến bây giờ cũng chỉ biết nói “1,2,3,4…….”

Anh bất đắc dĩ lắc đầu, cởi bỏ trang phục diễn nặng nề, tẩy trang, thay một bộ quần áo nhẹ nhàng, ngồi lên xe của bảo mẫu.

Bây giờ, Kỷ Nguyên xem như đã có chút danh tiếng, nếu tiếp tục đi bộ trở về giống như trước, khẳng định sẽ bị fans truy đuổi một đường.

Nhưng ngồi trên xe cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, lộ trình chỉ tầm mười phút, nhưng lúc lái xe vẫn có thể kinh tâm động phách, thậm chí đôi khi sẽ có hai chiếc xe do fans mướn bám theo.

Hiện tại Kỷ Nguyên vẫn chưa hồng, nhưng là có tiềm chất để hồng.

Một vài fans hiểu rõ nguyên tắc nghề truy tinh, trước tiên sẽ ngồi canh thời điểm anh quay chụp, sau đó chụp ảnh, chờ sau khi đại bạo liền đem ảnh chụp hoặc vật dụng anh đã xài qua để bán lấy tiền.

Vài người còn lại chính là ôm mục đích không tốt mà tiếp cận Kỷ Nguyên, dẫu sao có rất nhiều nghệ sĩ tiểu trong suốt có đam mê ngủ với fans………. Chưa biết chừng Kỷ Nguyên chính là một tên như vậy đâu.

Đối với bọn họ mà nói, có thể nói chuyện yêu đương với nghệ sĩ tiểu trong suốt là một lựa chọn không tồi.

Lúc tới bãi đỗ xe dưới tầng hầm khách sạn, fans cầm hoa tươi và thư vây xung quanh tiến lên, trực tiếp ngăn chặn ở cửa xe.

Khâu Khê đành phải xuống trước để làm fans rời đi, một bộ phận fans có lý trí sẽ nghe lời, nhưng vẫn còn có nhóm fans cuồng dán vào cửa xe, thậm chí còn không ngừng gõ cửa kính.

Kỷ Nguyên ngồi ở bên trong, gương mặt trầm mặc, mở cửa.

Khâu Khê không ngờ tối nay lại có nhiều fans nằm vùng như vậy, nếu biết trước đã sắp xếp thêm hai vệ sĩ rồi…….

Bây giờ cũng chỉ có anh cùng tài xế ngăn fans, một đường đi đến cửa thang máy.

Các fans chụp ảnh, quay video, trong đó còn có một fans nữ hấp tấp chạy qua, trực tiếp bổ nhào vào người Kỷ Nguyên.

Đồng tử Khâu Khê căng thẳng, Kỷ Nguyên đã duỗi tay đỡ fans nữ, đối phương được một tấc lại muốn tiến thêm một bước, sờ soạng cánh tay anh hai cái, Kỷ Nguyên buông cô ta ra, lạnh nhạt nói: “Đi đường cẩn thận.”

Mặt fans nữ đỏ bừng, nhưng lại không ngừng hồi tưởng dư vị làn da trên tay Kỷ Nguyên, sạch sẽ tinh tế…… Hóa ra là thật sự có người sở hữu da thịt như dương chi bạch ngọc!

Buổi tối, trạm tử nào đó của Kỷ Nguyên đã phát video, chính là tiền căn hậu quả của cô gái té ngã ăn vạ Kỷ Nguyên.

Nhóm Nhất Nguyên phẫn nộ ngay lập tức!

Nhìn cô gái này nhào vào Kỷ Nguyên, bọn họ sao có thể không hận!

Trong cơn giận dữ, các fans:

“Cố ý đúng không, bà chị, cô nói cho tôi là cô làm thế nào đụng vào người Kỷ Nguyên bằng hình chữ S thế?”

“Té ngã trên đất bằng, vị bác gái này làm ơn đi đường đàng hoàng đừng tùy tiện ăn vạ hộ cái……….”

“Trời ạ tởm chết mất, tôi còn thấy tay cô ta sờ loạn trên người Kỷ Nguyên kìa, phòng làm việc có thể cấp thêm mấy vệ sĩ cho Kỷ Nguyên không!”

“Kỷ Nguyên bây giờ lại không giống với trước kia, đối mặt với loại fans cuồng này vệ sĩ có thể kiên cường chút được không!”

“………..”

Thời điểm Ứng Thư Hoán xoát đến Weibo này, Kỷ Nguyên đã nghỉ ngơi trong khách sạn.

Đầu óc hắn nóng lên liền gọi điện thoại cho Kỷ Nguyên, nghe thấy giọng nói có phần mê man của đối phương: “Alo?”

Ứng Thư Hoán vội la lên: “Tối nay anh có bị thương không?”

Kỷ Nguyên: “Bị thương cái gì?”

Ứng Thư Hoán nói: “Fan cuồng, không phải cô ta nhào vào anh sao? Anh mau kiểm tra một chút xem trong túi có bị cô ta bỏ thêm thứ gì không…….. Bỏ đi, tôi qua đó kiểm tra, trước tiên anh đừng ngủ, để cửa cho tôi.”

