Ta rùng mình một cái… cảm giác này, sao lại giống như đại hung trong bát quái a (1)…
Ta xem đường sá chung quanh, cách công ty còn rất xa a, vì vậy ta vùng vẫy ra hỏi hắn: “Này, Lâm tổng à, chúng ta còn cách công ty rất xa, ngài muốn đi chỗ nào a?”
Lâm Nhiên liếc ta: “Mua thức ăn.”
“Hả? Mua thức ăn? !”
“Ừ, hôm nay cô giúp việc nhà tôi có việc về quê, cho nên cô phải phụ trách nấu cơm cho tôi.”
Ta trầm mặc hỏi: “Đây là… sự kiện quan trọng của công ty?”
Lâm Nhiên nhướng mày: “Sao? Làm trụ cột của công ty, vấn đề ăn uống của tôi không trọng yếu sao? Hay là… Có thể làm cho Lâm Thiếu ăn nhưng không thể làm cho tôi ăn?”
Ta vội vã lắc đầu: “Không! Quan trọng! Rất quan trọng!”
Lâm Nhiên hừ một tiếng, không hề để ý ta.
Đi vào siêu thị ta ở phía trước chọn thức ăn, Lâm Nhiên ở phía sau xách đồ. Lúc đầu ta cho rằng Lâm Nhiên cực kì dễ hầu hạ, dĩ nhiên một chút cũng không kén thứ gì, hỏi hắn cái gì hắn cũng chịu ăn. Thế nhưng sau lát ta mới biết được, không phải hắn không kén ăn, mà nguồn gốc chính là hắn không nhận ra đồ ăn! Bởi vì hắn đi tới đột nhiên nói với ta: “Tôi muốn ăn thủy tiên.” (2)
Ta sửng sốt, thủy tiên còn có thể ăn sao? Nhìn theo phương hướng hắn chỉ, ta thiếu chút nữa thổ huyết tại chỗ, đại ca a! Đó là tỏi, tỏi nha! Ngươi ngay cả thủy tiên với tỏi cũng không phân biệt được a!
Mua một đống thức ăn, mang tới nhà Lâm Nhiên, ở trên đường đi ngang qua của hàng bánh bao Châu Ký, ta nhịn không được thèm thuồng mua mấy cái bánh bao. Nhà Lâm Nhiên ở trong một tiểu khu cao cấp, nhìn qua là biết của mấy tay tư bản giàu có, không nói đâu xa, ngay cả mấy anh bảo vệ đều đẹp trai kinh người, ta vừa nhìn mà nước miếng rớt xuống ba nghìn trượng.
Theo hắn vào cửa, ta hiếu kỳ nhìn chung quanh: nhà của hắn rất lớn, thế nhưng cũng không bài trí khoa trương hoa lệ giống như trong tưởng tượng của ta, bất quá nhìn qua thật rất thoải mái. Ngay lúc ta thò đầu vào nhìn, từ trong góc phòng đột nhiên nhảy ra một quả cầu tuyết trắng bóc, sợ đến mức ta thụt lui vài bước, tập trung nhìn vào, nguyên lai là một chú chó con toàn thân tuyết trắng.
Lâm Nhiên cười tiến lên ôm lấy con cún nọ: “Ngân Lang (*sói bạc, ==”) dậy rồi sao? Ngoan, đói bụng chưa? Sắp được ăn rồi…”
Ta từ nhỏ vẫn rất thích chó con, thế nhưng không biết vì sao vẫn không có duyên với chó, mấy bé cún thấy ta đều giống như lâm đại địch, An Hảo nói, đó là bởi vì ngươi lớn lên tương đối giống sói!
= =
Ta cẩn thận tới gần nó hỏi: “Nó gọi là Ngân Lang sao? Thật xinh đẹp a…”
Lâm Nhiên gật đầu: “Ừm, đừng xem nó bây giờ nhỏ xíu như vậy, nó mới chưa được hai tháng thôi, chờ tới lúc nó một tuổi rồi, chân sẽ cao bằng cô đó.”
