Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

Chương 50

50.


Lúc Lam Vong Cơ cầm lấy cái đó của hắn, Ngụy Vô Tiện đã hoàn toàn bị dọa cho sợ mất mật rồi. Hắn hận không thể đập chết cái tên vừa nói xằng nói bậy dứt mồm xong, sau đó chôn xuống đất, lấp cho thật kín lại.


"Vậy ngươi giúp ta vuốt một chút?" là cái quái gì hả?


Vuốt cái gì?


Ai vuốt cơ?


Trời cao ơi...


Ngụy Vô Tiện thừa nhận, bản thân không nên để sắc đẹp mê hoặc tâm trí, chẳng qua hắn thực sự chỉ muốn nhìn Lam Vong Cơ xấu hổ thêm một chút thôi, nhưng sao mọi chuyện lại tiến triển đến mức này rồi, khiến hắn lúng túng đến mức thở cũng không thông luôn á.


Mấy ngón tay đang cầm lấy chỗ kia của hắn vô cùng ấm áp, thậm chí còn có chút mồ hôi chưa khô, không ngừng vuốt ve khiến xương cụt của Ngụy Vô Tiện run lên, cảm giác tê dại mềm nhũn khó mà nói thành lời đánh thẳng xuống bụng dưới, làm cho Ngụy Vô Tiện cảm thấy sảng khoái đến mức muốn bắn ngay và luôn. Nhưng nếu bây giờ mà bắn ra thật thì khác gì vứt hết mặt mũi cho chó ăn!


Lồng ngực của Ngụy Vô Tiện phập phồng rất nhẹ, hai điểm phấn nộn trên bờ ngực trắng nõn cũng theo đó mà khẽ đung đưa, khiến mỗi lần Lam Vong Cơ hạ mắt xuống đều không dám nhìn thẳng, vành tai đỏ đến lợi lại. Đến Ngụy Vô Tiện cũng chẳng biết bản thân mình đang nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy tuy rằng mình đã đạt được mục đích nhưng được mười mất tám, lợi bất cập hại. Nếu mình mà bắn nhanh quá thì đoán chừng cả đời này sẽ không ngẩng nổi đầu lên trước mặt Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện nhẹ thở dốc một tiếng, lùi về phía sau như muốn tránh né, ngón tay chặn lại ngón tay của Lam Vong Cơ, muốn đẩy tay y ra:


"Hay là ngừng lại đi... Ta chỉ nói đùa thôi."


Ai ngờ Lam Vong Cơ im lặng nhìn hắn một chút, vài tia ửng hồng tràn ra đuôi mắt, rõ ràng là đang cực kỳ thẹn thùng rồi, thế mà vẫn chần chừ trong chốc lát, sau đó cúi đầu hôn lên khóe môi Ngụy Vô Tiện, nhẹ nhàng nói:


"Ngươi... không khó chịu?"


Hai mắt Ngụy Vô Tiện trợn tròn, muốn khóc đến nơi rồi, không ngừng thở dốc, mấy ngón tay siết chặt lấy tấm chăn đang bao quanh người.


Bàn tay ngượng ngùng đang cầm lấy hạ thân của hắn vụng về chuyển động một chút, những ngón tay được phủ một lớp chai mỏng nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống hành thân, sờ đến mức eo Ngụy Vô Tiện run rẩy, cảm thấy da đầu mình cũng tê dại rồi, theo bản năng mà cắn chặt môi. Bên trong chăn vốn đã nóng hầm hập, lại còn bị một bàn tay ướt đẫm mồ hôi chơi đùa, cảm giác ấm áp không ngừng bủa vây, khiến cho toàn thân Ngụy Vô Tiện thoải mái giống hệt như đang ngâm mình trong suối nước nóng vậy. Lam Vong Cơ thấy dáng vẻ đuôi mắt phiếm hồng, bờ môi hé mở của Ngụy Vô Tiện thì bỗng nhiên lại thấy lúng túng, kèm theo cả một chút bất an, nhưng vẫn hôn nhẹ lên chóp mũi phủ một tầng mồ hôi mỏng của người trong lòng, thấp giọng hỏi:


"Như thế này... đúng chưa?"


Ngụy Vô Tiện: "..."


