Tiếng súng vang truyền qua tai nghe, màn hình tối dần.
Giang Tri Hỏa rời khỏi giao diện trò chơi.
Nhan Mộ hỏi: "Thắng?"
"Ừa." Giang Tri Hỏa nhận thưởng từng nhiệm vụ trong sảnh trò chơi, thở dài nói, "Nhàm chán quá."
Không có chuyện gì làm.
Làm xong bài tập, không cần đi làm thêm, chơi lại dễ gặp trúng học sinh tiểu học, hai ván gà ba ván hố, không có hứng chơi game, chỉ còn mấy ngày nghỉ, cả người lười biếng, không muốn động não, quá rảnh rỗi ngược lại không biết nên làm gì.
"Cậu có thể chép bài tập cho tớ." Nhan học thần vẫn chưa làm xong bài tập của cậu ta.
Giang Tri Hỏa khó được không phản bác hắn, ném điện thoại di động lên sô pha, xoay người lại hỏi: "Tờ nào?"
Nhan Mộ giơ tay đẩy cho Giang Tri Hỏa hai tờ đề.
Giang Tri Hỏa trực tiếp cầm bút viết.
Làm bài tập thay cho Nhan học thần không khó, viết chữ bay bổng một chút, flex viết hai hàng cách làm, dễ như trở bàn tay bày ra cái trình, sau này ai mà nhìn đều phải khen một câu đỉnh, viết nhiều hơn chỉ tổ tốn mực.
Ở với Nhan Mộ lâu rồi, bầu không khí giữa hai người đều tự nhiên như thế, rõ ràng không ai ngẩng đầu nói một câu, mỗi người viết của mỗi người, nhưng lúc này nếu có thêm một người nữa cũng không thể gia nhập vào đây.
"Nhan ca." Giang Tri Hỏa ngồi lệch một bên, một tay chống cằm, anh bỗng nhớ đến chuyện hai ngày trước, liền thuận miệng nhắc một câu với Nhan Mộ, "Mấy ngày hôm trước tớ ăn bữa cơm cùng với Ôn Đạt Khuất Tiêu."
"Sao à?" Nhan Mộ hỏi.
"Ừm......"
Giang Tri Hỏa nhớ tới tình cảnh hôm đó.
Từ khi Giang Tri Hỏa bước chân vào, hai người Ôn Đạt Khuất Tiêu cứ nhìn chằm chằm vào anh, vừa lúc Nhan Mộ không có mặt quả thực muốn nhìn xuyên thủng người ta.
Giang Tri Hỏa dùng lòng bàn tay chặn lại: "Đừng nhìn, OOC thì OOC rồi, chấp nhận hiện thực đi, coi như chúng ta làm quen một lần nữa?"
Ấn tượng về một Shin lạnh lùng cao ngạo quá sâu, rốt cuộc hai phú nhị đại nhìn thấy nhiều người như vậy chỉ có hai người như Nhan Mộ với Shin có thể nắm bắt đúng cái khí chất lạnh băng chuẩn cmn.
Nhan thiếu là lạnh trời sinh còn Shin...... Mẹ nó giả đến giống.
Khoảnh khắc Giang Tri Hỏa mở miệng, filter này cũng đã nát, Ôn Đạt Khuất Tiêu như đông bộ mà hiện ra mờ mịt.
Ôn Đạt: "Tôi...... Vẫn là không quen lắm, hay cậu tiếp tục giả đi?"
"Vậy không được." Giang Tri Hỏa quyết đoán từ chối, "Giả lạnh lùng mệt lắm, tôi rất muốn nói chuyện được không!"
1
Khuất Tiêu dại ra lắc đầu: "Cảm giác này quá amazing." Có vi diệu đến đâu cũng phải ăn bữa cơm.
Vì quen biết từ lâu, sau khi nói rõ Giang Tri Hỏa hoàn toàn thả bay mình, trong lúc nói chuyện Hỏa ca vĩnh viễn là người chủ động làm nóng bầu không khí, Ôn Đạt Khuất Tiêu một giây đã quên chuyện giả lạnh lùng, ngược lại bắt đầu nói chuyện Phó Tu Vọng.
