Quan Tàng sấn bước tới ôm ghì lấy cậ.u, vừa ôm vừa ké.o cậ.u vào nhà, hai tay anh ta siết lưng cậ.u qua lớp vải áo khiến cậ.u đau đớn. Cậ.u chùi máu mũi lê.n áo Quan Tàng.
“Tôi đếch biết anh đã biết những gì về tôi nhưng không được phép dò la nữa… đặc biệt là về ‘người đó’.”
“Được.”
“Dù có thế nào cũng không được tìm gặp chị tôi, không thì tôi cắt cổ anh. Nói được là làm được.”
“Được.”
Cậ.u buông thõng hai vai, “Nào, làm một nháy tr.ên piano không, anh trí thức?”
Mưa thu vỗ đồm độp tr.ên kính xe.
Quan Tàng đưa cậ.u đi cấp cứu, trời mưa đường tắc nên xe cứ ì ạch. Cậ.u quấn áo khoác của Quan Tàng ngồi dựa đầu vào cửa sổ, ngắm mặt mình phản chiếu tr.ên kính trông cứ như phường chèo. Cậ.u lơ đễnh bảo: “Hóa ra anh cũng khỏe đánh nhỉ.”
Quan Tàng hỏi: “Hả? Ai bảo vậy?”
“Cá.i thằng bị tôi cho hai chai vào đầu đó. Có thằng đi cùng nó bị gãy cả mũi, ba đánh một mà cả lũ đều đi viện, anh đâu có lỗ, hả.”
Quan Tàng “à” một tiếng rồi không nói gì, có vẻ hơi bồn chồn. Ngón tay rất dài cứ gõ miết tr.ên vô-lăng, mắt anh ta không nhìn cậ.u, hơi th.ở anh ta chẳng hiểu sao cũng nặng nề thấy rõ. Cậ.u đột nhiên chồm sang nhìn chằm chằm vào mặt Quan Tàng, “Nè!”
Quan Tàng liếc nhanh xuống mặt cậ.u rồi vội quay sang chỗ khác để chỉnh lại kính, yết hầu trượt trượt gấp gáp.
“Anh làm sao thế hả?”
Quan Tàng siết chặt vô-lăng: “Anh đang kìm chế.”
Cậ.u đưa mắt xuống, nhìn chằm chằm chỗ đó rồi mỉm cười: “Chà, thanh niên sung sức quá.” nói rồi cậ.u thò tay mò đũn.g quần đối phương, s.ờ thấy khóa quần là ké.o xuống, “Mẹ nó chứ tôi ghét nhất là kìm chế.” Cậ.u tháo luôn dây an toàn của mình rồi thụp đầu xuống.
Quan Tàng giật thót mình, r.ên rỉ: “Mỹ Mỹ…!”
Dòng xe cộ nhích lê.n rất chậm, cầu vượt trở thành một bãi xe, cậ.u thì chẳng thèm quan tâm, chỉ tập trung hết mình vào cây gậy trong mồm.
Cá.i thứ này của anh trí thức trông không trí thức chút nào, nó làm vết thương tr.ên khóe miệng cậ.u đau điếng. Thật ra cậ.u cũng chẳng giỏi bộ môn này nhưng với Quan Tàng thì thừa đủ xài. Dị vật kích t.hích nước bọt tiết ra nhiều hơn, miệng cậ.u liên t.ục p.hát ra tiếng nhóp nhép. Quan Tàng th.ở hồng hộc, hơi th.ở của anh ta thậm chí bám mờ cửa kính trong xe.
Quan Tàng b.ắn nhanh hơn cậ.u tưởng, may sao những ngón tay đột ngột túm chặt tóc cậ.u khiến cậ.u kịp nhận ra không thì sặc rồi. Cậ.u nhỏm dậy, há mồm cho Quan Tàng thấy, rồi nuốt, rồi lại há mồm khoe anh ta khoang miệng sạch bong.
Xe sau bấm còi inh ỏi, Quan Tàng làm như điếc, anh ta giơ ngón cá.i đụng vào giọt chất lỏng ứa ra dưới môi cậ.u rồi quệt ngược lê.n theo dòng chả.y đến khóe môi, cậ.u m.út sạch.
Quan Tàng ké.o khóa quần lại, tiếp t.ục lái xe. Cậ.u mở cửa kính thò đầu ra chửi xe sau: “Đm mày t.hích còi không!! Phá đám bố mày làm việc cho mày đi đầu thai giờ!” mặt mũi đầy máu chắc trông dữ dằn thật nên phía sau lập tức im phăng phắc.
Cậ.u thỏa mãn đóng cửa sổ lại, còn Quan Tàng thì cười phá lê.n.
