Nhan Mộ khi khẩn trương thích viết đề cương, viết ra ý nghĩ. Đối mặt bất cứ tình huống đều cần có ý nghĩ rõ ràng, chỉ có viết ra rõ ràng, suy nghĩ bất an mới có thể dần dần trở nên bình tĩnh.
Nhan Mộ dùng mục lục này làm chính mình bình tĩnh, nhưng hắn lại tạm thời không biết cách làm Giang Tri Hỏa bình tĩnh.
Giang Tri Hỏa thật sự đang nỗ lực nghẹn cười, di động úp trên mặt bàn, lòng bàn tay chống trán, nghẹn đến mức gương mặt khóe miệng đều đang run rẩy.
Giang Tri Hỏa nghẹn nửa ngày, thật vất vả đè xuống ý cười, mới hỏi nói: “ Dấu móc bên trong là cái gì?”
Nhan Mộ: “……”
“Thái độ thành khẩn, hỏi gì đáp nấy, không hề che giấu?”
Nhan Mộ đành phải trả lời: “…… Không kịp viết rõ đành nhắc nhở trọng điểm.”
Sớm đoán được, nhưng từ trong miệng Nhan Mộ nói ra vẫn rất thú vị, Giang Tri Hỏa tức khắc che miệng lại, đuôi mắt uốn lượn, bả vai bắt đầu điên cuồng run rẩy.
Nhan Mộ bất đắc dĩ nhìn hắn: “ Cậu cứ cười đi.”
“ Không được! Không khí không cho phép.” Giang Tri Hỏa quyết đoán từ chối, tin tưởng vững chắc bản thân mình có thể nghẹn lại còn nỗ lực nếm thử, “Nhan ca cậu chờ tôi vận công cái đã……”
Hít vào thở ra, Giang Tri Hỏa liều mạng nhịn cười.
Vận công bao nhiêu lần đều không nín được, nghẹn lâu quá còn làm bụng đau, miệng vết thương trên eo cũng đau, sau đó Giang Tri Hỏa trực tiếp lấy tay che lại miệng, nhịn không được cắn lòng bàn tay dựa vào bàn “ Ai dà, ai dà” hai tiếng.
Nhan ca, mẹ nó quá đáng yêu!!
Vừa đưa ra một bàn tràn đầy thứ đồ xin lỗi với mục lục này, bầu không khí xấu hổ liền biến mất, tất cả vẫn là giống như trước, một cái bàn, hai người, Giang Tri Hỏa cong mắt nhìn Nhan Mộ, chờ hắn nói chuyện.
Nhan Mộ thở dài một hơi, gọi: “ Tiểu Chu.”
Khi hai chữ này từ trong miệng Nhan Mộ phát ra, Giang Tri Hỏa hơi ngẩn ra.
Tiếng gọi này đã cách xa thật lâu mới lại nghe được.
Nhiều chuyện đã xảy ra như vậy, khoảng cách xa như vậy, sự quen thuộc, sự tự nhiên, sự ám ảnh đến cả trong mơ, đều tụ lại bên trong hai chữ này.
Hai người nhìn nhau, trong tầm mắt hiện lên…… một quả sầu riêng, xung quanh còn bay đầy mùi sầu riêng.
Thật phá hư bầu không khí.
“Từ từ! Cậu nói sau đi!” Giang Tri Hỏa nói Nhan Mộ dừng lại, ai mua trở về ai phụ trách, “Trước đem sầu riêng cất tủ lạnh đi.”
Nhan Mộ: “……”
Một đi một về không tốn nhiều thời gian, nhưng phỏng chừng hai người đều có hai suy nghĩ khác nhau.
Sấn Nhan Mộ đi chỗ khác, Giang Tri Hỏa vỗ vỗ mặt, làm chính mình tỉnh táo.
Nghĩ lại khi nãy cười xong nên đứng đắn nói chuyện, anh vẫn là cảm thấy khó tin.
Anh nghĩ đến rất nhiều tình huống gặp lại, dù cái nào cũng thế không cái nào hề như cái này.
Vốn tưởng rằng ký ức ngắn ngủi khi còn nhỏ căn bản không thể giữ lâu trong đầu người kia, người kia hẳn đã sớm quên, không có mấy người sau 18 tuổi còn nhớ tên người bạn khi còn nhỏ.
