Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

Chương 163

163.


Lúc Lam Vong Cơ mở cửa thì vừa vặn nhìn thấy Giang Yếm Ly, có chút ngạc nhiên, sau đó lễ phép chào:


"Sư tỷ."


Giang Yếm Ly thấy chỉ còn mình y trong phòng, ôn hòa nói:


"A Tiện lại đi chơi với mấy tên quỷ nhỏ kia rồi sao?"


Lam Vong Cơ: "Vâng."


Trong tay Giang Yếm Ly là một chiếc khay đựng thức ăn bằng gỗ, bên trên có hai bát canh ngọt nóng hầm hập, nấm tuyết màu trắng được ninh mềm nhũn vào miệng lập tức tan, bên trong còn có cả táo đỏ đã bỏ hạt, thơm đến mức khiến người ta lập tức muốn bật ngón cái khen ngợi. Nàng mỉm cười, nói:


"Vốn là muốn đệ ấy uống lúc còn nóng, nhưng nếu ham chơi vậy thì sẽ nguội mất."


Lam Vong Cơ cẩn thận đưa tay nhận lấy khay gỗ trong tay Giang Yếm Ly, để lên trên bàn, nói:


"Đệ đi gọi hắn."


Giang Yếm Ly lắc lắc đầu:


"Không cần, cứ để A Tiện chơi thoải mái đi. Đã nhiều ngày không về Liên Hoa Ổ rồi, đám người Lục sư đệ cũng rất nhớ đệ ấy. Canh ngọt đun nóng lại sau cũng được."


Tuy rằng đều là một đám miệng vừa nói tay vừa làm, nhưng từ trước đến nay Ngụy Vô Tiện luôn cực kỳ biết chơi lại vô cùng thích náo nhiệt, không có hắn ở Liên Hoa Ổ, mấy thiếu niên kia vẫn sẽ thấy thiếu thiếu cái gì đó. Thường ngày đi trộm gà trộm táo hái đài sen cũng không có ai cầm đầu, lúc ăn canh cũng không có ai hô to gọi nhỏ, cảm thấy buồn tẻ hơn rất nhiều. Hơn nữa cả đám lớn lên cùng nhau, ngoại trừ Lục sư đệ gia nhập sư môn muộn hơn một chút, các sư đệ khác thường ăn chung ở chung, mùa hè lúc nóng nhất lại cùng cởi trần nằm nghiêng nằm ngả đầy đất mà ngủ, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao. Mấy ngày trước lúc Ngụy Vô Tiện quay về Liên Hoa Ổ, mấy tên kia vui đùa ầm ĩ kinh khủng, sau đó hắn lại vội vội vàng vàng rời đi, Lục sư đệ đến cả thả diều cũng không màng, cả ngày chỉ ngẩn người nhìn con diều xinh đẹp trên tay. Nhưng tâm tính thiếu niên thì vẫn là tâm tính thiếu niên, vừa nhìn thấy Ngụy Vô Tiện thì lập tức nghĩ đến chuyện trêu gọi hắn. Nói chung là bởi vì Đại sư huynh từ bé lớn lên cùng mình bỗng dưng thành thân, lại còn gả vào nhà người khác, trong lòng bỗng dưng cảm thấy như bị vạch ra một đường ngăn cách, chỉ có thể dựa vào việc trêu chọc đùa giỡn lẫn nhau mới có thể kéo gần cái phần khoảng cách này lại rồi xem như chưa có chuyện gì xảy ra, mọi thứ vẫn như xưa.


Lam Vong Cơ hiểu ý nàng, nhẹ nhàng gật đầu. Đại khái là vì đang đối diện với người mà ngoài y ra thì tiểu đạo lữ thân thiết tin tưởng nhất, cho nên Lam Vong Cơ ngồi đã thẳng còn thẳng hơn vài phần, vô cùng đoan chính lại hết sức chuyên chú nghe nàng nói chuyện. Giang Yếm Ly nhấc hờ góc váy lên, ngồi xuống ghế, thấy bàn tay đang đặt trên đầu gối của Lam Vong Cơ hơi siết lại, mím môi cười nói:


"Nếu chúng ta đã là người một nhà, Lam nhị công tử cũng không cần căng thẳng như vậy."