“Hả? Thật sao?” Nhìn nó hình như không có phản ứng gì đặc biệt, ta hài lòng từ trong túi móc ra một cái bánh bao nhân thịt đưa tới gần nó cười tủm tỉm nói, “Ngân Lang ngoan, có muốn ăn không a?”
Ngân Lang nghiêng đầu suy nghĩ, phảng phất như đang tự hỏi, sau đó đột nhiên đứng dậy bổ nhào tới mặt của ta, ta theo bản năng dùng sức lách qua bên cạnh mới có thể hiểm hiểm tránh khỏi vận rủi bị hủy dung.
Ta trắng bệch mặt chỉ vào Ngân Lang, nhìn Lâm Nhiên run run nói: “Nó muốn làm chi a. . . ?”
Lâm Nhiên ôm lấy Ngân Lang nhìn ta, lại nhìn nhìn bánh bao trong tay ta, sau một lúc lâu mới hừ mũi cười một tiếng: “Quả thực bộ dạng quá giống, trách không được Ngân Lang nhận lầm.” (*mặt chị như bánh bao, =))
Sau đó bọn họ một người một chó nghênh ngang đi vào trong phòng, mà Ngân Lang đang nằm trên vai Lâm Nhiên vẫn nhìn chằm chằm mặt ta. . .
Ta kháo! Thật là chủ nào tất có cẩu nấy!
Từ trên xuống dưới lăn qua lăn lại một phen, khó khăn lắm mới nấu được ba món ăn một tô canh, ta liền gọi Lâm đại tiên nhân đến ăn. Hắn đi tới bên cạnh bàn, kéo ra hai cái ghế. Ta nói cám ơn, vừa muốn ngồi xuống, hắn đột nhiên ngăn ta: “Đừng hiểu lầm, ghế này không phải cho cô ngồi, cái này là ghế chuyên dùng cho Ngân Lang.”
= =
Ta thổ huyết, chó của nhà ngươi được ngồi bàn ăn cơm giống như người ư. . . Mà sự thực chứng minh ta đã đánh giá thấp đãi ngộ của Ngân Lang, nó không chỉ có thể ngồi trên bàn ăn cơm, còn được choàng lên cổ một cái khăn ăn trắng tinh tươm, đoan trang ngồi trên ghế y hệt như quý tộc nước Anh. Lại đối lập với ta mặt đầy khói bụi dầu mỡ, ta thật giống như một nữ đầu bếp kiêm phục vụ a. . .
Lâm Nhiên rất ư đại gia ngồi xuống, cầm lấy chiếc đũa gắp một ngụm thức ăn, ta khẩn trương nhìn hắn, hắn cau mày nhai nửa ngày, cuối cùng mới nuốt xuống phun ra một câu: “Được thông qua.”
Vì vậy ta phóng tâm mà thở phào một hơi, mở rộng bao tử bắt đầu ăn cơm. Chưa được vài phút, Lâm Nhiên đột nhiên gõ gõ bàn nói: “Uy.”
Ta nghi hoặc ngẩng đầu, chỉ thấy hắn chán ghét nhíu mày nhìn ta nói: “Sao cô với Ngân Lang nhà tôi ăn chung một bàn, tôi lại thấy nó tương đối giống người hơn a?”
– – –
Không phải là lúc ăn thanh âm hơi lớn một chút thôi ư, sao có thể mắng ta thiếu đạo đức như thế! Ta trợn mắt trừng hắn, tận lực không chóp chép miệng.
Ăn lại ăn, Lâm Nhiên đột nhiên chỉa chiếc đũa tới trước mặt ta, nói: “Đây là cái gì?”
Ta trừng mắt nhìn cọng tóc hết sức khả nghi trong đũa hắn, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nói: “Nga, biết rồi, anh chờ chút, tôi đổi cho anh đôi khác. . .”
