Ở Viễn Cổ Nuôi Đại Xà

Chương 82


Ô Mộc dụi đầu về phía nàng, sóc nhỏ mất thăng bằng ngã vào trong nước uống hai ngụm:
"Ùng ục ùng ục…"
Đại xà chỉ muốn cọ cọ đầu một tí, không ngờ lại xảy ra thảm kịch thế này, chênh lệnh hình thể quá lớn đôi lúc sẽ phát sinh những tình huống mất hài hòa.

Hắn vội vàng đỡ nàng lên khỏi nước.

Sóc nhỏ nằm trên đỉnh đầu đại xà, giống như một đoàn tàu xe lửa đi xuyên qua đường hầm xanh.

Hai người bôn ba suốt mùa xuân, gặp được một cái ao đầy bùn, bên trong có nhóm thú nhân ếch sinh sản, hoặc có thể gọi là đang tìm đối tượng.

Nghĩ là biết, một bán thú nhân rắn mà đột nhiên xâm nhập vào nơi này đưa tới bao nhiêu hỗn loạn, có thể so với Godzilla xuất hiện tại thành thị nhân loại.

Lúc ấy một câu "Các bằng hữu đừng sợ, bọn ta không tới để ăn cơm." mà Tống Hứa cũng không nói hết được.

Xung quanh chỉ toàn là tiếng ếch với ếch, trong đêm tối ếch nhảy loạn xì ngầu, họ biến thành hình thái thú nhân vác cái bụng lớn chạy tứ phía.

Rất nhanh chỉ còn lại bụi cỏ lay động cùng cặp rắn sóc đứng lẻ loi, à còn có các côn trùng nhỏ bị thú nhân ếch xem như đèn phát sáng đang bay nữa.

"Những thú nhân ếch lớn bụng vừa rồi… là dáng người tiêu chuẩn của thú nhân ếch hay là họ đang mang thai vậy?" Sóc nhỏ nghi hoặc đặt câu hỏi giữa không gian vắng lặng.

Hai người mò mẫm đi trong núi không tìm được phương hướng, nghe bên này có tiếng thú nhân hát hò ầm ĩ nên muốn tới hỏi đường mà thôi.


Trước khi tới Tống Hứa còn lạc quan nói, nhiều thú nhân ếch tập trung một chỗ như vậy hẳn sẽ gia tăng lòng dũng cảm, không đến mức rắn bự vừa xuất hiện liền bỏ chạy hết sạch, muốn trò chuyện trao đổi một chút chắc sẽ không khó gì.

Ai ngờ, lực uy hiếp của thiên địch mạnh như vậy.

Thật trùng hợp, những mùi thú nhân lưu lại ở quanh đây cơ bản đều bị liệt vào chuỗi thức ăn của Ô Mộc.

Không phải thú nhân ếch thì là thú nhân chuột.

Tống Hứa đứng trước cửa hang dưới đất của một thú nhân chuột.

Nàng quay đầu nhìn đại xà đang canh giữ ở cửa động, phân phó:
"Ta vào nói chuyện với người ta một chút, hỏi thăm đường đi sẽ ra ngay.

Một mình ta dễ nói chuyện hơn, dù sao sóc cũng có họ hàng với chuột, mọi người đều là thân thích."
Sau đó nàng vào hang đất, nửa ngày không ra.

Ô Mộc ghé vào cửa hang, hoài nghi nàng định ở trong đó trò chuyện rồi ăn một bữa trưa với người ta rồi mới ra, hay là nàng đang gặp nguy hiểm.

Ngay lúc hắn sắp nhịn không được thò đầu vào cửa động, sóc nhỏ với cái đầu đầy đất ló ra từ một cái cây cách đó không xa, áo não gọi:
"Đường đi bên trong rất là phức tạp, ta đi lâu như vậy mà không gặp được một bóng người, họ đã bỏ chạy từ sớm rồi!"
Thỏ khôn có ba hang, chuột gian có ba động.

Cái sào huyệt này đến lối ra vào cũng có ba cái, Tống Hứa đi vào nửa ngày mới phát hiện vườn không nhà trống, lại còn xém chút lạc luôn trong đó.

Hỏi đường thất bại, đành phải tiếp tục đi.

