[Oln] The Lord

Chương 42

Đã mười lăm phút trôi qua, tư thế thủ của Vylina vẫn như vậy. Nhưng giờ đã khác, các mạo hiểm giả bảo vệ ngôi làng đã tình nguyện trợ giúp cô. 

Những chiến binh đó được Pop thuê với giá khá cao, họ chỉ toàn cấp bậc A người cao nhất cũng chỉ là cấp S; Với số tiền, khoản chi tiêu Pop có thuê những người có cấp bậc A và S đã là giới hạn mỗi tháng của ông ta.

Lũ Dark Lion trước mặt cô đây chẳng di chuyển chút nào từ nãy tới giờ, họ thậm chí còn chẳng chắc chắn chúng có tấn công ngôi làng hay không. Chúng nó chỉ nằm im lắc lư chiếc đuôi, liếm tay của mình, những con mèo to xác tỏ ra cực kỳ khó hiểu sau tiếng gầm đầu tiên.

- Này cô gái. Cô có chắc chúng sẽ tấn công chúng ta không?

Một người trong nhóm họ thì thầm nói sau lưng Vylina. Cô nhẹ nhàng lắc đầu nhưng cũng có chút sự phẫn nộ trong lòng.

- Đừng lơ là.

Vylina đáp, như một vị hiệp sĩ, giọng nói hùng hồ của cô làm hắn run người, nhưng nhờ đó đã đánh thức sự tập trung của người mạo hiểm giả đó hơn về lũ Dark Lion.

Trong tình thế như thế này, Vylina cực kỳ bình tĩnh cho dù số lượng lẫn độ nguy hiểm của lũ Dark Lion cực kỳ nguy hiểm không chỉ mình với mình y mà còn có cả dân làng, y tựa lớp phòng thủ cực kỳ chắc chắn của ngôi làng ở ban đầu kế là Lily còn về tên Nakila thì Vylina không chắc.

Ban đầu họ nhìn nó hơi kỳ lạ nhưng giờ đây họ đã tin vào mắt mình hơn. Các con Dark Lion ấy được ghi trong sử sách, chúng chuyên săn đêm, đối diện trước mặt họ là lũ săn đêm đây ở buổi sáng. Chứng kiến sự kỳ lạ ấy, đôi khi cũng có vài người tự hỏi thầm trong đầu.

"Lũ này mù về giờ giấc hết à?"

Họ thì thầm nghĩ, trong khi Vylina lại không biết chút thông tin về con quái này. Song họ ra dáng người sẵn sàng chiến đấu với đám này bất cứ lúc nào mặc cho đôi chân có chút run sợ.

Bầu không khí trở nên căng thẳng đến đáng sợ. Mọi sự tập trung dồn hết về các con mèo to xác, trái với thái độ nghiêm túc của họ; Chúng khác với những người ở đây, chúng thong thả nhìn qua nhìn lại trông như đang chờ đợi về một thứ gì đó.

Giống như đang đợi lệnh của một tên nào đó vậy.

Con đầu đàn cũng là con lớn nhất, sau một cú ngáp chán nản, bỗng nhiên nó xoay người lại rồi chạy đi. Đôi mắt tựa như lửa tím của nó nhỏ dần, một sự báo hiệu cho cả đàn sư tử; Nó nhẹ nhàng nhảy qua ngọn núi bằng đôi chi sau, đôi chân mạnh mẽ khỏe mạnh ấy dễ dàng nâng nó lên hàng trăm mét qua ngọn núi.

Lũ sư tử  đằng sau cũng biến mất theo, chúng chỉ đi theo con đầu đàn, chẳng hiểu tại sao sau cú nhảy ấy dấu vết của lũ sư tử đã không còn, bên kia ngọn núi yên bình đến kỳ lạ, ít nhất lũ chim cũng phải bay đi bởi sự xuất hiện của những con quái to xác chứ. Chúng như đã biến mất khỏi thế giới này trong sự bất ngờ của mọi người. 

Hóa ra nãy giờ họ đã phí một khoảng thời gian chỉ để nhìn lũ sư tử, chúng chỉ ra ngắm ngôi làng song biến mất. Họ nhìn bước đi cũng của chúng, mắt mở to tròn, bầu không khí căng thẳng cực kỳ đáng sợ biến mất. 

- Cái nồi gì vậy?!!

Họ bất ngờ kêu lên.

