Từ khi lọt lòng Alice đã phải nằm trong lồng kính, nó nhỏ bé, nhăn nheo. Mã Thiên Gia thì chạy ngược xuôi lo lắng, nếu không vì chủng tộc khác nhau rõ ràng ông ta đã bị lầm tưởng là cha Alice.
“Ngày nào con không thấy con bé nữa con sẽ chết.” câu nói này của Quan Lạc Hoa đã phá hỏng ý tưởng vứt bỏ đứa trẻ lai này của Quan Tĩnh Viên. Tim Alice không được khỏe, không biết sẽ sống được đến bao nhiêu tuổi. Bệnh viện ở tỉnh lẻ không thể mổ tim được, muốn mổ phải đến Bắc Kinh nhưng không đời nào Quan Tĩnh Viên đưa mẹ con họ đi. Đợi đến ngày Alice được rời khỏi lồng kính nó sẽ theo mẹ về nhà.
Phạm vi hoạt động của Alice chỉ gói gọn trong nhà, chưa bao giờ nó được ra đến cửa. Không được đi học, không được biết chữ. Con bé giống như một bông hoa bé nhỏ suốt đời không được gặp mặt trời, nó hé nụ trong hốc tối, rồi héo mòn ở nơi ấy, lặng lẽ, không ai hay biết.
Mắt xanh, tóc nâu quăn, Alice trông như một cô bé bước ra từ truyện cổ tích. Tính cách nó rất giống Quan Lạc Hoa, hơi hướng nội, dễ mắc cỡ, ngây thơ, t.hích mơ mộng hão huyền. Quan Tàng kể cho nó nghe “Alice ở xứ sở thần tiên”, “Nàng tiên cá”, thế là con bé sẽ mơ mộng cả ngày với Quan Lạc Hoa. Mã Thiên Gia ở với họ được hai năm, một ngày khi Alice tám tuổi Quan Tàng nói với ông: “Chú Mã ơi, Alice không th.ở nữa rồi.”
Cá.i quan tài bé nhỏ hóa thành tro tàn, không lâu sau đó Mã Thiên Gia lại cùng Quan Tàng đưa tiễn Quan Lạc Hoa. Họ đặt tro cốt của hai mẹ con vào cùng một bình.
“Suốt đời chưa từng được điều trị tử tế mà trái tim của nó kiên trì được đến năm tám tuổi đã là một kỳ tích.” Mã Thiên Gia chùi khóe mắt, dường như cũng không muốn nghĩ lại nữa, “Thôi, tôi kể chuyện này với cậ.u làm gì, sau này cậ.u hỏi Quan Tàng đi, đằng nào nó cũng chẳng giấu gì cậ.u nữa.”
Nghiêm Khác Kỷ chợt đứng bật dậy, đá văng cá.i ghế.
“Thế thì đúng là Quan Tàng cho rằng ông ngoại đã khiến mình mất đi mẹ và em gái… nên chú càng phải cho tôi biết ông anh ta ở đâu!”
“Cậ.u nghĩ Quan Tàng sẽ đi giết ông nó à?! Vì sao? Vì ai? Vì cậ.u ư? Trước kia bắt cậ.u, đánh cậ.u nó còn không giết người, làm sao giờ nó phải giết?!” Mã Thiên Gia gầm lê.n, “Cậ.u có bị ảo tưởng không hả?!”
Nghiêm Khác Kỷ bật cười, “Mã Thiên Gia, chú bị ngu đúng không. Mẹ kiếp Quan Tàng làm vì chú ấy! Vì chú bị đâm xe suýt chết ấy!!”
“Hả?”
“Còn hả đéo gì nữa, chú coi anh ta gần như con trai, nhưng anh ta coi chú là cha đẻ hiểu chưa?! Hôm đó chú đòi bỏ đi bộ chú không thấy anh ta suýt khóc à?”
“Che giấu được một đứa bé những tám năm, cháu phải công nhận là ông đã bỏ rất nhiều công sức nhỉ.” Quan Tàng nói.
Quan Tĩnh Viên mở mắt, một bên mắt ông ta đã sắp lòa, ông ta nói: “Cháu hận ông.”
