Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

Chương 37

37.


Hai người ngồi yên tại chỗ, vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần, xấu hổ đến mức không thốt nổi câu gì.


Chuyện này đúng là khó nói lắm luôn.


Ngụy Vô Tiện vốn không định lau Tùy Tiện, nhưng trước mắt phải tìm việc gì làm cho đỡ xấu hổ, cho nên lôi kiếm từ trong vỏ ra, lau đi lau lại thân kiếm đã sạch đến mức không thể sạch hơn, sau đó cắm lại vào vỏ.


Một lúc sau, hắn lại lôi kiếm ra, lau lau, rồi lại nhét vào.


Trong địa đạo yên tĩnh, ngoại trừ tiếng rút kiếm ra tra kiếm vào 'roẹt roẹt' thì không hề có bất kỳ một thanh âm nào khác.


Tị Trần thì không theo chủ nhân xuống dưới này, được Lam Vong Cơ thi thuật ra lệnh quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Dù sao ở trong kết giới Tuần linh nếu không có cái gì dẫn đường thì người bên ngoài rất khó có thể dò ra manh mối. Tuy nhiên, hiện giờ linh lực cũng chẳng còn, có Tị Trần ở đây cũng không có tác dụng gì.


Lam Vong Cơ hơi nghiêng người đi, chỉ còn lại cái cằm thon nhọn trắng nõn lộ ra trong ánh lửa bập bùng, cánh môi mím thật chặt. Dáng ngồi tuy đoan chính, nhưng mấy ngón tay đặt trên đầu gối lại cuộn lại cứng đờ. Ngụy Vô Tiện vốn định tìm chuyện gì đó để nói cho đỡ ngại, nhưng vừa nhìn thấy y như vậy thì những lời chuẩn bị thốt ra đều nghẹn cứng trong cổ họng, khó khăn cắn chặt răng, mím môi lại.


Nói gì bây giờ được nhỉ?


Hình như chẳng nói được cái gì nữa cả...


Vừa rồi lúc Lam Vong Cơ hôn hắn, hắn căn bản không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là trong bầu không khí ái muội kia, một phút thoáng qua hắn đã cảm thấy nên hôn một cái mới đúng. Nhưng sau khi hắn tỉnh táo lại thì mới phát hiện rằng nếu không có lý do thì nụ hôn này đúng là thân mật quá mức cho phép. Giống như ngâm mình trong tình nồng ý mật, chớp mắt một cái thôi trái tim đã lập tức tan ra, khiến cho Ngụy Vô Tiện toàn thân mềm nhũn, để mặc nụ hôn kia kéo dài từ khóe mắt xuống đến bờ môi. Hơi ấm mà bàn tay Lam Vong Cơ lưu lại lúc giúp hắn xoa nắn vết bầm vẫn còn nguyên vẹn, Ngụy Vô Tiện vô thức vuốt ve lên cổ tay mình, một dòng cảm xúc không tên mơ hồ xuất hiện nơi đáy lòng.


Từ lúc hắn nói với Lam Vong Cơ những lời kia vẫn luôn ngẩn ngơ đến tận bây giờ, thật ra cũng chẳng phải vì lý do quái quỷ gì cả. Chỉ là phát hiện ra bản thân động tâm, cho nên đáy lòng đang ầm ầm nổi sóng mà thôi.


Ngụy Vô Tiện càng nghĩ càng thấy không ổn, cho nên đứng phắt dậy, nói:


"Ta đi thăm dò phía trước."


Lam Vong Cơ nghe thấy, tuy là có chút lưỡng lự, nhưng vẫn nhíu mi ngẩng đầu nói:


"Ta đi cùng ngươi."


Để Ngụy Vô Tiện một mình lang thang trong này rất không an toàn, ai mà biết được con Huyễn yêu đang mai phục kia có thể nhảy xổ ra lúc nào. Nhưng Ngụy Vô Tiện vừa nghe thấy y nói vậy lại giống hệt như con mèo bị giẫm phải đuôi, ngay lập tức xù lông lên:


"Không cần!"


Hơi thở của Lam Vong Cơ chững lại một chút, sau đó buồn bã buông mi xuống, thấp giọng đáp:


"Ừm..."


Chắc hẳn là Ngụy Vô Tiện đã cảm nhận được cái gì đó, thực sự nổi giận rồi. Lam Vong Cơ khó khăn dời mắt khỏi cánh môi có chút sưng đỏ của hắn, hơi thở nóng dần, da đầu run lên, vô cùng hối hận. Trong lòng y biết rất rõ, vừa rồi chính bản thân mình đã vượt quá giới hạn...


Ngụy Vô Tiện gãi gãi đầu, dường như có rất nhiều điều muốn nói, nghẹn đến mức đỏ cả mặt, nhưng cuối cùng đến một câu cũng không thốt nổi, để lại Tùy Tiện cho Lam Vong Cơ phòng thân, sau đó xoay xoay một cái hỏa chiết tử trong tay, đi thẳng một mạch vào sâu trong địa đạo.

Bình Luận (0)
Comment