Các mạo hiểm giả há hốc mồm, Vylina thì đứng hình vài giây. Họ buôn thanh kiếm trên tay xuống đất, tiếng kiếm kêu vang, những người lính chiến đấu gãi đầu thở dài của mình. Não vẫn đang cố gắng đánh giá kịp tình hình hiện tại.

Nhanh chóng họ cũng đuổi kịp tình hình hiện tại, hơi thở của họ chứa đầy sự nhẹ nhõm khi vừa tránh khỏi một trận chiến sống còn, đó coi như là điều may mắn với họ, cảm giác nhẹ nhõm thoát khỏi cái vai rộng, ngã xuống dưới đất. Bầu không khí mau chóng đổi thành vui vẻ, thật xấu hổ. 

Cái tôi của các vị mạo hiểm giả cấp bậc khá cao đây trở nên vui tính hơn, cho dù họ vừa bị một hố nhưng sự may mắn đã mỉm cười với họ. May mắn thoát khỏi cái chết.

Cơn gió mát rượi thổi ngang qua họ, mái tóc họ bay phấp phới, lũ sư tử thì lại biến mất khỏi thế giới. Phải chăng, sự kỳ lạ nhất của Nutum vừa xuất hiện trước họ?

Vylina thở dài, cô đi xuống chỗ của Lily. 

Cô cảm thấy tình huống lũ quái vật khi nãy rất kỳ lạ, cho dù cô không biết lũ quái vật đó nguy hiểm như thế nào cô vẫn liều mình đấu với chúng. Một đức tính khá tốt đẹp ở một cô gái như Vylina.

Tựa như vị anh hùng của chính nghĩa.

Lily nhìn Vylina, cô bé cảm thấy cực kỳ nhẹ nhõm khi người đồng đội của mình chẳng hề bị xây xước gì cũng có ít ngưỡng mộ ở đôi mắt ấy.

Vylina dần dần trở thành thần tượng trong tâm trí Lily, cô ở lâu với Vylina thì cô càng ngưỡng mộ y. Bởi vì sự anh dũng như vị anh hùng trong truyện tranh, và sự bí ẩn từ Vylina.

Một con người bình thường thì tại sao lại có món Thần Khí mạnh mẽ chứ? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thanh thương ánh sáng đó hợp với Vylina một cách kỳ lạ.

- May mắn mỉm cười với chúng ta nhỉ?

Lily giễu cợt nói, Vylina cô cười trừ. 

Cô hoàn toàn không hiểu tại sao Lily lại không song hành cùng cô, nhưng dần dần cô cũng tự thuyết phục chính mình bằng các câu trả lời nảy ra trong đầu.

Lũ Dark Lion không xuất hiện ở một chỗ cho họ tấn công, chúng còn có thể xuất hiện ở nơi khác Vylina thầm nghĩ, lý do Lily đứng đằng sau chỉ để đề phòng trường hợp xấu nhất.

- Ừm. Thoát hiểm trong gang tắt.

- Nếu lũ đó tấn công thật thì em không nghĩ chúng ta sẽ thắng đâu. Có khi đó là một cuộc thảm sát đấy.

Lily nói, giọng cô bé trở nên trầm hơn lộ ra sự nguy hiểm vô hình của một Undead, không giã xung quanh giảm xuống từ một đến hai độ do nguyên tố Linh Hồn ẩn chứa ở lõi cô bé. Vylina thấy làm lạ, cô nghiêng đầu, đôi mắt ngây thơ của cô nhìn Lily. Y nhíu mày hỏi:

 - Vì sao?

Lily thở dài, cô phải kể lại quá khứ "cực kỳ huy hoàng của mình" về việc chiến đấu với một con Dark Lion ngay trong đêm tối.  Lily nhanh chóng lấy lại sự nghiêm túc, ưởng "có vẻ là bộ ngực" của mình ra. 

Thật kiêu hãnh, nàng cố gắng gượng cười trên đôi môi. Nói bằng giọng nghiêm túc hết mức có thể, như một chiến công nào đó của Lily.

- Cách đây hai mươi...à không cách đây hai tuần, em từng giết một con Dark Lion chỉ với hai cây dao găm...

- Chị tưởng vũ khí chính của em là cây búa chứ nhỉ?

Khi Lily đang kể Vylina vô tình xen vào lời của cô, nhưng nó không đáng bận tâm tới mức khó chịu. Thay vào đó Lily lại hài lòng hơn vì sự chú ý của Vylina về mình hơn.