Giang Tri Hỏa chọn gì có thể nói để nói sơ qua cho bọn họ, Ôn Đạt Khuất Tiêu sau khi nghe xong mãi không phục hồi tinh thần lại.
"Thật à? Dụ dỗ người để dạy...... Mẹ nó nghe tởm quá......"
Giang Tri Hỏa không nghĩ nói nhiều việc này, bản chất con người có đôi khi căn bản không có điểm mấu chốt, một khi tự chìm xuống thì không kéo ra được.
Hai người Ôn Đạt Khuất Tiêu bàn luận với nhau, Giang Tri Hỏa ngẫu nhiên nói một câu, không khí rất hòa hợp.
Sau đó Giang Tri Hỏa ngửi được một mùi hương, không giống mùi đồ ăn: "Các cậu ngửi được cái mùi gì không?"
Khuất Tiêu ngửi ngửi: "Tin tức tố của mày à, lão Ôn?" Cậu ta đẩy Ôn Đạt ra bên ngoài, dù Shin thoạt nhìn lại A thế nào, hiện tại cũng đã phân hóa lần thứ hai thành Omega.
Alpha sẽ chịu ảnh hưởng của tin tức tố Omega, ngược lại, Omega cũng vậy.
Khuất Tiêu thúc giục: "Mau đi xịt thêm đi."
Ôn Đạt chạy nhanh đi toilet xịt, sau khi ra còn nói với Giang Tri Hỏa: "Xin lỗi, không chú ý thời gian."
"Không sao." Giang Tri Hỏa cũng không bị ảnh hưởng.
"Vậy thì tốt." Ôn Đạt ngồi xuống, "Nói thật, lúc trước tôi vẫn luôn cho rằng cậu là Alpha, kết quả thấy trên diễn đàn nói cậu là Omega, thật sự rất bất ngờ, cảm giác phân hóa lần thứ hai thế nào?"
"Không có cảm giác gì."
Chỉ là phải nắm tay hôn môi chuyển vào nhà tình địch.
Mọc thêm tử cung, bụng đau đi sống lại.
Bây giờ lại sắp đến động d.ục kỳ, ngửi thấy tin tức tố Alpha liền đầu óc mơ hồ.
À?
Giang Tri Hỏa bỗng đờ ra.
Ngửi được tin tức tố Alpha đầu óc mơ hồ?
Vậy sao mới đây anh không bị gì?
Nghĩ vậy, Khuất Tiêu trước mặt cũng nhắc tới: "Thể chất không bị ảnh hưởng của tin tức tố cũng khá tốt, Nhan thiếu cũng là không phản ứng như thế. Chắc cậu biết nhỉ, lúc trước, vào đợt học quân sự, có một Omega chạy theo vào ký túc xá của Nhan thiếu, cố ý thả tin tức tố, dụ ra dễ cảm kỳ tất cả Alpha trong phòng, xém ra tay với Omega kia, chỉ có Nhan thiếu là bình thường."
"Hửm?"
Giang Tri Hỏa hỏi: "Nhan ca bình thường?"
"Đúng vậy." Ôn Đạt nói, "Tôi chưa thấy dễ cảm kỳ của nhan thiếu bao giờ."
Giang Tri Hỏa:??
Chưa thấy qua?
Vậy ngày anh phân hóa lần thứ hai đó, Nhan Mộ đang dễ cảm kỳ bỗng nhiên trực tiếp nhảy ra đánh dấu anh là chuyện như thế nào?
"Sao thế." Nhan Mộ giương mắt nhìn về phía Giang Tri Hỏa, chỉ thấy một hàng công thức đang xiêu vẹo đi xuống như cầu trượt.
"Cậu thẩn thơ gì đó, tiểu Chu." Nhan Mộ nói.
"Nghĩ một chuyện." Giang Tri Hỏa xóa cái gạch đó viết lại, "Tớ nghe bọn Ôn Đạt nói, Nhan ca cậu sẽ không có phản ứng với tin tức tố?"