Lam Vong Cơ thấy nàng không vội rời đi, trong lòng biết nàng có chuyện muốn nói với mình, nghe vậy thì "vâng" một tiếng, bàn tay đang đặt trên đầu gối cũng thả lỏng. Canh ngọt được đựng trong hai cái bát ngọc nhỏ màu trắng, khói nhẹ như sương mai vẫn còn lượn lờ trên bề mặt, hẳn là vừa mới nấu xong đã mang tới, táo đỏ và nấm tuyết đều là những vị thuốc bổ dùng để dưỡng khí huyết, những gia đình thường dân cũng hiếm khi được ăn. Lúc lâu, Giang Yếm Ly mới nhẹ giọng nói:


"A Tiện đệ ấy... bị bệnh có phải không?"


Cả người Lam Vong Cơ khựng lại. Giang Yếm Ly nói tiếp:


"Hôm qua ta đã thấy đệ ấy có gì đó lạ lạ. Tuy rằng nói đệ ấy mất trí nhớ thì khiến người khác khó mà tin được, nhưng đệ ấy cũng không phải kiểu người sẽ lấy chuyện này ra làm trò đùa."


Lam Vong Cơ im lặng.


"Sáng nay thấy trong nhà bếp còn chút thuốc bổ, cho nên mới nấu cho đệ ấy một bát canh." Mấy ngón tay thon nhỏ của Giang Yếm Ly miết miết hoa văn trên váy, dường như có chút bất an, nhỏ giọng khẩn trương hỏi: "Bị bệnh không quá nghiêm trọng phải không? Hay là giống như năm chín tuổi, đệ ấy..."


Lam Vong Cơ lắc lắc đầu:


"Không phải bị bệnh."


Giang Yếm Ly nghe thấy vậy thì yên tâm.


"Thế thì tốt rồi."


Lam Vong Cơ nói tiếp:


"Nhưng mất trí nhớ là thật."


Y hạ mi mắt, thấp giọng nói:


"Trí nhớ quay về khoảng thời gian hơn một tháng trước, lúc đệ và hắn còn chưa thành thân."


Khóe môi Giang Yếm Ly khẽ mấp máy:


"Vậy..."


Lúc đối mặt Giang Yếm Ly nói đến việc này, trong lòng Lam Vong Cơ luôn cảm thấy có chút nặng nề đè ép, im lặng siết tay lại, đến mức khớp xương trắng bệch, cánh môi mím chặt thành một đường thẳng.


Cả hai người đều trầm mặc. Hồi lâu, Giang Yếm Ly mỉm cười, giống như muốn nói sang chuyện gì khác thoải mái hơn:


"Lại nói tiếp... Ta chưa từng kể cho đệ nghe những chuyện trước đây của A Tiện phải không?"


Lam Vong Cơ: "Vẫn chưa."


"Nếu đã trở thành người một nhà, cũng không biết đệ ấy có để ý đến việc ta nói những chuyện này với đệ hay không." Trong mắt Giang Yếm Ly đầy ắp sự dịu dàng mềm mại: "Lúc A Tiện đến Vân Mộng, đệ ấy mới chỉ chín tuổi."


Lam Vong Cơ: "Vâng."


Giang Yếm Ly nói tiếp:


"Lúc đó đệ ấy bôn ba bên ngoài lâu nên cả người lạnh cóng, hai chân đi hai chiếc giày khác nhau, chắc là nhặt được mỗi chiếc ở một chỗ, lạnh tím cả chân, giống hệt một con mèo nhỏ tội nghiệp trốn trong ngực a đa. Lúc ta nhìn thấy đệ ấy, chẳng hiểu vì sao lại cảm thấy có chút khổ sở, nghĩ rằng đứa bé này chắc là trải qua vài năm thật sự rất khó khăn. Lúc ngủ còn tốt một chút, chỉ cần vừa tỉnh dậy thì không được vui vẻ cho lắm."


Ánh mắt của Lam Vong Cơ khẽ lay động:


"Vâng."


Giang Yếm Ly dừng lại, dường như có chút bùi ngùi, nở một nụ cười điềm đạm:


"Nhưng ngoài dự liệu của ta đó là... Lúc đệ ấy tỉnh lại, vừa nhìn thấy ta đã cười thật tươi."


Lam Vong Cơ buông mi, cũng thấy cảm động, cố gắng đè xuống mạt cười nhàn nhạt vừa nổi lên dưới đáy mắt.


"Đệ ấy á, luôn là người như vậy, chỉ nhớ rõ người khác đối tốt với đệ ấy như thế nào, chẳng bao giờ để bụng chuyện người khác đối xử không tốt với đệ ấy." Giang Yếm Ly mềm giọng nói: "Mỗi lần ta nhìn thấy đệ ấy cười, ta đều cảm thấy..."


