12 tháng 4. . . Không trách mẹ già vẫn bảo hôm nay là ngày rất quan trọng, nguyên lai, là sinh nhật của Lâm Nhiên, bọn họ chuẩn bị buổi trưa giúp hắn mừng sinh nhật, thế nhưng ta lại chạy đến cùng Tô Viễn ăn trưa.
Ta ngơ ngác nhìn Lâm Nhiên, miệng hết há ra lại ngậm vào, không biết nên nói cái gì cho tốt. Suy nghĩ nửa ngày, ta ngượng ngùng cúi đầu: “Xin lỗi.”
Hắn trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Em có biết không, trong lúc đang yêu nhau, hai chữ “xin lỗi” là thứ người ta không muốn nghe thấy nhất?”
Thế nhưng, ngoại trừ hai chữ này, ta cũng không biết nên nói gì cho phải.
Lâm Nhiên đột nhiên cười rộ lên: “Chậc chậc, nhìn em bị hù dọa kìa. Bình thường sẽ nhảy choi choi lên như con khỉ, sao bây giờ lại giống như bị thiến vậy a?”
Ặc, ca ca, ta có gì để mà thiến a. . .
“Ừm, xem ra sau này phải thường xuyên lừa gạt em, đỡ phải em “tam thiên bất đả, thượng phòng yết ngõa!” (1)
= =
“Vậy thì mình về nhà trước đi, không đến phiên ba mẹ em sốt ruột.”
Lâm Nhiên liếc nhìn ta: “Hiện tại mới biết lo lắng ba mẹ sẽ sốt ruột sao? Lúc theo người khác bỏ trốn sao không hiếu thuận như thế hả?”
Nói sàm, ai theo người khác bỏ trốn?! Ai?! Ai?!
Chúng ta vừa về nhà, mẹ ta bắt đầu quở trách: “Bảo con ở nhà giúp mama làm cơm con lại lười biếng, bày đặt chạy ra ngoài đi tìm Lâm Nhiên trở về, con mù phương hướng như vậy mà đòi đi tìm người, không phải phiền Lâm Nhiên ngược lại tìm con trở về đó sao? Chỉ biết gây loạn!”
Ta kinh ngạc nhìn Lâm Nhiên, hắn nhỏ giọng nói bên tai ta: “Lẽ nào em muốn anh nói thật với ba mẹ, nói anh bị em bỏ rơi, chạy theo mối tình đầu của em bỏ trốn?”
“= = ai nói anh ấy là mối tình đầu của em!”
“Xì, cũng không biết là ai uống say gào khóc gọi người ta đâu. . .”
“Đừng nói chuyện đêm đó với em!”
“Ừ, anh cũng không nói cái gì nha, anh cũng không có nói em gào khóc làm sao, anh lại chưa nói em nhiệt tình như lửa, như lang như hổ đói vồ mồi. . .”
= =
“Em cắn anh a!”
Hắn đưa tay qua: “Em cắn đi.”
Ta không khách khí há mồm liền cắn, thế nhưng miệng ta còn chưa kịp áp tới, ngón tay mẹ ta đã đâm vào ót ta: “Làm cái gì, làm cái gì vậy! Có đói mấy cũng không được cắn người a, con tưởng mình là chó con hả! Rửa tay đi rồi vào ăn!”
Ta phiền muộn xoa ót, mỗi lần đều xuống tay nặng như thế, chậc chậc, công lực Nhất Dương Chỉ của mẹ già ta lại tiến bộ rồi. . .
Lâm Nhiên nhìn ta gian trá cười: “Hắc hắc, anh đã cho em cơ hội cắn nha, là do em không cắn. Được rồi đừng náo loạn nữa, ba mẹ gọi anh qua ăn kìa.”
Ta thông mình đột xuấ bắt trúng một từ: “Anh gọi ba mẹ em là gì?”
Hắn vô tội nhìn ta: “Ba mẹ a.”