"......" Nhan Mộ bỗng không biết nên trả lời thế nào.
Giang Tri Hỏa nghi hoặc: "?"
"Không thể nói hoàn toàn không có." Nhan Mộ châm chước từ ngữ, "Thật sự chưa có vấn đề gì với người khác, còn đối với cậu......"
Nhan Mộ nói đến một nửa không nói, đứng dậy đi đổ cốc nước uống.
Chủ đề này cứ thế im bặt, nhưng mà Giang Tri Hỏa cũng không muốn hỏi tiếp, hai người cũng không nghĩ ra lý do vì sao, mấy ngày sau trực tiếp đi hỏi bác sĩ một chút là được.
Dù sao cũng là ăn tết, lại làm đơn giản đến đâu cũng phải có cảm giác của đón năm mới, nguyên liệu làm cơm tất niên đã mua sẵn, buổi tối tự làm 3 mặn 1 canh, vừa đủ là được khỏi cho vài ngày sau đều chỉ có thể ăn đồ thừa.
Ăn xong cơm trưa Nhan Mộ cùng Giang Tri Hỏa đi ra ngoài mua câu đối, dán ở ngoài cửa nhà và cửa phòng chữ "Phúc" đỏ rực.
Nhân tiện một lần gom đủ năm bức phúc*.
Năm nay năm bức mua không tốn quá nhiều tiền, như tặng không, một giây gom đủ, mua một bức rút được phiếu tặng bất kỳ, mua thêm hai bức rút được thêm hai bức khác, cuối cùng vẫn là đem phiếu tặng bất kỳ kia đổi thành bức còn lại. (nói chung là 2 bé mua đủ 5 bức ko tốn mấy tiền ó, sorry mị đã cố gắng hết sức QAQ).
*Năm phần phúc này ở TQ lần lượt đại diện cho Trường thọ, Phú quý, An khang, Hảo đức và Thiện Chung còn ở VN là Phúc – Lộc – Thọ – Khang – Ninh
Lúc nấu cơm TV vẫn được mở ra chiếu chương trình đặc biệt dịp Tết Âm Lịch, kỹ năng nấu ăn của Nhan học thần max điểm, dù đều là lần đầu tiên làm, cũng rất có dáng có hình, Giang Tri Hỏa "tách tách" chụp mấy tấm, vui vẻ chỉnh màu sau đó đăng luôn lên vòng bạn bè.
Giang Tri Hỏa: Cơm tất niên. [ hình ảnh ]
Không bao lâu liền có người like bình luận, trong đó bình luận của Canh An Diệu đặc biệt nổi bật ——
Canh An Diệu:!!!!! Địu má, địu má!!!! A a a a a a a a a a! Kswl (ngọt chứt tui rồi)!!
Giang Tri Hỏa trả lời:?
Canh An Diệu: Không có gì Hỏa ca! Tôi chỉ là điên rồi mà thôi!!
Giang Tri Hỏa không hiểu suy nghĩ của con gái, cơm nước xong lại lướt vòng bạn bè mới nhìn đến Nhan Mộ cũng đăng một bài trước anh một phút.
Một bàn cơm tất niên giống hệt.
Hai người đăng bữa cơm tất niên giống nhau chứng tỏ gì?
Chứng tỏ hai người năm nay cùng ăn tết!
Vì sao cùng ăn tết?
Đó khẳng định là kết hôn!!
Suy nghĩ của hủ nữ lại không khó đoán, Giang Tri Hỏa dựa bên người Nhan Mộ đưa bình luận của Canh An Diệu cho hắn xem: "Nhan ca phát kẹo, làm người ta điên rồi."
Giang Tri Hỏa không phản cảm con gái trên diễn đàn ship CP, phải có đường mới có thể làm bọn họ ship CP, thiệp đó đến bây giờ cũng chưa xóa, ngẫu nhiên anh còn cùng Nhan Mộ lướt lướt mấy thứ trên thiệp viết.
