Oan Gia Đúng Là Khó Chơi

Chương 57

57.


Bốn ngày trước.


"Khụ khụ khụ khụ khụ khụ...!"


Nhiếp Hoài Tang tỉnh lại mang theo một cơn ho tê tâm liệt phế, được mấy người xung quanh thân thiết đỡ lấy, hỏi thăm:


"Nhiếp huynh, huynh tỉnh rồi?"


Nhiếp Hoài Tang vẻ mặt ngơ ngác nhìn sơn môn của Vân Thâm Bất Tri Xứ:


"Chúng ta về rồi à?"


Lý công tử nâng gã đứng thẳng dậy, nói:


"Đúng vậy, Lam nhị công tử vừa đưa chúng ta về đây. Huynh bị y túm lên Tị Trần bay về, chắc là vì bay nhanh quá, lúc chúng ta đuổi kịp đến nơi đã thấy huynh bị dọa ngất rồi."


Nhiếp Hoài Tang vừa nghe thấy vậy, hai hàng lông mày lại nhíu chặt, ho nhẹ một cái, lắc lắc quạt:


"Làm sao có thể không sợ cho được, thử đổi lại là các huynh xem."


Trong lòng gã thầm nói: Sắc mặt của Lam Vong Cơ cũng khủng bố quá mức đi, người không biết còn tưởng lão bà của y một đi không trở lại rồi ấy. Lúc túm lấy ta mà ngự kiếm, lực tay mạnh đến mức xách mười ta cũng được.


Đừng nói đến lần này một đường bay về, tốc độ nhanh đến mức dọa người, gió lớn phần phật quất qua mặt, thổi cho Nhiếp Hoài Tang quay mòng mòng. Bản thân gã học nghệ không tinh, thuật ngự kiếm cũng chỉ học được sáu bảy phần, bay cũng chỉ dám bay ở độ cao thấp, thường chậm rãi từ từ theo sát phía cuối đội hình, lắm khi đánh xong rồi mới đến trường đấu. Chưa bao giờ thử qua... cái kiểu ngự kiếm đáng sợ như vậy!


Trần công tử đáp:


"Không được đâu, ta cũng không chịu nổi."


Cây quạt của Nhiếp Hoài Tang lập tức khựng lại, vỗ đùi đánh đét một cái, hoảng hốt nói:


"Ta ngất bao lâu rồi?"


Lý công tử đáp:


"Cũng không lâu lắm, chắc chưa đến nửa nén hương đâu. Chúng ta thấy huynh ngất ở đây cũng không thể mặt dày đi thẳng vào."


"Chưa đến nửa nén hương?" Nhiếp Hoài Tang cao giọng nói: "Xong rồi xong rồi, hỏng việc rồi! Chúng ta mau mau báo chuyện này cho Trạch Vu Quân biết."


Trần công tử nói:


"Làm gì mà phải lo lắng đến mức đó chứ, Ngụy công tử và Lam công tử đều cực kỳ lợi hại, cho dù gặp phải yêu quái thì cũng chẳng sao."


"Không phải. Ta từng đọc qua vài thứ liên quan đến kết giới Tuần linh, thứ đồ chơi này không dễ xử lý vậy đâu. Các ngươi chưa nhìn thấy dáng vẻ của Lam nhị công tử thôi, y gấp gáp như vậy, mười phần đến chín là xảy ra chuyện lớn rồi."


Nhiếp Hoài Tang nhấc vạt áo dài phía trước sang một bên, đằng sau tóc bám đầy bụi bẩn cũng không thèm phủi, túm lấy hai vị thiếu niên vội vội vàng vàng chạy vào bên trong:


"Nhanh nhanh nhanh, chúng ta mau vào đi!"