Một người đồng đội tuyệt vời.

- À. lúc đó em đi hái nấm. Nên vội vã chỉ mang theo được có hai con dao găm, em để cây búa ở nhà vì nó hơi nặng...

Đương nhiên Lily nói dối rồi. Thật ra cô không tin vào câu chuyện mà dân làng đồn kể về "Những con quái mạnh mẽ trong màn đêm" với bản tính kiêu ngạo của mình Lily chỉ đem đôi dao găm ra chiến đấu với con Dark Lion mạnh mẽ.

Tiếp tục câu chuyện, Lily hứng hở nói tiếp.

- Chị chẳng biết nó mạnh tới mức nào đâu. Hầu như mọi đòn tấn công của em đều vô dụng với nó, cái bờm của nó chịu được các cú chém siêu mạnh của em được cường hóa thêm Khí. Da nó cũng phòng thủ mạnh không kém, em chẳng thể làm xây xước nó dù chỉ một vết trầy nhỏ nhoi bởi dao găm, còn nó thì liên tục vồ em như một món đồ chơi. Các skill của nó cực kỳ khó chịu, nó núp sau bóng em, rồi đánh lén em bằng một cú vồ bóng đêm mạnh mẽ sau lưng. Nhưng may mắn thay, em đã được dạy những kỹ thuật chiến đấu bởi sư phụ của mình, em đã hạ nó bằng cú đâm vô mắt, nơi mỏng nhất của một con quái vật.

Lily kể, tuy cô cảm thấy hơi nhói lòng khi gọi Sudas bằng sư phụ nhưng nó cũng đỡ hơn phần nào để Vylina không tò mò về anh ta. Lúc đó tuy có hơi chật vật để giết lũ săn đêm vì Lily chưa thức tỉnh được sức mạnh "Điều Khiển Cốt". Lily ở hai mươi năm trước, năm tám mươi tuổi cô đã đánh bại được Dark Lion một chiến công đáng tự hào nhưng nó cũng thật xui xẻo khi gần đó lại có một cái hang của con quái vật bán long  Wyvern 60% dòng máu rồng, ngay lúc vũ khí cô bị hư thì điều duy nhất cô nghĩ đến chỉ là chạy, và chạy thật nhanh.

Nhưng trong phút chốc, Lily vô tình thức tỉnh được "Điều Khiển Cốt" nó đã cứu sống cô khỏi con quái vật hung bạo kia.

Vylina xoa cằm, cô cảm thấy Lily thật dũng cảm khi có thể hạ con Dark Lion bằng đòn đánh chí mạng vô mắt, rất ít người trên thế giới này có thể làm được điều đó.

Nhưng bỗng sắc mặt Lily thay đổi, cô trở nên đáng sợ hơn khi mặt tối lại. Sự nguy hiểm lẫn nghiêm túc ẩn sâu trong gương mặt ấy, nó đáng sợ tới mức Vylina cũng phải bất ngờ.

Không ngờ rằng cô bé ngây thơ mình quen ngày nào giờ trở nên đáng sợ trong mắt. Cho dù cô cũng tự kiêu ngạo với bản thân Lily có thể giết nó thì Vylina cũng có thể, vì sức mạnh của cô gần như sánh ngang với Lily khi nghiêm túc. Nhưng để giết số đông trên thì cô không chắc.

Bầu không khí bí ẩn, căng thẳng đột nhiên trỗi dậy lần nữa. Từng giọt mồ hôi của Vylina và Lily rơi ra, Vylina thì có thể hiểu nhưng Lily thì không. Cô bé đang sợ hãi thứ gì chăng?

- Nhưng theo tất cả em nhớ, con sư tử đó mắt nó có màu xanh lá và chỉ đơn thuần là con mắt. Không giống với "Ngọn lửa tím" kia.

"Ngọn lửa tím" của Lily ám chỉ đôi mắt của lũ sư tử xuất hiện buổi sáng, nó cháy một cách lạ thường dù tia sáng mặt trời có thể làm mờ đi nhưng nó còn lại đi ngược chiều với tạo hóa. Ngọn lửa ấy còn sáng hơn cả tia nắng mặt trời.

Lily trầm mặt nói tiếp:

- Và cũng theo như em biết, ma lực của Dark Lion mắt xanh lá cây chỉ bán SSS, không như con trên. Con sư tử ấy, nó còn nguy hiểm hơn Dark Lion thông thường một bậc.

