Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

Chương 169



169.


Môn sinh nhìn thấy hai người đang đi tới thì đều dừng lại động tác trong tay mà hành lễ. Lam Hi Thần mỉm cười gật đầu ý bảo không cần quá mức câu nệ, những người này bèn lập tức quay đầu bận rộn làm chuyện của mình. Tuy trời đặc biệt lạnh, nhưng cảnh sắc ít khi xuất hiện sắc đỏ của Vân Thâm Bất Tri Xứ lúc này lại tràn ngập những màu đỏ rực rỡ, tầng tầng lớp lớp lụa đỏ thêu hoa đặc biệt tinh xảo được treo dưới mỗi mái hiên, ngay cả những cây cột lấp lánh ánh băng của đình nghỉ chân giữa hồ cũng tan bớt vài phần ý lạnh, mai vàng đầu cành buông rơi vài cánh mỏng theo gió, đáp xuống trên con đường mà cả hai đang nện bước đi qua, càng tô thêm nhiều phần say đắm lòng người.


Bây giờ Lam Hi Thần nhớ lại dáng vẻ tâm không cam tình không nguyện của Ngụy Vô Tiện hơn hai tháng lúc đến đây đáp ứng thời hạn ba tháng, rồi lại nhớ đến dáng vẻ hắn hai mắt tỏa sáng lôi lôi kéo kéo góc áo của Lam Vong Cơ mấy ngày trước, cảm thấy vô cùng thú vị. Mấy tháng này đúng là bị "Khế" làm khổ không ít, hai thiếu niên từ vừa nhìn đã ngứa mắt cãi nhau đến chẳng biết từ khi nào thu hút lẫn nhau, trong lòng chỉ có đối phương. Có những lúc ngẫu nhiên nói chuyện cùng hai người, Lam Hi Thần đều cảm thấy bản thân mình ngồi ở chỗ này quá mức cản trở. Người nào cũng là thật lòng thích đối phương, cho nên mới có thể mỗi lần nói chuyện, chỉ cần nhìn nhau thôi là trong mắt đã ánh lên ý cười. Tính tình Lam Vong Cơ mặc dù không thích thân mật với người khác quá mức, nhưng bất kể là ở nơi nào, chỉ cần ngồi xuống sẽ bình tĩnh mà nhìn Ngụy Vô Tiện vừa nói chuyện vừa dựa vào gần mình, cuối cùng chính là cách một lớp quần áo khuỷu tay kề khuỷu tay, hai người nhưng dính lại một chỗ.


"Mấy ngày nay các đệ vất vả rồi, trước khi thành thân không thể gặp mặt." Lam Hi Thần quay sang nhìn Lam Vong Cơ, cười nói: "Tuy là có chút coi trọng lễ tiết quá mức, nhưng thành thân là việc không thể coi nhẹ, đã là cổ huấn thì chắc chắn có đạo lý, để tránh va chạm giờ lành."


Nghe vậy, bàn tay đang buông thõng bên người của Lam Vong Cơ hơi cuộn lại. Lúc lâu sau, y mới ấp úng "Vâng" một tiếng. Lam Hi Thần thấy dáng vẻ của y giống như đang băn khoăn lo lắng gì đó, hỏi:


"Đệ đây là đang lo lắng thái độ của thúc phụ sao?"


Lam Vong Cơ hơi mím môi, không lên tiếng. Lam Hi Thần thấy y như vậy cũng không khỏi ôn hòa nói: "Không cần lo lắng, việc này đối với thúc phụ mà nói chẳng qua là có chút ngạc nhiên quá mức thôi, nhưng trong lòng người xác định là đã đồng ý Vô Tiện. Ngày hôm trước trong đại lễ chính thức nhập tên vào gia phả, cũng là thúc phụ tự tay làm mà."


Hai thiếu niên lúc trước vì "Khế" mà phải giả thành thân, chuyện này là do Lam Hi Thần chủ trì, từ bái đường đến hôn lễ đều không có người nào khác tham dự hoặc xử lý, cho nên cũng không phải là thật sự chính thức, nếu nói một cách nghiêm khắc thì không quy không củ cho nên không thể tính được. Thêm nữa lúc ấy quá vội vàng gấp gáp, Lam Khải Nhân cũng không có ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, lễ nhập gia phả cũng làm rất đơn giản, dù sao chăng nữa vẫn là muốn có trưởng bối đức cao vọng trọng trong tộc tiến hành. Cho nên nửa tháng này điều đầu tiên Lam Vong Cơ yêu cầu là muốn có một lễ thành thân chính thức đầy đủ lễ nghi, trong lòng Lam Hi Thần cũng hiểu ý tứ của y. Nói đi nói lại, chẳng qua là bởi vì càng trân trọng... lại càng muốn dành tất cả những thứ tốt nhất cho Ngụy Vô Tiện.