Lâm Nhiên gương mặt lập tức tái đi, hắn trừng ta nửa ngày, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô chờ đó, tôi sẽ gom tội cô lại!”
Ta sợ run cả người. . . cảm giác rất không may nha. . .
Cơm nước xong, ta rất tự giác thu dọn chén đũa, mà người nào đó rất không tự giác buông đũa xong liền sải bước đi, ta phiền muộn nhìn bóng lưng hắn đi vào trong phòng, đột nhiên rất không được tự nhiên nhớ tới một từ —— lão công lão bà. Nhất thời run rẩy, sét đánh a. . .
Chờ ta dọn dẹp xong xuôi, thăm dò nhìn vào phòng Lâm Nhiên, bất ngờ thấy hắn đang ngồi đối diện máy vi tính gõ lóc cóc, vẻ mặt nghiêm túc vùi đầu công tác, từ xa nhìn lại thật đúng là có điểm giống tổng giám đốc. Bình thường thấy hắn đều là một bộ phúc hắc không gì sánh được, chỉ đợi cơ hội liền châm chọc ta, hiện tại nhìn hắn như vậy quả thực không được tự nhiên, vì vậy ta bắt đầu tìm việc làm.
“A Lâm Nhiên hoa nở rồi a! ! ! Anh xem nè, nó thật xinh đẹp a!” Ta chỉ vào một chậu hoa ở góc tường đang nở hoa kinh hỉ thét to, Lâm Nhiên ngay cả đầu mày cũng không thèm nhíu một chút, hoàn toàn không nhìn ta.
“A Lâm Nhiên Ngân Lang đang ngủ a! Nguyên lai nó ngủ giống như một quả cầu len trắng a!” Ngân Lang bỗng ngẩng đầu lên nhìn ta nhe răng ra, ta sợ đến mức lùi lại ba bước, vỗ ngực nhỏ giọng nói, “Kháo, đang ngủ còn có thể nghe ta nói xấu mi! Mi chắc cũng không phải là chó đâu a. . .” Lâm Nhiên toàn bộ xem như ta đang tán phét.
“A Lâm Nhiên bình hoa nhà anh nhìn rất khá a! !” Ta dừng lại, “Chính là trên lồi giữa lõm dưới cong lên. . . Hoa từ chỗ này cắm xuống dưới y như cắm vào PP (3) í . . .” Lâm Nhiên tay đang lật văn kiện dừng một chút, sau đó lại tiếp tục hết sức chuyên chú.
. . .
Tại lúc ta lảm nhảm sắp tới hai mươi phút mà Lâm Nhiên thủy chung vẫn không thèm để ý, ta rốt cuộc buông tha, xem hắn hẳn là sẽ không chú ý tới ta, liền len lén từ trong tủ lạnh lấy ra một bích bánh quy nhi đồng mà ta trước đó lấy tiền túi ra mua ăn, trong miệng theo thói quen lẩm bẩm: “Cái này là ếch, cái này là thỏ con, cái này là voi. . . Hả, cái này tròn tròn là cái gì ta, mặt trời sao. . .”
“Tôi có thể trong phút chốc đem mặt trời của cô biến thành mặt trăng, cô tin không?” Trước mặt đột nhiên vang lên thanh âm trầm thấp của Lâm Nhiên
Thật không ngờ hắn lại đáp lời, ta thoáng chốc không phản ứng kịp liền sững sờ tại chỗ. Hắn quay đầu lại từ trong tay ta lấy đi bánh quy, sau đó bỏ vào miệng cắn một cái, đem miếng bánh còn lại non nửa trả lại cho ta: “Nè, trả lại cô mặt trăng”.
Ta nhìn trong tay “Vầng trăng non”, lại nhìn sang Lâm Nhiên vẻ mặt rất đứng đắn nghiêm chỉnh, liền hoa lệ mà 囧. . . Thần a, lão nhân gia ngài không thích hợp nói giỡn, thực sự không thích hợp a. . .
