Cuối thu đầu đông, một ngày nọ hoàng thượng bệ hạ vẻ mặt ưu sầu, ngồi trên long ỷ, thở ngắn thở dài, hại cho bách quan không khỏi hoang mang, nhưng sau đó khi nghe từ miệng hoàng thượng trịnh trong tuyên bố Nghĩa vương gia mắc bệnh lạ, phải đóng cửa cách ly tự mình chữa bệnh, thái độ muốn bao nhiêu ưu sầu có bấy nhiêu ưu sầu, dẫn đến trên dưới triều đình dấy lên một hồi ầm ĩ.
Tin tức tam vương gia phong lưu tuấn mĩ mắc bệnh không quá hai ngày liền truyền khắp kinh thành, nơi nơi đầy tiếng khóc thương đau đến tê tâm liệt phế của bá tánh, từ kĩ nữ thanh lâu đến con gái nhà nông, không ai là không mắt đỏ mũi hồng, chạy tới trước phủ Nghĩa vương đòi thăm bệnh. Nhưng hầu hết đều bị hai đại thần giữ cửa bên ngoài vẻ mặt khủng bố ngăn cản dọa cho sợ đến xách váy mà chạy.
Cho nên địa điểm hội tụ liền chuyển đổi thành chùa quan âm, ngày qua ngày, vẻ mặt của sư thầy chính là đen đi một ít, nhìn từng người thiếu nữ không phải sắc nước thiên hương thì cũng là xinh xắn yêu kiều đều cùng một dạng cầu nguyện Tam vương gia khỏi bệnh. Khóe môi của các sư thầy đều muốn chuột rút, ai nấy chính là vẻ mặt thờ ơ lạnh lùng không hồn, như đã đạt đến đỉnh cao của quy phật, mở miệng lạnh nhạt đều đều nói.
“Ồ, thí chủ muốn cầu phúc tam vương gia mau khỏi sao? Mời qua bên kia lấy thẻ.”
Sau đó liền thấy nơi họ chỉ ở đó có một cái rỗ chứa nhiều quẻ bói, ở dưới còn điền một cái bảng: 'Một quẻ hai đồng.'
Thứ tha cho tội nghiệt nặng nề của sư thầy bọn họ, không phải họ muốn lấy tiền của đám người này, vốn dĩ ban đầu tới xin phúc thì quẻ bói đương nhiên là tặng không, nhưng đám người này không phải trăm hai cũng là bốn trăm người, cho hết thì ngôi chùa này cũng phải bán đi để làm quẻ cầu phúc luôn rồi.
Ài ài thiện tai thiện tai, mong Phật tổ từ bi.
Sau đó là cảnh tượng các sư thầy ngồi yên chết lặng nhìn về phương xa, bên cạnh là đám nữ nhân tranh giành quẻ cầu phúc.
Cùng lúc ấy ở ngoại thành kì dị xuất hiện chiếc xe ngựa nhỏ, xung quanh xe ngựa bao bọc bởi sáu người đều cưỡi ngựa mà đi, chỉ thấy trước xe ngựa xuất hiện bóng dáng nhỏ nhắn, bận vải thô, đầu nhỏ đội chiếc mũ rơm còn muốn to hơn thân mình hắn ba bốn lần, tay cầm cương ngựa mà đánh xe một cách từ tốn.
Nếu nhìn kĩ, thì không thể không nhận ra đây là bóng dáng nho nhỏ quen thuộc của Tiểu Cúc Cúc, chỉ thấy nó vẻ mặt cau có như táo bón, ngồi yên đánh xe. Một lúc sau liền nghe nó ấm ức mở miệng nói khẽ.
“Bắt cả đứa nhỏ như ta đánh xe, đúng là cầm thú...”
“Ha ha ha nó mắng ngươi là cầm thú kìa.”
Bên trong xe ngựa vang lên âm thanh cười khanh khách như tiếng chuông đinh đang, sau đó chỉ thấy tiểu Cúc Cúc lệ rơi thảm trong lòng nhìn đóa đào mới nở trên tóc bị khí lạnh bên trong đánh cho nát thành phấn.
Ô ô nguyên khí tích tụ mấy ngày nay của hắn! Ô ô nói ngươi cầm thú có gì không đúng a?!
Tiểu Cúc Cúc khóc trong lòng đến tê tâm liệt phế, nhưng cũng chỉ ngồi yên chịu đựng, không dám hó hé một lời nào.
“Uy uy uy! Ngươi chạm vào đâu đấy!”