Ta gân cổ: “Đó là ba mẹ em!”
“Phương Nam con gào khóc cái gì nha, còn không mau rửa tay rồi vô ăn! Lâm Nhiên tới đây, ngồi xuống ăn đi, hôm nay cô làm riêng mấy món cháu thích ăn nè. . .”
Ta xem Lâm Nhiên cười tủm tỉm đi qua ngồi xuống, ba mẹ ta vui tươi hớn hở quay quanh hắn, toàn bộ đều là tình cảnh “phụ từ tử hiếu”, triệt để phiền muộn. Ta quả nhiên không phải là thân sinh a. . .
Tuy rằng Lâm Nhiên đã là một người đàn ông trưởng thành, thế nhưng nói thế nào cũng là sinh nhật, cho nên cầu nguyện với cắt bánh ga-tô ắt không thể thiếu. Chờ hắn cuối cùng cũng cầu nguyện xong, ba mẹ ta đưa cho hắn quà mà nhị lão đã chuẩn bị, sau đó bọn họ cùng nhau nhìn ta. Ta nhìn chằm chằm nguyên ổ bánh ga-tô, nước miếng cũng nhanh rớt xuống tới, mẹ ta đập một phát lên đầu ta: “Chỉ biết có ăn thôi! Quà của con đâu?!”
Ta ngẩn ngơ, hơ, ta vừa mới biết hôm nay sinh nhật hắn, làm gì chuẩn bị kịp quà tặng a.
“Con. . .”
“Cô ấy đã tặng rồi, sớm tặng rồi.” Ta sửng sốt, quay đầu nhìn Lâm Nhiên, hắn nhìn ta liếc mắt nói, “Ngay bữa tiết thanh minh.” Tiết thanh minh. . . Ngươi nha nha!
Ba ta vỗ vỗ vai ta: “Ừ, khuê nữ, nghĩ không ra con ngày ngày ngơ ngơ ngáo ngáo quên trước quên sau, chuyện này lại để tâm như thế.”
= =
Bữa trưa ăn xong, mẹ ta lôi kéo ba ta: “Mama với ba con có chút việc đi ra ngoài, các con cứ ở nhà chơi đi ~ ”
Ta nhìn bọn họ mặt mang theo nụ cười thâm ý vội vã đi ra, bất đắc dĩ thở dài, xoay người hỏi Lâm Nhiên: “Cách giờ về thành phố A còn mấy tiếng đồng hồ, chúng ta làm gì bây giờ? Nếu hôm nay là sinh nhật anh thì anh quyết định đi.”
Lâm Nhiên nheo lại con mắt nhìn ta, không nhanh không chậm nói: “Ừm. . . Người ta nói “bão noãn tư dâm dục” (2), hiện tại chúng ta đã “bão noãn” rồi, có phải nên đến phiên “dâm dục” không?”
Ta 囧, ngươi nha nha, cho ngươi cây cột ngươi thật đúng là leo lên cao a!
Lâm Nhiên đứng dậy hướng ta đi tới, ta lập tức nhảy dựng lên bảo vệ ngực trừng hắn: “Anh muốn làm chi? ! Đừng xằng bậy a! Anh đừng quên em học qua Không Thủ Đạo, anh tin hay không em sẽ quăng ngã anh xuống đất! Em. . .”
Lâm Nhiên không thèm mắt một cái trực tiếp lách qua ta đi tới cửa: “Em còn không mau, thực sự muốn ở nhà “tư dâm dục” với anh sao?”
Chờ chúng ta đứng ở trước cửa khu trò chơi nhìn một đám nhóc cùng mấy cặp tình nhân vui vẻ nhảy nhót chen vào bên trong, ta trợn tròn mắt, túm túm tay áo Lâm Nhiên đương đứng bên cạnh: “Anh. . . hôm nay buổi sáng đi ra ngoài, sẽ không phải là tìm chỗ này đi?”