“Công việc hôm nay xong rồi, nè, tới tủ lạnh đem hai lon bia lại đây, tôi muốn thư giãn thả lỏng.”
Ta lập tức cảnh giác nhìn hắn —— uống bia? !
Hắn thấy ta hoài nghi nhìn hắn, từ trong mũi “hừ” một tiếng, đôi mắt liếc người ta trên ba đường dưới ba đường quan sát một phen, sau đó rất bình tĩnh nói: “Yên tâm, cô như vậy, có lột sạch quần áo đuổi theo tôi chạy tới ngã ba, tôi quay đầu lại một cái tôi liền không phải là đàn ông.”
= =+
Con bà nó, xem như ngươi lợi hại!
Từ trong tủ lạnh cầm tới hai lon bia, mỗi người một lon bắt đầu uống. Tửu lượng của ta có tiếng là một lon liền gục. Dùng câu mà trước đây bọn nam sinh cùng học chung mà nói chính là: Phương Nam cậu điểm nào cũng đều là đàn ông thuần túy, chỉ riêng nấu cơm cùng không biết uống rượu là hai điểm không giống đàn ông!
Thế nên ta lúc nào cũng chỉ uống một lon liền rất tự giác không uống nữa, thế nhưng Lâm Nhiên hắn không vui, ngang ngạnh dúi cho ta một lon nói: “Thế nào, lãnh đạo nói uống cô dám không uống ư?”
Ta chỉ có thể kiên trì tiếp tục uống, hai người trầm mặc tự uống lon của mình, uống a uống, ta dĩ nhiên uống đến ưu sầu đều phát ra ngoài, ta càng uống càng hăng hái, một lon lại một lon. Đợi đến lúc Lâm Nhiên mò trên bàn không còn một lon nào, ta đã uống khá nhiều, cả người mơ mơ hồ hồ chẳng biết là giờ nào giấc nào, như phiêu du ở trên trời.
Ta càng uống càng hài lòng mà bắt đầu rống ca lên, Lâm Nhiên đá ta một cước: “Đừng rống lên, gào khóc thảm thiết như thế! Mau lên giường nằm đi, cô uống nhiều rồi.”
Ta nhìn dáng hắn trở nên xiêu xiêu vẹo vẹo, trợn trắng mắt nói: “Anh mới uống say đó, hôm nay tôi rất vui vẻ! Tôi gặp được mối tình đầu của tôi, tôi rất vui!”
Lâm Nhiên bật dậy kéo ta: “Cô mau lên trên giường ngủ cho tôi! Còn nói lung tung nữa tôi. . .”
Ta lắc đầu: “Tôi không đi! Hôm nay tôi rất cao hứng! Tôi thấy Tô Viễn, tôi rất vui, rất vui. . .”
Đột nhiên miệng ta bị chặn lại —— chính, là, dùng, miệng, hắn! Ta trừng mắt nhìn gương mặt đột nhiên phóng đại trước mặt, đầu óc như bị chết máy. . .
Qua một lát, Lâm Nhiên mới buông môi, cau mày dùng sức vỗ ta: “Em ngốc sao, không biết hô hấp a!”
Ta lúc này mới hồi hồn bắt đầu thở dốc kịch liệt, mẹ ôi nghẹn chết ta, nhớ tới xúc cảm mềm mại còn vương trên môi, xong, đầu càng hôn mê, càng hôn mê. . .
Chờ ta lần thứ hai hơi chút thanh tỉnh thần trí, người đã trần truồng trống trơn nằm trên giường —— Lâm Nhiên trên cao nhìn ta nói: “Đây chính là em chọc tôi. . .”
Chú thích:
(1) Đại hung: Chính là cực xui ^^!
(2) Hoa thủy tiên, chính là cây này, không hiểu nó giống tỏi chỗ nào (_ _”)