Tới đây mới xuất hiện điều kỳ lạ thứ hai, có lẽ do quá vội Vylina đã không để ý ma lực của nó thay vào chỉ nghĩ cách chiến thắng. Vylina cũng cực kỳ tin tưởng Lily, theo như lời cô bé nói thì "Hơn một bậc" ở đây nghĩa là lũ mắt rực lửa kia sẽ ở bậc SSS+.

SSS+ bậc bán SR cũng gần như là mạnh nhất, mặc dù uy áp của chúng không lớn nhưng các con SSS khác nhưng sức mạnh thì phải ở một đẳng cấp cực kỳ khác biệt, thậm chí sức tấn công của lũ Dark Lion kia còn nguy hiểm hơn cả một số con cấp SR.

Họ nuốt nước bọt, hàng tá suy luận của họ nảy lên. Chẳng thể hiểu vì sao, sự run sợ của họ về con quái vật đã qua kia ngày lúc càng lớn, đến mức chân họ run lên chỉ nhờ các suy luận.

Lily run sợ, cô bé nuốt nước bọt nói tiếp.

- Chị thấy có gì khác thường không?

Với một người dày dặn kinh nghiệm như Lily, Vylina cũng tin vào lời cô bé nói.

Cô nghẹn ngào gật đầu, Lily hít thở sâu. Hai người như một vị tiền bối với một người hậu bối nói chuyện với nhau, một người dày dặn kinh nghiệm chiến đấu đến mức thông tin, điểm yếu đối thủ nắm chắc, một người cũng có kinh nghiệm nhưng không dày dặn, thiếu thông tin chỉ được mỗi cái cực kỳ thông minh.

Thông tin chảy qua đầu họ như những con suối chảy qua viên đá, họ đang trong trại thái suy luận về mối nguy hiểm cận kề.

Nhưng một hồi Lily cũng cười nhẹ trên đôi môi hồng ấy, gương mặt căng thẳng biến mất thay vào đó lại là gương mặt tự hào.

- Lũ sư tử ấy...chúng tựa như bị ai đó điều khiển. Không, không phải bị điều khiển mà chúng như đã được triệu hồi vậy.

Vylina bất ngờ, nhưng khi cô ngước mặt lên nhìn mặt của Lily thì cảm thấy kỳ quái.

Cô bé cười đùa trong bầu không khí căng thẳng đến mức phi lý, một sự tự hào trong nụ cười ấy lẫn tí khó hiểu của Vylina khiến cho nó biến mất. 

Nhưng cũng thật đáng ngờ, một triệu hồi sư theo Vylina biết thì chỉ có thể triệu hồi được nhiều nhất một con quái vật giống như Celeca, cô ta đã triệu hồi con Chimera mạnh mẽ nhưng cũng chỉ tối đa một con.

Trường hợp triệu hồi đến hơn hai mươi con là quá nhiều, cùng lắm thì có hơn hai mươi người triệu hồi hai mươi con đó rồi cùng điều khiển với nhau cùng hãm hại ngôi làng theo một chỉ thị. Hoặc cũng có thể do kiến thức của Vylina quá hạn hẹp và đây là lúc để cô mở rộng tầm mắt về nghề nghiệp Triệu Hồi Sư.

Lily nở nụ cười chứa đầy sự nham hiểm lẫn tự hào nói tiếp.

- Hơn hết, chúng chỉ được đúng một người triệu hồi. Chị có thể thấy đấy, ma lực của chúng đều giống nhau, giống như được xuất phát từ một chỗ vậy.

Đều đó Vylina cũng biết, vì cô đã ở rất gần chúng. Vốn dĩ cô nghĩ ma lực chúng giống nhau vì cùng loài giống, nhưng không. Kể từ khi Lily nói chúng được triệu hồi thì cô đã thay đổi hoàn toàn ý nghĩ đó.

Cơ thể cảm thấy áp lực cũng như cực kỳ đáng sợ, từ sự khác biệt giữa giống bình thường với giống "đặc biệt", từ sự vượt bậc của cấp bậc như chúng đã tiến hóa đến từ một kẻ triệu hồi.

"Liệu có thể là ai?"

Cô tự hỏi bản thân, trong khi đang cắn móng tay.