Ai nha, chủ tử ngươi a, cũng nên nhỏ giọng đi chứ, các ngươi tâm tình với nhau cũng phải để ý đứa nhỏ là hắn a!
Tiểu Cúc Cúc ấm ức lôi ra hai cái bông gòn nhỏ xinh, nhét vào lỗ tai, hoàn toàn thực hiện cách mạng bảo vệ chu toàn màng nhĩ của mình. Sau đó tiếp tục hành trình đánh xe của mình.
Mỗ Tà bên trong không được thanh nhàn giống vậy, chỉ thấy nàng thở phì phì, mặt hồng như đóa đào, tức giận trừng mắt to với bóng dáng to lớn bên cạnh. Tuy xe ngựa có vẻ khá to nhưng khi bóng dáng của hồ ly đi vào chính là diện tích đất e hẹp đến đáng thương, mỗ Tà ban đầu đành chịu khó nép sát người vào thành xe, nhưng đột nhiên hồ ly chính là giở chứng lấn tới đè lên người nàng, sau đó chưa để nàng mở miệng liền bị hắn bóp eo một cái đến muốn hét to, nhịn xuống cơn nhột bên eo, nàng trừng to con ngươi ánh nước, tức giận xấu hổ mắng.
“Tránh ra!”
Hỏa Liệt Bối Y bị nàng cười đến bực, chỉ muốn đùa nàng một chút, nhưng càng đùa càng nghiện, nhìn nàng xinh đẹp như vậy, lại có dáng vẻ thơm ngon đến chết người, hắn không thể có lỗi với bản thân mình được, liền chôn đầu vào hõm vai của nàng, tay khẽ dùng sức ôm lấy nàng vào lòng.
Thiên lôi sét đánh như thực sự xuất hiện trong đầu mỗ Tà.
Bạn học từng bảo nàng, nụ hôn đầu đời giống như kẹo ngọt, cũng có cảm giác sấm chớt đùng đùng trong tâm trí.
Mụ mụ cũng từng bảo nàng rằng, gặp nam nhân khi hôn có thể khiến con cảm thấy giữa trời sáng mây trong mà vẫn có thể xuất hiện sấm chớp, thì chúc mừng, con yêu cmn rồi.
Nhưng bây giờ thì vì cái quái gì, nàng chỉ bị ôm thôi cũng thấy sấm chớp đùng đùng vậy?
Lý trí bảo nàng phải mạnh tay đẩy ra, nó gào thét nàng cần giữ tự tôn trong trắng hai mươi mấy năm chưa có nam nhân của nàng, nhưng là lòng nàng ngọt như mật ong trộn thêm đường trắng, một chân đá bay lý trí kêu gào rồi...
Càng nghĩ mặt nàng càng đỏ. Chết tiệt, nàng thế nhưng lại không ghét bỏ cái ôm của hắn, ngược lại còn thấy...
Mỗ Tà rơi vào thế giới nội tâm ra của mình, ở đó chỉ thấy nàng ra sức gào thét thảm khốc.
Hỏa Liệt Bối Y vốn muốn trêu nàng một tí, nhưng là nhịn không được cảm giác muốn chạm vào nàng, liền nhanh tay ôm thân người nhỏ nhắn này vào lòng, cảm giác được người trong ngực mềm mại như nước, thơm như sen trắng, lại không hề phản kháng như hắn suy tính, lòng vốn tĩnh như mặt nước đóng băng nay vỡ từng lớp băng nhỏ, sóng sánh dao động.
“Nha đầu, ta thích nàng.”
Hỏa Liệt Bối Y kinh ngạc, có chút ngẩng người vì câu nói trong vô thức phát ra của bản thân. Hắn ngẩng người, cảm thấy bản thân thay đổi đến chóng mặt, kì lạ đến nỗi có lúc hắn nghĩ, Yêu hồ vạn năm không rung động, không tim không phổi đã biến đâu mất rồi?
Hỏa Liệt Bối Y vô thức nhớ tới từ lúc gặp được nha đầu này, hắn lại có thể tùy lúc phát giận, tùy lúc cười đùa, tùy lúc sầu não, tùy lúc tức đến thổ huyết. Nhưng không thể không đối mặt tới cái thứ phiền phức tại ngực trái của hắn. Nhìn nàng một cái liền vô thức nhảy theo từng cái nhăn mày, cười rộn của nàng.