Kỷ Nguyên nghe được không hiểu được, chưa nói được mấy câu, Ứng Thư Hoán đã treo máy.

Lúc Ứng Thư Hoán tới Tiểu Trường Hà đã là 11 giờ.

Ngoài cửa còn có fans chưa từ bỏ ý định đang ngồi xổm, hy vọng có thể nhìn thấy Kỷ Nguyên xuống dưới một chuyến, trừ cái này ra, Ứng Thư Hoán còn nhìn thấy mấy gã đàn ông cũng đang đứng dựa vào đó.

Mấy cái này không phải fans, là đại chụp.

Anh đi theo cửa sau khách sạn để lên tầng, trực tiếp tìm được cửa phòng Kỷ Nguyên, gõ gõ cửa.

Qua một lát, Kỷ Nguyên mới mở cửa.

Ứng Thư Hoán sửng sốt một chút.

Đối phương vừa mới tắm rửa xong, trên người còn có chút ướt át.

Bờ môi bị nước quét qua đỏ ửng, liên quan tới nốt ruồi đỏ kia, phảng phất như trên môi thấm ra một giọt huyết châu.

Ứng Thư Hoán cảm thấy hết thảy nhiệt độ trên cơ thể đều chạy xuống dưới, suýt chút nữa liền trực tiếp đóng sầm cửa.

Cũng may, lý trí kiểm soát được cảm xúc, Ứng Thư Hoán ngồi trên sô pha với một tư thế không mấy thoải mái, bắt chéo chân, ý đồ che giấu vị trí kỳ quái một chút, bất động thanh sắc hỏi: “Anh có bị thương không?”

Kỷ Nguyên cũng đã chuẩn bị sẵn từ ngữ: “Cậu biết tôi bị thương từ chỗ nào thế?”

Ứng Thư Hoán cứng người.

Chuyện này, không lên hot search, không có bọt nước quá lớn.

Trừ phi theo dõi vòng fans của Kỷ Nguyên, nếu không không có khả năng biết được tin tức.

Cũng không thể là Giang Ngọc gọi điện thoại nói cho Ứng Thư Hoán.

“Tôi…….” Ứng Thư Hoán suýt chút nữa bị người lột mất áo choàng, căng da đầu nói: “Anh quản tôi biết từ chỗ nào làm gì.”

Hắn đứng lên, vì giảm bớt xấu hổ, tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Anh vừa bước chân vào vòng này, không biết Giang Ngọc đã nhắc nhở anh chưa, không thể lấy đồ vật của fans, dây cáp điện thoại trong phòng cũng phải rút.”

Vừa dứt lời, 12 giờ đêm, điện thoại trong phòng Kỷ Nguyên liền vang lên.

Kỷ Nguyên nhận điện thoại, bên kia là một cô gái, run run rẩy rẩy hỏi một câu: “Là………. Là Kỷ Nguyên sao?”

Kỷ Nguyên lạnh nhạt nói: “Ai thế?”

Đầu dây bên kia vang lên bốn năm tiếng thét chói tai: “A a a a a a a a a a a a!!!! Đúng là đúng là!!!”

Một lúc sau, điện thoại đã bị treo.

Ứng Thư Hoán nhanh chóng rút dây cáp, cạn lời: “Anh nhận thật?”

Kỷ Nguyên chậm rì rì mở miệng: “Chẳng may là bên dịch vụ khách sạn thì sao?”

Ứng Thư Hoán: “Dịch vụ khách sạn cái rắm! Nửa đêm gọi điện thoại quấy rầy anh chỉ có fan cuồng!”

Nội tâm Kỷ Nguyên phun tào: Nửa đêm quấy rầy tôi còn có cậu đấy, biết không hả……….

Một lát sau, điện thoại Kỷ Nguyên cũng rung lên.

Một dãy số xa lạ gọi vào điện thoại, Kỷ Nguyên tiếp nhận, lại là một cô gái khác: “Là Kỷ Nguyên sao? Số này là của anh thật sao?”

Kỷ Nguyên: “Ai vậy?”

“A a a a a a a a!! Số này là thật!! Phe vé không có gạt mình!! Ô ô ô ô ô ô Kỷ Nguyên cố gắng làm việc nha!!! Ma ma vĩnh viễn thích con!!!”

Kỷ Nguyên nói: “Không cần gọi điện thoại cho tôi.”

Cô gái bên kia luyến tiếc dập máy, liền bị Ứng Thư Hoán cướp lấy cúp luôn.

Tiếp đó, cái thứ hai, cái thứ ba, cái thứ tư………..

Điện thoại Kỷ Nguyên rung lên điên cuồng, không hề dừng lại.

Hiển nhiên, số điện thoại của anh sau khi bị bọn phe vé lấy liền bán ra ngoài.

Gọi cho Kỷ Nguyên, ngoại trừ mấy cô gái, còn có cả con trai.

