Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

Chương 39

39.


Sau khi Ngụy Vô Tiện đi rồi, Lam Vong Cơ vẫn luôn cúi đầu lẳng lặng nhìn miệng vết thương trên cánh tay phải của mình. Nếu nói đau thì đúng là đau thật, nhưng y đã sớm nhẫn nhịn thành quen, lúc y ra tay giúp Ngụy Vô Tiện nắn xương vẫn cảm thấy Ngụy Vô Tiện còn đau hơn y nhiều, cho nên cũng không để ý đến sự đau đớn của chính mình nữa.


Ngụy Vô Tiện vừa nói đau, trong lòng Lam Vong Cơ sẽ thấy khó chịu. Mặc cho câu kêu đau này mang theo bao nhiêu phần làm nũng, nói tóm lại là y rất muốn ôm người nọ vào trong lòng mà vuốt vuốt hôn hôn.


Thế mà y hôn thật. Sau khi không khống chế nổi mà hôn lên, rồi bị câu nói hàm hàm hồ hồ kia của Ngụy Vô Tiện đánh thức, cả hai người đều như bừng tỉnh từ cơn mê loạn, nét mặt cứng ngắc nhìn đối phương.


Mấy ngón tay của Lam Vong Cơ được ống tay áo dài rộng che lấp lẳng lặng siết chặt lại, cảm giác áy náy cùng hối hận ùn ùn dâng lên trong lòng. Vừa nãy, Ngụy Vô Tiện trong lòng y bị hôn đến mức ngơ ngơ ngác ngác, lại còn ngoan ngoãn để y ôm vào ngực mà vuốt ve một lúc lâu, từ khóe mắt đến bờ môi đều lấp lánh ánh nước, giống như vừa chịu đủ yêu thương...


Đây là thừa nước đục thả câu!


Y trăm triệu lần không nên làm ra hành vi trái với mong muốn của Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện vốn không hề thích y, chỉ là hiếm khi hồ đồ bị mình không kiềm chế nổi mà hôn hết lần này đến lần khác...


Y vừa hối hận, lại vừa liên tục tự nhắc nhở bản thân.


Nhất định phải duy trì khoảng cách với Ngụy Vô Tiện, không thể buông thả bản thân theo chút ham muốn cá nhân từ sâu trong đáy lòng này, dừng ngay việc lấy danh nghĩa thành thân mà cợt nhả Ngụy Vô Tiện. 


Ngón tay Lam Vong Cơ siết chặt đến mức trắng bệch, hung hăng nện một đấm lên vách đá. Chỉ cần nhìn mu bàn tay lập tức xuất hiện một mảng thâm tím là biết y đã dùng đủ mười phần sức lực. Bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên phía sau, trong địa đạo lặng ngắt như tờ, tuy bước cực nhẹ nhưng âm thanh vẫn vang lên vô cùng rõ ràng.


"Ai?"


Lam Vong Cơ cảnh giác hỏi.


Mũi giày màu đen mới tinh từ từ tiến vào ánh sáng của hỏa chiết tử, để lộ ra gương mặt anh tuấn mang theo ý cười quen thuộc. Ngụy Vô Tiện thân hình thon dài, hai tay chắp sau lưng, ung dung thong thả mà dừng lại trước mặt Lam Vong Cơ:


"Lam Trạm."


Người mới vừa rồi còn quanh quẩn trong đầu óc đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, hơn nữa còn không tránh không né mà nhìn mình chằm chằm, trái tim của Lam Vong Cơ lập tức nhảy dựng lên, theo bản năng tránh mắt đi, cảm thấy thật sự lúng túng khó xử. Y vẫn không biết rõ đến cùng là Ngụy Vô Tiện đã phát hiện ra tâm tư của y hay chưa, vẫn còn chưa kịp sắp xếp đầu óc của mình cho hoàn toàn tỉnh táo thì người này đã trở về, trên mặt còn mang theo thái độ như thể muốn chất vấn vậy. Trái tim Lam Vong Cơ nảy lên một cái:


"Ngươi..."