Quan Tàng lại có vẻ lúng túng, “Hận ạ? Cháu cũng không biết. Bây giờ ông và cháu kết nối với nhau bằng cá.i chết của bà ngoại, của mẹ cháu và Alice… chà, chỉ có vậy. Sự liên kết còn chặt chẽ, sâu nặng hơn cả huyết thống.”
“Ông làm tất cả chỉ là vì cháu. Nếu cháu cứ sống đàng hoàng Quan Đạt sẽ là của cháu.” Quan Tĩnh Viên chậm rãi nói, dường như ông ta cũng đã mỏi mệt, nước bọt ứa ra từ khóe miệng méo xẹo của ông ta, Quan Tàng nhẹ nhàng lau giúp rồi nhìn chăm chú vào mắt ông ta.
“Mẹ mất rồi, Alice mất rồi, cháu cần Quan Đạt để làm gì.” Quan Tàng nhìn nước thuốc vẫn nhỏ giọt nhỏ giọt tr.ên máy truyền như xuất thần, “Lúc thấy ông khóc bên cạnh mẹ cháu đã quyết định phải chuẩn bị cho ông một đám tang thật chu đáo, đến lúc t.hích hợp cháu sẽ đưa ông đến gặp mẹ cháu, câu ‘Xin lỗi’ này ông có thể nói cho mẹ cháu nghe thấy được rồi.”
“Có lẽ cháu không hận ông đến mức đó, nhưng nếu ông chết cháu sẽ rất vui.”
Hơi th.ở của Quan Tĩnh Viên bắt đầu dồn dập nhưng ông ta vẫn không nói gì.
“Dù ông ngăn cản cháu và Khác Kỷ ở bên nhau cháu cũng không định làm việc này sớm hơn. Đương nhiên, nếu ông làm Khác Kỷ chết cháu cũng sẽ không ngại giết tất cả những người cháu cho là đáng chết.” ánh mắt Quan Tàng chậm rãi lướt xuống, dừng lại ở mu bàn tay Quan Tĩnh Viên, rồi anh ta lại ngẩng lê.n nhìn ông mình và mỉm cười nuối tiếc: “Nhưng dù thế nào ông cũng đừng động đến chú Mã chứ.”
Túi thuốc đã cạn, Quan Tàng đóng van lại, thay sang một lọ thuốc.
“Chú tưởng lúc nghe chú xúi bỏ trốn với tôi anh ta sẽ sung sướng tếch đi luôn à? Nhưng mà chú còn ở đây Mã Thiên Gia ạ! Chú sống chung với anh ta mấy chục năm mà không tự biết mình quan trọng với anh ta đến mức nào ư!?” Nghiêm Khác Kỷ điên tiết gào lê.n với Mã Thiên Gia, “Giọt nước cuối cùng làm tràn ly không phải là tôi mà là chú đó!”
“Đó chỉ là phỏng đoán của cậ.u thôi, cậ.u nói quá lê.n…”
“Nôn con mẹ địa chỉ ra đây, đừng lải nhải nữa!” Nghiêm Khác Kỷ sốt ruột chửi t.ục luôn, cậ.u túm cổ áo bệnh nhân của ông ta: “Cả đời chú không hiểu được vị trí của mình, chú tưởng Quan Tàng cũng như chú à?!”
Nghiêm Khác Kỷ lao đi như một cơn gió, cơn đau xót và nóng ruột hóa thành mây đen bao trùm quanh Mã Thiên Gia. “Không đâu, thằng bé không thể… không thể thương tôi đến thế được.” ông không ngừng lẩm bẩm, “Tôi… tôi suốt ngày theo dõi nó, răn dạy nó…” Ông ta lại gọi điện cho Quan Tàng liên t.ục nhưng vẫn không ai bắt máy. Mã Thiên Gia nhìn xung quanh chỉ thấy bốn bức tường trắng toát. Ông đưa tay bưng n.gực, nơi đó bị dằn đến mức ông không th.ở nổi.
“Chú Mã ơi mẹ không còn nữa rồi, chú cũng sẽ đi ạ?” sau khi tiễn đưa Quan Lạc Hoa, Quan Tàng đã hỏi ông như thế.
