Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

Chương 142

142.


Thời gian thi châm cũng không dài, nhưng đối với Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ thì lại đằng đẵng chẳng khác nào mười ngày nửa tháng. Sau khi kết thúc, đầu hai người đã toát đầy mồ hôi.


Một người là vì đau, còn người kia là vì nôn nóng.


Ôn Tình thu châm, thở phào một hơi thật dài. Ngụy Vô Tiện giém chăn lại thật cẩn thận cho Lam Vong Cơ, sau đó mới quay đầu nhận lấy một bình thuốc nhỏ từ tay nàng.


"Đan linh khí đã được bóc tách rồi, mấy ngày tiếp theo chắc hẳn Kim đan sẽ tự vận khí chữa trị, linh lực sẽ chậm rãi khôi phục lại. Tuy rằng "Khế" vẫn chưa hoàn toàn giải trừ, nhưng chuyện này để sau khi y nghỉ ngơi cho tốt rồi tính."


Ôn Tình thu thập hòm thuốc, đeo lên trên vai, dặn dò Ngụy Vô Tiện:


"Thuốc này cả y và ngươi đều phải uống, để mấy ngày trước mắt dù hai người chạm vào nhau thì đan linh cũng không dung hợp nữa."


Ngụy Vô Tiện trịnh trọng nói:


"Đa tạ."


Ôn Tình đấm đấm bả vai dùng sức quá độ, ngáp một cái:


"Ta về nghỉ ngơi trước đã, mấy ngày này giúp y chậm rãi điều dưỡng đi."


Ngụy Vô Tiện đáp:


"Được."


Đợi Ôn Tình ra khỏi phòng, Ngụy Vô Tiện mới đóng cửa Tĩnh thất rồi quay lại giường, vụng về thả nhẹ động tác, lau lau vầng trán mướt mồ hôi của Lam Vong Cơ, nói:


"Lam Trạm..."


Lam Vong Cơ hơi hé mắt ra, hiếm khi trong mắt lại ánh lên một tầng mơ hồ, nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện một lát rồi mới thu toàn bộ khuôn mặt hắn vào đáy mắt, thanh âm khàn khàn:


"Ơi."


Ngụy Vô Tiện vừa thấy dáng vẻ y như vậy thì đau lòng muốn chết, vội vàng bò lên trên giường ôm người vào lòng, cẩn cẩn thận thận mà vuốt ve dọc cổ y, nói:


"Lúc nãy... đau lắm có phải không?"


Lam Vong Cơ:


"Vẫn ổn."


Ngụy Vô Tiện: "..."


Hắn cáu thật rồi, nói:


"Mở miệng kêu đau thì cũng có mất gì đâu hả! Vừa rồi ngươi đã đau đến như vậy rồi!"


Lam Vong Cơ chậm rãi lắc lắc đầu, vùi đầu vào trong ngực hắn, giọng nói thật khẽ:


"Không sao mà."


Cơn tức của Ngụy Vô Tiện tạch một phát bùng cháy, cả người vừa chui vào trong chăn đã kiên quyết chui ra ngoài. Hắn ngồi bên thành giường đi giày, nói:


"Ta đi lấy nước cho ngươi tắm rửa qua."


Ai ngờ một cảm giác ẩm ướt nóng rẫy lại ập đến sau thắt lưng, gần như túm cái người vừa nhấc mông đứng dậy ngồi lại xuống giường, ngón tay trắng bệch dùng sức túm chặt lấy vạt áo hắn. Ngụy Vô Tiện cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện ra Lam Vong Cơ tuy là sắc mặt tái nhợt đầu đầy mồ hôi nhưng vẫn vươn tay ra khỏi chăn, giữ hắn lại. Đến nước này rồi thì dù lửa giận có bốc cao đến mức nào cũng ngay lập tức bị dập mất quá nửa. Ngụy Vô Tiện cứng đờ ngồi tại chỗ, chầm chậm hỏi:


"Ngươi làm cái gì vậy?"


Lam Vong Cơ vẫn không chịu nói gì, chỉ mím chặt môi, chẳng khác nào tiểu hài tử làm sai chuyện, đôi mắt nhạt sắc bị một tầng hơi nước thật mỏng bao phủ lẳng lặng mở lớn, nhìn hắn không chớp.