Mấy tỉnh thành trên cả nước đều có, hẳn là đêm nay mới đột nhiên bán đi.

Thời điểm cuộc gọi thứ ba mươi vang lên, Ứng Thư Hoán hùng hổ nhận lấy.

Đối diện là giọng nói kích động của một em gái: “Ôi trời ạ, thật sự nhận thật sự nhận! Alo alo alo alo?? Kỷ Nguyên sao? Anh thật sự là Kỷ Nguyên sao?”

Ứng Thư Hoán lạnh nhạt nói: “Cô nghe cho kỹ đây, nếu còn tiếp tục gọi điện thoại quấy rầy Kỷ Nguyên, tôi sẽ trực tiếp nói chuyện với cô thông qua trình tự pháp luật.”

“Tít——” Điện thoại bị cắt đứt.

Cô gái ngỡ ngàng ngơ ngác ngồi ở đầu giường, mấy cô gái còn lại vây xung quanh: “Sao thế sao thế sao thế, cúp rồi sao? Tôi còn có điện thoại, lấy máy tôi gọi qua đi!”

“Không phải………” Cô gái ngơ ngác: “Giống như không phải điện thoại Kỷ Nguyên, mà cũng hình như là điện thoại Kỷ Nguyên……….”

“Hả?” Mấy cô gái vây quanh khó hiểu.

Cô gái nói: “Hình như lúc nãy tôi nghe được giọng nói của một người đàn ông khác………….”

“Ghi âm không! Ghi lại không, nghe một chút thử xem?”

“Có ghi có ghi, từ từ để tôi tìm xem……….”

Nhóm fan cuồng quây vào một chỗ, mở ghi âm ra, nghe đi nghe lại mười mấy lần.

Trong đó có một fans vẫn luôn truy tinh ở thành phố điện ảnh, có chút không quá xác định mà mở miệng: “Sao tôi cảm thấy giọng nói này……….. Giống Ứng Thư Hoán nhỉ……….”

Mọi người ngẩng đầu, hai mặt nhìn nhau, “Đậu má……….. Thật hay giả………”

“Trước tiên cứ lưu lại đã!”

Lại là một số điện thoại xa lạ gọi đến, Ứng Thư Hoán quát: “Đậu má lũ ngu này, nửa đêm gọi cho người khác sướng lắm à?!”

Lục Giác Hành trầm mặc thật lâu: “………..Cậu, ách, là……… Kỷ Nguyên ở đó sao?”

Ứng Thư Hoán sửng sốt, nhìn về phía Kỷ Nguyên.

Kỷ Nguyên lấy điện thoại qua: “Ai vậy?”

Lục Giác Hành thở phào nhẹ nhõm: “Là tôi, Lục Giác Hành, tôi vừa thấy phòng làm việc phát thông báo, điện thoại bị tiết lộ ra ngoài?”

Kỷ Nguyên: “Ừm. Không có việc gì thì tôi cúp đây.”

Lục Giác Hành cười một tiếng, tựa như giọng nói phát ra từ lồng ngực, rất câu nhân: “Không thể gọi điện thoại với tôi hả, nếu vẫn trong cuộc gọi, chẳng phải người khác không gọi tới được? Tôi không thể giải quyết rắc rối cho cậu à?”

Kỷ Nguyên nổi hết cả da gà, cảm thấy bị một người đàn ông hỏi như vậy cứ quái quái thế nào: “Cậu không gây thêm rắc rối cho tôi là được, tôi cúp đây.”

Lục Giác Hành cướp lời: “Lúc nãy tôi có nghe thấy giọng của người khác, đã muộn vậy rồi mà cậu còn ở với ai——”

“Títttt ——”

Kỷ Nguyên tắt điện thoại, vừa ngoảnh lại liền thấy Ứng Thư Hoán đang chần chờ nhìn mình: “Lục Giác Hành?”

Kỷ Nguyên: “Ừ.”

Lông sau lưng Ứng Thư Hoán dựng ngược hết cả lên, nỗ lực chịu đựng cơn ghen tuông: “Hắn muộn như vậy còn gọi cho anh làm gì? Có bệnh à? Không phải ngủ chắc? Hắn lúc nào cũng gọi cho anh kiểu này sao?”

Kỷ Nguyên: “Muộn thế này cậu còn chạy tới phòng tôi làm gì, không bằng cậu tự hỏi mình trước đi.”

Ứng Thư Hoán ủy khuất: “Tôi là đang theo đuổi anh, hắn đâu phải? Chẳng lẽ hắn cũng muốn theo đuổi anh?”

Kỷ Nguyên đột nhiên bị quả bóng đánh thẳng vào người nên không kịp phòng ngừa, nghĩ thầm cậu đây là so sánh kiểu gì……

Bất quá, anh có chút cạn kiệt sức lực, nên không nói lời nào.

Ứng Thư Hoán cho rằng Kỷ Nguyên khó chịu, khí thế lúc nãy cũng yếu đi không ít: “Vừa nãy tôi không phải là to tiếng với anh.”

“Ừm.”

