154.
Tiểu hài tử sợ nhất chính là uống thuốc, Lam Vong Cơ cuối cùng cũng bình ổn được nỗi lòng tốn thật nhiều công sức mới có thể dỗ hắn uống ba thìa, sau đó người này bèn lắc đầu nguầy nguậy thà chết chứ cũng không chịu uống nữa.
Ngụy Vô Tiện đầu khua như trống bỏi, túm lấy góc áo y mở to mắt nói:
"Ta không muốn uống..."
Lam Vong Cơ xoa xoa đầu hắn:
"Uống thuốc tốt cho thân thể."
Ngụy Vô Tiện do dự cắn môi, giống như đặc biệt rối rắm, hai tay xoắn chặt với nhau. Lam Vong Cơ thấy hắn đang suy nghĩ cũng không quấy rầy hắn, chỉ bình tĩnh bưng chén thuốc chờ đợi. Một lúc lâu sau, Ngụy Vô Tiện giống như nghĩ xong rồi, giương mắt mang theo ý thăm dò nhìn y:
"Vậy... vậy uống xong có được ăn đường không?"
Lam Vong Cơ thầm nghĩ chắc hẳn dưới phòng bếp sẽ có đường, bèn đáp:
"Được."
Ngụy Vô Tiện: "Tốt rồi."
Lam Vong Cơ: "Ừm."
Ngụy Vô Tiện lại dừng một chút, vươn tay túm lấy tay áo y lắc lắc, cò kè mặc cả:
"À, vậy đợi lát nữa uống xong ta có thể chơi với meo meo không?"
Hắn liếc mắt một cái, như có như không mà ngắm Tiểu Đông Tây ưỡn cái bụng nhỏ lên say ngủ, dáng vẻ muốn chơi nhưng lại không dám nói. Tiểu Đông Tây hình như hơi sợ Ôn Tình một chút, mỗi lần Ôn Tình xuất hiện nó đều lẩn vào trong ổ không dám ngóc đầu dậy. Lúc trước Ngụy Vô Tiện cũng đã nhiều lần cười cợt chế nhạo Tiểu Đông Tây này đúng là mềm nắn rắn buông, cũng không biết là học theo ai. Nhưng mà bản thân hắn mỗi lần nhìn thấy ngân châm của Ôn Tình thì tóc gáy cũng dựng hết cả lên. Có lẽ bởi vì khi nãy Ôn Tình vừa ở đây một lát, Tiểu Đông Tây vùi mình trong ổ mà ngủ, ngủ thật là sâu, gọi lớn tiếng thế nào cũng không chịu tỉnh dậy.
Lam Vong Cơ nhìn mèo mun nhỏ vừa bị đánh thức khỏi giấc ngủ say và đôi mắt sáng lấp lánh mong chờ của Ngụy Vô Tiện, do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng nhẹ nhàng gật đầu.
"Có thể."
Ngụy Vô Tiện "ha" một tiếng cười tươi, duỗi đầu về phía trước, nói:
"Ta đây muốn uống!"
Lam Vong Cơ "ừm" một tiếng, múc một thìa đầy từ chén thuốc màu nâu, nhẫn nại thổi cho nguội bớt rồi mới đưa đến bên miệng Ngụy Vô Tiện. Nhưng mà ánh mắt của Ngụy Vô Tiện lởn vởn trên môi Lam Vong Cơ, đến khi thuốc đã đưa đến miệng thì chẳng hiểu sao lại mím môi thật chặt, không chịu uống.
Lam Vong Cơ: "Sao nữa nào?"
Ngụy Vô Tiện: "Ờm..."
Hắn mím chặt miệng, cho nên một âm này kéo thật dài thật nhẹ, giống như lại đang suy nghĩ.
Lam Vong Cơ: "Không sao, nói đi."
Ngụy Vô Tiện cúi đầu nhìn nhìn góc áo của chính mình, lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời, nói:
"Ta... không chơi meo meo nữa."
Lam Vong Cơ: "Tại sao bỗng dưng lại không muốn chơi nữa?"
Ngụy Vô Tiện thật sự nghiêm túc "ừm" một tiếng, dứt khoát nói:
"Không chơi meo meo, nhưng mà muốn hôn hôn."
