Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

Chương 12

12.


Đáy mắt Lam Hi Thần ánh lên ý cười sâu xa.


Hai tiểu thiếu niên ngồi đối diện y, một thì ánh mắt bình tĩnh dáng ngồi nghiêm chỉnh, người còn lại thì chống cằm nghiêng mặt sang một bên, hình như còn đang giận dỗi, đầu mày nhíu chặt, sắc mặt khó chịu, đến nửa con mắt cũng không thèm liếc người bên cạnh. Thật ra cái tư thế quyết không khoan nhượng này không phải là Lam Hi Thần chưa từng nhìn thấy. Nhưng điều làm cho y thấy lạ chính là khuôn mặt từ nhỏ đã trắng nõn không tì vết của đệ đệ nhà mình, thế mà lại có một dấu răng còn chưa mờ. Chắc chắn không phải là tự mình cắn rồi, cũng không thể va vào đâu được. Hơn nữa chỉ nhìn vết răng để lại trên gò má vẫn còn nét non nớt của thiếu niên cũng đủ thấy người cắn chắc hẳn đã dốc toàn lực mà nghiến chặt.


Cho nên chỉ có thể là...


Lam Hi Thần nói:


"Vong Cơ..."


"Đệ bị mèo cắn." Lam Vong Cơ nhàn nhạt đáp.


Lam Hi Thần: "..."


Ngụy Vô Tiện vốn không chịu ngồi cho tử tế bỗng quay phắt lại lườm y. Giống như có ngàn từ vạn chữ muốn nói, nhưng vì đủ loại nguyên nhân mà phải nén ở trong lòng, cuối cùng vẫn kìm lại, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay đi. Lam Vong Cơ bình tĩnh giương mắt nhìn Ngụy Vô Tiện, sắc mặt bình thản không chút gợn sóng. Lam Hi Thần khẽ cười, nói:


"Ồ, hóa ra là vậy."


Rồi lại hỏi:


"Còn Vô Tiện thì sao, trên cổ đệ..."


Ngụy Vô Tiện cố nén vẻ mặt chẳng vui vẻ gì của mình xuống, học theo Lam Vong Cơ vân đạm phong khinh nói:


"Bị mèo cào ạ."


Lam Hi Thần: "..."


Người này vốn không bao giờ chịu mặc quần áo cho tử tế, cổ áo thường mở rộng, không giống như Lam Vong Cơ luôn chú trọng đến trang phục, bởi vậy cũng không che được dấu răng trên cần cổ trắng nõn giống Lam Vong Cơ, chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhìn thấy. Nhưng bản thân Ngụy Vô Tiện cũng không thèm để ý đến điều này. Lúc đi ra khỏi phòng, uể oải bám sát theo Lam Vong Cơ, những môn sinh nhìn thấy hắn trong mắt đều ánh lên vẻ kinh ngạc, làm như thấy thứ gì đó quá phận lắm vậy.


Dù sao thì nhìn thấy một người khác bước ra từ Tĩnh thất cũng là một chuyện đáng kinh ngạc rồi.


Chuyện "khế" giữa Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ cũng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì mà đem rêu rao ra ngoài, cho nên đành ép buộc những người có mặt lúc ấy giữ kín bí mật. Sợ rằng nếu lan truyền, có thể sẽ có người âm mưu gây rối lợi dụng nhược điểm này làm hại chính chủ. Bởi vậy nên lễ thành thân lần này cũng lặng lẽ tổ chức, phần lớn đệ tử nội môn cũng không được biết.


Ngụy Vô Tiện không ngờ Lam Hi Thần nghe thấy vậy cũng chỉ gật đầu một cái, cho nên hắn bày ra dáng vẻ muốn nói lại thôi. Lam Hi Thần hỏi ngay:


"Vô Tiện, sao thế?"


Ngụy Vô Tiện nhấp nhổm trên ghế cả nửa ngày, giống như ngồi kiểu gì cũng không thoải mái, một lúc lâu sau mới lên tiếng:


"Đại ca, hôn ước của đệ và Lam Trạm lúc nào mới giải được?"


Lam Hi Thần ngạc nhiên, nói:


"Chắc là ít nhất phải ba tháng nữa thì mới nhìn ra được "Khế" có mất hiệu lực hay không?"