Ứng Thư Hoán nghèn nghẹn nói: “Anh có thể đừng quá thân cận với Lục Giác Hành không, tôi cảm thấy hắn ta có ý đồ gây rối với anh.”

Kỷ Nguyên vừa tức giận vừa buồn cười: “Sao hả, cậu không phải là ông hoàng trong đám người có mưu đồ gây rối với tôi à?”

Ứng Thư Hoán nghẹn ra một câu: “Tôi lại không giống nhau!”

Kỷ Nguyên cười cười: “Cậu chỗ nào không giống?”

Ứng Thư Hoán mạnh mẽ thổi phồng chính mình: “Tôi —— tôi lớn lên đẹp.”

Kỷ Nguyên bị hắn chọc cười đau hết cả bụng, nhưng vẫn không biểu hiện ra bên ngoài.

Đúng là ấu trĩ, đúng là chẳng khác gì mấy thằng nhóc con.

Kỷ Nguyên gật gật đầu, phụ họa: “Ừm, cậu đẹp nhất, cậu xinh đẹp nhất.”

Nói xong liền mở cửa: “Tiểu xinh đẹp, có thể đi chưa, quấy rầy đến giấc ngủ của tôi.”

Ứng Thư Hoán tức giận: “Anh dỗ con nít đấy à. Tôi không đi.”

Kỷ Nguyên: “Cậu không đi thì ngủ thế nào, chỉ có một chiếc giường, cậu đứng ngủ hả?

Ứng Thư Hoán nói: “Lại không phải chưa từng ngủ chung một giường, anh chia cho tôi một nửa thì chết à! Tôi có thể dán tường ngủ! Lại không quấy rầy anh!”

Bầu không khí trong phòng bỗng nhiên lâm vào trầm mặc.

Là bởi vì hai người đều phát hiện, đã từng chung chăn chung gối mấy lần, nhưng ký ức không mấy vui vẻ.

Thậm chí…………… Kỷ Nguyên còn bị Ứng Thư Hoán đá xuống giường.

Câu nói “Anh vĩnh viễn không bằng Kỷ Hi” hệt như ma chú chui thẳng vào não bộ Ứng Thư Hoán, khiến đại não hắn trở nên trống rỗng.

Mình không nên nói như vậy……….

Ứng Thư Hoán hối hận muốn chết.

Trước kia Kỷ Nguyên chẳng có cảm giác gì với những lời này, bây giờ nhớ tới, đột nhiên sinh ra một tia bực bội, giọng điệu cũng trở nên không tốt: “Sẽ chết. Cho nên cút ngay.”

Ứng Thư Hoán đuối lý, đi được vài bước lại nói: “Vậy anh kiểm tra trong phòng một chút, xem có máy quay không…………..”

Kỷ Nguyên mặt không cảm xúc đóng sầm cửa, Ứng Thư Hoán ăn nguyên một cái quạt cửa.

Sau khi đuổi Ứng Thư Hoán đi, tâm tình Kỷ Nguyên không mấy tốt đẹp.

Anh tắt nguồn điện thoại, uống một ly sữa bò nóng, sau khi súc miệng liền lên giường nằm, sau nửa đêm mới bước vào mộng đẹp.

Một tuần trước khi Trận không chiến trên biển đóng máy, Giang Ngọc nhận cho Kỷ Nguyên một show Tổng Nghệ, làm khách VIP của một kỳ phi hành.

Cũng là loại chương trình đi du lịch, bất quá là kiểu du lịch cho cha mẹ và con cái, người tham gia đều là nghệ sĩ có ca vị khá lớn trong giới, sau khi kết hôn sinh con liền tích cực xuất hiện trên màn ảnh.

Nội dung chính của chương trình chính là bảo bảo dễ thương, Kỷ Nguyên đóng vai một người bố lần đầu lên chức, cộng sự với anh là bé gái tiểu dâu tây đóng Tống Kiêm Hà lúc còn bé trong《Kiêm gia》.

Tiểu dâu tây với anh là người quen cũ, cho nên phối hợp rất tốt, gần đây đã ôm đùi Kỷ Nguyên gọi “Anh Tiểu Nhuyễn”.

*bé gái đọc 沅 (yuán) Nguyên thành 软 (ruǎn) Nhuyễn.

Kỷ Nguyên rất có cảm tình với đối phương, anh nhớ rõ quý phi cũng từng sinh hạ một tiểu bánh bao, trước lúc chết vẫn chưa kịp nhìn mặt một lần, nếu Kỷ Nguyên vẫn còn sống, hẳn là có thể nhìn thấy đứa con của quý phi lớn chừng này.

“Bây giờ anh là cha trên danh nghĩa của em, nhóc phải sửa miệng.” Kỷ Nguyên nhéo nhéo mặt tiểu dâu tây.

Tiểu dâu tây cười hắc hắc: “Bố Tiểu Nhuyễn!”

Kỷ Nguyên xoa xoa đầu cô nhóc một chút: “Thông minh quá.”