Dường như Lam Vong Cơ có phần khó mà mở miệng, đến ánh mắt cũng có chút úp mở, mạt hồng nhạt trên vành tai đã kịp leo xuống cổ rồi. Bằng mắt thường Ngụy Vô Tiện cũng nhìn thấy được một mảng đỏ thật lớn, rõ ràng là đã thẹn đến mức cực điểm nhưng vẫn vững vàng cầm lấy nơi đó của Ngụy Vô Tiện, hơn nữa cũng không bực bội vì chuyện mình phải cầm lấy hạ thân của một thiếu niên khác, giống như thực sự muốn khiến cho Ngụy Vô Tiện thoải mái, cố chấp cứng đầu muốn làm chuyện mà chính mình sẽ không bao giờ làm.


Đáy lòng của Ngụy Vô Tiện lập tức như có một bàn tay nhẹ nhàng vuốt qua, dục vọng bỗng dưng tràn ngập khắp cơ thể khiến cho hắn nặng nề thở dốc, vùi dầu vào hõm cổ Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện không biết phải đặt tay ở đâu, bây giờ sờ xuống bên dưới chăn cũng không ổn, hai người lúc này đều trần trụi dính vào với nhau. Hai tay không biết để đâu, cuối cùng đành phải bủn rủn ôm lấy bả vai Lam Vong Cơ. Hắn liếm liếm môi, vốn là muốn cố nén khát vọng trong lòng xuống, nhưng thân thể đang cực kỳ khó chịu lại không nghe lời, ưỡn thắt lưng thúc về phía trước, khiến tính khí trượt qua trượt lại trong lòng bàn tay ẩm ướt mồ hôi của Lam Vong Cơ, giọng nói thật nhẹ, còn mang theo chút thẹn thùng:


"Vậy... vậy ngươi làm nhẹ một chút."


Lời này vốn có ý "tay ngươi khỏe vậy, đừng bẻ gãy ta đấy nhé", nhưng đến khi vào tai Lam Vong Cơ lại thành câu năn nỉ muốn y nhẹ nhàng mà yêu thương mình, thậm chí có trộn lẫn vài tia nũng nịu nữa. Người trước mắt đang ngoan ngoãn vùi đầu trong ngực y, mấy ngón tay bám trên bả vai còn khẽ run lên, khiến cho bàn tay Lam Vong Cơ đang nắm lấy nam căn của hắn cũng khựng lại, siết chặt một chút, làm thiếu niên trong ngực khẽ rên lên, ngữ khí trở nên cực kỳ tủi thân:


"Đau mà..."


Lồng ngực của Lam Vong Cơ chấn động rất nhỏ, sau đó nhẹ nhàng mà "ừm" một tiếng, mím môi lại, không biết nên nói gì tiếp. Hai người đều có chút xấu hổ, nhưng vẫn cảm thấy tình cảnh lúc này thân mật thực sự, giống như phu thê trong lúc gần gũi da thịt kề sát vậy. Lam Vong Cơ bỗng dưng nhẹ giọng gọi:


"Ngụy Anh."


Ngụy Vô Tiện đáp:


"Ơi?"


Lam Vong Cơ có chút ngập ngừng:


"Ta có thể... ôm eo ngươi được không?"


Ngụy Vô Tiện: "..."


Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, bình thường ngươi ôm ta sao không thấy hỏi ý kiến??? Eo ta còn chỗ nào mà ngươi chưa chơi chưa nghịch qua sao, bây giờ mới biết ngượng hả???


Nhưng mà trong lòng Ngụy Vô Tiện cũng có chút bối rối, biết rằng bản thân luôn vô thức lùi về sau trốn tránh, Lam Vong Cơ giúp mình giải quyết cũng không thuận lợi lắm, vẫn nên để y ôm thì tiện hơn. Vì thế hắn hé miệng cắn cắn lên bả vai Lam Vong Cơ, thấp giọng nói:


"Muốn ôm thì... ôm mau đi."


