Oanh Đào - Lựu Hoa Dục Nhiên

Chương 2

Giữa đêm, ta lẻn tới tìm phu nhân.

Nhìn ánh mắt kinh ngạc của bà, ta thong thả đọc thuộc lòng toàn bộ sách vở mà thiếu gia phải học trong mấy tháng gần đây.

"Phu nhân, trước khi bị bán vào đây, nô tỳ vốn xuất thân thư hương thế gia, chỉ vì gia đạo sa sút mới…"

Ta dốc hết tài diễn xuất, dùng tay áo chấm nước mắt, rồi tha thiết nói:

"Ngày ngày quét dọn thư phòng, nô tỳ vô tình nghe được lời tiên sinh giảng bài, không kìm được mà nhớ lại cách học do ca ca chỉ dạy từ nhỏ."

"Không ngờ phương pháp này lại hữu hiệu đến vậy! Mong phu nhân ban cho nô tỳ một cơ hội, để nô tỳ dùng cách ấy giúp thiếu gia học tập, đảm bảo tiến bộ thần tốc!"

"Ít nhất… phải để thiếu gia học giỏi hơn nô tỳ mới được!"

Phu nhân mừng rỡ, lập tức nâng ta dậy, vui vẻ nói:

"Con là đứa trẻ tốt! Từ nay, con là thị tỳ duy nhất của thiếu gia chuyên trách việc học. Lương tháng gấp đôi, ngoài chuyện đèn sách, không cần quan tâm gì khác!"

Ở nội viện này, lời phu nhân chính là thiên mệnh.

Từ nay, ta đã có chỗ dựa, cũng đã có đường lui.

Ta trở về viện, lòng tự tin tràn đầy.

Nhưng khi đẩy cửa ra, cả viện vắng lặng như tờ.

Dưới tán lê hoa, thiếu gia Sở Thanh Lam ngả người trên ghế nằm, y phục xộc xệch, mái tóc đen nhánh buông rủ, bạch y phiêu dật, càng lộ ra phong thái ph*ng đ*ng bất kham.

4

Ta phải thừa nhận, Sở Thanh Lam quả thực sở hữu dung mạo đủ để mê hoặc lòng người.

Nếu không, làm sao Hà Hương và đám nha hoàn trong viện lại thi nhau trèo lên giường hắn chứ?

Thấy ta ung dung bước vào, hắn nheo mắt, khóe môi khẽ nhếch lên, cười nói:

“Ồ, con mèo hoang bên ngoài cuối cùng cũng chịu tìm về rồi sao?”

Ta điềm tĩnh đáp lại:

“Thiếu gia nói gì, Oanh Đào nghe không hiểu.”

Hắn bước tới, vòng tay ôm lấy eo ta, đầu ngón tay khẽ chạm vào chóp mũi ta, giọng nói tràn đầy cưng chiều:

“Oanh Đào, nàng có thể không hiểu lời ta nói, nhưng chỉ cần hiểu lòng ta là đủ.”

Dứt lời, hắn liền kéo ta về phía giường.

Tên công tử bột đáng chết này!

Ta nhìn vào đôi mắt phượng dài của Sở Thanh Lam, trong đó lộ rõ sự đắc ý như đã nắm chắc phần thắng.

Ta khẽ cười, bình thản nói:

“Thiếu gia, đừng vội, hãy nhìn xem ai đang đứng sau lưng ta.”

Hắn theo ánh mắt ta nhìn sang, lập tức cứng đờ người, vẻ mặt kinh ngạc tột độ.

“Sao… sao lại là ngươi?!”

Người đứng sau lưng ta chính là hộ viện trong viện của phu nhân: Ngô Minh!

5

Ngô Minh cúi đầu cung kính nói:

“Thiếu gia, phu nhân đã sắp xếp để cô nương Oanh Đào làm nha hoàn theo hầu bên cạnh ngài, từ nay mọi sinh hoạt hằng ngày đều phải nghe theo sự sắp đặt của cô nương.”

Sở Thanh Lam nhìn chằm chằm ta hai giây, sau đó bỗng nhiên ngửa đầu cười lớn:

“Ha ha ha ha! Hai người các ngươi đang bày trò gì thế?

“Ngô Minh, ngươi đang nói nhảm gì vậy?

“Một nha hoàn mà không chịu làm việc quét dọn, lại muốn đến dạy ta đọc sách sao?

“Thật là chuyện nực cười nhất thiên hạ!

“Thôi được rồi, ta biết ngươi vất vả đến đây một chuyến cũng không dễ dàng, ta sẽ không chấp nhặt. Mau vào phòng ta lấy hai lạng bạc rồi đi đi, đừng phá hỏng chuyện tốt của ta với Oanh Đào.”

Dứt lời, hắn đưa tay kéo lấy tay ta, không chịu buông.

Ta thản nhiên nói:

“Ngô Minh, dạy thiếu gia thế nào là quy củ đi.”

Ngay lập tức, Ngô Minh ra tay nhanh như chớp, vặn hai tay của Sở Thanh Lam ra sau, đè hắn xuống giường:

“Thiếu gia, đắc tội rồi. Phu nhân đã nghiêm lệnh, ta phải nghe theo mọi lời cô nương Oanh Đào.”

Sở Thanh Lam đau đến mức kêu lên thảm thiết, tức giận mắng chửi:

“Ngô Minh, ngươi điên rồi! Mau thả ta ra!”

Ta đứng bên cạnh, thản nhiên như không:

“Tiếp tục đi, đừng dừng lại.”

Đêm hôm đó, tiếng k** r*n thảm thiết của Sở Thanh Lam vang vọng khắp cả viện.

Cuối cùng, hắn cũng hồi tưởng lại nỗi kinh hoàng thời thơ ấu, khi bị Ngô Minh dạy võ mà hành hạ đến sống dở chết dở.

Bình Luận (0)
Comment