Tổ đạo diễn chương trình biết Kỷ Nguyên muốn tham gia, nên đã chuẩn bị tâm lý suốt hai ngày.

Dẫu sao!

Sau khi Cùng nhau đi du lịch phát sóng, mấy đạo diễn sở hữu gameshow đều sinh ra bóng ma tâm lý với Kỷ Nguyên!

Gia hỏa này có xuất thân là phá bỏ và di dời đấy! Sát thủ Tổng Nghệ đấy!

Cùng tham gia chương trình với Kỷ Nguyên còn có bốn nhóm gia đình, đều là cặp cha con.

Gương mặt non trẻ của anh đặc biệt chói sáng trong chương trình.

Các ông bố trong bốn gia đình đều có tác phẩm trong vòng, một người là diễn viên chuyên nghiệp đóng hoàng đế Trương Vĩnh Ngôn, một người là ảnh đế giải Kim Tượng – Sầm Triết, người còn lại là tiểu sinh lưu lượng – Nhiễm Minh Hách mấy năm trước bạo hồng khắp trời nam đất bắc, Lưu Hoa vốn là diễn viên lồng tiếng nhưng vì lớn lên quá đẹp nên nhảy sang làm diễn viên.

Tính cách của bốn người cũng không giống nhau, Trương Vĩnh Ngôn thuộc loại hình lão đại, Sầm Triệt thuộc tuýp đàn ông theo chủ nghĩa cá nhân, Nhiễm Minh Hách là dạng tâm lý trẻ trung, gần đây toàn dính lấy Kỷ Nguyên hỏi đông hỏi tây, thích “Nhớ năm đó…………”, còn Lưu Hoa khá trầm ổn nội liễm, nhưng giọng nói cực kỳ dễ nghe.

Đám nhóc con có cả nam và nữ, cũng có người tham gia chương trình với hai đứa bé.

Giỏi ăn nói, hiểu chuyện lễ phép như tiểu dâu tây mới một tí đã hỗn thành nhóc con cầm đầu cả đám.

Trạm thứ nhất của tổ tiết mục chính là viện bảo tàng lịch sử, thông qua phương thức làm nhiệm vụ để quyết định chỗ nghỉ ngơi cho bữa tối.

Tổ tiết mục sẽ cấp một bản vẽ có khái niệm bằng tiếng Trung về các đồ vật trong viện bảo tàng, yêu cầu các cặp bố con phối hợp cùng nhau, tìm được văn vật ở trong viện bảo tàng giống với khái niệm trên bản vẽ, sau đó tìm nhân viên công tác ở đó đóng dấu, số lượng văn vật tìm được sẽ tỉ lệ thuận với số điểm của mọi người.

Viện bảo tàng Kiến Kinh là một trong những viện bảo tàng lớn nhất cả nước, bên trong lưu trữ các di tích văn hóa được khai quật từ giai đoạn đầu Đại Chu đến cuối thời Lương Sơ Yến, bốn nước năm quận, cùng với đế quốc Đại Uyên – đế chế phong kiến cuối cùng.

Bất quá, chủ yếu vẫn lấy các văn vật thời Đại Chu phồn vinh hưng thịnh làm chủ, dù sao, triều đại này vẫn là cường quốc phát triển nhất, giàu có nhất, cường thịnh nhất trong lịch sử lãnh thổ quốc gia.

Chủng loại đa dạng, bản đồ trong viện bảo tàng cũng phức tạp, trừ phi tinh thông lịch sử, nếu không vòng đi vòng lại muốn tìm đủ mấy loại văn vật kia vẫn là rất khó khăn.

Tiểu dâu tây cầm tấm bản vẽ khái niệm có hơn 50 vật với hình dáng màu đen, Kỷ Nguyên yêu cầu đối chiếu mấy hình vẽ màu đen kia với hiện vật trong viện bảo tàng, cuối cùng tìm ra văn vật chính xác.

Thợ quay phim vẫn luôn đi theo bọn họ để ghi hình, bởi vì tiểu dâu tây không nỡ tách khỏi Nhụy Nhụy – con gái Nhiễm Minh Hách, nên hai người “bố” đã thương lượng với nhau một chút, sau đó quyết định hai nhóm cùng nhau đi.

Nhiễm Minh Hách khóc lóc kể lể: “Tiểu Nguyên, tôi phải ôm chặt đùi cậu mới được.”

Kỷ Nguyên biết Nhiễm Minh Hách là con lai, vẫn luôn sinh sống ở nước ngoài, tận đến 20 tuổi mới về nước phát triển sự nghiệp, sau khi cưới vợ sinh con mới ổn định xuống dưới.

Cho nên đối với mấy thứ linh tinh như lịch sử này, hắn thuộc loại dốt đặc cán mai.

Nhiễm Minh Hách còn chỉ huy Nhụy Nhụy ôm chặt đùi Kỷ Nguyên, cô nhóc vươn đôi tay bụ bẫm ôm lấy Kỷ Nguyên, học theo tiểu dâu tây, giòn giòn cả giận: “Chú Tiểu Nhuyễn!”

