Lễ phong vương cho mỗ Tà diễn ra suốt hai ngày không dứt. Hoàng cung được bố trí long trọng đến kinh ngạc, tin tức được truyền bá khắp nơi trên mảnh đất của Đại Hùng từ bắc ra nam, dân chúng nhiệt liệt hoan nghênh, cho nên dù mới tờ mờ sáng cổng hoàng cung đã ngập bóng người, âm thanh ầm ĩ vang dội vô cùng.
Vốn thường dân không được phép tụ tập gây mất trật tự như vậy nhưng hoàng thượng bệ hạ từ trên cao lại vui vẻ phất long bào cho phép mở rộng cửa hoàng cung, để dân chúng nhìn rõ vị vương gia mới của bọn họ. Vì thế liền tạo ra cảnh tượng hàng ngàn người chen lấn tập trung kéo dài từ ngoài cổng ra tới tận bên trong sảnh lớn.
Mỗ Tà thân là người được phong vương nên từ sáng sớm cho đến tối khuya, nàng đều bị xoay như chong chóng đến hoa dung thất sắc.
Mỗ Tà cả người suy yếu như con cá khô mắc cạn ôm dính lấy cột đình, vẻ mặt bơ phờ nhìn bầu trời còn chưa sáng rõ ràng, nếu tính theo thời gian ở hiện đại thì chỉ mới tầm hơn ba giờ sáng mà thôi. Còn sớm như vậy lại có thể lôi kéo nàng dậy để chuẩn bị, còn có những ngày vừa rồi nàng thế nhưng bị ép học lễ nghi triều đình, từng câu nói từng cử chỉ, nàng bị nhồi nhét đến muốn lật bàn. Nàng phải mất không ít công sức để lựa thời cơ nha hoàn đi lấy nước mà trốn ra đây dựa cột nghỉ ngơi.
Mẹ kiếp! Hành hạ người như vậy thì cái vương vị vương hào kia nàng cóc cần!
Ai muốn nàng liền bán cho hắn!
Mỗ Tà ủ rũ phẫn nộ gào thét điên cuồng.
Nghĩ tới bản thân thế nhưng bị ép nhận vương vị này, liền xác định tương lai mù mịt khói đen, nàng liền hận lão hoàng đế đến muốn nổ con mắt.
Cái quái gì nhận nàng làm đệ hắn? Hắn đáng tuổi cha nàng đấy!
Mỗ Tà cảm thấy muốn khóc thét lên.
"Tam vương gia, người nên thay trang phục đi thôi, không nên chậm trễ."
Mỗ Tà gương mặt cá chết nhìn sang Lê công công đột ngột xuất hiện ở bên cạnh. Nhìn thấy hắn nàng liền xúc động muốn đá bay con người này. Lão thái giám này chính là kẻ đem cái thánh chỉ chó chết kia cho nàng, hại đời nàng lâm vào cảnh đau khổ sầu não, còn có ước mơ khôi phục thân phận nữ nhi cũng bị mất, huống chi nguyện vọng gả cho lão chồng soái ca giàu có liền bị đạp nát bét tan thành vụn!
Lê Bách cả người run rẩy, cổ rụt về sau, hắn cảm thấy người trước mắt thật đáng sợ, lại còn liên tục phóng sát khí vào hắn. Lê Bách cảm thấy oan uổng muốn rơi lệ nức nở.
"Tam vương gia..." Lê Bách run lẩy bẩy lắp bắp gọi ba tiếng.
Mỗ Tà hạ tầm mắt xuống, tự bảo bản thân phải thật bình tĩnh, xúc động là chết người. Dù gì tên bất nam bất nữ này cũng là người của hoàng đế, nàng tuy một bước thăng cấp thành vương gia, nhưng cũng chỉ là một vương quèn, vương không thuần chủng, cho nên nàng sẽ không ngu ngốc mà gây họa cho bản thân.
Mỗ Tà cảm thấy bản thân thật thông minh, tâm trạng liền tốt lên một tí, cái mũi cũng muốn hếch cao lên.
"Khụ, đi thôi."
Mỗ Tà phất tay áo, chắp hai tay ra đằng sau, khôi phục lại bộ dạng ngọc thụ lâm phong, vẻ mặt đầy gió xuân mơn mởn nhất tiếu phi tiếu nhìn Lê Bách.
