Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

Chương 45

45.


Cái khúc kia có dễ nghe hay không ý hả?


Đến Ngụy Vô Tiện cũng chẳng biết nữa là, hắn hát lung tung đấy. Chỉ để che giấu việc dùng Truyền âm thuật để thông tri với Lam Vong Cơ thôi.


Huyễn yêu chắc chắn sẽ nấp trong một chỗ tối nào đó nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của bọn họ, cho dù bọn họ làm gì, quang minh chính đại hay lén lút mờ ám, nó đều thấy rõ hết. Những lời hồ yêu nói vốn khó mà phân biệt thật giả, Ngụy Vô Tiện đoán rằng mười phần thì có đến chín là lời nói dối, chẳng qua mục đích cuối cùng là tách mình cùng Lam Trạm ra. Bởi vì Huyễn yêu đúng là không thể chờ nổi nữa, chỉ có thể nhân cơ hội bọn họ lôi hồ yêu ra ngoài để tìm cách cứu đồng bọn. Lời đe dọa "nửa tháng" kia của Ngụy Vô Tiện chẳng qua chỉ mang tính chất đe dọa thôi, để kích thích con Huyễn yêu lộ mặt. Lúc này thứ giống hệt một vũng nước cùng với hồ yêu đều đang bị Khổn tiên tác trói lại. Hai kẻ bọn chúng điên cuồng giãy giụa, nhưng càng giãy thì Khổn tiên tác càng siết chặt hơn, siết đến mức hằn sâu vào trong da thịt của hồ yêu rồi. Hồ yêu phẫn nộ, khàn khàn rít lên:


"Con người, đúng là xảo quyệt."


Ngụy Vô Tiện xách theo hai con yêu đi ngược trở lại tìm Lam Vong Cơ:


"Ngươi mà cũng có tư cách nói câu đó với ta à?"


Hồ yêu tức lòi mắt:


"Ngươi..."


Ngụy Vô Tiện cười nói:


"Thỏ khôn phải đào ba hang, đối phó với loại như ngươi sao có thể không đề phòng chứ."


Huyễn yêu cười lạnh, nói:


"Dù cho ngươi có bắt được chúng ta, nhưng ta không cho ngươi ra ngoài thì kết giới Tuần linh cũng sẽ không để ngươi thoát."


Ngụy Vô Tiện nói:


"Không sao, ta với Lam Trạm đều có đủ kiên nhẫn mà."


Hắn dừng lại, nhếch mép cười một cái, nói:


"Để xem ai mới là kẻ chịu được lâu hơn."


Không để Huyễn yêu có cơ hội tiếp tục lải nhải những lời vô nghĩa, Ngụy Vô Tiện đã cảm thấy phiền phức, xoay cổ tay một cái, nhét cả hai con yêu vào trong linh nang, lúc này chúng nó cuối cùng cũng chịu im miệng. Ngụy Vô Tiện nghe chúng nó lảm nha lảm nhảm hết chuyện vô nghĩa này đến chuyện vô nghĩa khác, không chịu dừng mồm, bỗng nhiên có chút thấu hiểu bình thường Lam Vong Cơ nghe mình léo nhéo đau đầu đến mức nào, bước chân lại nhanh thêm một chút.


Tận đến khi nhìn thấy một thân ảnh thon dài trắng như tuyết đứng cạnh hồ, trái tim đang treo lơ lửng của Ngụy Vô Tiện mới được buông xuống, hắn thở phào nhẹ nhõm, gọi:


"Lam Trạm!"


Lam Vong Cơ quay lại nhìn hắn, nhàn nhạt nói:


"Bắt được chưa?"


Ngụy Vô Tiện tặc lưỡi một cái, nói:


"Rồi, nhưng miệng kín lắm, cạy không ra. Nói chung là cứ để chúng nó tự kiểm điểm trong linh nang mấy ngày thì chắc sẽ thành thật khai báo thôi."


Lam Vong Cơ gật nhẹ đầu, trả Tùy Tiện lại cho Ngụy Vô Tiện:


"Kiếm của ngươi."