"Đều cảm thấy trên đời này sẽ không có chuyện gì có thể khiến đệ ấy căng thẳng buồn bã, hoặc là chẳng có chuyện gì có thể làm đệ ấy để bụng thật lâu."


Lam Vong Cơ nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng.


"Cho nên..." Ánh mắt của Giang Yếm Ly chuyển đến trên người Lam Vong Cơ, níu lấy hoa văn trên váy, giống như phải lấy hết dũng khí mới có thể nói ra vì bản thân nàng cũng có chút ngại ngùng, giọng nói dịu dàng nhu hòa: "Lúc ấy A Tiện hỏi ta cảm thấy đệ là người như thế nào, ta có chút kinh ngạc."


Lam Vong Cơ siết tay lại, thấp giọng nói:


"Vì sao?"


Giang Yếm Ly tựa như đang hồi tưởng lại, nhấp môi cười nói:


"Lúc đó đệ ấy nói chuyện với ta thì vô cùng cẩn thận, giống như sợ ta nói ra hai chữ 'không tốt' vậy."


Nàng dừng lại một chút, thong thả:


"Nhưng bởi vì đệ ấy đặc biệt cẩn thận như vậy, mới làm cho ta cảm thấy rằng đệ ấy lớn thật rồi."


"Đúng rồi sư tỷ, tỷ cảm thấy y đối với đệ... thế nào?"


"Ta thật sự rất vui mừng, A Tiện có một người để nhớ thương, sẽ để ý đến ánh mắt của người kia, cũng sẽ để ý xem mình có thể bảo hộ người kia chu toàn hay không."


"Sư tỷ, tỷ có cảm thấy Lam Trạm là một người đặc biệt tốt hay không?"


Giang Yếm Ly nhìn Lam Vong Cơ, giọng nói tuy vẫn nhỏ nhẹ nhưng vô cùng nghiêm túc:


"Lam nhị công tử, đối với đệ ấy mà nói, đệ là người... vô cùng quan trọng."


Lam Vong Cơ không lên tiếng, chỉ im lặng nghe, dường như hiểu được vì sao Giang Yếm Ly lại chủ động tán gẫu những chuyện này với mình.


Người ngoài thường nói tiểu thư của Giang gia dung mạo không quá đẹp, thiên tư cũng không tốt, nhưng Ngụy Vô Tiện lại luôn cảm thấy sư tỷ của hắn là người tốt nhất thế gian. Bởi vì nàng luôn thật sự quan tâm đến những người bên cạnh, cho dù là Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng hay là những sư đệ khác của Giang gia. Chỉ cần cảm xúc của mọi người có một chút khác lạ nàng đều sẽ chú ý tới, cho nên ngay từ đầu mới nói những thiếu niên kia thật sự rất nhớ Ngụy Vô Tiện. Rõ ràng nàng là một người rất dễ ngại ngùng, lại bởi vì những chuyện xảy ra tối qua, lo lắng y và Ngụy Vô Tiện ngoại trừ khả năng sinh bệnh còn có thể xảy ra mâu thuẫn gì đó, hoặc là muốn nói hết những điều chưa nói về đệ đệ nhà mình với y. Cho nên mới kiên trì dùng hết dũng khí mà nói vài câu, còn cẩn thận để ý đến cảm nhận của y, bảo y không cần căng thẳng. Cũng nói cho y biết... đối với Ngụy Vô Tiện y rất quan trọng.


Lúc lâu sau, Lam Vong Cơ mới nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng, cũng nghiêm túc nói:


"Đối với đệ mà nói, hắn cũng rất quan trọng."


Giang Yếm Ly vốn còn đang cân nhắc xem bây giờ mà nói những chuyện này thì có phải là không quá đúng lúc hay quá đường đột không, ngón tay thon dài cuộn lại, hơi chọc vào trong gan bàn tay. Vừa nghe thấy Lam Vong Cơ nói vậy,  trong chốc lát ý cười tràn lên đôi gò má, đôi mắt dịu dàng lấp lánh. Nàng gật gật đầu:


"Cảm ơn đệ."


Cám ơn đệ... vì đã chăm sóc đệ ấy.


Trước mặt Giang Yếm Ly, Lam Vong Cơ cũng có chút câu nệ, hơi mím môi, đáp:


"Chuyện nên làm."