“Chú không đi đâu cả, chú đã hứa với mẹ cháu sẽ ở bên cháu rồi.”
Quan Tàng không nói gì nữa, chỉ “ừ”.
“Cuộc đời này những người cháu quan tâm cũng chỉ còn có vậy, có cả chú nữa đấy, chú Mã.”
“… sao lại thế được, cháu tin tưởng chú Mã nhất mà.”
“Cháu cứ nghĩ chú Mã sẽ hiểu cháu.”
Mã Thiên Gia một tay bưng mặt, tay kia điên cuồng đấm vào cá.i chân bất động của mình, ông ta tuyệt vọng gào khóc như một con thú bị giam.
Nghiêm Khác Kỷ chưa bao giờ vào khu chăm sóc đặc biệt, sau khi xuống xe ở tòa nhà điều trị nội trú còn phải đi qua mấy hành lang nữa. Cậ.u c.ởi giày cao gót chạy tr.ên sàn gạch men lạnh buốt.
“Ông định cảnh cáo anh ta thật nhưng chưa hề ra tay, mới chỉ lấy lại máy tính. Dù sao anh ta đã lén đi gặp phóng viên, anh ta hận ông vì mẹ cháu.” Quan Tĩnh Viên nói, “Vụ tai nạn chỉ là sự cố.”
Quan Tàng mỉm cười, “Không sao, sớm muộn gì ông cũng sẽ ra tay mà, đúng không?” anh ta đặt ngón tay tr.ên van truyền dịch, “Ngoài bà ngoại, cháu luôn ở bên mỗi người thân khi họ ra đi… kể cả với ba cháu. Cháu nghe thấy ông ta gọi tên cháu, tiếng gọi yếu dần cho đến khi im hẳn, cháu nghĩ đó là nghĩa vụ của một người thân.”
Quan Tĩnh Viên nhìn cháu ngoại mình, chỉ nhìn mà không nói, cũng không giãy giụa. Nỗi đau và cơn giận dữ đã hoàn toàn lui khỏi gương mặt méo mó của ông ta. Hai ông cháu nhìn vào mắt nhau, lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.
Ông ta thấy con gái mình lấy chồng, thấy Quan Tàng vừa ra đời, bàn tay mềm mại bé nhỏ nắm chặt ngón trỏ ông ta; thấy Quan Lạc Hoa ngày bé lanh lợi mặc cá.i áo bông hoa, đưa tay s.ờ bím tóc sừng trâu ông vụng về bện cho; ông ta thấy Quan Di thời thiếu nữ nhảy xuống từ chiếc tàu hỏa vừa lăn bánh, lao vào lòng mình.
Còn anh ta thấy bức ảnh bà ngoại trong đám tang trông hơi lạ lẫm, đó là bà già mới đây còn thò tay qua lưới sắt nắm tay anh ta, hỏi “Con ơi con ơi, có biết bà không”; anh ta thấy những người công nhân cầm hoa trắng th.am gia nghi thức vĩnh biệt cha mình, họ ghé tai nhau thì thầm trò chuyện; anh ta thấy Alice đòi nghe chuyện cổ tích, nhắm mắt lại, lại thấy mẹ ôm cơ thể không còn hơi th.ở của em gái không chịu rời ra; anh ta thấy mẹ mỉm cười khi nói lời cuối cùng: “Mẹ sẽ không bao giờ xa con.”
Ông ta thấy nhà máy sắp đóng cửa, những công nhân bậc cao trước kia đạp xích lô tr.ên đường, lương hưu và tiền để dành của ông ta sẽ thành nguồn thu nhập duy nhất nuôi sống nhà họ Quan; ông ta thấy cán bộ đến tuyên truyền giải t.hích, các hộ buôn bán xì xào bàn luận mà không dám quyết định, có hợp doanh hay không? Có giành bằng được cá.i danh tiến bộ hay không? Hợp doanh liệu có mất trắng không? Không hợp doanh liệu có khánh kiệt không? Ông ta thấy hồng quân đập cửa những nhà tư sản, công khai xử tội, trong một đêm bạn bè đối thủ cũ của ông ta đã chết vài người.
