Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

Chương 131

131


Dọc đường đến chợ của Vân Mộng người người chen chúc, đi tới đi lui không biết bận rộn cái gì, trong tay ai cũng xách theo đèn lồng hoặc liên đăng*.


(*Liên đăng: Hoa đăng hình bông sen.)


Nhưng Ngụy Vô Tiện không còn tâm trí mà để ý nhiều như vậy, lúc nghe Giang Phong Miên nói đã vội vã đến mức giống hệt con khỉ bị lửa đốt sém mông, bây giờ không có gì ngăn được hắn kéo Lam Vong Cơ chạy như bay đến ven hồ xem xét. Hai người đứng trên thuyền, đi theo một đường khác vội vàng tiến vào giữa hồ.


"Gặp quỷ rồi."


Ngụy Vô Tiện kỳ quái nhìn hồ sen hôm qua còn xanh mướt lá hoa nở đầy trời, hôm nay đã giống hệt như Lục sư đệ nói, nghiêng ngả héo úa, vô cùng phù hợp với mùa này. Hắn vốn còn không tin lắm, nhưng thuyền trôi suốt một đường chỉ thấy lá sen héo trôi dạt, thân sen mảnh khảnh không chịu nổi gánh nặng của đài sen khô quắt đầu cành mà nặng nề trĩu xuống, lá sen vốn là một mảnh xanh ngắt giờ chỉ còn một màu đen vàng úa tàn, không muốn tin cũng không được. Tại sao bỗng nhiên lại như thế này...


Rõ ràng hôm qua vẫn còn tươi tốt lắm mà.


Chẳng lẽ cái thứ đồ chơi quỷ quái này thật sự giống như lời Giang thúc thúc nói, đã mở ra linh khiếu, cho nên hôm qua hắn lặn xuống nước một phen dọa nó sợ chạy mất bóng luôn rồi?


Trái tim Ngụy Vô Tiện trĩu xuống, hai đầu ngón tay niết lại, niệm một câu quyết, dựa theo trí nhớ vội vã thúc giục linh lực đánh thẳng về chỗ hôm qua còn bị lá sen lấp kín, lòng bàn tay mướt mồ hôi lạnh, lồng ngực nóng lên, những đầu ngón tay ngày càng buốt giá. Một bàn tay khác lập tức nắm lấy tay hắn, bẻ những ngón tay đang siết chặt lại ra rồi vững vàng mà bao lấy trong lòng bàn tay to lớn, thân thể có chút lạnh lẽo của hắn được người kia ôm vào trong ngực, thanh âm nhàn nhạt vang lên:


"Đừng cuống."


Ngụy Vô Tiện vừa nghe thấy giọng nói của y, tâm trạng vốn nóng nảy trong phút chốc dịu xuống rất nhiều, nhưng vẫn cau mày nhìn về hướng Lam Vong Cơ, nói:


"Thuốc dẫn này sẽ không thật sự chạy mất đấy chứ, nếu nó chạy mất thật, linh lực cùng Kim đan của ngươi..."


Đầu mày đang nhăn tít lại được ngón tay mang theo một lớp chai mỏng thong thả vuốt phẳng. Không hiểu vì sao, Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy sau một đêm Lam Vong Cơ lại tăng thêm vài phần thành thục, hết lần này đến lần khác có thể dễ dàng trấn an hắn, mọi đắn đo trong lòng đều được y đè xuống ổn ổn thỏa thỏa, ngay cả nhíu mày cũng không thèm nữa, chỉ ngơ ngẩn mà nhìn người trước mắt. Trên mặt Lam Vong Cơ vẫn là vẻ thản nhiên ngày thường, nhưng rơi vào trong mắt Ngụy Vô Tiện thì lại vô cùng trầm ổn, khiến hắn thập phần yên lòng. Tiểu đạo lữ tuấn lãng vẻ mặt ngơ ngác được Lam Vong Cơ nửa ôm trong lòng, thậm chí trên người vẫn còn thoang thoảng mùi đàn hương từ đêm qua chưa tan, từ đỉnh đầu đến mũi chân, thậm chí là trong từng tấc da thịt đều để lộ ra một loại cảm giác thỏa mãn giống như được người dịu dàng an ủi. Người trước mặt Lam Vong Cơ hoàn hảo như vậy, lúc này còn ở ngay cạnh y, mặt đối mặt, khiến y không tự chủ được mà vô thức ôm chặt hắn hơn một chút, yết hầu không dấu vết mà chuyển động một vòng. Y không hề biết trong lòng Ngụy Vô Tiện cảm thấy qua một đêm y trở nên thành thục hơn một chút, nhưng thật ra chính y lại cảm thấy sau đêm hôm qua, dường như trong lúc vô thanh vô tức Ngụy Vô Tiện có gì đó thay đổi, bất luận hắn để lộ ra biểu tình nào, rơi vào trong mắt y đều... đặc biệt đáng yêu.