Hắn mua hai vé cổng, không nói hai lời kéo ta tiến vào trong.
Ta vẫn nghĩ, mỗi cô bé, hoặc giả là cô gái, hẳn là dưới đáy lòng đều có khúc mắc với khu vui chơi. Bất luận cô ấy bao nhiêu tuổi, bất luận cô ấy là người làm công hay là OL (*Office Lady), dưới đáy lòng, hẳn là đều chờ đợi có một ngày có thể cùng người yêu hay chồng mình một lần đi công viên trò chơi, hai người làm trẻ con chơi điên cuồng một ngày, quên đi hết thảy phiền não.
Lần tới khu trò chơi gần nhất đã lâu thật lâu trước kia, chính là ta cùng An Hảo đi chơi. Hiện tại ngẫm lại, dường như quan hệ giữa ta cùng An Hảo thật là đã gắn bó tới mức không thể tưởng tượng, mỗi một khoảnh khắc vui sướng ta có thể nhớ tới, hầu như đều có nàng làm bạn.
Cái lần tới khu vui chơi kia, là bởi còn đang học sơ Nhị (3), An Hảo mỹ nữ xinh đẹp vô địch cùng bạn học rơi vào chuyện tình tay ba, đối với hai tiểu soái ca đều rất ưu tú nàng vứt bỏ người nào cũng thấy tiếc, vì vậy liền u buồn chuyện tình yêu trai gái kiểu Quỳnh Dao, sau đó ta bị nàng kéo đi cùng nàng tới khu vui chơi giải sầu. Đến bây giờ ta còn nhớ tới khi ấy nàng kéo tay ta đứng ở bên hồ, gió nhẹ thổi bay mái tóc dài của nàng, cả người đẹp tựa bức tranh, khiến cho vô số người qua đường dừng chân.
Thế nhưng tại thời khắc tốt đẹp như vậy, nàng lại thở dài một tiếng nói với ta: “Phương Nam Nhân a, kỳ thực, được hoan nghênh quá cũng rất thống khổ, ta cũng chỉ muốn một người thật tình thật ý đối tốt với ta mà thôi, thế nhưng vì sao mỗi lần đều khiến ta đụng tới những người tốt tới như vậy. . .”
Ta lúc đó đã bị nàng lôi tới thổ huyết mắt trợn trắng, thiếu chút nữa cắm đầu xuống hồ.
Nghĩ nghĩ ta bất giác bắt đầu cười một mình, Lâm Nhiên gõ ta đầu: “Cười ngố cái gì vậy? Có muốn chơi cầu trượt xoắn không?”
Ta ngửa đầu nhìn cầu trượt cao cao nọ uốn lượn vòng vo ba hồi mới xuống tới mặt đất, cuống quít xua tay: “Đừng, trò chơi yêu cầu cao độ như thế lúc em còn ở vườn trẻ mới đùa nổi, em già rồi, không chịu nổi giày vò như vậy đâu.”
Lâm Nhiên không them quan tâm túm ta đi tới, bỏ ta lên ngồi ở trên thang trượt, ta nhìn xuống dưới mà lòng đầy kinh hãi, quay đầu lại túm lấy Lâm Nhiên: “Cho em xuống thôi, nếu không anh tới đi, em thực sự là. . . A!”
Ngươi nha nha, ta nói còn chưa nói xong đâu, Lâm Nhiên hắn trực tiếp đạp một cước lên cái mông cho ta trượt xuống phía dưới!
Ta một đường thét chói tai từ cầu thang trượt xuống, đợi đến lúc cả người ngồi trên mặt đất mới phục hồi tinh thần lại. Lâm Nhiên cười gian hỏi ta: “Thế nào? Có cảm giác cải lão hoàn đồng hay không?”
Cải lão hoàn đồng cái đầu ngươi a. . .