8 giờ tối, hai người ngồi trên sô pha xem xuân vãn, TV đang bật, trên thực tế đều đang xem di động, tin nhắn nhóm, tin nhắn riêng kêu không ngừng nghỉ, chỉ có khi chiếu tiểu phẩm mới có thể yên tĩnh một chút.
Canh An Diệu: Hỏa ca, Nhan thần năm mới vui vẻ ( giúp tôi nói với học thần một chút, các cậu ở cùng một chỗ tôi liền không nhắn hai người.)
Giang Tri Hỏa: Được, năm mới vui vẻ!
Canh An Diệu:!!!!
Canh An Diệu: Thật vậy á, các cậu thật sự ở chung á!!!
Giang Tri Hỏa nói trong lòng: Đương nhiên là thật sự, bốn bỏ năm lên ở cả một học kỳ rồi.
Anh chụp một tấm Nhan Mộ đang chơi di động, lúc muốn gửi bỗng dừng một chút.
Trong ảnh Nhan Mộ đốt ngón tay hơi cong, ngón tay hắn rất đẹp, thon dài, trên mu bàn tay có gân mờ mờ.
Giang Tri Hỏa: Thôi.
Canh An Diệu: Cái gì?
Giang Tri Hỏa: Chụp tấm ảnh, Nhan ca của tôi quá đẹp, không gửi cho cậu nữa.
Canh An Diệu: Đủ rồi đủ rồi!! Hỏa ca cậu đủ rồi!!!
Giang Tri Hỏa lặng lẽ giấu ảnh đi, liền liên tục nhảy vào các nhóm chat đoạt bao lì xì, không lâu sau Lệ Mục Hà cũng nhắn chuyển khoản, Giang Tri Hỏa còn chưa nhìn rõ chuyển bao nhiêu, Lệ Mục Hà liền gọi video.
"Tiểu Hỏa năm mới vui vẻ."
Trong video rất náo nhiệt, đông đúc.
Trước Tết phòng thí nghiệm lại bỗng nhiên nhận một hạng mục, vì cống hiến cho khoa học kỹ thuật phát triển, mấy ngày ăn Tết đều ở lại, các đàn anh đàn chị bị giữ lại tụ lại thành một đám người ồn ào chơi, Lệ Mục Hà bớt thời giờ gửi lì xì cho Giang Tri Hỏa.
"Năm mới vui vẻ!" Giang Tri Hỏa nhân tiện nhìn mắt qua bao lì xì kia, đủ ghê gớm, 6666.
Anh còn kéo Nhan Mộ lại.
Nhìn người cách màn hình không xấu hổ như nhìn trực tiếp, Nhan Mộ cũng nói tiếng: "Năm mới vui vẻ."
Chào hỏi đơn giản xong, Giang Tri Hỏa lại cướp lời nói: "Lệ ca, em không thể nhận tiền mừng tuổi này của anh, em chuyển lại cho anh nhé."
"Đừng chuyển lại, đó cũng có của Nhan Mộ." Lệ Mục Hà nói, "Không nhiều lắm, quan trọng ở tấm lòng."
Giang Tri Hỏa: "Thế này mà còn không nhiều lắm đâu? Nghiên cứu viên Lệ thật giàu có."
Nói chuyện với Lệ Mục Hà vài câu, các đàn anh đàn chị phía sau cũng đã chơi đến điên qua màn hình nói năm mới vui vẻ, muốn Giang Tri Hỏa nhường Lệ Mục Hà cho bọn họ.
"Ngày thường đều làm việc cùng mọi người mà, ăn Tết em tìm anh của em nói chuyện chút làm sao vậy?"
"Hai người chút nữa nói sau đi." Đàn anh này từng gặp Giang Tri Hỏa và Nhan Mộ." Trước đó em cứ chơi cùng bạn trai nhỏ của em đã."
Bạn trai nhỏ, cách xưng hô này làm Giang Tri Hỏa cười nửa ngày.
Nhan Mộ xoa anh một chút.
Hai người dựa vào cùng nhau, sau lại có chút lạnh, Nhan Mộ liền cầm chăn trong phòng ra, cùng nhau rúc trong chăn.
