Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

Chương 14

14.


Đôi mắt nhạt màu lẳng lặng mà đánh giá hắn, Ngụy Vô Tiện dường như có thể thấy hình ảnh phản chiếu của mình dưới đáy mắt Lam Vong Cơ. Hắn bỗng dưng cảm thấy có chút không được tự nhiên. Cho dù đây chỉ là một cái ôm, nhưng hình như có gì đó không đúng lắm, lại chẳng biết nó sai ở chỗ nào. Nhưng mà... cũng chỉ có lúc kề sát nhau như vậy, Ngụy Vô Tiện mới phát hiện ra người này đúng là đẹp quá mức quy định.


Thường ngày hắn thấy tuy rằng dung mạo y tuấn tú hơn người, nhưng vẻ mặt ngàn năm không đổi, mặc một thân đồ trắng như áo tang, khiến mỗi lần Ngụy Vô Tiện nhìn thấy đều tặc lưỡi, cảm thấy cực kỳ không thú vị. Đó là lý do vì sao Ngụy Vô Tiện rất thích trêu chọc Lam Vong Cơ. Một người nhạt nhẽo đến cực điểm như vậy, ngược lại khiến người khác cảm thấy thú vị, hắn muốn nhìn khuôn mặt băng lãnh kia của Lam Vong Cơ phụng phịu nhiều hơn một chút...


Hai người quen nhau đã mười mấy năm, tốt xấu gì cũng xem như bị "buộc" lại với nhau từ lúc còn trong bụng mẹ, thế mà Ngụy Vô Tiện chưa từng thấy y cười lần nào, cho dù có tức giận thì nét mặt cũng chỉ biến hóa rất nhỏ. Lần này hắn cam chịu số phận đến Cô Tô đồng ý hôn sự hoang đường này, nói chung là trong lòng đã ôm tâm tư vò mẻ không sợ rơi. Dù sao thì Lam Vong Cơ nhịn không được thì cũng phải nhịn, cho nên hắn lại càng không sợ, muốn ầm ĩ thế nào thì ầm ĩ thế đó, tốt nhất là khiến cho Lam Vong Cơ không chịu được, tự thân đá văng hắn ra xa. Ngụy Vô Tiện cũng từng nhắc đến chuyện phân phòng, nhưng Lam Vong Cơ lại nghiêm túc làm theo sự dặn dò của Lam Hi Thần, xách cổ Ngụy Vô Tiện lên như xách một con gà, lôi hắn về phòng. Từ khi bị Lam Vong Cơ vô tình phát hiện ra chỗ nhạy cảm trên thắt lưng, cả người hắn luôn trong trạng thái đề phòng, sợ rằng người này sẽ động thủ trêu chọc nơi đó, cho nên suốt quãng đường đi dù giận đến mấy cũng cố nén xuống.


Ngụy Vô Tiện thừa nhận rằng, hắn không chỉ dùng cái ôm này để kiểm tra xem có thể khiến tiêu ký hiện ra không, mà còn để thử xem giới hạn của Lam Vong Cơ là ở đâu. Dù gì thì từ trước đến nay Lam Vong Cơ cũng không thích đụng chạm cùng người khác, bị một kẻ đã biết rõ như mình còn quang minh chính đại ôm lấy, có lẽ y sẽ trở mặt ngay thôi. Nhưng mà Ngụy Vô Tiện không ngờ rằng, sau khi Lam Vong Cơ bị hắn ôm không những không trở mặt mà ngược lại còn... ôm hắn chặt hơn.


"Để ta..."


Cánh tay của Lam Vong Cơ đang đỡ sau lưng hắn vững vàng vô cùng, Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy hơi thở êm ái ấm áp phả thẳng vào mặt, hai đôi môi như sắp chạm vào nhau đến nơi rồi... Vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, phảng phất còn trộn lẫn mùi đàn hương nhàn nhạt. Chẳng hiểu tại sao bỗng dưng Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.


Đôi môi nhạt màu khẽ giật giật, Ngụy Vô Tiện có cảm giác như sắp chạm vào môi mình đến nơi, có chút giật mình, theo bản năng hơi tránh ra một chút, lại bị người kia ôm chặt hơn. Rèm mi đen dài của Lam Vong Cơ buông xuống, khiến hắn chẳng thể nào nhìn ra bất cứ điều gì trên nét mặt mờ mịt kia. Ngụy Vô Tiện nghiêm túc suy nghĩ một chút, hết sức quả quyết đưa ra một kết luận.