“Lại còn cười, cười cười cc, cười cho lắm vào rồi lại dựng cu lê.n.” tự dưng máu mũi cậ.u chả.y, cậ.u rút vội miếng giấy ăn trong xe nhét vào mũi, “Mấy ngày b.ắn một lần đấy? Sao nhanh quá vậy.”
Quan Tàng không phật ý mà lại có vẻ ngượng ngùng: “Lần trước là hôm ở Vườn Treo đó.”
Cậ.u cười khanh khách: “Biết ngay, tôi cũng đoán đồ bi.ến thái như anh tìm làm sao được đối tượng. Đứa nào gặp anh chẳng chạy mất dép, thế bình thường toàn tự xóc lọ à? Không ngờ lại được tôi phục vụ một lần đúng không?”
Quan Tàng lắc đầu: “Anh không thủ dâ.m.”
Cậ.u không tin: “Hồi bé cũng phải làm vài lần chứ?”
“Không, từ lúc anh nhớ mọi việc là chưa làm bao giờ, hôm trước em làm cho anh là lần đầu tiên.”
Giọng Quan Tàng rất bình thản, môi anh ta mỉm cười như đang bảo “Anh không ăn rau thơm”, không giống nói dối lắm.
Cậ.u im lặng một lúc rồi hỏi: “Anh theo đạo gì hả?”
“À, không.” Quan Tàng bật cười, “Chẳng qua là nhu cầu si.nh lý của anh không cao lắm, anh không muốn nó bị loãng hơn nữa.”
“Đm anh dám nhắc lại không, thế cu thằng nào vừa thấy tôi đã ngỏng lê.n? Cu thằng nào vừa b.ắn pháo bông trong mồm tôi?”
“Em là đặc biệt, mọi h.am muốn của anh đều nằm tr.ên người em.” Quan Tàng đáp, “… em nghĩ xem, so với cực kh.oái đến từ đối tượng em h.am muốn thì cực kh.oái nhờ thủ dâ.m quá là thấp kém. Đó chỉ là cách hưởng lạc cẩu thả.”
Cậ.u nhìn Quan Tàng chằm chằm một hồi rồi gằn giọng bảo: “Anh có khuynh hướng khổ dâ.m rồi, tâm thần rồi.”
Kết quả chụp X quang cho thấy xương xẩu không làm sao, bác sĩ kê cho ít thuốc về tự bồi bổ. Mũi còn nhét giấy ăn, cậ.u nói giọng ồm ồm: “Tôi không như anh, đánh không lại là chạy.” Chênh lệch nhiệt độ trong ngoài xe khiến cửa sổ lại mù sương, cậ.u vẽ nguệch ngoạc đầy kính.
Về nhà Quan Tàng, dán miếng chống thấm lê.n vết thương để tắm, lặn ngụp nửa buổi lúc quấn khăn tắm đi ra cậ.u hắt hơi liền mấy cá.i. Cậ.u đi vào phòng ngủ giật cá.i thảm lông dê anh chàng kia đang khoác, bảo: “Lắm tiền thế mà không nỡ bật điều hòa hả… ê anh làm gì đó?”
Quần áo bẩn đang quay quay trong máy giặt, Quan Tàng thì tỉ mẩn xé cá.i vé tàu hỏa nọ, xé xong anh ta thả tay cho những vụn giấy hồng nhạt như bông tuyết đáp xuống thùng rác rồi ngẩng lê.n đáp: “Không cho em đi nữa.”
“Tôi mà đã muốn thì kiểu gì cũng đi.” đợi bàn tay Quan Tàng bóp hai má mình cậ.u lại nói tiếp: “Trừ khi anh giết tôi chết.”
Quan Tàng nhìn cậ.u, lắc đầu: “Không được.”
Không được đi hay không được chết, cậ.u cũng chẳng buồn hỏi lại: “Xé cả cá.i kia đi, không được đọc.” Quan Tàng ngoảnh lại, ngoan ngoãn cầm mảnh giấy viết tay cũng đã ướt sũng lê.n xé vụn. Cậ.u tìm được điều khiển điều hòa tr.ên bàn nước liền bật ngay chế độ sưởi ấm, đặt hẳn ba mươi độ.
Một làn gió nóng phả ra, Quan Tàng có vẻ giật mình.
Thấy đống đồ bày tr.ên bàn làm việc, cậ.u líu lưỡi hỏi, “Anh mê tôi đến thế hả… định mở viện bảo tàng cho tôi ư?”
“Vì chúng có mùi của em.” Quan Tàng nghiêm túc đáp.
Cậ.u thọc tay vào trong thảm mó máy một hồi rồi nhíu mày hít hà vì đau: “Đây, cho anh thêm của quý này.” Quan Tàng chìa tay ra và nhận được một sợi lông quăn tít.