Trong thành phố cấm pháo hoa nhưng pháo hoa loại nhỏ hoặc pháo nổ thì vẫn được, tia lửa "Piu" rồi nổ bùm, dưới tầng thường thường còn truyền đến tiếng cười trẻ con.
Giang Tri Hỏa lại kéo chăn lên một chút, càng ngày càng lạnh, còn buồn ngủ.
Giang Tri Hỏa nói: "Nhan ca đóng cửa sổ cho tớ."
Nhan Mộ nói: "Đang đóng, không mở."
Giang Tri Hỏa rụt rụt bả vai: "Vậy sao tớ cứ thấy gió lạnh đang thổi vào trong ấy nhỉ?"
Khi nói Giang Tri Hỏa hoàn toàn không nghĩ tới chuyện khác, Nhan Mộ cúi đầu, lấy trán chạm vào trán.
Mùi hương trên người Nhan Mộ rất thoải mái, như dính vào mũi, Giang Tri Hỏa thuận thế nhắm mắt.
"Không sao." Nhan Mộ hỏi, "Đi vào ngủ đi?"
"Ờ." Giang Tri Hỏa chần chờ một lát, cảm thấy lười biếng.
Trùng hợp lúc này di động Nhan Mộ vang lên, có người gọi video.
Cùng lúc đó, Giang Tri Hỏa bỗng nhiên một tay ôm ngực, đầu ngón tay cuộn lại, cổ áo bị cấu ra nếp gấp.
"Tiểu Chu?"
"Không sao!" Giang Tri Hỏa thả tay, cố gắng điều chỉnh hô hấp, cười cười, "Nhan ca cậu nghe đi, tớ mệt quá, đi vào ngủ đây."
Nói xong Giang Tri Hỏa chạy nhanh nhảy xuống sô pha di vào phòng, vừa đóng cửa lại, anh liền dựa lưng lên ván cửa chậm rãi ngồi xuống.
—— chân cứ nhũn ra, không còn sức để đứng thẳng!
Trái tim cứ đập thình thịch, mạnh dần lên, sau cổ lại nóng lại tê.
Bên tai chợt như vang lên tiếng động cơ gầm rú, lồng ngực như bị ngâm trong chất gì đó, khó thở.
Tất cả phản ứng này đều tới quá mức đột nhiên, lại mãnh liệt hơn những lần khác nhiều, không báo trước cũng không cho anh thời gian chuẩn bị, Giang Tri Hỏa dùng lực chí lực cố đi đến bên bàn, ức chế tề, cả thuốc, đều đặt ở trong balo......
Trong video là Hà Miểu Miểu, bên kia màn hình có một bàn cơm tất niên lớn, Hà Miểu Miểu mặc một cây quần áo ở nhà màu vẫy tay: "Nhan thiếu Tết Âm Lịch vui vẻ!"
Màn hình lại có một người đi vào, Tần Niệm và Hà Miểu Miểu ở một chỗ, mái tóc dài màu vàng buộc lên, mấy sợi tóc dư ở bên tai.
"Tiểu Mộ năm mới vui vẻ."
"Năm mới vui vẻ." Nhan Mộ nói.
Ba người trò chuyện vài câu, đại khái mười mấy phút, bọn họ đều có ràng buộc với nhau, nói như thế nào đều không thể bỏ qua mấy chuyện của Nhan Bộ Nguy.
Tần Niệm nói hắn hôm nay đi thăm Nhan Bộ Nguy, mới bị nhốt chưa đến 1 tuần đã tiều tụy một vòng, người quen sống trong nhung lụa căn bản không chịu được cơm canh đạm bạc của trại tạm giam.
Nhan Bộ Nguy vừa thấy Tần Niệm liền như nổi điên bổ nhào lên đập kính liên tục.
Mà tấm kính kia quá dày, dù cho hắn ta đập đến xanh tím cả tay, cũng không truyền ra tiếng nào.
Chỗ như này có thể ép người ta đến điên nhất, kệ mày trước khi vào là ai, sau khi đi vào đều là nghi phạm, không ai quý giá hơn ai.