Chẳng sợ thật sự nhìn thấy mặt nhau, nhận ra lẫn nhau, cũng nhiều lắm chỉ là chào hỏi qua qua một cái, từ xa xa xem một cái, sau đó không quấy rầy lẫn nhau.
Thời gian quá tàn khốc, có thể vuốt phẳng tất cả những chuyện khó có thể quên.
Trong tưởng tượng của Giang Tri Hỏa lúc gặp lại Tần ca cũng nên là cảnh tượng bình thản như thế, vẫy tay, cười một cái, gặp thoáng qua, ngược hướng mà đi.
Tình huống ngồi cách một cái bàn, mặt đối diện nhau chờ giải thích là không thể ngờ đến.
Nhan Mộ đem sầu riêng cất vào tủ lạnh sau đó không lập tức trở về, Giang Tri Hỏa nghe thấy hắn đi rửa tay, lại đẩy ra cửa phòng.
Chờ khi Nhan Mộ đi ra, Giang Tri Hỏa đã điều chỉnh tốt cảm xúc và biểu cảm.
Nhan Mộ ngồi xuống đối diện anh, bỏ lên bàn hai tờ báo cáo và một cái hộp tinh xảo. Nó mở ra, bên trong hộp là mảnh vỏ sò còn lại.
Khi lấy ra hai thứ này liền không cần tiếp tục nói gì, tất cả lời nói đều ở bên trong, cả trái tim đều đi luân hãm.
Tần ca không quên, giống anh, từ đầu đến cuối cũng chưa quên.
Lời hứa hẹn năm đó như lời nói giỡn với nhau, nhưng mảnh vỏ sò lại cất đến bây giờ.
Giang Tri Hỏa nắm lấy bả vai mình, chỗ đó có hình xăm, anh phân không rõ có phải ảo giác không, nhưng bây giờ anh chỉ cảm thấy hình xăm ở đây thật chân thật sống động, phảng phất có thể lấy ra mảnh vỏ sò, lòng bàn tay đều cuồn cuộn nóng lên.
Anh còn nhớ rõ cảm giác đi xăm mình ngày đó, một tấm ảnh thoạt nhìn rất đơn giản, trên thực tế phối màu không dễ dàng như vậy, phải phun chồng lên, thợ xăm làm phẳng da anh, đinh trên máy xăm chạm trên người anh có chút đau, kêu ong ong ở bên tai anh.
Lúc ấy muốn đi xăm thật sự có chút là do bỗng dưng xúc động, vỏ sò đã mất nhiều năm, tìm không ra, cũng không có khả năng tìm. Anh cũng đã quên khi đó chính mình từ đâu nhìn đến một đoạn lời nói này, nói xăm mình là mỹ lệ thần bí, đem dấu ấn khắc vào trên người, khắc vào trong máu, là một loại vĩnh cửu khác.
Lời này nhưng quá làm xúc động lòng người.
Ai không muốn vĩnh cửu đâu?
“Lần đầu tiên nghe Khuất Tiêu nói cậu tên Shin, tôi liền có chút suy đoán, nhưng không khẳng định, tên này rất thường thấy. Không dễ trùng hợp như vậy, tôi luôn nói với chính mình như thế. Nhưng sau tôi lại thấy được hình xăm.”
Nhan Mộ từng câu từng chữ giải thích với Giang Tri Hỏa, nói những gì đã trải qua, những suy nghĩ của hắn lúc đó.
Hắn rất ít nói nhiều như vậy một lần, mỗi một câu đều nghiêm túc.
“ Hình xăm là nhìn thấy vào ngày cậu uống say đó, uống say sẽ làm bậy làm bạ, về sau đừng uống rượu.”
“ Cậu lúc ấy nói gì, tôi nhớ kỹ tất cả——”
“Rất ấu trĩ, là khi còn nhỏ cùng một người ước định.”
“Sau đó khi lại chạy ra, mất thứ đồ kia, kỳ thật mất thì mất, dù sao cũng không thể quay về, nói cái gì sẽ gặp lại, như đùa giỡn thôi, người nhiều như vậy, dọn nhà đi, đổi số, sửa tên, ai đều tìm không thấy ai.”