Tâm Kỷ Nguyên nhanh chóng biến mềm, khoác lác: “Ôm chú cho chặt nhé.”

Kết quả bị Sầm Triệt đi ngang qua trào phúng một chút, hắn nói: “Tiểu Kỷ à, sao rồi? Cậu biết mấy thứ văn vật này sao, mấy người trẻ tuổi như các cậu ấy à, đều chẳng bao giờ chú ý đến lịch sử.”

Kỷ Nguyên nhìn hình vẽ màu đen trên tấm ảnh, Nhiễm Minh Hách giải thích: “Sầm ca từng diễn không ít phim cổ trang, là người có đam mê với đồ cổ, hôm nay ở đây giống như sân nhà anh ấy, xem ra chúng ta không có duyên với biệt thự lớn xa hoa rồi……..”

Vừa dứt lời, dường như Sầm Triệt muốn chứng minh chuyện đối phương nói là đúng, nhanh chóng tìm được văn vật thứ nhất, lấy được dấu đầu tiên.

“Mặt nạ bạc song hồ.” Sầm Triết nói: “Toàn mấy thứ quen thuộc với tôi nhỉ, lần trước tôi còn đấu giá với người ta trong hội đấu giá, hơn hai ngàn vạn, suýt chút nữa đã mua được rồi.”

Chỉ một câu, lại khoe một chút tài lực của bản thân.

“Mấy người biết lai lịch của mặt nạ bạc song hồ không?” Sầm Triệt bế con trai nhà mình lên, một bên phổ cập khoa học cho con trai, một bên hướng về nhóm Kỷ Nguyên cùng với camera: “Cái mặt nạ này được khai quật trong lăng mộ Đại Chu, thuộc về vật bồi táng của quý tộc, đến nay đã có lịch sử vài trăm năm, nghe nói cái mặt nạ này được Đại Chu dùng để hiến tế…….”

Hắn ta thao thao bất tuyệt, đám người Trương Minh Hách cũng lộ ra biểu cảm bội phục.

Sầm Triệt lắc đầu: “Vậy mới nói lớp trẻ tuổi như các cậu đấy, vẫn nên chú ý lịch sử nhiều một chút! Bằng không à, ngay cả tổ tiên mình là ai cũng chẳng nhớ gì cả!”

“Kỷ Nguyên, chúng ta làm sao bây giờ……” Nhiễm Minh Hách càng cảm thấy bản thân không có hy vọng gì.

Kỷ Nguyên tắt tai nghe, mở miệng: “Anh ta nói sai rồi, mặt nạ bạc song hồ không phải dùng để hiến tế.”

Nhiễm Minh Hách cũng vội vàng tháo tai nghe, dẫu sao dùng microphone nói chuyện trước mặt camera, sẽ bị ghi lại!

“Sao cậu biết là không phải dùng để hiến tế?” Nhiễm Minh Hách tò mò.

Kỷ Nguyên cười cười không nói chuyện.

Vì sao anh biết?

Đương nhiên là anh biết rồi, bởi vì mặt nạ bạc song hồ là chính anh chạy tới tiệm rèn Trường An làm ra!

Có thể không biết chắc!

Hơn nữa lúc đó cũng không gọi là mặt nạ bạc song hồ đấy có được không……..

Hình như mặt nạ này là lễ vật sinh nhật cho ai đó…….

Thời điểm Kỷ Nguyên muốn hồi ức lại đoạn ký ức này, chợt phát hiện nó đã rất mơ hồ.

Kỷ Nguyên bình tĩnh an ủi đối phương: “Yên tâm, nhất định chúng ta sẽ thắng.”

Nhiễm Minh Hách cười khổ: “Đừng cậy mạnh, Tiểu Kỷ……..”

Sự thật chứng minh, Kỷ Nguyên căn bản không có cậy mạnh.

Anh mang theo tiểu dâu tây, sau khi nghỉ ngơi một chút, liền bắt đầu một màn quét sạch!

Y phục kim sa tố thiền —— quý phi mặc, tiểu dâu tây nhận một dấu!

Đèn đồng trường tin —— đặt trong cung điện nhà mình, tiểu dâu tây nhận thêm một dấu!

Bức họa giang sơn xã tắc —— Giang Ánh Nguyệt vẽ, tiểu dâu tây lại nhận thêm một dấu!

Ngọc tỷ Ngũ Long Đại Chu —— miễn, con dấu của mình.

Bút tích thực của Vương Thu Minh —— a, là chữ của Vương Khanh, biết.

Gương đồng Phượng cầu hoàng —— ừm………. chiếc gương quý phi dùng để trang điểm, quen thuộc.

A, này không phải chậu hoa nhà mình sao

Ồ, cái này hình như là kiếm của Khâu thị vệ, sao lại thừa một nửa nhỉ…….

Ê, cái này không phải đôi khuyên tai Giang Anh Nguyệt lúc còn trẻ tặng cho quý phi sao?