Tần Niệm in ra tất cả những lời mắng chửi Nhan Bộ Nguy thành một chồng giấy, rồi ném từng tờ cho hắn ta xem.
Nhan Bộ Nguy để ý mặt mũi nhất, lúc trước tốn hẳn một số tiền lớn chỉ để làm cho mình có danh tiếng tốt, bây giờ nhân thiết sụp đổ, bị toàn mạng mắng chửi, mắng rất tàn nhẫn, như thọc dao nhỏ lên người hắn, hắn không chịu được.
Tần Niệm nhìn hắn ta mặt dữ tợn, tê tâm liệt phế rống mình như một con chó điên cuối cùng bị cảnh ngục kéo đi.
"Chán thật." Tần Niệm lộ ra một mạy cười khinh thường, "Có thế mà đã chịu không nổi."
Cúp video, Nhan Mộ không lập tức vào phòng.
Hắn lại ngồi ở trên ban công một lát.
Ban đêm 30 Tết cũng không an tĩnh.
Ban công mỗi nhà đều treo đèn lồng, bụi cây được trang trí nhiều bóng đèn nhiều màu sắc, trẻ con hào hứng chơi đùa với những pháo bông, mấy cái bóng nhỏ tụ tập thành một đống, vô cùng náo nhiệt.
Trong lòng Nhan Mộ chưa bao giờ thấy nhẹ nhàng như bây giờ.
Trước kia không dám nghĩ đến những ngày hạnh phúc thế này, hiện tại cũng không nghĩ buông tay.
Chúc mừng năm mới, mong rằng sẽ có một năm mới tốt lành.
Hắn thầm nói trong lòng.
Không ngồi bao lâu, Nhan Mộ đứng dậy, đóng lại cửa sổ sát đất, lại tắt đèn phòng khách.
Mà khi hắn đẩy ra cửa phòng, Nhan Mộ ngây ngẩn cả người.
Tin tức tố xông vào mũi, Giang Tri Hỏa gần như nửa quỳ trên mặt đất, anh uống nước không ngừng, trên mặt đất ném vỉ thuốc rỗng và một ống ức chế tề đã dùng.
"Nhan ca......"
Anh ngửi được mùi mưa ẩn hiện trên người Nhan Mộ.
Bị bao phủ dưới xịt che lấp nhưng anh vẫn ngửi thấy được.
Trong tích tắc đó, giống như có một lực lượng đẩy anh về phía trước, tất cả tế bào bắt đầu nhảy lên, đang hò hét, không ngừng nói với anh.
Chính là người này, chính là mùi hương này
Đúng, nhào lên đi.
Để hắn ôm, để hắn hôn, để hắn đánh dấu làm anh *.
Phía sau ngứa điên cuồng, ngứa cực kỳ, đó là một loại cảm giác làm người ta khó chịu, làm người ta không thể chịu đựng được, cảm giác chỗ nào đó trong thân thể như bị thiếu hụt một khối, thật sự rát muốn bẻ mình ra, xé rách mình, đi đón lấy một thứ gì đó không biết hình dạng, không biết phù hợp không, nó nóng bỏng hay ấm áp nhưng giờ này khắc này thật gấp không chờ nổi muốn thứ đó!
—— đây là Omega ở động dụ.c kỳ.
Bản năng của Omega, bản năng của Omega trong động dụ.c kỳ, trạng thái mà chỉ giới tính thứ hai giao cho anh!
Rèm cửa bị đóng lại, ánh đèn từ trong phòng chiếu ra cửa.
Trong phòng là một đống lộn xộn.
Giang Tri Hỏa ngước mặt, trong mắt tất cả đầy sương mù mờ mịt, đuôi mắt đỏ ửng. Anh nhìn Nhan Mộ với vẻ mặt bối rối, giọng điệu lại lại nhẹ nhàng lại bất lực.
"Nhan ca, thuốc và ức chế tề cũng vô dụng...... Tớ thật sự hết cách......"
- ---------------------------