Ngụy Vô Tiện nhận lấy Tùy Tiện, cười cười nói:


"Ừ."


Nét tươi cười của hắn khựng lại trên mặt, mi tâm nhíu chặt lại. Bởi lẽ lúc nhận lấy kiếm, hắn chạm phải mấy ngón tay nóng đến mức dọa người, giống hệt như chạm vào lửa vậy, khác hẳn với cảm giác lành lạnh quen thuộc. Ngụy Vô Tiện vươn tay ra, muốn túm lấy cổ tay Lam Vong Cơ:


"Ngươi đây là..."


Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc tránh một chút, lại để lộ khuôn mặt tái nhợt mang theo một mảng đỏ ửng khác thường dưới ánh sáng của hỏa chiết tử. Hình như lúc này tinh thần luôn căng thẳng đã có thể thả lỏng một chút, mồ hôi lập tức túa ra đầy trán, khiến hai lọn tóc bên thái dương cũng ướt đẫm, dính sát vào da thịt. Lam Vong Cơ lui lại vài bước, thân hình cũng hơi lung lay, giọng nói nhẹ đến mức như đang lẩm bẩm:


"Không sao, bắt được là tốt rồi, chúng ta mau chóng tìm cách... thoát ra."


Nhưng mà y còn chưa nói dứt lời thì hai mí mắt khó chịu đến mức muốn đóng ngay lại, cơn mê mệt đánh thẳng lên đại não khiến nó không thể chi phối cơ thể tiếp tục chống đỡ nữa, mi tâm nhíu lại cực chặt. Ngụy Vô Tiện khẩn trương vọt đến bên cạnh đỡ lấy Lam Vong Cơ. Vừa chạm vào người y thì đúng như dự đoán, dù cách mấy lớp quần áo cũng cảm thấy nóng đến bỏng tay, giống như đang ôm một ngọn lửa vậy. Ngụy Vô Tiện kinh ngạc, đưa tay sờ sờ lên trán y:


"Ngươi phát sốt?!"


Trán y nóng cực kỳ, nóng đến mức chỉ cần chạm vào thôi cũng sẽ bị bỏng. Lam Vong Cơ nhẹ nhàng lắc đầu, thân hình lung lay một chút:


"Không sao, chúng ta đi thôi."


Ngụy Vô Tiện vội la lên:


"Đi cái gì mà đi? Để ta xem nào, ngươi bắt đầu sốt từ khi nào... À!"


Hắn bừng tỉnh đại ngộ.


Quả nhiên, miệng vết thương do Huyễn yêu gây ra không chỉ đơn giản như vậy. Tuy rằng không có độc nhưng mấy cái hốc đó vẫn nhiễm trùng, dẫn đến việc Lam Vong Cơ sốt cao rồi.


Thảo nào từ khi Lam Vong Cơ cứu hắn rồi bắt đầu tiến vào trong cái động này đều im lặng mà dựa dẫm vào vách đá, lúc nắm tay hắn dắt đi lòng bàn tay mới nóng như vậy. Thế mà mình còn ở bên cạnh nghĩ ngợi lung tung nói nhăng nói cuội, không nhận ra y vẫn luôn chịu đựng sự khó chịu do sốt cao, lại còn không có linh lực đả thông, thân thể tất nhiên sẽ không chịu nổi, cho nên chỉ có thể nhắm mắt dưỡng thần mà điều hòa khí tức. Ngụy Vô Tiện đỡ y đến cạnh vách đá, nói:


"Sao ngươi không nói với ta hả?"


Mi tâm Lam Vong Cơ nhíu chặt, đến hơi thở cũng bắt đầu nóng lên, nhưng vẫn thong dong nói:


"Linh lực của ngươi chỉ đủ bảo vệ một người, không cần phí phạm trên người ta."


Ngụy Vô Tiện nói:


"Sốt như vậy mà vẫn cắn răng chịu đựng, ngươi không thấy khó chịu sao?"


Giọng nói của Lam Vong Cơ vẫn bình thản, nhưng nhẹ vô cùng, bên trong còn trộn lẫn vài tia khàn khàn:


"Không sao, nghỉ ngơi một lát là ổn."