Sau chúng lại ta đi ngồi xe vượt núi, vốn ta dự định là chơi cái trò cầu trượt hết sức trẻ con như vậy mà ta lại bị dọa đến nửa ngày mới hoàn hồn, quá mất mặt, vì vậy ngồi xe vượt núi ta nhất định phải đem mặt mũi kiếm trở về. Thế nhưng ai biết thực là người tính không bằng trời tính, lúc ngồi trên xe, từ đầu ta rất là trấn định, thế nhưng cô gái bên cạnh ta gào khóc quả thực không chịu nổi nha. Chị hai à, ngươi có hét giống như mổ heo cũng không quan hệ, ngươi dùng sức ngắt cánh tay cũng không quan hệ, thế nhưng — ngươi nha, có thể tự nhéo cánh tay của ngươi không! Tất nhiên nhéo ta ngươi không đau rồi!
Ngồi xong xe vượt núi, ta lập tức đòi đi ngôi nhà ma. Lâm Nhiên mang theo nụ cười ý vị thâm trường nhìn ta không nói lời nào, ta đương nhiên rõ ràng ý nghĩa của nó — em trượt cầu thang với ngồi xe vượt núi đã bị dọa tới choáng váng, còn dám vào nhà ma?
Ta không nhìn ánh mắt miệt thị của hắn, trực tiếp túm lấy hắn đi mua vé. Ta cái gì cũng không cần nói, tất cả dùng thực lực chứng minh! Còn nhớ rõ năm tiểu học lớp hai, một đám tiểu bằng hữu chúng ta tổ chức cùng đi đạp thanh, kết quả bị lạc đường. Sau lại chẳng biết thế nào mà đi nhầm vào nghĩa địa, tìm thế nào cũng không thấy đường ra, mà lúc này trời đã nhá nhem tối, mấy cậu nhát gan trực tiếp ngồi phịch xuống mặt đất bắt đầu oa oa khóc. Tại thời khắc then chốt đó, bản năng đại hiệp dũng cảm trong ta thức dậy, ta chỉ bọn hắn cứng rắn nói: “Sợ gì? Bài nội tớ nói, người chết là lớn nhất, gặp mộ phần phải bái lạy! Lại đây, theo tớ dập đầu!”
Vì vậy một đám nhóc liền theo hướng cái mông của ta đi qua mộ phần thành khẩn dập đầu, lúc đó ta nhìn phía sau mình một đám nhóc con có cảm giác cực kì thành tựu, rất muốn hô to một câu: “Ngô hoàng vạn tuế! Ái khanh bình thân!” Kết quả sau lại cũng không biết thế nào, lúc ta tìm đường ra khỏi nghĩa địa, hôm sau vào học, ta không những trở thành anh hùng trong mắt đám nữ sinh, cũng trở thành thần tượng của bọn nam sinh. Từ đó chúng liền đặt ta lên địa vị “Đàn ông thuần khiết”.
Ta lôi kéo Lâm Nhiên vào nhà ma, theo chúng ta đi vào lúc ấy còn có mấy cô nữ sinh. Mới vừa vào liền có một con “Quỷ lưỡi dài” vụt cái nhảy tới trước mặt chúng ta, mấy nữ sinh nhất thời gào lên, có cô còn ngang nhiên thét chói tai xong chui vào trong lòng Lâm Nhiên!
Nha nha, ngươi đã sớm nắm bắt thời cơ để nhào tới ăn trộm đậu hũ sao? Ta không nói hai lời, không chút thương hương tiếc ngọc tiến lên túm cô gái nọ ra, trong bóng tối Lâm Nhiên cái gì cũng chưa nói, chỉ là rất ý vị thâm trường cười hắc hắc. Ta vừa trừng mắt hắn, lại có một con “Quỷ” nhảy ra, thêm một hồi gào thét đinh tai nhức óc. Chỉ nghe thấy “Quỷ” nọ khàn khàn nói: “Ta không có chân a. . . Chân của ta ở đâu? Ta không có chân a. . .”