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm môi y, cười đến mức khóe mắt cong lên:
"Ta muốn được Lam nhị ca ca hôn hôn!"
Tuy thần chí đang dừng lại ở năm bốn tuổi không hơn không kém, nhưng khuôn mặt thì vẫn mang dung mạo của thiếu niên mười sáu tuổi. Lúc hắn nói ra những lời này hệt như quay trở về làm tiểu đạo lữ ngày hôm qua còn cười hì hì cọ cọ lại đây đòi y một nụ hôn. Ngón tay của Lam Vong Cơ khẽ cong lại, phảng phất có chút do dự. Ngụy Vô Tiện thấy y chần chừ như vậy thì trong chốc lát cũng chẳng hiểu là mình có nói gì sai hay không, nhưng ít nhiều vẫn cảm thấy có chút mất mát.
"Nếu như không đồng ý..."
"Được..."
Lam Vong Cơ nhẹ giọng đáp. Đôi mắt của Ngụy Vô Tiện lập tức sáng bừng lên, gấp đến mức không chờ nổi mà ghé sát mặt qua, nói:
"Vậy, vậy uống một thìa, hôn một cái."
Lam Vong Cơ khẽ mím môi:
"Ừm."
Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, lập tức há miệng uống một ngụm hết trọn thìa thuốc đang kề sát miệng, sau đó ngửa đầu chờ hôn. Lam Vong Cơ cúi đầu hôn nhẹ lên trán hắn một cái. Ngụy Vô Tiện "hi hi" cười sờ sờ trán, nói:
"Muốn nữa, ta muốn uống nữa!"
Vành tai Lam Vong Cơ đỏ bừng, hàng mi đen dài khẽ run lên:
"Ừ."
Kết quả là, chỉ một chén thuốc nhỏ thôi mà đút tới đút lui nửa ngày mới uống xong. Bởi vì uống một ngụm hôn một cái, Ngụy Vô Tiện chia một thìa thuốc thành ba bốn ngụm mới uống xong, sau đó vô cùng hăng hái mà đòi hôn. Lam Vong Cơ hôn xuống rất nhiều chỗ trên mặt hắn, vì bận tâm đầu óc người này vẫn chỉ là tiểu hài tử cho nên từ đầu đến cuối không hề chạm đến môi hắn, nhưng nhiêu đó thôi cũng làm Ngụy Vô Tiện cảm thấy mỹ mãn không chịu nổi rồi.
"Ôi chao, không ổn, vẫn đắng quá đi mất..."
Ngụy Vô Tiện lăn lộn trên giường, mặt nhăn nhúm lại khổ sở vì đắng. Tuy được hôn nhiều như vậy làm hắn vô cùng thỏa mãn, nhưng vẫn không đủ để hóa giải vị đắng của thuốc. Nếu như thường ngày thì Lam Vong Cơ đã sớm đặt lên môi hắn một nụ hôn giúp hắn trung hòa rồi, chẳng qua là tình trạng hiện tại mà làm vậy thì nghĩ thế nào cũng không thấy thích hợp cho lắm. Lam Vong Cơ đứng dậy, nói:
"Ta đi lấy đường."
Ngụy Vô Tiện: "Được."
Đợi cho tiếng bước chân dần dần rời xa Tĩnh thất, Ngụy Vô Tiện bỗng dưng như nhớ ra cái gì đó, vội vàng đứng phắt dậy, đi ra ngoài.
Lúc Lam Vong Cơ quay về Tĩnh thất thì trong phòng đã không một bóng người, chỉ còn lại đống chăn nệm bị người kia lăn qua lộn lại nhăn nhúm đến mức không chịu nổi. Trái tim y căng lên, để đường sang một bên rồi vội vàng gọi:
"Ngụy Anh?"
Lam Vong Cơ ba bước hóa hai vội vàng kiểm tra xem hắn có đùa dai chui trong tủ quần áo hoặc trốn ở chỗ nào khác không, nhưng không thu được kết quả gì. Lòng bàn tay y ướt đẫm mồ hôi, đáy lòng phát lạnh. Có thể nào là...
Trong đôi mắt nhạt màu ánh lên một tia hối hận. Đúng là y không nên bỏ lại Ngụy Vô Tiện một mình trong phòng!
'Cạch!'