Lam Vong Cơ và hắn nhìn nhau một lát, sau đó chủ động nhìn sang hướng khác.


"Ngụy Anh." Lam Vong Cơ nhịn xuống xúc động muốn hôn môi hắn rất không đúng lúc mà nổi lên, chạm vào bàn tay mảnh khảnh, sau đó mười ngón tay đan xen quấn chặt lấy nhau, giọng nói có chút khàn khàn: "Từ từ tìm..."


Tận đến khi mười ngón tay siết chặt vào nhau, Ngụy Vô Tiện mới giật mình bừng tỉnh. Rõ ràng vừa rồi còn đang nói chính sự, chẳng hiểu sao vừa va phải ánh mắt của người này đã suýt chút nữa không khống chế được bản thân mà nhào đến hôn y, da mặt trong chốc lát nóng bừng, vội vã ho một tiếng, nói:


"À à à được."


Ánh mắt Ngụy Vô Tiện tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc mà chuyển hướng đến xem xét hồ nước, nhưng trong lòng lại nhủ thầm: Chết mất!


Hai người bọn họ... thật sự là không thể cùng ở riêng một chỗ mà. Đặc biệt là sau đêm đầu tiên kia, cảm nhận đầy đủ được ham muốn mãnh liệt của đối phương, bây giờ chỉ cần dựa sát vào nhau một chút là toàn thân đã tê tê dại dại ngứa ngứa ngáy ngáy, chỉ muốn thân thiết hơn nữa, hoặc là làm một chút chuyện thân mật thì càng tốt. Nếu không phải còn bận xử lý chính sự, lại là chuyện vô cùng gấp gáp, đoán chừng Ngụy Vô Tiện đã sớm tâm viên ý mãn mà đè người kia xuống sàn thuyền, sau đó phóng túng mà đụng chạm sờ mó nhau một chút.


Này thật sự là quá buông thả mà.


Lúc trước Ngụy Vô Tiện vốn còn tưởng sau khi làm chuyện kia thì hắn có thể bình tĩnh mà tiếp nhận những việc này. Nhưng mà sự thật lại nói rõ với hắn rằng, sau khi làm xong, hình như... hắn lại càng khát khao Lam Vong Cơ hơn.


'Cạch!'


Một tiếng trầm đục vang lên bên mạn thuyền, hình như đã đụng phải cái gì rồi.


"Đây là..."


Ngụy Vô Tiện nghi hoặc chui ra khỏi cái ôm ấp của Lam Vong Cơ, cúi người xuống xem xét. Nếu như hắn nhớ không nhầm, mảnh hồ này chính là chỗ hôm qua lá sen dày đến mức thuyền đi vào cũng bị nghẽn. Nhưng mà khác biệt chính là, lúc trước rậm rạp đến mức phải lấy tay vạch lá ra mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy cuống lá, bây giờ lại biến mất không còn bóng dáng tăm hơi, giống như chưa từng tồn tại, ngay cả nửa cái thân sen héo tàn cũng không thấy. Mà thứ Ngụy Vô Tiện vừa vớt từ dưới nước lên, chính là một cái liên đăng nho nhỏ.


Liên đăng tuy chất liệu thô sơ, nhưng rõ ràng đã tốn khá nhiều công sức, thủ công tinh xảo, giấy màu thừa cùng vải vụn được xoắn lại với nhau làm thành bấc đèn, bên trên còn được chấm chu sa tượng trưng cho nhụy hoa, cẩn thận khâu ở giữa đèn, lẳng lặng cháy. Cánh hoa sen dính chút bọt nước trong suốt, làm tôn lên màu sắc tươi đẹp diễm lệ, vô cùng sống động. Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên cầm cái đèn lên quan sát một chút, nói:


"Tại sao lại có người thả liên đăng nhỉ? Không phải đã qua Trung Thu lẫn Trùng Dương* rồi sao?"


(*Tết Trùng Dương: hay là tết Trùng Cửu, 9/9 Âm lịch hàng năm.)


Giờ đang là giữa trưa, mặt trời đã lên đến đầu ngọn cây, sắc trời cũng không âm u, tại sao lại thả hoa đăng sớm như vậy...


'Vút...'


Một luồng gió mạnh đột nhiên đánh úp về hướng này!


Lam Vong Cơ nâng tay đánh văng một vật gì đó dài dài vừa vụt về phía hai người, sau đó kéo Ngụy Vô Tiện ra sau lưng, cây sào dài đánh xuống mặt hồ 'bùm' một tiếng, bọt nước văng tung tóe. Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã nghe thấy một tiếng mắng mười phần trung khí:


"Lại tới làm loạn! Đó là để cảm tạ Liên thần, mau buông!"