Không biết là vì muốn trút giận cho thắt lưng của chính mình sắp bị bắt nạt, hay là đơn giản chỉ cảm thấy cái người này kiềm chế thủ lễ không đúng lúc, hắn cắn cũng không nhẹ không nặng, giống hệt như đang mài mài mấy cái răng sữa vậy, nhéo cho trái tim của Lam Vong Cơ mềm nhũn, hít sâu một hơi, ôm lấy vòng eo nhỏ hẹp của thiếu niên trong lòng. Cảm xúc dưới lòng bàn tay mềm mại ấm áp, giống hệt như tơ lụa thượng hạng, còn mang theo chút cảm giác ướt át mướt mồ hôi. Lam Vong Cơ vô thức mơn man trên da thịt mềm mại, mấy đầu ngón tay vuốt nhẹ lên chỗ nhạy cảm quen thuộc. Đúng như dự đoán, người trong ngực lập tức không nhịn nổi mà than nhẹ một tiếng, toàn thân mềm nhũn ngã vào cái ôm của y, bàn tay vốn còn bủn rủn giữ lấy khuỷu tay cũng hoảng hốt mà bám lấy vai y. Khuôn mặt vùi nơi hõm cổ nóng bừng, hơi thở dần trở nên ướt át, cố gắng kiềm nén từng tiếng rên rỉ. Lam Vong Cơ hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, ôm người chặt hơn, hệt như ghì thật mạnh vào trước ngực vậy, hành thân đang trốn trong chăn cũng bắt đầu rục rịch ngẩng đầu lên.


Đến chính bản thân y cũng không làm những chuyện như thế này, giống như người thanh nhã cao quý bỗng dưng lại đi làm những chuyện hạ lưu vậy, tuy đối phương là "tiểu thê tử" của mình trên danh nghĩa, nhưng vẫn có ít nhiều không được tự nhiên, chẳng biết là làm như vậy có đúng hay không.


Nhưng mà cơ thể của người trong lồng ngực ngày càng nóng bỏng, hơi thở cũng mỗi lúc một gấp. Dáng vẻ ỷ lại của hắn khiến cho Lam Vong Cơ cảm thấy vô cùng thỏa mãn, trái tim cũng đập nhanh hơn, dứt khoát không để ý đến khúc mắc trong đầu nữa, tập trung giúp người kia thoải mái. Ngụy Vô Tiện sắp không thở nổi nữa rồi, khuôn mặt vùi sâu vào trong hõm cổ Lam Vong Cơ, đôi mắt mông lung mơ hồ như sắp khóc đến nơi, khóe mi ửng hồng, không chịu yếu thế mà vụng về đỉnh hành thân của mình vào tay người kia. Lam Vong Cơ lại nghĩ rằng mình làm quá nhẹ rồi, lập tức thử vuốt lên vuốt xuống dọc hành thân, động tác có chút ngây ngô, nhưng càng sờ thì càng thấy trơn tuột. Nhất là khi mấy ngón tay xoa nhẹ lên cái rãnh nhỏ phía trên hành đầu, Ngụy Vô Tiện lại không nhịn được mà hốt hoảng thở dốc, tiếng nức nở rên rỉ lập tức tràn ra khỏi khóe miệng, chỉ cần nghe qua cũng biết là đang sướng muốn chết. Lam Vong Cơ hiểu ra, dựa theo những thứ vừa học được mà gảy gảy cái rãnh nhỏ trên đỉnh, mấy ngón tay dài còn như có như không mơn trớn qua những sợi gân xanh đang bừng bừng nảy lên trên hành thân, làm cho Ngụy Vô Tiện toàn thân chấn động, "a" một tiếng rồi cắn môi, hơi thở loạn nhịp. Tấm lưng trắng nõn run rẩy theo từng cái vuốt ve, mái tóc đen dài phủ dọc từ bờ vai xuống tận xương cụt nhẹ nhàng xao động, giống hệt một con sóng uốn lượn trên nền tuyết trắng, hết co rúm lại rồi ưỡn căng lên.


Lam Vong Cơ không biết mình làm như vậy có đúng hay không, lo lắng mím chặt môi, bàn tay vuốt dọc từ gốc lên đến đỉnh hành thân của Ngụy Vô Tiện, lúc chạm đến cái lỗ nhỏ kia đã thấy một cỗ dịch thể trơn nhớt ẩm ướt rỉ ra đầy tay mình. Lam Vong Cơ ngây ngẩn cả người, chỉ hơi động tay một chút đã cảm thấy cái lỗ nhỏ kia tiết ra nhiều dịch nhờn hơn. Người trong ngực như được sờ đến mức cực kỳ sảng khoái, thân thể trắng mịn run lên một chút, sau đó co rúm lại, vùi càng sâu vào lòng y.