Trong lễ Trảo Chu của Lam Vong Cơ, Lam Khải Nhân đã chịu qua một lần đả kích, cho nên bây giờ năng lực thừa nhận đã tăng lên rất nhiều. Tuy rằng cảm thấy Ngụy Vô Tiện có chút nghịch ngợm, lại là nam tử, nhưng nhìn Lam Vong Cơ từ trước đến nay luôn nghe lời lại kiên định muốn làm đạo lữ với Ngụy Vô Tiện đến mức này thì cũng không ngăn cản nhiều, giống như trong một đêm đã nghĩ thông nhiều chuyện. Mấy tháng trước có thể nói Lam Khải Nhân không hề vòng vo gộp chuyện "Khế" cùng hôn sự của hai người vào thành một, nhưng lúc này không chỉ vượt xa cái gọi là tư thái bình tĩnh mà trong lòng Lam Hi Thần dự đoán trước, ngược lại ông càng mang đến cho hai người cháu trai của mình loại cảm giác là ông đã đoán trước dự liệu trước vân vân và vân vân. Y như rằng, lúc nhập gia phả, Lam Hi Thần nghe thấy ông thở dài, tựa hồ có chút bất đắc dĩ mà cảm khái một câu:


"Khế quả nhiên... vẫn là Khế."


Thanh Hành Quân năm đó cũng là có khế ước y hệt như vậy, sau khi phu nhân qua đời, đại khái là vì lao tâm lao lực quá độ nên chẳng lâu sau cũng đi theo. Mà chuyện này tận đến khi Thanh Hành Quân qua đời, Lam Khải Nhân mới biết được, cho nên lúc Lam Vong Cơ mười sáu tuổi mới ngầm đồng ý với chuyện Lam Hi Thần muốn đưa Ngụy Vô Tiện đến Vân Thâm Bất Tri Xứ để hai đứa nhỏ bồi dưỡng tình cảm. Chẳng qua việc này ông chưa từng nói với Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ, có lẽ là trong lòng vẫn thầm mong có một phần nào đó may mắn đây không phải thật. Ai ngờ đứa cháu trai này của ông quanh quanh quẩn quẩn thế mà lại bồi dưỡng ra tình cảm thật, giống như đóng dấu một cọc duyên trời đã định, diễn giả làm thật tìm được đạo lữ tâm ý tương thông. Lam gia tuy nhã chính lại nhiều quy phạm, nhưng nếu Lam Vong Cơ thật lòng, lại tìm được người linh hồn phù hợp, dắt tay làm bạn bên nhau cũng là chuyện không thể nào tốt hơn.


Lam Vong Cơ bỗng nhiên nghe thấy Lam Hi Thần nhắc đến chuyện này cũng có chút sửng sốt, dù sao thì y vẫn tưởng là do một vị trưởng bối khác trong tộc nhập gia phả, ai ngờ vậy là do Lam Khải Nhân tự mình xử lý, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng:


"Vâng."


"Đệ có thể nói cho Vô Tiện biết, bảo đệ ấy không cần phải câu nệ như vậy." Lam Hi Thần cười nói: "Lần trước gia yến, ta thấy đệ ấy ngồi cứng đờ một chỗ."


Lam Vong Cơ gật gật đầu, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn chọn không nhắc lại lần đó Ngụy Vô Tiện phần lớn đúng là vì căng thẳng, sợ làm không tốt hoặc làm sai gì đó sẽ khiến thúc phụ liên đới trách nhiệm mà giáo huấn y, còn một phần nhỏ nguyên nhân chính là... đêm trước ồn ào quá muộn, cả lưng lẫn eo đều đau. Khoảng thời gian nửa sau gia yến Lam Vong Cơ đều lặng yên không một tiếng động mà phủ tay lên thắt lưng của Ngụy Vô Tiện, giúp cái người đang nhỏ giọng rầm rì kêu "Nhị ca ca" xoa bóp thắt lưng nhức mỏi đau đớn, tay còn lại đặt dưới gầm bàn thì bị Ngụy Vô Tiện quấn lấy kéo đi, không biết làm cách nào ngoài đè chặt mấy ngón tay nũng nũng nịu nịu kia xuống, tận đến khi mười ngón tay đan vào nhau hắn mới chịu ngồi yên ổn. Trí nhớ của Ngụy Vô Tiện đã hoàn toàn khôi phục ổn định, đại khái là bởi vì chút ít ký ức của tuổi thơ trở lại, bây giờ mỗi lần hắn nhìn y thì hai mắt đều tỏa sáng. Hai người chỉ ôm nhau nằm trên giường dụi dụi cọ cọ cũng có thể hôn thật lâu thật lâu, lúc đầu chỉ là những nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, cuối cùng lại biến thành hôn sâu, tiếng nước vang lên không ngừng. Lam Vong Cơ biết trong lòng hắn luôn muốn bù lại khoảng thời gian mà cả hai đã bỏ lỡ, trong lúc khó lòng kiềm chế tình cảm đè hắn xuống dưới thân mà thao, người kia luôn vô cùng phối hợp. Cho dù kêu khóc rên rỉ nguyên một đêm khàn cả giọng nhưng vẫn mặt mày ửng đỏ ngậm chặt lấy y, giống như nếu y chỉ rút ra ngoài một chút hắn cũng luyến tiếc, ướt át mà gọi y "Nhị ca ca".


