Cô nằm viện hẳn một tháng cuối cùng cũng được về nhà. Mẹ anh cứ bảo cô về ở chung cho tiện chăm sóc nhưng mà cô nhất quyết từ chối, làm sao cô chịu nổi khi phải ở cùng tên hách dịch như anh, thà chết còn hơn. Cô được anh cho nghỉ hẳn 2 tháng tĩnh dưỡng, quyết định về quê ăn tết luôn. - Ê con lợn!
- Gì?
Cô đang định leo lên xe thì bị anh kéo lại. Cô quay mặt lại lườm.
- Cô không ở đây chơi mà về luôn à?
- Sao ? Tôi về ảnh hưởng tới anh à? Hay là anh nhớ tôi?- cô cười chêu đùa.
- Tôi mà thèm nhớ cô à! Về đi.- bị cô kích đểu nên máu sĩ diện tăng cao, anh buông tay cô ra, quay mặt đi vào nhà.
- Tết mời xếp về quê em ăn tết nhé!- cô nói với theo.
- Không thèm.
Anh bỏ vào nhà luôn.
Mẹ anh đang đứng nói chuyện với bố mẹ cô quay ra thấy thế không biết nói gì luôn. Hai đứa này cứ như thế thì bao giờ mới lên cơm lên cháo để bà có cháu nội bồng đi khoe với mấy bà bạn . Ôi tan vỡ ước mơ!
- Hai người đi đường cẩn thận nhé! Cho tớ gửi lời hỏi thăm bác gái. Có gì Tết tớ về chơi.hi- mẹ anh vẫy tay tạm biệt .
- Rồi ! Nhớ về chơi với mình. Vào trong đi, mình về đây.- mẹ cô cũng thò đầu ra vãy tay.
Xe dần dần lăn bánh , trên ban công tầng ba có ai đó đang đứng nhìn theo . Có chút gì đó buồn buồn khó tả, mà tự dưng buồn, buồn không biết lí do, hâm mẹ nó rồi.
" Thiếu cô ta, Trái Đất bình yên , có gì phải buồn! Đi hẹn hò với mấy em thôi, lâu lắm không đi rồi!"
Anh bắt đầu tắm rửa thay đồ, vuốt vuốt keo các thứ các thứ, đẹp trai mới có nhiều đứa yêu, yeye, đẹp trai mới có nhiều đứa yêu...
Vừa xuống nhà...
- Đô Đô.
- Dạ... Con đã bảo mẹ rồi. Con lớn rồi, gọi con là Thiên Tề.
- Mày lớn với ai? Đi đâu đây con trai?
- Con đi công chuyện...- anh đáp không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ.
- Hôm nay ngày nghỉ con trai yêu ạ. - mẹ anh đặt cuốn sách lên bàn.
- Con...
- Ở nhà ăn cơm với mẹ. Chị giúp việc nấu rồi! Mẹ mày đẻ ra mày mà còn không hiểu mày à con. Suốt ngày gái gú, y chang bố mày hồi trẻ...
- Hic...
Anh đành ngậm ngùi lên phòng thay đồ, gọi điện báo cho mấy em khỏi đợi.
- Alo. Hương Giang à. Anh đây...
- ....
- Hôm nay mẹ anh không cho đi...
-...
- Anh xin lỗi mà ! Anh bù cho em sau nha...
-....
- Rồi! Moa moa... Pipi e ...
Mấy em chân dài ngoan ngoãn thế có phải yêu không cơ chứ, ai như cái con lợn kia, suốt ngaỳ đối đầu với anh. Ơ hay tự dưng lại nghĩ đến con lợn kia là sao nhỉ. Điện năng rồi!
....
Tết Nguyên Đán...
Cô về quê yên bình lắm , không cần phải suy nghĩ bất cứ thứ gì. Dời xa cái nơi xô bồ , nhộn nhịp nơi thành phố, cô đã quên đi Vũ, trái tim cũng chẳng còn đau nữa rồi .