Đại khái bởi vì tán gẫu những chuyện quen thuộc với Lam Vong Cơ một hồi lâu, chút thận trọng của Giang Yếm Ly cũng dần buông lỏng, cười nói:


"A Tiện bình thường ồn ào, tính tình lại trẻ con, đệ cũng không cần tức giận quá nhé."


Lam Vong Cơ lắc đầu:


"Sẽ không."


Giang Yếm Ly: "Dù sao thì trước đây đệ ấy đã từng ốm một trận, sau khi tỉnh lại trí nhớ cũng không được đầy đủ, ta từng lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến đệ ấy. Nhưng a đa đã nói, có một số ký ức không vui cũng không cần nhớ lại, ví dụ như chuyện tại sao đệ ấy là sợ chó đến vậy, đệ ấy có từng nhắc đến với đệ không?"


Lam Vong Cơ: "Có, nhưng chuyện này hắn không nhớ rõ ràng lắm."


Giang Yếm Ly gật đầu nói:


"Chuyện này a đa cũng dặn dò chúng ta không nhắc đến nữa, sợ sẽ kích thích A Tiện nhớ lại, khiến đệ ấy buồn."


Giang Yếm Ly: "Lúc vừa đón đệ ấy về đây, đệ ấy vẫn còn tỉnh táo. Ai ngờ vừa yên ổn được mấy ngày thì bỗng dưng đau đầu rồi phát sốt, mơ mơ màng màng nằm liệt trên giường dưỡng bệnh. Thế mà từng cơn từng hồi bệnh cũng gần một tháng, a đa vội vàng đi mời thầy thuốc, bận đến sứt đầu mẻ trán, cho nên cũng không cách nào tuyên bố với bên ngoài là đã đón đệ ấy quay về."


Lam Vong Cơ cuối cùng cũng hiểu vì sao năm đó mấy tháng sau y mới biết được chuyện này, lúc gom đủ dũng khí vội vội vàng vàng đi Vân Mộng thì chỉ gặp được Ngụy Vô Tiện sau khi khỏi bệnh. Giang Yếm Ly thở dài:


"Tuy là khỏi bệnh rồi, nhưng phải đến nửa tháng sau ý thức vẫn còn mơ hồ. Rõ ràng mấy hôm trước còn gọi ta một tiếng sư tỷ, sau khi khỏi bệnh lại không nhận ra bất kỳ ai?"


Trong lòng Lam Vong Cơ mơ hồ cảm giác có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nghĩ ra vì sao loại cảm giác quái dị này lại xuất hiện:


"Không nhận ra... bất kỳ ai?"


Giang Yếm Ly gật đầu:


"Đệ ấy chỉ nhớ bản thân có quen biết mọi người, nhưng lại không thể nhận ra bất kỳ ai. Cho nên khi ấy mới một lần nữa nhận biết a đa, a nương, còn có A Trừng và ta nữa."


Thấy Lam Vong Cơ có vẻ tò mò về vấn đề này, Giang Yếm Ly hồi tưởng lại, có chút đau lòng nói:


"Trước đó đệ ấy còn có thể viết một ít chữ, chẳng hiểu sao sau khi khỏi bệnh thì quên sạch sẽ, hơn nữa lại vừa bệnh nặng lâu mới khỏi nên nói chuyện có chút khó khăn. Lúc đó đệ ấy chẳng khác nào đứa trẻ mới lên hai lên ba, nói không tròn vành rõ chữ, chỉ có thể vẽ vài bức tranh đơn giản để mọi người có thể hiểu được ý đệ ấy muốn nói."


Trái tim Lam Vong Cơ trĩu xuống hệt như đang đeo một tảng đá vô cùng nặng, đau đến mức hơi run lên, bàn tay lẳng lặng siết lấy vải quần nơi đầu gối. Giang Yếm Ly nói tiếp:


"Mấy bức tranh đó chắc bây giờ vẫn còn để trong phòng của đệ ấy."


Lam Vong Cơ gật đầu: "Đệ đã thấy."


Đó là trước khi y và Ngụy Vô Tiện ồn ào cãi nhau vì chuyện "Khế" sai lầm, trong lúc vô tình phát hiện ra một tờ giấy, đáng tiếc lúc đó y lật qua lật lại một lúc lâu cũng không tìm được bất kỳ bức tranh nào có liên quan đến mình, đáy lòng có chút mất mát cùng bực bội khó nói thành lời. Nhưng bây giờ xem ra...