Hai người một đường vừa đi vừa nói chuyện, phần lớn là Lam Hi Thần nói, Lam Vong Cơ lẳng lặng nghe, thuận tiện nhắc lại một lần chuyện không lâu nữa đúng giờ lành sẽ bái đường hành lễ như thế nào, để tránh làm sai. Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đều là nam tử, cho nên trang phục phối sức không có gì quá mức rườm rà phức tạp, chẳng qua chỉ là tắm rửa thay quần áo, chải đầu buộc tóc, mặc hỉ phục dành cho nam bái đường sau đó tiếp đón tân khách. Lam Hi Thần suy nghĩ nói:


"Kim gia, Nhiếp gia và Giang gia đều đã đến tiền thính rồi, bây giờ cũng sắp tới giờ lành..."


Lam Hi Thần đang nói bỗng nhiên dừng lại, mi tâm khẽ nhíu dường như có chút nghi ngờ, ấm giọng gọi:


"Hoài Tang?"


Lam Vong Cơ dừng bước, nhìn theo ánh mắt của Lam Hi Thần. Người đến cuối năm thứ tư cầu học mới qua được bình xét cấp bậc, chính là Nhiếp Hoài Tang đang nấp sau cây cột, đỏ mặt tía tai thật cẩn thận thò đầu ra ngoài, dáng vẻ muốn nhìn nhưng không dám. Đến ngay cả cây quạt mà bản thân yêu thích nhất cũng bị siết trong tay đến mức gấp khúc, rõ ràng trong lòng biết có chuyện rất không xong nhưng lại không dám nói. Vừa thấy hai người đang đi đến chú ý tới mình, cả người Nhiếp Hoài Tang run lên, rụt người lại chỗ núp, lắp bắp một chút:


"Ôi không sao không có việc gì!"


Lam Hi Thần: "..."


Lam Hi Thần kiên nhẫn nói: "Làm sao thế?"


Sau một lúc do dự thì Nhiếp Hoài Tang mới lề mà lề mề đi ra từ phía sau cây cột, liên tục vuốt ve cây quạt đã bị siết đến nhăn nhúm sắp gãy đến nơi, móng tay cọ vào nan quạt tạo ra vết trầy, giống như gấp đến đầu đầy mồ hôi nhưng không biết làm thế nào.


"Trạch Vu Quân, có phải sắp đến giờ lành rồi không?"


Rõ ràng là Nhiếp Hoài Tang không hề nói thêm gì, nhưng Lam Vong Cơ ngay lập tức nheo mắt lại, bỗng dưng cảm thấy có gì đó không ổn, môi bắt đầu mím chặt. Lam Hi Thần gật đầu nói: "Đúng vậy, sắp đến rồi."


"Hả? Vậy... vậy phải làm sao bây giờ đây!" Nhiếp Hoài Tang vội cao giọng la lên: "Đến giờ lành tới nơi rồi!"


Lam Hi Thần có chút khó hiểu: "Đến giờ lành thì làm sao?"


Nhiếp Hoài Tang đi đi lại lại đến ba vòng tại chỗ, nền gạch bên dưới suýt nữa cũng bị cọ đến mức lộ ra dấu chân, dáng vẻ hận như không thể đào hố tự chôn mình đi cho xong, cuối cùng chân nọ vấp chân kia một cái, sợ đến mức da mặt trắng bệch, quyết định khai thật:


"Ngụy huynh huynh ấy xuống núi đã mấy canh giờ rồi, đến bây giờ vẫn còn chưa về luôn!"


"Sao cơ?!"


Chết mất! Mọi thứ đã sẵn sàng hết rồi... thì người lại chạy mất bóng! 

Bình Luận (0)
Comment