Ngụy Vô Tiện nói tiếp:


"Nhưng mà..." Hắn dừng lại một chút, dùng ánh mắt tràn ngập chờ mong mà nhìn Lam Hi Thần: "Không có biện pháp nào hóa giải sớm hơn sao?"


Lam Vong Cơ khẽ siết tay lại, cũng ngẩng đầu lên nhìn Lam Hi Thần, nghiêm túc nói:


"Huynh trưởng, không hóa giải sớm được sao?"


Lam Hi Thần bị cả hai nhìn chằm chằm không thèm nháy mắt, bỗng cảm thấy áp lực đè nén toàn thân. Y thầm nghĩ: Rốt cuộc thì hai đứa nhỏ này ở cùng nhau khó chịu đến mức nào mà ước ao hóa giải sớm đến vậy.


"Khế" một khi đã định, nếu là giữa linh vật và người thì sẽ căn cứ vào độ phù hợp để lưu lại ấn ký, nếu như không hợp nhau chút nào chắc chắn sẽ không thể tùy tiện lập khế. Thế mà chỉ vì Ngụy Vô Tiện túm được Lam Vong Cơ trong lễ Trảo Chu, "Khế" lại lập tức buộc hai người này lại cùng một chỗ với nhau.


Cho nên đây thật sự chỉ là không may vướng phải thôi sao...?


Lam Hi Thần suy nghĩ một lát, trầm giọng nói:


"Từ đêm qua đến giờ tiêu ký trên người các đệ có phản ứng gì lạ không?"


"Đúng rồi, sao đệ lại quên mất nhỉ."


Ngụy Vô Tiện như bừng tỉnh đại ngộ, lập tức vội vàng cúi đầu cởi áo mình ra. Tiêu ký của cả hai đều nằm trên thành ngực, ngay dưới xương quai xanh, chỗ gần trái tim. Tiêu ký này chỉ hiện rõ một lần duy nhất, chính là lúc mới được tạo thành khi cả hai còn bé, ngày bình thường thì không nhìn thấy được, chỉ lờ mờ ẩn dưới làn da, có khi còn lặn sâu trong xương thịt. Lâu lắm rồi Ngụy Vô Tiện cũng không thèm để ý đến tiêu ký của chính mình, đứng trước gương nhìn chằm chằm nửa ngày cũng có thấy gì đâu. Nếu không phải Giang Yếm Ly luôn khẳng định lúc nhỏ hắn có một cái tiêu ký ở đó thật, Ngụy Vô Tiện còn tưởng mọi người đang hùa nhau chơi mình kia. Dù sao thì những việc diễn ra trong lễ Trảo Chu hắn cũng chẳng nhớ được gì, tất cả mọi chuyện đều là mấy năm nay mọi người nói lại cho hắn biết.


Lúc này trong phòng đều là nam nhân, hơn nữa toàn là người quen với nhau cả, hắn cũng không để ý gì nhiều, vội vàng kéo áo mình xuống, nửa thân trên thon gầy trắng mịn của thiếu niên lộ ra, dấu răng trên bả vai cũng còn y nguyên. Mi mắt Lam Vong Cơ lập tức giật giật, còn Lam Hi Thần thì ngẩn cả người:


"Vô Tiện, trên người đệ..."


Y còn tưởng vốn chỉ là hai hài tử ồn ào ầm ĩ cắn mặt cắn cổ nhau, tại sao bên dưới cũng...


"Ơ cái tiêu ký đó đâu rồi?"


Ngụy Vô Tiện không để ý đến ánh mắt khác thường của Lam Hi Thần, chỉ lo cởi quần áo rồi vừa nhìn chỗ nào đó trước ngực mình vừa than thở. Mắt thấy đầu vai của hắn đã lộ ra quá nửa rồi, dáng vẻ cực kỳ thất lễ, Lam Vong Cơ không thể ngồi yên được nữa, quay phắt người sang kéo áo hắn lên. Ngón tay được phủ một lớp chai mỏng túm một cái, lôi áo của Ngụy Vô Tiện trở về chỗ cũ, che kín bả vai, khép chặt lại chỉ để lộ ra nửa cái cổ, mạnh tay đến mức Ngụy Vô Tiện hơi đau đau. Ngụy Vô Tiện nhíu mày nói:


"Ngươi làm cái gì đấy?"