Hô hấp dần dần bình ổn rồi nặng dần xuống, toàn thân như ngâm trong hồ băng, giá buốt đến mức xương cốt phát đau, trái tim co rút lại, sự lạnh lẽo chạy dọc mỗi tấc kinh mạch lan tràn khắp cơ thể. Lam Vong Cơ cúi đầu vào hít vào một hơi, từng khớp xương vì động tác siết chặt tay mà trở nên trắng bệch. Y phảng phất có thể nhìn thấy thiếu niên chín tuổi đơn thuần năm ấy vẻ mặt mờ mịt cầm một tờ giấy, nói không rõ ràng, lại không thể viết chữ, không nhận ra bất kỳ ai, co quắp sợ hãi trốn trong góc phòng. Mỗi khi có ai đó đến gần nói chuyện thì hắn chỉ có thể thật cẩn thận mà vẽ loạn lên giấy, hi vọng người kia nhìn thấy thì có thể hiểu được ý hắn muốn nói gì. Giang Yếm Ly dừng lại một chút, bỗng dưng nhớ ra gì đó, nói tiếp:


"Thế nhưng thật ra là có một chuyện, bây giờ ngẫm lại vẫn thấy kỳ lạ."


Lam Vong Cơ: "Chuyện gì?"


Giang Yếm Ly: "Nửa tháng đó, đệ ấy thường xuyên dựa vào gốc cây nhìn ra cửa lớn của Liên Hoa Ổ, kê giấy lên một khối đá rồi tô tô vẽ vẽ. Hơn nữa mỗi lần có ai đó bước vào cửa, đệ ấy đều sẽ vô thức ngẩng đầu lên mỉm cười."


Giang Yếm Ly nhíu mày:


"Từ đầu chúng ta còn tưởng đó là thói quen do mấy năm nay lưu lạc mà thành, cuối cùng lại phát hiện ra không phải như thế."


Lam Vong Cơ nhìn nàng, càng cảm thấy khó hiểu hơn:


"Vì sao?"


"A Trừng từng hỏi đệ ấy đang đợi ai à, nhưng A Tiện vẫn luôn lắc đầu... Vẻ mặt mờ mịt, giống như không biết bản thân đang muốn đợi ai."


Giang Yếm Ly nhẹ giọng nói:


"Tận đến nửa tháng sau, đệ ấy mới có thể nói chuyện..."


Lam Vong Cơ thấy nét mặt của nàng có chút khổ sở, bỗng dưng cũng muốn biết nàng đang nhắc đến chuyện gì. Lúc này Giang Yếm Ly đang nhớ đến lại thiếu niên năm đó vẫn còn là một đứa bé, tay siết chặt tờ giấy đứng dưới tàng cây kia vừa ấm ức lại vừa nôn nóng, khóc đến rối tinh rối mù, mỗi câu nói ra đều tha thiết cháy bỏng vô cùng. Nàng nhẹ giọng:


"Đó là lần đầu tiên ta thấy đệ ấy khóc, cũng là lần đầu tiên kể từ lúc sinh bệnh ta nghe được đệ ấy nói chuyện."


"Một tập giấy thật dày, trong đó phân nửa là bức tranh có mặt chúng ta, nửa còn lại không biết là vẽ người nào, chỉ phác họa được một hình dáng rất mơ hồ, hoặc đơn giản phác vài nét rồi dừng lại."


"Ta hỏi đệ ấy, vì sao không vẽ tiếp?"


"Đệ ấy nói..."


Giang Yếm Ly buồn bã nói: "Đệ ấy nói đệ ấy chẳng thể nhớ ra gì cả. Đệ ấy vẽ được rất nhiều người, nhưng lại không nhớ ra nổi người đệ ấy muốn vẽ nhất."


Cho dù là đôi mắt hay là khuôn mặt... hắn đã quên hoàn toàn, chẳng nhớ được gì. Đứa nhỏ mới bao lớn, hốc mắt đỏ bừng cắn chặt răng, vò tờ giấy mới chỉ vẽ được vài nét thành một cục, tức giận vứt sang bên cạnh, khóc đến mức tấm lưng nhỏ cũng run lên, nước mắt đầy mặt, hơi thở hỗn loạn gấp gáp. Giống như đã nghẹn lâu lắm rồi, cho nên cảm thấy tủi thân như trời sập xuống vậy, căng lưng ngồi ở chỗ kia cả một ngày, tận đến khi hoàng hôn buông xuống. Cuối cùng lau lau nước mắt, nhặt mấy tờ giấy bị vò nhăn nhúm lên rồi trở về

Bình Luận (0)
Comment