Hắn thầm nghĩ: Nhất định là tên tiểu cổ bản này muốn trả thù mình.


Bản tính thiếu niên vốn dễ dàng nổi nóng, cho nên lần trước lên giường đầu óc hồ đồ túm lấy nhau cắn xé một trận cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà Ngụy Vô Tiện nghĩ lại sáng nay bị người này nhéo thắt lưng, hôm trước còn bị y túm cổ áo xách lên lôi qua kéo lại... Thù mới nợ cũ theo ký ức dâng lên trong lòng, khiến Ngụy Vô Tiện tức giận đến mức nghiến răng ken két. Hắn hơi nheo mắt lại, bàn tay đang túm chặt áo Lam Vong Cơ cũng thả lỏng ra, sau đó vỗ vỗ lên thắt lưng y, cười nói:


"Lam Trạm, đừng nói với ta là ngươi không biết phải ôm ta thế nào cho đúng nhé?"


"..."


Trong lòng Lam Vong Cơ biết rõ lúc nãy mình có chút xúc động, lực tay hơi mất đi khống chế, không ngờ rằng lại trở thành tư thế hai người đang muốn hôn nhau mà chưa hôn được như vậy. Nhưng mà giờ phút này còn buông ra thì có chút rất không tận tâm, cho nên chỉ có thể tiếp tục duy trì, giả vờ như đây chỉ là một cái ôm bình thường. Y nhìn sang chỗ khác, bất động thanh sắc dời ánh mắt khỏi đôi môi mềm mại kia, nhàn nhạt nói:


"Ta biết..." Y dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Ôm."


Ngụy Vô Tiện nói:


"Ồ..."


Hắn nở một nụ cười xấu xa, dài giọng nhẹ nhàng buông ra một tiếng, trái lại ngoài mặt lại thuận theo động tác ôm của Lam Vong Cơ mà kề sát vào người y thêm một chút, thong thả ghé bên tai nói:


"Thật ra, ngươi có thể ôm ta chặt thêm chút nữa mà... Nếu không thì có vẻ chúng ta vẫn chưa đủ thân mật lắm."


Khoảng cách giữa hai người đã gần lắm rồi, Ngụy Vô Tiện lại còn ghé sát lại, gần như sắp hôn đến nơi luôn. Toàn thân Lam Vong Cơ cứng đờ thành một đường thẳng, đôi mắt vốn bình tĩnh như mặt hồ lại bắt đầu có chút né tránh. Ngụy Vô Tiện đại công cáo thành, cực kỳ khoái trá, trong lòng vui vẻ nghĩ: chẳng lẽ ta còn không trị nổi ngươi sao?


'Rắc.'


Trong không gian tĩnh lặng bên ngoài Tàng Thư Các, âm thanh cành khô bị giẫm gãy trở nên chói tai hơn nhiều. Chớp mắt một cái, Lam Vong Cơ như bừng tỉnh, đẩy mạnh người trước ngực ra, mi tâm nhíu chặt:


"Ai?!"


Ngụy Vô Tiện không ngờ y phản ứng lớn như vậy, bất ngờ bị đẩy ra, không kịp phòng bị, 'bịch' một phát va phải thân cây, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, hít vào một ngụm khí lạnh. Lam Vong Cơ khẽ đưa tay ra, cau mày muốn kéo người vừa bị đâm vào gốc cây đến mức đầu óc choáng váng dậy. Ngụy Vô Tiện vừa thấy y tới gần đã cảm thấy lưng mình đau buốt, theo bản năng né khỏi bàn tay kia, nhe răng trợn mắt nói:


"Lam Trạm, ngươi đừng có lại đây."


Lần trước cũng vậy, lúc hai người vật lộn với nhau trên giường Lam Vong Cơ cũng suýt nữa thì đẩy hắn ngã đến mức bán thân bất toại*. Ngụy Vô Tiện xoa xoa lưng, trong lòng vẫn còn sợ hãi, thầm nghĩ may mà mình da dày thịt béo mới phúc lớn mạng lớn như vậy. Tay Lam Vong Cơ vươn ra đến nửa chừng lập tức cứng lại, nghe thấy hắn nói vậy cũng chỉ có thể lẳng lặng thu về, buông thõng bên người, có chút bất an siết nhẹ vạt áo. Ngụy Vô Tiện chống tay vào thân cây đứng lên, chỉ cảm thấy cái cây xù xì thô ráp này khiến lưng mình đau nhói, nói không chừng đã thâm tím thành một mảng rồi ấy chứ. Hắn quay đầu lại, lạnh lùng nói với thân cây phía sau:


"Ra đây!"