Người ta bảo khi lỗi đau quá lớn thì con người chuyển sang trạng thái vô cảm, cô đang ở tình trạng đó thì phải. Cô chẳng còn hứng thú làm quen hay nói chuyện với ai đó như trước, ai tán tỉnh cũng bị cô tránh xa.
- Hy! Phụ mẹ rửa lá nhé... Lát để ráo nước rồi gói bánh chưng...
- Ủa mẹ. Năm nay gói sớm thế ạ?-cô đang ngồi xem phim ngoái đầu ra hỏi.
- 28 Tết rồi cô nương. Sớm gì nữa? Mai 29 cũng là 30 rồi, năm nay không có 30... - mẹ cô bê giá gạo đi đãi.
- Dạ. Để con phụ cho...
Cô tuy vụng về nhưng lại rất giỏi gói bánh chưng, những năm trước Tết cô toàn được bà khen gói đẹp. Nghĩ mà lại nhớ nội,nội mất cũng gần 4 năm rồi. Mắt cay cay ngước lên nhìn bàn thờ .
.......
Cô đang ngồi gói bánh thì có tiếng otô đỗ trước cổng. Cái xe quen quen , đây chẳng phải là xe của cái tên Thiên Tề hách dịch thì gì. Sao hắn ta ở đây?
Cánh cửa otô mở ra, bước xuống xe là anh, còn có hai cô gái nữa, hai cô gái kia rất xinh, cái đẹp kiêu kì, hai khuôn mặt giống hệt nhau nhưng phong cách ăn mặc trái ngược nhau. Một người mặc váy trắng rất baby, còn người kia lại mặc kiểu hiphop hầm hố.
Một lát sau , một chiếc Audi đỗ sau xe của anh. Bước ra là mẹ anh và bố anh.
- Ô. Cả nhà về quê ăn tết đấy à.- Mẹ cô thấy bạn thân thì mừng lắm,bỏ luôn cả việc đang làm ra đón .
- Ừ. Mình đã hứa về còn gì. Năm nay cả nhà đông đủ về quê ăn Tết với ông bà ngoại, năm nay vợ chồng cậu Đạt cũng về, dì San với dì Chuyên mai cũng bay về ăn tết ...
- Vào nhà ngồi uống nước nào...
- À! Chút mình sang, giờ mình về chào hỏi bố mẹ đã.
- Tí sang nhé. Mình chuẩn bị cơm tất niên...
- Ok ...
Người lớn cứ nói chuyện , quên luôn lũ trẻ, ngơ ngác không kịp nói gì.
- Con chào cô. - Hai chị em đồng thanh.
- Ui ... Con nhà ai mà lớn xinh gái quá vậy này. Hai con là MIMI với Lala đúng không nào? Nghe bố mẹ con kể về hai đứa mà giờ cô mới gặp...lớn quá.
- Cậu vào nhà đi, tí mình qua. Mình sang nhà mẹ chút.
- Rồi...
- Con chào cô con đi...
- Ngoan quá...
Mọi người mải nói chuyện còn anh đã thấy mục tiêu. Thấy cô đang ngồi gói bánh trước cửa nhà, anh tiến vào, ngồi xuống cạnh im lặng xem.
- Hách dịch! Anh không sang ngoại anh à? Ngồi đây chi?
- Xem cô gói bánh!
- Ơ...
- Chông ngu ngu như cô mà gói đẹp phết nhờ... - Anh đá mỉa.
- Anh nói ai ngu? Tin tôi tống cái bát vào miệng anh không?- cô lườm.
- Tôi đùa chút thôi mà, gì mà căng.
- Hứ!
- Dậy tôi gói được không?
- Tôi không nhận đồ đệ...
- ....
Hai người bắt đầu chí chóe...
Nhà bà ngoại anh sát nhà cô, nhưng anh và cô không quen nhau vì từ bé anh đã được ông bà nội mang sang Mỹ sống, đến khi tốt nghiệp thạc sĩ quản trị kinh doanh anh mới về nước tiếp quản tập đoàn.