Y vốn muốn hỏi "Ngươi đi dò đường về rồi sao?", nhưng lời nói lên đến khóe miệng rồi lại chẳng thể thành câu, vẫn cảm thấy cực kỳ xấu hổ, lúc này chưa thể nói chuyện cùng Ngụy Vô Tiện được. Trong tầm mắt đang buông xuống của y, mũi giày đen tuyền thong thả bước từng bước một đến gần. Lam Vong Cơ biết rõ, bây giờ y chỉ cần ngước mắt lên thì sẽ lập tức đối diện với đôi đồng tử đen nhánh trong trẻo của Ngụy Vô Tiện.


"Lam Trạm."


Hơi thở ấm áp quẩn quanh bên vành tai, mang theo giọng nói dịu dàng êm ái của đối phương:


"Ngươi thích ta... Đúng không?"


"...!!!"


Lam Vong Cơ vốn còn đang đoan chính ngồi tại chỗ, vừa nghe thấy vậy thì tái cả mặt mà dựa vào vách đá phía sau, trong mắt đầy vẻ kinh hãi cùng ngạc nhiên, ngay cả lồng ngực cũng khẽ run lên. Bị người ta nói trúng tâm tư, trái tim hoảng hốt đến mức đập thật nhanh. Ngụy Vô Tiện thấy biểu cảm của y, hiểu rõ mọi chuyện. Hắn bước thêm vài bước nữa, sau đó ngồi xổm trước mặt y, khóe miệng cong lên thành một ý cười mị hoặc:


"Thật ra ta cũng thích ngươi."


Lam Vong Cơ ngây ngẩn cả người, khó tin mà trợn tròn mắt. Ngụy Vô Tiện nói xong lại ghé sát vào thêm một chút, hơi thở ấm áp gần như dán lên khuôn mặt y, nói:


"Không chỉ có thế, ta còn muốn cùng người làm những chuyện thật thoải mái... giữa phu thê với nhau."


Toàn thân Lam Vong Cơ chấn động, bị ý tứ câu dẫn không thèm che giấu trong lời nói của hắn kích thích đến mức da đầu run lên, trong đầu tràn ngập dáng vẻ của Ngụy Vô Tiện sáng nay trước khi ra cửa còn nép vào lòng y mà hôn môi. Cánh môi đỏ bừng mềm mềm ấm ấm, vừa lẩm bẩm vừa khẽ nhay cắn môi y.


Nhưng mà...


Trái tim Lam Vong Cơ lập tức chùng xuống, tâm tình rung động trong nháy mắt bị lý trí ngăn lại.


Nhưng mà... tất cả những chuyện này, chẳng có chút quan hệ nào với người trước mắt y cả!


Bỗng nhiên y nhận ra những cảm giác khác thường tràn ngập trong lòng vừa rồi là do đâu mà có. Hơi thở ấm áp ngày càng tiến lại gần hơn, những ngón tay thon gầy của thiếu niên lần mò muốn bắt lấy cổ tay Lam Vong Cơ, lại y bị mặt không đổi sắc tránh né. Người kia sửng sốt một chút, không nghĩ rằng Lam Vong Cơ sẽ từ chối mình, chỉ cười nói:


"Sao thế?"


Lam Vong Cơ lắc đầu, nhàn nhạt nói:


"Không sao."


Trái tim của y chậm rãi bình ổn lại, từng tấc da thịt đều căng cứng cảnh giác. Lúc Ngụy Vô Tiện ngã xuống đây, cả người đã sớm dính đầy bụi đất, mũi giày làm sao có thể sạch tinh như mới vậy được. Hơn nữa bình thường mỗi khi nhắc đến chuyện hôn ước, Ngụy Vô Tiện đều bực bội giống hệt một con mèo xù lông, sao có thể thẳng thắn nói ra những câu xấu hổ như thế với y. Người trước mắt y giống Ngụy Vô Tiện như đúc, đương nhiên là do Huyễn yêu biến thành.