Tiểu dâu tây mờ mịt, mê man, cầm cuốn sổ tay đã được đóng dấu gần hết, run run rẩy rẩy nói: “Bố Tiểu Nhuyễn…………. Con cảm thấy………….. Chúng ta có nên………. Cho người khác một ít cơ hội……..”

Không chỉ mỗi tiểu dâu tây mộng bức, mà tất cả mọi người đều hỏng hết luôn rồi!

Đặc biệt là Nhiễm Minh Hách và Sầm Triết, miệng há hốc tới mức nhét trọn quả trứng gà!

Sầm Triết tìm một cái, còn Kỷ Nguyên là tìm nguyên một dãy!

Này còn so cái gì? Có phải Kỷ Nguyên nhìn lén kịch bản không!

Nếu là ăn may cũng chẳng có chuyện ăn may nhiều lần như vậy! Hơn nữa mỗi khi Kỷ Nguyên tìm được một kiện văn vật, sẽ giải thích một cách đơn giản cho tiểu dâu tây với Nhụy Nhụy, khiến cho hai nhóc con có thể hiểu được, hoàn toàn không phải nói một đống từ trên trời dưới đất như Sầm Triết, ngay cả người lớn cũng nghe không hiểu.

Sầm Triết thấy bản thân bị vượt mặt ở ngay khúc cua, nội tâm khơi dậy ý chí chiến đấu trong nháy mắt, còn có một chút ngượng ngùng xấu hổ vì bị vả mặt!

Tổ đạo diễn mau ra đây! Cho một lời giải thích!

Đạo diễn cũng cực kỳ bất đắc dĩ, có trời có đất chứng giám bọn họ thật sự không cấp cái gì cửa sau cho Kỷ Nguyên!

Đạo diễn khóc không ra nước mắt: “Tôi còn tượng quyết định địa điểm ở viện bảo tàng, cho dù Kỷ Nguyên có kiêu ngạo cũng chẳng qua nổi, chính là vì sao trời cao lại đối xử với tôi như vậy……”

“Vì sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy……..” Biên kịch —— vẫn là vị hỏng mất bên Cùng nhau du lịch chạy qua máng khác kiếm ăn, rồi chạy tới nơi này, đã bị Kỷ Nguyên cho ăn hành hai lần, hắn mới có tư cách nói những lời này đấy có được không hả!

Đạo diễn như ý thức được cái gì, nhìn về phía biên kịch, trầm trọng mà vỗ vỗ bờ vai đối phương: “Cái gì nhỉ………. Ăn tới khổ trong khổ………. Mới là người trên người…..”

Kỷ Nguyên tức chết người không đền mạng, nói: “Ừm, tiểu dâu tây nhà mình nói đúng, phải nhường một ít cơ hội cho người khác.”

Sầm Triết: Lệ rơi đầy mặt.

Kỷ Nguyên chớp chớp mắt, nở nụ cười hiền lành: “Dẫu sao, người trẻ tuổi như chúng tôi không am hiểu lịch sử cho lắm.”

Sầm Triết: Đại ca tôi lạy ngài! Đừng ghi thù kiểu đấy có được không!

Sau khi Kỷ Nguyên đáp ứng tiểu dâu tây, quả nhiên liền không hề đóng dấu nữa.

Dấu của bọn họ đã dẫn đầu, hoàn toàn vượt xa các gia đình khác, thời gian dư lại cũng chỉ tầm 15 phút, cho dù bọn họ có nỗ lực, cũng không có cách nào vượt qua Kỷ Nguyên.

Kỷ Nguyên dắt tay tiểu dâu tây đi dạo khắp nơi.

Dẫu sao, đối với người khác mà nói, viện bảo tàng Kiến Kinh là nơi chứa đựng một đoạn lịch sử vừa dày vừa nặng.

Nhưng đối với Kỷ Nguyên mà nói, nó là ký ức phủ đầy bụi, là thứ khiến Kỷ Nguyên vừa không dám lại vừa sợ hãi nhớ lại.

Anh thấy được rất nhiều đồ vật mình đã từng tiếp xúc, hoặc là từng dùng qua.

Theo dòng thời gian chảy trôi, thế mà lại trở thành văn vật của người đời sau.

Quãng thời gian trăm ngàn năm giống như một hố sâu hun hút, ngăn cách Kỷ Nguyên với tất cả mọi người.

Mặc dù tiểu dâu tây nắm lấy bàn tay Kỷ Nguyên, nhưng khi cô bé ngẩng đầu lên nhìn đến biểu tình cô đơn của anh, lại cảm thấy bản thân cách vị ca ca này rất xa, rất xa.

Kỷ Nguyên chậm rãi bước tới một cái kệ thủy tinh, bên trong đặt một bức họa sơn vàng, phía bên góc dường như còn lưu lại một vệt máu tươi.

Vẽ chính là cảnh tượng năm anh 25 tuổi trở về Trường An —— Tương Vương khải hoàn hồi triều.