Ngụy Vô Tiện: "..."


Ngụy Vô Tiện cùng y mắt đối mắt một lát, cuối cùng tự sỉ vả bản thân: Ta đúng là... không có tiền đồ.


Sau đó hắn lại còn càng không có tiền đồ hơn đạp rớt đôi giày chỉ mới xỏ qua loa, chui lại vào trong chăn, ôm tiểu phu quân sau khi chịu đau một trận thì có vẻ đặc biệt yếu đuối vào lòng, một chút lại một chút vỗ nhẹ lưng y, dỗ dành:


"Được rồi được rồi, ta không giận nữa."


Giọng nói của Lam Vong Cơ đã khàn đặc hẳn đi rồi, giống như muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải bày tỏ thế nào cho rõ ràng. Cho nên y chỉ gọi khẽ một tiếng:


"Ngụy Anh..."


Ngụy Vô Tiện "Ơi" một tiếng, cau mày vuốt ve mặt y, đau lòng nói:


"Đau lắm có phải không?"


Lam Vong Cơ không chịu đáp.


Ngụy Vô Tiện tặc lưỡi một tiếng, nói:


"Chậc, trước mặt ta còn không chịu nói thật. Nếu còn không chịu nói rõ ta sẽ lập tức hòa ly với ngươi."


Hắn vốn chỉ là lấy chuyện quan trọng này ra đùa một chút, thế nhưng Lam Vong Cơ có lẽ là đau đến mức lú đầu rồi, cho nên coi là thật. Thân thể đang được Ngụy Vô Tiện ôm lấy chấn động, hai mắt y hơi trợn lớn, vội vã thở dốc hai tiếng, khóe môi nhúc nhích nói:


"Ta..."


Ngụy Vô Tiện nhướng mày thật cao, còn cố ý hỏi:


"Sao nào...?"


Khóe môi Lam Vong Cơ giật giật, ngón tay tuy mềm nhũn đến mức không nhấc lên nổi, nhưng vẫn cố chấp níu chặt lấy lưng áo Ngụy Vô Tiện, siết chặt người ta trong vòng ôm của mình, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, một lúc thật lâu cũng không chịu phun ra dù chỉ nửa chữ.


"Nói đi thì không hòa ly, lại còn thưởng cho ngươi một cái hôn." Ngụy Vô Tiện sờ sờ mặt y, kéo dài giọng nói: "Lam nhị công tử, vừa rồi đau lắm phải không?"


Cánh môi của Lam Vong Cơ run rẩy, hết chần chừ lại do dự, theo bản năng không muốn nói ra chữ gần như sẽ không nhắc đến trước mặt người khác này, thế nhưng đầu óc lại xoay mòng mòng quanh hai chữ "hòa ly" vừa rồi Ngụy Vô Tiện nói. Hai chữ này khiến cho y nửa điểm kiên nhẫn cũng không còn, chỉ cảm thấy hoảng hốt muốn chết. Y cố chấp ôm chặt Ngụy Vô Tiện vào trong lòng, một lúc lâu sau, cuối cùng mới hàm hồ mà thở nhẹ ra một chữ:


"Đau..."


Ngụy Vô Tiện thỏa mãn rồi, cái này phải nói là quá mức thỏa mãn luôn. Không chỉ thỏa mãn mà còn đặc biệt đau lòng.


Thiếu niên luồn tay vào mái tóc đen dày của Lam Vong Cơ, vững vàng nâng gáy y lên. Ngụy Vô Tiện trong lòng vừa xót xa vừa lo lắng mà ngẩng đầu hôn lên đôi môi khô nứt nẻ của Lam Vong Cơ. Đối phương cũng giống như sợ hắn đổi ý, dùng hết sức mà hôn xuống, lại còn nặng nề cắn lên môi dưới của Ngụy Vô Tiện một phát. Ngụy Vô Tiện vừa hôn y vừa buồn bực nói:


"Lần sau đau thì phải nói, nếu như đau ác quá thì có thể cắn ta hoặc siết lấy tay ta mà. Cho dù là lúc trước trong địa đạo phát sốt khó chịu thành như vậy, hay là lúc truyền linh lực toàn thân đau nhức, ngươi đều phải nói thẳng cho ta biết, không được tự mình chịu biết không. Ta và ngươi đã thành thân rồi, ngươi lại cứ như vậy là sao!"