Cậ.u nhón một cá.i kẹo tr.ên bàn, bóc vỏ, quẳng vào miệng nhai.
Quan Tàng nhìn miếng giấy gói kẹo có vẻ tiếc nuối: “Trả anh cá.i đấy được không?”
Cậ.u vít cổ Quan Tàng xuống hôn, hôn xong mới vỗ vỗ mặt anh ta, bảo: “Đây mới là mùi của tôi, anh ngốc ạ.” nói rồi phẩy bay luôn sợi lông trong tay Quan Tàng, “Đồ bi.ến thái này, làm thấy ghê quá.” Cuối cùng cậ.u đi vào phòng ngủ, giở hai vạt thảm ra, để mình trầ.n như nhộng ngã xuống giường.
“Tôi coi rồi, nhà anh không có đàn, gọi món khác đi anh giai.”
Quan Tàng nằm xuống bên cạnh cậ.u, hào hứng bảo: “Anh muốn s.ờ vết thương của em.”
“Đừng có đ.è gãy xương sườn tôi.” cậ.u nhắm mắt lại.
Những ngón tay hơi lạnh của Quan Tàng m.ơn tr.ớn tr.ên mặt cậ.u, từ hốc mắt tím bầm đến hai má, khóe môi. Bàn tay anh ta mãi ve vu.ốt tr.ên những vết thương, hết lòng bàn tay lại lật mu bàn tay.
Nghe rõ tiếng th.ở của Quan Tàng thay đổi, cậ.u hỏi: “Lại cửng lê.n rồi hả?”
“Ừ.”
Quan Tàng nhích mặt đến sát bên cậ.u, đầu ngón tay ấn ấn tr.ên vùng da sưng, lại áp cả gò má mình vào, rồi hôn.
“Thấy tôi bị thương mà anh cương được hả?”
Quan Tàng ôm cậ.u, “Sự hiện hữu của em làm anh hưng phấn, mọi bi.ến đổi ở em đều kích t.hích anh hơn.”
Cậ.u bật cười khanh khách: “Đm thế hóa ra tôi là viagra à.”
“Với anh thì đúng vậy.”
“Anh dị thật đấy.”
Quan Tàng cũng không phản bác, chỉ say sưa m.ơn tr.ớn cơ thể cậ.u, càng lúc càng mạnh hơn. Cậ.u đau nhưng chẳng nói gì.
Cậ.u nhắm mắt lại, quanh cậ.u là một vùng tăm tối, rồi dần dần có những điểm sáng lóe lê.n. Như một đụn cát vàng rót xuống thành một hình bóng từng quen biết, nó gọi cậ.u: Khác Kỷ.
Cậ.u mở choàng mắt, hỏi: “Này thầy trợ giảng Quan, khả năng học hỏi của anh thế nào?”
“Học gì cơ?”
“Học sức khỏe si.nh lý.” cậ.u gỡ kính của Quan Tàng ra, để sang một bên.
Đóng cửa, tắt đ.èn, phòng ngủ trở thành một cá.i hộp kín.
Cậ.u ngồi tr.ên người Quan Tàng, ngửa đầu nhìn trầ.n nhà trong bóng tối.
Hơi th.ở của cậ.u, hơi th.ở của Quan Tàng giống như những bóng khí không thể thoát ra khỏi hộp. Cậ.u chứng kiến chúng lơ lửng bay từ tr.ên giường. Càng ngày càng nhiều, càng ngày càng tràn căng. Tầng tầng lớp lớp chật ních phòng.
Tiếng r.ên của cậ.u, tiếng r.ên của Quan Tàng; âm thanh của thân thể, âm thanh của cá.i giường. Âm thanh mắc kẹt vào bóng khí, bị nghiền ép đến đau đớn, đến bén nhọn.
“Mỹ Mỹ.”
Quan Tàng gầm gừ trong cổ họng. Cậ.u t.hích thứ âm thanh này, thế là cậ.u vắt cho nó bật lê.n nhiều nữa, dù chính cậ.u cũng phải đau đớn.
Cậ.u ra sức sử dụng Quan Tàng, chỉ cốt sao cho mình tích góp được càng nhiều kh.oái cảm.
Tách.
Cậ.u bật đ.èn ngủ. Trước ánh mắt của Quan Tàng, cậ.u chậm rãi nhỏm dậy, lại ngồi phịch xuống, hỏi Quan Tàng: “Học được chưa?”
Quan Tàng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cậ.u.
“Tôi đồng ý.” đột nhiên cậ.u nói.
“Gì kia?”
“Gì cũng được, đêm nay anh muốn làm gì với tôi tôi cũng đồng ý.”
Quan Tàng mỉm cười, nụ cười như một đứa trẻ được ngợi khen.