Bây giờ nhớ lại, hóa ra hình ảnh của nha đầu này lại khắc sâu đến kinh khủng vào lòng hắn, nhắm mắt cũng có thể nghe thấy tiếng nàng.
Hỏa Liệt Bối Y cười khổ một cái, hiểu rõ lòng mình liền muốn khóc gào đau khổ. Động tâm với nha đầu này, không biết nên vui hay sầu đây?
Sau đó Hỏa Liệt Bối Y cảm thấy kì lạ, thân người trong ngực vì cái quái gì càng lúc càng cứng ngắc như tượng, nào có mềm mại như ban nãy?
Cho nên hắn liền khó hiểu, đẩy nàng ra, nhìn một cái khóe miệng liền muốn co quắp.
Chỉ thấy người trước mắt vẻ mặt kinh sợ như mới bị thiên lôi hạ búa chín tám đạo thiên lôi, oanh tạc đến hỏng đầu.
Quả thật mỗ Tà chính là giống như bị thiên lôi oanh tạc, vốn còn đang gào thét, khinh bỉ cái sự chà đạp trong sạch hai mươi năm làm người của bản thân thì bên tai lại như tai chó, nhạy bén thu hết lời nói của hồ ly.
Sau đó.
À không có sau đó.
Hỏa Liệt Bối Y nhìn nàng, nàng đổ mồ hôi nhìn sang bên phải, hắn nghiêng đầu nàng liền cúi xuống. Ý đinh tránh né rõ còn hơn đèn pha ô tô chớp chớp nữa kìa.
“Nàng e thẹn cái gì?”
Hỏa Liệt Bối Y nhướng mày tựa tiếu phi tiếu nhìn người trước mắt. Nha đầu này lại suy nghĩ cái gì trong đầu nữa đây?
Mỗ Tà nghe hắn bảo nàng e thẹn, cảm xúc liền tức đến muốn đập chết hắn. Con mẹ nó, nến đâu? Hoa đâu? Khung cảnh lãng mạn đâu? Tình cảnh nữ chính rơi vào hiểm nguy, nam chính đau lòng bi thương nhận ra rồi mới nói lời yêu đâu? Chả phải trong mấy cuốn tiểu thuyết tình trăm ngày sầu chín chín tháng thường giống vậy sao?
Mẹ nó, tiểu thuyết đúng là không đáng tin mà!
Dường như nghe thấy tâm trạng ấm ức của nàng, Hỏa Liệt Bối Y chính là trưng ra vẻ mặt, muốn bao nhiêu khinh bỉ có bấy nhiêu khinh bỉ cho nàng xem.
“Bổn hồ thích thì nói, nàng cũng không nên xem tiểu thuyết quá nhiều, nhìn xem đầu óc nàng bị tiêm nhiễm thế nào rồi..”
Sau đó còn thân thiết vỗ đầu nàng.
Mỗ Tà trừng hai con ngươi như muốn rớt ra ngoài, sau đó cực kì có dáng vẻ 'e thẹn', duỗi chân dài đạp thẳng hồ ly.
Hỏa Liệt Bối Y đen mặt nhìn ai kia tức giận quay lưng chui vào một góc nhỏ thở phì phì, không khỏi cảm thấy tức cười, nhìn nàng co ro một góc hờn dỗi, hắn cũng không nỡ cùng luyến tiếc cảm giác có thân thể ôn hương mĩ miều trong ngực, cho nên liền hạ giọng, ngón tay quấn lấy suối tóc dài của người trước mắt, giả bộ ưu sầu mà nói.
“Bổn hồ không nghĩ nàng ghét ta đến như vậy, ngay cả nhìn cũng chỉ cho ta thấy cái lưng...”
Mỗ Tà nhăn mày, cảm thấy 'ưu thương' nồng đậm của hồ ly tỏa ra mạnh mẽ, có chút không đành lòng. Tay nhỏ sờ ngực, tự cảm thấy cái thứ trong khuôn ngực này vì cái gì cứ một giây lại nhảy ba đa đum bốn cái? Lại còn cực kì thấy mềm lòng khi nghe giọng hắn.
Mỗ Tà hoàn toàn khiếp sợ, cho nên nàng liền trốn tránh, không dám nghĩ nhiều nữa. Nàng không muốn cũng không dám tìm hiểu nguyên nhân, cho nên không quá ba giây liền khôi phục trường thành trong tim, nhịn xuống cảm xúc sóng sánh trong lòng, bình tĩnh hít thở.
“Hừ, ta nhỏ mọn vậy sao? Trả chỗ cho ta.”