Ngụy Vô Tiện biết chắc rằng y lúc này cực kỳ khó chịu, nếu không thì chẳng có chuyện cái người thường ngày không bao giờ tỏ ra yếu thế này chịu không nổi mà để lộ dáng vẻ nhu nhược trước mặt hắn. Hàng mi đen dài run run mà khép hờ trên mí mắt, khuôn mặt tái nhợt để lộ sắc hồng không tự nhiên, từ đầu đến cổ ướt đẫm mồ hôi, hơi thở nóng bỏng nhẹ nhàng tràn ra giữa hai cánh môi, nghe giống hệt tiếng thở dốc cố nhịn. Nhưng mà y vẫn luôn cố chấp nắm chặt lấy bàn tay Ngụy Vô Tiện, chưa hề buông lỏng. Ngụy Vô Tiện lại gọi y lần nữa nhưng không được đáp lại, giống như sốt đến mức đầu óc mơ hồ rồi, thế mà trong miệng vẫn khẽ lẩm bẩm giữa từng hơi thở khó nhọc:


"Không sao."


Dù sao cũng chỉ mới là thiếu niên hơn mười sáu tuổi mà thôi, cho dù chín chắn đến mức nào thì lúc bị thương phát sốt cũng sẽ khó chịu.
Ngụy Vô Tiện sốt ruột cực kỳ, lục lọi trong túi Càn khôn của mình nửa ngày cũng không tìm được đến cả cái nắp của lọ thuốc hạ nhiệt, ngoại trừ một cái chăn, một cái đệm và mấy thứ đồ linh ta linh tinh mua ở bên ngoài thì chẳng có gì khác.


"Con mẹ nó chứ!"


Hắn bực dọc quẳng cái túi Càn khôn sang một bên, dẹp mấy thứ linh tinh kia đi, vội vàng đắp chăn lên người Lam Vong Cơ. Đợi đến khi qua loa tùy tiện mà giém kín góc chăn, Ngụy Vô Tiện mới nhận ra chỗ nào không đúng, còn kích động hơn mà xốc chăn lên, cởi áo ngoài ra cho Lam Vong Cơ. Quần áo đã sớm ướt đẫm mồ hôi, ở trong cái địa đạo lạnh lẽo này, vì không để mình nhận ra sự bất thường mà lo lắng, chắc hẳn dù y khó chịu đến mấy cũng giả vờ như không có chuyện gì, tiếp tục bình tĩnh nghĩ cách đối phó cùng mình. Thậm chí còn để mặc mình ầm ĩ làm càn, hết hôn rồi lại cắn...
Ngụy Vô Tiện càng nghĩ càng thấy hối hận, cởi áo ngoài của Lam Vong Cơ đặt sang một bên, sau đò dùng chăn cẩn thận trùm kín người Lam Vong Cơ rồi ôm chặt cả y lẫn chăn vào lòng. Mấy ngón tay của thiếu niên thanh lãnh tuấn dật run lên nhè nhẹ, nặng nề mà thở dốc, mùi đàn hương thơm ngào ngạt cũng mang theo khí tức mệt mỏi. Ngụy Vô Tiện thấy vậy, trái tim như bị ai bóp nghẹt, tay chân luống cuống mà lau lau mồ hôi đang chảy ròng ròng trên trán Lam Vong Cơ. Nhưng mà đúng là nóng quá mức cho phép, chắc chắn cơn sốt không thể tự lui đi được. Ngụy Vô Tiện lập tức nắm lấy cổ tay y, linh lực cuồn cuộn bắt đầu rót vào trong kinh mạch.


"Đã là lúc mẹ nào rồi mà còn muốn ta chỉ lo tự bảo vệ mình!" Ngụy Vô Tiện tức giận mà áp mặt vào trán Lam Vong Cơ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bảo vệ cho mình ta? Cái mạng của ngươi thì không cần nữa hả? Ta cứ muốn truyền linh lực cho ngươi đấy, nếu phải đi ra ngoài thì cả hai cùng ra!"