Lê Bách đờ đẫn nhìn nam tử khuynh thành cười nhẹ nhìn hắn, vừa rồi bộ dạng kinh khủng kia là hắn nhìn nhầm sao? Nếu không thì trình độ lật mặt này quá kinh khủng rồi!
Lê Bách khúm núm đi sau mỗ Tà, hắn sợ hãi nhìn lén bóng dáng màu trắng trước mắt, ngoài hoàng thượng cùng thái hậu ra thì người này chính là người thứ ba khiến hắn phải khúm núm xem vẻ mặt như vậy.
Lê Bách cảm thấy quá sầu não rồi.
Sau khi quay về tẩm cung, mỗ Tà như người mất hồn bị nha hoàn xoay tới xoay lui mặc lên phục trang rườm rà, nghĩ tới nam nhân mà mặc đồ còn mệt như vậy huống chi nữ nhân? Mỗ Tà cảm thấy các cung tần thị thiếp trong cung thật quá mạnh mẽ rồi.
Mỗ Tà vẻ mặt thờ ơ nhìn đám cung nữ mặt đỏ tai hồng e thẹn ngây ngốc nhìn nàng, liền có chút tò mò với dáng vẻ hiện tại của mình.
Mỗ Tà xoay người nhìn về phía gương đồng, mới nhìn một cái liền giật mình.
Mẹ kiếp cái gương cùi bắp này thì xem kiểu quái gì? Một mảng mờ mờ không nhìn rõ, nàng xúc động muốn đấm vỡ gương luôn rồi.
Mỗ Tà bất lực nhìn trời cảm thán, cái thế giới này thật quá khó sống!
"Bái kiến tam vương phi."
Bên tai truyền tới âm thanh của nha hoàn cùng thị vệ bên ngoài, chưa để mỗ Tà suy nghĩ liền bị bóng dáng từ bên ngoài bước vào làm cho nàng kinh ngạc đến thất thần.
Trang phục đỏ rực, điểm xuyến vài cánh hoa nhỏ, tựa như đóa hoa phượng nở sum suê giữa thời tiết mùa hè. Vạn sợi tóc trắng vấn cao đơn giản cài trâm, theo luồng gió nhẹ mà lay chuyển, mặt nạ bạc hoa văn đan xen ánh lên thứ ánh sáng lạnh lẽo câu hồn. Tuy toàn thân đơn giản nhưng khí tức cao ngạo trời sinh liền cuốn hút người khác, vẻ yêu diễm họa thủy, còn có cảm giác thị huyết lạnh lùng như ẩn như hiện.
Nếu nói con người thường thích thưởng thức cái đẹp thì mĩ nhân trước mắt lại đẹp đến mức người ta không dám nhìn, chỉ có thể lén lút tưởng nhớ lại hình bóng trong lòng rồi cảm thán.
Mỗ Tà chặc lưỡi kinh sợ nhìn người trước mắt. Mê hồn như vậy, họa thủy như vậy, còn muốn ăn đứt Đắc Kỉ hai ba lần.
Nàng dù ở cùng cái con hồ ly này gần nửa năm rồi nhưng lần nào y xuất hiện thì không nói không rằng nàng nhất định bị mất hồn.
Đối tượng lại là hồ ly giống cái, mỗ Tà đau khổ ôm mặt khóc rống.
Hỏa Liệt Bối Y khóe mắt co rút nhìn người kia điên điên khùng khùng ai oán tố cáo hắn, lại nhớ đến hắn vừa tới nơi nào liền được gọi là tam vương phi, hại cho cữu vĩ chí tôn như hắn tức đến hộc máu!
Thân nam tử như hắn, chỉ vì xui xẻo dính lấy nha đầu thối này mà bị biến thành nữ nhân, chỉ có thể khôi phục lại thân phận vào đêm trăng tròn cách mười ngày xuất hiện một lần, hắn chưa đem nàng đi kiện nàng lại dám trừng trừng trêu tức hắn sao?
Hỏa Liệt Bối Y phẫn nộ đến nghiến răng, xúc động muốn bóp chết nàng.
Mỗ Tà cảm thấy hồ ly có vẻ giận đến mức sát khí đều phóng điên cuồng, nàng mặt trắng đi sợ hãi, chế độ phòng vệ bản thân bật lên vang ầm ĩ, hai bước nàng đi thành một bước, chạy tới trước Hỏa Liệt Bối Y, không nói hai lời hùng hổ lật mặt, chân chó lấy lòng.