Còn anh ta thấy ông ngoại nói với mẹ, “Nó sửa chữa rồi, lại về ở với nó, đẻ thêm một đứa con đi”; anh ta thấy gương mặt lạnh lùng của ông ngoại khi đòi vứt bỏ Alice; anh ta thấy ông ngoại thương yêu cha mình hơn cả con gái ruột; anh ta thấy gương mặt tối sầm hung ác của người cha khi nói với anh ta rằng “Mày không giống tao, mày là con thằng nào”.
Mỗi người họ đều trông thấy cuộc đời mình, không có đúng sai, không luận đúng sai. Xét cho cùng sướng khổ cũng không màng sai đúng, như hai quỹ đạo vĩnh viễn không giao nhau, chúng chưa bao giờ kết nối, chúng vụt bay về hướng riêng.
“Quan Tàng!! Anh đâu rồi? Quan Tàng đâu rồi!”
Tiếng đập cửa và tiếng la hét ké.o hai linh hồn về hiện thực. Quan Tĩnh Viên trông thấy cháu trai mình đột nhiên kinh hãi như một đứa trẻ, anh ta luống cuống lắp bắp: “Trời đất… sao lại thế… làm sao bây giờ? Thôi rồi, cậ.u ấy giận mất.”
“Đcm thả tôi ra!! Mẹ kiếp tôi đến tìm người!”
Bảo vệ đã lê.n, bên ngoài hình như đã đánh lộn. Phòng chăm sóc đặc biệt và phòng cho cán bộ không phải ai cũng có thể vào được. Giữa đêm hôm có người xông vào định hành hung thì biết ăn nói thế nào với bệnh viện.
Quan Tàng nhìn chằm chằm ra cửa, miệng thì thào: “Khác Kỷ…”
Nghiêm Khác Kỷ đâu có hiền, dám cản bà thì bà chửi, dám chửi bà là bà đấm luôn… còn đấm thắng được hay không chưa tính. Cậ.u dùng cả tay chân, cả giày cao gót làm vũ khí, hai người bảo vệ không giữ được cậ.u nên cầm bộ đàm định gọi thêm người thì bị một bàn tay giữ lại.
“Hiểu lầm thôi, đến tìm tôi đấy.” Quan Tàng mở cửa ra, bảo. Nghiêm Khác Kỷ co cẳng đạp anh ta một cú bật ngửa vào phòng rồi nhảy vào, khóa cửa lại. Phòng bệnh cao cấp có một phòng ngủ một phòng khách, tr.ên sô pha phòng khách còn một người đàn bà đang nằm ngủ, hơi th.ở đều đặn; ông già ngồi xe lăn trong phòng ngủ thì ngoẹo đầu, nhìn cậ.u chằm chằm bằng cặp mắt đục ngầu. Cũng đang còn sống.
Quan Tàng đứng một bên ôm cá.i bụng vừa ăn một cú sút của cậ.u.
Tóc giả của Nghiêm Khác Kỷ đã bay mất từ lúc nào, đầu cậ.u húi cua, khuyên tai to đại bị giật mất một bên, hai tay cầm hai chiếc giày cao gót, lúc choảng nhau bị bảo vệ đấm vào mặt nên máu mũi chả.y xuống tới miệng, cậ.u nhổ toẹt ra rồi giơ tay chùi mũi, máu quẹt thành vệt ngang nhân trung.
“Khác Kỷ…”
Nghiêm Khác Kỷ xông đến đấm vào mặt Quan Tàng, Quan Tàng ngã ngửa ra sàn, Nghiêm Khác Kỷ lại nhảy lê.n cưỡi tr.ên người anh ta, dí mũi giày vào cổ họng anh ta: “Mẹ kiếp anh hứa với tôi cá.i gì?! Mồm nói ra coi như đánh rắm hả?!”
Quan Tàng lại một lần nữa trông thấy mũi tên cháy rực như ngọn lửa trong mắt Nghiêm Khác Kỷ.
Mũi tên ấy b.ắn thủng trái tim anh ta, khiến anh ta chết, và rồi hồi si.nh.