“Trường học liền lớn có nhiêu đó, một tầng liền bốn cái lớp, muốn gặp người học cùng tầng đều không nhất định có thể gặp được.”
“ Tôi nói không rõ lúc ấy nghĩ như thế nào, nhưng thật vui vẻ.”
“ Tôi……” Nhan Mộ ngẩng đầu nhìn Giang Tri Hỏa, biểu cảm của hắn luôn là lạnh nhạt, nhưng trong mắt có dao động, trong ánh mắt cảm xúc tràn đầy, hắn dùng giọng nói chân thành đến gần như nghiêm túc với Giang Tri Hỏa nói, “ Tớ tìm cậu rất lâu, tớ, tớ vẫn luôn rất nhớ cậu.”
1
Nhan Mộ thẳng thắn nói ra những lời này, cho dù có một chút tạm dừng cũng hoàn toàn không phá hư không khí, hết thảy đều vừa vặn tốt.
Nhan Mộ đỏ lỗ tai, Giang Tri Hỏa cũng không hơn, trong khoảng thời gian ngắn ánh mắt không biết nên đặt đi đâu, cuối cùng lung tung gật gật đầu: “ À…… ừm!”
Trả lời thật lộn xộn.
Ngày thường chuyện quỷ quái gì đều có thể nói, hiện tại ngốc thành như vậy, nhưng Giang Tri Hỏa cũng hết cách, một câu “ Tớ vẫn luôn rất nhớ cậu” đánh vỡ tất cả không thể buông bỏ, không vui cùng khó hiểu.
Dáng vẻ nghiêm túc nói chuyện của Nhan ca thật sự không thể hold được.
Giang Tri Hỏa ánh mắt bay khắp nơi, may mắn nhờ mục lục Nhan Mộ viết ra, lúc nãy anh còn cười nửa ngày, không nghĩ tới bây giờ lại có tác dụng. Giang Tri Hỏa căn cứ mục lục nói tiếp chủ đề tiếp theo: “ Vì sao cậu không nói ra?”
“Không quá dám.” Nhan Mộ thẳng thắn thành khẩn, “ Tiểu Chu, tớ…… tớ không ……giống trước kia”
Không biết vì vẫn luôn ngơ ngẩn, hay là đây cũng là cây kim trong lòng mà Giang Tri Hỏa mở miệng rất nhanh, không chút suy nghĩ buột miệng thốt ra nói: “ Tớ cũng thay đổi rất nhiều.”
Nói cho hết lời Giang Tri Hỏa mới nhớ được không nên nói, sẽ đem chủ đề rẽ sang hướng khác.
Quả nhiên, Nhan Mộ hỏi anh: “ Vì sao cậu lại điều tra Phó Tu Vọng?”
“ Hửm? Hiện tại không phải tôi đang hỏi cậu?” Giang Tri Hỏa muốn thông qua hỏi lại lừa dối qua cửa.
Nhan Mộ nhìn anh, ánh mắt rất cố chấp.
Nguyên nhân cụ thể không thể dùng nói mấy câu để giải thích rõ, hơn nữa hôm nay mới từ hội sở ra tới, tất cả những điều không công khai tạm thời chỉ có thể bảo mật, nhưng Nhan Mộ cũng không muốn lược qua, Giang Tri Hỏa đành phải nói: “Kết thúc rồi, đây là lần cuối cùng.”
Giữa mày Nhan Mộ nhíu lại, ánh mắt nhìn xuống, trên eo Giang Tri Hỏa hiện tại còn dán thuốc, sáu giờ phải đổi một lần.
Giang Tri Hỏa lại nói: “Lần này là ngoài ý muốn, lúc trước thật không nguy hiểm như này, tớ cũng không bị thương qua, hiện tại là xã hội pháp trị!”
Những lời này là thật hay giả không biết, Giang Tri Hỏa nói như vậy, Nhan Mộ chỉ có thể tin.
“ Được.”
Chủ đề rẽ lung tung, lại bẻ về không dễ dàng, hai người trầm mặc một hồi, trùng hợp điện thoại Giang Tri Hỏa vang lên, vừa thấy ghi chú là Lệ Mục Hà, Giang Tri Hỏa chạy nhanh đứng dậy đi ban công nghe máy.