"Bối Y nhà ta hôm nay thật quá xinh đẹp, nhìn xem một thân thước tha quyến rũ, vẻ đẹp yểu điệu, hại lòng người nhộn nhịp, họa thủy như vậy, đẹp đẽ như vậy, như tiên giáng trần, như hoa nở rộ. Lòng ta đối nàng như nước chảy cuồn cuộn, như ánh sáng mặt trời chói lọi, như... khụ khụ!"
Mỗ Tà còn chưa dứt hết bài tế văn của mình liền bị Hỏa Liệt Bối Y không thương tiếc giơ tay chặt cổ nàng hại nàng sặc nước miếng ho khan đến mặt mày đỏ bừng.
Hỏa Liệt Bối Y tuy có đánh nàng nhưng lực đạo hoàn toàn khống chế không làm nàng đau, chỉ điều chỉnh để nàng sặc nước miếng thôi, thậm chí còn truyền cho nàng không ít khí tức để làm mát người, giảm bớt áp lực.
Thế nhưng mỗ Tà hoàn toàn mù về võ thuật công phu hay nội lực, nên nàng rất phẫn nộ trợn mắt nhìn bóng dáng màu đỏ trước mắt. Bàn tay nhỏ vịnh cánh tay của người ta rất không nể mặt ai mà hung hăng cáu nhéo. Hại cho hồ ly đau đến muốn cắn chết nàng.
"Khụ, tam vương gia, chúng ta mau đi thôi. Không nên để hoàng thượng đợi."
Lê Bách đứng bên ngoài nhìn hai người nọ đánh nhau thành tình cảnh chàng có tình nàng có ý, mới sáng sớm lại thổ lộ yêu thương với nhau trước mặt nhiều người như vậy, bọn họ không xấu hổ nhưng bọn hắn có a! Quả thật quan hệ giữa vương gia và vương phi rất tốt, thật khiến người khác hâm mộ.
Mỗ Tà xin thề nếu nàng nghe được tiếng lòng hâm mộ của những người này nhất định nàng sẽ bị chuột rút cơ mặt hết một ngày.
"Đi." Mỗ Tà liếc cảnh cáo hồ ly, sau đó liền hất đầu giận dỗi bỏ đi trước. Hỏa Liệt Bối Y cảm thấy tức cười nhìn nàng, liền nhanh nhẹn đi tới bên cạnh mỗ Tà, bàn tay to chiếm lấy tay nhỏ của nàng, mỗ Tà bị dọa rồi xấu hổ muốn giật ra, nhưng bên tai lại truyền tới âm thanh thì thào của Hỏa Liệt Bối Y.
"Ngươi không phải bảo ta là tam vương phi sao? Mọi người đang nhìn đấy."
Mỗ Tà kinh ngạc đảo mắt nhìn xung quanh, quả thật tất cả mọi người đều chú ý đến nhất cử nhất động của bọn họ. Dù gì lần trước nàng cũng đã nói dối bản thân có hôn sự với con hồ ly này để trốn tránh vị trí phò mã, giờ nàng mà giựt tay hồ ly ra nhất định sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Cho nên ai đó liền tự cho bản thân thông minh nắm chặt lấy tay của hồ ly. Bỏ qua luôn khóe miệng nhếch lên độ cung nhỏ như không có của hồ ly.
Nha đầu ngốc, dù nàng có không nắm thì cũng không ai dám nói gì, ai lại có gan đi nghi ngờ quan hệ phu thê của một vị vương gia qua một cái nắm tay đâu? Thậm chí người ta còn không thèm để ý đến mấy chuyện này.
Hồ ly quả nhiên là hồ ly. Tính cách gian trá không phải giỡn chơi đâu.
Đi được một lúc, bên tai mỗ Tà vang lên âm thanh the thé xé gió xé luôn màng nhĩ đặc trưng của vị thái giám họ Lê.
"Nghĩa vương gia tới!"
Mỗ Tà tận lực kìm hãm đôi chân đang có xu thế giơ cao nhắm ngay mông của Lê Bách mà đạp xuống. Lê Bách không hổ là người làm việc lâu năm trong hoàng cung, ánh nhìn nhất định rất tốt, hắn thu rõ hành động nhỏ của mỗ Tà vào mắt, mặt trắng dần tái đi, sau đó liền theo quán tính mà chạy đi tới chỗ ngồi của hoàng đế bệ hạ, cách xa mỗ Tà hơn chục thước.