Cô nữ sinh vừa mới bị ta túm đi ra lại hét lên một tiếng muốn chui vào lòng Lâm Nhiên, ta nổi giận, triệt để nổi giận, liền điên cuồng hét lên một tiếng: “Ta kháo, ngươi không có chân tính cái rắm a! Ta còn không có ngực đây!”
Lời vừa nói ra, mọi âm thanh đều tĩnh lặng. . . Bao cặp mắt đổ xô trừng trừng nhìn ta, sau đó tiếng cười vang gần như phá tan nóc nhà. . .
Ta, ta, ta, ta đời này không bao giờ vào nhà ma nữa! TAT
Từ nhà ma đi ra, chúng ta lái xe về, mãi cho đến lúc về nhà, Lâm Nhiên cách mỗi mười giây đồng hồ liền bộc phát ra một tràng cười, miệng hi hi ha ha, sau đó ý vị thâm trường liếc mắt ta. . .
Ta vừa vào nhà liền nhào lên giường giả chết, trong lòng thật hối a, hận không thể đem đầu mình kê dưới máy khoan điện trực tiếp đục thủng cho nó rớt xuống dưới đất đi!
Lúc ta đương rối rít lăn lộn, Lâm Nhiên đột nhiên ném một cái gì đó lên trên giường ta, ta ngẩng đầu lên, thì ra là cái rương chứa thư của Tô Viễn mà ngày đó đi leo núi lấy lại được.
“Xem đi, anh biết là của ai viết. Không phải em vẫn muốn xem sao? Nếu muốn thì xem đi.” Nói xong liền đẩy cửa đi ra.
= =
Nguyên lai hắn đã sớm biết. . . Ta ôm lấy cái rương, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng quyết định xem một chút thư viết cho ta. Dù sao Tô Viễn sẽ quay về Mỹ, hắn có vị hôn thê rồi, xem cũng tốt, đem chấp niệm mấy năm nay của ta kết thúc đi thôi.
Tay ta vừa đụng tới bức thư, Lâm Nhiên đột nhiên mở cửa tiến đến nói: “Nhớ kỹ! Em là người đã có bạn trai nha! Anh ta đã có vị hôn thê rồi!”
Ta ngã xuống đất, lão nhân gia ngài cũng không cần đặc biệt tiến vào vì cường điệu với ta cái chuyện này đi. . .
Dựa theo thời gian mở ra một phong thơ: “Phương Nam, em khỏe sao? Anh qua bên này một tháng rồi, sinh hoạt cũng tốt, trường học rất tốt, bạn học cũng không sai, chỉ là đột nhiên cả ngày phải nói tiếng Anh, rất không quen. Còn có là, đột nhiên không có em với An Hảo chọc ghẹo cũng có chút cô đơn. Kỳ thực có chuyện anh giấu ở trong lòng đã thật lâu vẫn không có nói. Thứ nhất là không dám nói, không biết nói xong có thể bị cự tuyệt hay không; thứ hai là không biết nói rồi, phải đối mặt với bọn em như thế nào. . .”
Chú thích:
(1) Nguyên văn “三天不打, 上房揭瓦” : nếu dịch theo QT của bạn là “ba ngày không đánh, dỡ ngói nhà trên”, dưng mà bạn không hiểu nó tương đương với câu nào bên mình a ==”
(2) Nguyên văn “饱暖思淫 欲”: “bão” là “ăn no”, “noãn” là “ấm”, đại loại là ăn uống xong xuôi nghĩ tới chuyện “ấy ấy” :”>, hí hí!
(3) Sơ Nhị: tương đương với lớp 8 ở Việt Nam, vì tiểu học ở bên Trung Quốc có tới 6 lớp, lớp 7 sang cấp 2 bắt đầu bằng “sơ Nhất”.