Không có chuyện lớn gì, sau khi từ bệnh viện chạy ra anh có nói cho Lệ Mục Hà, nói chính mình ở trong nhà Nhan Mộ, nói Lệ ca yên tâm, hiện tại Lệ Mục Hà đến phòng thí nghiệm, gọi điện thoại hỏi Giang Tri Hỏa chuyện, hỏi anh rốt cuộc sao lại thế này, khi Nhan Mộ rời đi bệnh viện, sắc mặt nhìn không vui.
“ Bên chỗ em không có chuyện gì Giang Tri Hỏa nói, “Lệ ca đừng lo lắng chúng em, chú ý số liệu thực nghiệm, nếu anh bởi vì lo lắng việc này xem sai, phải làm lại, em sẽ áy náy.”
Lời này có chút khiến người ta nghi ngờ tránh nặng tìm nhẹ, nhưng thật sự bọn họ hiện tại chưa nói chuyện xong, cho dù muốn nói cho Lệ ca cũng không có chuyện gì để nói.
Lệ Mục Hà dặn dò Giang Tri Hỏa phải chú ý miệng vết thương, đừng chạm vào nước nhớ rõ dán thuốc, mới vừa nói xong đã bị các thành viên phía sau kêu đi rồi. Vừa mới Lệ Mục Hà đột nhiên đi, số liệu giao cho một người khác cùng tổ xem thay, mấy phút trước còn ổn, mới vừa nhìn qua, lượng số liệu này đột nhiên lớn hơn, phân tâm đi nhìn dễ dàng làm lỗi.
“ Đến ngay đây.” Lệ Mục Hà trả lời một tiếng, lại nói với Giang Tri Hỏa, “Có việc nhớ nói với anh, anh là anh trai em, tiểu Hỏa.”
Giang Tri Hỏa cười cười, giọng Lệ ca âm ấm, nói chuyện cũng ấm, có anh trai chống lưng ở liền cảm thấy đứng nói chuyện eo vô cùng thẳng.
“Biết rồi, yên tâm đi Lệ ca.” Giang Tri Hỏa cười đáp.
Cắt đứt điện thoại đi vào phòng khách, Giang Tri Hỏa ngáp một cái, lăn lộn cả đêm, đã đến giờ ngủ, cho dù ở bệnh viện ngủ qua, nhưng đồng hồ sinh học lớn nhất, nên buồn ngủ vẫn là buồn ngủ.
“Còn nói tiếp không?” Nhan Mộ hỏi.
“ Nói chớ, nói cho xong đi, bằng không đêm nay ngủ sao được?”
Giang Tri Hỏa không trở lại bàn ăn, mà là dựa ở trên sô pha, sô pha mềm, nửa nằm thoải mái, “Hỏi cậu một cái vấn đề.”
“ Ừ.” Nhan Mộ nghiêng người xem anh.
“ Cậu nói cậu theo đuổi tớ đúng không?”
“ Ừ.”
“Vậy cậu thích tớ trước? Hay là nhận ra tớ trước, hửm? Tần, ca?”
Lời này rõ ràng chính là tìm chuyện, giọng điệu không hề đứng đắn, biểu cảm cũng là xem trò hay, một bên lông mày nhếch rõ cao.
Kỳ thật đối với Giang Tri Hỏa mà nói đáp án nào cũng không sao cả, rối rắm chuyện này không đạo lý cũng không ý nghĩa, cái nào trước cái nào sau đều giống nhau, dù sao đều là chính mình, đến mức không bỏ qua được chính mình?
Nhưng Giang Tri Hỏa thích nhất là sặc Nhan Mộ, có thể sặc một chút Nhan ca, liền rất có ý nghĩa.
Khả năng ông trời đều không quá nhịn được loại tìm chuyện vụng về này, mới vừa hỏi xong bụng dưới của Giang Tri Hỏa liền bắt đầu đau đớn, Giang Tri Hỏa che lại bụng dưới, Nhan Mộ chú ý tới động tác anh, đứng dậy đi tới, cong eo xuống, hai tay đặt ở trên vai Giang Tri Hỏa.