Vylina cảm thấy mình bị uy áp từ "Kẻ triệu hồi", tuy hắn không có ở đây nhưng sợi dây vô hình đã dẫn dắt cơ thể Vylina, chúng đè gánh nặng của ngôi làng trên cô đến mức sự ảo tưởng đó hiện hữu trong đầu cô.

Những đôi mắt nhìn nàng chằm chằm, nó tỏa ra khí tức đáng sợ, chỉ cần cô sơ ý dù chỉ 0,1 giây thì chúng sẽ vồ lên tấn công cô. Vylina rơi vào bầu không gian u ám, mọi thứ chỉ là những ảo tưởng vô hạn của cô, nhưng nó cũng có thể làm lưng cô lạnh toát lên.

Vylina gượng mặt lên, trước mặt cô. Một Lily "Khổng Lồ" nhìn cô đầy vẻ xem thường.

- Cây thương của chị với cây búa của em, chúng đều là Thần Khí. Những vũ khí không bao giờ tồn tại ở thế giới này. Em có được nó nhờ vào món quà của thần linh. 

Vylina dần dần nhấn chìm cơ thể vào những dòng ảo tưởng của cô, đến mức cô còn không phân biệt được đâu là đúng đâu là sai.

Nó giống như một cơn ác mộng mà cô không muốn xem nhất vậy, sự đáng sợ của Lily đã lấn áp hết tinh thần cô. Mắt cô trở nên điên loạn hơn.

Cô biết bản thân mình đang bị suy nghĩ quá nhiều, đến mức phát sinh ảo tưởng rồi ở trong nó. Nhưng cô không biết cách nào để dừng lại, nhiều lúc cô muốn mọi thứ áp lực này biến mất đi để lại mình thư giãn đầu óc.

Càng lâu những dòng quá khứ của cô, các ký ức đau buồn nhất trải qua. Dù cô không muốn nhớ tới nó nhưng nó thì không chắc, thoáng qua mấy chóc hiện lên, câu nói của Lily cứ vang lấy trong đầu cô.

Vylina đau đầu, cô ôm chặt đầu của mình lại mắt muốn rơi ra các dòng lệ.

- Thế còn chị? Cây vũ khí của chị từ đâu ra?

Ù Ù Ù Ù!!!

Sự đáng sợ lần nữa được đẩy mạnh.

Vylina muốn gục xuống như ý chí của cô thì không muốn. Dần dần các cảm xúc tốt đẹp của nàng đã cứu rỗi Vylina. Hạnh phúc, vui vẻ, can đảm, tin tưởng, giận dữ, buồn bã và tình yêu, nó hiện ra như các vị cô tiên cứu rỗi Vylina từ vực thẩm quá khứ ấy.

Cô không giống Nakila, cô là một thực thể trái ngược với hắn. Khi hắn chỉ là một tên làm quen với bóng tối vô cảm xúc, hắn sống trong bóng tối lâu tới mức còn không biết quá khứ của bản thân cò những gì, còn cô thì có cảm xúc cứu rỗi lấy bản thân của Vylina khỏi những bàn tay bóng tối đó, sự hướng về tương lai quên đi quá khứ của Vylina đã dần dần hoàn thiện cô hơn.

Để từ đó cô có một ý chí vững vàn.

Một bàn tay thô kệch mạnh mẽ đập lên vai cô, nó có hơi to lớn nhưng cô cũng phải cảm ơn bàn tay ấm áp ấy đã cứu được Vylina khỏi những dòng suy nghĩ u ám.

Lily tặt lưỡi, cô bé thở dài ngước mặt lên. Sự vui vẻ nồng nhiệt của Lily trở lại.

Vylina thả lỏng vai của mình ra, cơn áp lực cứ thế mà biến mất. Mắt cô sáng trở lại, đôi mắt trắng bếch với mái tóc trắng của cô chúng kết tinh thành một tính cách mạnh mẽ, can đảm của người cô. Tuy trong tính cách ấy có phần nào cô đơn của Vylina.

Mắt cô phản chiếu lại ánh nắng trưa của mặt trời, nàng cố gắng mở to mắt mình ra nhìn lên bầu trời trong xanh.

- Nakila?

Chủ nhân của bàn tay to lớn ấy hiện hữu trong mắt Vylina.

Phải chủ nhân của bàn tay đó là Nakila, còn lũ Dark Lion kia do ai triệu hồi cũng là do hắn. 

Nghề nghiệp thứ hai của Nakila:  <Hắc Triệu Hồi

Bình Luận (0)
Comment