Đối với Huyễn yêu, việc hóa thành dáng vẻ của người khác cũng không có gì khó khăn. Nhưng tại sao nó lại cố tình chọn biến thành Ngụy Vô Tiện, đến ngay cả những động tác nhỏ đều bắt chước cực kỳ giống...


Lam Vong Cơ im lặng mím chặt môi, cuối cùng cũng hiểu ra.


Huyễn yêu có thể thâm nhập vào sâu trong tâm tư của người khác, tìm được thứ người đó sợ hãi nhất, hoặc là thứ người đó khát vọng nhất.


Thứ Ngụy Vô Tiện sợ nhất là chó.


Mà thứ y khát khao mong mỏi nhất... lại chính là Ngụy Vô Tiện.


Vốn dĩ y còn có chút mơ hồ chưa thể xác định được tâm ý của bản thân mình, nhưng bây giờ hình như đã hoàn toàn hiểu rõ rồi...


Cho dù người trước mắt chỉ là "Ngụy Vô Tiện" giả, nhưng một câu "Thật ra ta cũng thích ngươi kia" vẫn khiến lồng ngực y nghẹn ngào. Lúc phát hiện ra đối phương là giả, y đã phải dùng hết sức lực toàn thân mới có thể đè xuống cảm giác mất mát đang cuồn cuộn dâng lên từ đáy lòng, bình tĩnh đối diện với người trước mắt. Mới vài canh giờ ngắn ngủi mà Huyễn yêu đã có thể dồn đủ yêu lực để cải trang thành dáng vẻ của Ngụy Vô Tiện, có lẽ không phải là năng lực khôi phục mạnh mẽ, chẳng qua chỉ đang phô trương thanh thế mà thôi. Nói chung là Huyễn yêu không đoán được y đã tìm ra cách khôi phục linh lực hay chưa, cho nên chỉ có thể đến gần thăm dò rồi tìm cơ hội lấy mạng y. Ánh mắt của Lam Vong Cơ thản nhiên nhìn khuôn mặt giống Ngụy Vô Tiện như đúc đối diện mình, suy nghĩ xem nên xử lý thế nào. Lúc này linh lực của y đã cạn kiệt hoàn toàn, không có dấu hiệu khôi phục, Ngụy Vô Tiện lại đang mất bình tĩnh, nhất định sẽ không quay về sớm. Thứ có thể bảo vệ bản thân y lúc này chỉ có Tùy Tiện ở bên cạnh, nhưng không có linh lực để rót vào linh kiếm, nó cũng chưa hẳn có thể phát huy được tác dụng. Lam Vong Cơ chống tay ngồi hẳn xuống đất, cố tỏ ra cả người suy yếu chẳng còn chút sức lực nào, vô thanh vô tức thu Tùy Tiện vào trong tay áo. Cho nên chỉ có thể đợi con yêu quái này hoàn toàn tin tưởng mình đã mắc mưu, thả lỏng cảnh giác, sau đó một kiếm đâm chết nó.


"Ngụy Vô Tiện" thấy y ngồi bệt dưới đất không nói câu gì thì thong thả quỳ xuống bên cạnh chân y, cười nói:


"Lam Trạm, ngươi không muốn lên giường cùng ta sao?"


Lam Vong Cơ: "..."


Những lời này dùng khuôn mặt của Ngụy Vô Tiện nói ra, lực sát thương đúng là quá lớn. Lam Vong Cơ nhàn nhạt đáp:


"Không đúng lúc."


"Ngụy Vô Tiện" nhướng mi, hỏi:


"Lý do?"


Lam Vong Cơ mím môi, sau đó đáp:


"Ngươi đang bị thương."


Nghe thấy vậy, vẻ cảnh giác được che giấu vô cùng tốt trong đáy mắt của "Ngụy Vô Tiện" lập tức buông lỏng một chút:


"Cũng đâu phải vết thương nặng lắm, không ngại."