Thảo nào vừa nãy càng sờ lại càng thấy ướt. Bởi vì mỗi lần y mân mê chỗ đó, Ngụy Vô Tiện sẽ... sướng đến mức chảy nước...


Hai tai Lam Vong Cơ đỏ bừng, hàng mi dài không ngừng rung động, cánh môi mím thật chặt. Ham muốn độc chiếm hòa cùng với cảm giác xấu hổ khôn xiết ùn ùn dâng lên, y ôm người kia chặt hơn, khẽ hít vào một hơi, dùng mấy ngón tay có chút chai mỏng của mình vuốt ve mơn trớn cái miệng nhỏ trên đỉnh hành thân của Ngụy Vô Tiện.


"Ưm...! Lam Trạm... Đừng mà..."


Người trong ngực bị y xoa đến mức giãy nảy lên hệt như con cá nằm trên thớt, hai cánh tay đang ngoan ngoãn bám lấy vai y cũng bắt đầu phản kháng mà đẩy y ra. Lam Vong Cơ lập tức túm lấy giam nó lại trước người, không cho nó lộn xộn nữa. Ngụy Vô Tiện bị chế ngự, không thể phản kháng thêm, hai bên đùi lại theo bản năng mà kẹp chặt. Hắn vốn dĩ đã nhịn lâu lắm rồi, không muốn bản thân yếu thế rên rỉ hoặc thở gấp quá nhiều trước mặt Lam Vong Cơ, nhưng mà lúc này thì không nhịn nổi nữa, hơi nước tràn ngập đáy mắt, cả người giống như bị điện giật, kích thích muốn chết, tay chân phát run. Cái chỗ kia, lúc hắn tự chơi cũng không dám tùy tiện sờ, bởi vì nó mẫn cảm quá mức, bình thường khi nào chuẩn bị bắn ra hắn mới dám nhẹ nhàng mà xoa xoa đỉnh một chút, sau đó cả người co rúm trong chăn, sướng đến mức thở hổn hển, bắn hết ra ngoài.


Nhưng mà bây giờ người kia lại giống như phát hiện ra một chỗ thú vị vô cùng, mở rộng chân hắn ra, kẹp lên thắt lưng mình, toàn bộ nửa thân dưới trần trụi dán chặt với nhau, tính khí bị nắm trong tay, mấy đầu ngón tay mang theo một lớp chai mỏng còn không ngừng mân mê cái lỗ nhỏ trên đỉnh. Tinh dịch ẩm ướt trơn nhớt rỉ ra từng giọt từng giọt, dính đầy lên tay Lam Vong Cơ. Cả người hắn bị chăn che lấp, đương nhiên không thể nhìn thấy tình cảnh bên dưới, nhưng từ góc độ của Lam Vong Cơ lại có thể nhìn thấy tất cả. Cái gáy vốn trắng nõn của Ngụy Vô Tiện bị nhuộm thêm một tầng phấn hồng mị hoặc, khuôn mặt đang vùi trong hõm cổ y nóng như phải bỏng, chẳng cần nhìn cũng biết mặt hắn lúc này đã đỏ ửng cả lên rồi, thần sắc lúng túng đến đáng thương. Lam Vong Cơ càng nghĩ càng thấy không xong, bàn tay đang cầm tính khí của Ngụy Vô Tiện cũng không biết nặng nhẹ mà xoa nắn hai cái, phần bao quy đầu non mịn bọc lấy đỉnh hành thân bị kéo hẳn xuống, để lộ đầu khấc nóng đến bỏng tay.


"Lam Trạm, đau ta!"


Ngụy Vô Tiện không chịu nổi, nước mắt chảy đầy mặt, lồng ngực phập phồng đến lợi hại. Kích thích mãnh liệt như vậy, hắn không cách nào thừa nhận được, vội vàng ngửa đầu lên cắn cắn môi Lam Vong Cơ, vừa hôn còn vừa nói ậm ờ, thanh âm mang theo vài tia nức nở của người vừa mới bị chà đạp đến phát khóc lên, cánh môi không ngừng run rẩy:


"Nhẹ... nhẹ một chút đi!"