Khung cửa sổ bỗng nhiên hơi rung lên, ngay lập tức thu hút được sự chú ý của Lam Vong Cơ, y vội vàng bước tới bên cửa sổ. Đến khi nhìn thấy cái người đang ngồi xổm dưới cửa sổ vừa không cẩn thận đụng đầu vào cánh cửa, cuối cùng y mới thở phào nhẹ nhõm:
"Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện bị gọi một tiếng thì ngạc nhiên, vui mừng ngẩng đầu reo lên:
"Lam nhị ca ca!"
Lam Vong Cơ cố gắng bình ổn tiếng tim đập thình thịch chưa yên, thấy Ngụy Vô Tiện ở bên ngoài như vậy thì làm cách nào cũng không an tâm được, nói:
"Vào đây."
Ngụy Vô Tiện xoa xoa sau đầu vừa đập phải cửa sổ đau điếng, lắc lắc:
"Chờ một chút đã."
Lam Vong Cơ khẽ hít vào một hơi, nghiêm giọng nói:
"Vào đây."
Ngụy Vô Tiện: "Nhưng mà ta..."
Lam Vong Cơ: "Nghe lời."
Ngụy Vô Tiện không tình nguyện cúi đầu, di di mũi chân trên mặt đất:
"Huynh bị ốm có khó chịu lắm không? Ta có thứ này muốn cho huynh."
Lam Vong Cơ nghe thấy hắn nói vậy thì trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác khó hiểu:
"Bị ốm?"
Ngụy Vô Tiện đáp:
"Đúng rồi... Không phải là huynh đang bị ốm sao?"
Lam Vong Cơ bỗng nhiên hiểu ra tình huống này là như thế nào, trong chốc lát có chút vi diệu, nói:
"Vậy ngươi đứng ở chỗ này làm gì?"
Ngụy Vô Tiện vừa thấy mình đã hấp dẫn được lực chú ý của y thì lập tức cười thật tươi, cúi người cầm bó hoa màu vàng nhạt được bó cẩn thận nằm trên mặt đất lên. Vài giọt sương sớm long lanh vẫn còn buông mình trên cánh hoa, Lam Vong Cơ vừa thấy thì trái tim đập thật mạnh, cảm thấy tình cảnh này quen thuộc biết bao.
"Cái này... tặng huynh."
Tay hắn vẫn còn dính đầy bùn, đưa hoa tới trước mặt Lam Vong Cơ, đôi mắt sáng lấp lánh vô cùng nghiêm túc. Lam Vong Cơ chỉ cảm thấy một ngọn lửa từ đầu ngón tay leo dần lên trên, thiêu đốt đến mức trái tim y phát đau. Y khó khăn nói:
"Vì sao lại... tặng cho ta?"
Ngụy Vô Tiện đáp:
"Ta nhìn thấy nó đẹp, cho nên muốn tặng huynh."
Lam Vong Cơ im lặng.
Ngụy Vô Tiện hỏi tiếp:
"Huynh ngắm nó thì sẽ vui vẻ phải không?"
Hàng mi dài của Lam Vong Cơ run rẩy khép hờ lại, thấp giọng "ừm" một tiếng. Ngụy Vô Tiện cười thật tươi, ghé vào cửa sổ, vươn tay nói:
"Vậy huynh có thể cho ta vào phòng không?"
Chỉ là một câu vô cùng đơn giản lại thiêu đốt trái tim Lam Vong Cơ, làm cảm giác ê ẩm cùng nghẹn ngào bành trướng trong lồng ngực, khiến y gần như không thể tự kiềm chế bản thân mà thong thả nói ra cái bí mật nhỏ đã giấu thật sâu dưới đáy lòng nhiều năm qua. Lam Vong Cơ cúi đầu thở dài một hơi, siết chặt lấy bó hoa nhỏ trong lòng bàn tay, sự dịu dàng tựa như chẳng kịp chậm rãi mà gấp gáp lắng đọng nơi đáy mắt:
"Ta... cũng không phải vì đóa hoa này nên mới cho ngươi vào."
Y chẳng qua là... không muốn nhìn thấy Ngụy Vô Tiện cũng giống như y, bị nhốt ở ngoài cửa.
_______
Chết chìm trong bể đáng iuuuuu nàiiiii huhuhuhu