Lam Vong Cơ đang muốn nói tiếp thì bỗng dưng siết chặt tay, hai bên tai không khống chế nổi mà nóng bừng lên. "Ngụy Vô Tiện" quỳ trước mắt y bắt đầu nới lỏng thắt lưng, y phục từ trên bờ vai trơn bóng tuột thẳng xuống dưới, để lộ một mảng da thịt trắng nõn thật lớn. Vải vóc đen tuyền nửa che nửa đậy nơi bắp đùi mịn màng cùng hai cánh mông tròn trịa căng mẩy. Vùng bụng phẳng lì thon gọn cùng đôi chân thon thả bị vạt áo lặng im một một tiếng động che lại, giống như chỉ cần đưa tay khẽ gạt một cái là có thể thu hết thân thể non nớt mảnh khảnh kia vào trong đáy mắt.


Sau khi cởi bỏ thắt lưng cùng phục sức, bên dưới lớp áo ngoài màu đen chẳng còn lấy một mảnh vải. Hai điểm hồng nhạt trên lồng ngực trắng trẻo gầy gò của thiếu niên cảm nhận được sự rét buốt của không khí, xinh đẹp dựng thẳng lên giống như bị lạnh cóng, vừa mềm mại tròn trịa lại hồng hào non nớt, thật sự làm cho người ta muốn yêu thương. Đầu vú phấn nộn yếu ớt nổi bật trên khuôn ngực trắng nõn đúng là khiến người khác muốn đưa tay nhéo một cái, để kích thích hắn co rụt lại trong lòng mình mà rên lên khe khẽ.


Không phải y chưa từng nhìn thấy nửa thân trên trần trụi của Ngụy Vô Tiện lúc hai người cùng ngâm suối nước lạnh. Nhưng mà bây giờ địa vị của hắn trong lòng y khác rồi, đúng là có chút quá mức...


Quá mức trêu chọc người khác.


Trong lòng Lam Vong Cơ biết rõ người này không phải Ngụy Vô Tiện, nhưng mà thân thể này rõ ràng hóa thành từ thân thể vốn là của Ngụy Vô Tiện. Bởi vậy nếu y nhìn hết thì cũng đồng nghĩa với việc... nhìn thấy hết mọi thứ của Ngụy Vô Tiện. Hai vành tai của Lam Vong Cơ đỏ ửng lên, theo bản năng mà nghiêng đầu rời mắt khỏi vòng eo nhỏ gọn dẻo dai cùng cánh mông căng tròn trần trụi của thiếu niên trước mặt. Hai đầu vú non nớt hồng hào như ẩn như hiện trước mắt y, chỉ cần hơi nghiêng đầu lại là có thể nhìn rõ rõ ràng ràng. Tuy hai người đã thành thân rồi, nhưng mà trực tiếp nhìn thẳng như vậy vẫn không phải là hành vi mà người quân tử nên làm.


Lam Vong Cơ cảm thấy mình sắp không thở nổi nữa, trong lòng bắt đầu lẩm bẩm niệm kinh Phật, bàn tay vô thanh vô tức siết chặt thân kiếm, cả người căng lên, vận sức chờ phát động, trên trán phủ một tầng mồ hôi mỏng. Rèm mi dài buông xuống che khuất tầm mắt, khiến y không thể nhìn rõ. Trong lúc y căng thẳng như vậy, "Ngụy Vô Tiện" vừa nhu thuận vừa mị hoặc mà rướn người lên, cánh môi đỏ hồng khẽ động đậy, học đủ mười phần dáng vẻ dính người thường ngày của Ngụy Vô Tiện.


"Lam nhị ca ca..."


"Hai người các ngươi đang làm cái quái gì thế hả?!"


Tiếng linh lực bùng nổ vang vọng trong địa đạo, Lam Vong Cơ ngước nhìn, đối diện với một đôi mắt đang cực kỳ căm phẫn.

Bình Luận (0)
Comment