147.
Ngụy Vô Tiện làm việc xấu nên trong lòng lo ngay ngáy mà quay về căn phòng nhỏ của mình, thầm nghĩ Lam Trạm có khi bây giờ còn đang ở trong Tàng Thư Các chưa về, đoán chừng cũng không rảnh đến đây tìm mình. Chẳng hiểu sao vừa nghĩ như vậy hắn lại cảm thấy tức giận, nghĩ thầm có khi hắn biến mất thì người ta cũng chẳng thèm để ý là bao. Ngụy Vô Tiện cẩn cẩn thận thận đóng cửa lại, đạp rớt giày bò lên trên giường rồi mới lôi mấy quyển sách trong ngực ra. Trong đó còn có một quyển bị hắn giấu giữa một tệp sách, càng che càng lộ, giống như hiếm khi nảy sinh cảm giác thẹn thùng sợ bị người ta nhìn thấy. Dù sao thì đối với Nhiếp Hoài Tang bị người khác nhìn thấy xem mấy cái loại đông cung đồ này cũng là chuyện bình thường thôi, nhưng hắn thì khác, mấy cái loại đồ chơi và tạp thư kiểu này mà bị người ta nhìn thấy thì hắn còn biết giấu mặt vào đâu nữa.
Ngụy Vô Tiện tùy tiện lật mấy quyển đông cung đồ xem qua, nhìn thì có vẻ đang chăm chú xem, nhưng thật ra tâm trí không biết đã bay đến đâu rồi. Cái quyển sách nhỏ màu vàng kia bị hắn nắm trong tay nghiền tới nghiền lui, mất cả nửa ngày mới hạ quyết tâm mở một tờ ra nhìn, sau đó lấy một thứ từ trong ngực mình ra so sánh một chút, nhất thời cảm thấy có chút vi diệu không thể nói rõ.
Thế mà lại chính là nó thật.
Mấy ngày trước còn ở Vân Mộng, lúc đến Điểm Hương lâu tiện tay lấy được một vật, vốn dĩ là vì nhìn thấy tinh xảo khác thường cầm về chơi có vẻ hay cho nên mới lén lén lút lút bỏ vào trong tay áo, ai ngờ suýt chút nữa còn bị Lam Vong Cơ thấy được. Mấy ngày nay cũng không có tâm trạng mà tìm hiểu, vẫn để ở chỗ cũ. Nhưng vừa rồi ở chỗ kia nhìn thấy cái trang giấy này, mới đột nhiên nghĩ đến.
Miến linh vô cùng mỏng, không gì có thể so sánh được. Bên trong chứa một ít dịch thể của loài chim nào đó, bên ngoài là bảy mươi hai tầng đồng vô cùng mỏng bao lấy, làm người ta hoài nghi có khi nào vật này là do quỷ thần tạo ra. Nếu như để yên một chỗ thì hoàn toàn vô hại, nhưng chỉ cần nắm trong tay thì có thể khiến kẻ khác toàn thân tê dại.
Ngụy Vô Tiện nhìn mấy dòng chữ kia trên quyển sách, sau đó dựa theo những dòng đó, nắm chặt cái chuỗi hạt dài gồm nhiều hạt nhỏ như hạt đậu bình thường trong tay, không cần đến một lát đã lập tức cảm thấy lòng bàn tay khẽ rung động. Thiếu niên vốn một thân huyết khí phương cương, giữa mùa đông chỉ cần mặc một lớp áo mỏng cũng có thể chạy loạn khắp nơi như thường, cho nên nhiệt độ trong lòng bàn tay cũng rất nhanh thúc giục Miến linh trong tay rung lên.
"Có chút thú vị." Ngụy Vô Tiện tò mò giơ vật kia lên trước mặt quan sát một lúc lâu, sau đó lại đưa mắt xuống đọc sách, tiếp tục lẩm bẩm: "Trong Miến linh có tinh dịch của dâm điểu, tinh dịch này có tác dụng hỗ trợ chuyện phòng the, từ bên trong ngấm dần ra ngoài, nhét vào trong cơ thể, có thể hưởng thụ được sự sung sướng tuyệt vời trong lúc điên loan đảo phượng..."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Ngụy Vô Tiện sợ hết cả hồn rồi!
Còn có thể... chơi kiểu này cơ hả???
Phòng với chẳng the cái gì?
Nhét, nhét vào chỗ nào trên người cơ?
Điên loan đảo cái gì cơ????
Ngụy Vô Tiện một bên khiếp sợ một bên hoa tay múa chân ước lượng kích thước của Miến linh một chút, thầm nghĩ cái thứ đồ chơi này kém xa so với vật kia của Lam Trạm, làm sao mà sướng được. Rồi làm sao mà nhét vào bên trong rồi tự mình động được? Lại xem tiếp mấy dòng giải thích bên dưới... nhét cái này vào trước, xong vật kia cũng đi vào sau luôn hả?
Vậy... vậy mà cũng chơi được luôn hả?