Lam Vong Cơ nhìn hắn chằm chằm, lồng ngực khẽ phập phồng, hệt như là không nhẫn nhịn nổi nữa rồi. Y hít vào một hơi, chặn lại ánh mắt của Lam Hi Thần, đè thấp giọng, gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói từng chữ một:


"Mặc áo cho tử tế."


"Nam nhân với nhau cả, có vấn đề gì đâu. Cô nương gia mới cần che che đậy đậy." Ngụy Vô Tiện cây ngay không sợ chết đứng nói: "Mặc quần áo vào thì làm sao nhìn thấy tiêu ký hả?"


Lam Vong Cơ hạ mi xuống, giúp hắn kéo kín áo lại, lạnh nhạt nói:


"Mặc vào."


Ngụy Vô Tiện thấy y làm chậm trễ chuyện của mình, không kiên nhẫn mà gạt tay y ra:


"Ta không đùa với ngươi, ta đang nghiêm túc bàn chính sự với đại ca đấy..."


Nhưng mà hắn còn chưa kịp nói hết câu thì thắt lưng bỗng nhiên cứng đờ, khóe miệng giật giật. Một tay của Lam Vong Cơ lướt xuống dưới, làm như là đỡ lấy thắt lưng hắn, nhưng thật ra là đặt lên chỗ mẫn cảm ở cái eo thon gọn kia.


Những chuyện xảy ra sáng nay lập tức như thủy triều cuồn cuộn quét ngang qua đại não Ngụy Vô Tiện. Lúc Lam Vong Cơ hỏi hắn có đi hay không cũng nhéo vào chỗ thịt mềm kia, cả người Ngụy Vô Tiện cũng nhũn ra như bún, một ngón tay cũng không nhấc lên được. Cảm giác máu nóng đang chảy khắp cơ thể sôi lên ùng ục, đáy lòng ngứa ngáy như bị một cái lông vũ mềm mại quét qua vậy. Sau đó hắn thở dốc nằm sập một đống trên giường, nhìn vào đôi mắt có chút đăm chiêu của Lam Vong Cơ, cảm giác bất an mơ hồ xuất hiện, không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì. Dù sao thì lúc rảnh rỗi hắn cũng không sờ soạng thắt lưng chính mình, làm sao mà biết được chỗ đó có chút mẫn cảm. Nhưng chẳng hiểu sao Lam Vong Cơ biết được điểm yếu này trên người hắn, lại còn tỏ ra đặc biệt tò mò.


Ngụy Vô Tiện vốn còn muốn lẩm bẩm chống cự, nói là có chết cũng không đi, kết quả là bị người ta túm lấy cổ áo xách ngược lên giống hệt như lúc hôm qua ngự kiếm. Mặt Lam Vong Cơ lạnh tanh, rồi lại tràn ngập tò mò. Chẳng qua là y muốn thử xem thế nào thôi, ai ngờ lại có tác dụng thật. Y suy tư trong chốc lát, sau đó lại nhẹ nhàng nhéo nhéo chỗ kia trên eo Ngụy Vô Tiện. Lần này khiến Ngụy Vô Tiện trực tiếp run rẩy, khuôn mặt bắt đầu ửng hồng. Đôi mắt đen nhánh như phủ một màn sương mỏng, câu kháng cự lên đến khóe miệng rồi lại lắp bắp không nên lời, cuối cùng biến thành một tiếng nức nở nho nhỏ.


"Ngụy Anh, ngươi..."


Lam Vong Cơ chưa bao giờ thấy hắn trong trạng thái tỉnh táo mà ngoan ngoãn đến vậy, ánh mắt phức tạp, sững người tại chỗ. Thật ra đêm qua hai người đã thành hôn rồi, thân mật hơn ngày xưa một chút cũng là chuyện hết sức bình thường. Mặc dù trước đây Lam Vong Cơ không thích người khác đụng vào mình, lại càng không thích chạm vào người khác, nhưng trước khi thành hôn cũng đã chuẩn bị tâm lý. Cho nên mặc dù Ngụy Vô Tiện nghịch y cắn y, y cũng sẽ cố gắng đè sự hờn giận không nên có trong lòng xuống, tỏ ra khoan dung hơn một chút. Ngụy Vô Tiện thở dốc một lúc lâu mới lấy lại được bình tĩnh, bực bội nói:


"Ngươi làm gì ta đấy?"


Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói:


"Là bản thân ngươi có vấn đề."


Ngụy Vô Tiện: "..."


Hắn nghĩ lại, hình như đúng là vấn đề của mình thật. Thịt mọc ra trên người mình, tại sao nhéo một cái lại ngứa cũng không thể tính lên đầu Lam Vong Cơ được. Thấy ánh mắt của Lam Vong Cơ lại bắt đầu rục rịch, trong đồng tử nhạt màu có một tia chần chừ lướt qua, Ngụy Vô Tiện dựng hết cả tóc gáy, ngã nhào xuống lui vào trong góc tường.


"Ngừng ngừng ngừng ngừng! Ta dậy là được chứ gì?"


Lam Vong Cơ mím môi một cái rồi thản nhiên nói:


"Được."


Ngụy Vô Tiện đỡ eo, trong lòng còn sợ hãi, mặc quần áo cũng qua loa cho xong chuyện.


Suốt quãng đường hắn đều đi cách Lam Vong Cơ ít nhất hai bước, sợ người này lại hiếu kỳ mà chọc chọc cái chỗ đó trên eo mình. Từng bước từng bước đều cực kỳ cẩn thận, vừa thấy Lam Vong Cơ dừng bước đã vô cùng căng thẳng, nói:


"Làm gì đấy?"


Hắn ngoan ngoãn nghe lời, Lam Vong Cơ cũng không cần làm trò đó nữa. Y chỉ bình thản quay đầu lại, liếc mắt một cái, cũng không ý kiến gì đối với cái vẻ căng thẳng hề hề của hắn. Chính điều này làm cho Ngụy Vô Tiện có chút khó chịu, hắn cảm thấy nhược điểm của mình nằm trên tay người ta, hết đường phản kháng, chỉ có thể mặc kệ người ta ấn mình xuống đất mà chà đạp. Bởi vậy lúc Lam Hi Thần nhìn thấy hai người ngồi sóng vai trước mặt mình, Ngụy Vô Tiện mới đeo cái biểu cảm nén giận trên mặt như vậy. Từ nhỏ đến lớn hai người họ đã thế rồi, sáng nay bị người này chơi một vố, ngày hôm sau người kia lại đáp lễ đủ cả vốn lẫn lãi, qua qua lại lại tuần hoàn hết lần này đến lần khác. Cho đến khi biết chuyện hôn ước, thì lại càng làm như phải đấu đến chết mới thôi.


Đúng là oan gia khó chơi mà ông trời sắp đặt trong cuộc đời mà!


Trên mặt Lam Hi Thần lộ rõ vẻ ngạc nhiên, nhìn thấy Ngụy Vô Tiện vốn rất không vui, giống như bị ép xuất giá mà tức giận lại bỗng dưng uất uất ức ức mà quay phắt đầu sang chỗ khác, chẳng hiểu sao không nói gì nữa, yên lặng ngồi một chỗ, mặc kệ Lam Vong Cơ giúp hắn mặc áo tử tế lại, cổ áo cũng che kín mít. Y không nhịn được hỏi:


"Hai đệ sao thế?"


Lam Vong Cơ nghiêm túc ngồi xuống bên cạnh, lắc đầu nói:


"Không có gì, huynh trưởng không cần bận tâm."


Lam Hi Thần nói tiếp:


"Còn về tiêu ký..."


Lam Vong Cơ suy nghĩ thật nhanh, nhớ lại đêm qua có nhìn thoáng qua lồng ngực trắng nõn:


"Tiêu ký của đệ và Ngụy Anh không có gì khác thường."


Lam Hi Thần thầm nghĩ: Ta cũng không biết đêm qua hai đệ đã đi đến mức nào rồi, nhưng biết rõ như vậy thì chắc cũng không tệ lắm phải không.


Lam Hi Thần mỉm cười, bất đắc dĩ nói:


"Vậy thì chỉ có thể chờ xem thế nào thôi."


Lam Vong Cơ đáp:


"Vâng."


Ngụy Vô Tiện bị người ta đặt tay lên thắt lưng, giống như chỗ trí mạng đang bị nắm giữ, ngồi cũng không vững, suýt nữa thì lăn từ trên ghế xuống đất. Một lúc lâu sau, hắn mới có thể hữu khí vô lực mà "Vâng" một tiếng.

Bình Luận (0)
Comment