Ngụy Vô Tiện tập trung nhìn về hướng đó, suýt chút nữa theo thói quen định chèo thuyền bỏ chạy. Người kia chính là lão nông trồng sen ở mảnh hồ này đấy! Mấy ngày trước không hề nhìn thấy, tự dưng hôm nay lại thò mặt ra là sao...


"Chạy cái gì?"


Lam Vong Cơ túm lấy cổ áo Ngụy Vô Tiện kéo lại, xách người suýt chút nữa nhảy ùm xuống nước về bên cạnh mình, không hiểu kiểu gì. Y không hề cảm thấy chút sát khí nào từ trên cây sào trúc kia, thấy lão nông này tuy hung dữ, nhưng Ngụy Vô Tiện đang cầm liên đăng của người ta cũng không hợp lý, cho nên mới không nói thêm cái gì. Ngụy Vô Tiện khựng lại một chút, sau đó lại nghiêng người về, thầm nghĩ: Đúng rồi, ta cũng đâu có hái trộm đài sen, ta chạy làm cái gì chứ!


Lam Vong Cơ đương nhiên không đọc được tiểu tâm tư này của hắn, chỉ thấy Ngụy Vô Tiện cầm liên đăng nói với lão nông:


"Lão bá, sao lão lại đánh người lung tung vậy! Chỉ là vớt cái liên đăng của lão lên nhìn một cái thôi, cũng đâu có hái trộm đài sen."


Lão nông chống sào trúc xuống sàn thuyền, lớn tiếng nói:


"Tưởng ta ngốc à, hôm qua ngươi không hái sao?"


Ngụy Vô Tiện: "..."


Ngụy Vô Tiện nhe răng trợn mắt, nhỏ giọng nói với Lam Vong Cơ:


"Lão tính kiểu này mà cũng được sao...?"


Lam Vong Cơ bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, thấy dáng vẻ của Ngụy Vô Tiện như kiểu bị ăn sào nhiều đến mức thành phản xạ chạy trốn, cảm thấy có thể khẳng định rằng ngày trước hắn thường xuyên đi hái trộm đài sen nhà người ta, bèn hơi nghiêng người, lễ độ nói:


"Xin lỗi, đài sen hắn hái, ta sẽ trả tiền."


Lam Vong Cơ dáng vẻ ngay thẳng lại văn nhã, nói chuyện có lễ, ngữ điệu không nhanh không chậm. Ánh mắt của lão nông kia đảo một vòng trên người vị tiểu công tử này đánh giá, thế mà lần đầu tiên lại bày ra một tia cười, phất tay nói:


"Quên đi, hôm nay tâm trạng ta tốt, không so đo với các ngươi mấy cái đài sen, muốn hái thì cứ hái đi."


"???"


Ngụy Vô Tiện hệt như nhìn thấy quỷ vậy, tự nhìn lại mình, rồi nhìn sang Lam Vong Cơ, rồi cuối cùng nhìn nhìn lão nhân kia. Lam Vong Cơ lắc đầu, đáp:


"Bạc ta sẽ gửi, nếu lần sau Ngụy Anh lại đến hái..."


Ngụy Vô Tiện thấp giọng nói:


"Cuối tháng bọn họ sẽ đến Liên Hoa Ổ lĩnh bạc mà."


Lam Vong Cơ cũng không đáp lại hắn, bàn tay đang giấu dưới tay áo miết miết ngón tay Ngụy Vô Tiện, nghiêm túc nói nốt câu còn dở dang của mình:


"Mong rằng đừng đánh hắn."


Ngụy Vô Tiện hơi sửng sốt, trái tim giống như bị người ta nhẹ nhẹ nhàng nhàng kéo xuống một chốn mềm mại, êm ái mà ngọt ngào đến tận đáy lòng. Ngón tay vốn đang hờ hững níu lấy vạt áo Lam Vong Cơ đột nhiên siết chặt:


"Lam Trạm..."


Lão nông kia cười thành tiếng, rõ ràng là tâm trạng vô cùng tốt, vác sào trúc lên ngang vai, nói:


"Quên đi quên đi. Cũng đã gần một tháng nay ta không thấy tiểu tử này, cũng không biết mất đi ít hay nhiều đài sen, coi như bỏ qua đi."


Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên hỏi lại:


"Hôm nay có chuyện gì vui vậy, lại còn thả liên đăng?"


Hắn bỗng dưng ngừng lại, hơi ngạc nhiên mà nhìn lão nông, hỏi:


"Rõ ràng ta nhớ là chân của lão bá..."


Đuôi lông mày của lão nông nhướng cao, tinh thần phấn chấn đáp:


"Ừ, đây cũng là một trong những chuyện đáng vui mừng." 

Bình Luận (0)
Comment