Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

Chương 22

22.


Nhiếp Hoài Tang buồn bực chọc chọc đồ ăn, hai người còn lại đến thở mạnh cũng không dám, cố gắng đè ép tiếng động trong lúc ăn uống đến mức thấp nhất. Trên bàn toàn là món họ thích, thịt kho tàu chân gà cá hấp sườn xào chua ngọt, không nghĩ đến cái trấn nhỏ nơi thôn quê này cũng có thể làm ra nhiều món ăn đa dạng như vậy. Tuy trước cửa khách điếm yên yên tĩnh tĩnh, không có mấy người qua lại, nhưng đồ ăn thức uống vẫn cực kỳ đầy đủ, ông chủ cũng nhiệt tình hiếu khách, tiểu nhị lại càng thêm bận rộn, đi đi lại lại suốt. Nhưng mà lúc này cả ba người đều không cười nổi, đại sảnh mà bọn họ ngồi ăn yên tĩnh đến mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng. Bởi vì ở cái chỗ xa xa đằng kia, cách họ một cái bàn, chính là Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ.


Bát cơm trắng đầy ắp của Ngụy Vô Tiện chẳng vơi đến một hạt, hắn chống cằm ngồi đó, vẻ mặt ngán ngẩm cầm đũa lên thỉnh thoảng gõ vào miệng bát, tạo thành những tiếng vang thanh thúy.


'Cách.'


'Cách.'


'Cạch.'


Bàn tay thon dài kéo bát cơm của hắn sang một bên, Lam Vong Cơ đang ngồi cực kỳ đoan chính, nhàn nhạt nói:


"Hành vi bất nhã."


Ngụy Vô Tiện: "..."


Ngụy Vô Tiện không thèm gõ bát nữa, ngẩng đầu nhìn về hướng Nhiếp Hoài Tang, nói:


"Nhiếp huynh, ta sang ăn với ngươi nhé."


Một bàn ba người bên kia nghe thấy vậy thì vội vội vàng vàng đạp hết mấy cái ghế còn trống vào trong gầm bàn, nói:


"Không được đâu không được đâu! Ngụy huynh, bên này hết chỗ rồi, chật lắm."


Ngụy Vô Tiện tức đến nở nụ cười:


"Ngươi để... ưm!"


Ngụy Vô Tiện: "Ưm ưm ưm ưm!"


Lam Vong Cơ thi thuật Cấm ngôn xong thì nhàn nhạt nói:


"Ăn không nói."


Ngụy Vô Tiện vẫn còn cố chấp ưm ưm thêm vài tiếng nữa rồi mới đập bàn đập ghế, vẻ mặt chống đối. Lam Vong Cơ buông mi xuống, vững như Thái Sơn, cũng không động đũa đến mấy món ăn cay nồng đỏ tươi trên bàn này. Ngụy Vô Tiện ưm được một lúc thì khuôn mặt đỏ bừng, cuối cùng tức giận ném đũa xuống bàn, khoanh tay trước ngực, quay người sang chỗ khác.


Con mẹ nó chứ... đúng là tức chết mất!


Mấy ngày nay Lam Vong Cơ không biết đang định làm cái trò quỷ gì, tỏ ra cực kỳ dung túng hắn, hại Ngụy Vô Tiện lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, cảm thấy thanh đao treo trên đầu mình đang rung rinh sắp rơi xuống đến nơi rồi. Bây giờ vất vả lắm mới nhân lúc Lam Vong Cơ bận bịu mà lén lút trốn ra ngoài, muốn tìm một nơi trời cao biển rộng để buông lỏng tâm tư xuống, tránh việc mỗi lần ngồi ngốc ở cạnh Lam Vong Cơ lại bắt đầu cảm thấy kỳ quái không nói nên lời. Kết quả thì sao, vừa chạy chưa được bao xa đã bị người ta kịp thời túm lại. Lam Vong Cơ giống như đang bị một cục tức làm cho nghẹn họng vậy, không cho phép hắn ở cùng phòng với người khác, bắt hắn phải ở cùng phòng với mình, lại còn là giường đơn.


Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Hay là ngươi dứt khoát buộc luôn ta vào thắt lưng đi, đỡ phải lo ta lên giường đi ngủ rồi còn đào tẩu.


Đúng.


Chuyện này là do hắn sai.


Hắn không nên chẳng nói với Lam Vong Cơ tiếng nào đã một mình bỏ xuống núi, khiến cho người ta cảm thấy hắn muốn tìm đường chạy trốn. Hơn nữa hắn còn đồng ý với Lam Vong Cơ là sẽ ngoan ngoãn ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ cùng y giải quyết vấn đề của cái "Khế" kia rồi, bây giờ lại lén lén lút lút một mình bỏ trốn, đúng là có chút không ổn thật.


Nhưng mà sau nụ hôn triền miên quấn quýt buổi sáng hôm nay, cả người cảm thấy có gì đó sai quá sai, chỉ vừa nhìn thấy Lam Vong Cơ thì toàn thân mềm nhũn, đầu ngón chân cũng không nhấc lên nổi. Nếu như bị đối phương đến gần vén tóc hay sờ mặt thì trong lòng lập tức ngứa ngứa tê tê, thậm chí còn cảm thấy xấu hổ không nói thành lời. Rõ ràng lúc cùng bọn Nhiếp nhị kề vai bá cổ hoặc đụng vào tóc thì hoàn toàn chẳng có vấn đề gì cả mà. Nhưng nếu người đụng chạm là Lam Vong Cơ, thì chỉ cần liếc nhau một cái là cả người lập tức ngứa ngáy, cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa lúng túng.


Ngụy Vô Tiện cũng không hiểu loại cảm giác này có ý nghĩa gì. Hắn mơ hồ nhận ra rằng, chỉ cần mình nghĩ sâu một chút là lập tức có thể chạm đến chân tướng sự việc, nhưng lại không dám làm thế. Hắn sợ rằng nếu bóc trần lớp vỏ mỏng manh kia, chuyện đó sẽ lập tức mâu thuẫn với cái suy nghĩ "sau khi xong việc thì vui vẻ chia tay" đã cắm rễ trong lòng hắn từ lâu, sau đó sẽ làm dao động lập trường của bản thân hắn.


Đám Nhiếp nhị không có gan trêu chọc Lam Vong Cơ, cho nên lúc nghe thấy y nói "một giường" cũng chỉ dám đứng một bên sợ chưa đủ lớn chuyện mà nháy mắt với nhau chờ xem trò vui. Trong lòng Ngụy Vô Tiện bực bội muốn chết, nhưng lại không thể phản đối. Dù sao thì trong mắt mọi người bọn họ cũng đã thật sự trở thành phu thê rồi, ăn cùng bàn ngủ cùng giường mới là chuyện bình thường.


Có quỷ mới biết bọn họ vẫn còn cực kỳ trong sạch... ừ thì ngoài hôn môi ra thì những cái gọi là phu thê chi thực khác đều chưa làm gì hết. Hơn nữa đến ngay cả hôn môi... cũng là vì muốn thử kích thích tiêu ký thôi. Chắc chắn là tiêu ký của Lam Vong Cơ cũng có phản ứng, nếu không thì phối hợp hôn hắn như vậy để làm cái gì. Lúc trước dung túng hắn như thế, trong lòng Ngụy Vô Tiện cảm thấy chẳng quen tí nào, nhưng bây giờ Lam Vong Cơ lại giống như bị việc mình bỏ xuống núi đả kích, chớp mắt một cái đã lộ ra bản tính thường ngày, quản hắn còn chặt hơn nữa, chặt đến mức không thể chặt hơn.
Cái này không cho làm cái kia không cho làm, đến chuyện thoải mái chạy nhảy đi lại cũng không cho. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, thà cứ như mấy ngày trước còn hơn, tốt xấu gì thì chính mình còn nhặt được chút lợi lộc.

Bình Luận (0)
Comment