Nói đau thì cũng không hẳn là đau, đúng hơn ra vô cùng kích thích, cảm thấy có một dòng điện từ xương cụt đánh thẳng lên trên, bị người ta ôm trong ngực mà yêu thương vật đang căng cứng giữa hai chân. Khoái cảm làm cho mấy đầu ngón tay của hắn vô thức co lại, bấu chặt vào da thịt Lam Vong Cơ, giống hệt một con mèo con đang cố dùng mấy móng vuốt non nớt của mình để lại dấu vết trên người đối phương. Lam Vong Cơ tưởng mình thật sự làm hắn đau, áy náy nói:


"Được."


Động tác trên tay thật sự nhẹ đi một chút, lòng bàn tay như chỉ tinh tế lướt trên làn da non mềm phấn nộn bên ngoài hành thân, đầu ngón tay nhẹ nhàng day day cái lỗ nhỏ trên đỉnh, sau đó nương theo dịch thể tràn ra từ cái khe đó mà dịu dàng xoa nắn. Ngụy Vô Tiện run lên, vẫn không chịu nổi, cảm thấy như vậy giống hệt như một sự tra tấn ngọt ngào kéo dài đằng đẵng, chẳng thể nào làm dịu bớt đi sự ngứa ngáy đang giày vò từng tấc da thịt. Hắn thở hổn hển, cố gắng đè nén cảm giác râm ran đang ùn ùn kéo lên xuống, hấp tấp mà cắn cắn lên môi Lam Vong Cơ, duỗi cái lưỡi nhỏ vào giữa hai hàm răng của y, lẩm bẩm lấy lòng:


"Hay, hay là mạnh hơn một chút đi..."


Lam Vong Cơ: "..."


Cái việc này chỉ cần bắt tay vào làm đã cảm thấy thẹn rồi, người này cứ một tí lại đòi hỏi, thế này không được thế kia không ưng, đã thế còn quấn quýt lấy y vừa hôn vừa cắn, duỗi lưỡi vào câu lấy cái lưỡi của y, không ngừng mút mát đến mức phát ra tiếng nước lép nhép. Cảm giác cương cứng đến phát đau nơi bụng dưới của Lam Vong Cơ trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, bực bội ôm chặt người vào trong ngực, bàn tay vuốt lên vuốt xuống theo chiều dọc hành thân, xoa xoa một lúc, sau đó dùng đầu ngón tay day day loạn xạ cái miệng nhỏ trên đỉnh dương vật của Ngụy Vô Tiện. Một chuỗi kích thích này khiến những thanh âm nức nở như khóc hòa cùng với tiếng thở hổn hển của Ngụy Vô Tiện lại bắt đầu tràn ra, khiến cho người ta nghe được thực sự muốn đè hắn xuống mà chà đạp một phen.


Người trong lòng đang ở trước mắt, còn vô cùng ỷ lại vùi trong lồng ngực mình, miệng không ngừng ưm ưm a a mà kêu "Nhị ca ca", càng kêu càng đáng thương, càng kêu càng chọc cho lòng người ngứa ngáy. Ở trong địa đạo trống trải này, tiếng kêu kia của hắn có phần vương vấn triền miên, đặc biệt êm tai, Lam Vong Cơ nghe được thì gân xanh nơi thái dương cũng co rút lại, cúi đầu lấp kín đôi môi hắn, gần như muốn hôn chết người trong ngực mới thôi.


Đáy mắt Ngụy Vô Tiện tràn ngập lệ quang, mông lung mờ mịt, sắc mặt ửng hồng, bị Lam Vong Cơ đảo khách thành chủ lấp kín môi hôn cho thở không thông, chỉ cảm thấy người này thô bạo vô cùng, chẳng dịu dàng tí nào cả. Trong lòng hắn lập tức phát giận, hai tay bắt đầu sờ loạn xuống dưới, lướt đến phần cơ bụng săn chắc thì lập tức luồn vào trong cạp quần dài của Lam Vong Cơ, cầm lấy hành thân sau khi dậy thì đã đạt được kích thước không tệ của y, dùng cách thức nhưng ngày thường tự mình hay chơi đùa, thành thạo mà vuốt lên vuốt xuống vài cái. Người đang ôm hắn lập tức chấn động, đáy mắt Lam Vong Cơ tràn ngập tầng tầng lớp lớp lớp tơ máu, giống như đã tức đến sắp phát điên rồi, phải cắn răng mới có thể nói ra một câu:


"Ngụy Anh."