Mình cái thứ kia của Lam Vong Cơ cũng đủ làm hắn hét khản cả họng, thêm cả cái này đi vào nữa chẳng phải là chết người luôn sao?
Bản thân vốn là chỉ có chút tò mò thôi, nhưng tầm mắt dừng lại trên bức tranh vẽ trong sách, khiến cho đáy lòng Ngụy Vô Tiện dâng lên vài tia ngứa ngáy tê dại, sao đó là nhìn qua hai thân hình đang quấn quýt lấy nhau trên quyển Long Dương đồ. Trong lúc hoang mang chẳng hiểu sao trong đầu lại hiện lên hình ảnh của mình trong đêm đầu tiên, sau đó bắt đầu tưởng tượng nếu như mình nhét chuỗi hạt nhỏ như hạt đậu kia vào, chất liệu nhạt màu thoạt nhìn tinh xảo dễ thương, từng viên gỗ rỗng bao lấy hạt đồng bên trong, hoa văn chạm khắc bên trên cọ xát vào vách thịt, dục hỏa gần như bốc cháy bừng bừng. Trăm triệu lần không thể tưởng tượng được nó còn có tác dụng như vậy, lúc này còn đang không ngừng rung lên trên tay Ngụy Vô Tiện, cảm giác tê dại theo kinh mạch từng chút từng chút thấm dần khắp cơ thể, khiến hắn miệng nóng lưỡi khô. Ngụy Vô Tiện cuộn tròn người lại làm ổ trong chăn, ánh mắt đờ đẫn ngốc nghếch mà nhìn chằm chằm vật kia.
Mùi đàn hương như có như không tỏa ra từ lý y chậm rãi bao trùm lấy hắn, đây vẫn là bộ mà vài ngày trước mượn của Lam Vong Cơ, không cần chia phòng nữa cũng không trả lại, vẫn cảm thấy mặc đi ngủ thoải mái hơn nhiều. Lúc này hắn nuốt một ngụm nước bọt, hầu kết lăn lộn một vòng, da mặt dần dần nhuộm lên một tầng phấn hồng. Đầu ngón tay bấu chặt vào cổ tay áo hơi dài quá khổ một chút, càng xem những hình vẽ trên sách, gương mặt của Lam Vong Cơ càng lúc càng thêm rõ ràng trong tâm trí. Tiểu phu quân từ trước đến nay luôn thanh tuấn nhã chính trong lúc hoan ái lại thêm vài phần thô bạo, giống như bị chỗ kia của hắn mút chặt đến mức không kiềm chế nổi, trong nháy mắt bị Ngụy Vô Tiện phá nát tất cả sự tự chủ, tình nan tự ức mà cúi đầu xuống hôn hắn, hung hăng nuốt gọn những tiếng rên rỉ nức nở vì từng cú va chạm mãnh liệt xuống bụng. Hạ thân dùng sức thao lộng làm cho toàn thân Ngụy Vô Tiện run rẩy, hệt như con hạc bị đóng đinh ghim chặt trên một chỗ. Đôi mắt màu lưu ly cực nhạt lúc trầm luân trong dục vọng đậm màu hơn ngày thường một chút, tựa như ai đó vừa làm đổ một nghiên mực dưới đáy hồ nước sâu, khiến cho Ngụy Vô Tiện vừa nhìn thấy đã không thể khống chế được nhịp tim, gần như bị vẻ anh tuấn đó làm cho thần chí mê mẫn, trong đầu toàn là suy nghĩ bản thân có cái gì cũng có thể cho người ta hết, cho dù là bị thao đến mức ba ngày không xuống nổi giường cũng không thành vấn đề.
Bụng dưới của hắn đột nhiên siết chặt, lúc Ngụy Vô Tiện lấy lại tinh thần thì mới phát hiện ra mình đã sớm đỏ mặt tía tai, hơi thở hỗn loạn. Lại đưa mắt nhìn xuống thân dưới, tính khí của hắn thế mà lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy rồi.
Đúng là chết mất!
Cái người được vẽ trên đông cung đồ còn thua xa Lam Vong Cơ, nhưng lại khiến cho đầu óc Ngụy Vô Tiện không khống chế nổi mà nghĩ loạn nhớ loạn, hai đùi vô thức kẹp chặt, giống như có thể cảm nhận được sự nóng bỏng của trận hoan ái được miêu tả trên trang sách. Cái chuông kia đúng là từng được ngâm trong Thôi tình dược, tản ra mùi vị ngọt ngào quyến rũ khó nói thành lời, làm trái tim Ngụy Vô Tiện đập càng lúc càng nhanh hơn, chẳng khác nào bị mê hoặc tâm trí mà cởi áo ngoài cùng quần dài ra.
Ngụy Vô Tiện khẽ hít vào một hơi, chậm rãi thầm nghĩ: Ta chỉ thử thôi, thử xem những thứ viết trên kia có phải là thật không, xem có thể thật sự làm ta bắn ra không...