Tư thế này có chút giống bị ôm vào trong ngực, cánh tay mang thêm trọng lượng đè xuống, trên người Nhan Mộ có mùi tin tức tố, mùi mưa tươi mát. Bụng dưới giảm bớt đau đớn rất nhiều, Nhan Mộ không buông tay, liền giữ nguyên tư thế này.
“ Tớ không xác định.”
Giọng nói đó sau truyền đến, không lớn, nhưng rất bình tĩnh, “ Tớ chuẩn bị nói lời này có chút xấu hổ, nhưng mà tớ cố nói đi, cậu cũng cố nhịn nghe xong ha.”
Giang Tri Hỏa ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Nhan Mộ, khẽ cười nói: “ Cậu nói đi.”
Nhan Mộ dùng bàn tay che lại mắt Giang Tri Hỏa, thật sự rất xấu hổ, hắn lo lắng nhìn này đôi mắt này sẽ nói không nên lời, lỗ tai sẽ hồng.
“ Tớ vẫn chưa từng hiểu rõ được bản thân. Từ trước kia tớ nếm thử phân tích ý tưởng của mình, nhưng không thể phân tích rõ được.”
“Ngay từ đầu là luyến tiếc cậu dọn đi, sau lại luôn muốn gặp cậu. Lần đầu tiên có loại suy nghĩ này, làm tớ rất mờ mịt.”
“ Tiểu Chu cũng là cậu, cậu đi rồi lúc sau tớ tìm cậu rất nhiều năm, loại cảm xúc nhớ này từ rất nhỏ liền cắm rễ ở trong lòng, lâu như vậy đã thói quen.”
“ Nhìn ai đều muốn tìm bóng dáng tiểu Chu của mình, lúc nhớ đến nổi điên sẽ liều mạng bắt lấy chút tương tự nhỏ đến tí tẹo này.”
Nhớ nhung này trở thành một loại chấp niệm, cuối cùng sẽ phạm sai lầm, cho nên mới có chuyện lúc trước theo đuổi Bạch Ngữ Quân.
Nhan Mộ không tự giải vây, sai chính là sai, cho dù người ta tỏ vẻ tha thứ cũng là sai.
“ Tớ sai một lần rồi, cho nên tớ không muốn tổn thương đến cậu như thế, lúc ấy rối rắm thật lâu, muốn hòa hoãn quan hệ với cậu, muốn bỏ qua những chuyện không thoải mái trước kia lại làm quen với cậu một lần nữa, sau đó cuối cùng rốt cuộc xác định chính mình đến tột cùng muốn làm như thế nào.”
“Ông trời đối xử với tớ rất tốt, lại thích một lần, người kia như cũ là cậu.”
Giang Tri Hỏa không thấy gì, chỉ có thể nghe thấy âm thanh, âm thanh nặng nề từ đỉnh đầu rơi vào trong tai, anh qua khe hở ngón tay nhìn Nhan Mộ, cách nhau thật sự gần, lòng bàn tay cũng ấm áp.
Nhan Mộ nói: “ Cậu rất quan trọng.”
Nhan Mộ nói: “ Cậu đừng đi nữa.”
Nhan Mộ nói: “Lại đi nữa, tớ thật sự sẽ nổi điên.”
Nhan Mộ còn nói: “ Xin lỗi, làm cậu tức giận rồi.”
Nói xong, hắn rũ mắt.
Giang Tri Hỏa đã bị che mắt, Nhan Mộ có thể không kiêng nể gì nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, mũi cao cao, môi nhat màu hơi nhấp, đôi mắt anh chớp chớp, lông mi cọ qua lòng bàn tay.
“ Tiểu Chu.” Nhan Mộ cúi đầu, cọ cọ tóc giữa trán anh, giọng điệu dung túng, “Nguôi giận được không, không tức giận, tớ đều nghe cậu mà.” Giang Tri Hỏa kéo tay Nhan Mộ xuống dưới, lại dán vào mặt, dựa mặt vào trong lòng bàn tay hắn.
Khi Nhan ca nói lời âu yếm, cả người đều ôn nhu đến cực kỳ, Giang Tri Hỏa khống chế không được, không đỡ được, mạch đập, tim đập ngay cả lý trí đều ở kêu gào, đều ở phát điên dường như ở bên tai anh nói: Ông trời đối đãi mài không tệ mà Giang Tri Hỏa!!!!!
