Đêm 30 Tết, vừa ăn tối xong có ai đó lấp ló đầu ngõ... Nhưng lại không dám vào trong nhà người ta. Rút điện thoại ra gọi, chờ mãi không ai nghe, gọi lại lần nữa, tắt máy luôn.
" Ra cổng đi!"- quyết định nhắn tin.
Anh ngồi chờ , chờ rồi lại chờ, mãi vẫn không thấy cô trả lời . Muỗi chích đau muốn chết mà không chịu vào, quyết định chờ.
-Á... Bốp!
Anh bị muỗi đốt đau quá, đưa tay vỗ bốp cái rõ to, làm mấy em chó mấy nhà xung quanh được dịp cắn hội đồng, inh ỏi.
Cô vẫn không thèm rép tin nhắn.
"1phút! Không ra đừng trách tôi ác!"-Anh lại gửi tin nhắn tiếp, sắp hết kiên nhẫn.
Cô đang nằm xem Táo Quân bực mình lồm cồm bò ra khỏi chăn, mặc nguyên bộ quần áo ngủ Hellokitty khoác thêm Cadigan mỏng ...
-Gặp thì gặp... - lầm bầm ra cổng.
Vừa nhìn thấy ai kia ngồi thù lù một đống thì thấy buồn cười lắm, vẫn cố tỏ ra lạnh lùng.
- Có chuyện gì?- khoanh tay đứng trước mặt anh.
- Của cô đây! Tôi xin lỗi hồi chiều, làm hòa đi.- Anh đưa cô cái phong bì.
- Gì đây?- cô lạnh lùng hỏi lại.
- Tiền lương và thưởng Tết của cô!
- Tí thì quên! Được thôi. Tâm trạng tôi khá hơn tha cho anh.- cô nhìn thấy tiền là cười típ mắt, công sức làm việc khổ sở .
- Đi!
Trong lúc cô còn đang sung sướng vì nhận được tiền thưởng thì đã bị ai kia cầm tay kéo đi, đến khi tỉnh táo lại thì đã thấy mình đứng trên cầu bắc qua sông làng rồi.
- Sao kéo tôi ra đây?- cô ngơ ngác.
- Đi thắp hương ... - thật ra là hồi tối ăn cơm nghe bà ngoại bảo là chùa làng rất thiêng, thành tâm cầu gì được lấy, nên quyết định kéo cô đi cùng.
Cô nhìn xuống chùa, đèn sáng trưng, có nhiều người cũng đi thắp hương cầu lộc cuối năm. Dù sao cũng ra đây rồi, đi thì đi. Cô kéo tay anh đi xuống chùa, chào hỏi các cô các bác, ông bà rồi cùng anh đi thắp hương hết các điện thờ.
Đến khi lên bờ đê ngồi hóng gió anh mới nhìn cô thắc mắc.
- Ê! Cô cầu nguyện gì vậy.?
-Bí mật!
- Ở đây yên bình nhỉ! - anh hít hà không khí.
- Trước thôi, giờ cũng chẳng còn như xưa,sông ô nhiễm muốn chết, kia kìa, khu công nghiệp mọc lên, ô nhiễm rồi.- cô cắm mặt vào điện thoại.
Hai người cứ ngồi im lặng như vậy,chẳng nói chẳng rằng, có chút lành lạnh của đêm 30. Cô nhìn đồng hồ 23h 35p...
- Về không?- anh hỏi.
- Về chi sớm?-cô vẫn lơ đãng cắm đầu vào điện thoại viết viết gõ gõ gì đó.
- Không về nhà đón giao thừa à?-anh hỏi.
Đây là lần đầu tiên anh đón giao thừa ở quê, không biết thế nào. Giao thừa ở phố năm nào anh cũng nhậu bét nhè tới sáng luôn. Hiếm có dịp tỉnh như này.
- Chờ đi sẽ biết!-cô trả lời nhưng cũng không ngẩng lên nhìn anh.
.........
Đúng thời khắc 00:00 ....
Tiếng pháo hoa đầu tiên điểm lên báo hiệu thời khắc giao của năm cũ và năm mới bắt đầu... Rồi hàng loạt tiếng nổ vang rộn của pháo hoa, ...
Cô kéo anh đứng lên xem, chỗ hai người đứng là bờ đê , cạnh cánh đồng, có thể xem được pháo hoa ở xung quanh , cứ hết bên này đốt lại tới bên kia, sáng rực bầu trời, màn pháo hoa kéo dài cả tiếng đồng hồ không hết,... Lần đầu tiên trong đời anh được xem pháo hoa đẹp mà lâu đến vậy. Ở phố chỉ khai màn pháo hoa 15 phút là hết ai về nhà đấy, chen nhau tắc đường muốn chết. Trong khi ở đây, vùng quê , nhưng lại được chứng kiến cảnh tượng đẹp đến vậy. Cả vùng hầu như nhà nào cũng đốt, không sợ bị phạt, vì đơn giản ở đây công an không dám động tới, toàn đại gia có tiền có quyền, phải nể.
- Ê! Sao thế?- cô lay anh, khi anh cứ đứng đơ.
- Đẹp thật! Ở đây người ta không cấm à?- anh vẫn chưa hết ngạc nhiên.
- Cấm có lệ thôi, đốt cứ đốt! Năm nào chả thế... - cô cười như thể đấy là lẽ đương nhiên.
- Tôi quên không quay lại rồi!-anh quên không quay lại cho bạn bè xem, chắc chúng nó gato cho mà xem.
- Tôi có live strym đấy, để tôi tag anh.- cô lắc lắc cái điện thoại trên tay.
- Cảm ơn! - anh cúi xuống hôn lên chán cô một cái rồi quay đi.
Cô bị bất ngờ nên vẫn bị hóa đá. Bất động để anh dắt về, đến khi về đến nhà nghĩ lại bắt đầu mặt đỏ như gấc, leo luôn vào chăn cho đỡ ngại.
Đêm đó có hai người bị mất ngủ, ...