Hỏa Liệt Bối Y khóe miệng run rẩy nhìn hai cái người thần kinh ngầm đánh ngầm trốn trước mắt. Quả nhiên nha đầu này không hề đem tình cảnh này bỏ vào lòng rồi sợ hãi..
Ai nói mỗ Tà không lo sợ, không e ngại chứ? Gặp thử người là người xuyên qua, sau đó liền được thăng cấp thành boss cấp độ cao rồi đứng trước hàng ngàn người như thế này xem, không e ngại thì con mẹ nó dây thần kinh cảm xúc bị đứt gãy rồi!
Mỗ Tà bị chuột rút cơ mặt vì nhìn thấy hàng ngàn dân chúng tụ tập trước sảnh lớn kéo dài ra tận cổng, còn có bên phía trên là dãy những người quý tộc cao cấp ngồi, xuống thấp tí nữa là các vị đại thần. Bị hàng vạn con mắt ngắm nhìn như vậy, nàng không ngất xỉu đã là giỏi lắm rồi.
Khóe mắt mỗ Tà đụng tới bóng dáng vàng chói lọi ngồi ở giữa khu vực dành cho quý tộc đằng trước, còn có lão bà bà thân mặc trang sức lộng lẫy bên phải, bên trái có lẽ là hoàng hậu nương nương, sáu con mắt nhìn thẳng nàng. Ngụ ý rất rõ ràng: sao chưa hành lễ?
Mỗ Tà vẻ mặt cá chết, thân người cảm giác lạnh như lá thu rụng, nàng gập người xuống, cứng ngắc mở miệng hành lễ.
"Tham kiến hoàng thượng thiên tuế, thái hậu thiên tuế, hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên thiên tuế!"
Dứt lời còn quỳ phịch xuống một cái. Hỏa Liệt Bối Y đương nhiên là bình thản ngồi xuống. Nhưng kì dị là không ai bận tâm đến hắn cả, gặp người khác có lẽ đã bị đem đi chém đầu rồi.
Thiên Dật Khanh cùng Lâm Tấn Nhu hài lòng nhìn bóng dáng khuynh thành đang quỳ ở đằng trước. Vốn chỉ yêu cầu hắn bái lạy không ngờ hắn lại thành tâm quỳ xuống như vậy, người ta thường nói đầu gối của nam nhân có dát vàng, không thể tùy tiện quỳ lạy. Quả là người có tâm với triều đình, với Đại Hùng.
Sau đó hình ảnh mỗ Tà liền thăng cấp chói lóa thành vĩ nhân.
Mỗ Tà nếu biết nàng nhất định phun nước bọt khinh thường.
Cái gì thành tâm, nàng đây là sợ quá đến nỗi chân nhũn ra nên đành quỳ xuống. Cái gì đầu gối nam nhân dát vàng? Nếu có thì nàng đã cạo sạch ra rồi đem đổi lấy bạc trắng a! Quan trọng, nàng còn là một nam nhân dỏm đấy.
"Miễn lễ." Thiên Dật Khanh hài lòng vuốt râu, phất long bào, sau đó liếc mắt qua Lê Bách ra ám hiệu. Lê Bách nhanh nhẹn hiểu ý, cầm lấy thánh chỉ, mở miệng the thé yêu cầu mỗ Tà cùng hồ ly bước đến trước mặt hoàng thượng.
Khi Lê Bách tính mở miệng đọc thánh chỉ thì cảm nhận được luồng gió lạnh của người trước mắt phóng như mũi tên tới, hắn hắng giọng, điều chỉnh âm thanh ở quãng tám xuống cấp trầm.
Thiên Dật Khanh khó hiểu nhìn Lê Bách dùng âm giọng trầm tính đậm đặc mùi vị đàn ông đọc thánh chỉ.
Lê công công hôm nay bị khàn giọng sao?
Mỗ Tà hài lòng gật đầu, tốt nhất cái tên bán nam bán nữ này dẹp âm thanh chim thét đó đi cho nàng, nàng cần bảo quản màng nhĩ.
Hỏa Liệt Bối Y buồn cười nhìn nàng, nhịn không được mà thì thào.
"Nghịch ngợm."