Hai con yêu kia lúc này chắc sẽ không dễ dàng mà nhả bọn họ ra, không thể để lộ nhược điểm trước mặt chúng nó được. Lam Vong Cơ cúi đầu thở dốc một tiếng, hình như khôi phục được vài phần ý chí, đôi mắt lưu ly nhạt màu cũng có chút mờ mịt:


"Làm càn..."


Giọng nói của y khàn khàn, nhẹ nhàng đẩy Ngụy Vô Tiện ra xa, nhíu mày nói:


"Trước hết đừng đụng vào ta, lây ốm đấy..."


Đáy mắt của Ngụy Vô Tiện nổi đầy tơ máu, lần đầu tiên trong đời có thể cậy mạnh mà ngang ngược đè người kia lại.


"Ngươi mới làm càn, ngươi mới là người càn quấy ấy!"


Lam Vong Cơ cố gắng rút mấy ngón tay ra khỏi sự chế ngự của hắn, giọng nói cực nhẹ, thở cũng khó khăn, giống hệt như bị bao bọc trong một làn khói nóng kinh hồn.


"Bây giờ ta... không muốn tranh cãi với ngươi."


Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm y đang chôn khuôn mặt nóng bừng vào sâu trong chăn, chỉ để lộ ra mái tóc đen nhánh. Tựa như ngày thường lúc người này thực sự tức giận, nói với Ngụy Vô Tiện "không thể thế này", "không thể thế kia" vậy, cực kỳ nghiêm túc, không cho phép phản đối.


Cơn tức của Ngụy Vô Tiện 'bùng' một tiếng nổ lên, vừa lo lắng vừa bực bội đến mức tận cùng rồi. Lam Vong Cơ chỉ cảm thấy trong chăn chợt lạnh, hình như bị ai đó xốc lên, gió rét thừa cơ mà chui vào bên trong. Một thân thể mềm mại chỉ còn mặc vẻn vẹn trung y dính lại gần, giống hệt một con bạch tuộc mà bám lên người y. Hắn hình như không thèm để ý đến lồng ngực đang nóng như hỏa lò vây lấy mình, chỉ chăm chăm dùng thân thể có chút lạnh giúp y hạ nhiệt. Linh lực tựa như một dòng suối cuồn cuộn tràn vào khắp tay chân y, khiến cho mi tâm đang nhíu chặt của Lam Vong Cơ lập tức giãn ra, nhịn không được mà than nhẹ một tiếng. Linh lực đang vận chuyển toàn thân giống hệt như nước lạnh dội lên lửa nóng, khiến cho từng tấc da thịt của y cũng không còn khó chịu như trước nữa. Lam Vong Cơ theo bản năng muốn đẩy Ngụy Vô Tiện ra ngoài, lại bị người nọ túm chặt lấy cổ tay. Vành mắt Ngụy Vô Tiện đã đỏ ửng lên, vừa lo vừa giận, bực bội quát:


"Không được động đậy!"


Lam Vong Cơ bị hắn quát đến ngây cả người, chớp mắt một cái lại cảm nhận được bàn tay của đối phương đang luồn vào trong quần áo, chẳng ngại thân thể đang nhớp nháp mồ hôi mà dính sát lại, da thịt tiếp xúc mà truyền linh lực sang cho y. Thiếu niên toàn thân mềm dẻo mịn màng, lúc lồng ngực kề sát còn có thể cảm nhận được trái tim của đối phương đang nảy lên từng nhịp, mạnh mẽ hữu lực nhưng lại mềm mại ấm áp đến kỳ lạ. Từng nhịp tim kia như truyền thẳng vào trong đáy lòng hắn, mang theo một khỏa tâm ý chân thành không gì sánh được.


Lam Vong Cơ khó chịu ho khan một tiếng, có chút mất tự nhiên, hơi hơi tránh né:


"Ngụy Anh..."


"Còn làm loạn nữa..." Ngụy Vô Tiện ôm chặt hơn, đè khuôn mặt y dán vào hõm cổ mình, cắn răng mà gằn từng chữ: "Hai ta sẽ dây dưa với nhau như thế này cả đời!"

Bình Luận (0)
Comment