Đã cầm được điểm yếu của đối phương trong tay, Ngụy Vô Tiện lúc này điếc không sợ súng mà hôn lên môi Lam Vong Cơ, trong thanh âm vẫn còn vài phần khàn đặc nức nở chưa lui, nhưng vẫn đắc ý chớp chớp đôi mắt đen bóng long lanh ngập nước, nói với y:


"Ngươi giúp ta vuốt rồi, ta cũng vuốt giúp ngươi một chút."


Hắn còn muốn nói tiếp, nhưng lại bị khoái cảm quá mức sung sướng dưới hạ thân truyền đến làm cho hoảng sợ, thiếu chút nữa đã cắn nát môi Lam Vong Cơ. Ngón chân bị kích thích đến mức co rút cuộn tròn, hai chân vô thức muốn kẹp lại, nhưng Lam Vong Cơ đã nhanh chóng ôm lấy vòng eo kéo sâu vào lồng ngực, ôm chặt lấy.


"A a a! Ngươi..."


Lam Vong Cơ nhìn hắn không chớp mắt, ngón tay vừa xoa nắn lỗ sáo của Ngụy Vô Tiện ướt nhẹp dịch thể trong suốt, vừa rồi y gảy gảy cái lỗ nhỏ kia, giống như trả đũa lại hành vi khiêu khích của Ngụy Vô Tiện, lực đạo lúc day ấn nơi mẫn cảm ấy cũng mạnh hơn bình thường. Khóe mi Ngụy Vô Tiện đỏ bừng, cả hai trợn ngược mắt nhìn nhau trong khoảng cách gần như vậy khiến hắn không thể khống chế được mà rơi lệ, thế nhưng vẫn kiên trì nắm lấy tính khí của Lam Vong Cơ mà vuốt ve, không ai chịu cam lòng nhận thua trước.


Bàn tay của thiếu niên mềm mại khéo léo, nhẹ nhàng vừa xoa vừa vuốt khiến lớp da đang bao bọc lấy quy đầu của Lam Vong Cơ dần mở ra, sau đó dùng đủ mọi cách châm lửa thổi gió mà giày vò, mân mê đến mức hơi thở của Lam Vong Cơ càng lúc càng nặng nề. Đến khi ngón tay của Ngụy Vô Tiện lần mò xuống dưới hai ngọc nang dưới gốc dương vật mà vuốt ve, da đầu của Lam Vong Cơ lập tức run lên, gân xanh nơi thái dương co rút lại nảy lên từng hồi, khoái cảm mà y chưa từng hưởng thụ bao giờ ùn ùn kéo đến, quét qua mọi ngóc ngách trong cơ thể. Y cắn chặt răng, hận không thể hôn Ngụy Vô Tiện đến mức chân tay lẩy bẩy, xem hắn còn có thể tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa được không.


Nghĩ là làm, y cúi xuống nuốt lấy đôi môi đỏ mọng của Ngụy Vô Tiện, học theo hắn sờ dọc xuống gốc dương vật, chạm đến hai ngọc nang bên dưới, dùng ngón tay gảy một cái. Khóe miệng đang bị hôn kín kia lập tức để tràn ra một tiếng thở dốc kinh hãi khó nén, giống như bị dọa cho sợ mất mật, trợn tròn mắt lên nhìn y. Bàn tay đang nắm lấy tính khí của Lam Vong Cơ cũng khựng lại, Ngụy Vô Tiện chỉ có thể miễn cưỡng đỡ lấy cự vật nóng rực đó, mấy ngón tay cũng mềm nhũn như bún. Dáng vẻ hoảng hốt lại có chút ngơ ngác chẳng hiểu gì này của Ngụy Vô Tiện khiến Lam Vong Cơ cực kỳ hưởng thụ. Dục vọng muốn thô bạo chà đạp người kia lập tức bùng lên trong lòng Lam Vong Cơ, y siết chặt Ngụy Vô Tiện vào ngực mình, một tay giữ chặt lấy hai cổ tay hắn, tay còn lại bao trọn cả hai tính khí một lúc, bắt đầu

Bình Luận (0)
Comment