(*Bán thân bất toại: Liệt nửa người.)


Cánh hoa ngọc lan đầu cành buông lơi theo cơn gió rì rào, xoay tròn trong không trung rồi đáp xuống trên đầu trên vai hai người, nhưng xung quanh vẫn yên tĩnh không một tiếng động. Một lúc lâu sau, Ngụy Vô Tiện thở dài, giẫm giẫm vạt áo dưới chân, nói:


"Đừng trốn nữa, góc áo của ngươi cũng bị ta túm được rồi."


Góc áo dưới chân hắn giật giật, giống như đang bị ai đó khổ sở kéo lại. Nhưng chân trụ của Ngụy Vô Tiện giẫm cực kỳ vững, người kia có kéo thế nào cũng không thể di dịch dù chỉ một chút. Ngược lại, Ngụy Vô Tiện chỉ nhích chân đã lôi được một Nhiếp Hoài Tang từ phía sau thân cây ra.


'Roạt!'


Quạt xếp được ai đó mở ra, cánh quạt run rẩy bất an. Nhiếp Hoài Tang dùng quạt giấy che hơn nửa khuôn mặt, chỉ để lộ hai mắt, giống hệt như người vừa thấy hiện trường một vụ thảm sát, chim sợ cành cong.


"Ngụy huynh..."


Ngụy Vô Tiện khoanh tay trước ngực, nhìn gã từ trên xuống dưới, cười nói:


"Nhiếp huynh, huynh đến từ phương nào, có chuyện gì cần làm sao?"


Nhiếp Hoài Tang thấy hắn không gọi thẳng tên mình mà dùng tôn xưng, toàn thân lập tức nổi da gà, nói:


"Ngụy Ngụy Ngụy Ngụy huynh không cần khách khí như vậy. Hôm nay ta mới đến, vừa dọn phòng xong, đi qua đây thì nghe thấy động tĩnh nên tò mò muốn lại gần liếc mắt một cái xem thế nào. Không nghĩ rằng..."


Gã dừng lại một chút, muốn nói lại thôi, nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ sắc mặt bình tĩnh nhưng khí thế không yếu chút nào đằng sau Ngụy Vô Tiện, trong lòng than khóc "Ta xong đời rồi", run run rẩy rẩy dùng quạt che luôn cả đôi mắt mình lại.


"Không nghĩ rằng lại gặp phải... chuyện tốt của hai vị. Là do ta lỗ mãng rồi."


Ngụy Vô Tiện: "..."


Lam Vong Cơ buông mi suy nghĩ, không nói một lời.


Ngụy Vô Tiện nghe thấy gã nói như vậy, một trận buồn nôn lập tức dâng lên, hung hăng giật lấy cái quạt của Nhiếp nhị rồi quạt phành phạch. Nhiếp Hoài Tang dùng ánh mắt kinh sợ mà nhìn hắn, rồi lại nhìn Lam Vong Cơ đứng phía sau hắn, nửa câu cũng không dám nói, chỉ co rúm tại chỗ dùng tay bưng kín mặt, giống như vừa thấy cái gì quá sức chịu đựng, phải giả vờ như chưa thấy gì hết. Ngụy Vô Tiện nhíu mày, nói:


"Ai nói với ngươi là chuyện tốt? Chuyện tốt cái đầu ngươi ấy, ta và Lam Trạm là có chuyện nghiêm túc cần xử lý, tại sao từ miệng ngươi nói ra lại thành quái dị như vậy hả."


Nhiếp Hoài Tang thầm nghĩ: Hai người hôn cũng sắp hôn đến nơi rồi, chuyện "nghiêm túc" là chuyện này à.


Nhiếp Hoài Tang yếu ớt nói:


"Ngụy huynh, ngươi cũng không cần giấu giếm ta. Chuyện gần đây ngươi và Lam nhị công tử thành thân, cũng không phải là ta không biết."


Ngụy Vô Tiện: "..."


Sắc mặt Ngụy Vô Tiện xấu dần đi:


"Làm sao ngươi biết được?"