Môn sinh của Vân Thâm Bất Tri Xứ trước nay đứng ngồi đoan chính, thấy ba người này lo lắng chạy nhanh như gió vào trong cũng trợn tròn cả mắt, mấy con chim sẻ đầu cành bị dọa sợ, bay tứ tán. Nhiếp Hoài Tang thở hồng hộc mà bám vào cạnh cửa phòng Lam Hi Thần, hít sâu hai hơi, ngẩng đầu gào:


"Trạch Vu Quân!"


Một cỗ lực thật mạnh đánh úp đến từ phía sau, đạp bay cả cánh cửa đang đóng cùng với cả ba người đang chen chúc trước cửa ra, có vẻ còn gấp hơn cả bọn họ, thanh âm còn mang theo chút khàn khàn, cũng gào lên:


"Trạch Vu Quân!"


Cơn giận của Nhiếp Hoài Tang lập tức trỗi dậy, còn chưa nhìn rõ xem đối phương là ai đã cao giọng:


"Chen cái gì mà chen, còn có thể gấp hơn ta sao? Ta bây giờ đang có chuyện liên quan đến Lam nhị công tử và Ngụy huynh hai mạng người..."


"Bớt nhảm!!!! Ta còn tốt chán, nhưng Lam Trạm thì không xong rồi!"


Ngụy Vô Tiện khó khăn cõng Lam Vong Cơ trên lưng, chen vào cửa, trong chốc lát không khống chế được, nộ khí công tâm mà lớn giọng mắng.


Nhiếp Hoài Tang: "..."


Lam Hi Thần nghe thấy động tĩnh, vội vàng đến đỡ lấy Ngụy Vô Tiện đang cõng Lam Vong Cơ trên lưng xiêu xiêu vẹo vẹo sắp ngã đến nơi, kinh ngạc hỏi:


"Vô Tiện, các đệ đây là?"


Hai thiếu niên mặt mày bê bết máu, một thân quần áo toàn là sa thạch đen ngòm bẩn thỉu cùng với những vết máu khô đọng lại. Lam Vong Cơ được hắn cõng trên lưng, không nhìn rõ sắc mặt, nhưng mấy ngón tay còn rướm máu buông thõng xuống, đúng là đã hôn mê. Sắc mặt Ngụy Vô Tiện thì vô cùng tái nhợt, còn mang theo vài tia máu do cố hết sức lực, trên mặt bị trầy da, trán đẫm mồ hôi, tóc mai dính bết vào thái dương.


Đúng là thảm hại đến mức không chịu nổi, giống như vừa trải qua một kiếp nạn thật lớn vậy.


"Đệ không sao, đại ca huynh mau kiểm tra Lam Trạm xem!"


Thường ngày trước mặt người ngoài Ngụy Vô Tiện chưa từng dùng loại xưng hô thân thiết như vậy gọi Lam Hi Thần, có lẽ giờ phút này đầu óc hỗn loạn, hoảng hốt đến mức rối thành một nùi rồi. Lam Hi Thần thấy rõ dáng vẻ của cả hai thì lập tức kinh ngạc:


"Đã xảy ra chuyện gì?"


Ngụy Vô Tiện vừa cẩn thận vừa hoảng loạn đặt người sau lưng xuống, đỡ y ngồi lên phía trước mình, một tay nắm chặt lấy tay Lam Vong Cơ, tay còn lại níu lấy vạt áo của Lam Hi Thần, vội la lên:


"Đại ca, Lam Trạm y..."


Hắn còn chưa nói hết câu đã bắt đầu ho khan, cố nhịn xuống một hồi lâu cũng không thể ngừng lại, vừa ho còn vừa muốn mở miệng nói chuyện, máu tươi lại bắt đầu tràn khỏi khóe miệng:


"Huynh... huynh kiểm tra Lam Trạm trước đã... khụ... Xem y có ổn không?"


Ngụy Vô Tiện cũng chẳng phải là "không sao" như hắn đơn giản nói lúc nãy...