Vùng đất này hình như không có dã thú cỡ lớn, nên nó biến thành thiên đường của động vật cỡ nhỏ, rất nhiều thú nhân cỡ nhỏ sinh sống ở đây.

Hồ ly, tê tê, nhím, chồn, hạc, đều có để lại dấu vết, nhưng bình thường chỉ nghe tiếng mà không thấy người, khi Tống Hứa chạy tới nơi, người ta đã nghe ngóng được chuồn mất từ đời nào.

"Này giống như chơi trốn tìm vậy, ai mà bị bắt thì thua."
Tống Hứa nói với Ô Mộc như thế.

Đổi lại là nàng, nếu bị người khác xa lánh trốn tránh thì nàng cũng không vui nổi.

Tống Hứa không hy vọng Ô Mộc có tâm tình này, nên nàng giới thiệu kỹ càng về trò chơi được đông đảo quần chúng yêu thích.

Ô Mộc giữ thú hình, không có phản ứng gì, Tống Hứa cũng không nhìn ra được cảm tưởng của hắn về việc này.


Chỉ là khi Tống Hứa phát hiện tung tích của thú nhân sóc, lúc nghỉ ngơi đại xà dùng đuôi quấn một vòng quanh nàng.

Tống Hứa thuận miệng an ủi:
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không vì gặp được một thú nhân sóc mà chạy theo người ta.

Thật ra trên thế giới này ta không có đồng tộc thật sự."
Thì ra đại xà lặng im không nói tiếng nào nhưng cũng sẽ lo lắng nàng bỏ rơi hắn rồi trở về với tộc đàn.

"Ngươi cũng phải học tập tinh thần trách nhiệm của ta.

Ta còn nghĩ ngộ nhỡ ngươi chạy tới sống giữa bầy rắn thì ta phải ẩn núp xung quanh kiểu gì." Vẻ mặt Tống Hứa nghiêm túc.

Đại xà lắc đầu.

Tống Hứa giật mình:
"Không được? Vì sao không được, ngươi sợ ta bị rắn ăn hả?"
Đại xà lắc đầu mạnh.

Tống Hứa nhíu mày:
"Rất không được? Ta nhất định không thể làm được?"
Bị hiểu sai ý, đại xà nóng nảy.

Hắn không chỉ lắc đầu mà còn dùng đuôi đập gãy một gốc cây nho nhỏ gần đó.

Tống Hứa hít một hơi thật sâu:
"Nếu ta dám đi theo ngươi chạy đến chỗ bầy rắn sống, ta sẽ có kết cục như cái cây này, rắc! A!"

Đại xà nhìn nàng chằm chằm, bắt đầu tục lực, đây là bộ dạng khi hắn cố gắng muốn biến thành hình thái bán thú nhân, không thể câu thông với nàng làm hắn muốn biến hình.

Tống Hứa vội vàng đè hắn lại:
"Được rồi được rồi ta biết rồi.

Ý ngươi là ngươi sẽ không chạy tới sống giữa bầy rắn."
Cuối cùng nàng cũng hiểu đúng.

Ô Mộc phát hiện sóc nhỏ lại cố tình giả ngu.

Hắn bất mãn khè khè hai tiếng, giống như tiếng phàn nàn không nặng không nhẹ, Tống Hứa cười hí hí xoa đuôi hắn an ủi.

Thú nhân sóc lén trốn trên cây nhìn thấy đồng tộc của mình lăn lộn trên thân rắn, sợ hãi bỏ chạy.

Ở một nơi Tống Hứa không biết, hai người đã vô cùng nổi danh trong từng cái bộ lạc nhỏ trên núi này, thiên hạ bàn tán xôn xao, khi nhắc đến hai người lòng ai cũng đầy sợ hãi.

Bán thú nhân rắn xông vào khu vực sinh sản của thú nhân ếch ăn thịt rất nhiều người và đại xà càn quét một khu quần cư dưới mặt đất khiến một gia tộc chuột không có nơi để về hai danh hiệu này khiến các thú nhân cỡ nhỏ thấy hai người là né xa ba thước.

Trò trốn tìm này với lượng người tham dự đông đảo, khu vực lan truyền rộng lớn, thời gian kéo dài đến tận khi hai người đi khỏi dãy núi lớn mới tới chung kết.

Phía trước là đồi núi mênh mông, kéo dài vô tận..

Bình Luận (0)
Comment