Kết quả là bị mỗ Tà liếc đến muốn ho khan.
"Nay phong thành Nghĩa Trung, ghi tên vào hoàng thất, tục gọi Thiên Trung, vì Đại Hùng hoàng triều mà cống sức. Khâm thử!"
Lê Bách vừa dứt lời liền có người dâng lên trước mặt mỗ Tà hai đồ vật. Mỗ Tà nhìn thanh gươm họa tiết rồng bay dát vàng cầu kì cùng với lệnh bài bằng vàng khắc chữ Nghĩa, hai mắt nàng sáng như đèn pha ô tô chớp chớp.
"Trẫm ban cho tam vương gia Thiên Sắt Long gươm cùng lệnh bài thân phận. Liền từ nay thành người hoàng thất."
Mỗ Tà trưng ra bộ dạng lạnh lùng, khom người nhận lấy đồ vật, âm thanh như tiếng chuông bạc khí phách vang lên.
"Tạ thánh thượng."
Không ai để ý bàn tay có chút run rẩy của mỗ Tà.
Nàng vừa đứng dậy, hàng ngàn dân chúng liền quỳ xuống, tất cả nha hoàn thái giám thị vệ, tất cả mọi người trừ hoàng thượng, thái hậu cùng hoàng hậu là quỳ xuống, đồng nhất hô to.
"Nghĩa Vương thiên tuế! Thiên thiên tuế!"
Mỗ Tà dấu đi cảm xúc, thờ ơ nhìn xung quanh, chỉ có bàn tay cầm lấy tay Hỏa Liệt Bối Y là nắm chặt.
Chết tiệt! Một người quỳ lạy nàng đã muốn tổn thọ rồi, nay là ngàn người! Là ngàn người a!
Có biết vì sao các vị hoàng đế thường mất sớm không? Hằng ngày đều bị trăm người quỳ lạy, không tổn hết thọ thì thế giới đảo ngược rồi!
Mà lần này nàng còn chơi lớn hơn, để một đống người lạy như vậy, có khi nào ngày mai nàng liền hết thọ mà tắt thở không?
Mỗ Tà khóc trong lòng.
Hỏa Liệt Bối Y nhìn nàng, tưởng nàng e ngại, nên rất chân thành vỗ nhẹ lòng bàn tay nàng, đau lòng an ủi nàng thật dịu dàng. Nếu để hắn biết được suy nghĩ của nàng thì xác định mỗ Tà không cần đợi ngày mai hết thọ đâu, hắn cho nàng hết ngay bây giờ luôn.
Sau khi mỗ Tà phất tay áo hô to miễn lễ mấy lần muốn khàn giọng thì liền bị âm thanh từ đằng sau dọa đến mém kinh hô ra tiếng.
"Chúc mừng tam đệ."
Mỗ Tà tức giận nhìn tên mặt nạ sắt đột ngột xuất hiện sau lưng nàng, hù nàng mém nữa tim cũng nhảy ra ngoài.
"Ta có việc đột xuất nên bây giờ mới có thể đến gặp đệ. Tam đệ sẽ không trách ta chứ?"
Thiên Dật Chiêu cầm chiến phiết phất nhẹ, đứng trước mỗ Tà nhẹ giọng nói.
Mỗ Tà khóe miệng co rút, mới hôm nào còn là người dưng nước lã nói chuyện khách sáo với nàng bây giờ thì một tiếng tam đệ hai tiếng tam đệ. Nghĩ tới bản thân thành người nhà với tên mặt nạ bại liệt này, nàng liền xúc động muốn đánh hoàng đế...
"Được nhị vương gia để ý, là phúc của tướng công."
Hỏa Liệt Bối Y nhẹ nhàng như thiếu nữ nói chuyện giùm mỗ Tà. Tuy cười đằng sau mặt nạ bạc nhưng cuồng phong lại như bão táp nhè nhẹ nổi lên. Thậm chí còn lén lút đẩy mỗ Tà ra đằng sau hắn, cách li hai người bọn họ. Hành động nhỏ này xảy ra rất nhanh, không ai nhìn rõ kể cả cái người bị đẩy là mỗ Tà, vẫn ù ù cạc cạc nắm lấy tay của hồ ly.
Thiên Dật Khanh khẽ ồ lên một tiếng, khách sáo đáp nhưng đáy mắt liền ẩn ẩn hiện lên tia âm lãnh. Ánh mắt nhìn hai tay đan xen chặt chẽ không một kẻ hở của hai người kia, liền thấy thật chướng mắt.