Mi tâm của Lam Hi Thần nhíu chặt, nhưng biết chuyện nào nặng chuyện nào nhẹ, lập tức ổn định tinh thần, nhìn khuôn mặt vương đầy máu của đệ đệ nhà mình, túm lấy tay y bắt đầu dò xét kinh mạch. Rất nhanh sau đó, sắc mặt của Lam Hi Thần trở nên nghiêm túc hẳn, đôi mày kiếm nhíu chặt, như có chút khó hiểu. Ngụy Vô Tiện lau qua loa mấy vết máu còn bám trên mặt Lam Vong Cơ, hỏi:


"Sao rồi? Y... có bị thương nghiêm trọng lắm không?"


Lam Hi Thần lắc đầu:


"Cơ thể hư nhược chưa kịp khôi phục, ngay sau đó lại hao tổn quá nhiều nguyên khí, đúng là do phản phệ. Linh mạch nối với Kim đan cũng bị tổn hại một chút, đúng là bị thương khá nặng."


Ngụy Vô Tiện sợ hãi "ôi" lên một tiếng, dùng hết sức siết chặt lấy mấy ngón tay lạnh lẽo của Lam Vong Cơ, hốc mắt đỏ bừng:


"Thế giờ phải làm sao đây?"


Hắn còn chưa nói hết, Lam Hi Thần đã đi đến cái giá kê dựng bên cạnh bàn, cầm một cái bình sứ trắng nhỏ có cổ dài, đổ một viên thuốc ra tay:


"Đầu tiên cho Vong Cơ ăn nó trước đã, bảo toàn linh mạch rồi nói tiếp."


"Viên thuốc này trước hết phải gặp nhiệt tan ra, sau đó mới có tác dụng." Lam Hi Thần ngừng lại một lát, dằn lòng nói: "Nếu là người bình thường chỉ cần ngậm vào miệng là có thể tan rồi, nhưng bây giờ Vong Cơ lại mất máu quá nhiều..."


Lam Hi Thần còn chưa nói xong thì hai mắt chợt mở lớn.


Thiếu niên mặt mày lấm lem không chút do dự cầm lấy viên thuốc, nhét vào trong miệng, ngậm một chút. Tiếp đến, hắn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng mà áp môi lên đôi môi lạnh lẽo của đệ đệ nhà mình. Hắn liếm liếm vài cái, liếm đến mức cánh môi của Lam Vong Cơ bóng loáng ánh nước, sau đó thuần thục mà cạy mở khóe môi cùng với khớp hàm đang đóng chặt của y, tay ôm mặt, chóp mũi cọ qua chóp mũi, đẩy nụ hôn đi sâu hơn.


Lam Hi Thần: "..."


Ba thiếu niên đang đứng một bên không dám lên tiếng cũng đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh.


Yết hầu của Lam Vong Cơ trượt lên trượt xuống, hẳn là đã nuốt được thuốc xuống. Ngụy Vô Tiện cẩn thận tỉ mỉ lau đi vết nước đang còn đọng lại trên khóe môi Lam Vong Cơ rồi mới quay đầu vội la lên:


"Ăn xong rồi, giờ sao nữa?"


Lam Hi Thần: "..."


Lam Hi Thần mỉm cười, có chút không biết phải làm thế nào:


"Thật ra, dùng nước ấm cũng được mà."


Ngụy Vô Tiện: "..."


Nhiếp Hoài Tang ở bên cạnh nhìn một lúc lâu, nói chung là cũng cảm thấy da mặt mình nóng muốn chết, quay lại nhỏ giọng hỏi:


"Lý công tử, Trần công tử..."


Lý công tử còn chưa khôi phục được tinh thần, nói chuyện có chút lắp bắp:


"Sao, sao thế?"


Nhiếp Hoài Tang nhớ lại dáng vẻ xa cách của hai người lúc trước, khó mà tin nổi:


"Ta thật sự chỉ hôn mê chưa đến nửa nén hương... chứ không phải là hôn mê ba năm đấy chứ?"

Bình Luận (0)
Comment