Lam Vong Cơ cùng hắn môi lưỡi quấn quýt triền miên một lúc lâu sau mới buồn buồn hạ giọng đáp một tiếng:


"Ừm."


Nói đến cũng lạ, ở chung với y lâu, Ngụy Vô Tiện thế mà lại có thể từ giọng nói của Lam Vong Cơ phân biệt được những dao động cảm xúc khác thường rất nhỏ của y. Giống như tiếng "ừm" vừa rồi chẳng hạn. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Trông! Nghe coi ấm ức chưa kìa, ta đây bắt nạt ngươi hay gì?


Nhưng mà hắn vừa nâng mắt lên lại vừa vặn chạm phải cái liếc mắt của Lam Vong Cơ, trái tim lập tức mềm nhũn như nước. Ngụy Vô Tiện tặc lưỡi nói:


"Được rồi, ngươi tủi thân, lỗi của ta được chưa."


Lam Vong Cơ hôn nhẹ lên chóp mũi hắn một cái, không đáp lại. Ngụy Vô Tiện vuốt ve gáy y, ra vẻ nghiêm túc nhắc nhở:


"Ta nói lại lần nữa nhé, từ nay về sau nếu ngươi đau mà không chịu nói với ta, ta sẽ giận dỗi cáu kỉnh, sau đó quay về Vân Mộng ở mười ngày nửa tháng. Còn ngươi ấy, cứ thế mà ngủ một mình một giường đi."


Bàn tay của Lam Vong Cơ khựng lại một chút, cánh tay đang ôm lấy eo hắn bỗng dưng siết chặt, mơ mơ màng màng vội vàng nói:


"Đau..."


Ngụy Vô Tiện hỏi:


"Bây giờ biết đau rồi?"


Yết hầu của Lam Vong Cơ đảo một vòng, cuối cùng hạ mắt nói:


"Ừ..."


Ngụy Vô Tiện: "Đau lắm không?"


Lam Vong Cơ gật gật đầu.


Ngụy Vô Tiện: "Được rồi."


Hắn ôm lấy mặt Lam Vong Cơ, sau đó hôn liên tiếp hơn chục cái lên khắp mặt y, còn liếm liếm môi y nói:


"Bây giờ thì sao, còn đau không?"


Lam Vong Cơ im lặng. Ngụy Vô Tiện lại kéo dài giọng:


"Ồ, ta thấy ngươi thế này, chắc là không đau nữa rồi."


Hàng mi dài của Lam Vong Cơ rung động hệt như cánh bướm chấp chới trong cơn gió, ngón tay cuộn lại, siết chặt vạt áo. Một lúc lâu sau, y vùi đầu vào hõm cổ Ngụy Vô Tiện, hít hà mùi cỏ xanh tươi mát trên người đối phương, dùng sức giống như đang hấp thu cơ hội sống vậy, cuối cùng cũng thẳng thắn thành thật mà run run giọng nói:


"Ngụy Anh... Ta đau lắm."


Trái tim Ngụy Vô Tiện tan chảy luôn rồi, vừa vỗ về vừa vuốt ve tấm lưng y mà dỗ dành, lại còn xoa xoa đầu, mặt đối mặt với tiểu phu quân lúc yếu đuối còn khó dỗ hơn dỗ trẻ con, một lần lại một lần dịu dàng thầm thì:


"Được rồi không đau, ta ôm ngươi là ngươi sẽ không đau nữa mà. Nói hòa ly là trêu ngươi thôi, không hòa ly, kẻ nào dám nhắc đến chuyện hòa ly ta đánh kẻ đó... Bây giờ có muốn hôn thêm vài cái nữa không nào?"


Lam Vong Cơ chậm rãi khẽ hít vào một hơi, rầu rĩ đáp một tiếng:


"Có." 

Bình Luận (0)
Comment