Người vẽ tranh chỉ phác họa dung mạo Tương Vương, còn lại bất kệ là người đứng trên lầu ngắm nhìn, hay là đại quân mênh mông cuồn cuộn theo ngay phía sau, đều không có gương mặt.

Tựa hồ muốn chứng minh, trong mắt người họa đồ, chỉ có duy nhất một bóng hình đó.

Kỷ Nguyên chưa bao giờ gặp qua bức tranh này, cực kỳ tò mò chỗ ký tên chỉ có một câu “Ta gửi nỗi lòng với ánh trăng”.

Ừm………….. Lời này có ý gì? Chẳng lẽ ưu sầu vì anh sao?

Nội tâm Kỷ Nguyên rung động, không ngờ lúc đó vẫn có người không hận chính mình, một loại cảm giác khó có thể miêu tả thành lời chậm rãi khuếch tán.

Bất quá rất nhanh, anh cảm thấy suy đoán của bản thân có chút hoang đường, anh là làm sao vậy?

Cho dù người này ưu sầu vì mình, đó cũng là chuyện của mấy trăm năm trước, chỉ sợ bây giờ chỉ còn một bộ hài cốt trắng hếu.

“Ca ca, hai chữ này đọc thế nào?” Tiểu dâu tây chỉ vào chỗ ký tên, gằn từng chữ: “Cái gì……….. Cái gì………… Tuyết.”

Kỷ Nguyên dạy cô nhóc: “Chữ này đọc là Thích, Thích………… Thừa…………. Tuyết………..”

Vừa dứt lời, biểu tình ngưng đọng một chút, rất nhanh, cảm giác đau đớn bén nhọn từ trong đầu truyền đến, anh che lại cái trán “Tê ——” một tiếng.

Hình ảnh đứt quãng không liên kết với nhau, vỡ ra thành từng mảnh rồi va chạm trong hồi ức.

“Ngươi là người phụ thân gọi tới để tìm ta sao?”

“Người khác sợ ngươi, nhưng ta không sợ ngươi.”

“Đây là lễ vật sinh nhật ngươi tặng cho ta, hay là người khác đều có?”

“Ngươi chỉ lớn hơn ta mấy tuổi thôi, vì sao ta phải gọi ngươi là hoàng thúc?”

“………………”

“Phù phù, ca ca, anh không thoải mái sao?” Tiểu dâu tây thổi thổi vào gương mặt Kỷ Nguyên, ý đồ xua tan đi đơn đau: “Không thoải mái thì không cần bế em, em có thể tự đi.”

Kỷ Nguyên lắc lắc đầu: “Không sao, có hơi đau đầu, không quan trọng.”

Tuy nói thế, nhưng lòng anh lại có chút nghi hoặc, đoạn ký ức vừa rồi chợt lóe mà qua, rất nhanh đã biến mất trong tận cùng ký ức.

Xem ra………. Ảnh hưởng của khói độc năm đó với mình vẫn còn rất lớn, cho dù là thay đổi thân thể, vẫn chưa thể tìm lại ký ức đã mất.

Thích Thừa Tuyết?

Tên thật quen tai, anh nhớ rõ, họ Thích trong triều Đại Chu cũng chỉ có một vị Vương gia khác họ.

Thích Hữu Quế có cháu trai sao?

Trương Vĩnh Đường đi ngang qua đây, nhìn bức họa được đặt trong tủ, tiếc nuối nói: “Lúc bức họa này được trưng bày ở trên phòng đấu giá, suýt chút nữa tôi đã lấy được nó rồi, cuối cùng không ngờ Ứng lão gia tử cũng coi trọng nó, mua nó về.”

Kỷ Nguyên bất động thanh sắc hỏi: “Anh biết lai lịch của bức họa này không?”

Trương Vĩnh Ngôn gật đầu: “Hình như là được khai quật với một tiểu mộ vô danh, cùng với nó còn có nửa khối ngọc bội. Bất quá, vật bồi táng của cái mộ kia đều bị Ứng lão gia tử mua rồi, tôi còn tưởng rằng ông ấy sẽ tự mình giữ lấy, không ngờ lại quyên tặng cho viện bảo tàng Kiến Kinh, nghe nói người này năm đó là tài mạo có một không hai ở Trường An, nổi danh như Giang Ánh Nguyệt.”

Kỷ Nguyên hơi sửng sốt, nói: “Nửa khối ngọc bội? Hình dáng như thế nào?”

Trương Vĩnh Ngôn: “Không biết là chất liệu gì, tinh xảo đặc sắc, hình dáng tựa như hai con phượng hoàng……”

Lòng Kỷ Nguyên run lên, phượng hoàng bích ngọc —— nửa khối ngọc bội kia của anh!

Trước lúc chết anh còn mang theo!

………… Ngọc của anh, sao lại được khai quật với một cái tiểu mộ? Chẳng lẽ anh không phơi thây hoang dã, hoặc là chết không toàn thây sao?

Hay là……….. Là sư huynh mang thi thể anh đi………

Tâm trí Kỷ Nguyên hoàn toàn rối loạn.
Bình Luận (0)
Comment