Nhiếp Hoài Tang nói:


"Cũng đâu phải mình ta biết, mấy người đi cùng ta cũng đang bàn tán chuyện này mà. Dù sao năm đó cũng không thể hoàn toàn phong tỏa tin tức, nên là những chuyện nên biết vẫn.. biết... được..."


Giọng gã ngày càng run rẩy, thấy sắc mặt Ngụy Vô Tiện càng ngày càng thối, sắp đen giống như cái đít nồi đến nơi rồi. Ngụy Vô Tiện hít vào một hơi, điều chỉnh lại nét mặt, sau đó mỉm cười nói:


"Ồ, vậy sao..."


Câu này lẽ ra chỉ là một câu hỏi, nhưng chẳng hiểu sao vào tai Nhiếp Hoài Tang lại giống như hắn sắp muốn giết người diệt khẩu vậy. Nhiếp Hoài Tang hoảng sợ trốn ra sau gốc cây, suýt nữa thì ngã nhào trên đất, gào lên:


"Lam nhị công tử, ta thực sự không cố ý nhìn trộm các ngươi mà! Các ngươi cứ coi như chưa phát hiện ra ta không được sao! Ta đi ngay đây! Các ngươi cứ tiếp tục đi!"


Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nói:


"Ngươi cầu xin y thì có ích gì?"


Nhiếp Hoài Tang nhìn hắn chằm chằm, đỏ mặt tía tai. Một lúc lâu sau, gã mới khó khăn hít vào một ngụm khí lạnh, nói:


"Ngụy... Tiểu Lam phu nhân, ngươi tha cho ta đi!"


Ngụy Vô Tiện nổi giận:


"Ngươi vừa gọi ta là gì?!"


Nhiếp Hoài Tang nói:


"Tiểu Lam... phu nhân đó..." Gã dừng lại một chút, dùng ánh mắt khó hiểu mà nhìn Lam Vong Cơ: "Chẳng lẽ Lam nhị công tử là... Ngụy phu nhân sao? Không đúng, ngươi cũng đến Vân Thâm Bất Tri Xứ rồi, chính là từ đầu đến đuôi đã qua cửa Lam gia rồi, phải là tiểu Lam phu nhân mới đúng chứ."


Ngụy Vô Tiện tức quá hóa cười:


"Ngươi..."


Hôm qua thì là cái đám sư đệ không tim không phổi kia chỉ vì một con diều xinh đẹp mà bị thu mua, cung cung kính kính mà gọi hai chữ "cô gia". Đến hôm nay thì là cái tên Nhiếp Hoài Tang này tọc mạch lung tung bắt gặp hai người họ đang thật thật giả giả "hôn nhau", lập tức gọi hắn là "tiểu Lam phu nhân"...


Ngụy Vô Tiện siết chặt nắm đấm rồi lại thả lỏng ra, siết lại buông ra mấy lần, cố gắng kìm nén lửa giận đang bốc lên trong lòng.


"Nhiếp nhị, ngươi xong đời rồi!"


Ngụy Vô Tiện choàng tay lên vai gã, nghiến răng nghiến lợi cười cười kéo người đến, chuẩn bị đánh cho một trận. Ai ngờ hắn mới chỉ vung tay lên đến nửa đường thì đã bị túm chặt lại trong tiếng kêu gào thảm thiết của Nhiếp Hoài Tang. Ngụy Vô Tiện bực bội nói:


"Làm sao?!"


Nhìn qua thì động tác của Lam Vong Cơ không có lớn lắm, nhưng sức lực thì dư thừa. Y túm chặt lấy cổ tay Ngụy Vô Tiện, thản nhiên nói:


"Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm ồn ào."


Ngụy Vô Tiện: "..."


Ngụy Vô Tiện vò mẻ không sợ rơi nói:


"Từ khi nào mà ta lại phải tuân thủ quy củ của Vân Thâm Bất Tri Xứ nhà các ngươi?"


Lam Vong Cơ gật đầu một cái, nói:


"Bây giờ ngươi phải tuân theo."


Ngụy Vô Tiện hỏi:


"Lý do?!"


Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt có chút kỳ quái, giống hệt như lúc phát hiện ra khối thịt mềm ở trên thắt lưng hắn, thong thả thấp giọng nói:


"Tiểu Lam phu nhân..."

Bình Luận (0)
Comment