Tần ca chưa quên mình!
Tần ca nhớ rõ mình!
Tần ca nói thích mình!
Nhưng anh không thể biểu hiện ra ngoài, vẫn là câu nói kia, không khí không thích hợp.
Giang Tri Hỏa đè xuống cảm xúc, trái tim đập không ngừng, nhưng trên mặt rất bình tĩnh: “Câu xin lỗi này là về chuyện cậu không nói cho tớ, hay là về chuyện đêm qua?”
Đêm Bình An đó Nhan Mộ đè Giang Tri Hỏa dùng tay, không chịu cho mở cửa cho Lệ Mục Hà, Giang Tri Hỏa lập tức trở mặt với Nhan Mộ đuổi hắn đi.
Việc này không thể tẩy, tất cả trách nhiệm là của Nhan Mộ, dụ.c vọng chiếm hữu quấy phá không suy xét cảm xúc của người khác, không chịu một gậy đều không thể dễ dàng tha thứ.
“Là tớ sai, tớ nghĩ lại……”
“ Nghĩ cái gì?”
“ Nghĩ làm thế nào để cậu bớt tức giận một chút.” Nhan Mộ âm điệu không quá bình thường, có chút khẩn trương.
Giang Tri Hỏa cười hì hì nhìn chằm chằm hắn, biểu tình rất là giảo hoạt, hiển nhiên là đã có ý nghĩ xấu.
“Đơn giản mà, hỏa táng tràng đi.”
Giang Tri Hỏa từ trên sô pha ngồi dậy, co chân, đôi tay đặt trên đầu gối, “Sai rồi chính là sai rồi, nếu một câu xin lỗi là có thể giải quyết liền sẽ không tạo ra sầu riêng, điều khiển từ xa, bàn phím để mà nhận sai, nhưng nếu thật sự quỳ qua hết thì chuyện xảy ra cũng xảy ra rồi, xin lỗi không cần thiết, cậu nói đúng không Nhan ca?”
Truy thê hỏa táng tràng ấy mà, châm ngôn hottrend của internet.
Một lần xin lỗi không được vậy xin lỗi rất nhiều lần, phải có thái độ bày ra tới.
Nhan Mộ nghĩ nghĩ: “ Được.”
“Ok!” Giang Tri Hỏa vỗ đầu gối, “ Vậy hôm nay trước nói tới đây, tớ đi đây.”
Nhan Mộ ngơ ngẩn: “?”
Giang Tri Hỏa nhìn hắn: “?”
Nhan Mộ: “Đi đâu?”
Giang Tri Hỏa: “Không phải hỏa táng tràng sao? Tớ không cự tuyệt trước sao mà tiếp thu xin lỗi, mất mặt chạy lấy người? Ngày mai lại nói tiếp?”
Nói Giang Tri Hỏa liền đứng dậy ra bên ngoài chạy, Nhan Mộ sửng sốt, giơ tay bắt lấy cổ tay Giang Tri Hỏa.
“ Cậu không thể đi.”
Giang Tri Hỏa: “Vì sao?”
Cái áo choàng này rớt không phí, lời nói xấu hổ vừa nãy đều có thể nói ra, da mặt sớm dày.
“Còn chưa nói xong.”
Nhan Mộ thân là học thần, mặc kệ nói cái gì đều phải nói có sách mách có chứng, hắn thần sắc đứng đắn giải thích nói: “Hỏa táng tràng chia làm hai loại.”
“ Loại 1 là chỉ một bên thích, bên bị thương tổn sau lại không thích, một bên khác bắt đầu theo đuổi.” “ Loại 2 thuộc về tình nhân, hoặc là vợ chồng, một bên sau khi phạm sai lầm, hai người tách ra, bên phạm sai lầm nhận rõ lòng mình thừa nhận sai lầm sau đó bắt đầu theo đuổi.”
+
“ Tiểu Chu, chúng ta thuộc về loại nào?”
Tác giả có lời muốn nói: Giang Tri Hỏa: Ha ha, Nhan ca, cậu nghiên cứu rất kĩ nhỉ ?
- ------------------
Gri: 10000₫ cho Nhan ca, người đàn ông vừa biết nói ngọt, vừa tâm cơ, nhà ngoại gả con lẹ