Hỏa Liệt Bối Y nhìn nàng khôi phục tư thái bình thường nói nói cười cười, không khỏi thở dài.
Đúng là bướng bỉnh, ngay cả thành trì đề phòng cũng cao như vậy, không biết đến bao lâu hắn mới đập đổ được đây?
Hỏa Liệt Bối Y nhìn nàng thanh nhàn nằm nghiêng đọc sách, cũng không thèm để hắn vào mắt. Khóe môi khẽ cong, cười khẽ một cái.
Bao lâu cũng được, hắn đợi mấy vạn năm để có duyên gặp nàng thì thời gian với hắn, chẳng là cái gì hết.
Cho nên hồ ly liền rất soái, áo bào vừa phất, thân hình mỗ Tà vốn ung dung nằm trên nệm nay lọt thỏm vào ngực hồ ly.
Mỗ Tà trừng to mắt như cá chết, mặt đỏ như tạt máu gà, không khỏi thất kinh mà hô.
“Ngươi?!”
Hồ ly không thèm để ý nàng, tìm cho mình tư thế thoải mái nhất trên nệm lông ngỗng, ôm nàng như gối, tay cầm sách ban nãy của mỗ Tà, lật lật mà đọc. Tư thế nhàn nhã gấp ba lần mỗ Tà ban nãy, rất thoải mái xem nàng là cái gối mà ôm, sau đó vừa đọc sách vừa từ tốn nhã nhặn nói.
“Đừng làm loạn.”
Mỗ Tà tức đến phì khói, hắn quả nhiên dám xem nàng là cái gối ôm! Con mẹ nó, chẳng phải bình thường nam nhân bị ghẻ lạnh sẽ biết điều từ bỏ, vì lòng tự tôn vạch ranh giới không tiếp xúc tránh đau thương sao?
Mẹ nó, có phải ban nãy hắn thật lòng tỏ tình với nàng không? Hay là do tai nàng chó đáp ảo tưởng nghe nhầm rồi?
Sau đó mỗ Tà liền ra sức vùng vẫy muốn thoát, nhưng hồ ly lại như gọng kiềm, khóa chặt tay chân nàng, cho nên dù nàng quấy cỡ nào cũng không thoát nổi, ngược lại thân xe thì có hơi lúc lắc mà thôi.
“Yên nào, nàng làm phiền người khác đấy.”
Hỏa Liệt Bối y thoải mái chống cằm, vừa nhìn sách vừa lấy tóc nàng làm niềm vui mà vuốt ve.
Mỗ Tà vẫn chưa hiểu ý hắn là gì cho tới khi nghe sáu âm thanh giống tiếng hắng giọng, ho lao từ bên ngoài vọng vô, nàng không khỏi thắc mắc.
“Khụ, chủ tử, tiết chế một chút, xe ngựa này đã cũ rồi sẽ không chịu nổi đâu... khụ khụ.”
Âm thanh ho lao của tiểu Cúc Cúc càng nói càng nhỏ, lúc sau chỉ nghe tiếng ho khàn khàn.
Lúc này mặt mỗ Tà đã muốn hồng đến mang tai, chật vật xấu hổ.
Hỏa Liệt Bối Y khẽ liếc nhìn người trong lòng ôm mặt rên rỉ kêu danh dự của nàng, buồn cười nhếch khóe môi, ngay cả đáy mắt cũng toát lên ý cười nồng đậm, chói đến lóa mắt.
Không nỡ để nàng chật vật mất mặt như vậy, liền khẽ mở miệng nói.
“Đẩy nhanh tốc độ, bổn hồ muốn bốn canh giờ sau sẽ thấy cảnh thị trấn.”
Tiểu Cúc Cúc ngồi bên ngoài mặt nhăn như mướp đắng, ấm ức khẽ rên chửi tục một câu.
Má nó, thị trấn cách đây cũng vài ngọn núi, nhanh nhất cũng phải mất một ngày mới tới. Bốn canh giờ? Giết người a!
Sau đó chỉ thấy cảnh tượng chiếc xe ngựa cũ kĩ như gắn thêm hỏa tiễn, tốc độ chạy như gió, xen kẽ trong tiếng gió là âm thanh làu bàu than thở non nớt. Nói chung trừ cảnh đó ra, thì núi vẫn cao, mây vẫn trong, hoa vẫn nở, cảnh núi sông rất hữu tình hài hòa.
Mễ Bối: “Tiến độ tình cảm hai đứa nhỏ vậy có phải nhanh quá không...”