"Tam ca tam ca."
Mỗ Tà bị kéo tay áo liền bất ngờ nhìn xuống bóng dáng nho nhỏ đáng yêu đã mấy ngày không gặp, nàng vui vẻ buông tay hồ ly, ngồi khụy xuống nắn nắn hai má phấn nộn của tiểu hài tử, vui vẻ nói.
"Hàn nhi, lâu quá không gặp đệ."
Tiểu hài tử hai má phấn nộn ửng đỏ, vẻ mặt trẻ con đáng yêu chết người cười khanh khanh. Hắn rất vui nha, Băng ca ca là người tốt. Hắn chấp thuận huynh ấy làm tam ca ca của mình.
Tiểu hài tử bất ngờ túm lấy tay áo của mỗ Tà, muốn lôi kéo nàng, vừa kéo vừa nói.
"Ca ca, đi dự tiệc dự tiệc."
"Ôi chao? Tiệc gì?" Mỗ Tà bất ngờ tròn xoe hai mắt nhìn hắn, không nghĩ còn có tiệc?
"Tiệc cho đệ đấy." Âm thanh dịu dàng như tiếng suối tí tách vang lên lôi kéo sự chú ý của mỗ Tà. Nàng ngước hai mắt lên nhìn liền chặt lưỡi cảm thán trong lòng.
Là đại mĩ nhân a!
Mày liễu mắt hạc, môi đỏ như son, da trắng như tuyết, tóc đen vấn cao cài phượng trâm. Toàn thân trang phục phượng bào vàng nhạt cầu kì nhưng đẹp đến lóa mắt. Chân mang giày đỏ, mi tâm tô điểm đóa mẫu đơn hồng.
Mĩ nhân như bước ra từ tranh.
Không hổ là hoàng hậu nương nương, yểu điệu thục nữ, xinh đẹp vô cùng.
Mỗ Tà đứng dậy khom người kính cẩn hô một tiếng hoàng hậu nương nương.
Ngọc Thanh Nhan khẽ cười một tiếng, xinh đẹp động lòng người nói nói.
"Gọi ta đại tỷ được rồi. Cùng là người một nhà cơ mà."
Mỗ Tà khẽ run lên có chút e ngại nhìn mĩ nhân vẻ mặt xinh đẹp nhưng hai mắt như có như không bắn tia quyến rũ về phía nàng, thậm chí còn đứng gần đụng chạm vào nàng, lòng mỗ Tà lạnh lẽo như gió Bắc Cực rồi.
Tưởng đâu gặp người hiểu chuyện thế sự, ai dè nàng lại xui xẻo dính tiếp đóa hoa đào thế này?
Đóa hoa này còn lại rất lớn a!
Mỗ Tà hắng giọng, nhẹ nhàng lùi ra sau vài bước giữ khoảng cách, lịch sự khách sáo trò chuyện.
"Khụ, hoàng hậu nương nương, chúng ta mau đi thôi, chả phải hoàng hậu bảo không nên để hoàng thượng cùng thái hậu đợi sao?"
"Ai ui, kêu ngài gọi ta đại tỷ được rồi mà."
Dứt lời còn bước lên dựa dựa vào người mỗ Tà.
Mẹ kiếp! Bà đây không dám gọi có được không? Cô nãi nãi đừng có treo hoa đào lên người ta nữa a!
"Tướng công, chúng ta đi thôi."
"Tam đệ, chúng ta đi thôi."
"Tam ca, chúng ta đi thôi."
Mỗ Tà kinh ngạc nhìn tay bên phải bị hồ ly cầm, cánh tay bên trái bị tên mặt nạ sắt kéo, còn có tiểu hài tử nắm quần của nàng. Mỗ Tà hoàn toàn bị ba người này lôi đi không có trật tự, không có trang nhã, không có đẹp đẽ hình tượng gì cả.
Vẻ mặt đã muốn đen thui rồi nhưng khóe mắt liếc thấy hoàng hậu nương nương ở đằng sau dậm chân tức giận ai oán nhìn nàng, mỗ Tà xúc động muốn cắn lưỡi...
Lần nữa nàng liền muốn chỉ thẳng ông trời mà rống.
Thế giới này thật khó sống a!